Khâu Tự Phong xuất hiện trước mặt mọi người với vẻ mặt tươi cười.
Không chỉ có Phạm Duệ Hằng sợ đến ngây người, mà Cao Tấn Chu và Hồ Tăng Chu cũng sợ đến ngây người, gần như tất cả các Ủy viên thường vụ ở đây đều ngây ngẩn cả người, như thế nào Khâu Tự Phong lại biết mà hiện thân?
Hội nghị thường vụ hôm nay chẳng những nóng bỏng khác thường, mà còn liên tiếp xuất hiện những điều kinh ngạc, vui mừng. Khâu Tự Phong ở thời khắc mấu chốt xuất hiện, dụng ý không cần nói cũng biết, chính là muốn bỏ một phiếu quyết định.
Không cần nghĩ cũng biết, một phiếu của Khâu Tự Phong sẽ ủng hộ cho ai.
Sắc mặt Phạm Duệ Hằng lại một lần nữa biến đổi.
Rốt cục, trước lúc rời khỏi tỉnh Yến, trong lúc quyết định đầu tư mạo hiểm chính trị lần cuối, ông ta sâu sắc cảm nhận được thủ đoạn sắc bén và chỗ hơn người của Hạ Tưởng, gần như chính là tính toán như thần không có một chút sơ hở, khiến tâm tình của ông ta lúc cao lúc thấp, thay đổi nhanh chóng lên lên xuống xuống, thiếu chút nữa kinh hãi mà mắc bệnh tim.
Nhưng Khâu Tự Phong là do Ban Tổ chức Trung ương chính thức bổ nhiệm, là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Yến, ông ta có thể lấy lý do không liên lạc được mà không thông báo cho Khâu Tự Phong đến tham dự hội nghị. Nhưng Khâu Tự Phong lại tự tới đòi tham gia hội nghị, là yêu cầu chính đáng, không ai có quyền cự tuyệt ngăn cản ông ta đứng ngoài cửa.
Phạm Duệ Hằng vừa đưa ra khí thế, lại không ngờ Khâu Tự Phong tự nhiên xuất hiện, bỗng chốc ức chế, trong lòng vô cùng phiền muộn, nhưng lại cố tình làm ra vẻ rộng lượng và hoan nghênh:
- Tự Phong đến đúng lúc, lập tức sẽ biểu quyết…
Áp chế cơn giận trong lòng, lại còn phải thản nhiên cười giải thích một câu:
- Ha ha, tôi có bảo người dưới thông báo cho anh, nhưng họ nói là không liên lạc được, nghĩ anh vừa mới tiếp nhận công tác, không tham gia hội nghị cũng có thể hiểu được.
Phạm Duệ Hằng cho là nói một câu có thể che đậy mọi chuyện, việc trong quan trường, vốn chính là anh biết, tôi biết, thậm chí đứa trẻ ba tuổi cũng biết nhưng vẫn luôn phải để ở trong bụng, không thể nói ra.
Tất cả mọi người đều nghĩ, Khâu Tự Phong cười ha ha mà bỏ qua việc này, dù sao ai cũng sĩ diện, đều phải giữ lại một đường, tự mình giải thích coi như đã là nhượng bộ rồi…
Chẳng ai ngờ, Khâu Tự Phong làm ra vẻ ung dung, thậm chí còn giữ nụ cười, nhưng lại làm ra một chuyện khiến cho tất cả mọi người trợn mắt há mồm, ông ta lấy điện thoại ra, lật lên lật xuống, lắc đầu nói:
- Không liên lạc được xem ra là điện thoại có vấn đề, thiếu chút nữa làm hỏng đại sự, nên ném.
Nói xong giơ tay lên, ngay trước mặt mọi người, ném điện thoại di động vào bên trong sọt giấy.
Text được lấy tại http://truyen360.comChiếc di động vẽ một đường cong duyên dáng, bay trên không trung, xuyên qua ánh mặt trời, phản chiếu ánh sáng mê người, chiếu sáng hai mắt của mỗi người đang có mặt, tuyệt đối là một chiếc di động mới tinh xác thực không sai dừng lại ở bên trong sọt giấy, phát ra tiếng loảng xoảng không lớn.
