Bản nháp về phương án điều chỉnh nhân sự của Ban Tổ chức Cán bộ Thành ủy Tần Đường, đã công khai.
Khi Nhâm Hải Phong đệ trình phương án lên Hạ Tưởng, trong lòng biết sẽ không qua nổi bàn tay của Bí thư Hạ.
Bởi vì việc điều chỉnh phương án nhân sự biên độ rất nhỏ, hình như đều là nằm một chỗ bất động, thực tại cũng không có cách để động đến, một khi động đến, bố cục mà Chương Quốc Vĩ tỉ mỉ bố trí bao năm bị phá vỡ, hơn nữa còn có khả năng đẩy ngã quân bài Domino, dẫn phát phản ứng dây chuyền.
Còn một điểm, Hạ Tưởng chỉ là để y đưa ra phương án, không có bất kỳ ám thị cụ thể gì, y lại không đoán ra ý tưởng thực sự của Hạ Tưởng, dù sao quan hệ giữa y và Hạ Tưởng có chút xa lánh, hơn nữa lần này lại không có Lương Thu Duệ ra mặt ám thị, đã khiến Nhâm Hải Phong lạc trong sương mù, thực tại không biết nên đưa ra bản nháp như thế nào.
Đành phải vô cùng bảo thủ mà cho thối lui về tuyến hai một nhân vật số một là Chủ tịch huyện đã đến tuổi khác, sau đó cấp phó bên dưới sẽ tiến dần lên.
Trên thực tế, tương đương với bố cục của Chương Quốc Vĩ một chút vẫn không biến đổi, nói là điều chỉnh, cũng không khác gì với không điều chỉnh.
Quả nhiên, sau khi Nhâm Hải Phong đem bản thảo giao đến tay Hạ Tưởng, Hạ Tưởng chỉ nhìn liếc qua, rồi đặt sang một bên, hỏi một câu:
- Hải Phong, cậu đảm nhiệm Trưởng ban Tổ chức Cán bộ mấy năm rồi?
Nhâm Hải Phong trong lòng quay cuồng, Bí thư Hạ lấy thân phận Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy để thảo luận với y về vấn đề công tác hiện tại của y? Cũng đúng, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, đối với tiền đồ của y có sức ảnh hưởng trực tiếp, y muốn không coi trọng cũng không được.
Nói đi cũng phải nói lại, ban đầu y đảm nhiệm Trưởng ban Tổ chức Cán bộ thành phố Ngưu Thành, đến thành phố Tần Đường vẫn đảm nhiệm Trưởng ban Tổ chức Cán bộ, trước sau đảm nhiệm ở vị trí này cũng gần bảy năm rồi, nếu không có bước chuyển lên trên, thì nguy hiểm rồi.
Nhưng lại không biết nên trả lời vấn đề của Bí thư Hạ như thế nào, bởi vì Hạ Tưởng khẳng định không có tâm tư đề bạt y, chần chừ một chút, vẫn trả lời:
- Bí thư Hạ có trí nhớ tốt, tôi ở Tần Đường đảm nhiệm Trưởng ban Tổ chức cán bộ đến sắp ngã rồi.
Nhâm Hải Phong vừa muốn nghe Hạ Tưởng nói sâu hơn về vấn đề này, thậm chí tốt nhất là lộ ra một chút hướng đi nhân sự mới nhất ở tỉnh, vừa sợ Hạ Tưởng giằng co trên vấn đề này, khiến y vào thế khó xử, không muốn Hạ Tưởng chỉ nhắc đến rồi lại chuyển đề tài.
- Hải Phong, năng lực công tác của cậu có, thái độ công tác cũng rất đoan chính, kinh nghiệm lý lịch cũng đủ rồi, chỉ thiếu một cơ hội…
Chỉ điểm sơ qua, như mồi nhử khiêu khích dạ dày của Nhâm Hải Phong. Hạ Tưởng lại nói tới vấn đề điều chỉnh nhân sự của Tần Đường,
- Tần Đường kinh tế phát đạt, khó khăn trong công tác càng lớn, cho nên khi lựa chọn cán bộ, nhất định phải thận trọng, phải ưu tiên người có tài, không chỉ có tài, còn phải có đầy đủ, đủ đức đủ tài mới là cán bộ tốt. Được rồi, phương án tạm thời cậu cứ cầm về đi, cân nhắc kỹ lại một lượt…
Cách nói rất khéo léo, trên thực thế tương đương với cho Nhâm Hải Phong một chậu nước lạnh lên đầu – toàn bộ phủ quyết!
Nhân Hải Phong cầm lấy bản thảo phương án, đi ra khỏi phòng làm việc của Bí thư, hướng về phía bên trái, là văn phòng của y, xuống dưới là phòng của Thị trưởng. Do dự giây lát, y vẫn đi xuống lầu, muốn hiệp thương một hai cụ thể với Chương Quốc Vĩ.
Chương Quốc Vĩ đang trong phòng làm việc, buồn bực một mình.
Ông ta cũng mới biết dẫn phát hành động đột kích là Hạ Tưởng đã thâu đêm điều động trên trăm cảnh sát, lấy việc thanh tra khu vui chơi giải trí làm lý do, ngầm đả kích thế lực của Ngưu Lâm Quảng, là vì Ngưu Lâm Quảng cuối cùng đã bắt Trần Lị, ông ta tức giận đập bàn, mắng mẹ nó.
Đáng tiếc mẹ của Ngưu Lâm Quảng đã chết từ rất sớm, mắng chửi cũng vô dụng.
Nhưng Chương Quốc Vĩ vẫn tức đến mức muốn nhảy dựng lên, bởi vì hormone mà Ngưu Lâm Quảng bài tiết tràn ra làm hỏng mất đại sự của ông ta!
Ông ta đã bố cục xong xuôi một loạt phản kích nhằm vào Hạ Tưởng và sắp sửa triển khai toàn diện, sau đó khi đọ sức trực diện, Ngưu Lâm Quảng sẽ thích hợp mà đứng ngoài cổ vũ, hạ độc thủ là được rồi, không ngờ, cái đầu lợn này đã cướp Trần Lị sau lưng hắn, dẫn phát sự đối kháng toàn phương vị.
Sau lưng Trần Lị rốt cuộc là ai, Chương Quốc Vĩ cũng không rõ, nhưng từ sự tổn thất thảm hại và nghiêm trọng của Ngưu Lâm Quảng có thể đưa ra kết luận, đối phương vô cùng lợi hại, có thể trốn dưới tầm mắt của Ngưu Lâm Quảng sâu đến mức không thể phát giác, làm tàn phế hai đại tướng dưới trướng của Ngưu Lâm Quảng, đến bây giờ Ngưu Lâm Quảng cũng chưa được gặp qua đối phương, thật đúng là một gốc rạ cứng hiếm thấy.
Tần Đường từ khi nào xuất hiện thêm một thế lực ngầm gai góc như vậy?
Chương Quốc Vĩ càng nghĩ càng nhức đầu, thế cục của Tần Đường từ sau khi Hạ Tưởng đến, càng lúc càng phức tạp, tất cả vốn nằm trong cảm giác nắm giữ được, bây giờ sao càng cảm thấy mơ hồ.
Đến cả việc Tần Đường có thêm một thế lực ngầm ông ta cũng không biết, đã khiến ông ta có một loại cảm giác thất bại có sức mạnh mà không có chỗ để sai khiến…
Tần Đường biến thiên cũng được, mang họ Hạ cũng được, nhưng Hạ Tưởng chỉ có thể nắm giữ một nửa Tần Đường, không thể để Hạ Tưởng nắm cả được, phố lớn ngõ nhỏ của Tần Đường, có lẽ vẫn là thiên hạ của ông ta mới đúng.
Có một điểm còn uy, Ngưu Lâm Quảng cuối cùng cũng chụp được ảnh của Hạ Tưởng, đồng thời đúng lúc chuyển đến Bắc Kinh, khiến gã an tâm hơn phần nào. Cái mà gã muốn chính là phá hủy Hạ Tưởng trực diện, một số bàn tay đen sau lưng, chỉ có thể xem là món khai vị.
Hạ Tưởng có kế Trương Lương, thì gã có thang vượt tường, tin rằng khi thủ đoạn của gã triển khai ra, nhất định sẽ khiến Hạ Tưởng mặt xám mày tro, danh tiếng mất hết, uy vọng xuống thấp ở Tần Đường!
Text được lấy tại http://truyen360.comChương Quốc Vĩ cũng rõ ràng, Hạ Tưởng bây giờ đột nhiên đề xuất điều chỉnh toàn diện bộ máy cán bộ các quận huyện của Tần Đường, là để thêm một bước củng cố quyền uy cá nhân, để thêm một bước toàn diện quản lý Tần Đường.
Ông ta tuy bây giờ trong quầng sáng của Hạ Tưởng, uy vọng đã xuống thấp, nhưng vẫn phải cố gắng toàn lực ngăn chặn âm mưu của Hạ Tưởng được thực hiện.
Hơn nữa kế hoạch của ta ông đã bắt đầu thi triển, phỏng chừng không đến ba ngày, sẽ xuất hiện hiệu quả không thể tưởng tượng được, lúc ấy nếu sự kiện ảnh lại dựng nên tác dụng lửa cháy thêm dầu, uy vọng của Hạ Tưởng ở Tần Đường sẽ rơi xuống ngàn trượng, ý đồ hắn muốn nhân cơ hội toàn diện điều chỉnh nhân sự tiến thêm một bước ở Tần Đường nhất ngôn cửu đỉnh, nhất định sẽ thất bại…
Chương Quốc Vĩ thậm chí còn đắc ý mà cười, tuy nhiên vì mục đích an toàn, ông ta chuẩn bị ám thị Ngưu Lâm Quảng, tốt nhất thả Trần Lị ra, không cần phải đối kháng lén lút như vậy, ngộ nhỡ ảnh hưởng đến kế hoạch lớn của ông ta, mất nhiều hơn được – không muốn phạm sai lầm trên vấn đề đàn bà là lập trường nhất quán của Chương Quốc Vĩ, cũng là nguyên tắc mà ông ta giữ vững nhất.
Chưa kịp nhấc điện thoại lên gọi cho Gia Cát Phách Đạo – Chương Quốc Vĩ bây giờ càng tin Gia Cát Phách Đạo sẽ nghe lời, Ngưu Lâm Quảng có lúc ngang ngược thật giống với một cái đầu bò, ông ta thật sự quản không nổi Ngưu Lâm Quảng, ai bảo hậu đài của Ngưu Lâm Quảng quá cứng quá mạnh – thì Nhâm Hải Phong gõ cửa vào.
Nhâm Hải Phong hiện tại là một nhân vật cấp quan trọng duy nhất còn qua lại mật thiết với Chương Quốc Vĩ trong số các Ủy viên thường vụ Thành ủy, cũng khiến Chương Quốc Vĩ coi trọng Nhâm Hải Phong hơn một chút.
- Hải Phong, uống trà không?
Chương Quốc Vĩ đứng dậy muốn pha trà cho Nhâm Hải Phong.
Nhâm Hải Phong giơ tay ngăn sự nhiệt tình của Chương Quốc Vĩ:
- Thị trưởng Chương, không cần khách sáo đâu, tôi sẽ trực tiếp nói vào chuyện chính. Bí thư Hạ hoàn toàn phủ quyết bản thảo phương án của tôi, anh ta cũng không ám chỉ điều chỉnh như thế nào, công tác thực sự không có cách triển khai…
Đừng nói Nhâm Hải Phong đau đầu, Chương Quốc Vĩ cũng rất đau đầu về việc điều chỉnh nhân sự mà Hạ Tưởng đột nhiên ra tay lần này, bởi vì ông ta cũng không thể đoán thấu được dụng ý thực sự của Hạ Tưởng.
Nếu nói Hạ Tưởng thật có ý nhân cơ hội toàn bộ sắp xếp người của mình nhậm chức, hắn không đưa ra những ám chỉ, Nhâm Hải Phong cũng không rõ đầu mối. Cứ thế kéo dài, phong thanh rất lớn, động tĩnh không nhỏ, náo loạn đến mức cấp dưới đều hoảng sợ, nhưng nếu cứ kéo dài không thực hiện, thời gian không lâu, sẽ không còn tâm trí để làm việc.
Bí thư Hạ rốt cuộc muốn làm cái trò trống gì đây?
Chương Quốc Vĩ cũng oán trách mấy câu, trước mặt Nhâm Hải Phong, ông ta không cần làm bộ Vĩ Quang Chính, có gì nói nấy, mới khiến Nhâm Hải Phong tiếp tục duy trì sự tín nhiệm và niềm tin đối với ông ta.
- Hải Phong, cậu tiếp tục tiếp xúc với Lương Thu Duệ, Phạm Tiến, nghe ý kiến của họ, một lần nữa đưa phương án cho Bí thư Hạ. Nếu Bí thư Hạ tiếp tục không hài lòng, thì tiếp tục sửa chữa, đến khi nào anh ta hài lòng thì thôi.
Ai bảo hắn là nhân vật số một? Hơn nữa, tin đồn điều chỉnh đã lan ra ngoài, kéo dài lâu, đối với việc triển khai công tác của Thành ủy cũng vô cùng bất lợi, Bí thư Hạ trong lòng khẳng định biết, sẽ kết thúc thôi.
Nhâm Hải Phong chỉ đành gật đầu:
- Cũng chỉ có thể như vậy…
Anh ta nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn nói ra lo lắng trong lòng,
- Vừa rồi Bí thư Hạ đột nhiên hỏi tôi đã làm Trưởng ban Tổ chức Cán bộ được mấy năm rồi, có phải ở tỉnh đã có hướng đi gì rồi không?
Chương Quốc Vĩ trong lòng cũng nhảy dựng lên, lập tức lại lắc đầu:
- Ở tỉnh thế cục vừa mới ổn định lại, trong thời gian ngắn sẽ không tiếp tục điều chỉnh nhân sự của thành phố cấp ba phía dưới đâu, hơn nữa Bí thư Hạ tuy là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, nhưng anh ta sẽ không khoa tay múa chân vào vấn đề nhân sự… không phải là công việc anh ta phân công quản lý, nhiều lời, người khác sẽ có ý kiến. Hải Phong, cậu cũng phải suy nghĩ cẩn thận một chút, có lúc, chính là nói như vậy…
Nhâm Hải Phong mặt hơi đỏ lên, Chương Quố Vĩ kỳ thực đang nhắc nhở y, không nên khi việc liên quan đến lợi ích bản thân thì hoảng loạn, đạo làm quan, chính là ở chỗ hư hư thực thực, Hạ Tưởng thuận miệng nói, có lẽ chính là một loại chiến thuật tâm lý.
Chương Quốc Vĩ còn nói:
- Có chuyện muốn báo trước với cậu, sắp tới thế cục Tần Đường có khả năng nổi gió, nói không chừng còn là gió lớn. Hải Phong, cậu phải đứng ở cuối chiều gió…
Nhâm Hải Phong trong lòng như dựng đứng lên, Thị trưởng Chương muốn phản kích rồi sao? Vốn muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng thấy Chương Quốc Vĩ với vẻ mặt bí hiểm, nên lại thôi. Anh ta quá hiểu Chương Quốc Vĩ, điều Chương Quốc Vĩ thích nhất đó là bày ra tất cả thái độ cao nhân núi cao mây xa, để người khác đoán không được sờ không rõ, sau đó khiến người ta kính nể vô cùng.
Nhâm Hải Phong vừa đi, Chương Quốc Vĩ liền gọi điện cho Gia Cát Phách Đạo.
- Phách Đạo, gần đây thế nào, tốt không?
Gia Cát Phách Đạo ha hả cười:
- Cảm ơn sự lo lắng của Thị trưởng Chương, tôi rất tốt, tất cả đều thuận lợi.
- Thuận lợi thì tốt, không chỉ phải thuận lợi, còn phải thuận lợi thuận khí, nhớ uống nhiều trà, đừng tức giận.
- Vâng, ghi nhớ sự chỉ bảo của Thị trưởng Chương. Gần đây quả thực có chút nóng giận, uống ít thuốc, mặc kệ mọi việc, tôi sẽ uống thêm ít nước xem sao.
- Vậy tốt, có thời gian thì nói chuyện sau.
Mấy câu nói rất xa vời, không mục đích, dường như là một đống vô nghĩa, trên thực tế Chương Quốc Vĩ nhắc nhở Gia Cát Phách Đạo phải hành sự cẩn thận, không được gây thêm rắc rối.