Không biết vì sao, tim Diệp Thiên Nam đập càng nhanh, trong lòng có một chút cảm giác không hay, lẽ nào…xảy ra chuyện rồi?
Không thể, sao có thể được? Diệp Thiên Nam không tin kế hoạch của y lại có sai lầm, bởi vì lúc này y còn chưa biết, Hứa Quan Hoa đích thân đến quân khu tỉnh Tương, còn Lâm Tiểu Viễn đã bị đích thân Hạ Tưởng đưa lên xe tù!
Nếu tính luôn cả lần bức mạng người lần trước, cả hai lần vào tù của Lâm Tiểu Viễn, đều do Hạ Tưởng ban tặng, Lâm Tiểu Viễn hận Hạ Tưởng đến tận xương cốt cũng là điều có thể hiểu được.
Nếu Hạ Tưởng không phải quyết tâm truy cứu đến cùng chuyện bốn cậu ấm tỉnh Tương, không có sự thù hận cố chấp của hắn, không có lòng vì dân của hắn, bốn cậu ấm tỉnh Tương có lẽ còn làm xằng làm bậy ở tỉnh Tương được nhiều năm nữa, thậm chí có thể cướp đoạt được số tài sản bất chính lên đến cả chục tỷ.
Mà bốn cậu ấm tỉnh Tương đã thu tay khỏi những hạng mục, đã cùng Trần Pháp đạt được hiệp nhất, chuẩn bị làm lớn một chuyến, mở ra một con đường phát tài lớn và mau lẹ hơn, giai đoạn chuẩn bị đã được hoàn thành xong, chỉ thiếu gió đông nữa thôi.
Nhưng gió đông còn chưa đến, sự kiện Lâm Tiểu Viễn đã khiến kế hoạch của bốn cậu ấm tỉnh Tương bị trì hoãn!
Lâm Tiểu Viễn là một đóa hoa đầu tiên được mọc lên ở Tương Giang, y có thể thong dong mà trốn đi hay không, việc đó liên quan đến việc mở đầu một cuộc chiến, liên quan đến sự thắng bại của một cuộc chiến, thậm chí liên quan đến việc một người có từ chức Phó tỉnh lên đến chức tỉnh hay không.
Đương nhiên, ngay trước mắt mà nói, không ai có thể ngờ được một mình Lâm Tiểu Viễn lại có thể gây ra một ảnh hưởng lan rộng đến như vậy, chỉ xem y là một quân cờ không mấy quan trọng mà thôi. Diệp Thiên Nam hao tâm tổn sức bảo vệ Lâm Tiểu Viễn, về căn bản mà nói, là vì bảo vệ Diệp Địa Bắc, phòng trừ con thuyền của Lâm Tiểu Viễn chìm xuống, sẽ kéo luôn cả ba con thuyền còn lại cùng chìm.
Đồng thời, ý nghĩa tượng trưng cũng rất lớn, có thể đả kích trực tiếp và mãnh liệt vào niềm tin bành trướng của Hạ Tưởng.
Chỉ có điều…tại sao bây giờ y cứ luôn có cảm giác bất an? Diệp Thiên Nam vẫn luôn cố gắng duy trì thái độ bình tĩnh, ngồi bên cạnh Phó Tiên Phong, y thậm chí còn nghĩ có thể biết được điều gì đó khác thường từ vẻ mặt của Phó Tiên Phong, nhưng một Phó Tiên Phong khiến hồ ly cũng tự nhận không bằng bây giờ lại vẻ mặt thâm trầm bất định, dường như đang lạc vào cõi tiên, lại dường như đang đợi cơ hội gì đó.
Diệp Thiên Nam có chút thất vọng, thậm chí còn hoài nghi không biết Phó Tiên Phong đang ngồi trước mặt y có phải là Phó Tiên Phong đã từng trò chuyện vui vẻ và bàn bạc nhiều chi tiết hợp tác với y trước kia hay không? Y trước đây tự nhận mình là cơ trí đa mưu, nhưng trước mặt Phó Tiên Phong, luôn có cảm giác thiếu sức lực.
Text được lấy tại http://truyen360.comNhưng nghĩ lại cũng bình thường, đối nhân xử thế của Phó Tiên Phong, thật khó khiến người ta có thể nắm bắt…Nhưng nghĩ đến lợi ích của nhà họ Phó ở tỉnh Yến, nghĩ đến Phó Tiên Phong cũng có mối quan hệ, Diệp Thiên Nam lại lấy lại tự tin, bởi vì có lý do để tin, Phó Tiên Phong cuối cùng cũng nghiêng về y.
Ngồi ở đây bây giờ có năm người, Trịnh Thịnh, Phó Tiên Phong, y và Lương Hạ Ninh, Trịnh Hải Kỳ, từ trên kết cấu này có thể rút ra kết luận, đề cập đến xử lý quyết định và vấn đề điều chỉnh nhân sự, lại để cho mấy người cùng ngồi ngay ngắn đợi một mình Hạ Tưởng, có phải quá đề cao Hạ Tưởng rồi hay không?
Đang lúc Diệp Thiên Nam định mở miệng nói vài câu, Hạ Tưởng lại nhanh hơn so với dự kiến nhiều, xuất hiện phía trước cửa.
Hạ Tưởng vẫn với bộ dạng cũ, chỉ là với cái nắng hè hơi gay gắt một tí, khiến hắn đen hơn, nhưng lại khiến khuôn mặt anh tú của hắn không đến nỗi công tử bột nữa, dù sao cũng là thêm tuấn tú hơn.
-Có chút việc nên đến trễ, thật có lỗi vì đã để các vị lãnh đạo đợi lâu.
Hạ Tưởng khách sáo cười nói, sau khi vào cổng, liền tự động ngồi bên cạnh Trịnh Thịnh.
-Mọi người đã đầy đủ cả rồi, tiếp theo chúng ta sẽ bắt đầu họp.
Trinh Thịnh hơi gật đầu với Hạ Tưởng, dường như là trả lời cho câu nói vừa rồi của Hạ Tưởng, lại dường như là ám thị trước khi bắt đầu,
-Chủ đề của cuộc họp ngày hôm nay chủ yếu thảo luận về việc vấn đề Thần Đông đã đến bước không thể chậm trễ được nữa, Tỉnh ủy nhất định phải ra tay, nhất định phải dẹp loạn, nếu không, nhân dân Thần Đông sẽ mất đi niềm tin với Tỉnh ủy, công tác ở Thần Đông, cũng sẽ không thể tiếp tục triển khai được…
Lời mở đầu là những câu nói cũ mèm, cũng không thể mới hơn được nữa, đơn giản chỉ là khi đến một trình độ chính trị nhất định, thì có những lời mở đầu không thể thay đổi được.
Trịnh Thịnh mở đầu, nói với Hạ Tưởng:
-Đồng chí Hạ Tưởng giới thiệu trước một chút về ý kiến của Ủy ban Kỷ luật đối với vấn đề Thần Đông.
Hạ Tưởng liền khách khí nói:
-Trước tiên tôi xin báo cáo với những lãnh đạo ở đây về kết luận điều tra của Ủy ban Kỷ luật về vấn đề Thần Đông. Thông qua việc thẩm tra đối với Tất Bằng, Cố Thế Kỳ, cộng thêm với những chứng cứ có được từ nhiều nguồn khác nhau, bước đầu đã cho thấy quan trường Thần Đông từ trên là Thành ủy và Thị trưởng, xuống đến cán bộ cấp Cục, đều đã mục nát đến tận xương tủy, không làm cuộc phẫu thuật lớn thì không được rồi…
Vấn đề Thần Đông thật sự những người ngồi đây sớm đã biết rõ ràng rồi, là sự kéo dài của chuyện cầu đường tỉnh Tương, cũng là Trịnh Thịnh mượn cơ hội thu quyền, bành trướng uy danh đồng thời tiến hành ván thứ nhất của việc điều chỉnh nhân sự.
Trong sáu người đang ngồi, mỗi người có một suy nghĩ, ngoài Trịnh Hải Kỳ là người kiên định đi theo Trịnh Thịnh, tất cả mọi người đều muốn mượn cuộc chiến Thần Đông để kiếm được lợi ích của riêng mình.
Trịnh Thịnh thì không cần phải nói, Phó Tiên Phong muốn là ngư ông đắc lợi, Diệp Thiên Nam cũng vậy. Còn Hạ Tưởng, cũng có một tính toán có lợi cho mình. Nhưng một cuộc chiến Thần Đông dù sao cũng quá nhỏ, sau cùng khi khói thuốc qua đi, cuối cùng có thể thu dọn chiến trường và thu được lợi, cũng chỉ có ba người mà thôi.
Thậm chí có thể nói không khoa trương, chỉ đủ cho hai người chia nhau thôi, ánh mắt Diệp Thiên Nam vô tình liếc qua Hạ Tưởng, thấy Hạ Tưởng vẫn không có động tĩnh gì, trong lòng y thầm nghĩ, Trịnh Thịnh và Hạ Tưởng có lẽ vẫn chưa hay biết gì, nếu không cũng sẽ không chọn thời điểm bây giờ để lật bài. Nếu đã lật bài rồi, y cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền mà đồng ý.
Dù sao vấn đề quan trọng cũng không phải ở chỗ phát động hội chiến Thần Đông hay không, mà là sau cuộc chiến, ai có tư cách để phân chia chiến lợi phẩm.
Hạ Tưởng phát biểu xong, Trịnh Thịnh liền tiếp lời:
-Ý kiến của Chủ nhiệm Hạ cũng là ý kiến của tôi, các đồng chí nói thử xem, có phải nên làm một cuộc đại phẫu thuật cho Thần Đông rồi hay không?
Diệp Thiên Nam hơi chần chừ, dường như cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cuối cùng là chỗ nào không ổn, cũng không thể nói rõ ràng ngay được, đang do dự, di động lại vang lên.
Bình thường y ít khi mang di động bên mình, bởi vì thân là Phó Tỉnh ủy, không mang theo điện thoại chính là thể hiện thân phận. Nhưng hôm nay vì chuyện của Lâm Tiểu Viễn, khiến y tinh thần bất an, nên mang theo điện thoại.
Di động vừa reo, y đang do dự có nên nghe hay không, Trịnh Thịnh đã nhìn qua,
-Thiên Nam, bây giờ đang họp.
Phó Tiên Phong từ khi Diệp Thiên Nam bước vào đến bây giờ không nói gì, cũng bỗng nhiên nói:
-Đồng chí Thiên Nam, bây giờ đang thảo luận vấn đề quan trọng.
Nhân vật số một, số hai cùng lên tiếng, Diệp Thiên Nam liền cười xin lỗi, sau đó khóa máy – hành động này khiến Diệp Thiên Nam hối hận cũng không kịp, thậm chí một khoảng thời gian dài sau còn khiến y canh cánh trong lòng, bởi vì nếu y không khóa máy, y nhất định sẽ không đồng ý phát động hội chiến Thần Đông, ít nhất cũng sẽ kéo dài thêm một thời gian nữa để co được lợi ích chính trị lớn hơn.
Nhưng lại bỏ lỡ mất rồi, suýt chút nữa khiến y tiếc hận vô cùng!
Điện thoại là Lâm Hoa Kiến gọi đến, là nói cho y biết Lâm Tiểu Viễn đã sa lưới.
Khóa máy xong, tất cả lại yên tĩnh, Phó Tiên Phong phát biểu, tán thành ý kiến làm một cuộc đại phẫu lớn đối với thành phố Thần Đông.
Diệp Thiên Nam lên tiếng, cũng tỏ vẻ đồng ý.
Hạ Tưởng cũng đồng ý.
Lương Hạ Ninh và Trịnh Hải Kỳ lại càng không có gì dị nghị, thế là, hội nghị đã đạt được thống nhất, quyết định áp dụng biệp pháp bắt giam đối với Thành ủy và Thị trưởng Thần Đông, Thần Đông, bao gồm cả nhân vật số một và số hai bên trong, tổng cộng có hơn 7 vị Phó giám đốc sở, 12 cán bộ cấp Cục trở lên, trong đó có 5 nhân vật đứng đầu, quận huyện 2 người, quy mô lớn, số lượng nhiều, cấp bậc cao, là một cơn gió lốc chống tham nhũng có quy mô nhất của tỉnh Tương từ trước đến nay!
Trịnh Thịnh tự xưng là "hội chiến Thần Đông", có ý nghĩa là cũng giống như "cuộc chiến Tương Phàn" năm đó ở tỉnh Sở, Trịnh Thịnh tuy rằng không rõ mục tiêu, nhưng mỗi người ngồi đây đều hiểu rõ ràng, nhưng quyết tâm của Trịnh Thịnh rất lớn, không sợ liên lụy đến nhiều người, cũng không sợ làm lớn chuyện, không sợ Trung ương hỏi đến, chỉ cần làm một cuộc chiến chống tham nhũng thật tốt, làm thật tốt một cuộc uy danh chống tham nhũng ở tỉnh Tương.
