Phó Tiên Phong và Mai Thái Bình đã từng giữ chức vụ ở thành phố Yến, khẳng định bọn họ sẽ muốn gặp lại bằng hữu, cho nên bọn họ sẽ phải vội vàng. Hạ Tưởng cũng không thèm để ý, hắn chỉ để ý tới việc Khâu Tự Phong sắp gây cho Phạm Duệ Hằng một niềm vui bất ngờ lớn lao.
Khác với lệnh điều động Hồ Tăng Chu chưa được gửi xuống đó là, ngay trước ngày lễ bổ nhiệm của Khâu Tự Phong đã gửi xuống, chẳng qua không tiến hành theo đúng trình tự mà thôi. Nhưng lúc này, Khâu Tự Phong đã chính thức là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Yến, cho dù anh ta còn cần theo trình tự vận động bầu cử mới có thể trở thành Phó chủ tịch tỉnh xứng đàng với cái tên của nó, lại hoàn toàn có thể sử dụng quyền lực ủy viên thường vụ Tỉnh ủy.
Phạm Duệ Hằng là giả bộ hồ đồ mà thôi, cố ý nhảy qua Khâu Tự Phong, chính là vì giảm bớt một tiếng nói phản đối ở hội nghị thường vụ. Chỉ tiếc, người tính không bằng trời tính, Khâu Tự Phong vô cùng đúng lúc tới thành phố Yến. Anh ta chẳng những mở xong hội nghị năm phương, còn bình tĩnh không mời mà tới Tỉnh ủy, muốn tham gia hội nghị thường vụ lần đầu tiên sau khi anh ta đảm nhiệm chức ủy viên thường vụ Tỉnh ủy.
Không đề cập việc Khâu Tự Phong mang ý định phải đưa niềm vui bất ngờ tới cho Phạm Duệ Hằng, quyết tâm tới Tỉnh ủy, tham gia hội nghị thường vụ Tỉnh ủy. Trước tiên là nói về Hạ Tưởng theo Ngô Tài Dương xuống lầu, chuẩn bị đi tới quận Hạ Mã chơi một chuyến. Cũng thật khéo, mới xuống tới phòng lớn, liền gặp Hạ Thiên Thành và Trương Lan.
Ba mẹ Hạ Tưởng và Hạ An vừa đi dạo phố một vòng, mua được vài thứ đúng lúc vừa trở về. Hạ Thiên Thành trông còn rất khỏe, vừa thấy Hạ Tưởng liền nói vừa may gặp lúc giảm giá, nên đã mua vài bộ quần áo, so với Đan Thành còn rẻ hơn, sau đó cũng rất hiền hoà quay về phía Ngô Tài Dương bắt chuyện. Ông ta nghĩ Ngô Tài Dương chỉ là một trong phần đông đám bằng hữu của Hạ Tưởng, nào biết đâu rằng người trước mắt đúng là cán bộ mà thiên hạ kính ngưỡng -Trưởng ban Tổ chức Trung ương!
Trương Lan mơ hồ nhìn ra Ngô Tài Dương và Liên Nhược Hạm có vẻ giống nhau, cũng không dám tiếp chuyện, chỉ nói:
- Con trai, con có khách thì nên tiếp khách đi, không cần phải quan tâm tới chúng ta. Phải nhiệt tình đãi khách, đừng làm cho khách không vui, nơi ăn chốn ở và những việc khác, đều phải an bài cho tốt. Còn nữa, lúc ra ngoài, nhớ rõ đừng keo kiệt.
Nghe mẹ nói liên miên cằn nhằn nói tới một vài chuyện nhà, Hạ An một lòng đã ngán ngẩm, sớm bị dọa tới ngốc, trộm kéo áo mẹ vài cái, Trương Lan lại không tự hiểu, còn nói không ngừng.
Hạ An dù chưa gặp qua Ngô Tài Dương, nhưng là người trong quan trường, ai không xem tin tức, ai không nhớ rõ diện mạo của vài người lãnh đạo chủ chốt ở trung ương? Chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra Ngô Tài Dương, trong chốc lát đã muốn ngừng thở.
Đối với một Bí thư huyện ủy cấp Cục mà nói, Trưởng ban Tổ chức Trung ương giống như đỉnh núi Everest, đồ sộ cao ngất trời, cao không thể với tới, cho tới bây giờ chỉ ngưỡng mộ khi thấy trên các tin tức quan trọng, làm sao nghĩ đến có một ngày sẽ mặt đối mặt, cùng đứng chung một chỗ. Hạ An tim đập như trống, miệng lưỡi khô khốc, một câu cũng nói không nên lời.
