Đàm Quốc Thụy đang đắm chìm trong niềm vui thắng lợi, chưa thấy được sắc mặt Phạm Duệ Hằng đã biến đổi. Khi y đang suy nghĩ bước kế tiếp sẽ sắp xếp công việc như thế nào, chợt nghe Phạm Duệ Hằng nói:
- Quốc Thụy, cứ như vậy đã, cậu về trước đi.
Làm sao vậy? Đàm Quốc Thụy nghe giọng điệu của Bí thư Phạm có chút bất thường, y ngẩng đầu nhìn, sắc mặt của Bí thư Phạm không tốt.
- Bí thư Phạm...
- Không nghe tôi nóigì sao? Hả?
Phạm Duệ Hằng bỗng nhiên lớn tiếng, bất thình lình đặt chén nước lên bàn, do quá mạnh tay, nước trong ly vương vãi đầy bàn.
Đàm Quốc Thụy sợ tới mức thoắt cái đã đứng dậy, thời gian y đến tỉnh Yến không còn ngắn nữa, lần đầu tiên thấy Bí thư Phạm nổi giận như vậy. Y biết trong lúc này bất cứ lời nói nào đều để lại hậu quả nghiêm trọng, y chỉ nói một câu:
- Vậy tôi đi trước, không quấy rầy Bí thư Phạm nữa.
Phạm Duệ Hằng không thèm nhìn Đàm Quốc Thụy, đứng lên, chắp tay sau lưng đi về phía cửa sổ, nhìn từ phía sau, vẫn còn ẩn chứa sự tức giận.
Bí thư Phạm sao lại giận dữ như vậy? Đàm Quốc Thụy ảo nảo bước ra khỏi phòng Bí thư, trong lòng lo sợ, không sợ lãnh đạo giận dữ, mà chỉ sợ không biết vì sao lãnh đạo giận dữ. Hơn nữa xem ra, sự tức giận còn liên quan đến y, càng khiến trong lòng y nơm nớp lo sợ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đàm Quốc Thụy vừa nãy còn hăng hái, bỗng chốc lại rất lo lắng. Giống như đứng ở bờ biển thưởng thức cảnh đẹp vô biên, đột nhiên bị một cơn sóng biển ập tới, chẳng những làm cho toàn thân y ướt nhẹp, còn trực tiếp đánh ngã y trên mặt đất, cái cảm giác khó chịu đó đừng nên nhắc đến nữa.
Đàm Quốc Thụy bỗng nhiên giật mình, chẳng lẽ sự tức giận của Bí thư Phạm có liên quan đến việc An Hưng Nghĩa bị Ủy ban Kỷ luật gọi tới nói chuyện?
Đàm Quốc Thụy chỉ đoán đúng phân nửa, sự tức giận của Phạm Duệ Hằng không liên quan trực tiếp đến vấn đề của An Hưng Nghĩa, nhưng có quan hệ gián tiếp, bởi vì qua sự đúc kết hàng loạt sự tình đã cho ra kết quả cuối cùng.
Phạm Duệ Hằng quả thật tức giận, là đang giận Đàm Quốc Thụy.
Sự tình, là có liên quan đến việc cải tổ của các xí nghiệp thuộc tỉnh quản lý.
Công ty Á Lâm của Đài Loan có liên quan đến Phạm Duệ Hằng, lúc trước Phạm Duệ Hằng cũng thông qua người quen giới thiệu quen biết Chủ tịch Hội đồng quản trị Tạ Trường Hải, sau đó qua nhiều lần tiếp xúc, hai bên hiểu rõ nhau, vừa lúc có một công ty do tỉnh quản lý khác bị phá sản cần cải tổ lại, Phạm Duệ Hằng vừa đề cập đến, Tạ Trường Hải liền có ý thôn tính tổ chức lại công ty, hai bên đã phối hợp cùng hướng tới một mục đích.
Sau đó công ty Á Lâm cùng Tỉnh Ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Yến trải qua mấy lần đàm phán, mới chính thức ký kết hiệp nghị, hai bên bằng lòng điều kiện đưa ra, xem như Phạm Duệ Hằng là người có công lớn nhất trong việc này.
Nhưng người ngoài hoàn toàn không biết chính là, trong quá trình thôn tính công ty Á Lâm, có rất nhiều mưu kế và xuất hiện nhiều thiếu sót, tài sản nhà nước bị thất thoát, ước tính quá thấp,..vv.., tuy nhiên điều đó là bình thường, từ xưa đến nay khi thôn tính và cải tổ lại xí nghiệp, sẽ có không ít người nhận được món tiền béo bở, đương nhiên, đa phần công nhân viên chức thành vật hi sinh.
Á Lâm là một cái nồi lớn, bên trong có đầy thịt, có vô số người mò vào nồi lấy thịt, trong đó có Bí thư Tỉnh ủy. Những người khác cũng có không ít ưu đãi, Phạm Duệ Hằng không rõ, y cũng không muốn biết, y có được lợi ích gì trong đó, trong lòng y đã rõ.
Trước kia, Phạm Duệ Hằng còn giữ mình trong sạch, không tham lam. Chỉ lấy quà tặng, không lấy tiền, nhưng từ khi đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy, tâm tình y thay đổi rất nhiều, bởi vì Bí thư Tỉnh ủy là quan to nhất tỉnh, là đỉnh của cuộc sống chính trị, muốn tiến thêm một bước, khó như lên trời, hiện tại có cơ hội mà không lấy, vài năm sau về hưu, chẳng phải nuối tiếc sao?
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULLHơn nữa Tạ Trường Hải của công ty Á Lâm là người rất hiểu chuyện, am hiểu từng ngóc ngách trong giới quan trường, chỉ sau vài vòng, Phạm Duệ Hằng cứ như vậy mà bị kéo xuống nước.
Nhưng Phạm Duệ Hằng cũng chẳng hay biết gì, y hoàn không biết là, tiền biếu mà Tạ Trường Hải đưa cho y cùng với mấy lãnh đạo ở Tỉnh ủy có liên quan đến công ty Á Lâm,, chính là món tiền mà công ty Á Lâm đang chuẩn bị để trợ cấp cho các công nhân viên thất nghiệp để trấn an phát tiền dư luận.
Kỳ thật cũng khó trách Tạ Trường Hải, là người toàn quyền quyết định của công ty Á Lâm tại tỉnh Yến, nhưng cho dù là thủ đoạn của ai, căn nguyên việc công nhân thất nghiệp gây rắc rối không ngờ lại đổ vào người y, nhưng nếu việc tiền đều bị lãnh đạo tỉnh phân chia bị loan truyền ra ngoài, Phạm Duệ Hằng cũng không dám ra đường, sợ bị công nhân đem cả dòng họ ra chửi.
Nhưng tiền lấy đã lấy rồi, còn có thể trả lại được sao? Đương nhiên không thể. Sự tình trong quan trường từ xưa đến nay đã làm phải làm cho đến cùng, làm thì đã làm rồi, chỉ cần đem sự tình che chắn kỹ càng một chút, y cũng biết, việc này nếu lộ ra ngoài, hoàn cảnh chính trị trong nước sẽ không cho phép, ai cũng không có can đảm làm chuyện này.
Đúng vậy, không ai dám công khai, cũng sẽ không có người điều tra, sự tình vĩnh viễn sẽ được che dấu, sẽ không trình lên cấp trên… Nhưng, bên dưới vẫn có thể bí mật đổi chác.
Vấn đề quan trọng còn ở chỗ, Tống Triêu Độ trong vụ việc công ty Á Lâm là hoàn toàn trong sạch, người trong sạch càng đáng sợ hơn người không trong sạch. Điều này khiến cho Tống Triêu Độ dám đem sự tình của công ty Á Lâm ra nói, nhưng Phạm Duệ Hằng thì không dám.
Nếu có một ngày giữa y và Tống Triêu Độ xảy ra mâu thuẫn đến nỗi không thể hòa giải được, chỉ cần Tống Triêu Độ đem vấn đề Á Lâm đem ra chính quyền đâm chọc, y lập tức bị mất điểm, còn có khả năng bị điều đi khỏi tỉnh Yến, nhường đường cho Tống Triêu Độ.
Tai hoạ, tai họa lớn.
Đây cũng là nguyên nhân sau khi Phạm Duệ Hằng nhận cuộc điện thoại đã rất tức tối, bởi vì y quả thật bị trúng chiêu của Đàm Quốc Thụy.
Vốn Đàm Quốc Thụy đã thuận lợi dàn xếp vấn đề về tiền trấn an dư luận, y còn vô cùng vui vẻ, y cũng không có hỏi Đàm Quốc Thụy dùng thủ đoạn gì giải quyết nguồn vốn—— y không muốn biết, là vì ngộ nhỡ về sau khi xảy ra vấn đề, y có thể trốn tránh trách nhiệm, để Đàm Quốc Thụy chịu tội thay, đây cũng là một trong những thủ đoạn của Bí thư —— cũng biết thủ đoạn có chút khó khăn, cũng không có gì, tuy nhiên ước định sẽ thành quy định, là cách làm thường lệ. Nhưng y hoàn toàn không ngờ chính là, sự tình thiếu chút nữa bị mọi người phơi trần ra ánh sáng.
Đều do Đàm Quốc Thụy gây ra họa.
Sau khi nhận được điện thoại Phạm Duệ Hằng mới biết được Đàm Quốc Thụy sử dụng tiền của công ty dược phẩm tỉnh, công ty dược phẩm tỉnh là công ty có lợi nhuận lớn, có nhiều tiền, lợi nhuận cao nuôi sống nhiều công ty dược phẩm khác. Theo lý thuyết, cách làm của Đàm Quốc Thụy cũng không có gì đáng trách, ăn hôi là truyền thống, ai đã làm cho lợi nhuận của công ty dược phẩm lên đến 300%?
Mấu chốt vấn đề không phải ở chỗ dùng tiền ở đâu, đều là tiền của nhà nước, tuy nhiên chỉ là thay đổi túi tiền mà thôi, vấn đề ở chỗ, công ty dược phẩm tỉnh có một kế troán nhiều chuyện, điều tra rõ tài khoản. Hơn nữa cô cũng quen biết với tổng giám tài vụ của công ty Á Lâm, vừa chạm trán, liền ngồi lại cùng tính toán, đã đoán được cái gì, vụ việc đã xuất hiện lỗ hổng.
Kỳ thật là một tổng giám tài vụ và một kế toán, cho dù gây sức ép thế nàocũng không làm dậy sóng nổi, nhưng không may chính là, Anh Na - kế toán của công ty dược phẩm lại là vợ của Lưu Kiến - đại biểu công nhân thất nghiệp. Lưu Kiến không bằng lòng, muốn la lên để mọi thứ nổ tung, bằng không tập thể tổ chức công nhân sẽ đến Bắc Kinh khiếu tố.
Phạm Duệ Hằng không giận tím mặt mới là lạ.
Bởi vì tài khoản của công ty Á Lâm không thể công khai, nếu công khai, sẽ tạo vết nhơ trên mặt y, tạo cơ hội cho người khác mượn cớ công kích y, vạch áo cho người xem lưng, nhất là dưới tình hình lôi kéo bộ máy với Tống Triêu Độ, càng không thể thiếu cảnh giác, nếu làm không tốt thì rất có khả năng sẽ nhận được lệnh điều động bất thình lình, điều y khỏi tỉnh Yến.
Suy cho cùng, đều là do Đàm Quốc Thụy làm việc không vững vàng, Đàm Quốc Thụy lấy tiền ở đâu không lấy, lại lấy tiền của công ty dược phẩm, tiền của công ty dược phẩm lấy thì đã lấy rồi, lại còn bị người phát giác, còn bị một kế toán nắm chỗ yếu điểm, thật sự là quá ngu xuẩn.
Phạm Duệ Hằng càng nghĩ càng tức giận, may mắn có người gọi điện thoại lại báo cho y, sự tình bước đầu đã được kiểm soát, sẽ khôngvượt qua sự kiểm soát. Nhưng y vẫn không yên tâm, một tiếng sấm lớn đến thế nào, vấp phải là đã không may rồi, nhưng hiện tại phải tiếp tục đi, chọn thời điểm để hạ cánh, bất cẩn một chút sẽ xảy ra chuyện.
Việc này xảy ra cũng không làm cho y thất bại, tài khoản của công ty Á Lâm nếu tra ra được, cũng không tra ra được manh mối của y, liệu có điều tra ra được các Ủy viên thường vụ khác hay không, y mặc kệ. Y chỉ lo lắng chính là, việc này khi nào kết thúc. Với cập bậc của y hiện giờ, trên cơ bản vấn đề tác phong kinh tế và tác phong đời sống đều không đánh ngã được y, nhưng trên người đã có vết nhơ, thì dễ dàng bất cứ lúc nào cũng trở thành vật hi sinh cho tranh đấu chính trị.
Số lượng quan lớn cấp tỉnh thất thế, có xu hướng gia tăng theo hằng năm, thân trong quan trường, ai cũng không dám bảo đảm lớp băng dưới chân mình khi nào tan chảy, đều là lớp băng mỏng manh.
Phạm Duệ Hằng đốt một điếu thuốc, đưa lên miệng rít vài hơi. Theo lý thuyết y sẽ không thất thố như thế, nhưng bởi vì nhiều năm đấu tranh chính trị đã hình thành tính nhạy cảm và tính cảnh giác, y có thể đoán được toàn bộ sự kiện tiếp theo, dường như có một bàn tay đang âm thầm thúc đẩy, là Tống Triêu Độ hay là Hạ Tưởng? Y thậm chí không cần đoán cũng có thể kết luận, nhất định lại là một lần phối hợp âm thầm giữa việc Tống Triêu Độ ám thị, Hạ Tưởng âm thầm đứng phía sau ra tay.
Sự tình rõ ràng có tính đối ứng, mượn tay y, đối phó Đàm Quốc Thụy, trấn áp hành động Đàm Quốc Thụy, khiến Đàm Quốc Thụy tại tỉnh Yến an phận thủ thường, không gây ra sự cố rắc rối.
Thở dài một tiếng, Phạm Duệ Hằng trong lòng vừa tức vừa giận, từ cách bố trí tinh vi, nhất định là Tống Triêu Độ nhìn xa trông rộng, để Hạ Tưởng từ chỗ nhỏ đặt chân, bởi vì nội tình của công ty Á Lâm, Hạ Tưởng nhất định sẽ không biết.
Bên trong Tỉnh ủy, sự tình bên trong công ty Á Lâm, chỉ có hai người trong sạch là Tống Triêu Độ và Đàm Quốc Thụy. Tống Triêu Độ trong sạch, cho nên y có thể không đếm xỉa đến, Đàm Quốc Thụy trong sạch cho nên mới bị người chụp.
Đàm Quốc Thụy cũng không biết hướng đi, cứ như vậy mà chui đầu vào, phá tường đông xây tường tây, kết quả giữa tường tây tường đông lại có liên quan, hai nơi đều có gió lùa.
Thật sự là một ván cờ khéo léo, nếu Đàm Quốc Thụy cũng tham lam trong vụ Á Lâm, có lẽ sẽ chọn biện pháp khác, nhưng sự trong sạch của Đàm Quốc Thụy ngược lại thành điểm yếu để y bị kéo xuống dòng nước, phải nói rằng cuộc sống quá trớ trêu.
Sự tình được áp chế xuống, Phạm Duệ Hằng bóp tàn thuốc, cầm lấy điện thoại:
- Triêu Độ, đến phòng làm việc của tôi nhé.
Y tự mình gọi điện cho Tống Triêu Độ, xem như nể mặt Tống Triêu Độ, đưa ra một cử chỉ chân thành giải quyết vấn đề, tin tưởng Tống Triêu Độ có thể hiểu dụng ý của y.
Nhưng Phạm Duệ Hằng cũng biết rõ, nhân vật chính trị cần sĩ diện, nhưng cũng cần quyền lợi, y cũng biết Tống Triêu Độ muốn cái gì...
Khi lần đầu tiên đối mặt Phạm Duệ Hằng và Tống Triêu Độ mặt đối mặt để làm rõ lợi, hại, tình hình tại Tỉnh ủy đột nhiên bao phủ một lớp sương mù dày đặc, tình hình thành phố Thiên Trạch cũng biến hóa khiến người ta trở tay không kịp.