Sau đó, lão Cổ nói ra những bí mật đằng sau mà Hạ Tưởng chưa bao giờ nghe qua.
Lão Cổ chỉ nói đại khái hơn mười phút, nhưng với Hạ Tưởng mà nói, dài giống như hàng chục năm. Không phải cảm giác lâu mà là thời gian diễn ra mọi việc dài.
Bởi vì từ lời lão Cổ nói, Hạ Tưởng biết những bí mật chưa bao giờ công bố ra ngoài, cùng với những cuộc chiến và sự phân kỳ giữa các lãnh đạo cấp cao và một số bí mật đằng sau kinh thiên tàn khốc. Đương nhiên, chủ ý của lão Cổ không phải nói cho Hạ Tưởng biết những bí mật mà người khác không được biết mà là mượn chuyện này nói rõ sự đấu tranh thật sự giữa tầng lớp cấp cao không bình yên giống bên ngoài nhìn vào.
Có những tin tức Hạ Tưởng cũng đã nghe qua,có những tin chưa bao giờ nghe tới, thậm chí với cách nhìn của hắn thì không thể tin được là sự thật.
Nghe xong những gì lão Cổ nói, trong lòng Hạ Tưởng có những hiểu biết mới về thế cục hiện tại, cũng biết cuộc chiến giữa các lãnh đạo cấp cao, so với tưởng tượng của hắn còn phức tạp hơn. Càng có nhiều suy nghĩ sâu hơn xung quanh việc hợp nhất sắt thép Tỉnh Yến hiện nay.
Giờ cơm trưa, lão Cổ không nói đến chuyện chính trị, chỉ đồng thanh khen ngợi đồ ăn trong khu du lịch văn hóa ngon miệng, còn khen Nghiêm Tiểu Thì xinh đẹp, Hạ Tưởng ngồi bên phải lão Cổ, Cổ Ngọc ngồi bên trái, Nghiêm Tiểu Thì đang ngồi đối diện. Bốn người vừa ăn vừa nói chuyện, cũng xem như rất vui vẻ.
Trong bữa tiệc, Cổ Ngọc không biết là cố ý hay vô tình, dùng chân đá Hạ Tưởng vài lần, lão Cổ không phát hiện, Nghiêm Tiểu Thì lại phát hiện, rất bất mãn giả vờ lúc gắp rau làm rơi đũa của Hạ Tưởng.
Sau vài việc nho nhỏ xemn kẽ qua đi, qua trưa, lão Cổ buồn ngủ, Nghiêm Tiều Thì phải tiếp tục cùng Cổ Ngọc dạo chơi, Cổ Ngọc bảo Hạ Tưởng đi cùng, lão Cổ nói:
- Cậu đi cùng Cổ Ngọc cũng tốt. Dù sao hiện tại cậu cũng đang giả vờ bệnh, không cần đi làm. Chờ tôi đi ngủ trước một chút, buổi chiều tôi đi gặp lão Ngô.
Hạ Tưởng giật mình, muốn nói gì đó, lão Cổ khoát tay:
- Không cần lo lắng cho tôi, tôi và lão Ngô đã quan hệ cả đời, cãi nhau ầm ĩ cũng nhiều, hiện tại già rồi, nhiều lắm cũng cãi nhau bằng lời, muốn đánh cũng không đánh nổi. Tất cả mọi người ở Thiên Trạch, nếu không gặp nhau thì quá giả dối rồi cậu nói với ông ấy, tôi muốn gặp ô ấyng, xem ông ta nói như thế nào?
Hạ Tưởng chỉ đành đồng ý, hai ông già, một cặp oan gia, thật sự là không có cách nào.
Hạ Tưởng liền gọi điện thoại cho ông cụ Ngô, không nghĩ là ông cụ vô cùng thoải mái mà đồng ý, còn bảo buổi chiều ông ấy ở ngay Nam Cung bất cứ lúc nào cũng chờ lão Cổ đến chơi.
Dẫn hai người Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc đi một lát thì điện thoại di động của Hạ Tưởng vang lên, Nghiêm Tiểu Thì cười trộm, không nói lời nào, Cổ Ngọc mất hứng, không cho Hạ Tưởng nhận điện thoại:
- Đang bị bệnh, làm sao có nhiều việc đâu đâu như vậy? Không nhận, bệnh cũng để người ta bệnh một lần chứ, có còn công lý không?
Nhưng với Hạ Tưởng mà nói, điện thoại không nhận không được, bởi vì là điện thoại của Tiền Cẩm Tùng.
- Hạ Tưởng, tôi sắp xuống đường cao tốc rồi, nói cho tôi biết, tìm cậu ở đâu?
Tiền Cẩm Tùng làm Hạ Tưởng trở tay không kịp, hắn cho rằng sớm thì chiều mai Tiền Cẩm Tùng mới đến đây. Không nghĩ là tới nhanh như vậy, hơn nữa, trước khi vào đường cao tốc cũng không báo cho hắn, rõ ràng là không muốn hắn đến đầu đường cao tốc đón y. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Bất ngờ quá, Chủ tịch tỉnh Tiền, tôi lập tức đi đón anh…
- Không cần khách khí, Hạ Tưởng, tôi đến đây với tư cách cá nhân, không cần rầm rộ gì. Nói cho tôi biết địa điểm, tôi sẽ đi thẳng đến đấy à được rồi. Gặp mặt rồi nói chuyện sau, hiện giờ cậu không phải làm gì hết.
Hạ Tưởng biết Tiền Cẩm Tùng không phải khách khí, mà là đang vội, liền quay sang phía Nghiêm Tiểu Thì nói:
- Hay chuẩn bị một phòng yên tĩnh, tôi có khách quan trọng đến.
Nghiêm Tiểu Thì thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Hạ Tưởng, cũng không nói nhiều, lập tức bắt tay vào sắp xếp.
….
Ngay cùng lúc Hạ Tưởng chuẩn bị đón Tiền Cẩm Tùng, văn phòng Bí thư trong Thành ủy Thiên Trạch.
Ngô Minh Nghị đang ngồi trước mặt Trần Khiết Văn báo cáo công việc. Báo cáo xong y đứng dậy đi, đi đến cửa còn quay lại nói một câu:
- Đúng rồi, Bí thư Trần, nghe nói Chủ tịch tỉnh Tiền của tỉnh Lĩnh Nam đến Thiên Trạch, đang nói chuyện với Thị Trưởng Hạ. không biết Thành ủy có phải tiếp đón một chút không?
Trần Khiết Văn ban đầu mang vẻ mặt tươi cười gò bó, vừa nghe câu này xong, lập tức sắc mặt sầm xuống:
- Không thấy có thông báo của Tỉnh ủy Lĩnh Nam, cũng không có chỉ thị của Tỉnh ủy, phải tiếp ai?
Ngô Minh Nghị gật gật đầu, cũng không nói gì, xoay người đi, chỉ để lại một mình Trần Khiết Văn đang tức giận.
Không tức giận mới là lạ, Chủ tịch tỉnh Lĩnh Nam đến Thiên Trạch, trực tiếp đi vòng qua Bí thư Thành ủy của bà, mà nói chuyện riêng với Hạ Tưởng. Bà cũng không nghe tin tức gì trước đó, nếu không có Ngô Minh Nghị nói cho bà, bà vẫn không biết gì.
Ngô Minh Nghị cũng không có dựa vào lòng tốt gì, là y cố tình chọc giận bà, hớt lẻo trước mặt bà. Không phải là vì ứng cử viên chức Trưởng ban tổ chức cán bộ huyện ủy Bình Ninh sao? Một trợ thủ còn muốn tranh giành với nhân vật số một? Trưởng ban tổ chức cán bộ một vị trí quan trọng như vậy, sẽ chắp tay dâng cho người ta sao? Ngay cả Hạ Tưởng cũng không nhúng tay quá nhiều, Ngô Minh Nghị không biết tốt xấu, muốn để người của y lên, chẳng khác nào tự bôi tro vào mặt.
Trần Khiết Văn xem như hiểu, Hạ Tưởng không có hứng thú với vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ huyện ủy Bình Ninh, là bởi vì hắn có chuyện quan trọng muốn làm. Tỉnh Lĩnh Nam là tỉnh có kinh tế mạnh nhất, Tiền Cẩm Tùng đến, không chỉ đơn giản là gặp với tư cách cá nhân, chẳng lẽ là… Còn có liên quan đến việc của Thiên Cương?
Trần Khiết Văn vừa nghĩ đến việc này, điện thoại cũng vang lên, bà vừa thấy dãy số ở Bắc Kinh, liền biết đã xảy ra chuyện gì lớn rồi, vội nghe điện thoại, bên trong điện thoại truyền đến giọng nói của Quốc Hàm Thanh:
- Ông cụ nhà họ Ngô, lão Cổ và Tiền Cẩm Tùng hiện tại đều ở Thiên Trạch, Thiên Trạch là một điểm tựa, cô nhất định phải làm việc cẩn thận, không được để bị cuốn vào vòng xoáy.
Trần Khiết Văn trong lòng kinh ngạc, bà rất ít khi nghe thấy giọng Quốc Hàm Thanh căng thẳng như thế, chỉ biết mọi việc không ổn, vội hỏi:
- Tôi phải làm thế nào mới tốt?
Giọng điệu hoàn toàn bất lực.
Quốc Hàm Thanh nói:
- Giả vờ không biết gì cả, tiếp tục làm tốt bổn phận của mình, duy trì đối với sự khống chế trong hội nghị thường vụ, kiên quyết không để việc hợp nhất Thiên Cương được thông qua trên hội nghị thường vụ. Những chuyện khác, cô không cần phải quan tâm, vấn đề cấp cao có cấp cao ứng phó.
Buông điện thoại, Trần Khiết Văn ngồi im một lát, sau đó nói vọng ra ngoài,
- Thiên Chi, lập tức thông báo cho Minh Nghị, Bất Hưu, Từ Hâm, Nhất Phong và Thiên Vũ… Thôi, Trần Thiên Vũ không cần thông báo, còn bốn đồng chí trên lập tức tổ chực hội nghị công việc Bí thư.
Vũ Thiên Chi lập tức bắt tay vào công việc.
…
Bắc Kinh, nhà họ Phó.
Phó Tiên Phong tan tầm về nhà, vừa bước vào cửa, ném quần áo sang một bên đi thẳng vào phòng làm việc, ngồi trong đó mở xem văn kiện một lúc lâu mới đi ra sân sau, nói với ông cụ đang tưới hoa:
- Ông nội, sắp có bạo loạn rồi.
Ông cụ nhà họ Phó buông bình nước trong tay, cười ha ha nói:
- Kíp nổ sẽ nổ, sớm muộn gì cũng tới, còn lo lắng gì? Tuổi của cháu cũng không còn nhỏ, không cần mọi chuyện đều tỏ ngạc nhiên như thế.
Phó Tiên Phong bị ông cụ giễu cợt, liền tự cười:
- Nhưng khó khăn lắm mới có một cơ hội làm khó Hạ Tưởng và nhà họ Ngô, cháu đương nhiên là vui rồi. Trước kia vài lần Hạ Tưởng đã làm khó chúng ta, hiện tại rốt cuộc cũng có thể làm khó hắn một lần, hơn nữa, còn có khả năng khiến hắn và nhà họ Ngô tuyệt giao, ông nội, nếu Hạ Tưởng thực sự chọc tức ông cụ nhà họ Ngô, kết cục sẽ như thế nào?
- Đừng vui mừng quá sớm.
Ông cụ nhà họ Phó tạt vào Phó Tiên Phong một chậu nước lạnh,
-Theo ta thấy, lão Ngô chưa chắc sẽ hạ độc thủ với Hạ Tưởng. Cho dù Hạ Tưởng đắc tội với nhà họ Ngô, cũng chỉ làm Ngô Tài Dương thẹn quá hóa giận, nói không chừng lão Ngô còn có thể nâng tay thả Hạ Tưởng.
- Cháu có một cách có thể lửa đổ thêm dầu, khiến ông cụ nhà họ Ngô thất vọng với Hạ Tưởng…
Phó Tiên Phong ánh mắt đảo qua đảo lại, không dám nhìn ông cụ.
Ông cụ cũng không tức giận như y lo lắng, mà thản nhiên khoát tay nói:
- Tiên Tiên thích Hạ Tưởng nhưng suy nghĩ của cháu không thể thực hiện….
Chỉ nói với Phó Tiên Phong một câu nhưng cũng khiến Phó Tiên Phong cảm thấy được áp lực.
Trong lòng Phó Tiên Phong cũng không không phục, dù sao giữa Tiên Tiên và Hạ Tưởng không rõ ràng, có phải thật sự lên giường đã không cần kíp rồi. Nếu có thể vì một lần lên giường mà trêu chọc được Liên Nhược Hạm cũng có thể coi là một diệu kế… Chẳng qua, thôi bỏ đi, tốt nhất là không cần dùng hạ sách này,vả lại Phó Tiên Phong cũng không nghe lời của y.
Nhưng thế nào mới có thể đảm bảo trong lần đụng độ sáp tới, khiến Hạ Tưởng bị nhà họ Ngô ra tay chèn ép không có cơ hội trở mình? Phó Tiên Phong trầm tư suy nghĩ, y bề ngoài thì hợp tác với Hạ Tưởng, nhưng trên thực tế trong lòng chưa bao giờ không nhớ những hiềm khích ngày trước. Nhưng có một điểm, nhà họ Phó thật sự nợ Hạ Tưởng hai ân tình, nhất định phải trả.
Bỗng nhiên, Phó Tiên Phong lại nghĩ đến Khâu Tự Phong, tròng lòng vừa nghĩ có phải là y nên cùng Khâu Tự Phong bàn bạc một chút tính khả thi liên kết đối phó với Hạ Tưởng? Tuy nói Phó Khâu hai nhà gần đây đụng chạm không ít, nhưng dựa vào xuất phát điểm đi tìm điểm chung gác lại điểm bất đồng, liên kết chèn ép Hạ Tưởng cũng không phải là không có khả năng.
Phó Tiên Phong cầm điện thoại, gọi cho Khâu Tự Phong.
…
Phó Tiên Phong không biết chính là, khi y và ông cụ nhà họ Phó nói chuyện, Khâu Tự Phong đang cùng Mai Thái Bình ngồi với nhau, cùng bàn về tình hình trước mắt.
- Tiền Cẩm Tùng đi Thiên Trạch, chậm nhất ngày mai Trần Phong cũng đến đó, Thiên Trạch quá náo nhiệt.
Tiền Cẩm Tùng và Trần Phong là người như thế nào, bọn họ cho dù lấy tư cách cá nhân đến Thiên Trạch cũng không giấu được sự chú ý của nhiều ánh mắt, huống chi, nhà họ Khâu lại xuất thân từ an ninh quốc gia? Khâu Tự Phong xoay xoay chén trà trong tay, ngồi đối diện Mai Thái Bình khẽ gật đầu, trong lòng lại nghĩ, trước kia y và Mai Thái Bình rất ít khi có tiếng nói chung, hiện tại lại ngồi cùng nhau uống trà nói chuyện, thật sự là tình thế mạnh hơn người.
Mai Thái Bình không trả lời Khâu Tự Phong, ánh mắt xa xăm, không biết dừng ở nơi nao, giọng có chút bất đắc dĩ,:
- Sự việc đến nước này, đã thành cuộc chiến giữa các lãnh đạo cấp cao. Cấp dưới, cũng chỉ có thể xem mà thôi. Thật sự ngay từ đầu chính là lãnh đạo cấp cao đang tung tin, đang tham dò, nhưng thật không ngờ bốn gia tộc lòng người như nhau đến hiếm thấy, cho nên có người sợ hãi, mới ra sức mạnh đánh thắng một trận này.
- Đánh thì đánh, dù sao hiện tại cũng không còn đường lui.
Khâu Tự Phong muốn hút thuốc, thấy Mai Thái Bình không có ý hút thuốc, lại thôi.
- Mấu chốt còn nằm ở việc hợp nhất Thiên Cương ở Thiên Trạch. Hạ Tưởng bây giờ không nắm chắc được sự thông qua trên hội nghị thường vụ, hơn nữa Thiên Trạch có ông cụ nhà họ Ngô trấn thủ, với thủ đoạn của ông cụ nhà họ Ngô, là một cái ngưỡng của Hạ Tưởng lúc này, khó qua lắm…
Mai Thái Bình khoát tay:
- Chớ quên Tiền Cẩm Tùng và Trần Phong trước kia, cũng không phải là đến vì giải sầu, mà cùng Hạ Tưởng ôn lại chuyện cũ, tôi đoán chắc, bọn họ đi mở đường một người…
Khâu Tự Phong bỗng chốc kinh ngạc đứng lên:
- Anh nói, là thay cho Tổng bí thư?