Gặp mặt Cổ Thu Thật thực ra không đề cập đến một câu chính sự nào, chỉ là uống trà, nói chuyện khoảng nửa tiếng, sau đó liền bắt tay từ biệt. Đến cuối cùng, Cổ Thu Thật nói một câu đầy ẩn ý:
- Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật như thế nào cũng là một thử thách không nhỏ, Hạ Tưởng, cậu phải nhìn đường cho tốt rồi hãy bước đi.
Ngày hôm sau, Hạ Tưởng cùng với đích thân Trưởng ban tổ chức Trung ương Ngô Tài Dương cùng đi, từ từ Thủ đô bay đến tỉnh Tương, nhận chức Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh.
Tỉnh Tương nằm ở vùng trung du nam bộ Trường Giang, có sông Tương Giang theo hướng nam bắc, bởi vậy mới có tên gọi là tỉnh Tương. Có truyền thuyết rằng, lưu vực sông Tương Giang trước đây có rất nhiều cây phù dung, nhà thơ lớn đời Đường Đàm Dụng Chi từng có câu thơ: "Gió thu vạn dặm Phù dung quốc", do vậy tỉnh Tương còn có danh xưng là Phù Dung quốc.
Ở tỉnh Tương, thành phố Tương Giang còn có tên gọi khác là "Tinh thành" "Thiên Hạ Triều đô", là một thành nổi tiếng trong lịch sử văn hóa quốc gia, được hưởng mỹ danh là "đô thị hạnh phúc của Trung Quốc" hay "đô thị lớn mạnh của Trung Quốc". Tuy nhiên, theo Hạ Tưởng thấy, đô thị hạnh phúc chỉ là một cách nói mà thôi, kỳ thật bên trong không có ý tốt.
Ở tỉnh Tương, ngành giải trí rất phát triển, nhất là các chương trình giải trí trên TV, ở trong nước nổi tiếng vô cùng, thậm chí thiếu chút nữa còn đè lên đầu CCTV.
Nói đi lại có nói lại, ngành giải trí phát triển vượt mức cũng đã giúp kinh tế tỉnh Tương tăng trưởng không ít.
Hạ Tưởng và Ngô Tài Dương sử dụng chuyên cơ, vừa hạ cánh, Bí thư tỉnh ủy tỉnh Tương Trịnh Thịnh, Chủ tịch tỉnh Phó Tiên Phong cùng với toàn bộ Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, người phụ trách bốn bộ máy chủ yếu toàn bộ đều đến đông đủ. Thứ nhất bởi vì Ngô Tài Dương đích thân tới, đối với Ủy viên trung ương Bộ chính trị, phải có quy cách tiếp đãi tương ứng, thứ hai là ở trong tỉnh ủy tỉnh Tương, chức vụ của Hạ Tưởng cũng rất quan trọng, ở Hội nghị thường vụ trung ương xếp ở hàng gần đầu.
Mặc dù không ít người đã sớm biết Hạ Tưởng tuổi còn trẻ, nhưng khi chính thức gặp mặt thì vẫn thầm giật mình, thật đúng là còn trẻ quá. Mỗi người đều tự nhận là có kinh nghiệm trên quan trường, nhưng cũng đều là lần đầu tiên nhìn thấy một cán bộ cấp phó tỉnh trẻ tuổi như vậy, nói đúng hơn là, một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật trẻ tuổi như vậy.
Trịnh Thịnh trước là đến bắt tay Ngô Tài Dương, trong lúc ông ta và Ngô Tài Dương nói chuyện, mặt luôn lộ vẻ tươi cười, hết sức nhiệt tình, thậm chí còn có lúc nhẹ nhàng thì thầm vài câu, ra vẻ quan hệ giữa ông ta và Ngô Tài Dương chặt chẽ như thế nào, quan hệ cá nhân thân mật ra sao. Người không biết, còn tưởng rằng hai người là tri kỷ.
Kỳ thực, trong lòng Hạ Tưởng hiểu rõ, Ngô Tài Dương và Trịnh Thịnh không hề có bất kỳ quan hệ cá nhân nào.
Ngược lại, khi Phó Tiên Phong bắt tay Ngô Tài Dương, lại chỉ khẽ gật đầu, cũng không nói một câu nào, tuy rằng hai người ngoài mặt rõ ràng là tươi cười, nhưng người bên ngoài nhìn vào lại như là hai người chỉ là quan hệ công việc rất lạnh nhạt.
Kỳ thật, lấy cấp bậc của Hạ Tưởng, Chủ tịch tỉnh hay Bí thư tỉnh ủy không phải tự mình ra đón, càng không cần một Trưởng ban Tổ chức Trung ương đích thân dẫn đi nhậm chức, nhưng quy củ là chết, sự việc mới là sống. Ngô Tài Dương cố ý tự mình đi đến, vừa là đề cao Hạ Tưởng, vừa là có dụng ý khác.
Tỉnh Tương, sau khi Phó Tiên Phong đảm nhiệm chủ tịch tỉnh, liền trở thành nơi tranh chấp giữa thế lực gia tộc và Đoàn hệ.
Tổng bí thư sắp hết nhiệm kỳ, cần phải tăng cường sắp xếp. Hơn một nửa nhân vật số 1, số 2 cấp tỉnh trong cả nước đều thay đổi trong một lần sẽ làm biến động cả nửa đất nước. Sắp tới, Quan Viễn Khúc tiếp nhận chức vụ, khẳng định sẽ phải gấp rút thu hồi thế lực đã mất. Là một nhân vật đại diện cho thế lực gia tộc, Phó Tiên Phong được đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh tỉnh Tương, cũng có nghĩa thế lực gia tộc bắt đầu phản kích toàn diện.
Chờ cho đến khi Quan Viễn Khúc chân chính nắm được quyền lực lớn, sẽ càng khẩn trương thu quyền, tất sẽ dẫn đến một cuộc điều chỉnh nhân sự lớn. Đương nhiên, Quan Viễn Khúc sẽ không quá mức vội vàng, khẳng định sẽ chậm rãi hành động.
Tuy nhiên Quan Viễn Khúc và Tổng bí thư không giống nhau, sau khi Tổng bí thư lên được vị trí cao nhất, vẫn phải chịu nhiều hạn chế, hơn nữa, không có nhiều người ủng hộ ông ta, do vậy phải mất một thời gian khá dài mới có thế nắm quyền toàn diện. Còn phía sau Quan Viễn Khúc lại có cả một thế lực gia tộc khổng lồ làm hậu thuẫn, bởi vậy, sau khi nhậm chức, chỉ cần dùng thời gian 2 năm là có thế nắm vững cục diện.
Khi Phó Tiên Phong đến tỉnh Tương, có thể một bước phù chính, sau lưng khẳng định được ông cụ Ngô ngầm đồng ý, thậm chí còn có thể có Quan Viễn Khúc giúp đỡ, nói không chừng là do thế lực gia tộc bố trí từ lâu.
Nhưng Hạ Tưởng cũng biết, tình hình ở tỉnh Tương…rất phức tạp.
Nếu nói Bí thư tỉnh ủy Trịnh Thịnh là người của Đoàn hệ, Chủ tịch tỉnh Phó Tiên Phong là người của thế lực gia tộc, thì Phó bí thư tỉnh ủy Diệp Thiên Nam lại là người của Thủ tướng. Trên máy bay, tuy rằng Ngô Tài Dương không nói nhiều lắm nhưng vẫn để lộ cho Hạ Tưởng biết một vài điều. Ví dụ như Phó bí thư tỉnh ủy Diệp Thiên Nam là thân tín của Thủ tướng, Hạ Tưởng phải đối đãi thận trọng, còn Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Lương Hạ Ninh lập trường không rõ ràng, là đối tượng mà Hạ Tưởng cần phải tranh thủ.
Sau khi từ trường Đảng trung ương trở về, Lương Hạ Ninh liền được thuyên chuyển từ Trưởng ban thư ký tỉnh ủy sang đảm nhiệm Trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy, vị trí Trưởng ban Thư ký tỉnh ủy do Trịnh Hải Kỳ đảm nhận.
Trịnh Hải Kỳ năm nay 36 tuổi, chỉ lớn hơn Hạ Tưởng 2 tuổi, luôn luôn công tác ở trong hệ thống của Đoàn hệ, hoàn toàn xuất thân từ Đoàn hệ, nguyên là Bí thư Đoàn thanh niên tỉnh tỉnh Tương, một bước thăng tiến từ Giám đốc sở lên Phó tỉnh, được coi là cán bộ cấp Phó tỉnh ít tuổi nhất trong nước.
Nghe nói, Trịnh Hải Kỳ có thể một bước từ Giám đốc sở lên được Phó tỉnh, là nhờ có Trịnh Thịnh ở phía sau ra sức đề cử, cuối cùng mới có thể khiến Trịnh Hải Kỳ trở thành cấn bộ cấp Phó tỉnh trẻ tuổi nhất ở tỉnh Tương. Nếu không phải Hạ Tưởng đến tỉnh Tương, Trịnh Hải Kỳ hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu người trẻ tuổi tài năng nhất tỉnh Tương.
Chỉ tiếc là Hạ Tưởng lại đến đây, chẳng những khiến anh ta mất đi ưu thế về tuổi tác, mà còn làm mờ nhạt đi vị trí Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký tỉnh ủy của anh ta.
Hạ Tưởng ít hơn Trịnh Hải Kỳ hai tuổi, nhưng lại là Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật tỉnh, so với Trưởng ban thư ký tỉnh ủy chẳng những có quyền lực lớn hơn mà sức nặng cũng lớn hơn rất nhiều.
Ngô Tài Dương không nói gì thêm về lập trường và bối cảnh của các ủy viên thường vụ khác, Hạ Tưởng cũng không nắm được nhiều lắm nhưng vài điểm đó cũng đã đủ để khiến hắn thấy rõ được thế cục. Tuy nói hình dung tỉnh Tương là "đầm rồng, hang hổ" là thì quá khoa trương nhưng dùng bốn chữ "khó bề phân biệt" để so sánh với tình trạng hiện nay của tỉnh Tương thì chính xác tuyệt đối.
…Khi Hạ Tưởng bắt tay cùng Trịnh Thịnh, Trịnh Thịnh cũng không biểu lộ gì nhiều, chỉ mỉm cười và nói vài câu khách sáo, rồi vỗ vỗ vai Hạ Tưởng để tỏ vẻ thân thiết và hoan nghênh.
Hạ Tưởng bắt tay Phó Tiên Phong, Phó Tiên Phong cũng không có nhiều lời, khi quan hệ đã gần gũi đến một mức độ nào đó, thì cũng không cần phải thể hiện trước mặt người khác. Tuy nhiên, Phó Tiên Phong vẫn nói một câu thân thiết:
- Chủ nhiệm Hạ đi đường mệt nhọc, cần phải nghỉ ngơi cho tốt, có tinh thần tốt mới có thể làm việc được.
Khi Hạ Tưởng bắt tay Diệp Thiên Nam, Diệp Thiên Nam tỏ vẻ vô cùng nhiệt tình, lôi kéo tay Hạ Tưởng, hỏi han rất nhiều, từ công việc đến cuộc sống, đều rất quan tâm.
Diệp Thiên Nam năm nay 49 tuổi, trông có vẻ trẻ trung, không béo không gầy, vóc dáng trung bình, đầu hơi hói một chút, các phương diện khác coi như hoàn toàn chỉn chu, có thể nói trong số các cán bộ thì dáng dấp và tướng mạo đều từ bậc trung trở lên.
Hạ Tưởng cũng khách sáo nói vài câu với Diệp Thiên Nam, không có gì sâu xa.
Hiện tại lập trường của anh ta không rõ ràng, đến tỉnh Tương, theo Trung ương Đoàn nhảy dù thẳng vào, trên trán có dán mác Đoàn hệ, nhưng đến khi anh ta thăng tiến đến cấp Phó tỉnh, thế lực gia tộc lại đưa anh ta lên làm Ủy viên thường vụ Tỉnh Yến. Mặt khác, hành động của anh ta lại nghiêng về phía bình dân, do vậy, khi anh ta đến tỉnh Tương vừa trở thành đối tượng được tranh thủ khắp nơi, vừa trở thành đối tượng bị đề phòng khắp nơi.
Trên thực tế, anh ta giống như người đang ở trong dòng nước xoáy, dường như rất được hoan nghênh nhưng chỉ sơ sẩy một chút là liền có thể bị cuốn vào trong lợi ích và giằng co ở khắp nơi.
Đồng thời, Hạ Tưởng cũng hiểu rõ, hắn đến tỉnh Tương lần này, sẽ gặp phải hai thử thách lớn, thứ nhất là phải lựa chọn phe cánh, phải tỏ rõ lập trường chính trị và khuynh hướng, thứ hai là trong khi đảm nhiệm Chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật tỉnh, phải đạt được thành tích có đủ sức thuyết phục, nếu không, con đường đi của hắn sẽ rất gian nan và hiểm trở.
Bắt tay với Lương Hạ Ninh, Lương Hạ Ninh cũng rất nhiệt tình, lại cùng Hạ Tưởng nói đùa vài câu:
- Khi còn ở trường Đảng, tôi đã nghĩ, nếu Chủ nhiệm Hạ có thể đến tỉnh Tương, nhất định là điều vô cùng may mắn, không ngờ, lại thật sự có cơ hội được làm việc với Chủ nhiệm Hạ, ha ha, tôi rất mong chờ…
Lương Hạ Ninh tiến lên cấp Phó tỉnh sớm hơn Hạ Tưởng, thời điểm còn ở trường Đảng trung ương, Hạ Tưởng thâm tàng bất lộ, tuy nói không ít người kinh ngạc khi thấy hắn sớm được vào danh sách lên Phó tỉnh, nhưng lúc đó hắn cũng chỉ được xếp ở đó mà không dùng. Bởi vậy cũng có người không xem trọng tiền đồ của Hạ Tưởng, đến Lương Hạ Ninh cũng nghĩ rằng Hạ Tưởng có khả năng phải nằm yên trong 2 năm.
Không nghĩ tới, quay đi quay lại, đã thấy Hạ Tưởng từ Trung ương Đoàn nhảy dù xuống Tỉnh Tương làm Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật tỉnh, xếp hạng ở xa phía trên anh ta. Lương Hạ Ninh ngoại trừ việc khiếp sợ Hạ Tưởng thăng chức nhanh chóng ra, trong lòng còn có một vài tính toán.
T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.mHôm nay, nhiệt tình và khách khí đối với Hạ Tưởng, không phải Lương Hạ Ninh tất cả đều giả bộ, cũng vẫn có một phần tâm tư bên trong.
Hạ Tưởng ít nhiều cũng đoán được dụng tâm của Lương Hạ Ninh, hắn đối với Lương Hạ Ninh cũng có chút cảm tình, hơn nữa anh ta cũng là một đối tượng cần tranh thủ, là Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy nắm giữ quyền nhân sự, nên cũng có vài phần khách sáo.
Cùng bắt tay và hàn huyên với những ủy viên thường vụ khác, cũng chỉ là lướt qua, dù sao cũng không quen ai.
Chỉ có Trịnh Hải Kỳ vẫn có vẻ khách sáo, nói chuyện với Hạ Tưởng vài câu. Làm Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, là quản gia lớn của Tỉnh ủy, phải giúp Hạ Tưởng sắp xếp sinh hoạt thường ngày và bố trí nơi nghỉ ngơi, anh ta biểu hiện thân thiết cũng là chuyện bình thường.
Sau đó, đoàn người đi đến trụ sở của Tỉnh ủy tỉnh Tương.
Tỉnh Tương nằm ở phía Nam sông Trường Giang, khí hậu ẩm ướt mà ấm áp, đối với Hạ Tưởng mà nói, cũng là một thể nghiệm mới. Tất nhiên, đối với hắn, trụ sở tỉnh ủy Tỉnh Tương cũng không có cái gì hay để xem, cơ quan chính của Đảng khi xây dựng kiến trúc đều chú trọng ngay ngắn và nghiêm túc, cơ bản đều giống nhau.
Tiếp đó chính là họp hội nghị, tuyên bố bổ nhiệm chính thức.
Toàn bộ thành viên 4 bộ máy ở tỉnh Tương, tòa án tỉnh, viện kiểm sát tỉnh và các ban ngành liên quan, toàn bộ đều đến đông đủ, Trưởng ban Tổ chức Trung ương Ngô Tài Dương chính thức tuyên bố quyết định của Trung ương.
Sau đó, là Trịnh Thịnh và Phó Tiên Phong lên phát biểu, ngỏ lờ kiên quyết ủng hộ quyết định của Trung ương, hoan nghênh đồng chí Hạ Tưởng đến tỉnh Tương công tác.
Theo lệ thường, Hạ Tưởng cũng phát biểu ngắn gọn vài lời.
Cuối cùng, hội nghị kết thúc thành công, Hạ Tưởng chính thức trở thành Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật tỉnh tỉnh Tương.
Buổi tối, tiệc chào mừng được tổ chức trọng thể, chiêu đãi hai người Ngô Tài Dương cùng Hạ Tưởng.
Nửa chừng bữa tiệc, Ngô Tài Dương mượn cớ ra về. Ngô Tài Dương vừa đi khỏi, không khí trở nên sôi nổi hơn rất nhiều, dù sao có một vị Ủy viên Trung ương Bộ chính trị, Trưởng ban tổ chức Trung ương ở đó, ai cũng thở không ra.
Bữa tiệc được tổ chức coi như thành công, bình ổn thứ tự, tất cả đều vui mừng. Dù sao đều là những người có cấp bậc cao, việc gì cũng nên dàn xếp lại, cùng nhau nâng cốc.
Trịnh Hải Kỳ giúp Hạ Tưởng bố trí chỗ nghỉ rất tốt, vô cùng thích hợp, lấy cấp bậc hiện nay của Hạ Tưởng, dù đi đến đâu cũng không cần lo lắng vấn đề sinh hoạt.
Ngày hôm sau chính thức đi làm, Hạ Tưởng nghĩ, trước phải làm việc một thời gian cho quen đã, sau mới đi vào tình trạng cụ thể, không ngờ, ngày đầu tiên đi làm đã gặp ngay vấn đề khó khăn đầu tiên, một vấn đề vô cùng khó giải quyết.
Nó trở thành đống lửa thứ nhất sau khi Hạ Tưởng nhận chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh.