Tuy nhuên cũng có lý do để tin rằng, Diệp Thiên Nam vẫn sẽ không tiếc thứ gì để giữ gìn cầu đường tỉnh Tương, bởi vì đối với ông ta mà nói, đó không chỉ là lợi ích chính trị mà còn bao gồm cả lợi ích kinh tế, giữa được và mất là khoảng cách một trời một vực.
Sau khi Trịnh Thịnh phát biểu xong, Phó Tiên Phong bổ sung những kết luận chính thức mà tổ điều tra Quốc vụ viện. Báo cáo của tổ điều tra Quốc vụ viện mỗi người cầm một phần trên tay, nội dung cụ thể thì mọi người có mặt ở đây sớm đã biết, một lần nữa do Chủ tịch Phó đích thân lặp lại, là chuyện qua sân khấu bắt buộc phải đi.
Chuyện xảy ra tối hôm qua, mãi cho tới sáng nay Diệp Thiên Nam mới biết, trong lòng rất bực bội. Ông ta không tiếc phải vứt bỏ sự tôn trọng của phó bí thư Tỉnh ủy, trước khi vào họp, tự mình đến văn phòng Dương Hằng Dịch hỏi rõ ràng.
Dương Hằng Dịch tất nhiên không nói hết toàn bộ ngọn nguồn sự việc, việc xấu trong nhà không thể cho người ngoài biết, nhưng Hạ Tưởng thủ đoạn khéo léo, ông ta vẫn không giấu diếm, nói toàn bộ sự việc cho Diệp Thiên Nam.
Diệp Thiên Nam nghe xong, ngây người một lúc lâu.
Diệp Thiên Nam mượn lực lượng của cầu đường Tỉnh Tương, chống lại Trịnh Thịnh đã nhiều năm nay, mắt nhìn thấy Trịnh Thịnh chiếm thế thượng phong, bất chợt liền ra tay với Phó Tiên Phong, hơn nữa Phó Tiên Phong còn có ý hợp tác với ông ta, ông ta cũng hiểu là Phó Tiên Phong muốn mượn lực lượng của mình, ép Trịnh Thịnh. Trong chính trị, vốn dĩ là giúp đỡ lẫn nhau nhưng thực tế là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, lợi dụng tốt thì cả hai bên cùng có lợi không ảnh hưởng gì hết.Nhưng những gì Hạ Tưởng làm tối hôm qua là có ý ly gián, làm cho Diệp Thiên Nam có ý cảnh giác, hay là Hạ Tưởng làm theo ý của Trịnh Thịnh, cố ý làm vậy để phân hóa lực lượng tỉnh Tương.
Tất nhiên, y với Dương Hằng Dịch quen biết bao năm, tự cho rằng đối với Dương Hằng Dịch có hiểu biết, tin rằng Dương Hằng Dịch không vì thế mà bị lung lay, thì điều y lo lắng chính là Phó Tiên Phong.
Nhưng mà vẫn tốt, vừa rồi nghe Phó Tiên Phong bổ sung nói rõ kết luận của tổ điều tra Quốc vụ viện, khiến y cũng có đôi chút yên tâm, Phó Tiên Phong tuy rằng nói sự thật nhưng hàm ý bên trong vẫn là bảo vệ tỉnh Tương, khiến cho Diệp Thiên Nam rõ ràng một điều, lập trường của Phó Tiên Phong vẫn kiên định.
Ánh mắt Diệp Thiên Nam lơ đãng nhìn sang phía Hạ Tưởng. Sự việc tối hôm qua, Hạ Tưởng rất khéo léo, hắn là người được lợi nhiều nhất trong việc này, rốt cuộc dụng ý của hắn như thế nào?
Không biết vì nguyên nhân gì, Diệp Thiên Nam luôn cảm thấy Hạ Tưởng tuy rằng nhỏ tuổi hơn Phó Tiên Phong, địa vị cũng thấp hơn, nhưng lại có sức uy hiếp lớn hơn, đúng là lớn hơn rất nhiều.
Sau khi Phó Tiên Phong giới thiệu kết luận của tổ điều tra Quốc vụ viện, liền trình bày ý kiến của mình về cách xử lý sự cố:
-Trên vấn đề áp dụng biện pháp đối với đồng chí Đường Gia Thiếu, đồng chí Hạ Tưởng thể hiện một mặt của sự nhìn xa trông rộng, đấu tranh chủ động, lúc này, tôi muốn thay mặt cho Tỉnh ủy thể hiện lòng cảm kích đối với công tác của Ủy ban Kỷ luật.
Đúng là trước hết phải bắt Đường Gia Thiếu, tổ điều tra Quốc vụ viện mới cho phép Tỉnh ủy và ủy ban Tỉnh chú ý tới vấn đề của cầu đường tỉnh Tương nằm ở đâu, cũng khiến cho tỉnh ủy và ủy ban tỉnh lo lắng trước những phê bình của Quốc vụ viện.
Phó Tiên Phong nhìn Hạ Tưởng gật đầu, không cần biết là thật tâm hay không, dù sao cũng là có đồng ý.
-Vụ việc chất lượng của cầu Hoài Dương kém, vật liệu xây dựng không đạt tiêu chuẩn, cộng thêm với quản lý lỏng lẻo, lại muốn rút ngắn hoàn thành trước thời hạn, vân vân, đều là những nguyên nhân phát sinh sự cố. Tổ điều tra ủy ban nhân dân Tỉnh đã điều tra cụ thể, cho rằng nguyên Tổng giám đốc Đường Gia Thiếu chịu trách nhiệm chủ yếu, ngoài ra kỹ sư trưởng của tập đoàn là An Hoa, phó tổng chủ nhiệm kỹ sư Vương Tín, tổng giám đốc công ty cầu đường là Tiếu Cường Quốc, giám đốc phụ trách công trình, người phụ trách mua vật liệu, cùng với nhiều người khác bị nghi là bỏ rơi nhiệm vụ lạm dụng chức quyền nhận hối lộ đều giao cho cơ quan tư pháp xử lý.
Phó Tiên Phong đọc một chuỗi danh sách dài, thời gian đọc càng lâu, sắc mặt của Trịnh Thịnh lại càng có ý vị sâu xa.
Trên thực tế, sự cố cầu Hoài Dương tuy rằng nghiêm trọng nhưng không cần chủ tịch Tỉnh đích thân lập danh sách xử lý nhân viên, đường đường chủ tịch Phó không những tự mình lập danh sách mà còn tự mình đọc danh sách, không phải là vì để tâm đến công việc mà là muốn thí xe giữ tướng.
Trong hàng nghìn nhân viên, đại đa số nhân viên trong công ty đều có trách nhiệm, tổng công ty ngoài Đường Gia Thiếu ra còn có hai kỹ sư, mãi mãi không đạt được trình độ làm tổn thương gân cốt.
Trịnh Thịnh cũng rất khách khí ngắt lời của Phó Tiên Phong:
- Đồng chí Tiên Phong, tôi ngắt lời một chút. Danh sách nhân viên không cần đọc hết, thời gian không cho phép, trước hết hãy nói về phương pháp xử lý.
Phó Tiên Phong cũng hiểu được ý của Trịnh Thịnh, chỉ gật đầu một cái:
- Ý của tôi chính là, tổng công ty bắt Đường Gia Thiếu và hai kỹ sư, công ty Tam Phân phụ trách công việc cụ thể của công trình cầu Hoài Dương.
Trịnh Thịnh đợi một lúc lâu, dường như thấy không có đoạn kết rồi mới nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL- Chỉ có vậy?
- Chỉ có thế thôi.
Phó Tiên Phong trả lời chắc chắn.
Phó Tiên Phong tuy rằng không hiểu Trịnh Thịnh lắm, nhưng Trịnh Hải Kỳ đã quá quen thuộc tính tình của Trịnh Thịnh biết cách hỏi như vậy tức là bất mãn với ý kiến của Phó Tiên Phong, tất cả mọi người đều nhận ra, Trịnh Thịnh rất bất mãn với ý kiến của Phó Tiên Phong.
- Tôi có một ý tưởng.
Trịnh Thịnh vung tay lên, biểu hiện rất mạnh mẽ, gần đây Trịnh Thịnh dường như ngày càng tự tin. Sau khi ủy ban kỷ luật điều tra rõ tội của Đường Gia Thiếu, và thảo luận biện pháp xử lý cầu đường tỉnh Tương, hôm nay lại nảy sinh thêm một vấn đề, đó là đề danh chức Phó thị trưởng thành phố Tương Giang, hôm nay trước hết hãy chọn người trước, đồng chí Lý Dương sắp chuyển đi rồi.
Phó Tiên Phong và Diệp Thiên Nam ngơ ngác nhìn, gần đây Trịnh Thịnh quả thật quá mạnh mẽ, hoàn toàn nắm mọi tình hình thì không nói làm gì, còn thường xuyên thay đổi chủ đề thảo luận, một tay áp đặt người khác, so với trước đây khác nhau như hai người vậy.
Nghĩ lại, sau khi Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy áp dụng một loạt các biện pháp, lập trường của Trịnh Thịnh ngày càng đầy đủ, suy cho cùng là do công lao của Hạ Tưởng, nếu không có sự giúp đỡ của Hạ Tưởng thì Trịnh Thịnh bây giờ làm sao có được dũng khí như thế?
Trong nháy mắt, Phó Tiên Phong và Diệp Thiên Nam lại hiểu nhau đến vậy, cùng nghĩ đến một nơi.
Tuy rằng đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng nhưng vấn đề cầu đường tỉnh Tương vẫn đang thảo luận trong không khí căng thẳng, nhưng Trịnh Thịnh muốn khi nào có chuyển biến tốt thì mới chấp nhận, Phó Tiên Phong không đồng ý cũng không còn cách nào khác, quyền chủ động nằm trong tay bí thư.
Thảo luận đi thảo luận lại, cũng không giải quyết được vấn đề gì, Phó Tiên Phong tiếp tục đề cử Hoàng Lâm Thu và Từ Khai Tân, Diệp Thiên Nam ủng hộ Phó Tiên Phong.
Lương Hạ Vũ cũng miễn cưỡng đồng ý.
Trịnh Thịnh không tỏ rõ ý kiến, nhìn về phía Hạ Tưởng nói:
-Đồng chí Hạ Tưởng, có ý kiến gì khác không?
Hội nghị hôm nay, rất nhiều lần Hạ Tưởng đoán được ý nghĩ của Trịnh Thịnh, vấn đề cầu đường tỉnh Tương bàn luận đến độ cao điểm rồi lại bỏ qua, tiếp tục bàn sang sự đề danh của hai vị trí Phó thị trưởng quan trọng, hai việc không có liên quan gì đến nhau, điều này thể hiện ý muốn của Trịnh Thịnh, muốn nắm giữ toàn bộ vụ cầu đường tỉnh Tương nên làm ra vẻ nhượng bộ trong việc lựa chọn người cho vị trí Phó thị trưởng Ủy viên thường vụ và Phó thị trưởng thường trực thành phố Tương Giang.
Trong chính trị, sẽ không có ai đó có khả năng độc quyền, sự nhượng bộ hợp tình hợp lý của Trịnh Thịnh, Hạ Tưởng hoàn toàn có thể hiểu được, nhưng vấn đề là Phó Tiên Phong và Diệp Thiên Nam có hiểu được hay không? Theo như con người của Phó Tiên Phong thì cả việc cầu đường tỉnh Tương với hai vị trí kia Phó Tiên Phong đều muốn nắm giữ.
- Hai đồng chí ấy tôi đều không rõ, vì thế không có ý kiến gì.
Hạ Tưởng khẽ gật đầu, không ngờ bỏ đi quyền lợi của mình.
Hạ Tưởng bỏ quyền lợi không những làm cho Phó Tiên Phong kinh ngạc mà còn khiến Diệp Thiên Nam khó hiểu, lại càng làm cho Trịnh Thịnh giật mình, ông ta biết Hạ Tưởng cố ý lùi sau một bước.
Bởi vì vừa rồi kết quả điều tra vụ việc Đường Gia Thiếu được báo cáo xong, thêm với vấn đề xử lý cầu đường tỉnh Tương, Hạ Tưởng đã phải đau đầu suy nghĩ, đem tất cả mâu thuẫn tập trung tại Ủy ban Kỷ luật.
Hạ Tưởng ngay lập tức làm ra phản ứng, giữ khoảng cách với ông ta, khiến cho Trịnh Thịnh nhận thức được rằng, Hạ Tưởng vẫn giữ lập trường trung lập ở tỉnh Tương, vẫn chưa nghiêng hẳn về phía ông ta.
Trịnh Thịnh không tránh được suy nghĩ, lại nghĩ tới vụ đánh cuộc giữa ông ta với Cổ Thu Thật.
Hội nghị lần này, hiệu quả không cao, nhưng vẫn ít nào đạt được tiếng nói chung, đầu tiên đó là vấn đề của cầu đường tỉnh Tương đã mở rộng hóa, đều đã có phương án; thứ hai là ý đồ của Trịnh Thịnh được hé lộ làm cho Phó Tiên Phong và Diệp Thiên Nam nhận ra, nhưng Hạ Tưởng lập trường không rõ, nên tiến triển sẽ không thuận lợi.
Trịnh Thịnh trở lại văn phòng, suy nghĩ trong chốc lát, liền gọi điện cho Cổ Thu Thật.
- Thu Thật, quả thật Hạ Tưởng đúng như lời ông nói, điềm đạm thành thục, hơn nữa, con suy nghĩ có chiều sâu.
Trịnh Thịnh muốn nói Hạ Tưởng có ý đồ, nhưng lại cảm thấy có gì đó không hay, liền không nói nữa, sau đó lại nói:
- Tuy nhiên dường như có tâm lý đầu cơ.
- Nói như thế nào?
Cổ Thu Thật hỏi một câu ngắn gọn, súc tích.
Trịnh Thịnh nói lại thái độ của Hạ Tưởng một cách ngắn gọn.
Cổ Thu Thật mỉm cười:
- Bí thư Trịnh, ông không thể yêu cầu Hạ Tưởng hoàn toàn theo ông, ông cũng không hứa với cậu ta cái gì. Còn nữa, Hạ Tưởng không phải là người có suy nghĩ nông cạn, cậu ta không đáng để cấp trên biệt đãi.
Trịnh Thịnh cũng cười:
- Dù sao ông cũng rất xem trọng cậu ta, cậu ta cái gì cũng tốt.
-Tôi khẳng định, việc chắc chắn sẽ thành, người thu lợi nhiều nhất chính là ông.
Giọng điệu của Cổ Thu Thật sau đó lại trầm tĩnh:
- Độ mạnh yếu của cầu đường Tỉnh Tương không nhỏ, phía thủ đô đã có hành động rồi, ông phải chú ý phương pháp một chút, bảo vệ trách nhiệm của Hạ Tưởng.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Trịnh Thịnh đi đi lại lại trong phòng, tâm tư có chút hỗn độn. Ông ta cũng nghĩ rằng vụ việc của cầu đường Tỉnh Tương sẽ gây chấn động đến thủ đô, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy, cũng không nghĩ tới mức độ lại nghiêm trọng như vậy.
Nếu như lợi dụng Hạ Tưởng, để Hạ Tưởng làm vật hy sinh, cũng có thể trong lúc hỗn loạn để nắm lấy cầu đường tỉnh Tương, từ đó làm tan rã thế lực của Diệp Thiên Nam. Nhưng Cổ Thu Thật lại yêu cầu ông ta bảo vệ Hạ Tưởng, nếu động đến Hạ Tưởng sẽ phải áp dụng đến biện pháp vu hồi, thậm chí có thể để lỡ mất một cơ hội tốt.
Nên xử lý như thế nào? Hoàn toàn lợi dụng Hạ Tưởng, vào thời điểm quan trọng thì biến hắn thành vật hy sinh hay là theo kế sách lâu dài, chân thành hợp tác với Hạ Tưởng? Giữa được và mất, Trịnh Thịnh cảm thấy khó xử, nhất thời suy nghĩ không ra.
Hạ Tưởng tựa hồ không nghĩ rằng mình có thể sẽ là vật thế thân của Trịnh Thịnh, vẫn dồn ép Đường Gia Thiếu, hoàn tất công tác thẩm tra vụ án, đồng thời cũng không ngừng tấn công Thẩm Hà Dương.
Vài ngày sau, đúng như dự đoán của Hạ Tưởng, Đường Gia Thiếu tự khai, tuy nhiên khi hắn nghe được Lý Tòng Đông báo cáo về sự thật mà hắn thu thập được về Đường Gia Thiếu thì hắn chỉ còn biết âm thầm kinh hãi, hắn biết rằng vấn đề khó khăn đã đến rồi.