Kỳ thật, đối với tình hình khó khăn của Tần Đường, Hạ Tưởng ngay từ đầu đã tỉnh táo nhận thức được, cho tới hôm nay càng lĩnh hội sâu sắc.
Kinh tế Tần Đường phát triển, là một đô thị kinh tế mạnh mẽ, là ưu thế, nhưng bởi vậy chứng minh sắp xếp hắn đến Tần Đường, không phải là vì nâng cao kinh tế, cũng không phải vì thu hút đầu tư, mà là có thâm ý khác. Vấn đề của Tần Đường không phải là ở kinh tế, mà là ở nhân sự. Cho nên hắn mới có thể được chụp cho cái mũ Bí thư Thành ủy, chính là muốn lợi dụng quyền uy của nhân vật số một, điều chỉnh hoặc đánh rơi một số mũ quan.
Nền móng của Tần Đường vẫn là ở trên con người Chương Quốc Vĩ.
Làm nhân vật số hai của Tần Đường, ở Tần Đường mười mấy năm Chương Quốc Vĩ lần lượt nhiều lần đảm nhiệm Trưởng ban thư ký Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ, Phó thị trưởng và các chức vị quan trọng khác. Thế lực của ông ta ở Tần Đường là cả một mạng lưới, gần như bao trùm tất cả các bộ phận quan trọng và nhân vật mấu chốt ở Tần Đường. Toàn bộ Tần Đường giống như một cái lưới lớn, Chương Quốc Vĩ chính là nhân vật trung tâm xuyên suốt toàn bộ mạng lưới lớn đó, thậm chí nói không khoa trương chút nào, Chương Quốc Vĩ chính là chúa đất có một không hai ở Tần Đường. Cho dù Tỉnh ủy có bằng lòng thừa nhận hay không, cũng đều tỉnh táo mà nhận thức được thế lực kinh người của Chương Quốc Vĩ ở Tần Đường.
Nhưng Tỉnh ủy không thuyên chuyển vị trí của Chương Quốc Vĩ, hiển nhiên là có e dè, chứng minh Chương Quốc Vĩ có người ở thủ đô. Tuy nhiên cũng không để cho Chương Quốc Vĩ tiếp nhận chức vụ Bí thư, điều đó chứng minh thái độ của Tỉnh ủy đối với Chương Quốc Vĩ là nửa này nửa kia. Một nửa lợi dụng, một nửa chèn ép.
Bởi vậy để cho hắn đến Tần Đường, vừa là muốn rèn luyện mánh khóe dùng người của hắn, để về sau có một nền tảng kiên cố mà tiến lên cấp phó tỉnh, cũng là vì muốn hòa bình công phá thế cục Tần Đường từ trong nội bộ, làm tan rã tập đoàn thế lực của Chương Quốc Vĩ. Hay cũng có thể nói, dụng ý của Tỉnh ủy chính là không đánh mà thắng khiến Tần Đường không phải họ Chương, mà là họ Yến.
Tần Đường chung quy vẫn là Tần Đường thuộc tỉnh Yến, không phải Tần Đường thuộc Chương Quốc Vĩ. Nhưng cho dù là nguyên nhân lịch sử còn sót lại cũng tốt, là nhân tố cân bằng chính trị cũng hay, tóm lại Chương Quốc Vĩ ở Tần Đường dần dần phát triển lớn mạnh, đã tới trình độ đuôi to khó vẫy rồi.
Tin tưởng ở tỉnh cũng khó làm, tin tưởng phía sau màn cũng có một phen đánh giá, tin tưởng Chương Quốc Vĩ cũng một lòng nhận định chỉ cần ép ông ta đi là Tần Đường có thể quy về trung ương.
Về phần tập đoàn thế lực đen Ngưu Lâm Quảng, chỉ có thể xem như một món thêm vào, một món đồ ăn khai vị, mặc kệ hậu thuẫn của gã là ai. Hạ Tưởng hiện tại không thể so sánh với khi chỉ là Phó thị trưởng thường trực thành phố Lang, mà bây giờ là nắm quyền Bí thư Thành ủy, muốn bắt Ngưu Lâm Quảng không phải là việc khó, nhưng hiển nhiên Ngưu Lâm Quảng không ở trong tầm mắt hắn, đối thủ lớn nhất của hắn là Chương Quốc Vĩ.
Càng tiến thêm một bước, thách thức lớn nhất của Hạ Tưởng chính là làm thế nào chiến thắng chính mình.
Như thế nào thu phục được Chương Quốc Vĩ mà không phải đánh bại, là thách thức lớn nhất hắn gặp phải ở Tần Đường. Tin tưởng Tỉnh ủy cũng được, Bí thư Tống cũng được, đều là căn cứ vào điểm xuất phát ở trên, muốn hắn giải quyết vấn đề Tần Đường một cách hòa bình, để Chương Quốc Vĩ nhận thua, khiến Tần Đường thoát khỏi hiện trạng Chương Quốc Vĩ một tay che trời.
Không chiến mà thắng mới là thượng sách, nếu Tỉnh ủy có thể thoải mái di chuyển nền móng của Chương Quốc Vĩ, nói không chừng đã sớm ra tay, kéo dài đến hiện tại, chỉ sợ nguyên nhân là trên dưới đều có áp lực phản đối.
Hạ Tưởng càng hiểu rõ thế cục Tần Đường vàvấn đề khó khăn hắn gặp phải, trong lòng càng thấy bất đắc dĩ, trên quan trường phải thận trọng, khắp nơi đều là những khó khăn, chẳng qua so với người khác những khó khăn của hắn nhiều hơn một ít và mức độ khó khăn cũng lớn hơn rất nhiều.
Chuyện này cũng dễ hiểu thôi, ai khiến hắn là Bí thư Thành ủy trẻ tuổi nhất tỉnh Yến? Phóng tầm mắt ra cả nước, cũng là đứng hàng quan lớn cấp sở trẻ tuổi nhất cả nước, một khi trẻ tuổi như vậy đã đảm nhiệm chức vị quan trọng, phải đưa ra bản lĩnh mới được, nếu không kẻ dưới khó mà phục tùng.
Hơn nữa còn có điểm này, không ít người ký thác kỳ vọng cao đối với hắn, hy vọng hắn trưởng thành thật nhanh, hy vọng hắn trải qua thật nhiều khó khăn, trong quá trình giải quyết khó khăn nhanh chóng trưởng thành, là một cán bộ cao cấp ưu tú, có tên tuổi. Hạ Tưởng thậm chí từng tự giễu mà nghĩ, nếu hắn xử lý vấn đề nhân sự ở Tần Đường, giải quyết được một cách tuyệt vời và hoàn hảo vấn đề khó khăn ở Tần Đường, nói không chừng sẽ bị Bí thư Tống sắp xếp đảm nhiệm vị trí Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng nên.
Tuy nhiên nói lại, Tần Đường thật đúng là một bãi mìn, bởi vì anh không biết đi đến chỗ nào sẽ giẫm phải mìn. Chương Quốc Vĩ đã ở Tần Đường một thời gian quá dài, liền giống như nữ Thị trưởng một tỉnh phía nam ở kiếp trước, cả thảy làm quan ở địa phương hơn 20 năm, từ cấp cơ sở làm đến Thị trưởng, ở tỉnh muốn điều tra vấn đề gì của cô, gần như khó có thể đẩy mạnh, có thể thấy được thế lực địa phương ngoan cố và hùng mạnh thế nào. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLBí thư Tống quả thật là ra cho hắn một vấn đề nan giải lớn bằng trời, nhưng Hạ Tưởng cũng biết, Tống Triêu Độ cũng là muốn hắn trưởng thành nhanh hơn. Bởi vì sau khi bước vào cấp phó tỉnh, những khốn cảnh và vấn đề khó khăn gặp phải, tất cả đều là phiền toái về phương diện dùng người. Nói cách khác, tất cả vấn đề đều là vấn đề nhân sự, bởi vì cấp phó tỉnh trở lên, thường rất ít hỏi đến một số sự việc cụ thể, giống như Thị trưởng phải tự mình làm công việc thu hút đầu tư, mà Chủ tịch tỉnh khẳng định sẽ không tự mình đi đàm phán cụ thể vấn đề đầu tư với xí nghiệp.
Cho đến hiện tại, Hạ Tưởng cũng bắt đầu dần dần thoát khỏi việc phải tự làm, tầm mắt bắt đầu dừng nhiều ở các quan hệ nhân sự phức tạp, làm thế nào khéo léo lấy quyền lực về tay, lợi dụng mâu thuẫn giữa các ủy viên thường vụ từ đó đạt được mục đích khống chế đại cục, đó mới là thách thức lớn nhất hắn gặp phải hiện tại.
Tiêu diệt Ngưu Lâm Quảng không phải là mục đích, đả kích Chương Quốc Vĩ cũng không phải chủ ý, mà thong dong khéo léo nắm giữ cục diện Tần Đường ở trong tay mình, mới là thắng lợi.
Vấn đề nhân sự từ trước đến nay là đặc biệt nặng nề, Hạ Tưởng đến Tỉnh ủy, vốn định mượn chuyện Trần Thiên Thu từ chức vì bệnh nặng mở ra lỗ hổng, không ngờ Chu Minh Hoành còn đi trước một bước so với hắn, cũng khiến hắn giật mình không nhỏ.
Khi Mai Thái Bình nhắc tới vấn đề khó khăn ở Tần Đường, Hạ Tưởng cũng không thể không trả lời, đã nói:
- Làm công tác chính trị, đi đến nơi nào cũng đều có vấn đề khó khăn.
Mai Thái Bình cũng nghe ra ý tứ của Hạ Tưởng, đứng dậy, đẩy cửa sổ ra tạo thành một kẽ hở, hệ thống sưởi làm việc mạnh quá, phòng hơi nóng, ông ta còn nói:
- Sự việc còn chưa truyền ra, sau khi tin tức được truyền ra, chỉ sợ Tần Đường không chỉ có Chu Minh Hoành quan tâm ai tiếp nhận chức vụ Trưởng ban Tuyên giáo, cậu nói thử xem, còn có ai nữa?
- Khẳng định Thị trưởng Chương là một, còn lại chính là Bí thư Phạm.
Hạ Tưởng quan tâm chính là Chu Minh Hoành tiếp đón ai ở tỉnh,
- Là Phó chủ tịch tỉnh Đàm truyền ra tin tức sao?
Mai Thái Bình mỉm cười, không trả lời ngay mặt:
- Trong lòng biết là được rồi.
Chu Minh Hoành hẳn là không chỉ có quan hệ với Đàm Quốc Thụy, mà chỉ sợ cũng có lui tới với các lãnh đạo tỉnh khác. Tần Đường là đô thị đứng thứ hai của tỉnh Yến, chỉ sợ trong lòng các lãnh đạo Tỉnh ủy đều hiểu rõ các ủy viên thường vụ Tần Đường đều có một thanh thang điểm.
- Phó bí thư Mai đã chọn người thích hợp hay chưa?
Hạ Tưởng cười tủm tỉm hỏi.
Mai Thái Bình nhìn chằm chằm Hạ Tưởng trong chốc lát, hiểu ý mỉm cười:
- Tôi phải rời khỏi tỉnh Yến, cuối cùng trước khi rời đi, còn có thể lại phát huy một chút ánh sáng và nhiệt lượng.
- Vậy cảm ơn Phó bí thư Mai trước.
Hạ Tưởng cũng mỉm cười trong lòng,
- Có hai người để tuyển chọn, một là Phó Hiểu Bân ở quận Hạ Mã, hai là Thường Hào ở thành phố Thiên Trạch.
- Trở lại tôi sẽ xem lý lịch hai người bọn họ một chút.
Mai Thái Bình đáp lại một câu, lại nhớ tới thế cục Tần Đường,
- Cậu ở Tần Đường đừng va chạm với Ngưu Lâm Quảng trước, vấn đề Ngưu Lâm Quảng đã sớm khiến cho tỉnh coi trọng, còn chưa áp dụng biện pháp xử trí là có nguyên nhân.
Mai Thái Bình không nói nguyên nhân là gì, Hạ Tưởng tự nhiên sẽ không hỏi, nhưng nếu có ý tốt nhắc nhở hắn, hắn cũng liền thuận thế trả lời một câu. Nói thật, hắn thật đúng là không ngờ lại xung đột ngay mặt với Ngưu Lâm Quảng. Hắn có kinh nghiệm đối phó với Nga Ni Trần, bây giờ lại là nhân vật số một thành phố Tần Đường, có nghĩa là đối phó với Ngưu Lâm Quảng cũng không phải chuyện quá khó khăn. Tuy nhiên hắn cũng biết rõ, Ngưu Lâm Quảng tới nay vẫn không ngã, khẳng định có tin tức từ tầng sâu, nền móng của hắn còn chênh vênh, tùy tiện ra tay, sợ là sẽ gây nhiều thù hằn.
Ngưu Lâm Quảng cũng quả thật lợi hại, người hiểu chuyện ở hậu thế, không xếp Nga Ni Trần có tên trên bảng xếp hạng thế lực đen tối, Ngưu Lâm Quảng thì xếp thứ 11, gần với Tam Gia ở ba tỉnh đông bắc. Nghe nói năm đó Tam Gia vênh váo ngút trời, ở địa phương không có người nào dám gây sự, ngay cả Sở Công an tỉnh cũng phải nhường gã ba phần trước, xe của gã ở địa phương hoành hành ngang ngược, không ai dám ngăn cản.
Mà gã sa lưới cũng rất có sắc thái truyền kỳ, một trong số các đầu não ở trung ương đến địa phương thị sát, cả con đường cái được giới nghiêm, không người nào dám đi qua, đột nhiên có một chiếc xe Audi màu đen có giấy phép gào thét tốc độ cao vượt qua xe của vị đầu não trung ương, vị đầu não trong lòng không vui, hỏi một câu:
- Xe của ai?
Người dưới ngay lập tức nhận ra vị đầu não đã bất mãn, tra giấy phép mới biết được hoá ra là xe của xã hội đen nổi danh ở địa phương.
Sau khi vị đầu não trở lại thủ đô, cử người trực tiếp từ Bộ Công an tới, bỏ qua Sở Công an và Cục Công an địa phương, trực tiếp bắt lại, mới chấm dứt được cảnh tượng uy phong mấy năm trời của Tam Gia ở địa phương. Cuối cùng Tam Gia bị bắn chết ở một vùng thôn quê hoang vu, lúc sắp chết còn không hối cải.
Tiếng ác của Ngưu Lâm Quảng truyền xa, trên bảng xếp hạng đứng gần kế Tam Gia, có thể thấy được gã cũng là người rất có lai lịch.
Sau khi cáo biệt Mai Thái Bình, Hạ Tưởng báo cáo công tác với Phạm Duệ Hằng, có lẽ là bởi vì Tôn Tập Dân vài lần lôi kéo Hạ Tưởng, lại có lẽ là do Tống Triêu Độ vừa đi, cảm giác mâu thuẫn đối lập giữa Phạm Duệ Hằng và Hạ Tưởng biến mất, thái độ của ông ta đối với Hạ Tưởng tốt lên không ít. Đương nhiên, cũng có khả năng có quan hệ với việc Hạ Tưởng là Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường. Bí thư Tỉnh ủy cũng muốn chú ý đặc biệt đến cảm xúc của Bí thư Thành ủy của thành phố lớn một cách thích hợp, dù sao tỉnh Yến mới có 13 thành phố cấp 3, Tần Đường lại là thành phố lớn nhất nhì tỉnh.
Từ văn phòng Phạm Duệ Hằng đi ra, Hạ Tưởng lo nghĩ, cảm thấy vẫn là nên đến báo cáo với Chủ tịch tỉnh Tôn một lần, dù sao đã đến Tỉnh ủy mà không gặp Chủ tịch tỉnh Tôn cũng không phải phép, hắn liền gõ cửa phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh.
Thư ký Lưu Trình của Chủ tịch tỉnh thấy Hạ Tưởng, khẽ gật đầu:
- Chủ tịch tỉnh Tôn đang bận, mời Bí thư Hạ chờ một lát vậy.
Thái độ coi như không tồi, Hạ Tưởng liền mỉm cười với Lưu Trình, ngồi chờ ở bên ngoài.
Qua khoảng hơn mười phút, cửa phòng trong của văn phòng bị đẩy ra, từ bên trong đi ra chính là Phó chủ tịch tỉnh Đàm Quốc Thụy. Đàm Quốc Thụy vốn mặt đang tươi cười, vừa thấy Hạ Tưởng chờ ở bên ngoài, lập tức hơi đổi sắc mặt, sau đó ngẩng đầu mà bước đi ra ngoài, không thèm quan tâm đến Hạ Tưởng có tỏ ý.
Lưu Trình tiễn bước Đàm Quốc Thụy, lại đi vào thông báo một tiếng, sau đó mời Hạ Tưởng đi vào.
Văn phòng Tôn Tập Dân bày biện rất nhẹ nhàng, màu sắc ấm áp, không giống như văn phòng của đường đường Chủ tịch một tỉnh. Khi Hạ Tưởng bước vào, Chủ tịch tỉnh Tôn đang ngồi ở bàn phê duyệt văn bản, ông ta khẽ gật đầu với Hạ Tưởng, liền hỏi một câu:
- Hạ Tưởng, công tác ở Tần Đường làm cũng khá ấn tượng, cũng không tệ lắm.
Hạ Tưởng liền vội khiêm tốn nói:
- Chủ tịch tỉnh Tôn quá khen.
- Không nói chuyện này nữa.
Tôn Tập Dân khoát tay, bỏ văn bản trong tay xuống,
- Bệnh tình của đồng chí Trần Thiên Thu, chẩn đoán chính xác chứ?
Hạ Tưởng giật mình không nhỏ, ngay cả Chủ tịch tỉnh Tôn cũng biết, tin tức truyền đi thật là mau, xem ra cuộc tranh giành vị trí Trưởng ban Tuyên giáo kịch liệt hơn nhiều so với dự đoán của hắn.