Với tính tình của Bùi Nhất Phong, Hạ Tưởng không mấy thích, bởi vì Bùi Nhất Phong chẳng những là kẻ thâm hiểm linh hoạt, hơn nữa còn giỏi trò mượn gió bẻ măng. Chủ yếu là Bùi Nhất Phong có kiểu xử lý công việc không xem quyền lợi đại cục là cao nhất. Nên hắn thấy Bùi Nhất Phong cũng không đáng tin cậy.
Thực ra, trong mọi sự kiện, hắn chẳng muốn lôi kéo Bùi Nhất Phong về phe của mình. Chỉ là muốn căn cứ vào một lần hợp tác quyền lợi, không nghĩ tới Bùi Nhất Phong ngược lại rất triệt để. Hiện tại hoàn toàn cách xa Trần Khiết Văn. Điều đó cũng làm cho Hạ Tưởng chuẩn bị không kịp, đành phải buộc lòng chấp nhận thực tế. Thực ra hắn cũng không muốn tỏ rõ việc lôi kéo bè phái ở thành ủy Thiên Trạch, sẽ để lại ấn tượng không tốt cho Tỉnh ủy.
Chẳng qua tình hình thay đổi hơi nhanh quá, hắn cũng quyết định tạm thời chấp nhận thực tế. Nhưng cũng muốn để Bùi Nhất Phong hiểu rõ một chút, quan hệ giữa hắn và Bùi Nhất Phong vẫn phải giữ một khoảng cách thích hợp.
Bùi Nhất Phong đến đây là để báo cáo tiến triển trong công việc gần đây của cục công an thành phố, và bước tiếp theo chuẩn bị mở rộng trấn chỉnh điều kiện an ninh trật tự trọng điểm, hoạt động dọn dẹp bọn chống đối để bảo vệ nhà đầu tư và hàng hóa. Y cũng từ Lộ Hồng Chiêm nắm được một số điểm, tìm hiểu thêm về phong cách chấp chính của Thị trưởng Hạ, biết được bước tiếp theo toàn thành phố sẽ dấy lên cao trào thu hút đầu tư, cho nên liền túm chặt lấy điểm này, bày ra một đợt hành động sửa trị.
Ánh mắt Hạ Tưởng đầy vẻ thâm ý sâu sắc, liếc nhìn Bùi Nhất Phong một cái. Nghĩ thầm Bùi Nhất Phong là thật lòng dựa dẫm? Cho dù thế nào, Bùi Nhất Phong làm việc quả thật cũng đang hợp ý hắn. Hắn không có lý do gì từ chối.
Thành ủy Thiên Trạch, lòng người hoang mang, đang nổi lên một đợt xếp hàng mới
…Tỉnh ủy, phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh.
Tống Triêu Độ đang phê duyệt văn kiện, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động thư ký Trần Thái Trung phía ngoài lúng túng đứng dậy. Lại nghe tiếng y hơi chút căng thẳng:
- Bí thư Phạm.
Tống Triêu Độ hơi kinh hãi. Phạm Duệ Hằng không chào hỏi đột nhiên tới văn phòng của gã, chắc chắn có chuyện quan trọng.
Trong ấn tượng của Tống Triêu Độ, số lần Phạm Duệ Hằng đích thân tới văn phòng của gã có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nếu gã nhớ không nhầm, hôm nay hẳn là lần thứ hai. Lần đầu tiên là lúc Phạm Duệ Hằng vừa mới nhậm chức Bí thư Tỉnh ủy. Phạm Duệ Hằng đến đây với thái độ bao quát, muốn làm thân với gã, vì để bộ máy vận hành trơn tru mà tỏ thiện chí.
Nhưng hôm nay đến đây, lại gây ra chuyện gì? Tống Triêu Độ bỗng nhiên trong lòng có chút dự cảm xấu.
Gã vội vàng đứng dậy ra ngoài nghênh đón. Bí thư Tỉnh ủy đích thân tới, gã nhất định phải thể hiện thái độ phù hợp.
