Diệp Thiên Nam cho rằng Hạ Tưởng đi Bắc Kinh lần này là vì hắn đã đạt được mục đích của mình, cho nên không để ý đến chiều hướng phát triển tiếp tục của tình hình nữa. Ai ngờ, đúng lúc Hạ Tưởng lên máy bay thì xảy ra biến cố lớn ở Cục công an thành phố Tương Giang.... Sao có thể như vậy?
Diệp Thiên Nam vô cùng kinh hãi!
Lâm Tiểu Viễn cũng không phải là kiểu người lỗ mãng, sao lại có thể mất kiểm soát như phát điên đến mức phải đánh người ở Cục công an thành phố như thế? Y sao lại có thể đánh Hoàng Nghĩa chứ?
Không đúng, dường như có chỗ nào đó không đúng?
Hạ Tưởng bay đến Bắc Kinh càng không phải là hắn bỏ mặc mọi chuyện lại phía sau, không để ý đến nữa mà là cố ý. Mục đích của hắn là tỏ vẻ không quan tâm, cho dù có là việc gì đi nữa, bất kể sự việc có làm lớn đến đâu đi nữa thì hắn cũng không liên quan. Thật là thủ đoạn cao tay!
Trong lúc tức giận, Diệp Thiên Nam thậm chí vẫn thầm kêu lên một tiếng: giỏi
Nhưng ngay lập tức sự tức giận lại bao phủ lấy gã. Rốt cuộc Hạ Tưởng muốn như thế nào? Đến một chuyện nhỏ nhặt hắn cũng mãi không buông tha, là muốn dẫn việc này theo hướng nào. Rốt cuộc là phải làm thế nào hắn mới vừa lòng? Hắn còn muốn làm lớn chuyện đến thế nào nữa, đã gây xôn xao dư luận còn chưa đủ, giờ còn muốn gây ồn ào đến cả Trung Nam Hải hay sao?
Thằng nhãi ranh miệng còn hôi sữa làm càn làm bậy!
Diệp Thiên Nam nhìn những mảnh vỡ của chiếc ấm tử sa trên mặt đất tưởng như Hạ Tưởng. Y không những không thấy nuối tiếc, còn đá bay mảnh vỡ tạo ra một tràng những âm thanh sắc nhọn dị thường.
Thư ký Tôn Hạnh ở bên ngoài đã nghe thấy có tiếng động từ bên trong phát ra nhưng không dám đẩy cửa bước vào. Y đã theo Diệp Thiên Nam hơn hai năm, ít nhiều cũng hiểu được tính cách Diệp Thiên Nam. Một người luôn chú trọng hình tượng như Bí thư Diệp không dễ tức giận nhưng một khi đã tức giận thì kẻ khác tốt nhất đừng tùy tiện làm phiền, nếu không nhất định sẽ trở thành bao cát cho Diệp Thiên Nam trút giận.
Nghe tiếng giống như chiếc ấm tử sa mà Bí thư Diệp thích nhất bị vỡ? thật là đáng tiếc. Nghe nói chiếc ấm đó là do một Bí thư Thành ủy tặng, hình như đáng giá đến một trăm mấy chục nghìn tệ. Tuy rằng khi người khác hỏi đến, Bí thư Diệp chỉ nói đó là chiếc ấm thông thường giá vài chục tệ, nhưng thực chất trong lòng vẫn muốn được những người sành sỏi tâng bốc vài câu.
Cũng chẳng biết kẻ đen đủi nào lại dám chọc giận Bí thư Diệp đến mức nổi cơn tam bành như vậy. Chiếc ấm tử sa vỡ rồi, món nợ lớn này lão ta nhất định sẽ tính vào kẻ đó. Thật là một kẻ đen đủi, chỉ cần Bí thư Diệp vẫn còn ở tỉnh Tương một ngày thì kẻ đó đừng mơ có thể thăng tiến dù chỉ một bước.
Tôn Hạnh nào có biết kẻ đã khiến Diệp Thiên Nam nổi giận lôi đình chính là Hạ Tưởng- người khiến y căm giận tới tận xương tủy nhưng lại không thể làm gì được.
Cũng không hoàn toàn là không làm gì được, Diệp Thiên Nam còn có rất nhiều thủ đoạn có thể dùng để đối phó với Hạ Tưởng. Nhưng bây giờ chưa phải lúc, hơn nữa, điều làm Diệp Thiên Nam đau đầu nhất đó là cách hành xử của Hạ Tưởng dường như không hề có chút sơ hở nào để công kích. Rất khó dùng vấn đề kinh tế hay mối quan hệ nam nữ để đánh bại hắn, hơn nữa chuyến đi Tương Giang lần này của y không hề có thân tín đi cùng nên cũng không thể đánh trộm hắn.
Lẽ nào hắn thật sự là một kẻ mà người khác không thể tấn công?
Đầu óc bình tĩnh trở lại, Diệp Thiên Nam mở cửa sổ, nhìn thấy bên ngoài mây đen phủ kín bầu trời, có tiếng sấm âm ỷ từ nơi xa truyền đến. Một tiếng nổ vang lên tựa như làm rung động cả trời đất.
Để mặc cho mưa gió quất mạnh vào người, Diệp Thiên Nam cũng không hề e sợ tiếng sấm nổ gần như vang ngay trên đầu mình. Nước mưa tạt vào mặt khiến y cảm thấy bình tĩnh và tỉnh táo hơn nhiều. Y bắt bản thân phải trấn tĩnh, nhất định phải nắm được mạch suy nghĩ của Hạ Tưởng, phải làm rõ rốt cuộc là Hạ Tưởng muốn làm gì, thì gã mới có thể dễ dàng chuẩn bị thủ đoạn đối phó có tính chuẩn xác cao.
Nhưng càng nghĩ về cách sắp xếp chặt chẽ chu đáo của Hạ Tưởng thì càng khiến y kinh hãi. Vốn nghĩ rằng Hạ Tưởng vừa mới tới Tương Giang thì hắn sẽ lập tức ra tay, dựa vào việc có chỗ dựa tạm coi là vững chắc, nhưng Diệp Thiên Nam vẫn coi thường Hạ Tưởng. Bởi trong chốn quan trường, có người hậu thuẫn tuy là rất quan trọng, đến được cấp phó tỉnh trở lên thì chắc chắn hậu thuẫn của tất cả mọi người đều rất vững chắc, đều có quyền lực to lớn trong tay, lúc này điều cần thiết chính là bản lĩnh thực sự khi đối mặt trực tiếp.
Còn một điều nữa, Diệp Thiên Nam tưởng rằng Hạ Tưởng chẳng qua chỉ là gã thanh niên xốc nổi, chỉ dựa vào tí nhiệt tình, có ít nhiệt huyết cộng thêm vài phần kích động, muốn quan mới chính sách mới, có thể làm được thì phải làm từ đầu đến cuối, làm không xong thì chắc chán phải cuốn cờ im trống. Cho tới tận hôm nay,
cho đến khi nhận được tin tức khi nãy, Diệp Thiên Nam mới thực sự sợ hãi, mới lần đầu tiên ý thức được sự đáng sợ của Hạ Tưởng là ở đâu, hắn có thể âm thầm làm những chuyện kinh thiên động địa.
Hạ Tưởng quả là đối thủ đáng sợ nhất từ trước tới nay mà y gặp phải. Con người hắn không những toát ra vẻ bí hiểm mà còn luôn có những thủ đoạn khó lường, khiến người khác khó lòng phòng bị.
Việc Lâm Tiểu Viễn đánh người hôm nay xảy ra giống như cơn dông tố bất ngờ ập đến, có thể là trùng hợp, cũng có thể là có người đã sắp đặt trước. Dù là thế nào thì người cũng đã đánh, sự việc đã bị làm cho to chuyện, Thái Giang Vĩ nhất định sẽ không bỏ qua, Lâm Tiểu Viên sẽ không được ra khỏi Cục công an thành phố Tương Giang theo đúng thời hạn.
Trong lòng Diệp Thiên Nam đột nhiên lóe lên một ý nghĩ khiến y ớn lạnh. Lẽ nào ngay từ đầu Hạ Tưởng đã không định cho Lâm Tiểu Viễn ra khỏi đó nữa? Vậy ý đồ của hắn khi nhằm vào Lâm Tiểu Viễn là gì?
Diệp Thiên Nam quyết định không nắm rõ mạch suy nghĩ của Hạ Tưởng thì không thôi, trước tiên cũng chưa ra tay.
Trong cơn bão tố hôm nay Diệp Thiên Nam đã đánh vỡ chiếc ấm tử sa, còn để cho nước mưa làm ướt hết mặt mũi, tâm trạng vô cùng nặng nề. Ngược lại với tâm trạng ngột ngạt âu sầu của y, cuộc đối thoại của Trịnh Thịnh và Phó Tiên Phong lại nhẹ nhàng, vui vẻ hơn rất nhiều.
- Tiên Phong, tôi gặp anh trước để trao đổi ý kiến xử lý với đồng chí Tất Bằng và việc quyết định xử phạt với đồng chí Thái Giang Vĩ, còn nữa, ai sẽ là người thay thế cho chiếc ghế trống hiện nay của Cố Thế Kỳ...
Thái độ của Trịnh Thịnh vô cùng lịch sự và lời nói cũng rất nhẹ nhàng. Trong văn phòng Bí thư Tỉnh ủy dễ chịu hơn nhiều so với cơn giông tố bên ngoài.
Sau khi Tất Băng bị bắt giam, vì vẫn chưa chịu khai nên đến giờ vụ án vẫn chưa có tiến triển, nhưng chỉ dựa vào chứng cứ hiện có cũng đủ để cho y bị cách chức và khai trừ khỏi Đảng. Nhưng vụ án vẫn đang được giữ kín đến bây giờ là vì muốn cạy được miệng Tất Bằng, dẫn tới cơn chấn động quan trường Thần Đông….
Nhưng bây giờ giá trị của Tất Bằng đã trở nên rất thấp. Cố Thế Kỳ vì hành vi đút lót tám trăm tám mươi nghìn tệ đã bỗng chốc nổi danh khắp chốn, sau khi bị bắt y không hề phản kháng mà ngoan ngoãn khai ra toàn bộ các vấn đề.
Các vấn đề mà Cố Thế Kỳ khai nhận chính là tạo cơ sở, châm mồi lửa cho kíp nổ cuối cùng của cơn chấn động quan trường tại Thần Đông.
Hạ Tưởng hiện không ở Tương Giang, Trịnh Thịnh liền có ý gặp Phó Tiên Phong, thử thăm dò ý tứ Phó Tiên Phong. Tầm mắt của Trịnh Thịnh đặt ở đại cục. Y tuy rằng cũng nghe nói Cục công an Tương Giang xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhưng y không hề biết kẻ Hạ Tương muốn chĩa mũi kiếm vào lại là Lâm Tiểu Viễn.
- Tôi muốn nghe ý kiến của Bí thư Trịnh trước đã.
Biểu hiện gần đây của Phó Tiên Phong rất tốt: khiêm tốn, điềm tĩnh, dốc sức phát triển kinh tế, giống như một Chủ tịch tỉnh thiết thực, luôn theo sát từng bước của Bí thư. Y không lộ mặt, không tranh đấu, thoắt cái biến thành một con người khác hoàn toàn, liền khiến nhiều người khó lòng lý giải.
Trịnh Thịnh cũng có chút khó hiểu nhưng vẫn vui khi thấy biểu hiện hiện này của Phó Tiên Phong.
- Một suy nghĩ ban đầu của tôi là vụ án của Tất Bằng vẫn có chỗ có thể khai thác, cứ giao cho các đồng chí phía Ủy ban Kỷ luật tiếp tục điều tra xử lý. Còn về việc chọn người thay thế cho Cố Thế Kỳ, tạm thời tôi vẫn chưa tìm được ứng viên thích hợp? Tiên Phong có thấy ai phù hợp không?
Trịnh Thịnh tiếp tục tung mồi nhử để thăm dò ý tứ của Phó Tiên Phong.
- Tôi đã có một vài ứng cử viên thích hợp cho chức phó Bí thư Thành ủy Thần Đông, đến lúc đó sẽ xin ý kiến cụ thể của Bí thư Trịnh.
Tuy nhiên về vụ án của hai người Tất Bằng và Cố Thế Kỳ, tôi cho rằng không nên chỉ xem xét cá nhân riêng biệt mà phải xem xét dưới góc độ tổng thể. Một thành phố Thần Đông, không chỉ sập cầu Thần Đông, còn có việc Phó thị trưởng ngã ngựa, có Phó thị trưởng thường trực tham ô nhận hối lộ, còn cả phó Bí thư Thành ủy đút lót. Tất cả những việc này liền khiến cho mọi người không thể không suy nghĩ sâu hơn, phải chăng cả bộ máy Đảng và chính quyền Thần Đông có vấn đề?
Tiếng của Phó Tiên Phong khá nhỏ, tốc độ cũng không nhanh, nếu như không chú ý lắng nghe sẽ bị tiếng mưa gió bên ngoài lấn át, gần như nghe không rõ.
Trịnh Thịnh không hề trách việc Phó Tiên Phong nói quá nhỏ, ngược lại còn mỉm cười ôn hòa, gật đầu nhè nhẹ với ý kiến của Phó Tiên Phong, thể hiện vô cùng kiên nhẫn và kiềm chế. Ngoài mặt thì mỉm cười nhưng trong lòng lại rất vui mừng.
Lời của Phó Tiên Phong một lần nữa khẳng định chắc chắn những gì mà Trịnh Thịnh đang phỏng đoán, việc Hạ Tưởng và Phó Tiên Phong tìm được ý kiến thống nhất vẫn rất có hiệu quả.
Tuy nhiên cũng khiến y có đôi chút cảm thán. Phó Tiên Phong từ xưa đến nay không phải là kẻ sợ làm to sự việc. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trịnh Thịnh lo rằng sự việc không lớn, cũng không biết hợp tác với y có phải là chuyện bảo hổ lột da hay không?
Không biết đến lúc đó, tham vọng Phó Tiên Phong rốt cuộc sẽ lớn đến đâu?
Nhưng hiện nay không thể định liệu nhiều điều như thế, bạn bè trong thời gian ngắn cũng là bạn bè. Trên đấu trường chính trị không bao giờ có người bạn nào lâu dài.
Trịnh Thịnh liền gật đầu nói:
- Có lẽ bộ máy Đảng và chính quyền thành phố Thần Đông cũng thực sự có vấn đề lớn. Trong vấn đề của Thần Đông, Tỉnh ủy cũng có trách nhiệm nhất định.
Có nghĩa là, người phải chịu trách nhiệm trong vấn đề của Thần Đông đương nhiên chính là Diệp Thiên Nam.
Phó Tiên Phong không tiếp lời Trịnh Thịnh, về cơ bản đã đạt được ý kiến thống nhất, tiếp theo nên đợi tới thời cơ thích hợp:
- Tốt nhất vẫn nên đợi đến sau khi Bí thư Hạ trở về, rồi mới đưa ra quyết định cụ thể về vấn đề của Tất Bằng và Cố Thế Kỳ. À, đúng rồi, còn về Thái Giang Vĩ... Thái Vĩ đã phạm tội gì vậy? Y hình như là Cục trưởng Cục công an thành phố Hoài Dương thì phải?
Câu hỏi cuối cùng rất khá, cho thấy một mặt xảo quyệt trong trí tuệ chính trị của Phó Tiên Phong. Là Chủ tịch tỉnh, y không thể không biết chuyện Thái Giang Vĩ bị bắt, bởi vì sự việc đã đồn đại xôn xao khắp nơi. Nhưng y vẫn cố ý giả bộ hoàn toàn không biết, chính là muốn nói với Trịnh Thịnh, rằng rất nhiều việc y không hề quan tâm, y là một người ít nói rất đạt tiêu chuẩn.
Trịnh Thịnh nở một nụ cười chứa đầy hàm ý…
Cười thì cười, nhưng dù là Trịnh Thịnh hay Phó Tiên Phong đều không thể biết được trong việc của Thái Giang Vĩ, Hạ Tưởng chôn giấu mưu mô thâm hiểm đến chừng nào.
Bầu trời Bắc Kinh rất đẹp với ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi. Vừa xuống sân bay, Hạ Tưởng liền cùng Liên Nhược Hạm lên chiếc Audi A8 đã chờ sẵn ở đó, nhanh chóng rời đi.
Lâm Hoa Kiến cũng có người đến đón. Gã nhìn theo chiếc đèn hậu của chiếc Audi A8 đã lao vút đi, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Không phải là gã đố kị vì Hạ Tưởng có xe sang hơn của gã mà bởi khi vừa xuống đến sân bay mở máy ra đã nhận được một tin khiến gã chết lặng!
Lâm Hoa Kiến gần như sắp phát điên lên, gã không dám tin Lâm Tiểu Viễn lại có thể ngu ngốc đến mức đánh người ở Cục công an!
Tuy rằng Lâm Tiểu Viễn có một số thói quen xấu của con nhà quan chức, nhưng gã vẫn luôn quản lý rất nghiêm khắc, Lâm Tiểu Viễn cũng không ngông cuồng đến mức coi trời bằng vung như thế. Sao lại có thể đánh người ngay ở Cục công an chứ?
Nếu như người mà Lâm Tiểu Viễn đánh là cảnh sát thì còn đỡ, sự việc còn có khả năng xoa dịu, nhưng đằng này kẻ bị đánh lại là Hoàng Nghĩa, mà còn đánh y đến mức mù một mắt... Thật đúng là hồ đồ, liều lĩnh!
Lâm Hoa Viên thiếu chút nữa quẳng chiếc điện thoại, càng thiếu chút nữa quay lưng trở về Tương Giang!
Hạ Tưởng thật là ép người quá đáng, chắc chắn là hắn ngấm ngầm gây khó dễ. Lâm Hoa Viễn lập tức đổ toàn bộ sai lầm lên đầu Hạ Tưởng. Y ngồi trong xe nghĩ một lúc, nói với lái xe:
- Không về Ủy ban Kỷ luật Trung ương nữa, đến nhà lãnh đạo cũ trước đã...
Trong khi vội đến nhà họ Ngô, Hạ Tưởng bất ngờ nhận được điện thoại của Tào Vĩnh Quốc.
- Hạ Tưởng, con tới Bắc Kinh rồi à? Ta cũng đang ở đây. Bây giờ con hãy đến chỗ cũ, Thủ tướng cũng đang ở đây.
Nhanh thật..., sự việc có chuyển biến mà Hạ Tưởng không thể ngờ tới!