Sau khi tin tức về hội chiến Thần Đông lan tới Trung ương và Ủy ban Kỷ luật Trung ương, khắp nơi chấn động!
Vận mệnh của cán bộ cấp Sở hoàn toàn nắm giữ trong tay Tỉnh ủy là thật, nhưng cùng lúc nắm được Thị trưởng và và Bí thư Thành ủy cũng là đại sự chấn động cả nước.
Điện thoại của Trung ương và Ủy ban Kỷ luật Trung ương liên tiếp gọi đến Tỉnh ủy tỉnh Tương. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Nếu nói có một Bí thư tỉnh ủy mạnh mẽ, là các quan trong tỉnh tốt phúc, Trịnh Thịnh ở tỉnh Tương có thể không đủ cứng rắn, nhưng đối với cấp trên thì thừa sức, điện thoại của Trung ương, thong dong ứng đối. Nghi ngờ của Ủy ban kỷ luật Trung ương thì thản nhiên đáp lại.
Quan to một tỉnh nếu dũng cảm gánh vác mọi trách nhiệm, cấp trên nhiều lúc sẽ không có cách nào khác. Sức mạnh của Trịnh Thịnh tự nhiên đến từ sự tín nhiệm của Tổng bí thư đối với gã, do đó, khi đối diện với sự trách móc của Ủy ban kỷ luật Trung ương vì phía tỉnh Tương không kịp thời báo cáo lên Ủy ban kỷ luật Trung ương, giọng điệu của gã khách khí nhưng chẳng có mấy phần cung kính:
- Ủy ban kỷ luật tỉnh cũng là do suy xét cho đại cục, đang dự định sau khi giải quyết hoàn toàn vấn đề ở Thần Đông, mới báo lên ủy ban kỷ luật Trung ương…
Ngụ ý là sau khi kết thúc sự việc, Ủy ban kỷ luật Trung ương thụ lý vụ án là được, trong thời gian xử án tốt nhất là Ủy ban kỷ luật Trung ương không cần nhúng tay vào.
- Còn nữa, tình hình cụ thể, Chủ nhiệm Hạ đang ở Bắc Kinh, anh ấy sẽ báo cáo xin chỉ thị Ủy ban kỷ luật trung ương.
Gác điện thoại từ Ủy ban kỷ luật Trung ương, Trịnh Thịnh cười nhạt một tiếng:
- Tay với ra quá dài rồi, cẩn thận không thu về được!
Tuy nhiên nghĩ lại, cũng lạ, sự việc đã phát sinh rồi, sao Hạ Tưởng không báo cáo lên Ủy ban kỷ luật Trung ương, hắn đang tính tóan điều gì?
Hạ Tưởng trước khi đến Ủy ban kỷ luật trung ương, cũng đã nói trước mặt Trịnh Thịnh là có hai vụ án lớn cần phải báo cáo lên Ủy ban, nhưng sau khi đến lại thay đổi chủ ý, bởi vì hắn vừa đến Bắc Kinh đã nghe thông tin Thủ tướng giới thiệu Diệp Thiên Nam gặp mặt Chủ tịch quốc hội và Long Gia Thành.
Sự cạnh tranh thật sự là không nhỏ, Hạ Tưởng thầm kinh ngạc, cùng lúc đó trong lòng lại có thêm một toan tính khác. Có lúc vươn càng cao, ngã càng đau đúng thật là chân lý, chỉ có điều tất cả mọi người trong quá trình vươn lên chỉ muốn đạt được đỉnh cao vô tận, không hề nghĩ tới khi rơi xuống sẽ như thế nào.
Đồng thời hắn cũng cảm thấy một chút thông tin không bình thường, bởi vì với cấp bậc của Thủ tướng, với tầng lớp của Long Gia Thành và Chủ tịch Quốc Hội, cuộc gặp mặt kể trên hoàn toàn có thể giữ được bí mật, nhưng hắn lại là người biết rõ nội tình trước tiên, không phải là mạng lưới của hắn ở Bắc Kinh là sâu rộng, mà là có người cố ý tung tin đồn.
Hạ Tưởng đã nhạy bén ý thức được rằng, có người muốn đỡ Diệp Thiên Nam lên vị trí cao, có người là thể hiện, có người là mượn cơ hội để giành lấy lợi ích chính trị..v.v.. lòng người thật phức tạp, tình hình cũng rất phức tạp, chiều hướng phát triển sự việc lại càng phức tạp hơn.
Hắn liền tạm thời gác lại tâm tư, vẫn chưa báo cáo với Long Gia Thành về trọng điểm và triển vọng của công tác chống tham nhũng tại tỉnh Tương.
Bởi vì Hạ Tưởng biết rằng, hai sự kiện thuyền buôn lậu và hội chiến Thần Đông ở Lĩnh Nam cùng lúc truyền đến Bắc Kinh, đến tai các thế lực lớn, sẽ tạo ra một loạt các hiệu ứng bùng nổ, có rất nhiều sự việc, sẽ trở thành xuất phát điểm hoàn toàn mới.
Những việc trước đây đã đồng ý rồi, hoặc sẽ thay đổi hướng suy nghĩ, thậm chí đổi ý, cho nên, một số người vẫn là không nên vui mừng quá sớm.
…Quả không ngoài dự tính của Hạ Tưởng, Long Gia Thành đã hẹn gặp hắn trước.
- Đồng chí Hạ Tưởng, đồng chí giải thích thế nào về vụ việc ở Thần Đông?
Giọng điệu của Long Gia Thành rất lạnh nhạt, nhạt đến mực người ta không đoán ra được là yđang vui hay tức giận, vừa như là buột miệng hỏi, lại vừa như câu chất vấn đầy vẻ không hài lòng.
Người khác có lẽ trước mặt Thường ủy cục Chính trị, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trung ương, sẽ cảm thấy khiếp sợ, cảm thấy có một áp lực không tên, nhưng Hạ Tưởng thì không, hắn không những không như vậy, mà còn cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Nói vậy, vẫn phải cám ơn những phong ba bão táp mà hắn đã trải qua ở Tần Đường năm đó, chỉ có những người chính thức trải qua bão táp mới có thể hiểu được niềm vui khi nhìn thấy cầu vồng, đồng thời điều thu được càng nhiều đó là, kẻ thúc đẩy đằng sau trận bão đó hoàn toàn không có sự kính nể.
Bởi vì hắn là kẻ thắng, nói một cách khiêm tốn, hình dung ở một góc độ khác, Chủ nhiệm Long đang ngồi trước mắt đã từng xuất chiêu với hắn, thất bại rồi, mà còn thất bại một cách hồ đồ.
Hắn còn phải sợ gì chứ?
Đối phương đã đánh ra quân bài quá thấp trước mặt hắn, gần như không còn con bài nào khác để đánh, ngoài sự tôn trọng đủ để giữ thể diện cho đối phương, quyền uy của Long Gia Thành và uy thế của kẻ bề trên, đối với Hạ Tưởng cũng không đủ sức uy hiếp.
- Vấn đề Thần Đông tồn tại đã lâu, Ủy ban kỷ luật tỉnh muốn giải quyết triệt để những phần tử xấu của Thần Đông, chỉ là thời cơ chưa quá chín muồi, bây giờ đúng là đã đến lúc rồi …
Hạ Tưởng trả lời qua loa:
- Lẽ ra vừa đến Ủy ban Kỷ luật Trung ương, tôi đã muốn báo cáo với Chủ nhiệm Long, nhưng dường như Chủ nhiệm Long luôn không có thời gian, đành phải chờ tới bây giờ.
Long Gia Thành tức giận, ý mà Hạ Tưởng ám chỉ đã quá rõ ràng, là gã có thời gian đi gặp Diệp Thiên Nam nhưng lại không có thời gian gặp hắn, cố ý châm biếm gã có phải không? Tuy có tức giận nhưng không thể biểu lộ ra ngoài, bởi vì điều mà Hạ Tưởng nói là sự thật, hơn nữa, vì thể hiện sự uy nghiêm của mình, sao gã có thể tỏ vẻ thất lễ trước mặt cấp dưới dễ dàng như vậy được?
Hơn nữa, nói một cách chính xác, Hạ Tưởng cũng không phải là cấp dưới trực tiếp của gã.
Long Gia Thành tuy không rõ dụng ý chính của Hạ Tưởng và Trịnh Thịnh khi phát động hội chiến Thần Đông, đương nhiên tranh quyền là một mặt, nhưng suy xét lại, một bên phải tranh quyền, tất nhiên một bên phải nhường quyền, trong quá trình tranh nhường quyền như thế, tới cấp Phó chủ tịch tỉnh trở lên, không phải là cuộc đấu đá sinh tử nhưng cũng là cuộc đọ sức trên chặng đường công danh phía trước.
Thu quyền của ai? Đương nhiên là của Diệp Thiên Nam.
Trong lòng Long Gia Thành liền cảm thấy không thoải mái, gã vừa mới ủng hộ Diệp Thiên Nam, Hạ Tưởng liền đánh ra một đòn mạnh tay, cũng may chưa công khai tỏ thái độ, nếu như gã lỡ công khai tỏ thái độ ủng hộ Diệp Thiên Nam rồi, tỉnh Tương lại điều tra ra được Diệp Thiên Nam có quan hệ không thể chối từ được với vấn đề Thần Đông, thì gã sẽ phải làm sao?
Hạ Tưởng…quả nhiên làm cho người ta không thể an tâm, ánh mắt Long Gia Thành rất tùy ý đảo qua mặt Hạ Tưởng, trong lòng cũng biết rõ thái độ của Hạ Tưởng đối với gã cũng rất bình thường, gã cũng không thể hỏi được cụ thể hơn, huống hồ Ủy ban Kỷ luật Trung ương cũng không muốn quá nhúng tay vào việc của Ủy ban Kỷ luật địa phương. Tỉnh Tương có Trịnh Thịnh, chỉ cần Trịnh Thịnh ra mặt thay Hạ Tưởng, gã cũng phải tuân thủ nguyên tắc của trò chơi.
-Trước mắt công tác chống tham nhũng là một việc quan trọng của Trung ương, được, hội chiến Thần Đông triển khai rất tốt, phải làm một cơn gió lốc càn quét sạch những thế lực tham nhũng, để cảnh tỉnh tất cả những quan tham.
Long Gia Thành liền khẳng định ý nghĩa của hội chiến Thần Đông, rồi lại nói,
-Hạ Tưởng, suy nghĩ cẩn thận một chút, Ủy ban Kỷ luật Trung ương đang rất cần một cán bộ có tinh thần đấu tranh với tham nhũng, có khí chất có nhiệt huyết, khi nào suy nghĩ xong rồi, thì nói cho tôi biết, tôi rất hoan nghênh cậu đến Ủy ban Kỷ luật Trung ương.
Ra khỏi văn phòng Long Gia Thành, Hạ Tưởng thầm lắc đầu, Long Gia Thành cứ một mực muốn điều hắn đến Ủy ban Kỷ luật Trung ương, nếu như hạ quyết tâm làm cho bằng được, thì cũng không phải không có hy vọng. Nếu thật sự đến Ủy ban Kỷ luật Trung ương rồi, thì tất cả những ước mơ thăng tiến của hắn đều tan thành mây khói.
Đang nghĩ ngợi, ngẩng đầu lên, không khỏi mỉm cười, có một người quan đang đi tới---Diệp Thiên Nam.
Đến Bắc Kinh hai ngày rồi, còn chưa gặp Diệp Thiên Nam lần nào, cũng có chút tiếc nuối. Đương nhiên, Diệp Thiên Nam e rằng không muốn gặp hắn.
Diệp Thiên Nam sau khi nghe đến hội chiến Thần Đông, vẫn chưa có sự hoảng loạn quá lớn, bởi vì hội chiến Thần Đông hội chiến đang trong quá trình chuẩn bị, sớm muộn cũng sẽ nổ ra, chỉ là vấn đề thời gian. Chỉ có điều hơi khiến người ta chấn động là thì ra Hạ Tưởng không đích thân trấn thủ ở Tương Giang, người còn ở Bắc Kinh mà dám phát động rồi, có dũng khí và quyết đoán.
Sau đó nghe được Trịnh Thịnh và Phó Tiên Phong hoàn toàn nắm trong tay Hội nghị thường vụ, sau khi đã định ra người trúng cử vào Bí thư thành ủy và Thị trưởng Thần Đông, cuối cùng Diệp Thiên Nam cũng có hút hoảng loạn, điều gã lo lắng nhất không phải là thế mạnh của Trịnh Thịnh mà là kẻ đâm bị thóc chọc bị gạo Phó Tiên Phong.
Vẫn may, khi nghe được chỉ mới xác định được người trúng cử vào Bí thư Thành ủy và Thị trưởng, những vị trí khác còn chưa có danh sách, Diệp Thiên Nam thở phào, nhận định là Phó Tiên Phong vẫn chưa bỏ đi, Trịnh Thịnh vẫn chưa có thời cơ nuốt gọn Thần Đông—Sự thực cũng gần như chứng minh được sự phỏng đoán của Diệp Thiên Nam, vừa rồi Phó Tiên Phong mới gọi điện thoại đến, hàm súc mà nói rằng thế cục tiếp theo của Thần Đông, phải chờ sau khi gã trở về mới lại thảo luận tiếp.
