Hứa Ninh cũng từ trong phòng đi ra thấy liền kêu lên một tiếng:
- Hạ An, mau ra đây xem người đẹp.
Tiếng kêu của cô làm mọi người thức tỉnh. Hạ Tưởng vội vàng giới thiệu mọi người với nhau. Nói chuyện một lúc không những không yên tĩnh mà càng lúc càng náo nhiệt. Tính cách Hứa Ninh khá cởi mở, hơn nữa lại có tuổi tương đương Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm, vì thế cô nói chuyện với Tào Thù Lê khá vui vẻ, mãi không hết chuyện. Liên Nhược Hạm nói không nhiều nhưng nhẫn nại, có hỏi có đáp, không ngại phiền phức. Chỉ chốc lát ba cô gái đã ngồi tụm lại với nhau.
Trương Lan thấy có cơ hội liền nháy nháy mắt với Hạ Thiên Thành, ra hiệu ông chồng tìm lý do kéo Hạ Tưởng vào phòng ngủ. Hạ An cũng cười hì hì vào trong, người một nhà đóng cửa tra hỏi Hạ Tưởng.
- Hạ Tưởng, con nói xem hai cô gái kia là như thế nào?
Trương Lan ra vẻ nghiêm khắc nhưng lại lộ rõ một tia mong chờ và khẩn trương. Bà sợ Hạ Tưởng nói ra câu mà bà không muốn nghe.
- Anh, ai là bạn gái của anh? Anh quá lợi hại, cô gái đẹp như vậy có thể nghe lời anh, em bây giờ đúng là phục anh sát đất.
Hạ An rất hâm mộ, khi nói chuyện còn quay đầu lại nhìn ra ngoài. Chẳng qua cách cánh cửa nên không thể nhìn thấy gì.
- Không cần nói, để bố nói. Bố có thể đoán được.
Hạ Thiên Thành giống như trẻ hơn mười tuổi, ông cười híp mắt khiến nếp nhăn chụm vào nhau:
- Thù Lê là con gái bảo bối của giám đốc Tào. Nếu bố không nhìn lầm thì cô ấy có ý với con, hơn nữa bố cũng thấy cô ấy có thể nói là rất đoan trang. Liên Nhược Hạm kia lại có vẻ khá lạnh nhạt, không dễ tiếp cận. Anh cả, con làm bạn với cô ấy thì được, nhưng cô ấy nói chuyện lại lạnh lùng không có tình cảm.
Hạ Tưởng thấy người nhà nghiêm túc như vậy thì cười hì hì nói:
- Bố mẹ suy nghĩ nhiều rồi. Con và Thù Lê bây giờ chỉ là bạn bình thường mà thôi. Cô ấy học cùng trường với con. Bọn con đi cùng nhau cũng là làm chung bản thiết kế mà thôi. Vừa lúc con về nhà thăm nhà, cô ấy cũng về thăm ông bà nội nên cùng về, mọi người đừng nghĩ lung tung.
- Thằng ranh này còn không thừa nhận ư, còn muốn giả vờ ngớ ngẩn mà lừa bố à?
Hạ Thiên Thành không tin lời của Hạ Tưởng, ông quyết định:
- Bố lát nữa sẽ hỏi Thù Lê là như thế nào? Người ta nếu không có ý đó thì có thể về nhà với con sao? Con nhiều bạn học nữ như vậy sao không thấy mang ai về nhà? Con cũng lớn rồi, nếu còn không tìm bạn gái thì các cô gái tốt sẽ bị người khác vơ sạch đó.
Lập luận của ông bố làm Hạ Tưởng không biết nói gì.
Hắn cũng không phải cố ý giấu mà do quan hệ giữa hắn và Tào Thù Lê vẫn chưa chính thức đến bước kia. Mặc dù hắn biết tâm tư của Tào Thù Lê đối với hắn, nhưng da mặt của phái nữ khá mỏng, nếu nói lời không nên nói để cô suy nghĩ sẽ không tốt.
Mặc dù Hạ Tưởng cũng biết Tào Thù Lê thi thoảng cũng hay làm nũng, giận hờn nhưng lại là một cô gái thông minh nên sẽ không làm người ta khó xử. Nhưng hắn không muốn người nhà cứ vây quanh cô giống như đang xem con dâu tương lai vậy.
Nhưng chuyện thường thường tiến triển ngược với mong muốn. Hạ Tưởng vốn cố gắng tránh để bố mẹ mình tiếp xúc với Tào Thù Lê, nhưng không biết do Tào Thù Lê cố ý hay bố mẹ hắn cố ý. Mà giữa Tào Thù Lê và bọn họ như luôn có chuyện nói mãi không hết. Tào Thù Lê ngoan ngoãn đáng yêu chỉ một lát sau đã nói chuyện rất vui vẻ với bố mẹ hắn. Cô không hề có vẻ gì là con gái của Giám đốc Sở, một câu kêu dì Trương, một câu Hạ thúc thúc, điều này làm Hạ Thiên Thành và Trương Lan vui vẻ, nụ cười không bao giờ ngừng xuất hiện trên mặt bọn họ.
Nhưng Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm ngồi bên không có chuyện gì để nói. Trên mặt Liên Nhược Hạm lộ ra một tia hâm mộ và mất mát. Cô có chút bất đắc dĩ nhìn Tào Thù Lê:
- Tôi rất hâm mộ cô bé Lê, cô ấy thật thông minh, hơn nữa lại có sức hấp dẫn. Dù là ai thì cô ấy cũng có thể khiến người ta chấp nhận mình. Tôi không bao giờ học được cách này của cô ấy, chỉ có thể ngồi cô đơn một bên thưởng thức sự vui vẻ của người khác.
Hạ Tưởng có chút giật mình vì Liên Nhược Hạm lại nói như vậy:
- Con người là khác nhau, cô cần gì phải hâm mộ người khác? Vẻ lạnh nhạt, lặng lẽ của cô cũng là một loại hạnh phúc.
- Anh đang chế giễu tôi vì tôi tự xót cho thân mình sao?
Liên Nhược Hạm không mấy khi nở nụ cười. Cô cười lên không những dễ nhìn hơn nữa cái mũi nhíu lại trông khá nghịch ngợm.
- Tôi nghĩ trong mắt bố mẹ anh thì thân phận của tôi dù cao hơn cô bé Lê bao nhiêu thì bọn họ cũng sẽ không thích tôi.
- Có một số việc không thể so sánh. Con người bình thường có cách hưởng thụ của mình, người tầng lớp trên có cách theo đuổi hạnh phúc của riêng mình. Tầng lớp khác nhau, ánh mắt sẽ khác nhau.
Hạ Tưởng cảm khái nhìn Liên Nhược Hạm, hắn thấy trong mắt cô lộ ra một tia sôi nổi nên cười nói:
- Cô không phải là ở trên cao lâu ngày nên thấy lạnh, vì thế muốn tiến vào nhân gian để xem ấm áp của gia đình đó chứ?
- Nếu là như vậy thì sao? Anh quản được à?
Liên Nhược Hạm không biết là bực bội hay làm nũng:
- Tôi ở một mình lâu nên đột nhiên cảm thấy hâm mộ sự ấm áp của gia đình. Con người khi sống nếu có thêm nhiều tình cảm thì mới thấy chân thật.
Lời này của Liên Nhược Hạm làm Hạ Tưởng phải suy nghĩ.
Đời trước hắn ở cùng bố mẹ thì ít, xa cách thì nhiều, thậm chí khi chết cũng không hoàn thành tâm nguyện của bố mẹ hắn. Những gì hắn đã làm chỉ khiến bố mẹ hắn đau lòng và thất vọng.
Bây giờ được làm lại, hắn dẫn Tào Thù Lê về nhà chính là muốn thỏa mãn hy vọng của bố mẹ đối với mình, khiến bố mẹ cũng biết hắn có thể làm tốt mọi việc.
Thấy Tào Thù Lê có thể thuận lợi nói chuyện với bố mẹ, Hạ Tưởng mỉm cười. Cô bé này đúng là rất thông minh, đi đến đâu cũng làm người ta thích. Lại nhìn ánh mắt yêu quý của bố mẹ đối với cô, hắn không khỏi thầm than cô bé Lê rõ ràng đang muốn nói với bố mẹ hắn, cô chính là bạn gái của hắn, chính là muốn được bố mẹ cô hoàn toàn chấp nhận hắn. Về sau nếu Hạ Tưởng có ý khác, nếu muốn mang cô gái khác về nhà thì không cần cô ra mặt, bố mẹ hắn cũng kịch liệt phản đối.
Hạ Tưởng còn rõ ràng nhận ra Tào Thù Lê còn quay đầu nhìn hắn, nhìn qua là biết có chút đắc ý vì âm mưu thực hiện được.
Cho nên khi Tào Thù Lê nói muốn đi thăm ông bà nội thì cả Hạ Thiên Thành và Trương Lan đều xung phong nhận đi cùng cô. Tào Thù Lê nháy nháy mắt với Hạ Tưởng:
- Vậy cũng tốt ạ, dù sao cũng không xa mấy, cô chú đi cùng cháu cũng tốt. Anh phải ngoan ngoãn chơi với Liên tỷ, biết không?
Hạ Tưởng bị cô dùng giọng điệu của bạn gái nói như vậy thì đúng là dở khóc dở cười. Tào Thù Lê nhỏ hơn mình vài tuổi thì mình phải lo cho cô chứ? Chẳng qua thấy bố mẹ cười cười đầy hạnh phúc ở bên nên cũng nể mặt cô:
- Ừ, trưa nhớ về ăn cơm, buổi chiều lại sang nhà ông bà nội.
- Vâng ạ.
Tào Thù Lê rất ngoan ngoãn gật đầu, đây coi như cho hắn đủ thể diện trước mặt bố mẹ. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL- Anh nhớ lát nữa phải gọi điện cho bố em báo là đã tới đó, đừng để bố lo lắng.
Ý của cô là quan hệ giữa hắn và cô đã được Tào Vĩnh Quốc đồng ý?
Hạ Thiên Thành và Trương Lan sao có thể không nghe ra? Hai người đang rất vui vẻ, Hạ Tưởng là bạn trai của con gái Giám đốc Sở? Tuy rằng Tào Thù Lê đang cười hì hì đứng trước mặt, nhưng bọn họ lại có cảm giác đây như là một giấc mơ.
Hạ Tưởng liền gọi cho Tào Vĩnh Quốc nói vài câu, Tào Vĩnh Quốc đang đi làm nên cũng không nói nhiều.
Trong phòng khách chỉ còn có bốn người Hạ Tưởng, Liên Nhược Hạm, Hạ An và Hứa Ninh nên im ắng hơn nhiều. Hạ An chỉ nói được vài câu, y không dám nhìn vào mắt Liên Nhược Hạm. Cô đẹp đến kinh người làm người ta không dám nhìn trực tiếp. Chẳng qua xuất phát từ lễ phép nên y có chút do dự rồi nói:
- Tiểu Liên là người Bắc Kinh?
Liên Nhược Hạm dè dặt gật đầu nói:
- Anh là em của Hạ Tưởng? Anh trông cũng có nét giống Hạ Tưởng, anh đã đi làm chưa?
Hạ An có chút xấu hổ nhìn Hứa Ninh rồi nói:
- Vẫn chưa tìm được cơ quan thích hợp.
Hứa Ninh nói tiếp:
- Kinh tế Đan Thành không phát triển mấy, không có mấy cơ quan tốt. Muốn vào đơn vị sự nghiệp càng không có biện pháp nên đành vậy. Hạ thúc muốn tìm người để anh ấy vào Công ty xây dựng số một Đan Thành. Mặc dù hiệu quả kinh doanh của công ty không tốt mấy nhưng cũng hơn là không có việc.
Trong lời nói của Hứa Ninh mang theo chút cảm xúc. Cô nói xong nhìn Hạ Tưởng rồi nói tiếp:
- Anh, em rất muốn ở bên Hạ An, nhưng bố mẹ em nói nếu Hạ An không tìm được cơ quan tốt thì bắt em phải chia tay với anh ấy. Hạ An từ bé đến lớn luôn phục anh, anh nghĩ biện pháp giúp bọn em có được không?
Liên Nhược Hạm khẽ cười một tiếng:
- Bố mẹ cô sao lại có thể thực tế quá như vậy?
Hứa Ninh lắc đầu nói:
- Bọn họ như vậy đó, em cũng không có cách nào. Dù sao bố mẹ em cũng vì muốn tốt cho em.
Hạ Tưởng thấy Hạ An mặt đỏ bừng và cúi thấp xuống, hắn thầm nghĩ tính cách thằng em mình quá yếu ớt, có việc còn cần Hứa Ninh mở miệng nói. Hạ Tưởng nghĩ tới bố mẹ mình về sau phải do Hạ An chăm sóc nên hỏi:
- Em muốn vào cơ quan gì?
Hạ An lắp bắp nói:
- Hứa Ninh công tác ở Ủy ban nhân dân quận, em cũng muốn vào cơ quan nhà nước.
- Vào cơ quan nhà nước thì hơi khó khăn một chút. Anh hỏi giúp em.
Hạ Tưởng liền gọi điện cho Lý Đinh Sơn và nói qua về tình hình của Hạ An.
Lý Đinh Sơn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi không phải không biết bên Ủy ban nhân dân thành phố Đan Thành, nhưng quan hệ không quá quen và cần phải nhờ người khác. Nếu muốn vào Nhật báo Đan Thành thì không vấn đề gì, dù sao cũng là biên chế nhà nước. Nếu không vào Thành đoàn Đan Thành cũng có thể. Các cậu bàn rồi gọi điện cho tôi.
Hạ Tưởng liền nói tình hình ra, Hạ An do dự một chút:
- Vậy Thành đoàn đi anh, cán bộ cũng thuộc biên chế nên tốt hơn Nhật báo.
Hạ Tưởng có chút bực mình mà nói:
- Em còn trẻ vào Nhật báo cố gắng vài năm rồi thi lấy bằng chuyên ngành sẽ rất có tương lai. Bây giờ vào Thành đoàn nếu không có áp lực gì thì về sau rất khó có thể phát triển.
Hạ An buồn bực nói:
- Em cũng không muốn phát triển gì nhiều, chỉ cần bình an sống bên chăm sóc bố mẹ là được. Về sau Hạ gia nở mày nở mặt dựa hết vào anh.
Hạ Tưởng còn định mắng Hạ An vài câu nhưng lại mềm lòng. Thằng em mình không có chí lớn cũng tốt, nói nó không có chí tiến thủ cũng tốt. Nhưng ít nhất nó nghe lời, tình nguyện chăm lo cho bố mẹ. Đây chính là chỗ dựa mạnh mẽ nhất đối với Hạ Tưởng. Hơn nữa bố mẹ hắn có một người con nghe lời ở bên cũng sẽ vui vẻ hơn mà.
- Được rồi, anh xem có thể tìm người để em vào Thành đoàn hay không?
Hạ Tưởng cầm điện thoại định gọi thì Liên Nhược Hạm giơ tay ngăn hắn lại. Cô cố gắng thể hiện mình gần gũi, nhưng từ lời nói vẫn có vẻ người từ trên cao nhìn xuống.
- Bí thư Thành ủy Đan Thành có phải là Dương Hiểu Phong không?
Vừa mở miệng đã nhắc đến tên của Bí thư Thành ủy, hơn nữa cô nói rất nhẹ nhàng như nhắc đến người bình thường vậy. Hạ An vốn nhát gan nên sao chịu được vẻ đẹp kinh người của Liên Nhược Hạm, y vội vàng kêu lên:
- Hình như thế, tôi không nhớ rõ.
Hứa Ninh ở bên gật đầu:
- Đúng thế, chính là Bí thư Dương, Dương Hiểu Phong.
Cô cũng học theo Tào Thù Lê gọi Liên Nhược Hạm:
- Liên tỷ biết Bí thư Dương?
- Không biết.
Liên Nhược Hạm trả lời rất thẳng thắn làm Hứa Ninh có chút thất vọng, trong lòng cô đang thầm nói không biết còn hỏi làm gì? Cô không giỏi che giấu tâm trạng nên buồn vui gì đều lộ rõ hết.
Liên Nhược Hạm không thèm để ý đến biểu hiện của Hứa Ninh, cô nhìn Hạ Tưởng mà nói:
- Anh nói đi.
Hạ Tưởng liền cười cười:
- Tôi coi như nợ cô một ân tình nhỏ là được chứ gì?
Liên Nhược Hạm cười nói:
- Trước ghi nợ sau sẽ nói, đợi tôi nghĩ kỹ xem nên đòi gì.
Cô rút điện thoại di động ra rồi nhìn Hạ An:
- Anh muốn vào Thành ủy hay Ủy ban nhân dân thành phố?
Hạ An không thể tin được mà ngẩng đầu lên. Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố có thể tùy tiện chọn, cô gái này có lai lịch gì mà nói lớn lối như vậy? Hắn biết Hứa Ninh vì vào Ủy ban nhân dân Quận mà tốn rất nhiều công sức, còn mất 20 ngàn tiền quà. Liên Nhược Hạm vừa mở miệng đã bảo hắn chọn Thành ủy hay là Ủy ban nhân dân thành phố có phải đang nói đùa không?
Nhưng Liên Nhược Hạm lại trông không hề nói đùa cả, suy nghĩ một chút rồi cô nói:
- Tôi quyết định thay anh, vào Thành ủy thì về sau phát triển sẽ tốt hơn một chút. Chẳng qua mới đầu phải làm từ cán bộ bình thường.
- Vậy cần đưa bao tiền?
Hạ An lấy lại bình tĩnh rồi cẩn thận hỏi. Nếu phải bỏ ra trăm ngàn thì y đúng là không lấy đâu ra.
- Đưa tiền?
Liên Nhược Hạm xua tay, cô mặc bộ đồ công sở nên khi xua tay trông càng thêm đẹp và trí thức:
- Anh nếu mang quà đi tặng cũng không ai dám nhận.
Nếu người khác nói lời này thì nhất định sẽ khiến người ta cho rằng kiêu căng hơn trời, nhưng do Liên Nhược Hạm nói ra lại khiến người ta thấy có thể tin. Hạ An cảm kích gật đầu nói:
- Cảm ơn Liên tỷ.
Hạ An gọi Liên tỷ làm Liên Nhược Hạm cười tươi như hoa. Cô cầm điện thoại sang bên gọi, một lát sau cô quay lại nói:
- Nói tên của cậu, tốt nghiệp trường nào và số chứng minh thư.
Liên Nhược Hạm bỏ máy xuống rồi nói:
- Lát nữa có điện thoại gọi lại.
Hứa Ninh có chút không tin mà nói:
- Vào Thành ủy dễ như vậy sao? Liên tỷ không gạt người ta đó chứ?
Liên Nhược Hạm nhìn Hạ Tưởng rồi hỏi hắn:
- Tôi có gạt người không?
- Lúc khác thì không rõ nhưng bây giờ thì không.
- Coi như anh biết điều.
Liên Nhược Hạm không giải thích nhiều. Một lát sau điện thoại di động vang lên, cô trực tiếp nghe trước mặt mọi người. Sau đó cô nói một câu:
- Tôi biết rồi.
Hạ An và Hứa Ninh không dám thở mạnh mà nhìn Liên Nhược Hạm chờ cô nói. Liên Nhược Hạm cũng không vòng vo mà trực tiếp nói:
- Sáng thứ hai tuần sau có thư báo tới là có thể cầm chứng minh thư đến Thành ủy tìm Lưu Duyên Tùng làm thủ tục công tác.
Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Lưu? Hứa Ninh tất nhiên là đã nghe đến cái tên Lưu Duyên Tùng nên giật mình gọi ra. Cô có thể vào Ủy ban nhân dân quận công tác cũng là dựa vào quan hệ với Lưu Duyên Tùng. Chẳng qua dù quen thì vẫn phải tặng 20 ngàn tiền quà.
Liên Nhược Hạm cười cười đầy áy náy:
- Lưu Duyên Tùng là ai thì tôi không rõ, cậu trực tiếp tới đó là không vấn đề gì. Nếu có người làm khó dễ thì gọi cho Hạ Tưởng.
Đến khi Tào Thù Lê, Hạ Thiên Thành và Trương Lan về thì Hạ An và Hứa Ninh vẫn còn không quá tin một cuộc điện thoại của Liên Nhược Hạm là có thể giải quyết được vấn đề rất khó khăn. Đến Thành ủy là ước mơ của bao nhiêu người, bao người muốn đưa tiền mà cũng không tìm được phương pháp. Vậy mà cô chỉ cần một cuộc điện thoại là giải quyết được vấn đề sao, còn do Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy tự mình tiếp đón? Cô ta có lai lịch như thế nào?
Hứa Ninh lén lút nói chuyện này với Trương Lan. Trương Lan và Hạ Thiên Thành nghe xong cũng nửa tin nửa ngờ. Hai người cũng lén hỏi Hạ Tưởng, Hạ Tưởng không tiện giải thích nhiều chỉ nói bọn họ đây là sự thật.
Lúc ăn cơm Hạ Thiên Thành đúng là rất hưng phấn. Hạ Tưởng có bạn gái là con của Giám đốc Sở, còn giải quyết vấn đề công việc của Hạ An, không ngờ còn vào Thành ủy, đây là điều nằm mơ ông cũng không nghĩ tới. Hạ Thiên Thành uống nhiều thêm mấy chén nên một lát sau là say và được Trương Lan đỡ đi ngủ. Trước khi đi ông còn nói:
- Thù Lê, cháu thay bác cảm ơn Tiểu Liên. Tiểu Liên tuy không nói nhiều nhưng tính cách rất tốt.
Trương Lan cũng không ngừng gắp thức ăn cho Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm. Bà thật lòng cảm ơn Liên Nhược Hạm:
- Tiểu Liên, trong nhà không có gì ngon nên cháu đừng chê. Chuyện của Hạ An, cô rất cảm ơn cháu, Thù Lê, cháu thay cô cảm ơn Tiểu Liên.
Hạ An hôm nay cũng uống hơi nhiều. Y và Hứa Ninh cùng mời Liên Nhược Hạm:
- Liên tỷ, chị là ân nhân bảo vệ hạnh phúc cả đời của em, em vĩnh viễn không quên ơn này của chị.
Hạ An không giỏi nói, chỉ nói vài câu mà mắt đã đỏ lại.
Hứa Ninh nhớ đến bố mẹ mình hám lợi, có lẽ sau việc này thì từ nay về sau sẽ coi trọng Hạ An, nhất định không bao giờ ngăn cản việc cô và Hạ An ở bên nhau. Hứa Ninh cảm động nói:
- Liên tỷ, chị là người tốt, em cảm ơn chị cả đời.
Liên Nhược Hạm từ trước đến giờ vẫn lạnh nhạt quen, đã bao giờ được cảm nhận tình thân nồng ấm như vậy. Cô vẫn duy trì vẻ hờ hững, nhưng trong lòng lại có một tia ấm áp. Cô không biết nói gì nên đành nhìn sang nhờ Tào Thù Lê giúp.
Tào Thù Lê cũng đứng lên rồi nói:
- Liên tỷ và em thân như chị em. Em lại là bạn cùng trường của Hạ Tưởng, mọi người không nên khách khí như vậy. Còn nữa Hạ An, về sau anh đối đãi tốt với Hứa Ninh một chút, đối đãi tốt với hai bác một chút, công tác tốt thì mới không phụ lòng mọi người giúp đỡ và kỳ vọng vào anh.
Từ khi Tào Thù Lê đến nhà thì Hạ An vẫn không dám nhìn thẳng vào bạn gái nhỏ hơn mình vài tuổi của anh trai. Hơn nữa về sau còn phải gọi chị dâu khiến y có chút không tiện. Nhưng lời này của Tào Thù Lê đúng là có vẻ của một chị dâu, Hạ An gật đầu uống cạn chén rượu rồi nói:
- Tôi nhất định nhớ kỹ lời chị dâu nói.
- Cảm ơn chị dâu.
Hứa Ninh cũng rất khôn khóe đứng lên nói một câu.
Tào Thù Lê thông minh hơn nữa cũng không thể chịu nổi hai người này gọi mình là chị dâu, cô đỏ mặt và xấu hổ nói:
- Đừng nói bậy, tôi chưa đồng ý làm bạn gái của hắn, càng không đồng ý làm chị dâu của hai người.
Ăn xong và nghỉ một lát, Hạ Thiên Thành tỉnh rượu lại muốn ngồi xuống nói chuyện. Tào Thù Lê nháy nháy mắt với Liên Nhược Hạm, hai cô lấy lý do đi ra ngoài không biết làm gì.
Một lát sau hai người từ bên ngoài trở về mang theo một đống quà tặng như có ảo thuật, lại còn phân chia rõ đây là của Tào Thù Lê tặng cho bác, đây là của Liên Nhược Hạm tặng cho dì. Hạ Thiên Thành và Trương Lan vui vẻ không biết nói gì, muốn từ chối cũng không thể nói lại Tào Thù Lê nên phải nhận hết. Hạ Tưởng ở bên cười cười không nói gì. Hắn thầm nghĩ cô bé này giỏi mua chuộc lòng người hơn hắn. Hắn đến Tào gia vài lần mà đã bao giờ nghĩ mua quà tặng Tào bá bá và cô Vương gì cả.
Làm Hạ Tưởng giật mình là Tào Thù Lê sau khi tặng hết quà xong rồi lấy một phong bì đưa cho Trương Lan, cô nghiêm túc nói:
- Cô, Hạ Tưởng và cháu cùng thiết kế một hạng mục được 50 ngàn. Lúc ấy Hạ Tưởng đi Huyện Bá nên không tiện mang theo và đưa cho cháu giữ. Vừa lúc lần này về nên cháu đưa tiền cho cô, cô giữ giúp anh ấy. Cháu còn phải đi học nên giữ nhiều tiền như vậy cũng không tiện.