- Thức dậy chưa?
Vừa mới hừng sáng, Hạ Tưởng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, hắn cũng biết người gọi điện đến lúc này là ai, nhất định không phải là người ngoài, cũng không xem ai gọi tới thì đã bắt máy.
Vừa nghe mới biết, quả nhiên không phải là người ngoài, là người quen.
Giọng của Tào Thù Lê lúc sáng sớm vô cùng nhẹ nhàng trong ánh ban mai len qua cửa sổ trong suốt và long lanh, làm tâm tình của Hạ Tưởng bỗng khoan khái lên rất nhiều.
- Đương nhiên là dậy rồi, anh cũng không phải là kẻ lười.
Hạ Tưởng rõ ràng là đang nằm trên giường, lại có ý nói dối, trở mình một cái định nằm thêm chút nữa.
- Đừng nằm trên giường nữa, đồ lười…
Tào Thù Lê tựa hồ có thiên lí nhãn, nhìn xuyên thấu qua lời nói của Hạ Tưởng, cô cười ha ha:
- Em gọi điện đến là có hai việc cần tuyên bố, thứ nhất một tuần nữa em sẽ tới thành phố Lỗ làm để chăm sóc đồng thời giám sát cuộc sống của anh.
Thứ hai, em bây giờ đang ở Bắc Kinh, vừa gặp mặt ba, ông ấy đối với thành viên tổ chức kinh tế của anh đến tỉnh Hắc Liêu đầu tư, vô cùng hài lòng…
Cô bé Lê thủ thỉ vào tai, nói với giọng điệu trách móc, Hạ Tưởng cười:
- Sao cha không đích thân gọi điện cho anh, còn phải để em chuyển lời?...
- Ông ấy ngày nào cũng bận, lấy đâu ra thời gian để ý đến anh, anh yên tâm đi, đừng chỉ ỷ vào Bí thư tỉnh ủy xem trọng anh một chút…
Tào Thù Lê cười, nói đùa:
- Đúng rồi, còn có một chuyện, chị Liên nói rồi, trong khoảng thời gian này chị ấy không thể về nước được, năm sau mới về, chị ấy nói, nếu ai đó không yên tâm thì ra nước ngoài thăm chị ấy.
Người đó có lòng cũng rất khó xuất ngoại, Hạ Tưởng biết Liên Nhược Hạm là cố ý đùa cợt hắn, vì bây giờ hắn là Phó bí thư Tỉnh ủy, muốn ra nước ngoài phải báo cáo, cho dù là chuyện công hay là chuyện riêng, thủ tục phê duyệt rườm rà, hơn nữa cho dù là ra được nước ngoài thì không thể đơn độc một mình đi thăm Liên Nhược Hạm.
Liên Nhược Hạm ở nước ngoài cũng tốt, lúc có mang, ít nhất có thể bảo đảm đồ ăn an toàn một chút. Thực phẩm trong nước có vấn đề về an toàn, không phải là không yêu nước, mà quả thật là yêu không nổi.
Tình hình trong nước hiện tại rất nghiêm trọng, con cái của quan lớn từ phó tỉnh trở lên, có tám mươi phần trăm đều muốn ra nước ngoài, thậm chí khoa trương một chút, gần phân nữa con cháu quan lớn đều nhập tịch nước ngoài, là vì sao? Rõ ràng ở trong nước bọn họ thuộc tầng lớp đặc quyền, kỳ thực không liên quan đến yêu hay không yêu nước, mà là mất lòng tin đối với nhiều chuyện.
An toàn thực phẩm, an toàn muối ăn, an toàn chất lượng công trình, thậm chí thực phẩm xuất khẩu ra nước ngoài cũng như trong nước, sử dụng hai bộ tiêu chuẩn chất lượng không giống nhau, nếu nhiều chuyện bị vạch trần, sẽ làm người ta không biết đường mà chọn.
Có lẽ, Liên Nhược Hạm một lòng muốn Hạ Tưởng ra nước ngoài cũng không phải một lựa chọn tốt nhất, cũng may với đặc quyền của ông cụ Ngô, rau củ và thức ăn dùng để ăn, đều không phải thị trường cung ứng, mà là đặc biệt cung ứng.
Bây giờ mang thai mặc kệ là con trai hay con gái, không chừng Liên Nhược Hạm là muốn ở nước ngoài, ở thì ở được rồi. Hạ Tưởng không ngăn cản Liên Nhược Hạm nữa, vì vấn đề muối ăn, quả thật cũng làm cho hắn cũng lạnh lùng.
Làm một quốc gia cùng với quốc dân của mình phát sinh tranh chấp đất đai nhiều nhất, là một vùng đất thần kỳ ăn sợ trúng độc qua cầu sợ ngã chết. Nhiều người bất lực thay đổi hiện thực, chỉ đành cao chạy xa bay trốn tránh.
Dân chúng ngay cả khả năng cao chạy xa bay cũng không có thì phải làm sao bây giờ?
Hạ Tưởng biết, dựa vào sức của một mình hắn muốn thay đổi hiện trạng của cá quốc gia, không thể cũng không hiện thực, nhưng chỉ cần để hắn gặp được, hơn nữa trong phạm vi khả năng của hắn, hắn dư sức thay đổi tất cả những thứ không công chính!
Vừa vào giờ làm việc, Hạ Lực tươi cười đi vào, báo cáo sơ bộ với Hạ Tưởng về Tỉnh ủy triển khai hoạt động giáo dục trong thời kỳ gần đây.
Các hạng mục của Tỉnh ủy báo cáo tổng kết, báo cáo lần trước là hướng vào hoạt động tư tưởng, vân vân, nào là nghiên cứu thảo luận kỹ các mặt, quần chúng và Đảng, công tác nhân sự, đều phải qua tay của Hạ Tưởng, nói cách khác, vị trí phó bí thư tỉnh ủy của Hạ Tưởng bây giờ, quả thật so với bí thư tỉnh ủy Kỷ quyền lực hơn nhiều.
Muốn bóp cổ của một số người cũng dễ dàng hơn nhiều.
Công việc Hạ Lực báo cáo không mấy quan trọng, Hạ Tưởng xem qua, thì ký tên thông qua.
Hạ Lực cũng không lập tức đi, mà cười híp mắt nói:
- Bí thư Hạ, buổi trưa có rảnh không, tôi muốn mời anh ăn cơm…
Hạ Tưởng có ấn tượng rất tốt đối với Hạ Lực, ngoại trừ chuyện đồng tính, y cũng là người duy nhất dựa vào Khâu Nhân Lễ trong thế lực địa phương, cũng làm cho hắn có nhiều hảo cảm hơn.
Hơi trầm ngâm, cười hỏi:
- Lý do là gì?
Mọi việc cũng có lý do, Hạ Tưởng bèn hỏi, cũng là muốn biết dụng ý của Hạ Lực, đương nhiên, ngữ khí cũng nhẹ nhàng.
Hạ Lực cười nói:
- Thì là người trong nhà nên ngồi lại với nhau, còn có Bí thư Thành ủy Ngũ Nhạc Chu Vu Uyên vừa đúng lúc đến Tỉnh ủy báo cáo, rất muốn làm quen với Phó Bí thư Hạ.
Bí thư thành ủy Ngũ Nhạc? Hạ Tưởng đang nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang cười của Hạ Lực, trong lòng lại có chút do dự nghi ngờ, có lẽ hắn cũng sẽ không nghĩ nhiều, nhưng thành phố Ngũ Nhạc là thành phố sản xuất nhiều muối có tiếng của tỉnh Tề!
Đúng lúc Lý Đinh Sơn nhúng tay vào ngành công nghiệp muối, cuối cùng Hạ Lực có ý sắp xếp Chu Vu Uyên quen hắn, hay là Chu Vu Uyên có ý muốn quen hắn, hoặc có dụng ý khác?
Dưới cái nhìn dò xét thâm sâu của Hạ Tưởng, Hạ Lực hiển nhiên bình thường, vẻ mặt vô cùng tự nhiên.
Qua khoảng ba năm phút, Hạ Tưởng mới gật đầu nói:
- Được, nghe theo sắp xếp của đại quản gia...
Câu nói này làm Hạ Lực cười ha ha nói:
- Bí thư Hạ, cứ quyết định vậy nhé, tôi đi sắp xếp một chút…
Hạ Lực vừa đi, cả buổi trưa Ngô Thiên Tiếu không thấy lộ diện đã trở về.
Lãnh đạo đã đến rồi, thư ký chưa đến, không chừng trong mắt người khác thì đã xảy ra chuyện kỳ quái, Hạ Tưởng tự nhiên biết Ngô Thiên Tiếu đi làm gì, gật đầu mỉm cười với Ngô Thiên Tiếu, không đợi y báo cáo công việc, liền hỏi ngay
- Thiên Tiếu, con người của Chu Vu Uyên, cậu cảm thấy thế nào?
Ngô Thiên Tiếu hứng thú trở lại, đang chuẩn bị đem những tin tức vừa nắm bắt được báo cáo, không ngờ Phó bí thứ Hạ mở miệng hỏi về Chu Vu Uyên, y đảo mắt, lập tức nghĩ tới điều gì.
- Có phải Trưởng ban thư ký Hạ giới thiệu đến…
Được đấy, Ngô Thiên Tiếu đúng là trăm chuyện đều thông, một câu nói thì nói tới cùng, Hạ Tưởng gật đầu nói:
- Quả thật là kiến dẫn của Hạ Lực.
Ngô Thiên Tiếu cười ha hả, có chút thần bí, và càng có vẻ bí hiểm nói:
- Trưởng ban thư ký Hạ và Bí thư Chu là bạn học, con người của Bí thư Chu, tôi tiếp xúc không nhiều, thì không nói nhiều được, nhưng con người của Trưởng ban thư ký Hạ, tôi thật có chuyện phải nói, nhưng trước khi mở lời, xin lãnh đạo cho phép…
Ngô Thiên Tiếu càng ngày càng thú vị, đúng là một người có hứng thú, Hạ Tưởng cười mắng một câu:
-Nếu như tôi đã hỏi cậu rồi, cậu còn nói nhiều như vậy làm gì…
Ngô Thiên Tiếu xoa tay, vừa rót nước vừa nói,
- Tôi kể cho lãnh đạo nghe một câu chuyện…, lúc Bí thư Khâu mới đến tỉnh Tề, công việc vừa mới bắt đầu gặp trở ngại rất lớn. Lúc ấy Trưởng ban thư ký Hạ và Bí thư Hà, Bí thư Viên quan hệ cũng xem như vô cùng mật thiết – cách nói về bang Bán đảo lãnh đạo nhất định cũng nghe nói qua, tôi không nói thêm nữa – Bí thư Hà lập ra một kế hoạch liên minh, chính là không muốn Bí thư Khâu nắm bắt khống chế đại cuộc, kết quả sau đó kế hoạch bị bại lộ, trước nhất là truyền đến tai Chủ tịch tỉnh Hình, sau đó Chủ tịch tỉnh Hình bắt tay với Bí thư Khâu, lập ra một kế hoạch phản công, một lần đánh bại âm mưu của bang Bán đảo.
- Sau đó, bang Bán đảo nghi ngờ Trưởng ban thư ký Hạ rò rỉ thông tin, nhưng lúc đó Trưởng ban thư ký Hạ vào Chủ tịch tỉnh Hình quan hệ không mật thiết, với Bí thư Khâu rất bình thường, cũng không có chứng cứ gì xác thực, cho nên cũng hết cách với Trưởng ban thư ký. Nhưng sau đó không lâu, Hà Giang Hải một lần trong cuộc họp vì một chuyện cãi nhau với Hạ Lực, còn đập bàn, từ đó về sau, mối quan hệ giữa Trưởng ban thư ký Hạ và Bí thư Khâu trở nên thân thiết…
Đi một vòng lớn, Ngô Thiên Tiếu chẳng lẽ nào là muốn ám chỉ, Hạ Lực chính là người đứng phía sau thực hiện kế hoạch của cả câu chuyện.
Nếu thật là, Hạ Lực cũng có tâm cơ rồi, nhưng phải nói, trên quan trường người có tâm cơ quá nhiều rồi, huống hồ lại là đại quan gia Tỉnh ủy bản lĩnh làm việc gì cũng thuận lợi? Chỉ có điều nếu thật như vậy, Hạ Lực hà tất phải bỏ gần tìm xa, muốn đi một vòng lớn để tiếp cận Khâu Nhân Lễ?
Hạ Tưởng không trách Ngô Thiên Tiếu nói vòng vo, mà chợt nhớ tới điều gì đó, gật đầu nói:
- Thiên Tiếu, cậu cũng là người tỉnh Tề à…
Khuôn mặt của Ngô Thiên Tiếu lập tức trở nên nghiêm túc nói:
- Tôi là người tỉnh Tề, nhưng tôi không phải là Bán đảo, còn đây mới là một việc có lẽ lãnh đạo không biết, người dân thành phố Lỗ đối với việc người bán đảo thống trị thành phố Lỗ, rất có ý kiến.
Bí thư Thành ủy thành phố Lỗ Viên Húc Cường chính là người bán đảo.
Thế cục tỉnh Tề rất thú vị, xem ra, nếu cùng là người tỉnh Tề, cũng bởi vì khu vực khác nhau, mà mỗi nơi tự cai trị, Hạ Tưởng từ không biết gì bỗng hiểu ra tất cả.
- Thị trưởng thành phố Lỗ Lý Đồng và tôi là cùng quê, anh ấy cũng muốn biết một chút về Bí thư Hạ…
Ngô Thiên Tiếu kịp thời nói.
Lúc khát có người dâng trà, lúc mưa có người cầm ô, Ngô Thiên Tiếu thật sự là thư ký rất có năng lực, khuyết điểm duy nhất chính là quá thông minh.
Quá thông minh, sẽ làm lãnh đạo không thích.
Nhưng Hạ Tưởng không như vậy, Hạ Tưởng không phải là lãnh đạo tính toán chi li, cũng không phải cấp trên không có tự tin, hắn mỉm cười gật đầu, không trả lời thẳng đề nghị của Ngô Thiên Tiếu, mà chuyển qua vấn đề khác:
- Cứ làm tốt công việc của mình, chuyện khác, sau khi làm ra thành tích sẽ xem xét lại.
Kỳ thực ý trong lời nói này là cảnh cáo Ngô Thiên Tiếu, phải biết năng lực của mình trước, sau đó người ta mới tin tưởng người mà y tiến cử.
Ngô Thiên Tiếu cũng không tiếp tục vấn đề lúc nãy, mà nói:
- Bí thư Hạ, sự việc tôi đã làm xong rồi, vấn đề của Trần Thu Đống, lúc nào có thể kích nổ…
Hạ Tưởng không khỏi nhìn Ngô Thiên Tiếu dò xét mấy lần, trong lòng vẫn là có chút kinh ngạc, thư ký đi theo hắn không ít, nhưng thông minh và có năng lực như Ngô Thiên Tiếu, thì thật là chưa có.
Ngô Thiên Tiếu cũng nhận ra do dự hoài nghi của Hạ Tưởng, lại giải thích:
- Trước khi bí thư Hạ đến thành phố Lỗ, lúc Chủ tịch tỉnh Lý nhúng tay vào đề danh của Lỗ Thành Lương, tôi đã âm thầm theo dõi Trần Thu Đống…
Đúng là một người đầy mưu kế, Hạ Tưởng lại hiểu thêm về Ngô Thiên Tiếu, hiểu ý cười:
- Buổi trưa Hạ Lực mời cơm, Chu Vu Uyên cũng có ở đó, cậu cũng cùng đi nhé, Ngô Thiên Tiếu hiểu ý cười:
- Hiểu rồi..
Còn như y hiểu rõ ra cái gì, Hạ Tưởng không hỏi, y cũng không nói, tất cả đều không nói.
Vào lúc Hạ Tưởng bắt tay vào bố cục, vững bước thúc tiến, đối thủ tất nhiên cũng không nhàn rỗi. Buổi trưa, Chu Hồng Cơ được Hà Giang Hải mời, vui vẻ dự yến tiệc… Bạn đang đọc truyện được lấy tại
T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Vấn đề đàm luận giữ Chu Hồng Cơ và Hà Giang Hải, ngoại trừ Hạ Tưởng ra, còn có Lý Đinh Sơn…