Quan Thần

Chương 1321: Giai đoạn thứ hai

Tất Bằng ở tỉnh Tương, liền có người trực tiếp khống chế từ Thương Giang được sắp xếp đến một nơi bí mật.

Tất Bằng sa lưới, tình hình căng thẳng ở tỉnh Tương lại tăng thêm vài phần.

Tình hình lúc này là Phó Tiên Phong ở HoàiDương xử lý sự cố cầu Hoài Tô. Quốc vụ viện cũng đã cử một đội điều tra đến tỉnh Tương, đồng thời trực tiếp điều tra ở hiện trường, điều tra bước đầu đã đưa ra kết luận, chất lượng công trình thấp là nguyên nhân gây sập cầu. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Vốn dĩ đội điều tra Ủy ban nhân dân tỉnh muốn tìm đến các chuyên gia để làm rõ nguyên nhân khách quan khiến cầu bị sập, nhưng tổ điều tra Quốc vụ viện không nể tình mà vạch trần ra, chất lượng công trình của cây cầu quá kém, rất nhiều nơi còn có dấu tích của việc dùng keo cao su để kết dính, quả thực công trình làm ẩu quá.

Kết luận của tổ điều tra Quốc vụ viện đã cảnh tỉnh tổ điều tra Ủy ban nhân dân tỉnh, họ cũng vội vàng phụ họa theo tổ điều tra của Quốc vụ viện, kết luận cuối cùng sau khi Phó Tiên Phong xét duyệt sẽ chính thức báo cáo tới Tỉnh ủy. Kết luận của tổ điều tra, không thể nghi ngờ gì nữa đã khiến cho Công ty cầu đường tỉnh Tương liên tiếp gặp họa, bởi vì nghe đồn rằng Đường Gia Thiếu đã thừa nhận việc quản lý nội bộ của Công ty cầu đường tỉnh Tương không chặt chẽ, khi tiếp nhận công trình thì làm bừa, quá trình thi công lại bớt xén nguyên vật liệu, cho nên mới xảy ra sự cố như vậy. Cũng nghe đồn rằng sở dĩ Tất Bằng sa lưới cũng vì cầu Thần Đông bị sập, hơn nữa lại bị Đường Gia Thiếu khai ra.

Như vậy bây giờ cây cầu Hoài Dương bị sập, có phải chứng tỏ giới quan trường Hoài Dương, cũng sẽ có một đợt chấn động lớn hay không?

Hai thành phố Thần Đông và Hoài Dương, bây giờ lòng người hoảng loạn, đều sợ nhân viên Ủy ban Kỷ luật sẽ đột nhiên xuất hiện…, trong khoảng thời gian ngắn mà điện thoại ở Ủy ban Kỷ luật không ngừng reo, không ít người thông qua các mối quan hệ gọi điện tới, hoặc là tìm hiểu về sự tiến triển của vụ án Đường Gia Thiếu, hoặc lại hỏi thăm rốt cuộc Tất Bằng phạm phải chuyện gì, vấn đề có nghiêm trọng không, hoặc là hỏi thăm về sở thích và tính tình của Hạ Tưởng, những câu hỏi không ngừng, Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tương liền trở thanh tâm điểm chú ý.

Bởi vì cho tới nay Ủy ban Kỷ luật tỉnh vẫn khiến cho người ta có cảm giác chây ì, không nghĩ rằng Hạ Tưởng nhậm chức không lâu liền thay đổi nhanh đến thế, như là một lần lột xác.

Nhưng bất kể là lãnh đạo tỉnh hay là cán bộ lớn nhỏ của các thành phố cấp dưới gọi điện đến Ủy ban kỷ luật, đều không thu được kết quả gì, bởi vì không ai biết rõ lắm về sự tiến triển của vụ án Đường Gia Thiếu và Tất Bằng, thậm chí hai người đó chính xác bị nhốt ở nơi nào cũng không ai biết, vì Chủ nhiệm Hạ làm việc rất cẩn thận, khắp nơi đều đề phòng người.

Khiến cho không ít người có cảm giác Hạ Tưởng có điểm hơi quá, chẳng những nắm hết quyền hành, còn làm như Ủy ban Kỷ luật nằm trong tay hắn, thuận theo ý hắn, thực là hành vi tiểu nhân.

Hạ Tưởng không để ý đến mọi ý kiến bên ngoài, hắn không nắm quyền ở Ủy ban Kỷ luật thì sẽ rất khó triển khai công việc, vì mọi chuyện đều sẽ có người làm lộ ra tin tức, quyền uy của Ủy ban Kỷ luật sao còn tác dụng đối với tham quan, Ủy ban Kỷ luật sao có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình?

Mọi người ở đây đều cho rằng phương pháp của Hạ Tưởng quá mức cứng rắn, Hạ Tưởng trả lời nghi ngờ của một số người bằng hành động thiết thực, trong khi Phó Tiên Phong vẫn đang ở Hoài Dương giải quyết hậu quả sự cố, Hạ Tưởng và Trịnh Thịnh ở trụ sở Tỉnh ủy cử hành buổi lễ không được tính là long trọng Lâm Hoa Kiến và Du Phương đi Bắc Kinh đào tạo. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Du Phương vẫn quyết định sẽ đi bồi dưỡng trước, dù sao cũng còn rảnh rỗi, việc đi đào tạo chỉ là vỏ bọc bên ngoài, so với đi nghỉ dưỡng bệnh còn tốt hơn vài lần. Tuy rằng nhìn qua có vẻ như Tỉnh ủy, Ủy ban Kỷ luật tỉnh đặc biệt coi trọng, thậm chí Bí thư Tỉnh ủy cũng tự mình ra mặt, nhưng trong lòng mỗi người đều biết, Lâm Hoa Kiến và Du Phương đi đào tạo là bị Hạ Tưởng khéo léo đuổi đi.

Diệp Thiên Nam không tham gia buổi lễ, anh ta đứng ở cửa sổ văn phòng vô cảm nhìn về đội ngũ buổi lễ, có Trịnh Thịnh, có Hạ Tưởng, có Trịnh Hải Kỳ, còn có vài Ủy viên thường vụ Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Ánh mắt Diệp Thiên Nam đầy phẫn nộ, Hạ Tưởng thật khinh người quá đáng, thừa dịp Phó Tiên Phong không ở Tỉnh ủy, đã kết hợp với Trịnh Thịnh để đuổi Lâm Hoa Kiến và Du Phươngi, dụng ý rất rõ ràng, chính là muốn tổ chức nội bộ Ủy ban Kỷ luật bền chắc như thép.

Hạ Tưởng sâu xa thế nào trong lòng Diệp Thiên Nam biết rất rõ, chỉ có nội bộ Ủy ban Kỷ luật trên dưới đồng lòng rồi, mới có thể đạt được đột phá lớn trong vụ án Đường Gia Thiếu và Tất Bằng. Mà vụ án Đường Gia Thiếu và Tất Bằng có lớn hay không, tham ô có phải ở mức lớn hay không đều không phải là vấn đề quan trọng, quan trọng là hai người đều có liên quan đến Công ty cầu đường tỉnh Tương.

Hạ Tưởng hạ quyết tâm, phải làm đến cùng, phải làm cho đến sáng tỏ trong vụ Công ty cầu đường tỉnh Tương!

Diệp Thiên Nam do dự một lát, cuối cùng hạ quyết tâm, nếu Hạ Tưởng đã chạm đến mức chịu đựng cuối cùng của y, y cũng không phải hổ bị bệnh, cũng có răng nhọn và răng nanh, đến lúc nóng giận quá cũng có thể cắn người.

Lâm Hoa Kiến và Du Phương chuyển đi, Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tương lập tức đổi mới hoàn toàn. Hạ Tưởng tiến hành bước kế tiếp trong việc củng cố địa vị. Trong một tháng rưỡi tiếp theo, hắn sẽ dần dần điểu chỉnh phân công nội bộ, củng cố tuyệt đối địa vị số một. Đương nhiên tạo quyền uy cho cá nhân không phải là vấn đề trọng điểm, quan trong là lợi dụng thời gian một tháng rưỡi để hoàn toàn đánh tan phòng tuyến của Đường Gia Thiếu, Thẩm Hà Dương và Tất Bằng, hoàn toàn nắm trong tay vấn đề tham nhũng ở cầu đường tỉnh Tương.

Có một điểm Diệp Thiên Nam đã đoán đúng trong suy nghĩ của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng muốn không phải là phá hủy công ty cầu đường tỉnh Tương, mà là thay máu cho nó. Vì vậy từ đầu cho đến giờ Hạ Tưởng luôn dùng những con đường bình thường để phân giải thế lực của công ty cầu đường tỉnh Tương, chứ không phải dùng truyền thông để đạp đổ Công ty cầu đường tỉnh Tương.

