Phó Nghĩa Nhất năm nay 45 tuổi, bụng phệ, đầu hói, thân hình năm khúc, diện mạo xấu xí. Nhưng có điều, liếc mắt một cái cũng có thể khiến người ta nhìn ra là một cán bộ.
Một người có được bộ dạng của tướng làm quan hay không, là điều kiện trời ban, như tướng mạo của Phó Nghĩa Nhất, cho ở vào triều Đường, thi được tiến sĩ cũng là trọn vẹn rồi, nói không chừng cả đời cũng không vào được sĩ tử. Bởi vì Đường triều chọn quan, sau khi thi được tiến sĩ, cửa ải thứ nhất chính là xem tướng mạo, diện mạo không thông, thì sẽ không dùng.
Thậm chí có tiến sĩ diện mạo xấu xí, cả đời cũng không làm sĩ tử được.
Dù sao thì quan viên là đại biểu cho diện mạo của triều đình, bộ dạng dưa móp mặt méo, thì bộ mặt của triều đình ở đâu?
Tuy nhiên Phó Nghĩa Nhất may mắn sinh ra ở thời hiện đại. Cho nên mặc dù lúc đi đứng, vừa không có tướng làm quan, vừa không có uy của quan, nhưng dù sao ở trong quan trường lâu rồi, nuôi thành khí thế tự cao tự đại không coi ai ra gì. Chí ít thì từ hai điểm này có thể khiến người ta vừa liếc mắt đã phán đoán được y là một cán bộ chức giám đốc Sở trở lên, thứ nhất, người ngộm béo ụ, thứ hai, khi chất độc đoán.
Hạ Tưởng kỳ thật làm người rất công bằng chính trực, không dễ dàng nhìn mặt mà bắt hình dong, cũng sẽ không cười nhạo thân hình của người khác hay những khiếm khuyết trên cơ thể của người khác. Do đó lúc mới bắt đầu cũng không có ý xem thường Phó Nghĩa Nhất, tuy nói rằng Phó Nghĩa Nhất gần như là tên cán bộ xấu xí nhất mà hắn từng thấy. Nhưng vẫn dùng lễ độ đối đãi ông ta, chí ít cũng đứng lên, để biểu thị sự lễ phép.
Bắt tay, hàn huyên, vào chỗ, Phó Nghĩa Nhất trước tiên cảm tạ Hạ Bí thư trong trăm công ngàn việc này vẫn gặp mặt y, như là sự ủng hộ cho công việc của y, như là sự hợp tác trong công việc ở Ủy ban kỷ luật tỉnh, như là vân vân. Dù sao những lời ứng xử đều sẽ nói, cũng không nói sai, cũng như học sinh tiểu học trả bài vậy, thuộc làu làu.
Hạ Tưởng cũng chỉ tạm thời nghe vậy, hắn ta cũng không rõ đằng sau lưng Phó Nghĩa Nhất là ai. Nhưng có một điều rõ ràng, Phó Nghĩa Nhất đến Tần Đường lần này, chính là cố ý gây thêm phiền toái, có mục đích chính trị không thể cho ai biết.
Người trong quan trường, nhất cử nhất động cũng không thể nào không có mục đích chính trị. Tuy nhiên Hạ Tưởng có chút không vui chính là, chọn ngay thời điểm này, cứ níu lấy vấn đề quan hệ nam nữ của Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ không buông. Dường như có hiềm nghi chuyện bé xé ra to, kỳ thực nào có phải là chuyện bé xé ra to, mà là mượn đao giết người rồi.
Mượn thanh đao của Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ, mũi nhọn của đao đang hướng đến, kỳ thực là hắn.
Bởi vậy, đối với việc Phó Nghĩa Nhất cố làm ra vẻ, Hạ Tưởng có ấn tượng tốt mới lạ. Lại cộng thêm mới có mật báo của Trần Vĩ Đông, Hạ Tưởng càng rõ ràng, Phó Nghĩa Nhất đang mượn cớ điều tra quan hệ nam nữ giữa Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ, lại âm thầm điều tra chuyện tấm ảnh của hắn và Phó Tiên Tiên lẫn Cổ Ngọc. Thậm chí còn thu thập được một số tài liệu, lén lút truyền đến thủ đô.
Không cần nói, khẳng định là đã đến tay Thôi Hướng rồi.
Hạ Tưởng lại nhìn đôi mắt nhỏ u ám và lạnh lẽo của Phó Nghĩa Nhất, một khuôn mặt tròn trịa bệ phệ hết sức, nói thật lòng, trong lòng thật sự là khó chịu. Tuy nói rằng hắn rất ít khi tức giận, nhưng nghe được Phó Nghĩa Nhất cứ huyên thuyên nói một cách hiên ngang lẫm liệt, đem vấn đề của Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ nâng lên đến việc ảnh hưởng kế hoạch phát triển của Tần Đường, ảnh hưởng hình tượng của Tỉnh ủy, ảnh hưởng đến triển vọng cao độ của cả tỉnh Yến, sự nhẫn nại của Hạ Tưởng dần dần biến mất.
Chuyện nói xong hết rồi, thái độ cần có cũng đã có, Hạ Tưởng nâng tay lên xem giờ, ngầm ám chỉ nên kết thúc cuộc gặp mặt này rồi.
Không ngờ Phó nghĩa Nhất nhìn như không thấy. Lại tiếp tục nói:
- Hạ Bí thư, xuất phát từ góc độ của lòng yêu mến đồng chí, ngài đối với hai đồng chí là Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ, có ý bảo vệ họ cũng là điều có thể hiểu được. Nhưng Ủy ban Kỷ luật điều tra bọn họ, cũng chính là xuất phát từ tấm lòng yêu mến bọn họ, ngăn chặn họ đi tiếp trên con đường sai trái, đã sai lại càng sai. Nói một câu hơi khó nghe, tôi cảm thấy ngài đối với công việc điều tra của Ủy ban Kỷ luật, sức ủng hộ không được lớn lắm, có phải ngài có cách nghĩ nào khác hay không, xin Hạ Bí thư chỉ thị, cũng tốt và có lợi hơn cho việc triển khai điều tra của tôi.
Hạ Tưởng thầm nghĩ, được lắm, ông ở Tần Đường mượn việc điều tra Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ, âm thầm điều tra vấn đề ảnh chụp của tôi. Thằng hề đi dây, cũng dám tự xưng là quân tử? Cho ông ba phần màu sắc, mà muốn mở cả phòng nhuộm à?
Đúng là tiểu nhân đắc chí không dừng.
Tất cả những gì Phó Nghĩa Nhất đã làm ở Tần Đường, Hạ Tưởng đều biết rất rõ, không nêu ra, là để ba phần thể diện cho y rồi. Hạ Tưởng làm người nào giờ vẫn rất thản nhiên, biết trong quan trường, tầng tầng lớp lớp các nhân vật muôn hình muôn vẻ, phần lớn đều có thể nhẫn nhịn bọn tiểu nhân gian xảo. Mỗi lần đến giờ phút quan trọng, luôn luôn nhảy ra tên tiểu nhân đầu cơ trục lợi, cho rằng có lợi ích dễ dàng, nên vì thế lực sau lưng mà phất cờ hò reo.
Kỳ thật vai trò đảm nhiệm chẳng qua là tên lính hầu dùng làm vật hi sinh, còn tự cho rằng mình được trọng dụng, đáng thương càng đáng tiếc.
Hắn vốn không muốn trước mặt Phó Nghĩa Nhất làm ra vẻ uy nghiêm của Tỉnh ủy ủy viên thường vụ, nhưng Phó Nghĩa Nhất không biết điều, còn dám chủ động khiêu chiến, nên thật sự chọc giận Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng không lên tiếng đóng tập tài liệu lại, mí mắt khẽ nhíu lên:
- Đồng chí Nghĩa Nhất, anh nói thế là có ý gì? Là hoài nghi lập trường công chính của tôi, hay là hoài nghi tính Đảng và nguyên tắc của tôi?
Câu nói này phân lượng đủ nặng, Phó Nghĩa Nhật vẫn là giật mình hoảng sợ, bụng nghĩ rốt cuộc cũng là Lãnh đạo tỉnh, khẩu khí nói chuyện lớn kinh người, nhưng chỉ cần nghĩ đến hứa hẹn của kẻ đứng sau mình, cùng với một số vấn đề của Hạ Tưởng mà y đã sơ bộ nắm được, thế là lại vô cùng tự tin nói:
- Bí thư Hạ đừng hiểu lầm, tôi không có ý này, chỉ là có chút suy nghĩ, muốn báo cáo với ngài một tiếng thôi.
- Không cần thiết đâu…
Hạ Tưởng kéo dài giọng điệu, làm giọng quan trên nói:
- Tôi lại không phải Trương Kiềm, anh cũng đâu cần báo cáo công việc với tôi. Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ có vấn đề hay không, dùng chứng cứ mà nói, với việc tôi có ủng hộ hay không ủng hộ công việc của anh, không có một chút quan hệ gì cả.
- Bí thư Hạ, ngài…
Phó Nghĩa Nhất nghĩ đến thái độ lạnh nhạt mà tức giận, y tự nhận là Phó bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh, có tính độc lập tương đối lớn, Hạ Tưởng cho dù là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, cũng phải nể mặt y mấy phần, cũng không có quyền hành trực tiếp quản lý y, thật không ngờ, Hạ Tưởng lại ngạo nghễ như vậy, khiến cho y tức điên lên được.
- Tôi sẽ phản ánh chi tiết tình trạng này với Ủy ban kỷ luật tỉnh và Tỉnh ủy.
Hạ Tưởng cũng nóng lên, Phó Nghĩa Nhất thật đúng là không biết điều, thật là muốn lấy lông gà mà làm lệnh tiễn, không xem bánh nhân đậu là lương khô, hắn đưa tay bắt điện thoại, ngay trước mặt Phó Nghĩa Nhất, trực tiếp gọi cho Trương Kiềm nói:
- Bí thư Trương, cá nhân tôi rất ủng hộ việc của Ủy ban kỷ luật tỉnh, nhưng cũng xin Ủy ban kỷ luật tỉnh hãy tôn trọng Thành ủy Tần Đường! Điều tra dựa trên tiền đề là không ảnh hưởng đến công việc thường ngày của Thành Ủy, mang lại ảnh hưởng xấu cho Thành ủy Tần Đường, tôi sẽ kiến nghị Ủy ban kỷ luật tỉnh mở cuộc họp hội nghị thường vụ về việc điều tra của đồng chí Phó Nghĩa Nhất, tiến hành nghiên cứu thảo luận!
Lời nói của Hạ Tưởng, hùng hùng hổ hổ, uy thế toát ra trên người, Phó Nghĩa Nhất đã đứng dậy lại bị uy nghiêm của Hạ Tưởng bức bách, thoáng cái đã ngồi lại xuống sô pha.
Trong lòng y sợ hãi, Bí thư Hạ giận dữ, cũng không phải tầm thường, thật muốn mở hội nghị thường vụ Tỉnh ủy để thảo luận, cũng là một việc rắc rối. Đương nhiên, Phó Nghĩa Nhất càng hiểu rõ, Hạ Bí thư rõ ràng là nổi nóng với bí thư Trương, trên thực tế, vẫn là đang đánh vào mặt hắn.
Giọng nói của Trương Kiềm không một chút dao động, vô cùng bình thản nói:
- Bí thư Hạ, nếu như việc điều tra của tổ Ủy ban kỷ luật tỉnh có ảnh hưởng bất lợi đến công việc của Tần Đường, tôi xin thay mặt cho Ủy ban kỷ luật tạ lỗi với anh. Tâm trạng của anh tôi hiểu rất rõ, cũng xin ngài hiểu và ủng hộ cho công việc của Ủy ban kỷ luật tỉnh, kiến nghị của ngài, tôi sẽ thận trọng xem xét.
Trương Kiềm là lão quan trường, vừa nghe đã biết ngay Hạ Tưởng đang tức giận với ai, y thậm chí cũng đoán được rằng Phó Nghĩa Nhất chắc chắn đang ngồi bên cạnh, Hạ Tưởng chỉ là chỉ gà mắng chó thôi.
Đối với Phó Nghĩa Nhất, gã cũng rất không hài lòng, bởi vì rõ ràng Phó Nghĩa Nhất đến điều tra chứng cứ ở Tần Đường, có ý đồ không tốt, nhưng đối phương có chứng cứ trong tay, y mới tới tỉnh Yến, căn cơ ở Ủy ban kỷ luật tỉnh cũng không vững, cũng không nên trực tiếp ngăn cản, chỉ có thể từ từ mà vẽ thôi.
Hạ Tưởng phát cơn thịnh nộ, Phó Nghĩa Nhất chỉ đành chán nản bỏ đi, lần này giao đấu chính diện, không những không khiến y sợ hãi uy thế của Hạ Tưởng, mà ngược lại y càng thêm căm hận Hạ Tưởng hơn, càng thêm kiên định quyết tâm mượn cơ hội này bôi nhọa Hạ Tưởng.
Cùng lúc Phó Nghĩa Nhất không lấy được lợi ích gì từ Hạ Tưởng mà bỏ đi, Ngưu Lâm Quảng và Nga Ni Trần cũng lần đầu tiên đụng độ, cũng là diễn ra vào tối hôm đó.
Địa điểm quyết chiến là trung tâm tắm hơi Lê Hoa Hồng.
Không chạm mặt trực tiếp không được rồi. Bởi vì Ngưu Lâm Quảng đã biết được Nga Ni Trần trốn ở Tần Đường. Vừa hét vừa uy hiếp nói với Nga Ni Trần qua đường dây rằng, nếu như Nga Ni Trần không lộ diện, y dù phải đào đất sâu ba thước đi nữa cũng sẽ tìm cho ra ông ta, còn phải chiếm hết cả hai cô gái của ông ta.
Đồng thời đề xuất, gặp mặt ở Lê Hoa Hồng, nói chuyện cho rõ ràng, giải quyết mâu thuẫn. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyen360.com
Nga Ni Trần đương nhiên là không lộ diện, nhưng cũng không lùi bước, mà là phái Tiêu Lương là người đại diện, đến Lê Hoa Hồng cùng đàm phán với đại biểu của Ngưu Lâm Quảng.
Đại diện cho Ngưu Lâm Quảng đương nhiên là tên Gia Cát Phách Đạo
Gia Cát Phách Đạo chịu sự nhờ vả của Ngưu Lâm Quảng, kiến nghị với Nga Ni Trần ba điều, điều thứ nhất là toàn diện rút khỏi Tần Đường, hai là giao tên hung thủ sát hại thiếu gia Thang và Tu La ra, ba là giao Hoa Nhài Vàng và Hoa Nhài Bạc ra… là có thể để cho người của Nga Ni Trần ung dung rời khỏi Tần Đường.
Tiêu Lương giận tím mặt, Ngưu Lâm Quảng ra yêu cầu lớn vậy, các điều kiện vô lý đề xuất ra thật quá đáng, liền lập tức vỗ bàn.
Vốn dĩ Gia Cát Phách Đạo đem theo không ít người, cũng không có ý định sẽ sống mái với đối phương, nhưng Thâm Hải lại phát hiện Lão Tặc trong đám người, thù mới hận cũ lại trỗi dậy, liền giành ra tay trứơc.
Kết quả là cuộc giao đấu chạm mặt lần đầu của Nga Ni Trần và Ngưu Lâm Quảng, đã xảy ra sớm hơn dự tính.
Sau một trận hỗn chiến, Gia Cát Phách Đạo vì kịp thời trốn dưới mặt bàn nên thoát được một nạn, không có bị thương, Thâm Hải thì thảm rồi, bị Tiêu Lương hạ độc thủ, gãy xương sườn, gãy cả chân, còn mém tí bị vặn gãy cổ.
Hơn nữa trong trận chiến hỗn độn, Lê Hoa Hồng bị đập phá đến tan tành, vô cùng thê thảm, tổn thất nghiêm trọng.
Bên phía Nga Ni Trần tuy rằng số lượng người không nhiều, nhưng đều là tinh binh mãnh tướng, người nào người nấy cũng có thể lấy một chọi hai, đánh đến người của Ngưu Lâm Quảng khá là thê thảm, nhưng mà bên phía Ngưu Lâm Quảng dù sao cũng người đông thế mạnh, đến cuối cùng hai bên đều có tổn thất, kết thúc trận đánh trong sự đau đớn thảm hại.
Làn sóng xung kích vẫn còn ở phía sau, tối hôm đó Lê Hoa Hồng xảy ra việc tụ tập ẩu đả nhau, trời chưa sáng, đã bị tầng tầng lớp lớp cảnh sát bao vây, lấy lý do là đánh nhau nghiêm trọng, lại lục soát được trong Lê Hoa Hồng có số lượng lớn thuốc phiện và súng ống, đáng thương cho Thâm Hải bất tỉnh nhân sự còn bị còng tay, đưa đến phòng bệnh săn sóc đặc biệt, chỉ cần y tỉnh lại, cái chờ đợi y chính là sự chế tài của pháp luật.
Lê Hoa Hồng cũng bị niêm phong rồi, một cứ điểm của Ngưu Lâm Quảng, thế là bị đứt hoàn toàn.
Chiều cùng ngày, Thành Ủy Tần Đường mở một cuộc họp công việc Bí thư. Chính là thảo luận về việc điều chỉnh nhân sự ở khu Huyện phía dưới, nhất trí quyết định đề lên cho Hội nghị Thường Vụ thảo luận, về phương án sửa chữa lần thứ ba đối với Ban Tổ chức. Tần Đường điều chỉnh nhân sự với qui mô lớn, lại sắp dẫn đến một trận náo động xôn xao.
Điều khiến người ta không ngờ đến là, Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ cũng bắt đầu bắt tay vào phản kích, hai người không ngồi chờ chết nữa, mà là nghĩ ra một diệu kế…