- Anh là ai?
Hạ Tưởng giật mình kinh hãi, Diệp Thiên Nam người nhàn lòng dạ không thảnh thơi hành động thật là nhanh, bản thân mới đến thành phố Lỗ vài ngày, ông ta cũng không ngại mệt nhọc, ngàn dặm xa xôi từ thủ đô đến, hơn nữa còn gặp Chu Hồng Cơ, nếu nói Diệp Thiên Nam có ý tốt khuyên bảo Chu Hồng Cơ và kết hợp công tác đến đây, chắc chắn la câu chuyện rất hài hước.
Nghĩ cũng không cần nghĩ, ông ta đến thành phố Lỗ, là e sợ thiên hạ không bừa phứa hành sự.
Nhưng vấn đề là, ai đang mách cho hắn? Hạ Tưởng mới ở thành phố Lỗ thật sự quen biết không mấy người, càng không có cơ sở ngầm. Đối phương nói cho hắn chuyện Diệp Thiên Nam và Chu Hồng Cơ gặp mặt là có ý đồ gì? Hạ Tưởng cũng không khờ dại cho rằng đối phương chỉ vì có lòng tốt.
- Không cần phải biết tôi là ai, tôi là một kẻ vô danh tiểu tốt.
Giọng đối phương rất lạ, mang giọng điệu thành phố Lỗ,
- Tôi còn muốn nhắc nhở anh một việc, đừng quá tin tưởng Hạ Lực...
Điện thoại bị ngắt liên lạc.
Hạ Tưởng sửng sốt trong chốc lát, bỗng nhiên lắc đầu mỉm cười, thú vị, rất thú vị, thế cục tỉnh Tề, thật đúng là xa hơn và phức tạp hơn những gì hắn tính đến, mà ngay cả việc Hạ Lực và hắn thân thiết cũng có người nhìn chằm chằm, hơn nữa đối phương lại lộ ra tin tức về Diệp Thiên Nam và Chu Hồng Cơ, nói cách khác, thế lực tỉnh Tề nếu sắp xếp riêng biệt theo lập trường, sẽ không chỉ là phái Khâu Nhân Lễ, phái Tôn Tập Dân và phái Hà Giang Hải, ngoài ra hẳn là còn có một thế lực khác ẩn núp.
Không cần bàn về việc có tin tưởng Hạ Lực hay không, Hạ Tưởng trong lòng đều có phán đoán, hiện tại mối quan tâm chính là Diệp Thiên Nam lại đang âm mưu phá hoại cái gì?
Thủ đoạn chính trị của Chu Hồng Cơ, Hạ Tưởng tạm thời không còn lĩnh giáo, nhưng có lý do để tin tưởng, năng lực của Chu Hồng Cơ chưa bao giờ có kinh nghiệm theo chính trị ở địa phương hẳn là không ở trên Diệp Thiên Nam.
Tuy nhiên Chu Hồng Cơ so với Diệp Thiên Nam ưu thế ở chỗ tuổi trẻ, hậu trường cứng rắn, được trung ương nâng đỡ.
Chu Hồng Cơ là con cọp, con cọp cũng không khó đối phó, có thể có một trăm loại phương pháp khiến con cọp rơi vào tay thợ săn, nhưng nếu cọp có thêm một đôi cánh, thì sẽ rất phiền toái.
Diệp Thiên Nam chính là cánh của Chu Hồng Cơ.
Diệp Thiên Nam đã lùi về đến đáy, muốn khôi phục địa vị thì ít nhất cũng phải sau hai năm, nhưng cũng không ngăn cản ông ta làm nhân sĩ đứng phía sau bày mưu tính kế cho Chu Hồng Cơ.
Hạ Tưởng cảm nhận được rõ ràng nguy cơ và áp lực, trước mặt có một Chu Hồng Cơ, bên cạnh lại có một Tôn Tập Dân, sau lưng còn có một Hà Giang Hải, tạo thành trước sau đều có địch, chịu công kích từ bốn phía.
Hiện giờ hắn chỉ mới phát sinh xung đột trực tiếp với Hà Giang Hải, Chu Hồng Cơ thì tạm nghỉ hoạt động, mà Tôn Tập Dân từ khi vào tỉnh Tề vẫn án binh bất động.
Lại phân tích sâu hơn, Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ hẳn là không có chung mục tiêu với Hà Giang Hải, bởi vì Hà Giang Hải ở tỉnh Tề phát triển an toàn nhiều năm, luôn luôn uy phong, ngay cả lời nói của Khâu Nhân Lễ cũng không muốn nghe, huống chi Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ? Bởi vậy, Chu Hồng Cơ và Hà Giang Hải nếu muốn liên kết, còn cần quá trình để lấy được sự tín nhiệm của nhau.
Lúc này ở tỉnh Tề vẫn là mạnh ai nấy làm, đại khái có thể chia làm ba phái, thứ nhất, Chu Hồng Cơ và Tôn Tập Dân quan hệ có chút chặt chẽ, bọn họ sẽ hết sức lôi kéo ủy viên thường vụ trung gian. Thứ hai, hắn và Khâu Nhân Lễ quan hệ coi như tạm được, Khâu Nhân Lễ cũng là một người có thể tin cậy, nhưng thật sự muốn sự tình nghiệp muối náo động, Khâu Nhân Lễ thái độ như thế nào cũng chưa biết. Thứ ba, nhóm người Hà Giang Hải đang là có thế lực thâm căn cố đế ở tỉnh Tề, nắm giữ phần lớn lực lượng chính trị, tài nguyên kinh tế và xã hội, là thế lực lớn nhất, bất kể Tôn Tập Dân hay là Khâu Nhân Lễ, đều không thể lay động.
Còn có thế lực trung gian lay động, bao gồm bộ phận quan lớn cấp phó tỉnh và cấp giám đốc sở thành phố Lỗ Thị và thành phố Phẩm Đô, cũng là một lực lượng trọng yếu không thể bỏ qua. So sánh với tỉnh Yến và tỉnh Tương, tình hình chính trị tỉnh Tề quả nhiên phức tạp hơn, không thiệt là một vùng Bán đảo, có đủ hai tầng khí hậu đất liền và biển.
Con đường về sau, thật đúng là biến cố trùng trùng, tràn ngập đủ loại khả năng chưa biết.
Hôm nay tiến thêm một bước tiếp xúc với Hạ Lực, và gặp Chu Vu Uyên, hơn nữa một cuộc điện thoại bí ẩn, càng làm cho Hạ Tưởng nhận thức sâu sắc hơn về tình trạng tỉnh Tề.
Như vậy bước tiếp theo, chính là muốn chạy thi với thời gian, xem ai chạy nhanh hơn, bước chân càng ổn, đồng thời... thủ đoạn càng cao minh.
Buổi sáng ngày hôm sau, chính thức nhận được thông báo, mời dự họp nghiên cứu lại vấn đề đề cử Phó chủ nhiệm Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước.
Đề cử là việc nhỏ, đọ sức sau lưng mới là việc lớn. Hạ Tưởng biết rằng, Lý Đinh Sơn thay hắn giải quyết một vấn đề nan giải, giải quyết như thế nào, còn phải chờ xem, bởi vì lúc hội nghị công việc bí thư sẽ không tới lượt Lý Đinh Sơn tham gia.
Nghĩ thông suốt mắt xích này, Hạ Tưởng bỗng nhiên giật mình kinh hãi, dường như bắt được một điểm, chính là Lỗ Thành Lương tuy là ứng cử viên mà Lý Đinh Sơn ủng hộ mạnh mẽ, nhưng muốn cho Lỗ Thành Lương được ban Tổ chức cán bộ thông qua trước, rồi lại đưa lên hội nghị công việc bí thư, chắc chắn là một người khác, vì lấy thân phận của một ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh của Lý Đinh Sơn thì không đủ tư cách.
Người này, hẳn không phải là Khâu Nhân Lễ, cũng không phải Liêu Đắc Ích, lại càng không phải Tôn Tập Dân, mà khi hội nghị công việc bí thư nghiên cứu nhân sự bình thường chỉ có năm người tham gia, ngoài ba người trên, cộng thêm một Phó Bí thư Tỉnh ủy là hắn ra, thì chỉ còn một người...
Hạ Lực!
Từ khi Hạ Tưởng đảm nhiệm Phó Bí thư Tỉnh ủy tới nay lần đầu tiên tham gia hội nghị công việc bí thư, lần trước tham gia hội nghị thường vụ giáo huấn hắn đến muộn, lần này hắn tới văn phòng sớm hơn.
