Lam Miệt hiện tại phong thái như trước, vẫn là cô gái có hương thơm thần bí như năm đó, chỉ có điều cô không nói với Hạ Tưởng mấy câu, đã để lại cho Hạ Tưởng một bóng dáng phiêu nhiên lam sắc mà đi.
Tào Thù Lê đi rồi, xe chuyên dụng của Cao Tấn Chu cũng tới, xuất phát từ lễ phép, Cao Tấn Chu cũng phái người đến đón Hạ Tưởng dự tiệc. Hạ Tưởng cũng không khách khí, vừa mới lên xe, liền nhận được một cuộc điện thoại thần bí gọi đến từ Bắc Kinh.
- Phó bí thư Hạ, ngài thật đúng là có thể làm ầm ĩ, cũng không sợ mệt? Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLHạ Tưởng giật mình kinh ngạc, chủ nhân chính đến rồi sao?
Giọng nói của đối phương cố ý hạ xuống rất thấp, để Hạ Tưởng nhận không ra giọng thật của mình, kỳ thật đối phương nghĩ nhiều rồi, cho dù y có lộ ra chân tướng, Hạ Tưởng chưa chắc cũng nhận ra y là ai.
Bởi vì dù sao y cũng không phải người chủ chính, chẳng qua chỉ là người lính hầu mà thôi.
Có lẽ thanh danh của Hạ Tưởng hiện tại đã dần dần lớn lên, khiến rất nhiều người sợ như hổ. Cho nên, đối phương cứ việc biết rõ Hạ Tưởng sẽ không biết y là cây hành nào là củ tỏi nào, vẫn cố ý giả dọng nói chuyện.
Hạ tưởng sau khi ngồi vào xe chuyên dụng của Bí thư Tỉnh ủy Tỉnh Yến, thoải mái tựa lưng ra sau, nghe xong lời nói có chứa khẩu ngữ uy hiếp của đối phương, nhẹ nhàng cười:
- Anh là ai? Có việc nói gì nói thẳng, đừng bày đặt người này người nọ, giả thần giả quỷ.
Đối phương im lặng một lát, xem ra cũng là không ngờ Bí thư Hạ trong lời đồn luôn miệng nam mô bụng bồ dao găm. Lại có thể vừa mở miệng đã trực tiếp cho một đao. Đại khái sửng sốt mười giây, đối phương mới lạnh lùng cười:
- Tỉnh Tề còn có nhiều việc không giải quyết, lại đến Tỉnh Yến tìm việc. Phó Bí thư Hạ, ngài có thể bớt lo đi một chút? Bản thân có an tâm, người khác cũng yên ổn. Người nhà ngài cũng mới có thể sống yên ổn.
Hạ Tưởng chưa bao giờ sợ người khác uy hiếp thân nhân hắn. Hạng người đạo chích và yêu quái cũng thấy nhiều rồi. Vài câu không âm không dương đối với hắn không có bất luận ảnh hưởng gì. Nhưng một khi đề cập đến người nhà thì chạm đến chỗ quan trọng của hắn, hắn cũng cười lạnh:
- Có chuyện gì nói thẳng, vòng vo làm gì, cẩn thận tổn thất càng nghiêm trọng.
- Sự việc Carrefour, thấy tốt thì thu tay, đừng làm ầm ĩ. Mình tốt mọi người tốt. Nếu anh có suy nghĩ gì, có thể liên hệ với tôi, tôi phụ trách truyền đạt.
Đối phương nham hiểm cười.
- Chỉ cần ham muốn không quá lớn, hẳn là có thể thương lượng.
Đối phương nghĩ hắn muốn mưu lợi bất chính, cũng là quá coi thường hắn. Hạ Tưởng suy nghĩ:
- Xin chuyển lời đến người đứng sau, nếu có lời muốn nói thì tự mình gọi điện thoại cho tôi.
Không đợi đối phương nói gì, Hạ Tưởng trực tiếp cúp điện thoại. Hắn muốn chính là biết ai là người thật sự đứng sau hậu trường, không lâu la dài dòng vô dụng.
Không lâu sau đã đến Sở Phong Lâu – có lẽ là Cao Tấn Chu thật tâm thích đồ ăn ở đây, lại có lẽ y thể hiện thiện ý với Hạ Tưởng. Dù sao lựa chọn địa điểm rất tinh tế - Hạ Tưởng xuống xe, thấy Cao Tấn Chu đã đến trước.
Lần này gặp Cao Tấn Chu, thật ra hắn có việc cần nhờ đến Cao Tấn Chu. Không nghĩ ông ta đường đường Bí thư Tỉnh ủy hạ mình chờ hắn không nói, còn cử xe chuyên dụng đi đón. Xem ra trong nước như hắn đi nhờ người khác còn có thể hưởng thụ điều kiện cao như thế, có một không hai.
Cao Tấn Chu lễ độ với Hạ Tưởng đã nhiều hơn. Không bày phong cách Bí thư Tỉnh ủy trước mặt Hạ Tưởng. Tất nhiên cũng có liên quan đến việc Hạ Tưởng là lực lượng kế cận mà nhà họ Ngô cố gắng bồi dưỡng nhất. Cũng là do những việc làm của Hạ Tưởng ở tỉnh Tề đã được lòng của Cao Tấn Chu.
Nói thật, Hạ Tưởng ở tỉnh Tương dứt khoát chém một đám tham quan. Theo Cao Tấn Chu, thủ đoạn cũng quá mạnh mẽ một chút, tuy là khoái nhưng dễ dàng để lại hậu hoạn, cũng mất đi tính kín đáo. Y thầm có chút kiêng nể Hạ Tưởng.
Nhưng sau khi Hạ Tưởng đến nhậm chức ở Tỉnh Tề, hình như thay đổi thành một người khác. Trầm tĩnh mà mượt mà, thủ đoạn chu đáo chặt chẽ mà không mất sự kín đáo, đầy đủ điểm tựa lợi dụng và mưu lược. Giành được thắng lợi mang tính giai đoạn, mơ hồ đã có phong độ của một tướng lớn. Nói cách khác, với y, Hạ Tưởng bước đầu có đầy đủ tài cán của Chủ tịch tỉnh.
Bởi vậy, Cao Tấn Chu kết luận Hạ Tưởng từ nay về sau thế bay lên là không thể ngăn cản. Cho nên, hôm nay đến chờ Hạ Tưởng trước một bước, không chỉ vì giữ lễ với Hạ Tưởng, cũng vì thể hiện y và Hạ Tưởng thân thiết không phân biệt công tư bạn bè.
Hạ Tưởng xuống xe, bước vài bước lên trước, cười nói:
- Để Bí thư Cao chờ tôi, thực sự không nên.
Cao Tấn Chu cũng cầm chặt tay Hạ Tưởng:
- Còn nói câu này với tôi, thì khách khí quá rồi. Tôi mời cậu đến Sở Phong Lâu ăn cơm, cậu còn coi tôi là Bí thư Tỉnh ủy?
Hạ Tưởng nghe thấy thế hiểu nhã ý, lặng yên cười:
- Nháy mắt đã quen Bí thư Cao mười năm, thật sự là thời gian trôi nhanh. Sở Phong Lâu còn đó, đã nói lên có vài thứ, không theo dòng chảy của thời gian mà thay đổi.
Cao Tấn Chu tất nhiên là biết Hạ Tưởng nói đến tình cảm giữa hai người. Y cũng cười ha hả:
- Không dễ dàng, quả thật không dễ dàng.
Sở Tử Cao đứng ở xa, không dám bước lên trước.
Làm một trong những người bạn đầu tiên với Hạ Tưởng, Sở Tử Cao và Hạ Tưởng quen biết cũng chừng mười hai năm. Y vẫn không thể trở thành người trong hệ thống trung tâm của Hạ Tưởng. Nhưng Hạ Tưởng đối với y coi như chiếu cố, tuy rằng về sau ít liên hệ. Mà sau khi Hạ Tưởng lên đến cấp sở, gần như ít gặp Sở Tử Cao, nhưng thỉnh thoảng có liên lạc.
Sở Tử Cao tâm tình vô cùng kích động, không chỉ bởi vì mở Sở Phong Lâu mười mấy năm ở thành phố Yến, cuối cùng đón được khách quý nhất, còn bởi vì y lại có thể gặp mặt Hạ Tưởng.
So sánh với Phó Giám đốc Sở năm đó, hiện tại Hạ Tưởng đường đường là Phó Bí thư Tỉnh ủy. Trong mắt Sở Tử Cao, hào quang của Hạ Tưởng đã vượt qua Bí thư Tỉnh ủy Cao Tấn Chu.
Hạ Tưởng tiến lên bắt tay Sở Tử Cao:
- Tử Cao, nhiều năm không gặp, kinh doanh của cậu càng ngày càng lớn. Đáng quý chính là, hình thể vẫn có thể duy trì rất khá, chứng minh một việc…
Sở Tử Cao và Cao Tấn Chu đều yên lặng lắng nghe, nghĩ Hạ Tưởng có phát hiện gì trọng đại.
- Lão Sở, cậu thật sự là một người biết sống đấy.
Cao Tấn Chu cười ha hả, Sở Tử Cao cũng vui vẻ ra mặt. Phó Bí thư Hạ đùa vui chứng tỏ Phó Bí thư Hạ đối với y cũng không có chút xa lánh. Khiến sự lo lắng không yên trong lòng y hoàn toàn biến mất, cảm thấy rất vui sướng.
Tới gian trên tầng, Sở Tử Cao nói một câu làm Hạ Tưởng xúc động:
- Gian phòng này vẫn để trống, giữ riêng cho Phó Bí thư Hạ.
Hạ Tưởng không nói gì, vỗ vỗ vai Sở Tử Cao.
Cao Tấn Chu cũng không nói gì, lại nhìn Hạ Tưởng bằng ánh mắt tán thưởng. Làm người được như Hạ Tưởng, quả thật đạt đến sự chín chắn cao độ nhất định, rất nhiều người chỉ có thể ngước nhìn mới thấy.
Sau khi Sở Tử Cao lui ra, Hạ Tưởng và Cao Tấn Chu thoải mái ngồi. Trong phòng chỉ có hai người, cũng không cảm giác lạnh lùng, hai người nói chuyện về vụ án hủ bại trong hệ thống khai thác muối của hai tỉnh Yến Tề. Rồi nói về tình hình Bắc Kinh, cuối cùng nói về siêu thị Carrefour mới phát sinh ở thành phố Yến.
Đối với vấn đề siêu thị Carrefour, Cao Tấn Chu không có bất kỳ ý kiến gì, chỉ có điều nhắc tới mà thôi. Một là thuộc phạm vi quản lý của thành phố, là Bí thư Tỉnh ủy không tiện nói nhiều. Thứ hai nếu là việc Hạ Tưởng nhúng tay, y càng không có lý do gì phản đối.
Huống chi, Vu Phồn Nhiên vẫn là người nhà họ Ngô.
Đối với Hạ Tưởng lần này trở lại thành phố Yến, ngay từ đầu Cao Tấn Chu đã không rõ Hạ Tưởng gây nên chuyện gì. Ngay lúc Hạ Tưởng và Vu Phồn Nhiên mua thịt lợn ở siêu thị, thư ký của y đã bí mật nhắc tới vấn đề Hạ An thăng từ chức Cục trưởng lên phó Phó Giám đốc sở có trục trặc – vấn đề của Hạ An quá nhỏ, bình thường sẽ không lọt vào tầm nhìn của Bí thư Tỉnh ủy - thư ký nhắc nhở làm Cao Tấn Chu bừng tỉnh ngộ, cũng làm y không khỏi tự trách y không quan tâm đến Hạ An.
Một cán bộ cấp Cục trưởng có thể khiến đường đường một Bí thư Tỉnh ủy trong lòng áy náy, Hạ An nếu biết được, sẽ vì được yêu chiều mà giật mình, nhưng lại vui mãi không thôi.
Đương nhiên, mọi việc vẫn bởi vì sĩ diện của Hạ Tưởng đủ lớn.
Hạ Tưởng và Cao Tấn Chu ăn cơm chừng hơn một giờ đồng hồ, gần như không có chỗ nào không nói chuyện. Chủ yếu là ôn lại chuyện cũ, nhớ lại trước kia, nói về triển vọng tương lai không nhiều lắm. Tình hình hiện tại của Tỉnh Yến cũng không thể nào đề cập đến, tương đương với một lần gặp mặt giao lưu xúc tiến tình cảm.
Khi sắp kết thúc, Hạ Tưởng mới nhắc đến Hạ An:
- Bí thư Cao, Hạ An đang ở Đan Thành, tiếp theo khả năng thăng chức, nhưng nghe nói có chút lực cản…
Cao Tấn Chu gật đầu:
- Tôi có nghe nói.
Hạ Tưởng lại hỏi:
- Âu Kiệt Văn là … của Khúc Lễ Chí.
- Là thư ký tiền nhiệm của Phó Bí thư Khúc.
Cao Tấn Chu đáp.
- Phó Bí thư Khúc hình như triển khai công tác ở Tỉnh Yến không tồi?
- Cũng tạm được.
Về vấn đề Hạ An chỉ nói đến đó, toàn bộ đều ở bên ngoài những câu nói.
Sau đó, Cao Tấn Chu tự mình đưa Hạ Tưởng về nhà, cầm tay Hạ Tưởng nói:
- Có thời gian về Bắc Kinh mấy ngày, gặp ông cụ. Ông cụ cũng lớn tuổi rồi, tính tình cũng không giống trước kia, thích có người trò chuyện.
Nói là ông cụ nhà họ Ngô, nhưng thật ra là tiến thêm một bước nữa ám chỉ hai người là cùng thầy. Hạ Tưởng biết, việc Hạ An đã quyết định rồi.
Nếu hắn còn tỏ ý bất bình về việc đề bạt Hạ An từ một Cục trưởng lên Phó giám đốc sở, hắn ở Tỉnh Yến nhiều năm như vậy, xem ra là không có gì.
Nếu mọi việc gần như đều đã được quyết định, ngày mai hắn có thể an tâm trở về thành phố Lỗ. Dù sao thành phố Lỗ còn có nhiều vấn đề tồn tại, cần hắn trở về góp một tay giải quyết.
Ban đầu Hạ Tưởng vô cùng bất mãn với kiểu ăn nói ngông cuồng của Âu Kiệt Văn, còn muốn ra tay trừng trị một chút, nhưng hôm nay sau khi gặp Cao Tấn Chu, hết thảy vô cùng thuận lợi, làm hắn tắt ý tưởng trả thù. Dù sao nghĩ lại, kinh động Bí thư Tỉnh ủy đi ức hiếp một cán bộ cấp Cục trưởng, thật sự hơi ỷ lớn bắt nạt nhỏ.
Thôi vậy, không chấp nhặt với Âu Kiệt Văn nữa.
Tào Thù Lê gọi điện thoại đến, nói đang ở cùng Lam Miệt, không trở về, còn bảo Hạ Tưởng một mình nhớ ngoan ngoãn ngủ, đừng chạy lung tung. Hạ Tưởng cười, ở thành phố Yến hắn thật sự thành đứa trẻ con.
Đang muốn đi ngủ, nhận được một cuộc điện thoại không ngờ. Sở dĩ nói là không ngờ, là bởi vì hắn cũng không biết ai gọi điện thoại đến. Nhưng nhận được điện thoại của một người xa lạ, Hạ Tưởng vẫn rất cao hứng. Bởi vì người gọi điện thoại đến là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh Yến Đỗ Ứng Tùng.
Sau khi Trưởng ban Tổ chức cán bộ Vương Bằng Phi bị Bí thư Tỉnh ủy Cao Tấn Chu nghĩ cách điều đi, Đỗ Ứng Tùng liền đảm nhiệm Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Dựa vào nguyên tắc Trưởng ban Tổ chức Cán bộ và Bí thư Tỉnh ủy không thể cùng một phái, Đỗ Ứng Tùng về cơ bản không phải là người của thế lực gia tộc.
Nhưng y lại xuất thân từ Đoàn hệ.
Quan hệ giữa Đỗ Ứng Tùng và Cao Tấn Chu cũng không tệ lắm. Công tác tại Tỉnh Yến tiến triển coi như thuận lợi. Đến một việc gần đây khiến y đau đầu – là đề bạt Phó thị trưởng thành phố Ngưu Thành. Có hai người cạnh tranh, một là Hạ An, một là Âu Kiệt Văn.
Hạ An là em trai ruột của Phó Bí thư Tỉnh ủy Tỉnh Tề Hạ Tưởng. Từ lập trường của y, chắc chắn phải chiếu cố. Mà Âu Kiệt Văn cũng là người của lãnh đạo trực tiếp của y Khúc Lễ Chí, y lại không thể thiên vị.