Sau đó, Trần Khiết Văn và Hạ Tưởng lần lượt phát biểu, cảm tạ sự công nhận của Bí thư Phạm đối với công việc của Thiên Trạch, tỏ ý phải không ngừng cố gắng, không phụ sự ủy thác của Tỉnh ủy, cố gắng xoay chuyển kinh tế Thiên Trạch, dồn hết tâm huyết để xóa bỏ đói nghèo ở thành phố Thiên Trạch.
Vân vân, dù sao đều là lời nói quan chức, lời nói suông giao tiếp qua lại.
Sau khi cuộc họp chấm dứt, Trần Khiết Văn đầy thịnh tình mở tiệc chiêu đãi đoàn người của Bí thư Phạm.
Khi dự tiệc, xảy ra một việc thú vị. Vốn dĩ theo thứ tự, nên là Trần Khiết Văn ngồi ở bên phải Phạm Duệ Hằng, Hạ Tưởng ngồi bên trái Phạm Duệ Hằng, Vương Bằng Phi ngồi phía dưới, nhưng Trần Khiết Văn lại đề nghị Hạ Tưởng ngồi ở vị trí của bà ta, nói tửu lượng bà ta không tốt, không tiếp rượu được Bí thư Phạm là có lỗi. Nếu như Hạ Tưởng nhường lại cho người khác, sẽ thể hiện dường như hắn không muốn ngồi cùng Bí thư Phạm. Nếu không nhún nhường thì lại có hiềm nghi là vượt chức phận, thời khắc khảo nghiệm trí tuệ chính trị của Hạ Tưởng đã đến.
Hạ Tưởng chỉ cười rồi nói:
- Bí thư Trần khiêm tốn rồi, tôi nghe nói bà là phụ nữ nhưng không thua kém gì nam giới, trước mặt Bí thư Phạm cũng đừng nhún nhường nữa. Bí thư Phạm trước kia đã từng nói, ông ấy quý nhất là các nữ cán bộ nhiệt tình, hào khí.
Phạm Duệ Hằng không biết là cố ý làm khó, hay là chơi khăm Hạ Tưởng, cười tủm tỉm hỏi:
- Hạ Tưởng, tôi nói những lời này khi nào thế? Đến tôi còn không nhớ nữa đấy.
Cười là cười nhưng giọng điệu lại là nghi ngờ, nếu như Hạ Tưởng không trả lời được thì quá mất mặt.
Tuy nói trên bàn rượu không xếp cao thấp nhưng ai cũng hiểu đấy chỉ là nói thế thôi. Người trong quan trường, những quy tắc trên bàn rượu là rất quan trọng. Chính ở tỉnh Yến cũng từng có một ví dụ thật tế. Một vị Thị trưởng khi cùng Phó bí thư Tỉnh ủy dùng cơm, không cẩn thận để rượu đổ lên người Phó bí thư. Phó bí thư rất độ lượng mà không truy cứu, còn nói đùa là ông ta nhiệt tình quá, sau đó lại khen vị Thị trưởng nọ hết lời, nói ông ta làm việc tốt, thể hiện rất nổi bật ở tất cả các phương diện.
Nhưng sau khi chuyện đó xảy ra không lâu, khi kiểm tra đánh giá, vị Thị trưởng đó có hai mục kiểm tra đánh giá không đạt tiêu chuẩn, điểm thấp nhất toàn tỉnh- Chính là hai mục do vị Phó bí thư đó quản lý. Còn nghe nói Phó bí thư nhận xét vị Thị trưởng này là tự cao tự đại, không biết chừng mực. Chính vì đánh giá của Phó bí thư hạ thấp điểm số, khiến cho vị Thị trưởng đó phải mất một năm rưỡi mới từ Thị trưởng lên được Bí thư Thành ủy.
Dựa vào quan hệ giữa Hạ Tưởng và Phạm Duệ Hằng, dù cho có chút thất lễ, cũng không đến mức khiến Bí thư Phạm ghi hận trong lòng, chờ thời cơ trả thù, nhưng cũng sẽ vô cùng mất mặt. Chuyện đó lan ra ngoài cũng có thể trở thành trò cười.
Bí thư Phạm vừa mở miệng hỏi, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào Hạ Tưởng. Có người chờ xem trò cười, có người thầm tiếc cho Hạ Tưởng, còn có người lắc đầu lia lịa.
Đúng thế, Bí thư Phạm vừa hỏi câu đó, về cơ bản chính là ngang với việc phủ nhận lời nói của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng là nhớ đúng hay nhớ nhầm không quan trọng, dù sao bộ dạng của Bí thư Phạm có vẻ như không thể thừa nhận đã từng nói những lời trên.
Hạ Tưởng liền cúi đầu nghĩ, nghĩ thật chăm chú, sau đó nói:
- Cũng khoảng bốn năm năm gì đó, là trong một cuộc gặp gỡ giới công thương, lúc ấy Bí thư Phạm đọc bài phát biểu quan trọng vẫn với tư cách là Chủ tịch tỉnh...
Trên mặt Phạm Duệ Hằng liền lóe lên một nụ cười, y đã nhớ ra, đúng là ở hội nghị lúc đó, y và Hạ Tưởng lần đầu tiên tiếp xúc, từ đó Hạ Tưởng đã lọt vào mắt y, cũng bắt đầu mối quan hệ bạn bè tốt đẹp với Phạm Tranh, y liền gật đầu:
- Hạ Tưởng có trí nhớ tốt thật đấy.
Không ngờ Bí thư Phạm lại thừa nhận.
Không ít người đều âm thầm sửng sốt, thường thì, lãnh đạo muốn thừa nhận một vài chuyện trước kia là vì ông ta vui vẻ, nếu như phủ nhận, chính là vì ông ta không vui. Một câu nói từ bốn năm năm trước, Bí thư Phạm có thể thừa nhận ngay trước mặt tất cả mọi người, rốt cuộc là trí nhớ của Thị trưởng Hạ tốt thật hay là Bí thư Phạm nể mặt Thị trưởng Hạ? Thật khiến người ta phải suy nghĩ.
Phạm Duệ Hằng ngay sau đó lại nói một câu:
- Hạ Tưởng ngồi bên cạnh tôi là được rồi, nhưng không thể ngồi không được đâu, phải uống thay cho đồng chí Khiết Văn.
Khúc dạo đầu thế là trôi qua, dường như quan hệ giữa Hạ Tưởng và Bí thư Phạm vẫn rất thân thiết. Trên thực tế trong lòng Hạ Tưởng biết rõ, Bí thư Phạm chẳng qua là biết thời biết thế mà kéo hắn ngồi xuống, nể mặt cả hắn và Trần Khiết Văn. Nhưng mục đích đến thành phố Thiên Trạch lần này của Bí thư Phạm không thể thay đổi, nhân vật chính trị không bao giờ để tình cảm cá nhân ảnh hưởng tới lập trường.
Huống hồ, Phạm Duệ Hằng cũng không phải là một người nhớ ân tình cũ.
Sau bữa cơm, Phạm Duệ Hằng muốn nghỉ trưa một lát, liền bố trí cho y ở tại nhà khách Thành ủy. Những việc tiếp đãi đều do Trần Thiên Vũ và Bành Vân Phong phụ trách chi tiết. Hai quản gia của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố bận tới vắt chân lên cổ. Sự nghiêm khắc chu toàn của Trần Thiên Vũ cộng với sự cẩn thận chu đáo của Bành Vân Phong, cuối cùng cũng không có sơ suất gì.
Buổi chiều, Phạm Duệ Hằng thị sát nhà máy điện sức gió Lam Thiên của huyện Bào Mã, tỏ ý công nhận hoạt động dồn lực phát triển cho nguồn năng lượng sạch của thành phố Thiên Trạch. Thị sát xong, trên đường trở về Thiên Trạch, vừa khéo đi qua Thiên Cương, Phạm Duệ Hằng dường như là tự dưng nổi hứng, đột nhiên thay đổi lịch trình đã được sắp xếp, đề xuất muốn đến Thiên Cương thăm thú.
Gương mặt Vương Bằng Phi có phần biến sắc, khéo léo nói một câu:
- Bí thư Phạm, e rằng không đủ thời gian.
Có vẻ như Phạm Duệ Hằng đang rất hứng thú, phất tay:
- Bằng Phi, đã đến đây rồi thì cứ yên tâm. Thiên Trạch thay đổi rất nhiều, công lao của Khiết văn và Hạ Tưởng đáng được công nhận. Tôi rất vui mừng, muốn đi thăm quan ở Thiên Trạch một chút.
Hạ Tưởng xem như hiểu rõ, Phạm Duệ Hằng đương nhiên không phải tự dưng nổi hứng, Vương Bằng Phi cũng không phải có tâm khuyên bảo, là đang diễn kịch cho người khác xem- không, là dành riêng cho hắn xem.
Đoàn của Bí thư Phạm chuyển đường tới Thiên Cương, toàn thể Thiên Cương xôn xao.
Điều Hạ Tưởng không ngờ đến là, kế hoạch được dày công chuẩn bị của đối thủ, trong thời gian Bí thư Phạm thị sát Thiên Cương, bất ngờ xảy ra một việc, đánh hắn một đòn đến không kịp trở tay, cũng khiến hắn một lần nữa nếm mùi sự phức tạp của đấu tranh chính trị và mức thảm khốc của nó.
Vốn dĩ Bí thư Phạm đến Thiên Cương thị sát, nhìn bề ngoài là tự dưng có ý nghĩ đó, trên thực tế trên dưới Thiên Cương đều sớm đã sắp xếp. Khi đoàn của Bí Thư Phạm đến, Thiên Cương đã thu dọn sạch sẽ, chờ Bí thư Tỉnh ủy hạ cố đến thăm.
