Trong khi Nam Cung Vân đang ngồi trên đùi Diệp Khai khảo nghiệm lòng kiên nhẫn của Diệp chủ tịch, bộ trưởng Bộ an ninh Tưởng Hiển Thông đang nghe công tác báo cáo của thuộc hạ.
Ở bên cạnh hắn ngoại trừ có thư ký, Tương Hữu Nho cũng có mặt, mà người phụ trách báo cáo là phó cục trưởng cục mười bảy chuyên phụ trách công tác tình báo Đào đảo tên La Minh Viễn.
- Bộ trưởng, gần đây người của Đài đảo hoạt động có chút sinh động hơn rồi.
La Minh Viễn nói với Tưởng Hiển Thông:
- Căn cứ công tác thống kê của tình báo chúng ta, gần đây đối phương tăng cường liên lạc cùng nội tuyến trong đại lục, tín hiệu liên lạc bất minh đã gia tăng lên bảy thành, mà theo công tác thống kê của bộ môn hoạt động gián điệp hải ngoại lấy được tin tức mà xem, ngày gần đây gián điệp Cục tình báo quân đội của Đài đảo lẻn vào nội địa chí ít có hai mươi người, vượt xa số lượng bình thường!
- Ah…
Trên tay Tưởng Hiển Thông cầm xấp tư liệu lật xem, nghe được lời nói của La Minh Viễn ậm ừ một tiếng, nhưng không có thêm phản ứng nào khác, tựa hồ đối với việc này không quá chú ý.
- Điều này thật không bình thường!
La Minh Viễn nhìn vẻ bất an của Tưởng Hiển Thông, trịnh trọng nói.
Tưởng Hiển Thông nghe được La Minh Viễn nhấn mạnh, ngẩng đầu lên ý bảo hắn nói tiếp.
- Bộ trưởng, một loạt hành động bên Đài đảo đủ chứng minh gần đây họ đã có mục tiêu cần tập trung xử lý, chỉ là hiện tại chúng ta còn chưa biết được rõ ràng mục tiêu của họ là gì, điều này làm trong lòng tôi có chút lo lắng!
La Minh Viễn nói với Tưởng Hiển Thông:
- Tôi hi vọng có thể tăng lớn đầu nhập trong phương diện này, nhất định phải thăm dò rõ ràng mục tiêu của bọn họ, nhìn xem rốt cục bọn họ đang muốn làm gì?
Là đối thủ cũ của Cục tình báo quân đội Đài đảo, La Minh Viễn cũng là người phụ trách bộ môn hoạt động gián điệp có kinh nghiệm phong phú. Ở trong phương diện này hắn có được năng lực ứng biến thật cao minh.
Trong mấy năm gần đây hoạt động tình báo mà Đài đảo nhắm vào nội địa vẫn chưa từng yên tĩnh, trước đó không lâu đã xuất hiện tình hình có người trong quân khu Đông Nam bị đối phương thẩm thấu thu mua, thiếu chút nữa đã gây ra đại họa, may mắn có được tư lệnh quân khu Đông Nam Diệp Tử Kiện nhận được lời nhắc nhở của Diệp Khai mà đã phát hiện ra vấn đề, kịp thời ngăn chặn lỗ thủng, bắt được vài nhân viên quan trọng đã thu mua người của quân đội, lúc đó mới giải quyết được rắc rối.
Chuyện này khiến hoạt động gián điệp của Đài đảo nhắm vài đại lục đã bị ngưng trệ một thời gian.
Nhưng theo tình huống hiện tại mà xem, bọn họ tựa hồ đã tìm được điểm vào, đang chuẩn bị ngóc đầu trở lại.
Loại chuyện này đối với La Minh Viễn mà nói tuyệt đối là không thể được, hắn nhất định phải làm chút sự tình gì nhắm vào đám người kia phản kích, tuyệt đối không cho phép âm mưu của đối phương thực hiện được.
- Chuyện này tôi đã biết, đã có đơn vị chuyên môn phụ trách theo dõi, đem tư liệu anh thu được lưu lại được rồi!
Nhưng không ngờ quyết định của bộ trưởng Tưởng Hiển Thông làm La Minh Viễn có chút kinh ngạc.
Chuyện này theo đạo lý là do bộ môn của La Minh Viễn phụ trách, vì sao lại mượn tay của người khác giải quyết?
- Bộ trưởng…
La Minh Viễn muốn giải thích vài câu, dù sao đây rõ ràng là đoạt quyền, chẳng lẽ Tưởng Hiển Thông bất mãn hắn, cho nên thay đổi người tiếp nhận công việc này sao?
Trong nội tâm La Minh Viễn có chút kinh nghi bất định, không biết đã làm sai ở điểm nào.
- Chuyện này không liên quan gì với công tác của anh cả, chỉ là vì có liên quan tới một chuyện khác, cho nên cần có những ngành khác cùng theo vào!