Ngụ ý là thỏa thuận giữa gã và Phó Tiên Phong vẫn có hiệu lực như cũ.
Phó Tiên Phong là người thông minh, để mà so sánh, những thứ gã có thể mang lại cho Phó Tiên Phong còn nhiều hơn nhiều so với Trịnh Thịnh và Hạ Tưởng, vì thế, Phó Tiên Phong vẫn đồng ý đứng về bên gã, hơn nữa đầu cơ trục lợi là thiên tính của Phó Tiên Phong, muốn gã yên phận đúng thật là hy vọng xa vời.
Nhưng sau khi nghe xong điện thoại của Phó Tiên Phong, lại có một cuộc gọi khác gọi tới—Tin đồn về Lĩnh Nam bây giờ mới được truyền đến tai Diệp Thiên Nam!
Sau khi nghe được biến cố tại Lĩnh Nam, Diệp Thiên Nam vừa mới bay lên mây lại bị một chậu nước rửa chân từ trên trời giáng xuống, bởi vì trong nháy mắt gã đã đoán ra được âm mưu cực lớn đằng sau vụ việc, đúng vậy, chính xác là âm mưu.
Một thuyền dầu không đáng bao nhiêu tiền, nhưng không phải là vấn đề một chiếc thuyền dầu mà là vấn đề biến cố từ quân khu Dương Thành xuống đến quân khu tỉnh Tương, vốn bình yên vô sự bao lâu nay, đột nhiên lại bị chặn lại, nếu sớm một chút hoặc muộn một chút thì không đáng để Diệp Thiên Nam phải nghĩ ngợi, nhưng lại đúng đêm hôm trước của hội chiến Thần Đông, khiến gã ngay lập tức ngửi thấy điều gì bất thường.
Hai sự việc xem chừng không có mối quan hệ gì, nhưng sự thật lại có một mối liên hệ khá lớn!
Còn như đằng sau biến cố tại Lĩnh Nam có hay không có bóng dáng của Hạ Tưởng, Diệp Thiên Nam tạm thời không dám khẳng định, nhưng gã khá nhạy cảm ý thức được rằng, nếu biến cố ở Lĩnh Nam mà xử lý không tốt, dẫn tới hàng loạt mắt xích liên quan, thậm chí có khả năng ảnh hưởng tới bước mấu chốt trong việc đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh tỉnh Yến của gã.
Muốn tới cánh cửa của cấp tỉnh, không có sự ủng hộ của bên quân đội thì đừng nghĩ có thể đứng vững được.
Diệp Thiên Nam liền quyết định báo cáo ngay với Long Gia Thành về hội chiến Thần đông, một là biểu thị thái độ, thể hiện thiện ý và tin tưởng của gã với Long Gia Thành, hai là mượn cớ thăm dò ý tứ của Long Gia Thành, bởi vì người đứng sau Long Gia Thành, đến nay vẫn có ảnh hưởng rất lớn trong quân sự!
Nhưng người đó đã không xuất đầu lộ diện, tất cả mọi việc đều có một vài người đại điện phát ngôn trên bục phát biểu sự tồn tại của quyền uy, Long Gia Thành là một trong những người như thế.
Biến cố ở Lĩnh Nam, có khả năng ảnh hưởng nghiêm trọng đến bước kế tiếp của Diệp Thiên Nam, gã không vội mới là lạ.
Không ngờ tới là gặp Hạ Tưởng, Diệp Thiên Nam vẫn tỏ vẻ thong thả, chủ động bắt tay Hạ Tưởng, hỏi han một cách thân thiết:
- Bao giờ về? Xem xem chúng ta có cùng đi trên một chuyến bay được hay không?
…Hạ Tưởng vẫn muốn ở lại Bắc Kinh ít nhất là hai ngày nữa, bởi vì hắn đã hẹn gặp Cổ Thu Thật và Ngô Tài Dương. Gặp Cổ Thu Thật là muốn tặng gã món quà lớn, còn gặp Ngô Tài Dương, là muốn làm một sợi dây thừng lớn, tặng cho Diệp Thiên Nam.