Phạm Duệ Hằng lại tùy tiện gật gật đầu với Tống Triêu Độ. Nhìn quanh văn phòng một chút:
- Điều kiện cũng không tồi. Triêu Độ, văn phòng làm việc của anh so với văn phòng làm việc của tôi bài trí sáng sủa, khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu trong lòng. Chút nữa anh đến văn phòng của tôi nhìn một cái, tôi cứ thấy chỗ nào đó bày biện không vừa ý.
Tống Triêu Độ cười cười, ra vẻ lễ phép mời Phạm Duệ Hằng vào bên trong nói chuyện. Vấn đề của Phạm Duệ Hằng, gã không tiện trả lời. Bởi vì phòng làm việc của Bí thư tỉnh ủy là do Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy sắp xếp bố trí. Nếu gã đề xuất ý kiến gì chẳng khác nào bất mãn với công việc của Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy.
Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy là đại quản gia của Tỉnh ủy, không phải đại quản gia của chính quyền. Về mặt sắp xếp của Tỉnh ủy, gã không cần phải chỉ tay năm ngón.
Đi vào trong phòng, Trần Thái Trung kính cẩn rót trà, không đợi chỉ bảo liền lặng lẽ đi ra rồi chốt cửa. Nhân vật số 1, số 2 trò chuyện, không phải chỗ để y có thể nghe.
Phạm Duệ Hằng còn nói vài câu về tình hình kinh tế trước mắt của tỉnh Yến. Rõ ràng là đang vòng vo ngoài lề, kiểu nói dăm ba câu chung chung, sau đó ông ta mới đi vào chủ đề chính:
- Triêu Độ, bộ máy thành ủy Thiên Trạch phối hợp không được tốt lắm. Với việc này, anh có ý tưởng gì không?
Tống Triêu Độ trong lòng kinh sợ. Từ lúc Tổng bí thư thị sát lần trước, Trần Khiết Văn liền đệ trình lên Tỉnh ủy ý kiến bộ máy đảng chính không đồng bộ. Lúc ấy Phạm Duệ Hằng nghĩ là sẽ bỏ mặc sự việc. Không ngờ, sau khi Tổng bí thư thị sát, lại đặc biệt chú trọng vấn đề này. Bí thư Phạm rốt cuộc là có dụng ý gì?
Nếu Bí thư tỉnh ủy trưng cầu ý kiến của ủy viên thường vụ khác, chính là thuận miệng hỏi. Bởi vì vấn đề nhân sự ông ta nắm chắc trong đầu, không cần phải tham khảo ý kiến người khác. Nhưng hỏi Chủ tịch tỉnh, chính là thực sự đến trưng cầu ý kiến. Vấn đề nhân sự mặc dù là vùng cấm của bí thư, ngoại lệ cũng sẽ hết sức tôn trọng ý kiến của Chủ tịch tỉnh.
Phạm Duệ Hằng mở miệng hỏi gã có ý kiến gì, Tống Triêu Độ lòng hơi thiếu tự tin, bởi vì hắn không rõ Phạm Duệ Hằng rốt cuộc có thái độ thế nào với thành ủy Thiên Trạch. Hoặc chính xác thì Phạm Duệ Hằng về phía Hạ Tưởng hay về phía Trần Khiến Văn.
Nguồn: http://truyen360.comVới động cơ của Tống Triêu Độ, gã càng mong muốn Hạ Tưởng tiếp tục ở lại Thiên Trạch. Cho dù là duy trì tình trạng như hiện nay cũng tốt. Bộ máy phối hợp không tốt, không phải vấn đề của một người. Hạ Tưởng ở thành phố Thiên Trạch thành tích rõ như ban ngày, hẳn là muốn phát triển kinh tế, muốn phá vỡ nếp sống bảo thủ lạc hậu của Thiên Trạch. Tất nhiên sinh ra mâu thuẫn với Trần Khiết Văn. Đương nhiên nếu không phải bởi vì vấn đề Thiên Cương, mâu thuẫn trong lúc đó giữa Hạ Tưởng và Trần Khiết Văn cũng sẽ không phát triển đến mức không thể dàn xếp.
Chủ yếu cũng là thất bại to lớn trên hội nghị thường vụ, khiến cho quyền uy của nhân vật số một Trần Khiết Văn không còn sót lại chút gì. Mâu thuẫn giữa bà và Hạ Tưởng đã công khai rồi. Cũng không trách Hạ Tưởng, kế hoạch chỉnh hợp là phải thực hiện. Là đấu tranh giữa hai thế lực giai cấp. Chỉ có nhất quyết được thua, không thể thỏa hiệp.