Cũng biết Hạ Tưởng có quan biết một vài nhân vật cấp quan trọng, không ngờ anh trai cũng quan hệ với Trưởng ban Tổ chức Trung ương. Hạ An ngoại trừ không thể tin được vào hai mắt của mình, còn cảm thấy cả người hơi choáng váng.
Ngô Tài Dương cũng không nhìn về phía Hạ An, chỉ ôn hòa cười nhìn Hạ Thiên Thành và Trương Lan. Ông ta từ nhỏ lớn lên trong gia tộc, thiếu sự dịu dàng, sống nhiều trong bầu không khí mang tính chính trị, chưa từng nghe được ai đó cằn nhằn liên miên giống như Trương Lan, cảm giác có ba phần thân thiết bốn phần ấm áp. Đúng là không cảm thấy có chút gì phiền chán.
Hạ Tưởng nghĩ ngợi một chút, liền giới thiệu ba mẹ mình với Ngô Tài Dương, nhưng không nói ra thân phận của ông ta:
- Ba, mẹ, vị này chính là lãnh đạo của con - Trưởng ban Ngô.
Hạ Thiên Thành cũng biết quy củ quan trường, không chủ động giơ tay, bởi vì nếu Hạ Tưởng nói là lãnh đạo, khẳng định là quan lớn, ông ta cười ngây ngô.
Ngô Tài Dương lại chủ động chìa tay ra trước:
- Anh Hạ, xin chào.
Sau đó lại nắm tay Trương Lan:
- Chị dâu, xin chào.
Sau đó hơi chần chừ, lại nắm tay Hạ An:
- Cậu là Hạ An? Không tồi, rất có tinh thần của tuổi trẻ, làm tốt lắm.
Hạ Thiên Thành và Trương Lan liền khách khí cười không ngừng. Hạ An cũng kích động cầm hai tay Ngô Tài Dương, nói năng gần như lộn xộn:
- Trưởng ban Ngô khỏe không, tôi... tôi là Hạ An.
Khi Hạ Tưởng và Ngô Tài Dương lên ô tô cuốn tung bụi mù mà đi, qua được một lúc lâu sau, Hạ An vẫn còn đứng ngây tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, không thể tin được anh ta và Trưởng ban Tổ chức Trung ương vừa bắt tay, cảm giác giống như đang nằm mơ. Toàn bộ Đan Thành, bao gồm Bí thư Thành ủy Chu, chỉ sợ anh ta là người duy nhất bắt tay Trưởng ban Tổ chức Trung ương, thật sự là vinh hạnh lớn.
Hạ Thiên Thành bất mãn đẩy Hạ An một cái:
- Đừng ngây mãi ra đấy nữa, khẩn trương lên lầu, sao giống như mất hồn vậy?
- Ba, ba có biết Trưởng ban Ngô vừa rồi là ai không?
Hai mắt Hạ An như tỏa sáng.
- Không biết, dù sao cũng là quan lớn, anh con quen biết không phải đều là quan lớn sao?
Hạ Thiên Thành dù sao cũng không phải là người trong quan trường, đối với Bộ trưởng Ngô trong chính đàn trong nước cũng không có khái niệm gì.
- Ta thấy người đó có vẻ rất hiền lành, chỉ là tướng mạo hơi cứng rắn, hẳn phải là một người rất dữ tính, tuy nhiên ta thấy ông ta đối với anh con lại rất hòa nhã... Nói hơn nửa ngày, rốt cuộc ông ta là ai?
Vẻ mặt Trương Lan cũng có chút buồn bực nói.
- Ông ấy là Trưởng ban Tổ chức Trung ương Ngô Tài Dương!
Hạ An đầy kích động, còn đắm chìm trong niềm vui sướng được bắt tay với Trưởng ban Tổ chức Trung ương - Trưởng ban Tổ chức cán bộ lớn nhất thiên hạ.
- Hả...
Hạ Thiên Thành giật mình há to miệng, đúng là mưa dầm thấm lâu. Ông ta cũng biết Trưởng ban Tổ chức Trung ương là quan lớn tới mức nào, là nhân vật có bao nhiêu trọng lượng, kinh ngạc không thể tin được,
- Anh cả con cũng thật là lợi hại.
Cách nghĩ của Trương Lan so với Hạ Thiên Thành, Hạ An thực sự rất khác, suy nghĩ nói:
- Tôi càng nhìn càng thấy Trưởng ban Ngô và Liên Nhược Hạm có vẻ rất giống...
Hạ Thiên Thành hoảng sợ, vội chặn lời Trương Lan:
- Đừng nói, cẩn thận kẻo họa từ miệng mà ra!
…
Ngô Tài Dương kêu Hạ Tưởng đi khắp nơi cùng ông ta, thật ra là muốn mượn cơ hội giải sầu, du lãm sông Hạ Mã một chút. Đối với thành tích của Hạ Tưởng, Ngô Tài Dương cũng rất ngạc nhiên. Quận Hạ Mã rốt cuộc tạo lên được bao nhiêu cái tốt. Phong cảnh sông Hạ Mã đẹp không sao tả xiết.
Hạ Tưởng khó được có cơ hội ở một mình với Ngô Tài Dương. Hắn đảm đương việc lái xe kiêm hướng dẫn du lịch cho Ngô Tài Dương, hắn cũng không cho cảnh vệ đi theo, chỉ hai người lái một chiếc ô tô bình thường, như hai người bình thường trên đường phố của thành phố Yến.
- Cha mẹ cậu... Mọi người cũng không tồi, rất thành thực, rất thiện lương, tôi rất thích tính cách của họ.
Ngô Tài Dương dường như lầm bầm lầu bầu, lại dường như là cảm thán, ánh mắt ông ta nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe. Ngoài cửa sổ sông Hạ Mã đang chảy xiết không ngừng.
Hạ Tưởng có thể hiểu được tâm tình của Ngô Tài Dương, tuy là xuất thân gia tộc, tuy là thân phận cao quý, nhưng so với người thường, lại thiếu sự ấm áp của gia đình, càng không có vợ con ở bên cạnh dịu dàng và yêu thương.
- Nghe nói Phạm Duệ Hằng sau cùng đã vừa gây ra sức ép phong ba tại tỉnh Yến?
Ngô Tài Dương lại hỏi một câu, đôi mắt bỗng chốc híp lại.
Hạ Tưởng biết rõ tính tình Ngô Tài Dương, lúc ông ta híp mắt lại, chính là lúc Ngô Tài Dương cực kỳ không vui.
Hạ Tưởng khẽ gật đầu:
- Đã chuẩn bị tốt sách lược ứng phó. Hiện giờ ở hội nghị thường vụ, hẳn là đã có một màn trình diễn hay rồi.
- Muốn đánh, phải đánh thật mạnh, đừng nương tay.
Ngô Tài Dương vẻ mặt hờ hững,
- Nói vậy, tôi không cần ra tay chào hỏi rồi?
Hạ Tưởng mỉm cười:
- Sự tình ở Tỉnh Yến sẽ không phiền toái đến Trưởng ban Ngô phải ra tay, tuy nhiên nếu Bí thư Phạm sau khi lui ra, ở lại thủ đô, phỏng chừng sẽ cần Trưởng ban Ngô chăm sóc.
Ngô Tài Dương cũng cười:
- Tôi luôn luôn không thích đánh người không có khả năng trả đòn. Tuy nhiên, thi thoảng luyện tập một chút cũng không tính làm gì.
Dường như lại có chút lo lắng tới lực ảnh hưởng của Hạ Tưởng tại tỉnh Yến, hỏi thêm một câu,
- Ở Hội nghị thường vụ, có thể có gì ngoài ý muốn hay không?
- Có, khẳng định sẽ có bất ngờ. Ngoài ý muốn mới bình thường, không có bất ngờ ngược lại mới chính là bất ngờ.
Hạ Tưởng hiểu ý mà đắc ý mỉm cười.
Đương nhiên, bất ngờ như lời hắn nói và bất ngờ mà Ngô Tài Dương nhận định, vừa khéo tương phản. Ngô Tài Dương bất ngờ là lo lắng Hạ Tưởng không nắm được thế cục trong tay. Bất ngờ theo như Hạ Tưởng nói, là bao gồm cả Khâu Tự Phong, một ủy viên thường vụ gây cho Phạm Duệ Hằng một niềm vui lớn.
... Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Yến đúng kỳ hạn lại mở cuộc họp.
Tham dự hội nghị tổng cộng có 12 người, ngoại trừ Khâu Tự Phong mới nhậm chức Ủy viên thường vụ ra, những người còn lại toàn bộ đã đến đông đủ. Thứ tự tới bắt đầu là Bí thư Tỉnh ủy Phạm Duệ Hằng, Chủ tịch tỉnh Cao Tấn Chu, Phó bí thư Hồ Tăng Chu, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trương Kiềm, Bí thư Đảng ủy Công an Mã Kiệt, Phó chủ tịch thường trực tỉnh Lãnh Nhạc Thương, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Vương Bằng Phi, Bí thư Thành ủy thành phố Yến Vu Phồn Nhiên, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Trương Xán Dương, Trưởng ban thư ký Tiếu Viễn Tâm, Trưởng ban Tuyên giáo Lý Phong, chính ủy quân khu tỉnh Thi Phương Dân.