Trịnh Thịnh dõng dạc, lại một lần nữa bộc lộ giọng điệu truyền cảm khi diễn thuyết của gã, hơn nữa nói đến nỗi Lương Hạ Ninh cũng bị cuốn hút vào, càng khiến Trịnh Hải Kỳ nhiệt huyết sôi trào.
Chỉ có Phó Tiên Phong, Diệp Thiên Nam và Hạ Tưởng, ngoài mặt thì ủng hộ, thực tế trong lòng sớm đã có tính toán, sẽ không bởi vì sự cổ động của Trịnh Thịnh mà nhiệt tình lên để thay đổi chủ ý.
Những người đang ngồi đây đều là những nhân vật quan trọng cấp Tỉnh ủy, sự thống nhất trong cuộc họp, về cơ bản chính là quyết định, khi trình lên Hội nghị thường vụ sẽ không hề bị trì hoãn mà được thông qua ngay, vì vậy, cuộc chiến Thần Đông lúc này, đã chính thức được mở màn.
Cuộc chiến Thần Đông, được xưng là "cơn lốc chống tham nhũng Thần Đông", lưu lại một sử sách rất hùng tráng trong lịch sử đất nước, có nhà sử học nghiên cứu về cuộc đời Hạ Tưởng đã đề cao cuộc hội chiến này như một cơn gió lốc trong việc chống tham nhũng, nhìn nhận là một cuộc chiến quan trọng trong cuộc đời Hạ Tưởng, thậm chí còn có người cho rằng hội chiến Thần Đông đã đánh dấu Hạ Tưởng đã bước một chân lên cấp Bộ trưởng.
Mặc kệ sử học gia tuyên dương ý nghĩa nó như thế nào, nâng cao nó như thế nào, giải thích như thế nào, cái họ nhìn thấy cũng chỉ là bên ngoài. Hội chiến Thần Đông, thực tế từ lúc Hạ Tưởng quyết tâm bắt tay vào công trình cầu đường ở tỉnh Tương, bắt giam Tất Bằng, đã bắt đầu khúc nhạc dạo rồi. Khi bắt đầu chính thức mở màn, chứng tỏ tất cả các công việc phía sau đã chuấn bị xong, kịch hay đã chính thức bắt đầu.
Tất cả những kịch hay công bố ra bên ngoài, trước khi biểu diễn, đều đã hoàn thành những màn giao dịch phía sau.
Sau khi quyết định tiến hành hội chiến Thần Đông, đề nghị của Trịnh Thịnh, là tiếp tục thảo luận về vấn đề đề cử người – trong lòng mỗi người đều hiểu rõ, kịch hay đã bắt đầu rồi.
Mỗi cây củ cải đều có một cái hố riêng, sau khi nhổ vô số củ cải rồi, cái hố để lại mới là điều khiến mọi người cùng quan tâm. Vận mệnh của củ cải như thế nào, không ai quan tâm, cái hố để lại thuộc về ai, mới quan trọng.
Lương Hạ Ninh lấy tài liệu ra, máy móc nói:
-Danh sách điều chỉnh nhân sự mà Ban tổ chức cán bộ quyết định như sau…
Danh sách rất dài, đủ để đọc gần năm phút, trong phòng họp rất yên tĩnh, bao gồm cả Trịnh Thịnh, đều im lặng nghe phương án của ban Tổ chức cán bộ.
Mặc dù ai cũng hiểu rõ, phương án của ban Tổ chức cán bộ, không phải thể hiện ý đồ của Lương Hạ Ninh, mà là ý kiến của bốn người Trịnh Thịnh, Phó Tiên Phong, Diệp Thiên Nam và Hạ Tưởng. Lương Hạ Ninh cũng thích hợp để sắp xếp một hai vị trí, còn Trịnh Hải Kỳ thì chẳng được gì cả.
Tiếng phổ thông của Lương Hải Ninh mặc dù không tốt lắm, nhưng y đọc rất chăm chú, theo từng tên từng tên từ trong miệng y tuôn ra, ánh mắt Trịnh Thịnh ôn hòa hắn, ánh mắt Phó Tiên Phong xa xăm, ánh mắt Hạ Tưởng bình tĩnh, còn ánh mắt Diệp Thiên Nam lại… co rụt lại!
Cùng với biến chuyển trên sắc mặt, giận không thể tả!