Hoặc là có thể nói, Hạ Tưởng hôm nay cùng Trần Khiết Văn giống như nước với lửa, cũng là bởi vì nguyên nhân kế hoạch chỉnh hợp của gã.
Nhưng Tống Triêu Độ cũng biết, Hạ Tưởng có hai nhân tố bất lợi. Một hắn là Thị trưởng, là nhân vật số hai. Hai là hắn từ quận Hạ Mã tới thành phố Lang, hai nơi đều ném đi không ít người. Làm cho người ta có ấn tượng xấu giống như loại người chuyên sinh sự gây chuyện khắp nơi. Kỳ thật Tống Triêu Độ hiểu rõ trong lòng. Ở quận Hạ Mã là vì phá vỡ thế cuộc sắp đặt của Phó Tiên Phong. Ở thành phố Lang là Thủ tướng cố ý để Hạ Tưởng đi phá vỡ thế cuộc. Đến Thiên Trạch, lại là thủ bút của họ Ngô, Hạ Tưởng trải qua mấy thời điểm chính trị quan trọng. Hắn là con cờ. Tuy rằng cũng có một phần tự quyết, nhưng trên thực tế, vẫn nằm trong khống chế của nhân vật hậu trường.
Chẳng trách Hạ Tưởng, hắn rốt cuộc chỉ là cán bộ cấp sở. Chỉ có lên tới cấp Bộ trưởng trở lên mới có thể tự chủ tính toán. Người trong quan trường, phần nhiều dưới tình hình chung, là không tự chủ được. Ngay cả gã thân là Chủ tịch tỉnh, cũng cảm thấy bó chân bó tay khắp nơi.
Tống Triêu Độ trầm ngâm một lát, thấy Phạm Duệ Hằng vẻ mặt bình tĩnh. Dường như thái độ chỉ là tùy ý hỏi một câu, gã nói:
- Tôi nghĩ có thể là đồng chí Trần Khiết Văn quá nhạy cảm. Thực ra tình hình thành phố Thiên Trạch coi như ổn thỏa. Bộ máy vận hành bình thường, không cần phải điều chỉnh.
- Ồ?
Phạm Duệ Hằng thảnh nhiên đáp lại một câu. Đứng dậy cầm lấy bình tưới, tưới nước cho cây lan quân tử trong phòng làm việc của Tống Triêu Độ, dường như là không để ý nói:
- Ban Tổ chức Trung ương để Ban tổ chức Tỉnh ủy báo lên danh sách 10 người. Trường Đảng trung ương muốn xây dựng một lớp huấn luyện trung - thanh niên. Vấn đề chọn người tôi vẫn chưa có chủ kiến, anh có đề cử nào hay không?
Bí thư trong lòng lại không chọn được người thích hợp? Tống Triêu Độ đoán được dụng ý của Phạm Duệ Hằng, trong lòng hơi có chút không vui.
Xét một cách công bằng, lớp huấn luyện trung - thanh niên của trường Đảng trung ương danh xưng là cái nôi đào tạo cán bộ cấp tỉnh. Được xưng là lớp người dự bị cán bộ cấp tỉnh. Danh sách học viên cũng do Ban tổ chức Trung ương tự xét duyệt quyết định. Yêu cầu hết sức chặt chẽ. Nhưng tuy có danh xưng là lớp dự bị, nhưng cũng không phải tất cả học viên trong lớp huấn luyện trung - thanh niên đều trở thành cán bộ tỉnh. Từng có người đã nhất trí, học viên của lớp huấn luyện Trung - thanh niên có một phần ba là lên cán bộ cấp tỉnh.
Nói cách khác, có hai phần ba không hề được thăng chức.
Phạm Duệ Hằng là muốn dọn Hạ Tưởng đi? Nếu không ông ta sẽ không thuận miệng nhắc tới vấn đề chọn người cho lớp huấn luyện Trung thanh niên. Toàn tỉnh được mười người, rất dễ chọn, Bí thư tỉnh ủy mở miệng hỏi Chủ tịch tỉnh chọn người đề cử, thâm ý sâu sắc.
Tống Triêu Độ nhất định phải bảo vệ Hạ Tưởng. Hạ Tưởng hiện tại theo lớp huấn luyện Trung thanh niên lợi ích không nhiều. Thiên Trạch lúc này vừa mới tháo gỡ cục diện. Hiện tại ra đi chẳng khác nào đem chiến tích tốt đẹp dâng cho người ta. Liên tưởng đến mấy lần trước, Hạ Tưởng rời quận Hạ Mã, rời thành phố Lang, đều vô cùng gấp gáp, đều lấy làm tiếc vì để cho người khác hái được quả ngọt, gã trong lòng rất không thoải mái.
Thiên Trạch, làm sao có thể tách rời Hạ Tưởng? Bí thư Phạm cũng không ngẫm lại. Nếu Hạ Tưởng rời Thiên Trạch, kinh tế Thiên Trạch làm sao phát triển? Nhưng chỉ có thể buồn bực trong lòng, không thể nói ra.
Tống Triêu Độ liền nói theo Phạm Duệ Hằng, gã là Chủ tịch tỉnh, không phải Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, cũng không phải Phó chủ tịch tỉnh, không cần phải phỏng đoán ý nghĩ của Phạm Duệ Hằng. Nếu Phạm Duệ Hằng không nói ra, gã cũng làm bộ ngu:
- Ứng cử viên cũng có vài người, Lý Đinh Sơn, Cao Hải đều là ứng cử viên không tồi.
Phạm Duệ Hằng buông bình tưới xuống, giơ tay cầm khăn mặt xoa xoa tay:
- Đã kiểm tra đánh giá nửa năm nay, Quốc Thụy dường như đánh giá Hạ Tưởng không cao.
Tống Triêu Độ trong lòng nhảy dựng lên, ủy viên thường vụ Tỉnh ủy phân công quản lý đánh giá xếp hạng nhân vật số một số hai của các thành phố phía dưới, 2 hạng mục Đàm Quốc Thụy phân công quản lý rất quan trọng. Y cho điểm thấp, rõ ràng là dùng kiểm tra đánh giá muốn kẹp cổ Hạ Tưởng.
Tống Triêu Độ thầm nghĩ, Đàm Quốc Thụy làm như vậy không phải hành động sáng suốt. Bởi vì thân là Chủ tịch tỉnh, xếp hạng kiểm tra trong tay gã quan trọng hơn. Gã đổi lại có thể đè thấp điểm của Trần Khiết Văn – nếu muốn trả thù.
- Tôi tôn trọng ý kiến đồng ý Quốc Thụy. Nhưng đồng chí Hạ Tưởng có ưu điểm nhiều hơn khuyết điểm. Chúng ta phải kiểm tra đánh giá trên nguyên tắc trân trọng động cơ của cán bộ Đảng viên? Đồng chí Khiết Văn ở Thiên Trạch bốn năm năm, việc phát triển Thiên Trạch vẫn bốn bề yên tĩnh. Chúng ta phải khen ngợi đồng chí Khiết Văn vì cống hiến làm ổn định phát triển Thiên Trạch. Không thể nói bà ấy không có thành tích gì. Hạ Tưởng mới đến Thiên Trạch không lâu, hắn liền vì Thiên Trạch mang đến một sức sống mới. Nhà máy phát điện bằng sức gió Lam Thiên, thành phố du lịch văn hóa, Hoa Hải Nguyên, còn có Kinh Bắc Tân Thành. Thu hút hơn 60 tỷ tài chính. Tỉnh ủy đối với cán bộ như vậy còn muốn có ý kiến gì? Muốn tôi nói, cho dù trong quá trình thu hút đầu tư, động chạm đến quyền lợi một số người thì làm cho bọn họ nhường đường. Tất cả vì phục vụ kiến thiết kinh tế. Rời bỏ kiến thiết kinh tế, sự nghiệp của chúng ta là khu rừng không có cây…
Tống Triêu Độ rất không khách khí nói ra ý nghĩ trong lòng. Lại thêm vào vài câu:
- Đồng chí Quốc Thụy là cán bộ bên Bắc Kinh. So với chúng ta ít hơn vài tuổi, càng nên cởi mở trong tư tưởng. Càng nên có ý chí mạnh dạn đa chiều mới đúng.