Tưởng Hiển Thông hiểu được nghi hoặc của La Minh Viễn, hắn trực tiếp ngắt lời, lại nói:
- Anh ra ngoài đi, lưu lại tư liệu!
- Dạ!
Tuy La Minh Viễn không hiểu nguyên nhân Tưởng Hiển Thông tại sao làm như vậy, nhưng nếu như thượng cấp đã ra lệnh hắn chỉ có thể phục tùng.
Ngành tình báo bản thân chính là bộ môn kỷ luật tương đối nghiêm khắc, đối với vấn đề phục tùng giữa thượng hạ cấp yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, cho nên sau khi nghe Tưởng Hiển Thông ra lệnh, La Minh Viễn chỉ có thể phục tùng vô điều kiện.
Hắn giao tư liệu đi ra, sau đó hơi cúi đầu quay người lui ra ngoài.
Đợi sau khi La Minh Viễn rời khỏi, Tưởng Hiển Thông mới nhìn Tương Hữu Nho nói ra:
- Thật không nghĩ tới bên Đài đảo cũng đang chú ý chuyện này, lần này xem như náo nhiệt!
Tuy La Minh Viễn không biết người của Đài đảo đang bận rộn chuyện gì, nhưng trong lòng Tưởng Hiển Thông lại vô cùng tinh tường.
Còn vì chuyện gì nữa đây, đơn giản là vì Nam Cung Kinh Hồng mà thôi.
Nhớ năm xưa khi phó tổng thống chính quyền cũ trở về, bên Đài đảo đã phái thật nhiều sát thủ bao vây chặn đánh, đáng tiếc đạo cao một thước ma cao một trượng, tình báo công tác nội địa phi thường xuất sắc, đã xuất ra chiêu lừa dối, đem phó tổng thống thành công đưa về, kết quả làm thế nhân kinh hãi, mặt mũi người bên kia mất hết.
Hiện tại những người của năm xưa đã chết gần hết, nhưng lại toát ra Nam Cung Kinh Hồng bày ra việc muốn lá rụng về cội, người của bên kia đương nhiên là ngồi không yên.
Có lẽ hiện tại chỉ có vị tiền nhậm thượng tướng là đại nhân vật của thời kỳ đó còn sống, bờ bên kia làm sao có thể trơ mắt nhìn Nam Cung Kinh Hồng quay về đại lục?
Nếu là như vậy vì cảm xúc của dân chúng bên kia cũng tốt, vì thể diện chính phủ bên kia cũng thế, thậm chí đã sẽ hạ xuống rất thấp.
- Bộ trưởng, phó cục trưởng La Minh Viễn không rõ mục tiêu của bọn hắn là gì, nhưng chúng ta hiểu rõ chân tướng sự tình, phải chăng cần bố trí một chút, thuận tiện bắt vài con cá nhỏ đây?
Tương Hữu Nho ngồi bên cạnh chợt hỏi.
Việc theo dõi hành tung của Nam Cung Vân hiện tại là nhiệm vụ chủ yếu của Tương Hữu Nho, nhưng người của Đài đảo đã bắt đầu chú ý tới chuyện này, như vậy bọn hắn xuất động gián điệp tự nhiên sẽ khai triển vây quanh Nam Cung Vân, nếu đã có điều kiện như thế muốn phân biệt những người đó sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Tương Hữu Nho nghĩ tới việc này đương nhiên muốn thuận tiện kiếm chút chiến tích trở về.
- Ân, chuyện này có thể cân nhắc một chút!
Tưởng Hiển Thông là bộ trưởng Bộ an ninh, trong lòng khẳng định cũng có ý nghĩ như thế.
Hiện tại tuy nhận được chỉ thị của lão lãnh đạo, Tưởng Hiển Thông phải nhắm vào Nam Cung gia triển khai hành động, nhưng mục tiêu chủ yếu của hắn không phải muốn giúp Nam Cung Kinh Hồng quay về, mà là muốn tìm ra bảo tàng của Nam Cung Kinh Hồng nắm bắt tới tay.
Trong quá trình này, nếu như có thể thuận tay nắm bắt vài gián điệp của bên kia, xem như một công đôi việc.
Suy nghĩ một lúc, Tưởng Hiển Thông nói với Tương Hữu Nho:
- Ân, chuyện này giao cho cậu tới xử lý, hi vọng cậu có thể bắt lấy cơ hội làm ra một chút thành tích, nếu có thành tích tôi cũng dễ dàng đề bạt cậu, ha ha…
- Vậy đa tạ bác Tưởng rồi!
Tương Hữu Nho cũng mỉm cười.
Tưởng Hiển Thông cùng Tương Minh Thanh cha của Tương Hữu Nho là bạn thân thiết, nếu không như thế hắn cũng không khả năng xem trọng Tưởng Hữu Nho, hơn nữa còn sáng tạo cơ hội lập công tốt như vậy cho con trai bạn bè.
Nếu Tương Hữu Nho có thể lợi dụng sự tình lần này bắt được vài gián điệp của đối phương, Tưởng Hiển Thông có thể đặc biệt đề bạt cho hắn.
Dù sao bên trong Bộ an ninh, tư lịch gì đó cũng không quá quan trọng, trọng yếu nhất là năng lực, đây là bộ môn chú ý hiệu suất hành động, anh chỉ cần làm ra thành tích cũng dễ dàng đạt được thăng chức.
…
Nam Cung Vân lưu lại trong nhà Diệp Khai thật lâu mới bị hắn đuổi rời đi.
Kỳ thật hiện tại Diệp Khai đã phát hiện cho dù hắn thật sự lên giường với Nam Cung Vân, đoán chừng cũng sẽ không rơi vào hành vi gì mâu thuẫn, chỉ là trong lòng Diệp Khai vẫn còn chút chướng ngại mà thôi.
Ở một phương diện là vấn đề thân phận của Nam Cung Vân, một phương diện khác là vấn đề tính hướng của nàng, so sánh mà nói Diệp Khai càng xem trọng vấn đề sau nhiều hơn.
Sau khi đưa đi Nam Cung Vân, Diệp Khai gọi điện cho Diệp Tử Bình nhắc tới chuyện này.
- Đầu tư một tỷ đô la, đặt tại Minh Châu cũng đã là thủ bút rất lớn rồi!
Hiện tại Diệp Tử Bình đối với đại thủ bút của con trai đã cảm thấy có chút hờ hững, bởi vì hắn đã nhìn quen loại chuyện này.
- Chuyện này cha cân nhắc qua, vẫn nên đặt trong tân khu Phổ Giang Đông đi, địa phương khác tạm thời không có hạng mục nào lớn như vậy, nhưng theo phương diện ngành sản xuất lựa chọn, con phải chăng có cân nhắc càng thêm phù hợp?
- Dạ, con có chút ý nghĩ, suy nghĩ muốn phát triển sản nghiệp điện tử ngay thành phố Minh Châu!
Diệp Khai vốn đã có tính toán, hắn trực tiếp nói với Diệp Tử Bình:
- Tổ kiến một nhóm dây chuyền ổ cứng cùng thẻ nhớ, khoản đầu tư này thật sự là không tệ đâu.
- Ah?
Diệp Tử Bình nghe xong lập tức nhướng mày, không nghĩ tới khẩu vị của Diệp Khai thật lớn, trực tiếp nhắm ngay tuyến đầu sản nghiệp điện tử quốc tế.
Trên thực tế hiện tại thị trường máy tính cá nhân trong nước chỉ vừa khởi bước mà thôi, máy tính cấp bậc đời 286 hoặc 386 có thể làm được những công tác thực sự là không nhiều, hơn nữa giá cả hơi cao, người chịu bỏ tiền ra mua loại máy tính này nếu không phải là muốn đốt tiền là vì quá cần dùng tới.
Về những gia đình bình thường, thật không có ai chịu bỏ ra số tiền lớn như vậy để chơi máy tính cá nhân, dù sao hiện tại theo lương tháng nhân viên bình thường chỉ được ba trăm đồng mà thôi.
- Lúc trước con đã đề nghị lão đại làm máy tính cá nhân, nhưng bị giới hạn trong việc linh kiện lắp ráp sẵn nước ngoài mà thôi, hiện tại nếu có số đầu tư lớn như thế, con sẽ thuyết phục Nam Cung gia đem bộ phận tài chính này dùng vào phương diện dây chuyền sản xuất ổ cứng cùng thẻ nhớ, xem như giảm bớt chi phí thành phẩm đi!
Diệp Khai giải thích với Diệp Tử Bình.
- Vì sao không làm CPU đây? Nghe nói vật kia mới đáng giá nhất!
Diệp Tử Bình hỏi ngược lại.
Diệp Khai nghe được liền cười giải thích:
- Đây là không có biện pháp đó thôi, tuy chúng ta cũng muốn làm CPU, đáng tiếc vật kia không phải nói làm thì làm ra được, hạn chế kỹ thuật là một nguyên nhân, nhu cầu thị trường cũng là một lý do, chúng ta muốn nối đường ray với thế giới chỉ có thể từ đồ vật cơ bản nhất làm nên, ăn một miếng chưa thể biến thành mập mạp được.
- Được, con xem rồi xử lý đi!
Diệp Tử Bình gật đầu đồng ý:
- Phương diện chính sách tương quan cha sẽ chỉ đạo xuống dưới.
- Số tiền của Nam Cung gia xem như tiền mua đường, quăng đương nhiên là quăng ra, tiền lời khẳng định không thể quy cho họ, con sẽ tìm người ra mặt thay thế tiếp nhận, tối đa cho họ chút hoa hồng là được rồi!
Diệp Khai còn nói thêm.
- Con đúng là đen đấy!
Diệp Tử Bình nghe xong nở nụ cười.