Trong suy nghĩ về tương lai gần cũng như viễn cảnh sau này của Hạ Tưởng, phải đưa bộ máy kinh tế và bộ máy chính trị cùng hướng ra khỏi tỉnh Yến, vươn ra khắp cả nước. Tranh thủ để nảy nở ở khắp nơi trong nước, nỗ lực để trong mười năm, xây dựng mấy tập đoàn có tầm ảnh hưởng trong khắp cả nước.
Khác với đường lối của thế lực gia tộc là, Hạ Tưởng muốn đi theo con đường thị trường, hoàn toàn dùng quy tắc thị trường để đấu tranh với những con số định mức trên thị trường, cạnh tranh công bằng, kiếm tiền hợp lý.
Cũng không phải Hạ Tưởng không muốn nhúng tay vào làm lũng đoạn ngàng sản xuất. Dù sao những ngàng có thể lũng đoạn được cũng có hạn, mà cũng sớm đã bị phân chia không còn gì nữa, nếu hắn còn vươn tay vào, không những khó như lên trời, mà còn phải trả những giá chính trị rất lớn, mất nhiều hơn được. Huống hồ Hạ Tưởng tự nhận còn có thể nắm chắc được mạch đập của thị trường, càng tự cho là chỉ có thể thiết lập được một ngành thương nghiệp lớn trong con sóng lớn của thị trường, mới có thể thực sự thành lập được một đế quốc thương nghiệp, mới là tia hy vọng để có thể đưa doanh nghiệp trong nước vươn ra thế giới.
Đợi sau khi một phần tổ chức kinh tế phát triển lớn mạnh đến một quy mô nhất định, có được sức ảnh hưởng quan trọng trong nước, thì đó cũng sẽ là lúc mà Hạ Tưởng bước nhanh đến một vị trí quan trọng. Đến lúc đó, sức ảnh hưởng chính trị có thể một lần nữa ảnh hưởng đến toàn bộ sức kinh tế, ngược lại, tổ chức kinh tế cũng có thể gián tiếp thúc đẩy tiến trình chính trị.
Kinh tế và chính trị, tương hỗ lẫn nhau, không thể thiếu cái nào được.
Hạ Tưởng chủ trì hội nghị, hắn ngồi trên đài, trước tiên là uống một ngụm trà do Lý Thấm bưng lên, cười nói:
-Khó có dịp ngồi nói chuyện cùng mọi người, uống chút trà, chúng ta đều đến từ khắp nơi, cùng đến với nhau vì một mục tiêu giống nhau. Có một số lời nên nói trước, có oán báo oán, có thù báo thù, sau khi oán thù đều đã báo xong hết rồi, thì vẫn còn là bạn bè…
Bên dưới vang lên những tiếng cười.
Tôn Hiện Vĩ hét lớn một câu:
-Lãnh đạo là đang nhắc nhở chúng ta, có ân báo ân. Dù sao tôi cũng không nói, lãnh đạo anh chỉ cần để lại cho tôi một chút tiền để nửa đời sau này dưỡng già và nuôi bồ nhí sau này. Những tiền khác, anh cứ lấy đi hết đi, lỗ thì tính cho tôi, lời thì tính cho anh.
Tôn Hiện Vĩ nói rất lớn, vẻ mặt lại có vẻ rất khoa trương, lập tức khiến mọi người cười vang.
Hạ Tưởng cười mắng một câu:
-Nếu các anh đi theo tôi, tiền kiếm được càng ngày càng ít, các anh không nói, tôi cũng cảm thấy ngại với các anh.
-Lãnh đạo, Hiện Vĩ nói đều là những lời thật lòng, bây giờ trong tay tôi có không ít tiền nhàn rỗi, nhưng vẫn không tìm được dự án nào thích hợp, nếu không đầu tư nữa thị bị mốc mất.
Phùng Húc Quang nói đều là những lời nói thật, gã bây giờ đã mất đi sức khống chế giá cả đối với thành phố Giai Gia. Sau đòn bẩy, gã vẫn còn cầm giữ hơn mười trăm triệu, cũng chưa từng đầu tư vào dự án quan trọng nào, nhàn cư vi bất thiện.
Hạ Tưởng triệu tập hội nghị các tổ chức thành viên kinh tế, một mặt là Phạm Duệ Hằng muốn điều chỉnh tư tưởng và đường lối của các tổ chức thành viên kinh tế, một mặt cũng là gặp thời mà làm. Bởi vì cho dù là Bất động sản Thiên An của Tôn Hiện Vĩ, hay là Bất động sản Giang Sơn của Thiên Ngũ, hay là tập đoàn Đạt Tài, trong thời kỳ phát triển gần đây, cũng đang lúc lâm vào tình trạng không phát triển.
Trên cơ bản thị trường tỉnh Yến đã gần đến lúc bão hòa, chỉ có thể duy trì hiện trạng. Nhưng xu hướng đóng băng của ngành bất động sản đã quá rõ ràng, những khu chung cư còn tồn lại quá nhiều, không đến ban năm, nhất định sẽ đại giảm giá. Nhà nước đã ra rất nhiều chính sách hạn chế Bất động sản phát triển theo xu hướng dị dạng, bất luận là về phương diện cấp phép sử dụng đất hay vay nợ ngân hàng, đã lần lượt có một loạt khống chế lớn.
Quy định hạn chế mua vào đã có tác dụng, xa thì không nói, ngay những khu chung cư của thành phố Yến đã gặp phải tình trạng đóng băng. Có rất nhiều khu chung cư bên ngoài thì đẹp đẽ và mới, tin truyền ra bên ngoài thì đều là những tin giả dối như đã bán hết, không thể che giấu nổi sự thật là không thể cho vay, đối với những người hiểu biết sâu về trong ngành như Hạ Tưởng mà nói, rất dễ nhìn thấu được sự thật bên trong.
Thành phố Yến là một thành phố không đến bốn triệu dân, không có nhiều dân số như vậy, thì nhà bán cho ai? Quỷ lại không cần nhà ở.
Đương nhiên, bảo Thiên An, Giang Sơn ngay lập tức chuyển ngành là một điều không có khả năng thực tế, nhưng tách một bộ phận từ ngàng bất động sản ra, một bộ phận chuyển qua thi công cầu đường hoặc những ngành khác, cũng không phải không có khả năng.
Còn nữa, ngàng bất động sản của thành phố Yến đã có xu hướng suy tàn, nhưng còn rất nhiều tỉnh lị đang ở trong thời kỳ phát triển mở đầu, cũng có kỳ vọng phát triển. Vì vậy, như trên đã nói, ra khỏi thành phố Yến, bước ra tỉnh Yến, cũng là điều phải làm.
Chờ cho tiếng cười vang lên hết, Hạ Tưởng nói rõ ràng ý định của hắn:
-Nếu đã mời tất cả mọi người đến ngồi đây để thảo luận sự phát triển về sau này, chắc chắn sẽ đưa ra một vài ý tưởng để mọi người tham khảo. Tôi có một ý tưởng, có thể cùng thảo luận tính khả thi của nó.
Lời này vừa nói ra, hội nghị lập tức lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều tập trung mọi ánh nhìn về phía Hạ Tưởng, sợ rằng sẽ để sót mất một từ nào đó. Bởi vì mỗi một câu một từ mà Hạ Tưởng nói ra, đều liên quan thiết thực đến lợi ích của tất cả mọi người ngồi ở đây.
Đều là những người ở dưới sự lãnh đạo của Hạ Tưởng mà phát triển lớn mạnh, đều đã tận mắt chứng kiến sự nắm bắt đến mức chuẩn xác của Hạ Tưởng đối với tình hình thị trường. Tính ra cũng đã có đến mấy năm Hạ Tưởng không tự mình đứng ra chỉ đạo công tác vận hành nền kinh tế nữa, vì vậy kế hoạch lần này, có ý nghĩa rất lớn.
-Ba đồng chí Chu Duệ Nhạc, Thiên Vũ và Bành Dũng đến tỉnh Tương nhậm chức, chính trị chưa đụng đến, kinh tế đã đi trước. Duệ Nhạc và Thiên Vũ lần lượt đảm nhiệm Bí thư Thành ủy, Bành Dũng đảm nhiệm Phó thị trưởng thường trực, những nơi mà ba đồng chí này đi đều được coi là những thành phố cấp trung trong tỉnh Tương, ngành Bất động sản cũng đang nằm trong thời kỳ bắt đầu phát triển…
Hạ Tưởng thấy sự chờ mong của Tôn Hiện Vĩ, nên cười nói,
-Tôi cho rằng, Á Nam vẫn luôn muốn vẫn luôn muốn thử sức với ngành Bất động sản, vậy có thể đi thử cùng với Duệ Nhạc.
Tập đoàn Tề Thị ở quận Hà Mã cũng đã từng chạm tay vào lĩnh vực bất động sản, hiệu quả coi như không tồi, nhưng sau đó vẫn luôn không tìm được một mặt bằng thích hợp, nên cũng không xây dựng khu chung cư nào mới.
-Ngoài việc đầu tư một phần sức lực góp sức cùng với Duệ Nhạc ở tỉnh Tương, Á Na, chờ đến lúc thời cơ thích hợp, tôi sẽ mời cho anh mấy nhà đầu tư thích hợp đến từ Bắc Kinh, để Tập đoàn Tề Thị có thể mở rộng thị trường đến Bắc Kinh. Đương nhiên, anh bây giờ có thể tiếp xúc một chút với tập đoàn Giai Mỹ.
Tề Á Nam liên tục gật đầu, sự vui mừng hiện rõ trên mặt, Hạ Tưởng sắp xếp chu toàn như vậy, xem như đã vạch ra một con đường rộng rãi cho sự phát triển của Tập đoàn Tề Thị. Lãnh đạo quả nhiên là lãnh đạo, cao nhân, vừa ra tay đã khác người. Có lẽ nguyện vọng vươn ra tỉnh Yến của tập đoàn Tề thị bấy lâu nay chưa được thực hiện, sẽ có thể mượn tay Chủ nhiệm Hạ mà thực hiện.
Tề Á Nam kích động đến mức gần như không nói nên lời.
-Tôi đi đến đâu, lãnh đạo?
Không đợi Hạ Tưởng nói, Tôn Hiện Vĩ đã nhảy dựng lên.
-Sẽ có nơi để anh đi, gấp gì chứ?
Hạ Tưởng thật ra biết rõ đừng nhìn Tôn Hiện Vĩ dường như quá hấp tấp vội vàng mà không thiết thực, thật ra gã đối nhân xử thế cũng rất có chừng mực. Đương nhiên, ngoài cái tật thấy người đẹp thì không thể rời bước đi được ra,
-Anh cùng với Bành Dũng cùng đi đến tỉnh Tương…
-Ngoại trừ đi về hướng Nam, có thể đi ra Bắc được không?
Tôn Hiện Vĩ chưa nghe nốt câu, đã mở lớn mắt,
-Tôi thật ra rất hùng hậu, chỉ đi về một thành phố phía Nam, không đủ.
-Anh nói nhiều quá.
Hạ Tưởng cười mắng một câu, thật ra có Tôn Hiện Vĩ làm không khí náo động một chút cũng không tồi,
-Đi về hướng Bắc thì đi theo Bí thư Tào của tỉnh Hắc Liêu, toàn bộ tỉnh Hắc Liêu, đã đủ cho anh chưa?
Tôn Hiện Vĩ sợ tới mức rụt cổ:
-Không dám khoác lác, dạ dày của tôi cũng không lớn như vậy, ăn không hết.
-Lập Xuân, anh cùng Chủ tịch Thành thương lượng một chút, cũng đến Hắc Liêu mở rộng đi. Nếu Chủ tịch Thành đồng ý, tôi sẽ sắp xếp cho anh ấy và người sắp nhậm chức Bí thư tỉnh ủy ở đó gặp mặt nhau.
Được thôi, đã có thể gặp mặt Bí thư Tỉnh ủy, Tập đoàn Đạt Tài lần này đến Hắc Liêu còn không thể mở được thị trường? Ít nhất trong phạm vi mà chính sách cho phép, có Bí thư Tỉnh ủy đứng ra ủng hộ, lại thêm uy tín và thực lực của Tập đoàn Đạt Tài, thành công chắc chắn đang chờ.
Thẩm Lập Xuân vô cùng vui mừng,
-Không thành vấn đề, tôi dám chắc, Chủ tịch Thành chắc chắn đồng ý với đề nghị của Chủ nhiệm Hạ.
-Cái đó thì chưa chắc.
Hạ Tưởng cũng không muốn nói gì thêm về Thành Đạt Tài nữa, tiếp tục nói,
-Tôi còn muốn nhờ Chủ tịch Thành quan tâm nhiều hơn đến hai thành phố Đan Thành và Ngưu Thành, còn cả Tần Đường, cũng có thể thử xem. Dù sao thành phố Yến cũng đã có xu hướng bão hòa, những thành phố dưới kia, còn có rất nhiều triển vọng.
Bành Vân Phong là Bí thư Thành ủy nhiệm kỳ kế tiếp của Thành phố Đan Thành, lần này Tập đoàn Đạt Tài đi Đan Thành, không những có thể hợp tác chân thành với Bành Vân Phong, còn có thể mang đến một món lợi không nhỏ cho Bành Vân Phong, Chung Nghĩa Bình, một công đôi việc. Hơn nữa với thực lực của Tập đoàn Đạt Tài, bốn bề nở hoa cũng không phải không thể.
Mà Lưu Minh là Thị trưởng của Ngưu Thành, vừa mới đến nhậm chức ở Ngưu Thành, nếu vừa mới đến đã có được một khoản đầu tư lớn từ Tập đoàn Đạt Tài, thì uy vọng cũng sẽ rất lớn.
Thẩm Lập Xuân đã vui vẻ ra mặt:
-Không giấu gì lãnh đạo, thật ra Chủ tịch Thành đã sớm rất muốn ngồi nói chuyện cùng anh, nhưng anh lại ở thành phố Yến, không có thời gian phù hợp…
Hạ Tưởng gật đầu:
-Ngày mai tôi về tỉnh Tương, ngày mai sẽ dành thời gian đến thăm Chủ tịch Thành.
-Bất động sản Giang Sơn cũng chia làm hai bước để đi, phía Bắc thì đi về Bắc Kinh, hợp tác với Tập đoàn Giai Mỹ, phía Nam phát triển ở thành phố Tương Giang, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp cho Tiêu Ngũ gặp mặt với Thị trưởng thành phố Tương Giang Mai Hiểu Lâm.
-Bước tiếp theo tập đoàn Giai Mỹ sẽ phát triển theo hướng cổ phần và cổ phiếu, đồng thời sẽ phát triển lên tỉnh Cát Giang ở phía Bắc, tỉnh Sở ở phía Nam, tỉnh Tề ở phía Đông, chuẩn bị cho sự phát triển toàn diện.
-Giai đoạn này những thương mại nhỏ không nên quá phát triển ra bên ngoài, chỉ cần yên ổn ở tỉnh Yến là được. Tranh thủ để mở rộng ngành du lịch ra hai thành phố Tần Đường và Chương Trình. Cục diện chính trị của hai thành phố, do Bành Vân Phong ra mặt phụ trách liên hệ, nếu có khó khăn nữa, có thể trực tiếp tìm đến Bí thư Cao hoặc Chủ tịch tỉnh Khâu.
-Công ty Cổ Ngọc có thể sống yên ở Bắc Kinh, sau đó mở rộng ra cả nước, trở thành một công ty nổi tiếng trên toàn quốc, mở ra trên một trăm cửa hàng trên toàn quốc, có một câu nói không phải nói---kim cương luôn trường tồn, một viên được truyền lưu mãi mãi. Hy vọng công ty Cổ Ngọc có thể làm được việc lưu truyền đến lâu dài, gia thế vĩnh viễn.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com-Thương mại Trần thị hiện tại thực lực còn quá yếu, nhất định không nên tham lam quá nhiều, chỉ cần đứng vững ở Tần Đường, tiếp tục làm lớn mạnh bản thân. Có thể chọn hợp tác với Tập đoàn Tề thị, đồng thời, cũng hy vọng Tập đoàn Giai Mỹ có sự trợ giúp nhất định nào đó, để thương mại Trần thị sớm phát triển lớn mạnh. Sau đó tôi sẽ giới thiệu cho Trần Mạt Trần Lị làm quen với Từ Tử Kỳ.
-Hơn một trăm triệu của Húc Quang cũng có chỗ đầu tư, sau hội nghị tôi sẽ sắp xếp cho anh gặp mặt Lưu Minh của thành phố Ngưu Thành để nói chuyện trực tiếp. Đầu tư ở Ngưu Thành, có thể áp dụng phương pháo đầu tư an toàn là tranh thủ chính sách để tái đầu tư. Tin rằng Lục Minh sẽ cho anh một câu trả lời mãn nguyện nhất, anh và Lục Minh có lẽ cũng hợp nhau.
-Cuối cùng tôi báo cho mọi người một tin tốt, trong tay Chủ tịch Liên có một nguồn vốn mạo hiểm, ai có vấn đề về tiền vốn, có thể nói trực tiếp với cô ấy. Mặc dù nguồn vốn trong tay Chủ tịch Liên không nhiều, nhưng chỉ cần anh có năng lực và có hạng mục lớn, giúp đỡ một công ty để sau 3-5 năm nó trở thành một tập đoàn, có lẽ cũng không thành vấn đề.
Dưới sự sắp xếp xuất quỷ nhập thần của Hạ Tưởng, mỗi người ngồi đây đều có một bên chính trị phối hợp với một bên kinh tế, tức là chính trị cùng hỗ trợ kinh tế, giúp đỡ lẫn nhau, chưa ra khỏi tỉnh Yến, nhưng đã đứng ở thế bất bại!