Quan Thần

Chương 1260: Trước khi ra tay, phía sau đã có chuẩn bị

Hạ Tưởng rất rõ ràng về mức độ lão Cổ ủng hộ hắn thế nào trong hiện tại, là trước đây chưa từng có, hơn nữa là dốc hết sức lực, tương đương với việc tất cả mạng lưới quan hệ với các tướng trong quân đội của lão Cổ toàn bộ phó thác cho hắn, về phần sau này có thể đi bao xa, thì phải trông vào tạo hóa và bản lĩnh của chính hắn.

Hạ Tưởng cũng rất cảm kích vì lão Cổ đã đề bạt, nếu không có quân đội ủng hộ, mà hắn chỉ có nhà họ Ngô ra sức ủng hộ, phỏng chừng cuối cùng chỉ có thể dừng lại ở cấp Bộ trưởng, muốn đi vào bộ Chính trị, muốn tiến thêm một bước về phía trước, nhất định phải có sự ủng hộ to lớn của quân đội. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Mấy người đang ngồi trước mắt, đều giữ chức vị quan trọng, là xương sống trong quân đội, là phái trẻ tuổi, theo dự kiến mà nói, vài năm sau, hy vọng hoàn thành việc kết giao, hoàn toàn nắm giữ tình hình trong quân đội.

Lão Cổ, quả nhiên là phúc tinh của hắn!

Hạ Tưởng phấn chấn trong lòng, uống rượu đến say mà chẳng mấy khi như vậy.

Lại qua hai ngày, Hạ Tưởng cảm thấy cũng nên về Tần Đường, không thể buông tay mặc kệ thế cục Tần Đường, dù sao hắn cũng là nhân vật số một, đang lúc Hạ Tưởng chuẩn bị khởi hành trở về Tần Đường thì từ Tần Đường truyền tới một tin tức làm hắn chấn động lại không biết nên khóc hay cười. Chương Quốc Vĩ làm chuyện sốc trên xe bị người ta chụp được!

Làm sao có thể như vậy được?

Đừng nói Chương Quốc Vĩ làm việc luôn luôn cẩn thận, chính là nhìn bề ngoài thì Chương Quốc Vĩ cho dù không phải chính nhân quân tử cũng là ngụy quân tử, hết thẩy các loại ngụy quân tử, cho dù chẳng sợ làm việc quái gở, cũng sẽ không dám lớn mật như vậy. Còn nữa với tuổi tác của của Chương Quốc Vĩ, thì kiểu đó không thích hợp cho lắm.

Hạ Tưởng liền hiểu ra, Chương Quốc Vĩ bị người ta đánh lén!

Chương Quốc Vĩ quả thật là bị người ta đánh lén, chẳng những Chương Quốc Vĩ không biết là bị ai đánh lén, còn chút nữa tức mà chết, nhưng lại là việc đáng xấu hổ, lại không thể lộ ra, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

Nếu chỉ mỗi việc phải ngậm bồ hòn làm ngọt thôi thì không nói làm gì, ngậm bồ hòn rồi, lại vẫn còn di chứng, khiến cho gã đứng ngồi không yên, nghĩ mà sợ không mãi không thôi.

Sự việc xảy ra, chẳng những xui, còn vô cùng nghẹn ngào, khuất tất.

Khi Hạ Tưởng nhàn nhã tự tại ở thủ đô thì Chương Quốc Vĩ ở Tần Đường sứt đầu mẻ trán, mệt mỏi ứng phó. Bởi vì một trận mưa to khiến Tần Đường nổi tiếng cả nước, không ít phóng viên tin tức đều khiêng súng trường, khiêng đại pháo tiến đến Tần Đường, gọi nó với cái tên mỹ miều là đi xem biển, đều đến Tần Đường chụp ảnh tả thực với một tâm trạng tò mò và châm biếm.

Hơn nữa trên mạng vẫn lan truyền một cách sôi nổi vấn đề bố trí hệ thống nước ở Tần Đường, lại có liên quan trực tiếp tới bản thân Chương Quốc Vĩ. Thậm chí còn có người cố ý phanh phui ra giá xây dựng và thời hạn của các công trình, nói là theo như báo giá năm đó, đừng nói là cống thoát nước đường kính 1 mét, mà kể cả cống thoát nước 2 mét cũng đều được tu sửa, hiện tại lại chỉ thấy có 1 mét, 1 mét còn lại bị ai ngầm biển thủ rồi?

Thậm chí còn có người hình tượng hóa lên vì 1 mét mà Tần Đường thành đại dương mênh mông. Cả khu vực nội thành thành biển cả.

Chương Quốc Vĩ nhớn nhác, hàng ngày giậm chân tại chỗ trong phòng làm việc, đầu tiên là xin ban Tuyên giáo tỉnh ủy ra mặt dẹp những ảnh hưởng tiêu cực, lại nhờ người ta cầu xin tới tận Ban Tuyên giáo Trung ương, qua hai ngày hai đêm khẩn trương cứu hoả, cuối cùng tạm thời áp chế ý kiến của dân chúng đang cuộn trào mãnh liệt trên mạng.

Lại bảo Phó Hiểu Bân tử thủ, canh phòng nghiêm ngặt, đưa ra tinh thần đề phòng phóng viên như phòng cháy phòng trộm vậy, không cho phóng viên ở bên ngoài Tần Đường đến phỏng vấn nhận được tin tức manh mối gì, cũng không để cho bọn họ chụp ảnh.

Phó Hiểu Bân rất nghe lời, làm việc cũng vô cùng tích cực chủ động, nhưng không biết là do anh ta chỉ huy chưa thỏa đáng, hay là nhân viên ban Tuyên giáo Thành ủy làm việc bất lợi, luôn không thể đúng lúc ngăn chặn phóng viên, luôn luôn để cá lọt lưới, phỏng vấn đến cả những người làm công việc quản lý, thậm chí còn có thể chụp ảnh thực của cả hệ thống nước ngầm Tần Đường, khiến cho Chương Quốc Vĩ rất là căm tức.

Chương Quốc Vĩ rất rõ ràng có người cố ý giáo huấn gã, thậm chí gã cũng không buồn đoán có phải Hạ Tưởng hay không. Tuy nhiên cũng không có cách nào, anh có thể ra tay trước, thì nhất định đã có chuẩn bị ở đằng sau, mọi chuyện trên thế giới rất công bằng, chính trị chính là đấu tranh mày chết thì tao sống.

Cho rằng thiên hạ thái bình, tất cả đều là người tốt, cũng không quá bị tin tức truyền thông lừa gạt, chính là suy nghĩ đơn giản quá mức. Canh phòng nghiêm ngặt tử thủ với phóng viên là vì cái gì, còn không phải là vì tiếp tục thi hành chính sách ngu dân hay sao!

Chương Quốc Vĩ liền vô cùng căm hận truyen360.com, nếu không vì truyen360.com, thì làm sao có nhiều mặt xấu xí và đen tối như vậy bị vạch trần? Không có truyen360.com, ít nhất còn có thể thái bình 30 năm!

Vất vả lắm mới làm dịu những luồng bàn tán trên mạng, đuổi hàng đám phóng viên này đến đám phóng viên khác đi, Chương Quốc Vĩ mới tĩnh tâm được, để phân tích thế cụcTần Đường sau này.

Hạ Tưởng ở Tần Đường, xem như đã vượt qua ba cửa ải, hiện tại là vô tư. Ngưu Lâm Quảng vừa chết, gã không còn lực lượng cổ động phía sau màn, từ nay về sau, hoặc là ngay mặt đối chọi với Hạ Tưởng, hoặc là hoàn toàn khiêm tốn phục tùng, ở trong bóng râm của Hạ Tưởng mà làm lão Nhị muôn đời.

Cái chết của Ngưu Lâm Quảng trở thành một điều bí ẩn, đến tột cùng chết ở trong tay người nào, chỉ sợ vĩnh viễn không biết được chân tướng. Tuy nhiên Chương Quốc Vĩ sai người âm thầm tra xét hướng chuyển tiền từ tài khoản của Ngưu Lâm Quảng, phát hiện trong đó một ít manh mối, nhưng vẫn là không dám phán đoán, càng không dám nói ra một chữ.

Ngưu Lâm Quảng nghịch súng thì chết người, Thôi Hướng cầm ảnh chụp sai cũng thành người chết, nếu nói gã đã sai rồi, nói nhiều rồi, nói không chừng cũng sẽ thành người chết.

Bao nhiêu của cải Ngưu Lâm Quảng gom góp từng tí một đến cuối cùng không ai biết được, chết rồi chỉ sợ còn lại có một đồng bạc cắc. Cũng hợp tình hợp lý, bởi vì tiền của y có lai lịch bất chính, không có tài khoản mà điều tra, càng tra không tra được hướng chuyển tiền.

