Trịnh Thịnh tiếp thu lời nói của Hạ Tưởng!
- Về vấn đề của Đường Gia Thiếu, Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước có trách nhiệm chính trị nhất định.
Một lời đã định, Bí thư Tỉnh ủy vừa nói, vận mệnh của Triệu Lâm liền trở nên ảm đạm. Cũng hết cách, xảy ra vấn đề, nhất định phải tìm người chịu tội thay, Phó Tiên Phong cũng không nên nói nhiều thêm gì nữa, toàn bộ tình huống đều nằm trong tay của Trịnh Thịnh và Hạ Tưởng, gã và Diệp Thiên Nam từ đầu đến cuối đều không chiếm được thế chủ động.
- Chủ nhiệm Hạ, Ủy ban Kỷ luật chuẩn bị dùng biện pháp với Đường Gia Thiếu và Tất Bằng, có phải trước đó nên thông báo một tiếng cho bên Ủy ban nhân dân tỉnh không?
Phó Tiên Phong cuối cùng phun ra bực tức đã đè nén lâu trong lòng, liền hỏi.
- Không phải Ủy ban Kỷ luật không tôn trọng Ủy ban nhân dân tỉnh, sự việc rất cần giữ bảo mật, chỉ có thể áp dụng biện pháp trước rồi thông báo.
Hạ Tưởng cũng biết Phó Tiên Phong muốn trở mặt, tìm một điểm để làm hạ uy tín, không thông báo cho Ủy ban nhân dân tỉnh cũng không sao. Nhưng theo thường lệ, nhất định phải tôn trọng Chủ tịch tỉnh là nhân vật số hai của Tỉnh ủy.
-Việc này không thể trách đồng chí Hạ Tưởng, anh ta đã đánh tiếng với tôi trước tiên.
Trịnh Thịnh lần đầu tiên ở trước mặt Hạ Tưởng nói đỡ cho Hạ Tưởng, biểu hiện một mặt của tính trách nhiệm.
Nhân vật số một đã nói trước, người khác chỉ có thể ngậm miệng. không ngậm miệng thì còn có thể thế nào, lẽ nào còn muốn làm cho nhân vật số một không bằng lòng. Cả tỉnh Tương, bất kể có người không hiểu nhiều về quy tắc, chỉ cần nhân vật số một nói anh ta hiểu rõ tình hình, người khác liền không nói được lời nào.
Diệp Thiên Nam lặng lẽ liếc mắt về phía Phó Tiên Phong, mặc dù nói chức phó lại nháy mắt với chức chính là không tôn trọng, nhưng lúc này tình thế đối với bên gã cực kỳ bất lợi, gã cũng không thể cố hơn nữa. Tình cảnh hiện tại là, chỉ cần nói chuyện của Đường Gia Thiếu và Tất Bằng trước, về phần Chủ nhiệm Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước Triệu Lâm, có thể thì giữ, không thể giữ thì hy sinh.
- Tôi đề nghị, khai trừ Đảng viên của Đường Gia Thiếu, cũng đề nghị Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước theo pháp luật cắt chức anh ta. Đến vấn đề của Tất Bằng, mời Chủ nhiệm Hạ phát biểu suy nghĩ.
Diệp Thiên Nam biết Đường Gia Thiếu không giữ lại được, liền bỏ đi, mà trong lòng gã thiếu tự tin về chuyện Ủy ban Kỷ luật tỉnh rốt cuộc nắm được bao nhiêu chứng cứ, cho nên muốn nói một lời đề nghị xuôi tai với Hạ Tưởng để nghe ra đáp án.
- Vấn đề của đồng chí Tất Bằng, đợi sau khi tróc nã quy án, Ủy ban Kỷ luật sẽ căn cứ vào mức độ nặng nhẹ của tình tiết vụ việc, sẽ đệ trình ý kiến xử phạt lên Tỉnh ủy.
Hạ Tưởng không lộ ra nửa chữ, miệng kín như bưng.
- Cũng tốt, sau đó nên nghiên cứu một chút về vấn đề giải quyết hậu quả của cầu Hoài Dương cho tốt, ý kiến của tôi là…
Diệp Thiên Nam cũng khôn khéo, lập tức chuyển đề tài, ý kiến của gã cũng là bổ sung vào lời đề nghị vừa rồi của Trịnh Thịnh, đơn giản là do Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh dẫn đầu thành lập tổ điều tra sự cố, nhưng về việc lựa chọn người phụ trách cụ thể, đưa ra suy nghĩ bất đồng với Trịnh Thịnh.