Đầu tiên là nói Trần Khiết Văn, sau đó lại khéo léo phê bình Đàm Quốc Thụy. Thái độ Tống Triêu Độ kiên quyết cũng khiến Phạm Duệ Hằng trong lòng không vui. Nhưng không vui cũng không nên biểu hiện ra. Ông là Bí thư tỉnh ủy, nhưng hiện tại người đứng sau ông ở thủ đô còn không bằng Tống Triêu Độ. Tống Triêu Độ hiện giờ được thủ tướng đánh giá cao.
- Sẽ bàn, sẽ bàn bạc
Phạm Duệ Hằng không kết luận, không tỏ rõ ý kiến mà nói một câu. Chắp tay sau đít, xoay người đi.
Tống Triêu Độ tiễn tới cửa, thấy bóng Phạm Duệ Hằng dần mất hẳn ở chân cầu thang mới trở lại văn phòng. Trong bụng toàn là bực bội.
Hạ Tưởng sao lại là trở ngại trong mắt bọn họ, muốn loại bỏ Hạ Tưởng? Hạ Tưởng vừa mới có được chút thành tích ở Thiên Trạch, lại có người có ý muốn điều động người. Còn muốn bắt chước thủ đoạn ở thành phố Lang, dùng một cước đá văng Hạ Tưởng ra? Vì sao, và vì cái gì? Chẳng lẽ Hạ Tưởng là con cờ để tùy ý người ta bảo đến là đến bảo đi là đi. Hắn đã nhiều lần may áo cho người khác mặc rồi.
Tống Triêu Độ càng nghĩ càng giận. Ai điều động Hạ Tưởng thì cũng như động tới gã. Đối với gã mà nói, có hai người không thể bị kẻ khác làm hại đến một sợi lông. Một là Tống Nhất Phàm, người kia là Hạ Tưởng.
Với tiếng tăm của Hạ Tưởng ở thành phố Thiên Trạch, thật sự đè ép Trần Khiết Văn làm cho Trần Khiết Văn không phát triển công tác. Nhưng Hạ Tưởng đã hiểu rõ phép tắc trong chốn quan trường, nơi đâu cũng đưa Trần Khiết Văn ra, cũng không độc chiếm thành tích một mình, vậy còn không được? Còn muốn thế nào.
Tức thì tức, Tống Triêu Độ cũng hiểu trong quan trường thỉnh thoảng thể diện là trên tất cả. Kệ anh có là ổn định chính trị phát triển kinh tế. Có đôi khi lúc đó đấu tranh chính trị giữa nhân vật số một, số hai, cũng chả khác gì kèn cựa nhau. Thậm chí cá biệt có những cán bộ không có tố chất tốt, vì có ý kiến với một đối thủ chính trị nào đó, sẽ tấn công vào một nhóm người có liên quan chặt chẽ tới đối thủ chính trị
Hạ Tưởng từ trước tới giờ vì phát triển kinh tế Thiên Trạch. Hắn mà đi có rất nhiều dự án không dám nói là nhất định sẽ dừng lại, cũng gần như sẽ bỏ dở nửa chừng. Tống Triêu Độ càng hiểu rõ Tập đoàn Đạt Tài bỏ khoản vốn đầu tư lớn vào Kinh Bắc Tân Thành, cũng là do Hạ Tưởng. Hạ Tưởng rời Thiên Trạch sẽ mang đến tổn thất thật lớn cho Thiên Trạch.
Nhưng việc này Hạ Tưởng không thể nói ra ngoài, nếu không thì thành uy hiếp lãnh đạo Tỉnh ủy, thì càng rơi vào miệng người đời. Cùng lãnh đạo cấp trên đòi hỏi là tối kỵ trong quan trường.
Làm sao mới tốt? Tống Triêu Độ trong nháy mắt hạ quyết tâm, quyết định giữ vững tới cùng, không cho ý tưởng của Phạm Duệ Hằng thực hiện được, giữ gìn Hạ Tưởng tới cùng.