Toàn bộ công việc thị sát cũng tạm coi là thuận lợi, Bí thư Phạm sau khi nghe bản giới thiệu tình hình của người phụ trách Thiên Cương, còn rất hứng thú hỏi về đặc tính của kim loại vanadium titanium, cùng với tính hiếm có của khoáng sản vanadium titanium và ưu thế tài nguyên được thiên nhiên ưu đãi của Thiên Trạch. Sau một tiếng, công tác thị sát sắp kết thúc, Phạm Duệ Hằng liền chuẩn bị đi.
Không ngờ khi đi đến cửa chính, liền xảy ra chuyện - có vài trăm công nhân tụ tập ở cổng chính, có già có trẻ, đủ nam đủ nữ, sắp xếp thành hàng ngũ đàng hoàng, giơ biểu ngữ:
- Xin Bí thư Phạm quyết định cho Thiên Cương, phản đối hợp nhất, để Thiên Cương tự phát triển trên con đường riêng.
Không phải là kiến nghị mà còn cao hơn thế. Đám người im phăng phắc, ai nấy đều vẻ mặt nghiêm túc, tạo nên không khí bi tráng.
Phạm Duệ Hằng xuống xe, sải bước tới trước đám người, nói to:
- Các đồng chí, việc hợp nhất ngành sắt thép toàn tỉnh là một kế hoạch lớn lợi dân lợi nước, là kết luận đúng đắn được Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh rút ra sau khi nghiên cứu và thảo luận. Tiếng lòng của mọi người tôi đều nghe thấy hết, tâm nguyện của các đồng chí tôi cũng hiểu. Nhưng việc hợp nhất chắc chắn phải đẩy mạnh, ngành sắt thép tỉnh Yến phải phát triển, phải chiếm được một ví trí trong nước, không thể đơn thương độc mã, mọi người phải đoàn kết một lòng.
- Bí thư Phạm, Thiên Cương không thể hợp nhất, tôi thà chết cũng chỉ làm công nhân của Thiên Cương.
Bỗng nhiên có một người từ trong đám người xông lên, trong tay cầm bình xăng tưới lên người, sau đó cách Phạm Duệ Hằng mấy chục mét liền châm lửa vào dòng xăng trên người.
Trong chớp mắt cả người liền cháy rực như một ngọn đuốc sống.
T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.mBí thư Tỉnh ủy đi thị sát, chắc chắn có cảnh vệ và cảnh sát có vũ trang đi cùng, còn có vô số nhân viên an ninh bảo vệ xung quanh. Ngọn lửa vừa châm, lập tức có người xông lên dập. Nhưng dù có như vậy, người đó cũng bị bỏng đến rơi vào hôn mê sâu.
Phạm Duệ Hằng ngay tức thì thay đổi sắc mặt, không nói một lời, quay lưng bước đi, để lại Vương Bằng Phi và Trần Khiết Văn đưa mắt nhìn nhau, ngây ra tại đó.
Hạ Tưởng cũng nổi giận, bất luận là kẻ nào dày công sắp xếp màn kịch này, dù sao đã thu được hiệu quả cần có. Tự thiêu trước mặt Bí thư Tỉnh ủy, lấy bạo lực chống lại việc hợp nhất, thủ đoạn cao tay thật… Bí thư tỉnh ủy nổi cơn thịnh nộ, sự việc liền bị xé ra to.
Hạ Tưởng biết, đằng sau chuyện này chắc chắn có bàn tay Trần Khiết Văn, trong cơn thịnh nộ, hắn liền vượt thẳng qua Trần Khiết Văn, mắng xối xả Bùi Nhất Phong một trận tối tăm mặt mũi, lại trách mắng Trần Thiên Vũ và Bành Vân Phong làm việc không đến nơi đến chốn, lập tức làm tốt công tác trấn an. Đồng thời lại phê bình Dương Kiếm một trận gay gắt, điều y lập tức cùng người phụ trách Thiên Cương điều tra chân tướng sự việc, cần phải giải thích rõ ràng với Thành ủy.
Trong khi Trần Khiết Văn còn ngây người, Hạ Tưởng đã xử lý ổn thỏa tất cả các công việc khắc phục hậu quả. Bà ta nhìn Hạ Tưởng một cái đầy oán hận. Hạ Tưởng vượt mặt bà ta chỉ huy tất cả, khiến bà ta tỏ ra chẳng có khả năng gì, vốn dĩ định nói Hạ Tưởng vài câu, lại thấy Vương Bằng Phi đang đứng bên cạnh cũng đang vô cùng giận dữ, rõ ràng chuyện ban nãy rất tức giận. Bà ta liền nuốt hết những lời đang định nói vào trong.
Chuyện hôm nay, là họa hay là phúc trước tiên để sang một bên, dù sao cũng đã xảy ra rồi, cũng không biết là có hợp với ý của Bí thư Phạm hay không? Đoán ý lãnh đạo là việc khó nhất, hễ khinh suất là có khả năng rơi vào hố sâu không ngóc đầu lên nổi. Nhưng ngược lại, nếu như đúng với ý lãnh đạo thì thu hoạch bội thu.