Thật cao minh, Chương Quốc Vĩ âm thầm khâm phục, bao nhiêu năm rồi cấp trên vẫn không thừa nhận trong nước có tồn tại xã hội đen. Kỳ thật nguyên nhân rất khó hiểu, không chỉ là xuất phát từ việc chính trị cần đoàn kết yên ổn, cũng là sợ nói ra khiến chính mình sẽ xấu hổ.

Sau khi suy nghĩ rất nhiều mắt xích, Chương Quốc Vĩ có quyết định, bước tiếp theo, làm người khiêm tốn, làm việc thành thật, không bao giờ gây sức ép nữa. Nếu lại gây sức ép, chỉ sợ nửa cái mạng già cũng không bảo vệ được.

Chính trị là máu chảy đầm đìa, là cả mạng người. Những năm tháng hòa bình chỉ là bề ngoài, dân chúng thì chỉ có thể nhìn thấy trời trong nắng ấm, ở sau lưng, ngày nào cũng có cảnh tàn sát khốc liệt, đầu người rơi xuống đất.

Bao nhiêu địa phương sau khi đánh xã hội đen, thì khi đưa tin đều là nói một thế lực nào đó làm xằng làm bậy sau bảy tám năm sau mới sa lưới, thời gian bảy tám năm, địa phương không làm gì, nhân vật số một, số hai của địa phương đều là kẻ điếc và người mù cả sao?

Chương Quốc Vĩ nghĩ, Tần Đường cũng chỉ là một hình ảnh thu nhỏ thôi, Hạ Tưởng không ngốc, nếu không phải sớm đã đụng đến phía sau của Ngưu Lâm Quảng, thì cũng là đại khái đã biết chuyện gì, cho nên từ đầu đến cuối không đánh trực tiếp ngay mặt với Ngưu Lâm Quảng. Hiện tại Ngưu Lâm Quảng đã chết, nhưng chết cũng không rõ ràng, dường như không có quan hệ gì tới Hạ Tưởng. Hạ Tưởng thật thông minh.

Vậy về sau gã làm sao bây giờ? Dù sao tuổi của gã còn chưa quá lớn, Hạ Tưởng đi rồi, không tin gã không thể lên làm chính? Dù sao gã đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, Tần Đường thành đại dương mênh mông cũng tốt, cháy lớn cũng được, nước lửa cũng không xâm hại được gã!

Chương Quốc Vĩ yên tâm với suy nghĩ của gã, giống như người không liên quan vậy, tỏ vẻ mặc cho gió thổi từ bốn hướng, thái độ không thay đổi, cứ như bình thường đi làm rồi tan sở, thái độ hòa nhã, đối nhân xử thế khiêm tốn, khiến cho không ít cán bộ trung tầng trong tòa nhà Thành ủy đã nghĩ Chương Quốc Vĩ sẽ bị gió thổi mưa vùi, đều mở rộng tầm mắt, nghĩ thầm rằng Thị trưởng Chương thật đúng là mạnh mẽ, lũ lụt tràn đến mà không suy sụp, sóng gió không thể đánh đổ được, thật đúng là đã ăn sâu bén rễ.

Ngay vào lúc tất cả mọi người đều nghĩ Thị trưởng Chương giống như một cột trụ vững vàng, vĩnh viễn không sợ gió táp mưa sa thì lại đột nhiên đã xảy ra chuyện.

Chuyện xảy ra như thế nào, Chương Quốc Vĩ cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ sau khi gã tan sở, có mấy người người quen mời gã ăn cơm. Để thể hiện rằng gã vẫn sinh hoạt như bình thường, vẫn như cũ sừng sững không ngã ở Tần Đường, liền vui vẻ đi đến nơi hẹn gặp.

Dường như là uống nhiều rượu một chút, đầu hơi choáng váng, tuy nhiên Chương Quốc Vĩ vẫn khăng khăng tự mình đi xe về, không để cho người khác đưa về, cũng là thể hiện gã vẫn còn phong độ lắm. Gã rất để ý đến những chuyện nhỏ, không thể để cho người khác cho rằng gã già rồi, càng không thể khiến ngoại giới cho rằng gã không có tham vọng. Một nhân vật chính trị, mỗi giờ mỗi phút đều phải giữ cho tinh lực tràn đầy, cho dù là giả bộ, cũng phải giả bộ cho thật giống.

Lúc gần về đến nhà, hơi rượu dồn lên, Chương Quốc Vĩ muốn ói ra. Từ khi đảm nhiệm chức Thị trưởng tới nay, gã vẫn khống chế được tửu lượng, chưa từng bao giờ uống rượu say quá, hôm nay làm sao vậy, làm sao tác dụng của rượu lại lớn như vậy?