Diệp Thiên Nam cũng không đơn giản, anh ta cũng nắm rõ được suy nghĩ của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng chính là mượn việc điều tra sự cố cầu đường tỉnh Tương để đạt được mục đích chính trị của mình, còn những suy nghĩ sâu xa hơn của Hạ Tưởng thì Diệp Thiên Nam cũng chưa biết được.

Xung quanh vấn đề cầu đường tỉnh Tương, hai luồng thế lực của tỉnh Tương, đã bắt đầu bước vào đợt giao đấu thứ hai.

Đang lúc tất cả mọi người ngóng chờ kết cục của Đường Gia Thiếu và Tất bằng, không ngờ lại không có kết luận nào được công bố, thì vụ án Trần Công Phương vốn dĩ đã bị người ta cho vào quên lãng đã được Ủy ban Kỷ luật kết án hối lộ và tham nhũng, sau khi công việc Ủy ban Kỷ luật hoàn thành, liền bàn giao cho cơ quan tư pháp, chính thức bước vào giai đoạn tư pháp.

Nhưng vụ án Trần Công Phương tuyên bố ra ngoài cũng không đề cập đến vấn đề cầu đường tỉnh Tương, nói cách khác giá trị lợi dụng của Trần Công Phương dừng ở đây, vụ án của y kết thúc, chứng minh rằng quá trình đấu tranh của cầu đường tỉnh Tương đã bước sang giai đoạn thứ hai.

Nếu nói giai đoạn thứ nhất là giai đoạn thăm dò, vụ Trần Công Phương là một mồi lửa, là phần mào đầu, như vậy là Thẩm Hà Dương chính là quả bom thứ nhất, Đường Gia Thiếu là quả bom thứ hai và Tất Bằng là quả bom thứ ba. Dĩ nhiên người ngoài không biết là, Tất Bằng không phải do Hạ Tưởng mạnh tay, mà vì Mai Hiểu Lâm lên chức nên Mai Thái Bình tung bom, mà cũng do quả thật Tất Bằng cũng có vấn đề.

Vụ án Trần Công Phương kết thúc, tổ điều tra sự cố cầu Hoài Dương cũng chấm dứt điều tra, hầu như xảy ra cùng một lúc. Có vẻ như hai vấn đề không liên quan gì đến nhau, nhưng người thông minh vẫn nhìn ra, vụ án Trần Công Phương bước vào thủ tục tư pháp, dường như là để chuẩn bị cho giai đoạn ra tay tiếp theo, bởi vì sau khi công bố kết luận điều tra, lại thêm Đường Gia Thiếu bị bắt, làm thế nào để giải quyết vấn đề cầu đường tỉnh Tương đã trở thành một vấn đề khó khăn bức thiết trước mắt.

Hơn nữa kết luận của tổ điều tra rõ ràng bất lợi cho cầu đường tỉnh Tương, hơn nữa sự cố lớn, theo quy định của Nhà nước,, tai nạn lớn do thiếu trách nhiệm, lãnh đạo phải chịu trách nhiệm tương ứng. Xây dựng một cây cầu có liên quan đến rất nhiều người và việc, từ người phụ trách công trình thành phố Hoài Dương cho đến các lãnh đạo và nhân viên kỹ thuật cầu đường tỉnh Tương v..v.., thậm chí những nhà cung cấp vật liệu xây dựng cũng sẽ bị điều tra.

Tuy nhiên mãi cho đến Phó Tiên Phong và tổ điều tra Quốc vụ viện trở về Tỉnh ủy, Ủy ban Kỷ luật tỉnh vẫn không có dấu hiệu gì, vẫn chưa tham gia sự cố sập cầu Hoài Dương, cũng khiến không ít người thấy khó hiểu, sau sáu tháng vụ sập cầu Thần Đông đã có một Phó thị trưởng Trần Công Phương, một Phó thị trưởng thường trực Tất Bằng lộ mặt, hiện tại vụ sập cầu Hoài Dương đúng là thời cơ để Hạ Tưởng mượn cơ hội để can thiệp vào, đó là thời cơ tốt bỏ lỡ được sao?

