Mai Thái Bình tạm dừng, thấy Hạ Tưởng ban đầu còn giật mình đến nay đã lấy lại hoàn toàn bình tĩnh, cũng thấy phục Hạ Tưởng giỏi kiềm chế cảm xúc của mình, bất kể là ai ở trong tình huống này cũng đều lo lắng đề phòng, dù sao cũng là một bước tiến quan trọng trong đời, Mai Thái Bình lại tiếp tục nói:
- Nhưng Chủ tịch Quan tỏ vẻ ủng hộ, tuy tạm thời phương án bị gác lại, nhưng bất cứ lúc nào cũng được nhắc lại, mấu chốt điều kiện tiên quyết là Ngô Tài Dương phải ủng hộ.
Đúng vậy, nếu Ngô Tài Dương không ủng hộ, người khác ủng hộ cũng không có ý nghĩa lắm, bởi vì Ngô Tài Dương là Trưởng ban Tổ chức Trung ương.
Trừ khi Tổng bí thư và Thủ tướng đều tỏ thái độ, nhưng ở đây Tổng bí thư và Thủ tướng không cho thấy rõ lập trường, Hạ Tưởng suy nghĩ rồi hỏi một vấn đề mấu chốt:
- Chủ tịch Quốc hội có thái độ thế nào?
Ký ức của Hạ Tưởng về Chủ tịch quốc hội hãy còn mới mẻ, trong ấn tượng, Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng có mối quan hệ thân thiết, dĩ nhiên đó chỉ là cảm giác của riêng hắn, trên thực tế lập trường của các nhân vật chính trị là rất khó thấy rõ, trừ khi mối quan hệ của họ gần gũi đến một mức độ nào đó.
- Không tỏ thái độ gì.
Mai Thái Bình thở dài, vỗ vai Hạ Tưởng:
- Kế tiếp là dựa vào cậu thôi, chỉ cần cậu nghĩ ra biện pháp thuyết phục Ngô Tài Dương, tôi có thể cam đoan có 3,4 Ủy viên bộ Chính trị tỏ thái độ ủng hộ, lại nhờ nhà họ Khâu ra mặt, lại có thể thêm được 2, 3 phiếu, mấu chốt là lập trường nhà họ Ngô vừa thay đổi, nếu Ngô Tài Dương đồng ý, anh ta có thể kéo theo 5,6 người ủng hộ, cậu lại nói chuyện điều kiện với Phó Tiên Phong, đến lúc đó bốn gia tộc đều ủng hộ cậu, không tin là anh không thể trở thành Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy. Trừ phi Tổng bí thư hoặc Thủ tướng có người bác bỏ cậu.
Mai Thái Bình nói nhẹ nhành khéo léo là vậy, nhưng Hạ Tưởng chỉ phân tích đơn giản một chút, cảm thấy khó khăn rất lớn, bởi vì để Ngô Tài Dương đồng ý, chắc chắn phải có điều kiện, có khắc nghiệt hay không tạm thời không nói, cho dù hắn và Ngô Tài Dương có thỏa hiệp được với nhau, cuối cùng bốn gia tộc lớn hợp lại đưa hắn đến vị trí Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Yến, nhưng như thế có nghĩa hắn đã dựa vào thế lực gia tộc, đồng nghĩa với việc từ nay về sau cắt đứt với tầng lớp bình dân.
Có lẽ Tổng bí thư cũng không để ý lắm với việc lập trường nửa này nửa kia của hắn, nhưng Thủ tướng chắc chắn không như vậy, giữa Thủ tướng và thế lực gia tộc có mâu sâu sắc, nhất thời rất khó hòa giải, hơn nữa đấu tranh chính trị trong đó chưa hề dừng lại, từ lúc hắn rời Thiên Trạch, trong vấn đề hướng về thế lực bình dân hay thế lực gia tộc, tạm thời chuyện đó đã lắng đi, không ngờ với một chức vụ Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, lại khiến hắn gặp phải lựa chọn khó khăn thế này.
Từ Giám đốc sở đến phó tỉnh, lập trường không rõ ràng, không đứng tốt vào đội ngũ, chắc chắn không được Hội đồng nhân dân ủng hộ. Cấp phó tỉnh thuộc cán bộ trực quản Trung ương, sẽ là đội quân dự bị cho lãnh đạo quốc gia, nếu không có lập trường chính trị rõ ràng, sẽ không có ai đứng sau hỗ trợ.
Ngô Tài Dương phản đối hắn cũng vì lý do hắn và thế lực gia tộc không đứng chung một chỗ, Ngô Tài Dương tuyệt đối sẽ không vì liên quan đến Liên Nhược Hạm mà ủng hộ hắn vào vị trí phó tỉnh.
Thỏa thuận chính trị, nhất là cấp phó tỉnh trở lên không thể nào xem nhẹ được.
Khó khăn này rất lớn, nếu hắn hướng về thế lực gia tộc thì có khả năng Thủ tướng sẽ phủ quyết hắn. Còn hắn dựa vào thế lực bình dân thì Ngô Tài Dương cũng sẽ kiên quyết phản đối.
Nhưng phải có lựa chọn, có cơ hội thăng chức, nói Hạ Tưởng không mong đó là nói dối, ai lại không muốn mình được lên chức cơ chứ? Tuy rằng hắn mới 32 tuổi, nhưng có thể trở thành một người còn có tốc độ hỏa tiễn hơn cả Cổ Thu Thật cũng khiến hắn rất thỏa mãn, rất vinh dự, có thể được lưu danh sử sách.
Chẳng qua, để một Bí thư Thành ủy 32 tuổi đi lên vị trí Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy thật sự hơi khó. Bởi vì với lý lịch và kinh nghiệm của hắn, thì cần có người đứng sau ra mặt, kéo hắn lên, một mình tự thân thì không thể được.
Một mình thân cô thế cô muốn tự lên cũng không lên được, không có cây thang không lên được.
- Hạ Tưởng, cậu có thể nghĩ cho kỹ bước tiếp theo nên đi như thế nào cho tốt.
Mai Thái Bình nhìn thấy vẻ khó xử của Hạ Tưởng,
- Lão Cổ bị bệnh rồi, Thủ tướng còn một nhiệm kỳ nữa cũng về hưu rồi, hiện tại ông cụ Ngô còn khỏe mạnh.
Gợi ý của Mai Thái Bình sao Hạ Tưởng lại không biết? Chẳng may Lão Cổ không còn nữa, hắn coi như mất đi trụ cột lớn, ba năm nữa Thủ tướng không còn nhậm chức nữa, sự ảnh hưởng sẽ nhanh chóng biến mất, nhưng ông cụ Ngô nếu không có biến cố gì xảy ra, còn có thể sống đến 8 năm hay 10 năm nữa, thế lực nhà họ Ngô đang dần mạnh lên. Hơn nữa thời đại Quan Viễn Khúc đã đến, tính về lâu về dài, theo khuynh hướng thế lực gia tộc là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng đó lại vi phạm vào nguyên tắc và lý tưởng ban đầu của hắn.
Theo góc độ chính trị mà nói, hiện nay hoàn toàn có lợi cho thế lực gia tộc, theo thế lực gia tộc cam đoan có thể có ích lợi lớn nhất, Hạ Tưởng là người trong chốn quan trường, người trong quan trường, việc phải bảo đảm hàng đầu chính là lợi ích chính trị. Nói thật, đối mặt với sự hấp dẫn lớn như vậy, niềm tin và lý tưởng lại trở nên mỏng manh, bởi vì nếu trong tay không đủ quyền lực, niềm tin và lý tưởng chỉ nói suông mà thôi.
Hôm nay Mai Thái Bình mời Quan Viễn Khúc ra mặt, thực ra điều cần thiết chính là khiến hắn hiểu ra vấn đề, thời đại thế lực gia tộc đã đến. Thủy triều lên rồi xuống, đó đã là quy luật rồi.
Hạ Tưởng bỗng nhiên nhớ tới Liên Nhược Hạm, nhớ tới quỹ Liên Tưởng đang ngày càng phát triển lớn mạnh – hoàn toàn không có quan hệ gì với máy tính Liên Tưởng, hoàn toàn là kết quả tâm huyết của Liên Nhược Hạm – hắn tự tin mỉm cười, cho dù mượn thế lực gia tộc để đạt được mục đích chính trị của mình thì có sao đâu? Chờ hắn đủ lớn mạnh thành cây đại thụ, hắn đã đủ bóng có thể hô mưa gọi gió, thì gắn cái nhãn thế lực gia tộc hay thế lực bình dân thì có gì là khác nhau đâu.
Miễn là có thể thực hiện được kế hoạch và lý tưởng của mình, nhất thời không nên tính toán kỹ làm gì. Trong nháy mắt Hạ Tưởng ra một quyết định ảnh hưởng đến cả đời hắn, từ khoảnh khắc này về sau, hắn phải gắn với cái nhãn thế lực gia tộc, lấy thân phận của một gia tộc thế lực, mượn sức mạnh của thế lực gia tộc để tranh thủ đạt được cơ hội trước mắt.
Hạ Tưởng bưng ly trà, cười tủm tỉm:
- Nói ra tôi cũng được tính là học trò của Chủ tịch Quan, vừa rồi tôi đã muốn lấy trà thay rượu, kính ông ấy một ly.
- Nói hay lắm, Viễn Khúc chỉ ra ngoài gọi điện, anh ta quay lại ngay bây giờ đấy.
Mai Thái Bình cười, y biết Hạ Tưởng đã nghĩ thông suốt, liền nắm tay Hạ Tưởng:
- Chỉ cần qua bước quan trọng này, với tài năng của cậu, cam đoan rằng con đường sự nghiệp sẽ không còn gì trở ngại nữa.
Không bao lâu sau, Quan Viễn Khúc liền trở lại, nghe thấy Hạ Tưởng nói lấy trà thay rượu kính y một ly, y rất vui vẻ cụng ly với Hạ Tưởng và còn nói:
- Có cơ hội ngồi cùng nhau, tôi xem tửu lượng của cậu thế nào.
- Có bao nhiêu độ lượng là có bấy nhiêu tửu lượng.
Mai Thái Bình cùng cười:
- Nào, cùng cạn một ly.
Ba người nâng chén, không khí thật vui vẻ.
Sau khi Hạ Tưởng chia tay Quan Viễn Khúc và Mai Thái Bình, lập tức đến gặp ông cụ Ngô, lại không biết, ở Tần Đường đang xảy ra chuyện liên quan đến lợi ích của hắn.
…….
Nga Ni Trần đến Tần Đường.
Tiêu Ngũ đích thân quay về thành phố Yến mời Nga Ni Trần, sau mấy giờ gặp mặt nói chuyện với Nga Ni Trần, Nga Ni Trần thở dài một tiếng nói:
- Hạ Tưởng này, có lúc công chính nghiêm minh, có khi lại rất thực dụng, khiến cho người ta rất khó nắm bắt. Nhưng bất kể là thế nào, hắn đối với Tiểu Mạt Tiểu Lỵ quả thật hết lòng quan tâm giúp đỡ, tôi giúp hắn một lần.
Ngay lập tức Nga Ni Trần theo Tiêu Ngũ đến Tần Đường – các thủ tục liên quan đã được hoàn thành, trên thực tế Nga Ni Trần có thể tự do, không bị ai giám sát cả - tuy nhiên y cũng ra điều kiện trao đổi với Tiêu Ngũ, chính là khiến Hạ Tưởng phải bảo vệ cả đời Hoa Nhài Vàng, Bạc. Tiêu Ngũ cũng không xin ý kiến của Hạ Tưởng liền đồng ý, bởi vì y biết Hạ Tưởng biết đối nhân xử thế, thực ra trong lòng y biết rõ, nếu Nga Ni Trần không ra điều kiện thì Hạ Tưởng cũng sẽ chủ động gánh vác trọng trách đối với Hoa Nhài Vàng, Bạc.
Tiêu Ngũ và Nga Ni Trần còn chưa đến Tần Đường liền đã xảy ra chuyện, vừa rời Bắc Kinh liền nhận được điện thoại của Từ Tử Kỳ.
- Tiêu Ngũ, không thấy Tiểu Quỳ đâu nữa.
Từ Tử Kỳ biết quan hệ giữa Tiêu Ngũ và Bí thư Hạ, một số chuyện không tiện làm phiền đến Bí thư Hạ thì có thể gọi cho Tiêu Ngũ xử lý.
Tiểu Quỳ bất ngờ mất tích, cũng là Từ Tử Kỳ tình cờ phát hiện ra. Y đi đến văn phòng Ủy ban nhân dân bàn bạc việc, khi đi ngang qua phòng Hành chính, phát hiện ra Tiểu Quỳ không có ở đó, nghĩ thầm rằng Tiểu Quỳ vừa mới đi làm không lâu, vẫn trong thời gian thử việc sao lại không có mặt ở văn phòng? Bởi vì phòng hành chính có khá nhiều việc vặt, bất cứ lúc nào lãnh đạo cũng có việc sai khiến.
Quan hệ của Từ Tử Kỳ và Lương Thu Duệ không tồi, lúc cùng ngồi ăn cơm với nhau, Lương Thu Duệ cũng từng nhờ y để ý đến Tiểu Quỳ, nên y cũng quan tâm.
Từ Tử Kỳ hơi tức giận, liền đẩy cửa vào hỏi Tiểu Quỳ đâu.
Bí thư Từ đến phòng Hành chính, người trong phòng Hành chính bối rối, chủ yếu làm một Bí thư của người đứng đầu Tần Đường, thân phận của Từ Tử Kỳ rất hiển hách, trong mắt người cấp dưới, có cảm giác cao không thể với tới được.
Hỏi ra mới biết, Tiểu Quỳ hôm nay có đi làm, nhưng giữa buổi liền nhận được điện thoại, vội vàng rời đi chưa thấy trở về.
Từ Tử Kỳ cũng không nghĩ gì nhiều, xong xuôi mọi việc liền về Thành ủy, lúc lên cầu thang thì gặp Lương Thu Duệ, có nói đùa vài câu, sau đó liền nhắc đến chuyện của Tiểu Quỳ. Lương Thu Duệ vừa nghe mặt liền biến sắc:
- Tiểu Quỳ không đi ra ngoài tùy tiện như vậy, cô ấy rất nghe lời, chắc chắn đã có chuyện xảy ra.
Vội vàng gọi điện cho Tiểu Quỳ, điện thoại của cô lại tắt máy, Lương Thu Duệ vội gọi điện cho em trai của Tiểu Quỳ là Tiểu Mộc, Tiểu Mộc nói điện thoại đã bị mất, còn chưa kịp nói gì với Tiểu Quỳ.
Lương Thu Duệ liên tưởng đến chuyện gần đây Tiểu Quỳ luôn lo lắng đề phòng, nói là Trương Bình Minh thấy cô lần nào là mắng lần đó, còn uy hiếp sẽ xử lý cô, y cũng không để ý, bây giờ xem ra, có lẽ Tiểu Quỳ bị người lừa đi ra ngoài.
Lại nghĩ đến gần đây Mã Quân thật thà hơn nhiều, với sự hiểu biết của Lương Thu Duệ về Mã Quân, biết y sẽ không chịu để yên, trong lòng bỗng cảm thấy có điều gì đó bất an.
- Có lẽ Tiểu Quỳ đã xảy ra chuyện.
Lương Thu Duệ cùng Từ Tử Kỳ đến văn phòng, nói hết tất cả những phân tích vừa rồi của y.
- Hả?
Từ Tử Kỳ sợ đến ngây người, Bí thư Hạ vắng mặt, Lương Thu Duệ không tiện ra mặt, trọng trách bảo vệ Tiểu Quỳ rơi vào vai y.
Nghĩ một lúc, y liền hủy ngay ý nghĩ gọi điện cho Hoàng Đắc Ích, càng không gọi cho Hạ Tưởng xin ý kiến – sự việc gì cũng xin ý kiến của lãnh đạo, không những không thể hiện được sự trung thành của anh với lãnh đạo, ngược lại còn thể hiện anh là người vô dụng – y trực tiếp gọi điện cho Tiêu Ngũ.
Tiêu Ngũ trải đời hơn Từ Tử Kỳ rất nhiều, y bình tĩnh suy nghĩ:
- Thư ký Từ, anh đến chỗ bảo vệ hỏi xem Tiều Quỳ đi về hướng nào, xem camera an ninh xem cô ấy có lên xe không, nhờ Cục trưởng Hoàng kiểm tra nhật ký cuộc gọi trong di động Tiểu Quỳ, xem cuộc gọi cuối cùng là của ai gọi đến. Nếu là số người quen, thì xác định vị trí gọi điện thoại.
Từ Tử Kỳ vừa nghe liền khâm phục Tiêu Ngũ, mới biết rằng mình so với Tiêu Ngũ còn một khoảng cách rất lớn, liền vội làm theo những gì Tiêu Ngũ dặn, thật có hiệu quả - sau khi Tiểu Quỳ ra khỏi tòa nhà Thành ủy, liền lên chiếc xe Buick, tra giấy phép, chủ xe là Mã Quân.
Từ Tử Kỳ lập tức báo ngay tình hình cho Tiêu Ngũ.
Nhân viên của Tiêu Ngũ ở Tần Đường không nhiều lắm, bởi vì một bộ phận ở tại thành phố Yến, một bộ phận ở Thiên Trạch, còn có mấy người theo bên mình, hiện tại đang thiếu nhân viên trầm trọng, chỉ có thể bảo thủ hạ ở Tần Đường mau chóng đi thăm dò và giục lái xe đi nhanh một chút.
Nga Ni Trần vẫn luôn nhắm mắt, đột nhiên mở mắt hỏi thăm:
- Lão Tặc cũng ở Tần Đường à?
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Tiêu Ngũ, Nga Ni Trần liền hỏi:
- Biết số điện thoại của ông ta không?
Tiêu Ngũ tìm số điện thoại của Lão Tặc trên di dộng, đưa điện thoại cho Nga Ni Trần, Nga Ni Trần hít sâu một hơi, gọi điện.
Đầu bên kia giọng Lão Tặc vang lên:
- Ai đấy, tôi đang bận ăn cơm, có chuyện gì nói nhanh.
- Lão Tặc, là tôi đây…
Giọng Nga Ni Trần trầm xuống, có lẽ nhớ lại cảnh tiền hô hậu ủng trước kia nên hơi thở y đột nhiên có chút dồn dập.
- Ai?
Lão Tặc không nhận ra giọng của Nga Ni Trần,
- Mày là đứa nào? Nếu không nói tên tao gác điện thoại ngay đấy.
Cũng không trách Lão Tặc phản ứng không kịp, bởi vì tin tức công bố ở bên ngoài là Nga Ni Trần vẫn đang bị giam giữ, bất kể ai cũng không nghĩ y đã được ra ngoài.
- Tôi nói, cậu nghe, đừng kinh ngạc.
Nga Ni Trần cũng không tức giận, trước kia Lão Tặc nào dám hô to gọi nhỏ với y, nhưng hiện tại trong lòng y bình thản hơn, tình thế đã khác, y bình tĩnh nói:
- Tôi là Nga Ni Trần.
- A?
Lão Tặc kêu lên sợ hãi, sau đó có tiếng vật vỡ loảng xoảng ở đầu dây.
- Trần, Trần, Trần...
- Không cần nói nữa.
Nga Ni Trần ngăn không cho Lão Tặc nói tên mình ra, nhấn mạnh nói một câu:
- Cậu biết là được rồi, không nên cho người khác biết.
Cuối cùng Lão Tặc cũng bình tĩnh lại nói:
- Được, Trần, ông chủ Trần.
Qua một lúc sau, mới có thanh âm trở lại, hơn nữa xung quanh im lặng, hiển nhiên Lão Tặc đã rời xa đám đông,
- Chủ tịch Trần, hiện tại không có ai cả… Anh đã ra ngoài rồi sao?
- Ra rồi.
Nga Ni Trần thản nhiên nói,
- Không nên hỏi nhiều, khoảng hai tiếng nữa tôi đến Tần Đường, đến lúc đó gặp mặt nói chuyện sau. Hiện tại có một việc cần cậu giúp đỡ.
Nga Ni Trần vẫn đang còn uy lực, trực tiếp ra lệnh cho Lão Tặc đi thăm dò chuyện của Tiểu Quỳ, không để cho Lão Tặc có cơ hội do dự.
Rốt cuộc Nga Ni Trần rất am hiểu đạo lý dùng người, cũng chẳng trách y năm đó thành lập đế quốc khổng lồ, chỉ nói mấy câu, Lão Tặc liền phục tùng đáp ứng ngay:
- Được, Chủ tịch Trần, tôi lập tức đi làm ngay.
- Đừng để người khác phát hiện cậu.
Nga Ni Trần dặn thêm một câu, rồi lại hỏi:
- Ở Tần Đường, trước đây có bao nhiêu anh em?
- Nói chung tôi có thể liên hệ khoảng 30 người.
- Hãy liên hệ với họ, trước tiên đừng nói tôi đã ra ngoài, lấy danh nghĩa của cậu để tập hợp, sau khi tập hợp đầy đủ hãy liên hệ với tôi, tôi sẽ nói địa điểm cho cậu.
Mặc dù Nga Ni Trần ngồi tù vài năm, nhưng uy thế vẫn còn, vẫn rất uy nghiêm:
- Còn nữa, tận dụng các mối quan hệ huy động thêm anh em, càng nhiều càng tốt, Lão Tặc, cậu là thủ hạ trung thành nhất của tôi, sau khi chúng ta tái khởi Đông Sơn, cậu là người có công nhất.
Nga Ni Trần nói mấy câu khiến nhiệt huyết Lão Tặc sôi trào, y là thủ hạ kiếm cơm của Ngưu Lâm Quảng, nhưng cái bóng của Ngưu Lâm Quảng y không nhờ được. Hiện tại Nga Ni Trần đã trở lại, lại xuất hiện ở giới giang hồ, xem ra phải làm mưa làm gió ở Tần Đường, nếu y làm được việc sẽ trở nên thân cận với Chủ tịch Trần, chẳng khác gì Gia Cát Phách Đạo trong mắt Ngưu Lâm Quảng.
Lão Tặc hưng phấn, kích động, lập tức làm theo những gì Nga Ni Trần chỉ bảo.
Nói chuyện xong, Nga Ni Trần trả lại điện thoại cho Tiêu Ngũ, lại hơi nhắm mắt lại, thở dài nói:
- Bí thư Hạ mượn đao giết người, đao này của tôi sau khi được mài, cho dù không xử được Ngưu Lâm Quảng, cũng trảm được phụ tá đắc lực của y. Xương cốt của tôi, cũng đã định ở lại Tần Đường.
T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.mTiêu Ngũ không nói gì, y không hiểu hết được sự tang thương và cảm thán của Nga Ni Trần, hiện tại y chỉ thấy trong lòng tràn đầy kích động, mong muốn lại giống thành phố Lang, lại một lần huyết hỏa đụng nhau. Tuy nhiên y cũng vô cùng khâm phục quyền thế của Nga Ni Trần, hổ lạc đất bằng chung quy vẫn là lão hổ, một khi thả hổ về rừng cũng là lúc hổ gầm vang núi rừng.
Tiêu Ngũ ngẫm nghĩ một lúc liền cầm điện thoại gọi cho Nghiêm Tiểu Thì:
- Tổng giám đốc Nghiêm, phiền cô phái người hộ tống Trần Mạt Trần Lỵ đến Tần Đường.
Nghiêm Tiểu Thì tưởng việc xấu xảy ra kinh hãi nói:
- Hạ Tưởng muốn làm gì? Muốn cưới thêm thiếp à? Hắn ta muốn cả hai à?
Nga Ni Trần nói chuyện rất thẳng khiến Tiêu Ngũ ngượng ngùng:
- Không phải, Tổng giám đốc Nghiêm nghĩ sai rồi, có việc khác.
- Không nói rõ là tôi mặc kệ.
Nghiêm Tiểu Thì ghen tị.
Tiêu Ngũ bất đắc dĩ nói với Nghiêm Tiểu Thì:
- Là Chủ tịch Trần đến Tần Đường, cha con họ muốn đoàn tụ, Tổng giám đốc Nghiêm sẽ giúp chứ?
- A, anh không nói sớm, tôi sẽ bố trí ngay.
Nghiêm Tiểu Thì mới yên tâm, trở nên vui mừng.
Nga Ni Trần không nói gì, trong lòng xúc động vô cùng, đúng là Hạ Tưởng rất quan tâm Hoa Nhài Vàng, Bạc mới khiến y quyết định bí quá hóa liều, dù sao những năm cuối cùng gần đất xa trời rồi, chết ở trong trận cũng hơn gấp trăm lần so với cái chết trong nhà lao.
Thực ra trong lòng Nga Ni Trần vẫn không phục, bởi vì thời điểm huy hoàng nhất ở thành phố Lang, vốn định hành động lớn, lại bị Hạ Tưởng áp chế, khoanh tay bó gối nhìn rất uất nghẹn. Bởi vậy y có khát vọng ở Tần Đường thiêu đốt một lần cuối cùng, bởi vì máu giang hồ đã ngấm vào cơ thể y, vẫn mong muốn sát phạt quyết đoán, ân đền oán trả - Năm đó sau khi được rửa sạch thành văn minh thân sĩ, đã tiêu hao rất nhiều ý chí chiến đấu.
Điện thoại vang lên, là Lão Tặc gọi. Lão Tặc báo cáo ba chuyện: thứ nhất, quả đúng Mã Quân đem Tiểu Quỳ đi và đã tìm được điểm dừng chân cụ thể. Thứ hai, đã liên hệ được mấy chục anh em ở Tần Đường. Thứ ba, mấy chục người anh em đang chia nhau liên hệ với anh em ở các nơi, theo thống kê bước đầu, ít nhất đã có trên dưới 100 người.
Nga Ni Trần chỉ ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa, một cảm xúc mạnh mẽ lại ùa về, y chợt nhớ đến câu thơ:
" Đối nhân xử thế hy sinh nhiều chí khí, dám kêu nhật nguyệt đổi tân thiên"
Ngoài cửa, từng bông tuyết lớn không ngừng rơi, Nga Ni Trần nhìn Tần Đường ở phía trước, trong lòng như muốn hét lên:
- Tần Đường, tôi đã đến.