… chỉ có điều gã thật không ngờ chính là, Thủ tướng cũng muốn Hạ Tưởng rời Thiên Trạch.
Tình hình Thành ủy Thiên Trạch trên thực tế cũng không nghiêm trọng như lời Phạm Duệ Hằng nói. Ít nhất bề ngoài xem ra rất bình tĩnh, tất cả đều gọn gàng ngăn nắp.
Chỉ là Trần Khiết Văn trong lòng không vui, còn có Bì Bất Hưu nữa.
Hoa Uyển cuối cùng cũng đóng cửa. Khu chung cư Nhã Uyển lượng tiêu thụ đang liên tục giảm mạnh.
Lại có tin tức truyền ra, nói là họ Phó lấy 300 mẫu đất Kinh Bắc Tân Thành, có một tập đoàn bất động sản Cửu Viễn tỉnh Lĩnh Nam cũng có ý định đầu tư vào Kinh Bắc Tân Thành. Tập đoàn bất động sản Cửu Viễn trong cả nước là công ty đưa vào hoạt động khu chung cư cao cấp chuẩn hóa hạng nhất. Nếu gia nhập liên minh Kinh Bắc Tân thành sẽ mang đến một sự thay đổi long trời lở đất cho thị trường bất động sản thành phố Thiên Trạch.
Lại thêm tin đồn, tập đoàn Đạt Tài cũng có ý định tiến quân trên quy mô lớn tới Thiên Trạch.
Quy mô của Tập đoàn Đạt Tài không thể so sánh với tập đoàn Cửu Viễn, nhưng hai tập đoàn xác định vị trí khác nhau. Đạt Tài là công ty trắng đen gì cũng bắt. Từ loại nhà cho người thu nhập thấp đến nhà ở chất lượng cao, lại đến khu đô thị hạng sang, không chỗ nào mà không bao lấy. Tập đoàn Cửu Viễn cho dù là ở thủ đô hay là Thiên Trạch, thậm chí đầu tư khu đô thị của các nơi trên toàn quốc, đều đưa vào kinh doanh theo hệ thống chuẩn hóa. Từ đầu tới cuối đều là sản phẩm cao cấp.
Hai công ty bất động sản lớn nếu như đồng thời tiến vào Thiên Trạch thì như hai con voi lớn cùng lúc nhảy vào một hồ bơi không lớn, dám chắc sẽ đảo lộn dòng nước trong hồ. Trần Khiết Văn vì duy trì Nhã Uyển còn muốn có triển vọng tốt đẹp, thành trăng dưới nước hoa trong gương.
Tuy hiện tại chỉ là lời đồn, nhưng tin đồn đưa ra cũng đã làm cho Trần Khiết Văn rất nhức đầu. Nếu trở thành sự thật, về chính trị bà đã bị Hạ Tưởng đột nhiên chèn ép, lại bị Hạ Tưởng sỉ nhục về mặt kinh tế. Hạ Tưởng làm sao mà khiến cho người ta phiền lòng chán ghét như thế này, hắn không thể ngừng nghỉ?
Dọn sạch Hạ Tưởng là biện pháp tốt nhất trong giai đoạn hiện nay. Hạ Tưởng đi rồi, rất nhiều nhà đầu tư sẽ ngừng công kích. Chí ít tập đoàn Đạt Tài chắc chắn sẽ không tiến quân đến Thiên Trạch, lợi ích của bà sẽ được bảo toàn.
Tâm tình của Bì Bất Hưu lại càng xấu đến cùng cực. Hạ Tưởng xuống tay thật độc. Trực tiếp chặt đứt đường tiền tài của y, khiến y nổi giận lôi đình. Hơn nữa Bùi Nhất Phong phản bội vào thời khắc mấu chốt lại càng làm cho y thẹn quá hóa giận. Vừa bởi vì giữa có bút tích của Từ Tử Kỳ, y liền liên đới cũng giận cá chém thớt với Từ Tử Kỳ.
Còn có Bành Vân Phong, bởi vì Bành Vân Phong là trợ thủ rất đắc lực của Hạ Tưởng, rất nhiều việc đều là do Bành Vân Phong sáng tối tính kế, lại để người phía dưới thực hiện cụ thể. Gã chính là cố vấn kiêm phụ tá đắc lực của Hạ tưởng.
Bì Bất Hưu rất rõ ràng, y không làm được gì Hạ Tưởng. Hạ Tưởng là Thị trưởng, là cấp trên. Y chẳng qua chỉ là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật. Y kể cả cùng cấp cũng không có quyền điều tra, càng không cần phải cấp trên. Nhưng y có thể âm thầm điều tra Bành Vân Phong và Từ Tử Kỳ. Chỉ cần tìm được tài liệu đích xác của Bành Vân Phong và Từ Tử Kỳ, Hạ Tưởng cũng không bảo vệ được bọn họ.
Bành Vân Phong hành động có kinh nghiệm, tạm thời y chưa tìm ra một vấn đề gì. Nhưng tay y đã nắm được điểm sơ hở của Từ Tử Kỳ. Bì Bất Hưu quyết định, trước tiên giải quyết Từ Từ Kỳ, để Từ Tử Kỳ nếm thử chút mùi vị thân bại danh liệt. Một cán bộ cấp phòng nho nhỏ, một vấn đề tác phong trai gái thì cũng đủ đánh đổ gã.
Bì Bất Hưu liền thừa dịp Hạ Tưởng không ở Thiên Trạch, bắt đầu bắt tay vào điều tra vấn đề kinh tế của Bành Vân Phong và vấn đề tác phong sinh hoạt của Từ Tử Kỳ…
Hạ Tưởng không ở Thiên Trạch, là bởi vì hắn đã có hẹn với lão Cổ tới thủ đô Bắc Kinh.
Tháng 7 ở thủ đô thời tiết đã rất nóng bức. Tuy rằng cách Thiên Trạch chỉ 100 km về phía Nam, nhưng so với thời tiết Thiên Trạch thì nóng hơn nhiều. Mấy năm gần đây, thủ đô ngày càng có danh xưng là lò lửa. Đô thị càng lớn, hiệu ứng nhà kính càng rõ ràng cũng là sự thật khiến người ta bất đắc dĩ.
Ngẫm lại xem, 20 triệu người tập trung ở một đô thị, chỉ là nhiệt lượng cơ thể tỏa ra cũng đủ tạo ra rất nhiều hơi nóng. Huống chi trong thành phố nhà cao tầng san sát, không khí không thể lưu thông, nóng bức và ô nhiễm là sự thật không thể tránh.
Theo người già nói, vài thập niên trước ở thủ đô đường phố cũng không rộng, ô tô cũng không nhiều. Thành thị so với hiện tại cũng bé hơn. Nhưng cuộc sống rất thoải mái. Hiện tại thành phố lớn, đường phố thay đổi rộng rãi. Nhà cao tầng nhiều hơn. Hậu quả trực tiếp mang đến là xảy ra ùn tắc giao thông, tiếng ồn nhiễu dân. Của cải nhiều lên, tiền kiếm được nhiều hơn, chất lượng sinh hoạt lại giảm mạnh.
Hạ Tưởng tới một trang viên ở ngoại ô phía tây thủ đô – hẳn là sản nghiệp cá nhân của lão Cổ, hắn cũng lần đầu tới đây – Kiến trúc trang viên kết hợp xã - thành. Hướng đông có thể thấy các nhà cao tầng của thủ đô mọc lên san sát. Hướng tây lại là cây xanh nông thôn. Còn có cánh đồng rộng lớn và vườn cây ăn quả. Gió thổi vi vu. Thật đúng là khiến cho người ta có thể thưởng thức vẻ đẹp chốn Đào Nguyên.
Trang viên của lão Cổ diện tích đất không nhỏ, nhưng cũng không dùng để kinh doanh. Đoán chừng cũng là nơi các quan lớn quyền quý lén lút tới trao đổi.
Hạ Tưởng lần này đến đây không để tài xế đưa. Hắn để Tiêu Ngũ đưa hắn đến thủ đô, sau đó liền tự mình lái xe tới đây.
Vừa mới tới cửa, cửa liền mở, Cổ Ngọc từ bên trong như một con bướm bay ra. Thoáng cái nhào vào lòng Hạ Tưởng, tựa đầu vào lồng ngực hắn thì thào:
- Em có một chút nhớ anh.