Cuối cùng thông qua thảo luận, vẫn theo ý kiến của Trịnh Thịnh, là do Trịnh Thịnh chỉ định người toàn quyền phụ trách công việc của tổ điều tra, về cơ bản, cuộc họp từ đầu đến cuối nằm trong tay của Trịnh Thịnh, Phó Tiên Phong và Diệp Thiên Nam luôn bị ép gắt gao.
Có lẽ cảm thấy rất khó khăn, lại có lẽ là cho rằng biểu hiện hôm nay của Hạ Tưởng rất khó coi, rất ngạo mạn, khi cuộc họp kết thúc, Phó Tiên Phong đột nhiên hỏi Hạ Tưởng một câu không đúng lúc:
- Chủ nhiệm Hạ, tôi vẫn muốn hỏi anh một câu. Nếu chẳng may Đường Gia Thiếu và Tất Bằng vẫn không bị bắt quy án, cuối cùng Ủy ban Kỷ luật định tính làm sao?
Ngụ ý chính là nói, anh nói Đường Gia Thiếu có vấn đề, anh nói Tất Bằng và Cầu đường tỉnh Tương có giao dịch ngầm phía sau, nhưng nếu không có đương sự nhận tội, cuối cùng làm sao để xong việc?
Hạ Tưởng nhìn ánh mắt luyến láy của Phó Tiên Phong dường như tỏa ra ánh sáng, thì hiểu rõ trong lòng Phó Tiên Phong kết luận Đường Gia Thiếu có thể thong dong bở trốn, cũng càng khiến cho hắn biết rõ mối quan hệ giữa nội bộ Ủy ban Kỷ luật, Phó Tiên Phong và Diệp Thiên Nam rất thân thiết. Thậm chí có thể kết luận Phó Tiên Phong tránh ở phía sau màn, không dám nói nhất định đích thân tham dự vào mọi việc, nhưng nhất định biết trước việc lẩn trốn của Đường Gia Thiếu và Tất Bằng.
Hạ Tưởng thấy có người tự làm xấu mình, hắn vốn dĩ muốn báo cáo tin tức Đường Gia Thiếu muộn một chút, nếu hiện tại Phó Tiên Phong không nghĩ là đêm nay sẽ mất ngủ, hắn cũng nói ra trước:
- Cảm ơn Chủ tịch tỉnh Phó đã chú ý tới công tác của Ủy ban Kỷ luật, đúng lúc tôi muốn báo cáo lên Bí thư Trịnh và các vị lãnh đạo một bước tiến triển mới nhất, vừa mới nhận được tin tức của Cục Công an thành phố Tương Giang, Đường Gia Thiếu đã sa lưới rồi.
- Cái gì?
Diệp Thiên Nam luôn tỏ ra khó lường lập tức biến đổi sắc mặt, bỗng chốc đứng lên
- Chủ nhiệm Hạ không nói đùa chứ?
Phó Tiên Phong cũng rất sợ hãi:
- Thật hay giả vậy?
Hai con cáo già đại gian đã thất thố rồi, Hạ Tưởng trong lòng càng kết luận, Đường Gia Thiếu sa lưới, nhất định phải khiến cho một số người cả đêm khó ngủ.
Lần đầu tiên thấy sự thất thố của Diệp Thiên Nam và lần đầu tiên thấy Phó Tiên Phong khiếp sợ từ khi đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh đến nay, ác ý trong lòng Hạ Tưởng cũng dài ra cả thước, cảm giác thoải mái trước giờ chưa từng có.
Tuy nhiên Hạ Tưởng cũng biết, kỳ thực tranh đấu vừa mới bắt đầu, cũng may giành được thắng lợi, đáng để vui vẻ một trận.
Sau đó, khi Hạ Tưởng rời khỏi Uỷ ban Tỉnh ủy, nhìn thấy phòng làm việc của Phó Tiên Phong vẫn sáng đèn, hắn biết, Chủ tịch tỉnh Phó nhất định mất ngủ rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, tin tức cầu Hoài Dương xảy ra sự cố nghiêm trọng về an toàn và Đường Gia Thiếu bị bắt truyền khắp Tỉnh ủy. Lập tức lòng người hoảng sợ, đều biết Cầu đường tỉnh Tương luôn đứng sừng sững không đổ ở tỉnh Tương sắp gặp phiền phức lớn rồi.
Phó Tiên Phong quả thật một đêm không ngủ, gã trằn trọc cả đêm, đột nhiên hạ quyết tâm, khi công ty Cầu đường tỉnh Tương còn chưa đến lúc sập xuống hoàn toàn, gã vẫn muốn cố giữ. Bởi vì cầu đường tỉnh Tương là sự ràng buộc giữa hệ của Diệp Thiên Nam và gã, Cầu đường tỉnh Tương không sập, giữa gã và Diệp Thiên Nam vẫn còn có cơ sở hợp tác vững chắc.
Xem xét từ xuất phát điểm của Phó Tiên Phong, gã và Diệp Thiên Nam hợp tác toàn diện, đương nhiên ý đồ là nhanh chóng đứng vững gót chân ở tỉnh Tương, củng cố thế lực, để giành những lợi ích chính trị lớn nhất, để làm cơ sở vững chắc cho bước tiếp theo Trịnh Thịnh vừa đi thì trực tiếp tiếp nhận chức Bí thư Tỉnh ủy.
Phó Tiên Phong cũng rõ một điều là, gã và Diệp Thiên Nam hợp tác chẳng qua cũng là kế sách tạm thời, chỉ là nhu cầu mà thôi. Trên thực tế nếu không phải do Hạ Tưởng vừa đến tỉnh Tương liền tham gia điều tra Cầu đường tỉnh Tương, làm cho Diệp Thiên Nam có chút luống cuống, thì Diệp Thiên Nam cũng không chắc phối hợp ăn ý với gã. Nói cho cùng, gã nên cảm ơn Hạ Tưởng mới đúng.
Nhưng Hạ Tưởng đối nhân xử thế quá cố chấp, cứng đầu, Cầu đường tỉnh Tương nhiều năm ở tỉnh Tương mà không sập, khẳng định có nguyên nhân lịch sử sâu xa, hắn vừa lên nhậm chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh ủy liền nghĩ ra cách trừng trị nặng tay, là quá tự tin hay là quá muốn làm náo loạn?
Về chính trị, Hạ Tưởng còn quá ngây thơ, cái gì là chính khí, cái gì là công lý, cái gì là đạo nghĩa, chính trị chính là sự trao đổi lợi ích một cách trắng trợn, nói gì đến lý tưởng và mục tiêu, thì quá đạo đức giả, quá cao thượng rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Phó Tiên Phong cũng biết, ngay thời điểm Hạ Tưởng nói ra Đường Gia Thiếu sa lưới, giữa gã và Hạ Tưởng, đã một lần nữa đứng hai bên bờ của con hào rộng. Trừ khi gã từ bỏ hợp tác với Diệp Thiên Nam, nếu không Hạ Tưởng và gã sẽ càng lúc càng xa, hơn nữa nói không chừng có một ngày trở thành kẻ thù. Nhưng nghĩ lại lúc này ở tỉnh Tương, gã thân làm Chủ tịch tỉnh, không thể hợp tác cùng Bí thư, chỉ có thể bắt tay với Diệp Thiên Nam. Mặc dù gã cũng biết, kỳ thực sự lựa chọn của Hạ Tưởng cũng rất thông minh sáng suốt, nhưng chung quy Hạ Tưởng đứng ở mặt đối lập với gã, gã vẫn cảm thấy thất vọng tràn trề và bất an, cả bất mãn và khó chịu.
Bởi vì lúc đầu gã một lòng vận động Hạ Tưởng đến tỉnh Tương, là muốn Hạ Tưởng đến giúp gã. Mặc dù cuối cùng Hạ Tưởng đến được tỉnh Tương không phải là một tay gã thúc đẩy, nhưng dù sao gã cũng đã từng gặp mặt đề xuất với Hạ Tưởng. Kết quả là sau khi Hạ Tưởng đến, không ngờ đi tới phe đối lập với gã, vẫn khiến cho gã không khỏi hận cũ thù mới cùng dấy lên trong lòng.
Nếu lúc này đi đến điểm mấu chốt, Phó Tiên Phong cũng không thể buông tay như vậy, gã trải qua một đêm suy tư không ngủ, vẫn quyết tâm phải tiếp tục đi tiếp. Chủ nhiệm Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước có thể hy sinh, Đường Gia Thiếu có thể trở thành đứa con bị bỏ rơi, nhưng nếu lại đem dự án công trình cao tốc giao cho Cầu đường tỉnh Tương, vậy thì Cầu đường tỉnh Tương không thể sập được!
Về phần Đường Gia Thiếu, Phó Tiên Phong có lí do tin tưởng với sự thông minh của Đường Gia Thiếu, sẽ không nói năng linh tinh!
Bất giác trời đã sáng rồi, nhìn ra ngoài cửa sổ ánh sáng mờ ảo, Phó Tiên Phong biết, ngày hôm nay, sẽ là một ngày hỗn loạn.
Bởi vì cầu Hoài Dương sập mà Cầu đường tỉnh Tương nhận xây đã sập và tin tức Đường Gia Thiếu sa lưới, cùng một lúc truyền tới, thì nhanh chóng đẩy Cầu đường tỉnh Tương lên trên đầu sóng ngọn gió!
Buổi chiều, sau khi Tổ Đảng của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước họp khẩn cấp, chính thức tuyên bố cắt chức Tổng giám đốc công ty Cầu đường tỉnh Tương của Đường Gia Thiếu, và khai trừ ra khỏi Đảng và đội ngũ công chức, Phó tổng giám đốc Cao Thành tiếp nhận chức Tổng giám đốc.
Tin tức về Đường Gia Thiếu đưa ra, lại một lần nữa dẫn đến sự suy đoán của không ít người, cho dù Đường Gia Thiếu cấp bậc không cao, nếu đổi là việc bổ nhiệm, miễn nhiệm và rớt đài của một cán bộ cấp Cục trưởng khác, thì thật không lọt vào mắt các cán bộ trong trụ sở cơ quan Tỉnh ủy. Nhưng Đường Gia Thiếu cấp bậc không cao, nhưng quyền lại cao, thêm vào đó ai không rõ thế lực đứng sau Cầu đường tỉnh Tương lớn như thế nào, liền đều biết rõ, sợ rằng một cơn phong ba chính trị sắp xảy ra.
Buổi chiều muộn một chút, sự cố cầu Hoài Dương truyền đến một tiến triển mới, số người chết đã tăng lên đến quá lớn, tình thế nghiêm trọng, đã kinh động tới Quốc vụ viện!
Phó Tiên Phong vốn nghĩ ở lại Tỉnh ủy, để bất cứ lúc nào cũng chú ý được tới sự tiến triển của vụ án Đường Gia Thiếu, nhưng không tự chủ được, sự cố cầu Hoài Dương lan rộng, gã nhất định phải đích thân tới hiện trường, có thể phải đi xuyên đêm.
Phó Tiên Phong không yên tâm, trước khi đi còn nói chuyện với Diệp Thiên Nam mấy phút. Diệp Thiên Nam cũng tỏ vẻ, sẽ dùng khả năng lớn nhất để khống chế tình huống trong phạm vi có thể không chế.
Tuy nhiên Diệp Thiên Nam có hơi chút lo lắng, nếu số người chết trong sự cố cầu Hoài Dương lại tăng lên, hậu quả không thể chịu nổi, có khả năng Cầu đường tỉnh Tương từ trên xuống dưới, sẽ bị thay máu toàn bộ, đến lúc đó nếu thay hết thành người của Trịnh Thịnh, Cầu đường tỉnh Tương sẽ không còn là Cầu đường tỉnh Tương của gã.
Có lẽ điều đối phương muốn không phải là phá hủy Công ty cầu đường tỉnh Tương, mà là giải quyết tận gốc!
Phó Tiên Phong vừa mới đi, một tin tức kinh người khác truyền đến, Tất Bằng bị sa lưới ở tỉnh Sở rồi!
Đánh đòn cảnh cáo!
Diệp Thiên Nam trước đây luôn luôn trấn tĩnh, cho dù núi lở cũng không thay đổi sắc mặt, cuối cùng đã hết sức kinh sợ, may mà đang ở trong phòng làm việc của gã mà kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm, nếu không để cho người ngoài nhìn thấy, sẽ là nỗi xấu hổ lớn nhất của gã.
Diệp Thiên Nam vô cùng khó hiểu, Đường Gia Thiếu sa lưới vẫn có thể miễn cưỡng tiếp nhận, suy nghĩ của Tất Bằng kín đáo, làm việc thận trọng, y làm sao lại cũng bị bắt chứ? Không ổn, gay go to.
Đường Gia Thiếu và Tất Bằng trong một ngày, lần lượt sa lưới, lập tức khiến cho Tỉnh ủy nổi cơn gió lớn. Ban đầu ở Hội nghị Thường vụ Tỉnh ủy, sau khi Hạ Tưởng đưa ra vấn đề, liền khiến cho trọng lượng lời nói của Hạ Tưởng tăng thêm một chút, nhưng sau việc Đường Gia Thiếu và Tất Bằng cùng lúc bỏ trốn, lại càng khiến cho không ít người ngồi đợi nhìn thấy hắn bị chê cười.
Lần này hai người trốn đi một ngày đã bị bắt giữ nhanh chóng, lập tức khiến cho Hạ Tưởng tăng tầm quan trọng, đồng thời bao phủ một quầng sáng thần bí.
Điều mà càng khiến cho không ít người mở to mắt ra là, sự việc sẽ kết thúc như thế nào?