Hắn tưởng rằng hắn đến sớm mười phút, nhất định là người đầu tiên tới, không nghĩ là Hạ Lực vẫn đến trước hắn một bước.
Liên tưởng đến câu chuyện của Hạ Lực, cùng với cuộc điện thoại nặc danh nhắc nhở nhiệt tình, lúc gặp lại Hạ Lực, Hạ Tưởng cảm thấy giữa hắn và Hạ Lực có một tầng cảm giác mơ hồ, khó mà diễn tả được nó là cái gì.
Hạ Lực vẫn như cũ nhiệt tình tiếp đón, còn nói cười vài câu, sau đó Tôn Tập Dân, Liêu Đắc Ích cũng lần lượt tham dự hội nghị.
Hội nghị chính thức bắt đầu.
Trình tự vẫn như cũ là Khâu Nhân Lễ nêu ý chính, sau đó Liêu Đắc Ích đề cử và làm báo cáo tỉ mỉ. Trong báo cáo, Liêu Đắc Ích vẫn xếp Trần Thu Đống hạng đầu tiên, hơn nữa lược bỏ lời bình lần trước của ban Tổ chức cán bộ, cường điệu kinh nghiệm cá nhân và năng lực công tác của Trần Thu Đống, ngầm có ý nâng Trần Thu Đống lên cao nhất.
Hội nghị thường vụ lần trước, kết luận của ban Tổ chức cán bộ coi như cân sức ngang tài, lúc này đây ban Tổ chức cán bộ chèn ép Lỗ Thành Lương, có thể xem như đối phương ra oai cố ý lâm vào.
Hạ Tưởng bình tĩnh nhìn Liêu Đắc Ích, hiện tại vẻ mặt Liêu Đắc Ích không hề tươi cười, mà là vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, biểu hiện ra một vị Trưởng ban Tổ chức cán bộ uy nghiêm.
Đều không phải nhân vật đơn giản, Hạ Tưởng tuy rằng càng ngày càng không vừa mắt Liêu Đắc Ích, nhưng phải thừa nhận Liêu Đắc Ích rất có trình độ.
Liêu Đắc Ích nói xong, cố ý cường điệu một câu:
- Đã được phê chuẩn, đặc biệt phương án của ban Tổ chức cán bộ đã báo lên hội nghị công việc bí thư. Phù hợp trình tự tổ chức, mời các vị lãnh đạo thẩm duyệt.
Hàm ý là Phó bí thư Hạ anh đã gật đầu rồi, không được lật lọng.
Khâu Nhân Lễ nói:
- Ban Tổ chức cán bộ và Ủy ban Kỷ luật đều nhận định Trần Thu Đống không có hành vi trái pháp luật, chúng ta tiếp tục thảo luận một chút về việc đề cử, trước tiên đồng chí Tập Dân nói xem...
Nhường Tôn Tập Dân phát biểu ý kiến đầu tiên, không phải muốn đề cao Tôn Tập Dân, mà Khâu Nhân Lễ muốn biết rõ ràng lập trường của Tôn Tập Dân trước.
Hội nghị công việc bí thư lần trước, Tôn Tập Dân ủng hộ Trần Thu Đống, nhưng đồng thời cũng tán thành đề cử Lỗ Thành Lương, sau chuyện Hạ Tưởng bảo dừng hội nghị ủy viên thường vụ, lập trường hiện tại của Tôn Tập Dân sẽ cho thấy phản ứng đầu tiên của ông ta đối với thủ đoạn rất có sức mạnh của Hạ Tưởng.
Kể cả Khâu Nhân Lễ, thậm chí Liêu Đắc Ích cũng cho rằng, lập trường của Tôn Tập Dân khẳng định chính là hoàn toàn ủng hộ Trần Thu Đống, hơn nữa sẽ kiên định hơn so với lần hội nghị công việc bí thư trước. Bởi vì một việc mà phải mở hai lần hội nghị công việc bí thư để nghiên cứu, đều là do Hạ Tưởng gây chuyện.
Trong khi mọi người đang đợi chờ, Tôn Tập Dân lại chậm chạp mở miệng: Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL- Tuy rằng ban Tổ chức cán bộ và Ủy ban Kỷ luật đã điều tra rõ đồng chí Trần Thu Đống không có hành vi trái pháp luật, nhưng không có lửa làm sao có khói, sự tình dù sao cũng gây náo động rất lớn, hiện tại tiếp tục đề cử Trần Thu Đống, liệu có phải ban Tổ chức cán bộ làm việc không đủ cẩn thận, nghiêm túc, không nghe đủ ý kiến phần đông của cán bộ Đảng viên hay không? Ý của tôi là, ban Tổ chức cán bộ có nên hủy bỏ việc đề cử đồng chí Trần Thu Đống hay không?
Liêu Đắc Ích hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý, bỗng chốc sợ ngây người, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, liếc mắt nhìn Tôn Tập Dân rất khó hiểu, hy vọng có thể có được ám thị gì từ trong ánh mắt hoặc vẻ mặt của Chủ tịch tỉnh Tôn, nhưng ông ta thất vọng, Chủ tịch tỉnh Tôn sắc mặt bình tĩnh mà lãnh đạm, vẻ mặt giải quyết việc chung, bất luận gì cũng không giao lưu ánh mắt.
Chủ tịch tỉnh trực tiếp đề nghị hủy bỏ việc đề cử Trần Thu Đống, là vấn đề rất nghiêm túc, ban Tổ chức cán bộ còn thật sự xem xét, Liêu Đắc Ích lại chần chừ một lát, nhìn về phía Hạ Tưởng.
Bởi vì tiếp theo đến Hạ Tưởng lên tiếng.
Hạ Tưởng dường như rất chăm chú suy nghĩ, nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của Chủ tịch tỉnh Tôn.
Tôn Tập Dân ánh mắt vốn nhìn thẳng, dường như là không ai thấy, Hạ Tưởng vừa dứt lời, ánh mắt ông ta liền nhanh chóng hướng về Hạ Tưởng một cách cực kỳ phức tạp.
Hạ Tưởng thản nhiên như không, bởi vì hắn vốn muốn trong hội nghị công việc bí thư mà phanh phui chứng cứ trong vấn đề của Trần Thu Đống, không tiếc một trận chiến cũng muốn để Trần Thu Đống bị bại hoại như vậy, không ngờ sự việc lại phức tạp, Tôn Tập Dân lại trực tiếp phủ quyết đề cử Trần Thu Đống.
Nếu không có người nhắc nhở hắn Diệp Thiên Nam đang ở thành phố Lỗ, hắn có lẽ sẽ không nghĩ nhiều, nhưng chính bởi vì hắn nhận được một cuộc điện thoại nặc danh không ngờ, hơn nữa hắn đang phân tích thế cục tỉnh Tề, trong nháy mắt đưa ra một kết luận phi thường gần sát chân tướng—— Tôn Tập Dân muốn mượn việc Trần Thu Đống để đàm phán với Hà Giang Hải.
Phủ quyết Trần Thu Đống là muốn nói cho phái Hà Giang Hải, nếu có thể hợp tác, ông ta phải nắm giữ chủ động!
Hạ Tưởng thậm chí tiến thêm một bước cho ra kết luận, nếu hắn đoán đúng, sau lưng sự việc này, có Diệp Thiên Nam ra tay.
Thế cục Tỉnh Tề sẽ xuất hiện một vòng phân hoá mới, tập hợp, lôi kéo, Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ phải mở rộng địa bàn.
Ý đồ của Tôn Tập Dân là một công đôi việc, vừa mượn cơ hội tạo áp lực với Hà Giang Hải, lại khiến Hạ Tưởng không hiểu ra sao, loạn trận tuyến đầu, ông ta vốn cho rằng Hạ Tưởng sẽ không biết làm sao, không ngờ Hạ Tưởng gần như không hề do dự, thuận thế chấp nhận ý kiến của ông ta, khiến cho ông ta gặp cú sốc trong lòng, Hạ Tưởng là có ý đồ gì, chẳng lẽ hắn đoán được cái gì?
Không đợi Tôn Tập Dân suy nghĩ sâu xa, Hạ Lực cũng tỏ thái độ:
- Tôi cũng đồng ý với ý kiến của Chủ tịch tỉnh Tôn.
Chỉ có Khâu Nhân Lễ không có tỏ thái độ, ánh mắt mọi người đều dừng lại ở ông ta.