Bởi vì góc độ ném có vấn đề khiến sọt giấy chịu lực tác động lắc lư vài cái, cuối cùng không giữ được thăng bằng, dần dần nghiêng đổ trên mặt đất, giấy lộn bên trong đều đổ hết cả ra ngoài.
Trong nháy mắt, sắc mặt Phạm Duệ Hằng xấu tới cực điểm. Ném di động làm đổ giấy lộn như thế chẳng khác nào im lặng cho ông ta một cái bạt tai, giễu cợt ngay trước mặt tất cả các Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, khiến ông ta nhục nhã không chịu nổi, khiến ông ta xấu hổ không có chỗ chui, khiến uy phong của ông ta mất hết.
- Khâu Tự Phong…
Phạm Duệ Hằng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, thậm chí hai tay còn hơi hơi phát run, thiếu chút nữa lại đập bàn đứng lên, tức giận trách mắng Khâu Tự Phong khinh người quá đáng.
Nhưng Khâu Tự Phong sau khi ném di động xuống, khuôn mặt lại khôi phục vẻ nghiêm nghị, ánh mắt thản nhiên và kiên nghị cùng khóe miệng không chỗ nào là không chứng tỏ sự phẫn uất và bất mãn trong lòng ông ta. Miệt thị quyền uy của Bí thư tỉnh ủy, khiến cho Phạm Duệ Hằng vừa mới nâng cao được khí thế bỗng nhiên lại bị kìm hãm, tuy rằng trong lòng bốc lên lửa giận cuồn cuộn mãnh liệt, nhưng cuối cùng lai không đập bàn đứng lên lần nữa.
Bởi vì quả thật là ông ta có sai trước, đây quả thật là ông ta cố tình không thông báo cho Khâu Tự Phong, cũng quả thật là ông ta nói dối trước mặt mọi người. Chỉ có điều không nghĩ tới, Khâu Tự Phong lại không nể mặt mũi ông ta chút nào, dùng cách tuyệt diệu ném di động để đánh trả lại ông ta một gậy, nhưng ông ta lại không thể nổi giận bởi vì nếu như vậy thì chẳng khác nào không đánh đã khai. Đây là thất bại lần thứ hai của hôm nay, khiến Phạm Duệ Hằng thiếu chút nữa bùng lên mà không khống chế được.
Chỉ còn hy vọng vào biểu quyết cuối cùng, một mình Khâu Tự Phong cũng không nhất định có thể làm ảnh hưởng đến đại cục. Phạm Duệ Hằng thử âm thầm tính toán lực lượng đối lập ở trong hội nghị thường vụ, ủng hộ phương án Ủy viên thường vụ của Hồ Tăng Chu, nếu không có gì bất thường thì có Cao Tấn Chu, Hồ Tăng Chu và Vu Phồn Nhiên ba người, có thêm một Khâu Tự Phong cũng không làm nên được chuyện gì, cuối cùng cũng vẫn là thất bại mà thôi.
Hạ Tưởng còn tưởng rằng cục diện tỉnh Yến giống như Tống Triêu Độ năm đó hay sao? Chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày, uổng công phí sức!
Phạm Duệ Hằng vừa đầu quay sang một bên, đúng là hướng di động ném xuống làm đổ sọt giấy, cố ý làm như không thấy, lại nói:
- Đề tài thảo luận của hội nghị hôm nay, mời đồng chí Bằng Phi vắn tắt giới thiệu lại cho đồng chí Tự Phong được hiểu…
Lời này vừa nói ra, dường như toàn bộ Ủy viên thường vụ đều được thả lỏng ra một chút, có lẽ là ảo giác nhưng quả thật dường như vừa truyền đến một loạt thanh âm hít khí nối tiếp hành động của Khâu Tự Phong. Tất nhiều Ủy viên thường vụ đều hết sức khẩn trương, e sợ cho một hồi xung đột kịch liệt căng thẳng.
Không ít người cho rằng Khâu Tự Phong hành động quá khích, mặc dù ai cũng biết rằng Phạm Duệ Hằng là cố ý để sót Khâu Tự Phong, nhưng thân là cấp dưới, phải có bổn phận giữ gìn mặt mũi cho lãnh đạo, đâu có thể khiến cho lãnh đạo cấp trên hơn nữa lại là đường đường một Bí thư tỉnh ủy bị mất mặt trước mặt mọi người?
Tuy nhiên cũng có người sung sướng thỏa nguyện, thậm chí còn ác ý nghĩ rằng di động vẫn là ném lệch, đáng lẽ ra phải ném lên mặt Phạm Duệ Hằng mới đúng.
Đương nhiên, cũng chĩ là nghĩ mà thôi, hiện nay trong nước, hẳn là không có người nào dám ném di động vào mặt Bí thư tỉnh ủy.
Vương Bằng Phi hít một hơi, không may, quả thực không may, tuyệt đối là không nghĩ tới tình thế sẽ diễn biến giống như bây giờ. Anh ta vẫn coi thường hợp lực của Hạ Tưởng, lại càng xem nhẹ quyết tâm của Hạ Tưởng, cũng càng không dự đoán được Hạ Tưởng lại thần tốc phản ứng lại như thế này. Da đầu anh ta run lên, thậm chí thân cả người cũng run nhè nhẹ, biết được một cửa hôm nay là không hề dễ chịu, tuy nhiên sâu trong lòng còn chưa hoàn toàn nhận thua, còn cho rằng vẫn còn có khả năng chuyển bại thành thắng. Nhưng anh ta cũng hiểu được một điều, anh ta xem như là hoàn toàn đắc tội với Hạ Tưởng, và sau khi Cao Tấn Chu nhậm chức sẽ chắc chắn bị liệt vào sổ đen.
Đánh cược một ván sai lầm, đặt tiền cược nhầm cửa, Trưởng ban Tổ chức cán bộ thật đúng là làm không tốt, Vương Bằng Phi âm thầm thở ngắn than dài, nhưng lại không thể không kiên trì mà cẩn thận hướng về phía Khâu Tự Phong giới thiệu lại đề tài thảo luận và hai phương án.
Cũng tốt, sau khi Khâu Tự Phong ném di động đi, cũng không nổi giận nữa, cẩn thận nghe anh ta nói, sau khi nghe xong, còn vô cùng khách sáo mà tỏ vẻ cảm tạ:
- Đồng chí Bằng Phi vất vả rồi, tôi không có vấn đề.
- Như vậy, sau đây xin mời các đồng chí giơ tay biểu quyết…
Phạm Duệ Hằng dù sao cũng có kinh nghiệm quan trường, vừa rồi thành công đè ác ý xuống, lại thành công khôi phục tự tin trong tay, ông ta giơ tay phải lên cao:
- Tôi phát biểu trước, ủng hộ phương án của Ban tổ chức cán bộ.
Bình thường, sau khi Bí thư tỉnh ủy bày tỏ thái độ, sẽ xuất hiện tình huống nghiêng về một phía, người hưởng ứng phía dưới nhiều như mây, đều giơ tay lên tỏ vẻ ủng hộ quyết định anh minh của nhân vật số một, tỏ vẻ tôn trọng quyền uy và ủng hộ nhân vật số một.
Tuy là không thể hình dung là nhất hô bá ứng, nhưng chỉ với việc là nhân vật số một, phần đông trường hợp liền xuất hiện phản ứng ủng hộ, nguyên tắc quan trường chính là ưu tiên người đứng đầu. Bí thư tỉnh ủy chính là quan lớn ở địa phương, nắm quyền, Ủy viên thường vụ phía dưới tuy rằng chỉ kém một bậc nhưng khác biệt lại giống như chênh lệch giữa trời và đất, chính là cho dù là người bình thường, chỉ cần ngồi ở vị trí phía trên cao cao tại thượng, thì tự nhiên sẽ có người phục tùng.
Dựa theo suy đoán bảo thủ của Phạm Duệ Hằng, sau khi ông ta giơ tay phải lên, ít nhất cũng sẽ có 8 người trở lên hưởng ứng, lạc quan hơn một chút, đó là trong mười ba Ủy viên thường vụ, ngoại trừ Cao Tấn Chu, Hồ Tăng Chu, Vu Phồn Nhiên và Khâu Tự Phong, những người còn lại đều giơ tay biểu quyết bỏ phiếu tán thành.
Không ngờ, Phạm Duệ Hằng sau khi giơ tay lên cao, thì giống như nữ thần tự do, lẻ loi, trơ trọi một mình cao ngất, ước chừng qua vài giây sau, không ngờ cũng lại có một người giơ tay phụ họa!
Sao lại như vậy?
Như thế thật quá lắm?
Vẻ mặt tự tin của Phạm Duệ Hằng đông cứng lại, tiếp theo chuyển thành màu đỏ xấu hổ, sau đó lại là khó có thể ức chế phẫn nộ. Lúc ông ta sắp rời chức vụ, sau khi ông ta nỗ lực cực khổ dồn toàn bộ tâm huyết vì tỉnh Yến, không ngờ Ủy viên thường vụ tỉnh Yến liên quan lại đối xử như thế với ông ta, không ngờ lại khiến ông ta phải xấu mặt trước mọi người, không ngờ lại khiến ông ta không còn chỗ mà chui!
Tuy rằng, qua vài giây sau, Vương Bằng Phi mới chậm chạp, bất đắc dĩ mà giơ tay lên, nhưng vẫn không thay đổi được phương án đề nghị điều chỉnh nhân sự của đường đường Bí thư tỉnh ủy Phạm Duệ Hằng, rơi vào tình trạng không người ủng hộ. Kết cục cả bàn đều thua, thậm chí người ban đầu hứa hẹn sẽ ủng hộ Tiếu Viễn Tâm, cũng lặng yên cúi đầu không nói, làm bộ như không thấy Phạm Duệ Hằng giơ cao tay phải.
Tường đổ người cũng đổ theo, người chưa đi trà đã lạnh, phẫn nộ trong lòng Phạm Duệ Hằng qua đi, cũng vẫn là tràn đầy bi thương cùng không cam lòng. Vì sao? Dựa vào cái gì? Như thế nào lại có kết quả như vậy? Ông ta rõ ràng không làm sai chuyện gì, làm sao chỉ trong chớp mắt dường như là toàn bộ thế giới đều từ bỏ ông ta?
Ông ta không phục, không muốn nhận thua như vậy, ông ta muốn nhìn lại, những Ủy viên thường vụ không ủng hộ phương án của ông ta, dưới ánh mắt chăm chú của ông ta, có phải hay không sẽ giơ tay ủng hộ phương án của Hồ Tăng Chu?
Phạm Duệ Hằng muốn đánh cuộc một lần cuối cùng, phương án của ông ta không được thông qua, phương án của Hồ Tăng Chu cũng đừng nghĩ sẽ được thông qua, nếu đã phải chết thì cùng chết, đồng quy vu tận, ai cũng đừng nghĩ sẽ được tốt!
- Sau đây, tiến hành biểu quyết phương án của đồng chí Hồ Tăng Chu, đồng chí nào đồng ý, xin mời giơ tay.
Phạm Duệ Hằng hít sâu một hơi, bắt buộc chính mình bình tĩnh trở lại, sau đó ánh mắt như điện đảo qua trên mặt mỗi người, như là cảnh cáo, lại như là uy hiếp, như muốn tận mắt nhìn thấy ai sẽ giơ tay, ai dám giơ tay.
Yên lặng một lúc, người thứ nhất giơ tay là Cao Tấn Chu.
Người thứ hai giơ tay là Hồ Tăng Chu.
Người thứ ba giơ tay là Vu Phồn Nhiên.
Người thứ tư giơ tay là Khâu Tự Phong.
Sau bốn người, lại rơi vào tình trạng tạm dừng nhất thời, dường như dưới sự áp chế của Phạm Duệ Hằng đều lùi bước, không còn ai dám ngẩng đầu tán thành.
Nét mặt Phạm Duệ Hằng rốt cục cũng có nụ cười, không quá nửa, chứng tỏ phương án của Hồ Tăng Chu cũng chỉ là rỗng tuếch mà thôi, ngay tại lúc ông ta đang chuẩn bị mở miệng tuyên bố cả hai phương án đều biểu quyết không thông qua, lại có người thứ năm giơ tay lên.
Không ngờ lại là người không hề qua lại với Hạ Tưởng, Lãnh Nhạc Thương!
Phạm Duệ Hằng không thể tin được vào hai mắt của chính mình.
Lãnh Nhạc Thương giơ tay, sau đó giống như hiệu ứng domino lật đổ quân bài, người thứ sáu, thứ bảy,…,thứ mười một, ngoại trừ Phạm Duệ Hằng và Vương Bằng Phi, mười một Ủy viên thường vụ đều giơ tay phải lên, Hồ Tăng Chu, không, phải nói là Hạ Tưởng, hoàn toàn thắng!