Phạm Duệ Hằng đầu tiên là giải thích nguyên nhân Khâu Tự Phong không tham dự hội nghị, là bởi tạm thời không liên hệ được, nhưng số người phù hợp theo luật định trong hội nghị thường vụ, có thể mời dự họp. Sau đó liền trực tiếp nhắc tới đề tài thảo luận điều chỉnh nhân sự.
Sau đó. Vương Bằng Phi tuyên bố phương án điều chỉnh nhân sự.
Nếu không có sự bố trí của Hạ Tưởng trước đó, phương án điều chỉnh nhân sự của Phạm Duệ Hằng cũng không động chạm nhiều lắm tới lợi ích của các ủy viên thường vụ đang có mặt ở đây, không hề trì hoãn sẽ thuận lợi thông qua. Bởi vì chủ yếu là điều chỉnh vị trí Chu Duệ Nhạc, Trần Thiên Vũ và Bành Vân Phong, đem Chu Duệ Nhạc, Trần Thiên Vũ điều chỉnh đến Chương Trình, làm Bí thư Thành ủy và Thị trưởng, đem Lục Minh điều tới Chương Trình đảm nhiệm Ủy viên thường vụ Phó thị trưởng, đem Bành Vân Phong điều tới Ngưu Thành đảm nhiệm chức Thị trưởng.
Lại nói về điều chỉnh trên, đều là âm thầm điều chuyển ngang, Chu Duệ Nhạc, Trần Thiên Vũ và Lục Minh thì không cần phải nói, đều là từ thành phố cấp 3 đầy phát đạt điều quân đến Chương Trình có kinh tế lạc hậu, Bành Vân Phong đảm nhiệm Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh từ hai năm trước, hẳn là một bước có thể lên làm Bí thư Thành ủy, lại trực tiếp điều làm Thị trưởng. Chèn ép này thật sự là rất lợi hại.
Không ít người liền nhận ra. Mặt Cao Tấn Chu lập tức trầm xuống, bởi vì Bành Vân Phong là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh.
- Lần điều chỉnh nhân sự này là một điều chỉnh quan trọng. Tôi và ban Tổ chức cán bộ sau nhiều lần trao đổi, đã thận trọng suy xét mới đưa ra phương án, phù hợp với đại cục tỉnh Yến.
Phạm Duệ Hằng vô cùng uy nghiêm đảo mắt nhìn qua mỗi người. Một trận chiến cuối cùng, cái gì cũng không cần e dè, chỉ cần hoàn toàn xuất ra quyền uy của một nhân vật số một là có thể làm được,
- Hy vọng các đồng chí lấy đại cục làm trọng, biểu quyết thông qua phương án điều chỉnh nhân sự.
Trực tiếp nói ra chính là muốn yêu cầu mọi người kiên định tán thành, ngụ ý chính là, không thông qua, ông ta cũng sẽ cưỡng ép phải làm theo!
Ánh mắt không ít người liền đều dừng ở Cao Tấn Chu. Bởi vì động tới Bành Vân Phong, chính là động tới đại quản gia Ủy ban nhân dân tỉnh, chẳng khác nào động đến điểm mấu chốt của Cao Tấn Chu.
Cao Tấn Chu đón nhận ánh mắt của mọi người, thật sự không làm cho người ta thất vọng, ông ta hít sâu một hơi, giọng điệu vô cùng kiên định nói:
- Điều chỉnh nhân sự của các thành phố cấp 3 của Tỉnh Yến là việc phải làm, bản thân tôi về mặt nguyên tắc ủng hộ vài ứng cử viên cần điều chỉnh mà Bí thư Phạm đề nghị. Nguồn truyện:
Truyện FULLPhó chủ tịch tỉnh Cao không ngờ... Đồng ý? Rất nhiều người hoài nghi không hiểu.
- Tuy nhiên...
Cao Tấn Chu muốn chính là hiệu quả trước lùi sau tiến,
- Tôi có một phương án điều chỉnh khác, muốn mượn cơ hội này cũng muốn đưa ra trước hội nghị thường vụ, mời các đồng chí nghiên cứu biểu quyết!