Trong nháy mắt biết được chân tướng sự việc, Hạ Tưởng nổi cơn thịnh nộ.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn ở trong hội nghị, trước mặt mọi người quăng đổ chén trà.
"Xoảng" một tiếng lớn, chén trà rơi xuống vỡ tan tành, mấy người ngay tại đó sợ tới mức run run, đều không nghĩ rằng Hạ Bí thư thường ngày nhã nhặn ôn hòa, không ngờ lại oai như vậy.
Không chỉ Hạ Tưởng tức giận, Phạm Tiến, Thường Công Trị, Chu Minh Hoành, Lương Thu Duệ cũng đều tức giận không ngừng, thật quá đáng, thật ngông cuồng, thật xem thường mạng người
… Sự cố rò rỉ nước ở mỏ than Hải Phong, đã điều tra xác định rõ, dưới giếng ngoài 3 thợ mỏ chính thức còn có 7 người, đều là người bệnh tâm thần, bị 3 thợ mỏ lừa xuống dưới giếng sau đó dìm chết, lại cố ý ngụy tạo hiện tượng giả rò rỉ nước, ý đồ lừa gạt để kiếm được khoản bồi thường kếch xù, đúng là vụ án hình sự do con người tạo ra, không còn là sự cố an toàn gì nữa.
Ba thợ mỏ mà lại dám to gan lớn mật như thế, dám giết người lừa tiền? Hạ Tưởng yêu cầu cục Công an thành phố quy định ngày phá án điều tra rõ chân tướng, bắt kẻ đầu têu phía sau ra trước pháp luật.
Vì tiền bạc, giết người đoạt mệnh, hơn nữa còn cố ý tung tin đồn, nói thành 36 người gặp sự cố nghiêm trọng, bụng dạ khó lường, đừng nói Hạ Tưởng giận dữ, gần như tất cả ủy viên thường vụ Thành ủy đều rất phẫn nộ.
Bởi vì sự việc càng lớn, đối với tiền đồ chính trị của bọn họ càng trở nên bất lợi, bởi vậy, Phó chủ tịch huyện Phú Bắc Tần Siêu lúc trước một mực chắc chắn nói rằng có 36 người bị hại, theo đề xuất của Phó thị trưởng Chu Minh Hoành, tại hội nghị thường vụ nhất trí thông qua nghị quyết, miễn chức ngay tại chỗ.
Chu Minh Hoành cũng theo gót Bí thư Hạ chăng? Không ít người đều nhìn ra manh mối, tại sự việc mỏ than Hải Phong lần này, Chu Minh Hoành dựa vào Bí thư Hạ càng ngày càng rõ rệt.
Chương Quốc Vĩ tại hội nghị, không nói nhiều cho lắm, vẻ mặt rất nghiêm túc, luôn luôn nhất trí tán thành, không phát biểu bất cứ quan điểm khác biệt nào. Làm cho người ta nghĩ không ra, suy cho cùng là y nghiêng về bên nào.
Cũng may Chương Quốc Vĩ luôn biết chăm chút, người dân cũng đã quen với hình ảnh rực rỡ và tốt đẹp của Thị trưởng Chương.
… Kỳ thực vạch trần sự thực của mỏ than Hải Phong, Nga Ni Trần không phải không có công.
Nga Ni Trần bị Ngưu Lâm Quảng tung ra một loạt thủ đoạn phản kích, cũng không phải là không hề có đòn đánh trả nào, đầu tiên ông ta tìm đến một số nơi trú ẩn bí mật của Ngưu Lâm Quảng, do Tiêu Ngũ nói cho Lịch Phi, Lịch Phi tìm hiểu nguồn gốc, bắt được một vài kẻ khả nghi là hung thủ sát hại Lão Tặc, vụ án Lão Tặc bị giết gần sắp được phá.
Đồng thời, Nga Ni Trần cũng biết chỉ dựa vào sức của một mình ông ta, thật đúng là không cách nào toàn diện chống lại Ngưu Lâm Quảng, đối mặt với thực lực tuyệt đối, bất luận dùng chiêu nào cũng đều uổng công, nhưng ông ta có chỗ dựa lớn nhất, chính là Hạ Tưởng. Bởi vậy, ông ta ngoài mặt nhượng bộ nhưng bên trong lén lút chu toàn, lợi dụng thủ hạ của ông ta tạo điều kiện thuận lợi phân bố trên các phố lớn ngõ nhỏ ở Tần Đường, ngay sau đó liền tìm ra manh mối chân tướng sự thật của mỏ than Hải Phong.
Đúng là người của Ngưu Lâm Quảng âm thầm xúi giục thợ mỏ để lừa gạt khoảng bồi thường kếch xù, thực ra cũng có ý thông qua việc này, cho bí thư Huyện ủy và Chủ tịch huyện mới được Hạ Tưởng đề bạt một đòn chí mạng, đương nhiên, còn có dụng ý sâu hơn, Nga Ni Trần cũng không dám suy đoán, dù sao ông ta chỉ phụ trách đem chân tướng sự việc nói cho Hạ Tưởng biết, Hạ Tưởng xử lý ra sao, chính là do Hạ Tưởng quyết định.
Cũng chính là Nga Ni Trần ra tay, mới khiến kế hoạch Ngưu Lâm Quảng phải tỉ mỉ vạch ra, trong thời gian ngắn bị vạch trần và thất bại.
Cũng chính là vì Nga Ni Trần nhúng tay vào, mới khiến Ngưu Lâm Quảng nổi giận, quyết định tấn công toàn diện, trừng trị Nga Ni Trần trước rồi tính sau.
Ngưu Lâm Quảng lên một kế sách vẹn toàn, phải vừa tiêu diệt được Nga Ni Trần, vừa muốn cướp Được Hoa Nhài Vàng Bạc vào tay, để y tùy ý chà đạp cho thỏa mối hận trong lòng.
Một tấm lưới to hướng về phía Nga Ni Trần đã được mở ra.
Nhưng Ngưu Lâm Quảng lại quên một câu, "bọ ngựa bắt ve, chim vàng anh phía sau", một tấm lưới to hơn nữa đã mở ra phía sau lưng y, chỉ chờ thu lưới.
Tình hình bây giờ ở Tần Đường, phải phân một thành hai để xem xét, một mặt, vây quanh vụ Lão Tặc bị giết, vụ án giết người ở mỏ than Hải Phong là hai vụ án lớn, đang diễn ra cuộc giăng co gay cấn để vạch trần kẻ đều têu phía sau, ngày bị vạch trần, có thể chính là ngày Ngưu Lâm Quảng bị đưa ra công lý.
Về phương diện khác, dường như người của các thể lực ngầm ở Tần Đường đều nhận được chỉ thị, sắp tới tập trung toàn bộ tinh lực, tiêu diệt Nga Ni Trần, bất luận là sống hay chết, cũng phải đảm bảo được an toàn cho Hoa Nhài Vàng Bạc.
Mặt tích cực của Tần Đường và mặt trái của Tần Đường sắp rơi vào một đại dương mênh mông. Bề ngoài là Hạ Tưởng và Nga Ni Trần hợp lực đối phó với Ngưu Lâm Quảng, trên thực tế vẫn là Hạ Tưởng và Nga Ni Trần liên kết, đối phó Chương Quốc Vĩ và Ngưu Lâm Quảng liên thủ.
Hơn nữa Hạ Tưởng cũng biết rõ, không nhất định là lúc nào, khi áp lực từ trên xuống sẽ tới, không thể phớt lờ.
May mắn thay, giai đoạn không khí căng thẳng này cuối cùng cũng đã kết thúc, Hạ Tưởng sau khi tan tầm, về đến nhà, đương nhiên là nhà Vệ Tân, ngồi trên sô pha chờ Vệ Tân chăm chút nấu cơm, bỗng nhiên ngủ thiếp đi.
Hắn cũng quả thật quá mệt mỏi rồi.
Chỉ ngủ một chút, liền tỉnh lại, bởi vì cảm giác đang có người giúp hắn mát xa, hắn liền nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Vệ Tân, khẽ nói:
- Em cũng đừng làm quá mệt, cứ thuê một bảo mẫu, không cần mọi chuyện đều do chính mình động tay vào.
- Anh không cần lo lắng, đường đường là đại Bí Thư, sao cứ chỉ lo những việc vặt vãnh, thật là mất mặt quá.
Vệ Tân nói đùa một câu, nở một nụ cười rất hạnh phúc.
- Này, em một ý tưởng, muốn hỏi ý kiến của anh một chút.
- Nói nghe xem nào.
Hạ Tưởng bình thường rất lo lắng cho Vệ Tân, kỳ thực chính là lúc ở trước mặt Vệ Tân, hắn rất lơ là, hắn đối với Vệ Tân có cảm giác rất kỳ quái, dường như có một loại máu mủ tình thâm đang chảy ở bên trong.
- Em là một mình rất cô đơn, nếu có một đứa con, em nghĩ em sẽ rất hạnh phúc.
Vệ Tân hơi hơi đỏ mặt.
Hạ Tưởng không nói gì, dường như mỗi người phụ nữ yêu hắn, đều muốn vì hắn mà sinh một đứa con. Một người phụ nữ yêu một người đàn ông đến tận cùng, mới có ý tưởng cùng hắn sinh con, bởi vì đứa con chính là ràng buộc vĩnh viễn giữa hai người.
-Thân thể của em, anh rất lo lắng, trước hết hãy đợi khỏe đã…
Hạ Tưởng dùng kế hoãn binh, lại nói:
- Nhược Hạm đã vài lần đề cập qua với anh, cô ấy muốn nhận em làm em gái, còn muốn nói chuyện với cô bé Lê, nếu các cô đều không để ý, thì em đã có chị rồi.
Nhưng Vệ Tân lắc đầu lia lịa:
- Em không muốn! Em chỉ để ý đến một mình anh, người khác thấy thế nào nghĩ thế nào, em mặc kệ. Em cũng không muốn nhiều chuyện.
Hạ Tưởng biết Vệ Tân cố chấp, cũng không kiên trì tiếp nữa, liền dặn dò vào câu, dặn cô chú ý an toàn, Vệ Tân rất biết vâng lời.
Giữa trưa hôm sau, bất thình lình, Hoa Nhài Vàng gọi điện thoại tới.
- Bí thư Hạ…
Hoa Nhài Vàng sau khi vào đến Tần Đường, hình như không có liên hệ qua với Hạ Tưởng, cũng không thân thiết với nhau nhiều, nên cô vừa mở miệng, liền tỏ ý xin lỗi rồi mới nói.
Hạ Tưởng biết rằng Hoa Nhài Vàng tính cách rất nhu nhược mềm yếu, liền nói:
- Trần Mạt, có việc gì cứ nói, đừng sợ.
Hoa Nhài Vàng mới đánh bạo nói:
- Tôi và em gái đi theo bên cạnh ba, luôn làm cho ba lo lắng và phân tâm, không biết có thể làm phiền Bí thư Hạ giúp tôi và em gái tìm một nơi trú ngụ an toàn, gần đây Ngưu Lâm Quảng luôn nói một số lời khó nghe…
Hạ Tưởng thầm hổ thẹn, hắn nên nghĩ ra điều này từ lâu, đáng tiếc là do sơ suất, cũng là liên kết của Ngưu Lâm Quảng và Chương Quốc Vĩ khiến người ta khó lòng phòng bị, khiến hắn cũng không thể toàn lực ứng phó, thật đúng là nên sớm ra tay bảo vệ Hoa Nhài Vàng, Bạc, ít nhất là có thể thay Nga Ni Trần gạt bỏ đi một nửa áp lực.
-Tôi thật đúng là đã quên mất, rất xin lỗi. Trần Mạt, tôi nên sớm nghĩ đến.
Hạ Tưởng rất thành khẩn xin lỗi Hoa Nhài Vàng.
- Cô hãy chờ điện thoại của tôi.
Bố trí cho Hoa Nhài Vàng, Bạc đi Thiên Trạch hoặc thành phố Yến đều có thể được, nghĩ đi nghĩ lại, hay là đi Thiên Trạch là an toàn nhất, liền mới gọi điện cho Nghiêm Tiểu Thì, thì Cổ Ngọc lại gọi điện đến.
Cổ Ngọc gọi đến nói:
- Tôi muốn đến Tần Đường thăm anh.
Hạ Tưởng sửng sốt:
- Có chuyện gì xảy ra?
-Không có việc gì thì không thể gặp anh à? Có phải anh không thích tôi?
Giọng điệu Cổ Ngọc rất giận dữ.
Làm sao thế ăn phải thuốc súng rồi? Hạ Tưởng vừa cười:
- Em muốn đến, có thể đến bất cứ lúc nào. Chủ yếu là Tần Đường bây giờ có chút gió lớn, anh sợ là bụi đất dính mắt em thôi.
- Em không sợ.
Cố Ngọc có chút ác liệt,
- Dù sao em cũng muốn đi, anh xem mà lo liệu.
Buông điện thoại của Cổ Ngọc xuống, trong lòng Hạ Tưởng có kế sách, một là bảo vệ Cổ Ngọc, hai là cũng bảo vệ Hoa Nhài Vàng Bạc, đơn giản cho các cô ở cùng một chỗ, vừa khéo bớt lo, hơi trầm tư, bèn điện thoại cho Phó Tiên Tiên, nhờ cô tìm một chỗ an toàn, có thể là một biệt thự cho ba người ở.
Phó Tiên Tiên đang ở trong nhà máy trang phục Phân Đạt Kỳ, đang sơn móng tay trong nhà riêng, vừa nghe điện thoại của Hạ Tưởng, cô chớp mắt, liền biết là ai rồi, bèn cười khúc khích:
- Chắc chắn tôi sẽ tìm một biệt thư thật to, bên trong có thể chứa chục người, để anh cho tất cả phụ nữ của anh vào đấy, anh mỗi ngày muốn lật bài của ai thì lật bài của người đó, được không?
Hạ Tưởng dở khóc dở cười, bèn gỉa bộ giận dữ:
- Phó Tiên Tiên, xin chú ý đến thái độ của cô, tôi và cô đang nói chuyện nghiêm túc.
- Hiểu rồi, thưa lãnh đạo!
Bất ngờ, Phó Tiên Tiên lập tức nghiêm trang nói,
- Tôi sẽ lập tức làm theo chỉ thị của lãnh đạo!
Hạ Tưởng sửng sốt, Phó Tiên Tiên cũng biết ăn nói như vậy ư? Khó hiểu chính là khi, Phó Tiên Tiên lại hạ thấp thanh âm, cười ha ha nói:
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com- Tôi thích giọng uy phong của anh khi ra lệnh cho tôi, rất đàn ông, rất hứng thú.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ phải mỉm cười, Tiểu ma nữ đúng là Tiểu ma nữ, quả nhiên có mặt khiến người ta nghĩ không ra được gì...
Buổi chiều, Cổ Ngọc đến Tần Đường.
Vừa thầy bộ dạng của Cổ Ngọc, Hạ Tưởng chỉ biết, cô chắc chắn đang gặp khó khăn, quả nhiên, không đợi hắn đặt câu hỏi, Cổ Ngọc liền nói là Hứa Quan Hoa không ngừng ve vãn, khiến cô tâm phiền ý loạn, nhưng hiện tại lại không nghĩ đến chuyện xuất ngoại, nên đã tìm đến hắn giải sầu.
Hạ Tưởng cũng là bến cảng của cô.
Hạ Tưởng liền khuyên giải an ủi Cổ Ngọc vài câu, còn nói là hắn dàn xếp cho cô ấy và Hoa Nhài Vàng Bạc, Cổ Ngọc nghe xong không có ý kiến gì.
Phó Tiên Tiên đã tìm một căn nhà tốt, là một biệt thư trung tâm thành phố, chủ nhân biệt thư ra ngoài chưa về, giao cho Phó Tiên Tiên bảo quản, Phó Tiên Tiên bèn lấy để ở.
Hạ Tưởng tự mình tiễn Cổ Ngọc đi qua đó, nhìn toàn cảnh, tổng thể cảm thấy vừa ý, vừa xa xôi, vừa yên tĩnh, mấu chốt là còn rất an toàn, bèn cho Tiêu Ngũ hộ tống Hoa Nhài Vàng Bạc đến đây.
Sau khi đã an bài hết thảy, Hạ Tưởng về tới Thành Ủy, Chu Minh Hoành chờ hắn đã lâu.
- Bí thư Hạ, có tình huống quan trọng!
Chu Minh Hoành vẻ mặt lo lắng, trong ánh mắt của y toát lên tia sáng long lanh.