Khi mắt trông thấy đã cách khu nhà của người trong Thành ủy một phố, gã bỗng nhiên thấy hoa mắt, thiếu chút nữa không đứng thẳng được, vốn định đi bộ một chút cho tỉnh rượu, bây giờ xem ra không phải một ý kiến hay rồi. Gã phất tay, bảo thư ký đi trước, để không bị thư ký phát hiện gã nôn mửa, vậy thì quá mất mặt.

Thư ký biết Chương Quốc Vĩ rất chú trọng hình tượng, cũng không gượng ép làm gì, liền thuận theo mà đi khỏi. Thư ký mới vừa đi, bỗng nhiên một chiếc xe nhào tới, lôi thẳng Chương Quốc Vĩ cho lên trên xe.

Chương Quốc Vĩ kinh hãi, còn chưa kịp hỏi thành tiếng thì lại một cơn hơi rượu nồng lên, cuối cùng không chống đỡ được, trước mắt tối sầm liền lăn ra ngủ.

Khi gã tỉnh lại, phát hiện đang ở trong một chiếc ô tô, bản thân thì trần truồng, đang nằm ở băng ghế phía sau, còn ôm một cô gái trần truồng vào lòng.

Cô gái này gã cũng quen, chính là cô Tiểu Đào Hồng mà gã yêu nhất, cô giống như là một đóa hoa đào đỏ tươi, mượt mà, là một trong số không nhiều những tình nhân bí mật của gã.

Vấn đề là, đối với chuyện vợ con, gã rất tự hạn chế, tổng cộng có mấy người vợ, cho tới bây giờ còn duy trì qua lại mật thiết. Tiểu Đào Hồng chỉ là một người mà thôi, hơn nữa gã đã hẹn với Tiểu Đào Hồng, nếu gặp nhau thì hẹn trước mấy ngày, chứ không đột nhiên tập kích, để tránh lộ chuyện. Hôm nay không phải ngày đã hẹn, làm sao lại ngủ cùng một chỗ với Tiểu Đào Hồng?

Hơn nữa còn là ở bên trong xe?

Từ từ, làm thế nào gã và Tiểu Đào Hồng lại qua đêm ở trong ô tô vậy? Nguy rồi, bị lừa, bị người ta đánh lén rồi.

Tiểu Đào Hồng tỉnh lại, câu nói đầu tiên giống như dội một chậu nước lạnh vào đầu, khiến Chương Quốc Vĩ thiếu chút nữa đấm ngực dậm chân, kêu khổ không ngừng...

- Tối hôm qua anh quá lợi hại, ghét quá, muốn chết, thiếu chút nữa là ô tô bị anh làm cho tanh bành rồi. Đây chính là xe mới mà anh đã nói muốn đưa cho em, anh làm hỏng rồi, anh bồi thường cho em một chiếc xe mới đi!

Tiểu Đào Hồng mặt như hoa đào, mắt như làn nước mùa thu, bên trên da cổ trắng còn có dấu vết vui vẻ để lại.

Chương Quốc Vĩ đầu đau như búa bổ, làm sao mà gã cũng không nhớ nổi chuyện tối hôm qua, nhưng Tiểu Đào Hồng khẳng định không nói sai, sự thật tàn khốc chính là, gã và Tiểu Đào Hồng đã làm chuyện ấy trên xe!

Làm chuyện ấy trên xe cũng không lo, nhưng không đúng thời điểm, hơn nữa cũng không đúng địa điểm. Quan trọng hơn chính là, tình trạng cũng không đúng, gã không có hứng thú với việc làm chuyện ấy trên xe, cũng không phải gã yêu thích, lại còn cho xe mới và vân vân... Cừ thật, đối phương đào một hố to, gã đầu óc choáng váng liền nhảy vào, nói không chừng còn bị người ta quay chụp rồi.

Chương Quốc Vĩ bỗng cảm thấy sởn gai ốc, ngực muốn vỡ ra, không cần suy nghĩ, khẳng định bị quay chụp rồi. Chuyện đáng kinh ngạc hơn cả so với phim khiêu dâm sắp xuất hiện. Đường đường một Thị trưởng Chương, mặt trước thì đầy hào quang, mặt sau lại làm chuyện ấy trên xe. Nếu chuyện này được phơi bày lên trên mạng, thì liền bị lạc ra nước ngoài, khẳng định là lao ra khỏi Châu Á đi khắp thế giới.

Chỉ khi phân tích kỹ, Chương Quốc Vĩ mới cho ra kết luận, gã bị người ta gài một cái bẫy rất công phu!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất