Quan Thần

Chương 137: Bí mật của Liên Nhược Hạm và tiền đồ của Hạ Tưởng

Tào Thù Lê cũng bị Hạ Tưởng chọc cười, làm mặt quỷ với Mễ Huyên:

- Đồ khí thải.

Mễ Huyên tức giận đến đứng cả người dậy, muốn nói điều gì nhưng không nói ra được, cuối cùng phẫn nộ ngồi xuống:

- Tôi tạm thời ngưng chiến, nhưng mặt khác cũng trịnh trọng cảnh cáo Hạ Tưởng. Nếu cậu còn muốn tôi nói lời hay ý đẹp ở trước mặt dượng thì cậu phải thỏa hiệp với tôi.

Tào Thù Lê không cho là đúng liền "hừ" lên một tiếng:

- Hiện tại thì ba em rất tốt với Hạ Tưởng, ông ấy cũng không phải là không có ý kiến của mình, không cần phải chị thêm mắm thêm muối, lại càng không muốn chị lại nói bậy về anh ấy.

Sau khi ăn xong, cũng không thấy Liên Nhược Hạm gọi tính tiền mà cả giám đốc lẫn nhân viên đều đứng thành một đoàn tiễn đưa mọi người. Liên Nhược Hạm cũng không để ý đến bọn họ, cũng không chịu nói đến một câu, bước thẳng ra xe. Đi được một đoạn, cô dừng xe lại, mở cửa bước xuống giao tay lái cho Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng thì đang muốn nghỉ ngơi một lúc.

Liên Nhược Hạm nhận thấy trình độ lái xe của Hạ Tưởng rất được, đường dài nên người cũng khá mệt mỏi, vì thế không chịu nhượng bộ:

- Không có quan hệ gì cả, trên đường không ai hỏi bằng lái xe cả, mà tới thành phố Yến rồi, nếu có ai muốn hỏi anh, có cô bé Lê ở đây, anh còn lo lắng gì nữa?

- Thôi, được rồi!

Hạ Tưởng gặp tình cảnh Tào Thù Lê không ra mặt nói chuyện cho hắn, đành phải ngồi lên ghế lái, mặc dù lái xe là miễn cưỡng, nhưng mà lái xe phục vụ ba vị mỹ nữ như thế này cũng là điều vinh hạnh.

Mấy giờ sau, xe tới thành phố Yến, sắc trời lúc này đã bắt đầu vào tối, Hạ Tưởng muốn đưa Tào Thù Lê về nhà trước, tuy nhiên Tào Thù Lê lại khăng khăng cùng ăn cơm chiều với hắn, nên hắn đành phải chạy xe tới Sở Phong Lâu.

Làm Hạ Tưởng không ngờ chính là chuyến viếng thăm này đã làm Sở Tử Cao mừng rỡ như phát điên, tự mình ra tiếp khách, sự sốt sắng, sự ân cần của ông ta có khi còn nhiều hơn so với nhân viên phục vụ, khiến tất cả các nhân viên đều được mở rộng tầm mắt, không rõ ông chủ lớn của Sở Phong Lâu đang làm ăn phát đạt này không hiểu sao lại có thái độ như vậy với một người trẻ tuổi không rõ lai lịch.

Nếu chỉ có Hạ Tưởng ở đây, chắc chắn là hắn sẽ tán gẫu với Sở Tử Cao. Đáng tiếc, Liên Nhược Hạm lại cực kỳ không thích cái vẻ mặt tươi cười nịnh nọt của Sở Tử Cao, lạnh lùng nói với Hạ Tưởng:

- Chúng ta ăn cơm, không phải phô trương để nói chuyện. Anh và ông ta có giao tình thì để sau, bây giờ mời ông ta ra ngoài, để chúng ta im lặng ăn cơm có được không? Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Sở Tử Cao không phải là người không có ánh mắt, nhưng bị một người đẹp vừa giáp mặt đã đuổi đi, ít nhiều mặt mũi cũng khó coi, hắn cười gượng nói:

- Tiểu thư Liên thông cảm, tôi và thư ký Hạ là bạn bè của nhau. Bạn bè lâu ngày gặp mặt, nhiệt tình với nhau một chút cũng là chuyện bình thường.

- Mời anh ra cho!

Giọng điệu của Liên Nhược Hạm thản nhiên, có một vẻ thản nhiên, kiên quyết.

- Nếu anh không ra, chúng tôi sẽ đổi nhà hàng.

Đột nhiên Hạ Tưởng nổi giận:

- Liên Nhược Hạm, xin cô tôn trọng người khác. Nếu cô cảm thấy cô có thực lực để tự cao tự đại, không để người khác vào mắt, có lẽ cũng không nhất thiết ngồi cùng một chỗ với chúng tôi đâu.

Hạ Tưởng tức giận không phải bởi vì Sở Tử Cao khó xử. Sở Tử Cao kinh doanh nhà hàng nhiều năm, gặp các chuyện xấu hổ và nan giải nhiều lắm rồi, da mặt dày đã luyện tới mức súng dao không thể xâm phạm. Hắn đột nhiên bốc lửa là bởi hắn muốn thử phản ứng của Liên Nhược Hạm một chút, xem cô có biết sự không thích hợp của mình mà kìm chế một chút không?

Ánh mắt Liên Nhược Hạm trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng tuyết, kinh ngạc nhìn Hạ Tưởng một lát, sau đó trên mặt nhìn không ra là đang giận hay đang vui nói:

- Tôi mệt rồi, không muốn đổi chỗ nữa. Anh ta muốn ở lại thì ở lại đi, chào hỏi nhau một chút là được rồi.

Liên Nhược Hạm không ngờ lại nhượng bộ.

Chẳng những Tào Thù Lê không thể tin vào mắt mình, cô mở to hai mắt ra mà Mễ Huyên cũng nhìn Hạ Tưởng, sau lại nhìn Liên Nhược Hạm, dường như muốn phát hiện điều bí mật gì đó, kết quả đương nhiên khiến cô thất vọng. Trên mặt Hạ Tưởng mang theo nụ cười yếu ớt, vẻ mặt không thay đổi, Liên Nhược Hạm cũng bình thản, giống như không có việc gì xảy ra cả.

Cuối cùng Sở Tử Cao cũng cáo từ đi ra ngoài, tuy nhiên hắn bảo Hạ Tưởng nếu rảnh phải tới chỗ hắn. Hạ Tưởng cũng muốn từ nơi hắn mà tìm hiểu một số tin tức, liền thuận miệng đáp ứng.

Sau khi ăn cơm xong, mọi người lưu luyến đưa Tào Thù Lê về nhà, Mễ Huyên cũng ở lại nhà Tào gia. Sau khi ước hẹn thời gia sẽ tới nhà cô ăn cơm, Hạ Tưởng liền cùng với Liên Nhược Hạm đi đến tòa nhà Cao ốc quốc tế chuẩn bị thuê phòng.

Hạ Tưởng đưa chứng minh thư cho nhân viên tiếp tân, cô nhân viên này thấy một thanh niên cùng với một cô gái vào thuê phòng để ở, đương nhiên là cho rằng hai người này có quan hệ, nên không hỏi thêm mà bố trí hai người vào một phòng. Sau khi Liên Nhược Hạm cất xe xong, thấy Hạ Tưởng chỉ lấy một phòng, liền cười cười vẻ khinh thường:

- Nghĩ là tôi có thể dễ dàng thu phục nhỉ?

Hạ Tưởng giơ tay lên:

- Theo chứng minh thư mà, muốn đăng ký hai phòng thì phải trình ra hai chứng minh thư. Cô không nên nghĩ bậy bạ. Đừng tưởng bở, tôi cũng còn không muốn.

Liên Nhược Hạm mặc dù lạnh lùng nhưng dù sao cũng là một cô gái, bị Hạ Tưởng nói như vậy sắc mặt không khỏi ửng đỏ, xoay người lên lầu:

- Lấy thêm cho tôi một phòng.

Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm ở hai phòng có cửa đối diện nhau. Sau khi trao chìa khóa phòng cho cô, hắn đang định quay về phòng, lại nghe Liên Nhược Hạm chần chừ nói:

- A, chờ một chút, anh chờ tôi một chút.

Hạ Tưởng muốn đùa cô, liềnhỏi:

- Làm sao vậy, đã nghĩ thông rồi sao?

Liên Nhược Hạm thẹn quá phát giận:

- Nghĩ thông cái đầu của anh.