Thực ra Hạ Tưởng cũng từng muốn can thiệp vào sự cố sập cầu Hoài Dương, nhưng xem ra lúc này không phải là thời cơ tốt, bởi vì công chúng đang chú ý đang chú ý đến bản thân vụ sập cầu, hắn lựa chọn lúc này để điều tra những người liên quan đến vụ sập cầu Hoài Dương sẽ bất lợi cho việc triển khai những việc sau điều tra, khiến cho lòng người ở Hoài Dương hoảng sợ.

Dựa trên góc độ dân chúng mà suy xét, Hạ Tưởng quyết định chờ đợi, đợi sau khi công tác cứu nạn kết thúc, đợi tự bản thân thành phố Hoài Dương điều tra vấn đề, xử lý các đối tượng liên quan xong, lúc đó Ủy ban Kỷ luật sẽ điều tra cũng không muộn.

Phó Tiên Phong từ Hoài Dương trở về liền tổ chức cuộc hội ý.

Tạm thời Hạ Tưởng không có chuyện gì, hết giờ làm, hắn thoải mái bước ra trụ sở Tỉnh ủy, muốn đi hỏi thăm sức khỏe của Phó Tiên Tiên, bởi vì Phó Tiên Tiên sắp quay về Bắc Kinh rồi.

Gần đây Hạ Tưởng thích đi bộ, bởi vì đi bộ chẳng những có thể rèn luyện được thân thể, còn có thể giúp hắn suy nghĩ được nhiều chuyện, hơn nữa phong cảnh thiên nhiên lại rất đẹp, cớ sao lại không thưởng thức chứ?

Đi đến nửa đường, không ngờ nhận được điện thoại của Tào Thù Huân.

Tào Thù Huân nói sớm muốn tới Tương Giang nhưng chưa đi được vì gần đây có nhiều việc, Liên Nhược Hạm và Vệ Tân thường xuyên bay về Mỹ, cô và Lý Thấm phải quản việc trong nhà, mãi không có thời gian rảnh rỗi. Thực ra công bằng mà nói, cô luôn muốn ở cạnh Hạ Tưởng, phụ nữ luôn muốn ở cạnh người đàn ông của mình, cho dù không giúp được gì cũng cảm thấy rất hạnh phúc.

Tào Thù Huân gọi điện cũng không nói cho Hạ Tưởng thời gian chính xác đến Tương Giang, chỉ thông báo cho Hạ Tưởng biết Hạ Đông bị bệnh, mặc dù không nghiêm trọng nhưng tâm tư khá kỳ lạ, luôn mồm gọi ba, muốn gặp ba.

Tào Thù Huân đang ở cạnh Hạ Đông, Hạ Đông liền nói chuyện với Hạ Tưởng, hỏi Hạ Tưởng khi nào thì về thăm mình, Hạ Tưởng biết rằng không thể tùy tiện hứa bừa, lời nói ra nếu không thực hiện được sẽ làm đứa bé tổn thương, chỉ nói nhất định sẽ về sớm.

Sau đó lại cùng Tào Thù Huân hàn huyên vài câu, nói đến xu thế tài chính hiện nay, còn nói về Liên Nhược Hạm và Vệ Tân, cô còn nói:

- Em cũng muốn nhanh chóng đến ở bên anh, nhưng chờ Nhược Hạm và cô ấy quay về rồi hẵng tính. Anh cứ sắp xếp ổn thỏa việc trong nhà đã, đừng làm gì lộ ra để em phát hiện được, còn nữa, em cũng không muốn co người thay em chăm sóc anh….

Mỗi lần Tào Thù Huân nói đến Vệ Tân, thường không nói thẳng tên mà chỉ nói hai từ "cô ấy", là cố ý thể hiện như vậy, Hạ Tưởng đành phải cười ha hả, cúp máy.

Thông minh như Tào Thù Huân, theo hắn mấy chục năm, chưa bao giờ căn vặn hắn về chuyện nam nữ, bởi vì cô biết, đàn ông dù đi đâu cũng về ngôi nhà của mình.

Bỗng nhiên, có một tiếng phanh chói tai vang lên bên cạnh Hạ Tưởng, một chiếc xe thể thao màu vàng đỗ trước mặt Hạ Tưởng, người trên xe tuy mặc áo quần kín mít, nhưng Hạ Tưởng cũng nhận ra đó là Dương Diêu Nhi, cô ta tới đây làm gì?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất