Điện thoại là do Tống Triêu Độ đích thân gọi tới
- Hạ Tưởng, tổng hợp suy xét các phương diện, ý kiến Tỉnh ủy là, bước đầu đồng ý xin phép của đồng chí Trần Khiết Văn!
Sao lại…đồng ý rồi? Hạ Tưởng ngây ngẩn một chút, bởi vì theo hắn, Trần Khiết Văn hiện tại rời khỏi Thiên Trạch, danh bất chính ngôn bất thuận, nếu không có vị trí tốt hơn, cô có thể đi đâu?
Mấu chốt còn nữa, nếu cô điều khỏi Thiên Trạch, chẳng lẽ nói hắn sẽ thuận thế tiếp nhậm chức Bí thư Thành ủy? Hắn mới đảm nhiệm Thị trưởng một năm, hiện tại liền gánh làm Bí thư Thành ủy, có phải bước chân bước quá lớn một chút hay không?
Tống Triêu Độ lại không có nhắc lại thế cục Thiên Trạch sau khi Trần Khiết Văn đi khỏi, trực tiếp chuyển đề tài:
- Tiểu Phàm nghỉ rồi, la hét phải đi nghỉ ở Thiên Trạch, phỏng chừng hai ngày này phải đến làm phiền cậu rồi
Buông điện thoại, tâm tư của Hạ Tưởng lập tức bay xa, Trần Khiết Văn rời khỏi Thiên Trạch sớm hơn một bước so với dự đoán của hắn, nếu suy xét từ thế cục của Thiên Trạch lúc này, tỉnh ủy điều đi Trần Khiết Văn cũng có thể thông cảm. Nhưng vấn đề không phải do Trần Khiết Văn đi hay ở, mà là Trần Khiết Văn vừa đi, do ai đảm nhiệm chức vụ Bí thư Thành ủy
Tống Triêu Độ cũng không có đề cập đến vấn đề này, hẳn là ở tỉnh còn chưa thỏa thuận, Hạ Tưởng tạm thời dập tắt tâm tư. Nói thật, có thể lập tức tiếp nhận chức Bí thư Thành ủy, quả thật là một lần khiêu chiến hoàn toàn mới, cũng khiến hắn dường như châm ngọn lửa trong nháy mắt.
Nếu hắn đảm nhiệm Bí thư Thành ủy thành phố Thiên Trạch, ở Thiên Trạch khổ luyện thêm ba năm, Thiên Trạch tuyệt đối có thể thay đổi sang diện mạo mới.
Đã đến Hoa Hải Nguyên, Hạ Tưởng dừng xe lại. Cùng Tào Thù Lê cầm một cây dù tiến vào tây cung
Ý của Liên Nhược Hạm nói là Đông cung để lại cho Tào Thù Lê, thật đúng là vẫn để đó không cho người ta ở, nhưng Tào Thù Lê hiện tại thân phận dù sao cũng khác, sẽ không chạy tới Hoa Hải Nguyên để ở, cô đường đường là phu nhân Thị trưởng, vẫn thành thật mà ở lại tòa nhà người thân thành ủy thì tốt hơn, sẽ không để người ta nói xấu
Mưa nhỏ không lớn, Thiên Trạch mưa nhỏ rất dai. Hiếm có là thành phố ngoại thành phương bắc, mưa cũng có thể triền miên giống như mưa ở Giang Nam. Cô bé Lê xúc cảnh sinh tình, lập tức nghĩ tới rất nhiều chuyện cũ, liền khoác chặt tay của Hạ Tưởng, tựa đầu lên vai hắn
- Chỉ chớp mắt đã quen biết anh 10 năm rồi. Thời gian trôi qua quá nhanh. Không ngờ, 10 năm rồi. Sao em cũng không chán ghét anh?
Cô bé Lê thanh âm như mộng như ảo. Cũng trong nháy mắt đem Hạ Tưởng mang về quá khứ
Đồng cỏ của Thiên Trạch và đồng cỏ của Chương Trình, quả thật có điểm giống nhau, cùng loại cỏ xanh, cùng một khí hậu, cùng một biển hoa, thậm chí cùng một mùa, trong mưa phùn mờ ảo, Hạ Tưởng và cô bé Lê sóng vai mà đi, suy nghĩ cũng bay tán loạn như mưa phùn
Lý tưởng lúc trước, cùng với bàng hoàng từng có trong một thời gian, ở huyện Bá là ngây ngô, ở thôn nội đô thành phố Yến là rèn luyện, tại huyện An là kích tình, ở quận Hạ Mã là nhiệt huyết, ở thành phố Lang lại là cấp tiến, ở Thiên Trạch vừa là ẩn dật bên trong, vừa là gian nan duy trì bản tính, con đường sau này sẽ như thế nào?
Hạ Tưởng cũng không dễ trả lời bản thân, giống như mưa phùn mờ mịt trước mắt. Tuy rằng mưa phùn không tiếng động, nhưng cũng có thể làm ướt mọi thứ, làm cho giữa trời đất mờ mịt một mảnh, nhìn không rõ phương hướng
Hạ Tưởng ôm cô bé Lê vào lòng, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một tình yêu và tình thân đã lâu, liền cúi xuống bên tai cô nói một câu:
- Có người vợ như em, chồng không còn yêu cầu gì nữa!
Một lời ngon tiếng ngọt tình ý thân thiết, khiến cho cô bé Lê ngọt đến tận tim gan, vô cùng thẹn thùng mà nhìn Hạ Tưởng một cái, không ngờ đỏ mặt…
Tới phòng rồi, tình cảm ngọt ngào giữa hai người lập tức nhanh chóng biến mất, bởi vì Liên Nhược Hạm và Lý Thấm mỗi người một chiếc máy vi tính, đang vẻ mặt nghiêm túc và khẩn trương, nhìn chằm chằm vào màn hình
Bộ dáng của hai người giống như gặp phải kẻ địch lớn làm cho Hạ Tưởng giật mình
- Chuyện gì vậy?
Hạ Tưởng vội hỏi một câu
Lý Thấm còn tốt, thấy là Hạ Tưởng, vội vàng đứng dậy chào một tiếng, rồi lập tức trở về màn hình máy vi tính, Liên Nhược Hạm lại là phất phất tay, vẻ mặt ưu sầu:
- Có thể làm sao? Còn không phải nghe chủ ý xấu của anh bán tháo cổ phiếu, kết quả giá cổ phiến hạ xuống không ít, em đã bay mất 100 triệu Đô la. 100 triệu đó, có thể mua bao nhiêu mặt nạ
Hạ Tưởng buồn cười:
- Có thể nghĩ chuyện vĩ đại mà vinh quang một chút hay không, sao cứ nghĩ đến một cái mặt nạ nhỏ xíu thế? Em đã tổn thất tài sản một phần trăm thì không đành lòng sao? Sau này kiếm được lợi nhuận trên ba phần trăm của nhân dân Mỹ, sao em một chút cũng không chê nhiều?
- Thôi, đừng quấy rối
Liên Nhược Hạm quay đầu nhìn lại, mới chú ý tới Tào Thù Lê cũng đến đây, vội vàng kéo Tào Thù Lê lại
- Nào, cô bé Lê, giúp chị chú ý cổ phiếu, chị có vài câu muốn nói với Hạ Tưởng
Tào Thù Lê mỉm cười
- Em cũng không quá hiểu về thao tác của phương diện tài chính, quá phức tạp
- Không phức tạp. So với thiết kế bản vẽ đơn giản hơn. Vừa học thì biết, em nhất định phải dụng tâm học
Liên Nhược Hạm đặt Tào Thù Lê lên ghế, liền kéo Hạ Tưởng sang một bên nói chuyện
Lý Thấm nhìn không chớp mắt, nhưng đã nhìn rõ ràng tình hình vừa rồi, trong lòng càng khâm phục thủ đoạn của Hạ Tưởng. Một người đàn ông ở bên ngoài có oai phong hơn nữa, trở về nhà, hậu phương lớn vững như bàn thạch mới là bản lĩnh thật. Thị trưởng Hạ. Người đàn ông đích thật. Không chỉ ở trong quan trường mọi việc đều thuận lợi, mà trên tình trường cũng là như cá gặp nước, thực là cực phẩm đàn ông
Nhưng cô cũng là tùy ý suy nghĩ, sau đó suy nghĩ lại trở về đến phương diện giá cổ phiếu
Giai đoạn hiện nay chính là cẩn thận bán ra cổ phiếu trong tay của Liên Nhược Hạm, mặc dù đã áp dụng biện pháp tương ứng, nhưng phản ứng thị trường đủ nhanh, vẫn là bị một số cơ cấu thương nghiệp phát hiện, phóng ra tin tức bất lợi, dẫn đến giá cổ phiếu hạ xuống một chút. Nhưng cũng tốt, sau khi áp dụng biện pháp bù đắp tương ứng, giá cổ phiếu lại đi lên
Thương trường như chiến trường, thay đổi trong nháy mắt, rất khảo nghiệm tính nhẫn nại và năng lực chịu đựng của một người. Lý Thấm tuy rằng đọc qua rất nhiều sách về phương diện cơn bão tài chính, cũng rèn luyện qua thao tác tương quan, nhưng dù sao là lý luận suông, bây giờ khi thật sự thao túng khoản tiền lớn hàng trăm triệu đô la, cũng là khó tránh khỏi tâm trạng cực kỳ khẩn trương, cho dù thời tiết vô cùng mát mẻ, nhưng lòng bàn tay vẫn toát mồ hôi, tim đập nhanh hơn
Liên Nhược Hạm cũng là lòng bàn tay toát mồ hôi, Hạ Tưởng nghĩ rằng cô có chuyện lớn gì muốn nói, đang muốn an ủi cô vài câu, khiến cô yên tâm, bởi vì cơn bão tài chính ở Mỹ sẽ xảy ra, là kết cục không thể tránh khỏi, lời còn chưa nói ra, Liên Nhược Hạm đã nói ra lo lắng của cô:
- Này, anh nói thật cho em biết, nếu thật sự có thể kiếm được lợi nhuận hơn mấy chục lần, đến lúc đó chúng ta sẽ có hàng trăm tỷ đô la Mỹ, có phải anh muốn coi như công trình chiến tích của anh hay không, sau này anh đi đến đâu, thì đầu tư đến đó?
Hạ Tưởng không kìm nổi cười:
- Hàng trăm tỷ, hàng ngàn tỷ chỉ là một con số, lại không phải tiền mặt. Là cổ phiếu và bất động sản, tài chính thật sự có thể điều động cũng không có bao nhiêu
- Điều này em biết, không cần anh dạy, em muốn hỏi anh, trước kia anh đối với tiền không có hứng thú, bây giờ đột nhiên cảm thấy hứng thú, lòng tham phút chốc làm cho người ta giật mình, vừa nghĩ là hơn trăm tỷ, hơn ngàn tỷ đô la Mỹ, cuối cùng anh có dự tính gì, phải cho em biết
Liên Nhược Hạm nghĩ thông suốt điểm mấu chốt trong đó, cô hiểu rõ Hạ Tưởng muốn tiêu tiền, có cách kiếm tiền. Nhưng cho dù hắn có yêu tiền hơn nữa, cũng không cần giống như phát điên mà đoạt lấy tài sản hơn hàng trăm tỷ đô la Mỹ. Khẳng định là có mưu tính sâu xa gì đó
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Tiền nhiều hơn không cắn tay, nếu chẳng may có một ngày không làm quan, anh sẽ mua một chiếc máy bay, dẫn theo mọi người, muốn bay đi đâu thì bay đến đó. Muốn ở khách sạn bảy sao thì ở bảy sao. Nếu tiền nhiều quá, thì mua hai chiếc máy bay, một chiếc bay, một chiếc dùng để nuôi heo
Liên Nhược Hạm cười "khúc khích" một tiếng vui vẻ
- Được rồi, đừng dọa em nữa. Anh dọa em sắp được 10 năm rồi, em còn không biết tâm địa gian xảo của anh? Em biết anh là muốn ngồi cầm giữ hàng tỉ của cải, sau đó không quản là thế lực bình dân hay thế lực gia tộc, ai cũng không thể làm gì anh, có phải không?
Liên Nhược Hạm là cô gái thông minh, cô bình thường không nói, kỳ thật trong lòng cô hiểu rõ, bây giờ nói ra, cũng là muốn nghe chính miệng hắn nói ra chân tướng mà thôi, Hạ Tưởng cũng là nhất thời cảm thán, quen biết Tào Thù Lê sắp 10 năm rồi, quen biết Liên Nhược Hạm không phải vậy hay sao? Hai người phụ nữ quan trọng nhất trong đời người, đều ở cùng hắn gần 10 năm rồi
- Người biết anh, chỉ có Nhược Hạm
Hạ Tưởng tương đối ngầm thừa nhận
- Thừa nhận là tốt rồi, em chỉ có một điều kiện, anh phải đồng ý với em
Ánh mắt của Liên Nhược Hạm bỗng nhiên ảm đạm xuống
- Ông nội tuổi đã cao, sau này anh nhường ông chút, ông còn có thể sống bao lâu nữa? Anh cần gì mọi chuyện cũng phải so đo nhiều với ông?
- Gần đây ông nội bị cảm rồi, sức khỏe không tốt lắm, anh có rảnh thì đi thăm ông, ông không nói, kỳ thật trong lòng cũng muốn khiến anh chủ động đi thăm ông một lần
Liên Nhược Hạm lại trở về trước máy tính, Tào Thù Lê cũng bị hấp dẫn rồi, ba người phụ nữ châu đầu ghé tai, chỉ chỉ trỏ trỏ trên màn hình máy tính, quả nhiên trình diễn một tuồng hát lớn – tuồng hát tài chính
Hạ Tưởng một mình đứng trước cửa sổ, tâm trạng khó mà bình tĩnh. Lời nói của Liên Nhược Hạm, coi như thật sự là chạm đến đến điểm yếu của hắn. Đối với ông cụ nhà họ Ngô, hắn luôn kính trọng và kính nể. Hơn nữa theo thời gian trôi qua, cũng càng ngày càng có tình cảm thân tình. Thật sự có một ngày bởi vì lập trường bất đồng mà tạo thành xung đột lợi ích trọng đại, ông cụ nhà họ Ngô không lấy thủ đoạn cứng rắn đối phó hắn, chỉ lấy thân tình mà nói chuyện, hắn làm thế nào đối mặt? Bạn đang đọc truyện được lấy tại
T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Đến lúc đó, tuyệt đối là một lần khảo nghiệm trọng đại nhất trong cuộc đời của hắn. Con người có thể vì lợi ích mà trở mặt, mà mặc kệ sống chết, nhưng trước tình thân và tình bạn, nhất là hắn vừa chịu mềm không chịu cứng, luôn sẽ có lúc mềm lòng
Sẽ có một ngày phải qua ải khó của ông cụ, Hạ Tưởng không khỏi âm thầm lắc đầu.
Khi đang suy nghĩ tới mức xuất thần, Liên Nhược Hạm lại chạy tới, cười ngượng ngùng
- Vừa rồi đã quên, ba truyền lời nói, ba muốn gặp anh. Có chuyện muốn thương lượng với anh, bảo anh nhanh chóng đến Bắc Kinh một chuyến
Vừa nói xong, liền chạy đi nhanh như chớp, ánh mắt cuối cùng không rời khỏi màn hình máy tính
Lại nhìn Tào Thù Lê cũng đã bị mê muội, đã bỏ hắn lên chín từng mây rồi
Được. Sức hấp dẫn của đô la Mỹ thật là lớn, Hạ Tưởng lắc đầu. Bất đắc dĩ cười cười.
Ngô Tài Dương lúc này đề xuất gặp mặt hắn, rốt cuộc có chuyện quan trọng gì? Khi đang suy nghĩ khó hiểu, điện thoại vang lên, vừa nhìn là Lý Đinh Sơn gọi đến, Hạ Tưởng liền vội tiếp nghe điện thoại.
Lý Đinh Sơn cũng không khách sáo, câu đầu tiên liền nói:
- Hạ Tưởng, tôi rời cương vị công tác tham gia lớp huấn luyện Trung - thanh niên. Ứng viên Bí thư Thành ủy thành phố Thủy Hằng đã định rồi, cậu có biết là ai không?
Hạ Tưởng bất chợt không kịp phản ứng:
- Không biết
Vừa nói xong, liền đột nhiên ý thức được một vấn đề trọng đại