Tuy nhiên, cô thấy Hạ Tưởng đang muốn đi, trong lòng gấp rút quá đến độ trở thành rụt rè, cố gắng để giọng nói trở nên dịu dàng một chút:

- Có chuyện muốn làm phiền anh một lát, anh có thể giúp tôi kiểm tra lại phòng một chút không?

Con gái dù sao cũng là con gái, mặc dù Liên Nhược Hạm có thể một mình đánh được ba tên lưu manh, nhưng đối với các loại côn trùng như con gián thì rất là sợ. Hạ Tưởng bất đắc dĩ đành phải cùng với cô kiểm tra lại nệm, mở buồng vệ sinh, cẩn thận kiểm tra mọi chốn mọi nơi, khoảng chừng một giờ sau, Liên Nhược Hạm mới nghĩ đến việc để cho Hạ Tưởng đi.

Tuy nhiên, trong quá trình kiểm tra này, thỉnh thoảng Liên Nhược Hạm lại xoay người hay cúi người, làm lộ da thịt bóng mượt vùng thắt lưng và các đường cong hoàn mỹ. Hơn nữa, trong quá trình này thỉnh thoảng hai người lại có sự va chạm, cự ly thì gần, Hạ Tưởng có thể ngửi thấy được mùi thơm ngát từ trên người cô tỏa ra. Mùi hương này hoàn toàn khác biệt so với Tào Thù Lê, có vẻ đậm hơn một chút so với Tào Thù Lê nhưng lại kém phần nồng đậm của Tiếu Giai. Nếu nói mùi thơm trên cơ thể Tào Thù Lê có mùi thơm ngát của hoa sen, của Tiếu Giai là hương của loài hoa Bách Hợp, thì Liên Nhược Hạm tỏa ra mùi hương giống như mùi của hoa đinh hương làm cho người ta thấy an thần, tĩnh khí.

Phải lái xe hơn một nửa quãng đường, làm Hạ Tưởng rất mệt mỏi, vừa nằm xuống giường liền nhắm mắt ngủ luôn.

Ngày hôm sau, hắn đưa Liên Nhược Hạm đi ăn sáng. Ở thành phố Yến này, hắn được tính như là chủ nhà, Liên Nhược Hạm trở thành khách, tất nhiên hắn phải cố sức để thể hiện vai trò chủ nhà của mình. Bữa sáng cũng được ăn rất đơn giản, đối với việc ăn uống này thì dường như Liên Nhược Hạm cũng không cầu kỳ, ăn đơn giản mấy cái quẩy và bát cháo. Tới giờ phải đi làm, Hạ Tưởng đầu tiên gọi điện thoại cho Lý Đinh Sơn, thông báo một chút tình hình.

Lý Đinh Sơn nghe thấy vậy, tinh thần rất thoải mái, ông ta cười nói:

- Ngày hôm qua tôi và Cao Hải trao đổi điện thoại với nhau, hôm nay cậu có thể lên gặp trực tiếp ông ta. Mặt khác, đừng quên củng cố thêm quan hệ với Giám đốc sở Tào, nhất định phải tới làm khách gia đình nhà người ta.

Lý Đinh Sơn giống như người mẹ, không ngại dặn dò Hạ Tưởng phải chú ý một số công tác làm việc. Liên Nhược Hạm ở bên cạnh, nghe vậy đôi lông mày hơi nhíu lại:

- Thật dài dòng, giống như đang còn trẻ con lắm đấy, ông ta thật quá coi thường anh.

Dập máy điện thoại, Hạ Tưởng cười ha hả:

- Từ trước tới nay dường như người coi tôi là trẻ con chính là cô mới đúng. Không phải cô cứ mở miệng là bảo tôi miệng đầy hơi sữa, cô so với tôi còn ít tuổi hơn, bày đặt bộ mặt lạnh lùng, giả vờ như thành thục lắm đấy, cho ai nhìn vậy?

Trên mặt Liên Nhược Hạm không có nụ cười, tuy nhiên thái độ tốt hơn rất nhiều:

- Nói chuyện nghiêm túc đi, muốn đi đâu, tôi đưa anh đến đó.

Thật ra Hạ Tưởng cũng không muốn đi cùng với Liên Nhược Hạm, nhưng cô ta không đợi trả lời liền lên xe nổ máy. Hạ Tưởng ngẫm nghĩ, thấy rằng có một cô gái xinh đẹp lái xe cho mình cũng rất tốt, cứ thế an vị ở nghế phụ lái, vung tay một cách hoành tráng.

- Đi đến Ủy ban nhân dân thành phố.

Từ Cao ốc Quốc tế đến Ủy ban nhân dân thành phố cũng gần, cách không đầy hai dãy phố, nửa giờ sau, Liên Nhược Hạm đã dừng chiếc xe Land Rover mang biển số Bắc Kinh ở cửa Ủy ban nhân dân. Tuy nhiên, tại thành phố này, biển số của Bắc Kinh không có uy lực như giấy phép của Ủy ban nhân dân thành phố, cảnh vệ không chút khách khí ngăn xe lại, yêu cầu cô trước hết đăng ký muốn gặp ai, ở phòng chức năng nào, trình Chứng minh thư ra, quá trình này giống như đang thẩm tra tội phạm vậy.

Hạ Tưởng vốn đang định thực hiện theo trình tự, điền mẫu đăng ký thì Liên Nhược Hạm từ trong xe lấy ra một đống giấy chứng nhận, thuận tay đưa tất cả cho cảnh vệ. Cảnh vệ vừa mở đống chứng nhận ra, lập tức vẻ mặt khẩn trương, tư thế trở nên cung kính, mở cổng cho đi qua.

Dừng xe xong, Liên Nhược Hạm ngửa người có vẻ đắc ý:

- Anh chắc cảm thấy tự hào vì đã quyết định anh minh, có tôi lái xe miễn phí cho anh, thành phố Yến này chỗ nào cũng đi thông suốt được.

Hạ Tưởng lắc lắc đầu, ra vẻ thở dài nói:

- Một chút việc nhỏ mà đã đắc ý rồi, rốt cuộc vẫn chưa trưởng thành được, chưa đủ độ chín chắn. Được, cô ở trong xe chờ tôi, nếu làm lái xe, phải làm tròn chức trách của mình.

Lập tức Liên Nhược Hạm sửng sốt, vẻ mặt của cô khiến Hạ Tưởng không kìm nổi muốn cười, tuy nhiên lại sợ chọc giận đến tiểu ma nữ này, hắn cố gắng nín cười nói:

- Nói vậy chứ nếu cô có việc thì đi trước đi, cảm ơn cô đã đưa tôi đến đây.

Liên Nhược Hạm phụng phịu, hiển nhiên tức giận, không để ý đến Hạ Tưởng.

So với tòa nhà Thành ủy có vẻ đơn giản, cũ nát kia thì trụ sở của Ủy ban nhân dân thành phố có vẻ quý phái và xa hoa hơn, được kiến tạo như một tòa cao ốc, tường là các kính màu, đại sảnh lớn và đầy ánh sáng, làm cho người ta nghĩ mình đang ở khách sạn năm sao.

Tân trang lại trụ sở Ủy ban nhân dân thành phố là kiệt tác của cựu Thị trưởng, đáng tiếc là hắn còn chưa kịp hưởng thụ liền được thăng quan điều đến một vùng đất khác. Người trước trồng cây, người sau hái quả, hưởng thụ các thiết bị hiện đại, Trần Phong rất bất mãn đối với sự xa hoa của Ủy ban nhân dân thành phố, nhưng ông ta không thể di dời lại Ủy ban nhân dân thành phố được, tuy nhiên thỉnh thoảng vẫn phải mắng một vài câu, nói làm công cho quần chúng mà như vậy thì sẽ bị dân chúng chửi cả mả tổ ở sau lưng.

Dân chúng có chửi đổng phía sau hay không thì cũng không ai biết, cho đến bây giờ cũng không nghe ai nói đến. Hạ Tưởng hiểu rất rõ, ở kiếp trước, Trần Phong là người kiên định và có năng lực, nhưng người kế nhiệm ông ta lại có dáng dấp của một nhà chính khách hơn là một chính trị gia. Từ sau lúc nhậm chức, không những ông ta gia cố thêm một bức tường vây, tăng cường thêm cảnh vệ đứng canh ở cửa, còn làm một biển báo khu cấm ở trước cửa Ủy ban nhân dân thành phố, thậm chí còn quy định rất nghiêm ngặt rằng các xe không thuộc các khối cơ quan nhà nước thì không cho phép đi vào và dân chúng không được tự do ra vào Ủy ban nhân dân thành phố.

Về sau, trong việc cải tạo các thôn nội đô, vị Thị trưởng mới kế nhiệm Trần Phong đề xuất ra khẩu hiệu: "Một năm bước một bước dài, ba năm sau thay đổi lớn!". Sửa đường vốn là chuyện tốt, nhưng không có trí tuệ chính trị và năng lực trù tính đại cục thì chuyện tốt thường biến thành chuyện xấu. Trong trí nhớ của Hạ Tưởng, sau khi sửa đường điên cuồng một thời gian, gần như tất cả các đường chính trong thành phố Yến đều coi như khởi công một lúc. Nhưng cái việc ba con đường chính của thành phố đều khởi công một lúc gây ách tắc cho giao thông đi lại không nói, lại thi công trong mùa hè nóng nực, không chọn thời tiết mát mẻ buổi tối để thực hiện mà lại cứ trưa hè nóng bức lại ép công nhân ra làm việc, trong những đoạn thời gian này, giao thông đi lại tắc nghẽn, tất cả công nhân đều phải liều mạng, chổng vó mà làm việc.

Thật ra thì việc này cũng có thể khắc phục được, nhưng nghiêm trọng nhất chính là ảnh hưởng đến sự đi lại của dân chúng nhưng lại cố tình bóp méo sự thật.

Vì thế thành công vĩ đại của vị Thị trưởng này không phải trong việc này mà là trong lĩnh vực khác. Ông ta giả bộ như luôn đi sâu vào đời sống quần chúng, thỉnh thoảng cải trang hòa nhập vào trong cuộc sống thường nhật của nhân dân để nghe lắng nghe các phản ánh. Vì thế, ông ta yêu cầu phía đài truyền hình bố trí một số kẻ giả dạng quần chúng để trả lời các câu hỏi phỏng vấn. Ví dụ như hỏi là có ảnh hưởng đến đi lại của dân chúng không? Trả lời không. Hỏi có cảm thấy giao thông bế tắc? Trả lời không cảm thấy. Hỏi có cảm tưởng gì khi thành phố đang sửa đường như lúc này? Trả lời là cảm tạ chính phủ, cảm tạ Đảng… Tuy nhiên, nghe nói có một lần khi đang quay phỏng vấn, một số quần chúng nhân dân tò mò vây quanh, thấy có kẻ nói nhăng nói cuội như vậy, trong lúc nhất thời lửa giận bùng lên, tất cả nhào vào đánh cho nhóm phỏng vấn này một trận, thiếu chút nữa là đập vỡ cả camera, vị Thị trưởng kế nhiệm này cũng bị mọi người rầm rầm mắng chửi. Từ đó về sau, ông ta không dám làm cái trò này nữa.

Hạ Tưởng còn nhớ có những sự việc tưởng như hoang đường cũng được diễn ra. Ủy ban nhân dân thành phố vì muốn nâng cao thu nhập từ thuế, đã ra các chính sách nhằm về phía xe taxi. Sau khi các chính sách ban ra, lập tức toàn bộ các lái xe taxi đều bãi công, với sự kiện này bắt buộc lại phải hủy bỏ chính sách. Lại còn có sáu năm sau, sau khi cây cầu Nhị Kiều được hoàn thành, đột nhiên lại xây lên một trạm thu phí, kết quả tiêu vào đó mất hơn trăm vạn tệ, sau đó, toàn bộ người dân trong thành phố lên tiếng phản đối mãnh liệt, trạm thu phí hoạt động được mấy tháng lại phải dỡ bỏ, làm tốn mất bao nhiêu tiền thuế từ mồ hôi nước mắt của nhân dân, trở thành trò cười lúc trà dư tửu hậu. Từng sự kiện, từng việc được hiện lên trước mắt, lúc đó lòng dân oán thán vô cùng.

Bởi vậy trong lòng hắn cảm khái, nếu lịch sử để cho Trần Phong có cơ hội duy trì thêm vài năm nữa, không dám nói là ông ta có thể đưa thành phố Yến lên thành đô thị số một, những ít ra so với các Thị trưởng hoang đường sau này thì vẫn tốt gấp mấy trăm lần.

Gõ cửa phòng Cao Hải thì thấy ông ta đang nói chuyện với người nào đó bên trong, thấy Hạ Tưởng, Cao Hải mừng rỡ, theo bản năng đứng lên:

- Hạ Tưởng, ngồi chỗ kia, chờ tôi một chút.

