- Sau này tôi cảm thấy cầm tiền của Ngưu Lâm Quảng rất khó khăn, nhưng lại trở tiện trả lại, liền đều quyên góp hết ra ngoài, biên lai tôi đều lưu lại.
Hoàng Đắc Ích thấy Bí thư Hạ không nói gì, trong lòng ít nhiều thiếu tự tin.
- Nói một chút xem xử trí Gia Cát Phách Đạo như thế nào!
Hạ Tưởng trực tiếp nhảy vọt qua sự thành thật của Hoàng Đắc Ích, nói.
Hắn không phải không muốn biết Hoàng Đắc Ích và Ngưu Lâm Quảng qua lại rốt cuộc sâu đậm tới đâu, mà là biết rõ đạo lý dùng người đã dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng người, nếu Hoàng Đắc Ích đều nghĩ thông con đường lui - tiền hiện tại quyên ra hay là trước kia quyên ra, không quan trọng, quan trọng là,
Hoàng Đắc Ích hiện tại đã quyết một phen sống mái, hắn liền thuận nước đẩy thuyền,hoàn toàn thu nhận trái tim dựa vào của Hoàng Đắc Ích
Hoàng Đắc Ích vẻ mặt cảm kích liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, có sự cam đoan của Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, một ít vấn đề nhỏ của anh ta sẽ không sợ bị người khác phanh phui ra, phanh phui ra cũng có thể giảm bớt đi, anh ta liền hoàn toàn không lo lắng về sau.
- Kỳ thật Gia Cát hống hách rất tự phụ, bị Ngưu Lâm Quảng một tên quê mùa chỉ huy, vẫn cảm thấy nhân tài không được trọng dụng, gã ta bên ngoài không dám phản kháng Ngưu Lâm Quảng, trong lòng lại có ý kiến rất nhiều với các thực hiện của Ngưu Lâm Quảng, chẳng qua giận mà không dám nói gì. Bởi vì Ngưu Lâm Quảng lòng lang dạ sói, đối với người phản bội gã ta, sẽ không buông tha.
Hạ Tưởng cười đầy thâm ý:
- Đắc Ích, anh rất hiểu biết về Gia Cát Phách Đạo.
Hoàng Đắc Ích dường như là một đứa trẻ làm chuyện sai lầm bị người lớn phát hiện, mặt hơi hơi tái đi:
- Trước kia lúc tôi giao tiếp với Ngưu Lâm Quảng, đều là trực tiếp tiếp xúc Gia Cát Phách Đạo. Ăn ngay nói thật, tôi và Gia Cát Phách Đạo cũng coi như có chút giao tình, cùng uống qua vài lần rượu với nhau.
Hạ Tưởng không nói, chỉ nhìn Hoàng Đắc Ích cười.
Hoàng Đắc Ích liền tiếp tục nói:
- Tôi muốn thử nói chuyện với Gia Cát Phách Đạo, nếu ông ta có thể chuyển được hướng gió, chẳng những có thể bắt được Ngưu Lâm Quảng, hơn nữa trong tay ông ta còn có một ít chứng cớ của người kia
Gia Cát Phách Đạo làm phản, nếu nói chỉ có thể bắt một mình Ngưu Lâm Quảng, Hạ Tưởng cũng không cảm thấy hứng thú, bởi vì Ngưu Lâm Quảng rất khó chạy thoát, nhưng nếu Gia Cát Phách Đạo có thể kéo người kia ngã ngựa, cũng vẫn có thể xem là một diệu kế.
- Chính sách nhất quán của chúng ta là trị bệnh cứu người răn trước ngừa sau.
Hạ Tưởng chỉ tiếp tục vấn đề của Gia Cát Phách Đạo, không đề cặp tới vấn đề người kia.
Hoàng Đắc Ích có ý lĩnh hội nói:
- Sẽ theo sụ chỉ bảo của Bí thư Hạ để xử lý.
Ngày hôm sau, theo tin tức từ thành phố Hoàng truyền đến, Tu La đã từ ttrong hoảng sợ rời khỏi thành phố Hoàng, đi qua Sơn Hải Quan, cứ thẳng hướng ra bên ngoài mà đi không lựa chọn đường, một bước tiến vào tỉnh Hắc Liêu.
Tỉnh Hắc Liêu, chính là nơi Cổ Thu Thực quản lý.
Hạ Tưởng đương nhiên sẽ không khách sáo, vừa lúc mượn cơ hội này tìm Cổ Thu Thực nói chuyện, coi như gọi điện thoại qua.
Hạ Tưởng không có số di động của Cổ Thu Thực, trước hết gọi điện tới văn phòng Bí thư Tỉnh ủy Hắc Liêu, thư ký vừa nghe là Hạ Tưởng tự mình gọi điện thoại tới, dù sao cũng là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Yến, phân lượng không nhẹ, liền rất lễ phép bảo Hạ Tưởng chờ.
Chỉ chờ chưa đến một phút đã nghe giọng Cổ Thu Thực vang lên,
- Hạ Tưởng, cậu chờ một chút, tôi có cuộc hội nghị phải họp. Nửa giờ sau, cậu gọi trực tiếp di động cho tôi.
Khá tốt, mở đầu không tồi, ít nhất sau một năm quen biết Cổ Thu Thực, rốt cục cũng mượn cơ hội này có được số di động của ông ta.
Hạ Tưởng rất đúng giờ, vừa tròn nửa giờ, liền gọi điện thoại qua.
- Thế nào, Hạ Tưởng, có phải cơn gió lớn của Tần Đường thổi tới tỉnh Hắc Liêu?
Cổ Thu Thực độ nhạy cảm cao với việc chính chị nên đoán được bảy tám phần.
- Thật đúng là có việc cần Bí thư Cổ hỗ trợ giúp đỡ.
Hạ Tưởng cảm thấy trong sự ngay thẳng của Cổ Thu Thực, một hồi nói không lên lời làm cho người ta rất dễ có cảm giác tín nhiệm, hắn liền không khách sáo, đem vụ án lớn ở mỏ than Hải Phong đơn giản mà thông báo một chút, nói thẳng,
- Theo tin tức tin cậy, nghi phạm chạy trốn tới tỉnh Hắc Liêu…
Trong lòng Hạ Tưởng hơi thiếu tự tin, một nghi phạm nho nhỏ mà kinh động đến Bí thư Tỉnh ủy phải ra mặt cũng có chút tự kiêu, dựa vào giao tình giữa hắn và Cổ Thu Thực, nếu Cổ Thu Thực một mạch cự tuyệt, liền chứng mình giao tình giữa hắn và Cổ Thu Thực không bền chắc.
- …
Cổ Thu Thật trầm ngâm
Trái tim của Hạ Tưởng cũng dần dần treo ngược lên, toàn bộ Đoàn hệ, hắn tự nhận người có quan hệ gần nhất là Cổ Thu Thực, nhưng mặt ngoài vẫn hòa hợp êm thấm, không có thực sự cộng tác qua về công việc. Trên quan trường, thiếu gì những nhân vật chuyện bình thường nói nghe rất tốt, nhưng gặp một sự tình sẽ không thực sự xử lý.
Nguồn: http://truyen360.comNói thật, Hạ Tưởng thật ra có lo lắng Cổ Thu Thực sẽ từ chối.
Lại đợi thêm khoảng nửa phút, Cổ Thu Thực xem như hiểu được khẩu vị của Hạ Tưởng, mới nói:
- Tôi bảo Quân khu tỉnh phái một đội cảnh sát có vũ trang qua, cậu bên kia phái người lại đây tiếp ứng một chút, người một khi bắt được, sẽ do các cậu mang đi.
Thực ý nghĩa! Hay cho một Cổ Thu Thực!
Hạ Tưởng thở phào một hơi, mới biết được vừa rồi Cổ Thu Thực cố ý đắn đo một hồi, chính là cố ý đè nén tính tình của hắn, không khỏi mỉm cười,
- Rất cảm ơn Bí thư Cổ, thật sự là giúp nhân dân Tần Đường một chuyện lớn, nhân dân Tần Đường đều sẽ cảm ơn Bí thư Cổ.
Hạ Tưởng cũng cố ý đề cao Cổ Thu Thực.
Cổ Thu Thực cười ha hả:
- Hạ Tưởng, cậu cũng học được cách đùa giỡn. Tôi thật ra không phải nói qua loa, thật tâm giúp đỡ cậu.
Hạ Tưởng cũng cười,
- Bí thư Cổ thật sự là đại ân của tôi, thật tâm cảm tạ Bí thư Cổ ủng hộ công tác của chúng tôi.
Hạ Tưởng cường điệu cá nhân, coi đây là danh nghĩa cá nhân nhận ân tình của Cổ Thu Thực, hắn biết rõ, cái Cổ Thu Thực muốn cũng không phải vì sự cảm kích gì của nhân dân Tần Đường, mà là lòng cảm kích của hắn.
Cổ Thu Thực còn nói thêm:
- Mùa hè ở Tần Đường, gió lớn mưa nhiều, cậu phải cẩn thận một chút, đừng để gió táp mưa sa làm bị cảm. Tôi vẫn là câu nói, con đường ở phía sau Tần Đường, cậu có thể bước đi kiên định một chút.
Hành động thực tế của Cổ Thu Thực, lại cổ vũ cho Hạ Tưởng, cho hắn thêm sự tin tưởng lớn lao, cũng khiến cho hắn bình tĩnh trong lòng, Cổ Thu Thực và người nào đó ở Bắc Kinh không phải là cùng một đường.
Tu La bước vào tỉnh Hắc Liêu, chờ đợi gã ta là một tấm thiên la địa võng, gã ta có chạy đằng trời.
Tu La còn chưa có sa lưới, một đám dưới tay Ngưu Lâm Quảng liền hướng Nga Ni Trần động thủ.
Ước chừng có mười mấy người đến chỗ ẩn thân của Nga Ni Trần, may mắn Nga Ni Trần nhận được tin trước, ung dung rời đi, cũng may mắn hơn chính là Tiêu Ngũ đã hộ tống Hoa Nhài Vàng, Bạc tới biệt thự của Phó Tiên Tiên rồi, mới khiến đối phương không làm được gì, nhưng vẫn là đánh cho bộ phận dưới tay Nga Ni Trần rất thê thảm.
Nga Ni Trần phẫn nộ, bảo Tiêu Lương sau khi đã lành vết thương từ thủ đô và thành phố Lang khẩn cấp triệu tập nhân thủ trước kia, cấp tốc tới Tần Đường cấp cứu, đồng thời, ông ta lại thảo luận với Tiêu Ngũ, phản kích như thế nào khiến Ngưu Lâm Quảng có khổ không nói thành lời.
Trải qua một hồi trao đổi bí mật, Nga Ni Trần cũng ra tay.
Đầu tiên là phía cảnh sát nhận được tố cáo, trong nhà Lã Chấn Dương có giấu rất nhiều tiền mặt và châu báu, một phần giấu ở trong tủ lạnh, một phần giấu ở trong sô pha - Lần trước Sau khi đám người Tiêu Ngũ bắt Lã Chấn Dương và Trương Thần Phương, nhốt một thời gian, đại khái đụng đến chi tiết hai người, lại thả ra, mục đích chính là khiến hai người quấy rối tầm mắt Ngưu Lâm Quảng.
Lúc hai người bị bắt, người của Nga Ni Trần đã đến nhà Lã Chấn Dương lục soát một lần, tìm được chỗ giấu tiền của Lã Chấn Dương. Lã Chấn Dương làm Cục trưởng cục Giáo dục nhiều năm, không có tham ô nhận hối lộ mới là lạ, thời cơ hiện tại đã chín muồi, liền tố cáo với cảnh sát.
Hiện tại Lã Chấn Dương và Trương Thần Phương là một đôi uyên ương gần như là phụ tá đắc lực nhất của Ngưu Lâm Quảng, bởi vì những người khác kẻ trốn, người bị bắt, Ngưu Lâm Quảng ngoại trừ hai mưu sĩ Gia Cát Phách Đạo và Hách Tư Vị ra, chỉ còn lại Lã Chấn Dương và Trương Thần Phương là có thể sử dụng.
Lại không nghĩ rằng Lã Chấn Dương trực tiếp bị cảnh sát mang đi!
Nếu là trước kia, lúc Lã Chấn Dương tại vị, phải từ Ủy ban Kỷ luật lập án điều tra, bắt giam trước, sau giải thích rõ ràng vấn đề, rồi mới chuyển giao cho cảnh sát, tiến vào trình tự tư pháp. Hiện tại Lã Chấn Dương là dân thường tóc húi cua, nên lược bỏ trình tự của Ủy ban Kỷ luật, do cảnh sát trực tiếp lập án điều tra.
Lã Chấn Dương lúc ấy đang ở trong nhà cùng Trương Thần Phương vận động trên giường. – Trương Thần Phương yêu cầu, phải ở thời gian quy định và địa điểm quy định để vui vẻ, nếu Lã Chấn Dương không đồng ý, phạt nặng – thời điểm đang hăng say nhất, liền nghe có tiếng gõ cửa.
Lã Chấn Dương thấy bây giờ đã 9h tối rồi, ai có thể đến gõ cửa lúc này, liền không để ý tới. Không ngờ người gõ cửa bên ngoài vẫn không đi, thanh âm cũng không lớn, dường như còn khá lễ phép, khiến cho y vô cùng bực bộ, thiếu chút nữa bị choáng, không thể không xuống giường ra mở cửa, kỳ thật trong nháy mắt y còn không ngờ vận đen đã đến trước mắt, vừa mở cửa đã bị đưa hai tay còng ra sau lưng.
Lã Chấn Dương còn ồn ào,
- Các anh là ai? Các anh dựa vào cái gì bắt tôi? Tôi muốn kiện các anh…
Lời còn chưa dứt, đã bị một cái đá vào mông, làm ngã lăn ra đất.
Sau đó, một đám cảnh sát hùng dũng xông tới, vọt vào phòng, nhanh và gọn lấy ra lượng tiền mặt lớn mà Lã Chấn Dương giấu kín.
Ở trước số tiền mặt và sổ tiết kiệm, Lã Chấn Dương mặt xám như tro tàn, không nói được một lời.
Trương Thần Phương còn không phục kêu to:
- Tôi ở Thực nghiệp Trung Thiên, lương một năm ba trăm ngàn, ông Lã cũng vậy, tiền mặt của chúng tôi đều có thể nói rõ nguồn thu.
Cảnh sát ném một kiện quần áo qua:
- Tốt nhất là mặc xong quần áo, cùng chúng tôi đến Cục thảo luận cho rõ ràng.
Sau khi tin tức vợ chồng Lã Chấn Dương bị bắt rơi vào tai Ngưu Lâm Quảng, Ngưu Lâm Quảng phát cuồng lên. Gã lại mất đi Lã Chấn Dương và Trương Thần Phương, thật sự sắp thành tư lệnh tay không, đất Thục không tướng, còn có thể dựa vào Liêu Hóa làm tiên phong, hiện tại bên người gã ta chỉ còn Gia Cát Phách Đạo và Hách Tư Vị, làm sao có thể giống nhân vật Liêu Hóa?
- Tư Vị, bảo Phách Đạo đến văn phòng tôi một chuyến.
Lúc không có người có thể sử dụng, Gia Cát Phách Đạo và Hách Tư Vị liền càng có tác dụng, tuy nhiên trong mắt Ngưu Lâm Quảng, Gia Cát Phách Đạo tốt xấu cũng là văn võ song toàn, Hách Tư Vị hoàn toàn chỉ là một quân sư, nói trắng ra là, có thể bày mưu tính kế, lúc có việc lớn cần ra mặt, lại không được.
- Ngưu tổng, ông Gia Cát không có ở đây.
Hách Tư Vị cẩn thận trả lời một câu, y cũng rõ ràng biết phân lượng của mình với Ngưu Lâm Quảng, tuy nhiên càng hiểu rõ hơn là bây giờ lòng người hoảng sợ, so với Gia Cát Phách Đạo, y trung thành hơn.
Ngưu Lâm Quảng không nghĩ nhiều rằng Gia Cát Phách Đạo đi nơi nào, chỉ ừ một tiếng, và như thoáng suy nghĩ mà nhớ tới điều gì đó, không ngờ Hách Tư Vị lại có thời cơ, nói thêm một câu:
- Ngưu tổng, tôi nói một câu hơi thừa, hình như ông Gia Cát được Hoàng Đắc Ích mời đi uống trà.
- Cái gì?
Ngưu Lâm Quảng tức giận, từ lúc nào Gia Cát Phách Đạo và Hoàng Đắc Ích cùng nhau uống trà, không phải trực tiếp tra thuốc mắt cho gã sao? Gã ta rất nhanh đứng lên:
- Lập tức gọi điện thoại bảo cậu ta trở về gặp tôi!
Đang cùng Hoàng Đắc Ích uống trà nói chuyện, Gia Cát Phách Đạo cũng không biết, tai họa sắp xảy ra với gã ta.