Đang nói chuyện với Cao Hải chính là Phó Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, hắn không ngờ là Cao Hải lại đứng lên nghênh đón một người rất trẻ tuổi, trong bụng nghĩ thầm, chẳng lẽ người này là con cháu của vị quan to nào đó, nếu không với thân phận của Cao Hải, người bình thường tới đây thì hắn chỉ gật gật đầu tiếp đón, làm sao có sự nhiệt tình như vậy?

Vốn hắn còn có công tác để báo cáo, tuy nhiên thấy bộ dáng mừng rỡ của Cao Hải, hắn cũng muốn thuận gió đẩy thuyền, tạo cơ hội cho Cao Hải nói chuyện. Vì thế hắn cáo từ đi ra, lúc đi tới gần Hạ Tưởng còn cố ý nhìn Hạ Tưởng mấy lần, trong lòng buồn bực, không hiểu người này rốt cuộc là ai?

Trong phòng lúc này chỉ còn lại Cao Hải và Hạ Tưởng, Hạ Tưởng lại lần nữa đứng lên, cung kính nói:

- Trưởng ban thư ký Cao, Bí thư Lý nhờ tôi vấn an ngài, nghe nói ngài có việc.

Cao Hải cũng đứng lên, ánh mắt hắn phức tạp nhìn Hạ Tưởng, trong lòng từng hồi cảm khái.

Nếu nói hai lần trước kia hắn chiếu cố Hạ Tưởng thì hoàn toàn là vì xem trọng mặt mũi của Lý Đinh Sơn, đồng thời cũng cảm tạ Hạ Tưởng giúp hắn có mấy chủ ý, chiếm được sự khen ngợi của Trần Phong, do đó mới được ngồi lên cái ghế Trưởng ban thư ký của Ủy ban nhân dân thành phố, lúc ấy còn đang có cảm giác ngồi ở trên cao bố thí xuống. Nhưng hiện tại đối mặt với Hạ Tưởng, trong lòng có cảm giác khác hẳn, cảm thấy người thanh niên này thái độ đoan chính, nho nhã lễ độ, nhưng tổng thể lại làm cho người ta có cảm giác nhìn không thấu.

Hạ Tưởng trong thời gian ngắn ngủi đã chiếm được sự tán thưởng của Trần Phong, cố ý muốn điều hắn tới tổ cải tạo thôn nội đô. Cái tổ cải tạo thôn nội đô này thì người ngoài không nhìn thấy được, nhưng trong lòng Cao Hải rất rõ ràng. Mỗi người trong tổ cải tạo thôn nội đô này đều là người mà Trần Phong cho rằng đây là nhân tài có thể trọng dụng. Chỉ cần Trần Phong không bị gì, toàn bộ các thành viên của tổ cải tạo thôn nội đô này ngày sau chắc chắn được Trần Phong đề bạt. Mà hậu trường của Trần Phong là Phó Bí thư tỉnh ủy Lộ Chi Viễn. Lộ Chi Viễn này bình thường khi đối nhân xử thế rất khiêm tốn, nhưng là người nói được làm được. Cao Thành Tùng tuy rằng thế lực rất mạnh, nhưng cũng ít nhiều nhường đường ba phần cho ông ta, là bởi vì tư cách của Lộ Chi Viễn rất cao, ngay ở trong tầng lớp trung trung của Bắc Kinh cũng rất có tiếng tăm.

Trần Phong có chỗ dựa là hậu trường vững chắc như vậy, tiền đồ dĩ nhiên vô hạn lượng. Mà Hạ Tưởng lại được Trần Phong rất cảm phục, muốn không thăng chức thì cũng khó. Đúng là bởi nguyên nhân này, nên khi Cao Hải nhìn Hạ Tưởng thì trong lòng ít nhiều có chút phức tạp. Đương nhiên còn lâu mới đến ngày Hạ Tưởng phát triển như vậy, hắn ở quan trường hơn mười mấy năm, gặp cũng nhiều người được coi trọng là tiền đồ vô lượng, cuối cùng lại trở thành không chỗ dung thân. Tiền đồ vô lượng chỉ là một khả năng, nhiều người đã phải ngã trên đường tiến về phía trước này, có khi còn ngã không dậy nổi.

Người trẻ tuổi không phải ai cũng phát triển được, cũng không phải lý do là không có hậu trường mạnh mẽ. Mà nguyên nhân thất bại thường là do hậu trường phía sau đủ mạnh để nâng đỡ, khiến cho những người tuổi trẻ này không hiểu được đạo lý cây to đón gió, cuối cùng khi hậu trường bị thất thế, rất nhanh chóng bị những người lúc trước đã đắc tội trả thù.

Hạ Tưởng chín chắn, điềm đạm, chắc chắn, hoàn toàn khắc phục được những khiếm khuyết của người trẻ tuổi. Hắn vừa trẻ tuổi lại tài hoa, có đầy nhuệ khí, lại có sự trầm ổn đúng mực, làm cho người ta không tìm được tật xấu nào của hắn. Càng làm cho Cao Hải coi trọng Hạ Tưởng chính là không ngờ Hạ Tưởng lại là bạn trai của Tào Thù Lê, mà ba của Tào Thù Lê thì Trần Phong lại rất thưởng thức, một lòng đưa Tào Vĩnh Quốc lên làm trợ thủ đắc lực cho Trần Phong.

Bất kể Tào Vĩnh Quốc ở vị trí Giám đốc sở hay là nhậm chức Phó Thị trưởng thường trực, đều là cán bộ cấp Sở. Hạ Tưởng chẳng qua chỉ là một người trẻ tuổi không bối cảnh, cho dù hắn là người thân tín của Bí thư huyện ủy thì cũng không lọt được vào mắt xanh của Tào Vĩnh Quốc, nhưng hắn lại có thể được thiên kim tiểu thư của Giám đốc sở ưu ái, nghe khẩu khí của Lý Đinh Sơn thì dường như Tào Vĩnh Quốc cũng không phản đối việc Hạ Tưởng lui tới cùng Tào Thù Lê. Ngoại trừ việc Cao Hải cảm thấy bội phục tài năng của Hạ Tưởng ra, thì ông ta cũng thấy tò mò đối với việc Hạ Tưởng làm thế nào để có được sự ưu ái của thiên kim tiểu thư Giám đốc Sở.

Bởi vì bản thân Cao Hải năm đó cũng từng có tình cảm với con gái của một vị Phó Giám đốc sở, nhưng lúc đấy hắn có lòng nhưng chẳng có kết quả gì, gặp sự phản đối mãnh liệt của vị Phó Giám đốc sở, cuối cùng đành lặng lẽ chia tay.

Chàng thanh niên Hạ Tưởng này đúng là không đơn giản, trên người cất giấu rất nhiều bí mật, có một bạn gái là thiên kim tiểu thư của Giám đốc sở, nhưng vẫn ngậm miệng không nói gì, đến thời khắc mấu chốt lại làm cho Lý Đinh Sơn ngạc nhiên vui mừng, làm cho ông ta khiếp sợ, không khỏi phải cảm thán. Chỉ cần Hạ Tưởng nguyện ý đi bên cạnh Trần Phong, với tài năng của hắn tuyệt đối có thể được Trần Phong lớn mật mà trọng dụng. Trần Phong một là vị Thị trưởng dám quyết, lại trọng dụng nhân tài, trong vòng vài năm Hạ Tưởng có thể lên tới chức phó Quận, thậm chí cả cấp Quận cũng không biết chừng.

So với nhiều người có khả năng là tiền đồ vô hạn khác, tiền đồ rạng rỡ của Hạ Tưởng gần như là chuyện ván đã đóng thuyền. Điều này không phải là do Cao Hải có ánh mắt khác thường với hắn, mà từ khẩu khí của Lý Đinh Sơn nghe ra, Lý Đinh Sơn cực kỳ tín nhiệm và coi trọng Hạ Tưởng, gần như hắn sử dụng hết tất cả sức lực để nâng đỡ và bồi dưỡng Hạ Tưởng.

Lực lượng sau lưng Lý Đinh Sơn thì Cao Hải cũng biết được ít nhiều, vì vậy nên trong ánh mắt của hắn, thậm chí còn có một tia hâm mộ. Tự bản thân Hạ Tưởng đã đủ độ vững chãi, nếu hắn thực sự trở thành con rể của Tào Vĩnh Quốc, lại có sự ủng hộ của Lý Đinh Sơn, còn có một Trần Phong thưởng thức, quả thực là một cái bánh ngọt đầy đủ hương vị. Nếu Hạ Tưởng không có tiền đồ, thì ai dám nói mình có tiền đồ?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất