Hoa Nhài Bạc còn chưa lầm bầm phản ứng, Hoa Nhài Vàng liền đỏ cả mặt:
- A, anh, anh, anh thật sự muốn ở lại sao?
- Đúng, ở một đêm, dù sao thì giường cũng đủ to, không chật.
…Nụ cười trên mặt Hạ Tưởng có hơi hưng phấn, hơi thần bí, lại hơi có chút bức thiết không thể kiềm nén.
Hoa Nhài Vàng càng xấu hổ vô cùng:
- Em vẫn chưa nghĩ xong…
Nói xong liền cong người chạy vào trong phòng, đóng chặt cửa lại. Không lâu sau, lại vang ra tiếng nước ào ào, hóa ra là đi tắm.
Hoa Nhài Vàng bình thường có vẻ e thẹn lại không mấy thẳng thắn, không ngờ đến lúc làm thật, cô lại rất dứt khoát, đi tắm ngay để tiếp đãi anh hùng.
Ngược lại Hoa Nhài Bạc luống cuống a lên một tiếng:
- Anh, anh, anh thật muốn ở lại?
Trong lúc luống cuống, hỏi câu giống hệt Hoa Nhài Vàng. Chỉ có điều không giống Hoa Nhài Vàng vô cùng thẹn thùng, trong sự thẹn thùng của cô, còn có chút kiên quyết dứt khoát có thể đoạn tuyệt, dường như hiến thân cho Hạ Tưởng giống như một sứ mệnh thần thánh vậy.
- Vậy em đi tắm đã.
Hoa Nhài Bạc cũng chạy vào phòng tắm, trong lòng vẫn đang nghĩ Hạ Tưởng bình thường là người rất đàng hoàng, sao uống chút rượu vô lại trở nên điên cuồng như vậy? Không chỉ thật sự muốn có được hai chị em cô, rõ ràng còn muốn cùng ngủ chung.
Đàn ông, có là người đàn ông ở trên cao đi nữa cũng vẫn chung một tính cách, đều không qua khỏi cửa mỹ nhân, nhất là mỹ nhân song sinh. Hoa Nhài Bạc trong lòng vừa vui vừa đau, cũng không biết là nghĩ ngợi lung tung cái gì, đột nhiên cúi đầu đi vào phòng tắm, vừa đến cửa, lại không chú ý đụng ngay ngực một người.
Người đó đương nhiên không ai khác, chính là Hạ Tưởng.
Đừng nhìn Hạ Tưởng vóc người không phải cao lắm, người cũng không mập, nhưng phần ngực của hắn lại rất rộng lớn. Hoa Nhài Bạc đụng phải người hắn, cảm nhận được mùi hương đàn ông toát ra toàn thân Hạ Tưởng, lại cộng thêm cô đã thầm ngưỡng mộ Hạ Tưởng từ lâu, lại đã uống ít rượu, làm sao còn đứng vững được, hừ nhẹ một tiếng rồi ngã ngay vào lòng Hạ Tưởng.
Theo suy nghĩ thông thường, Hạ Tưởng lúc này phải mạnh mẽ oai hùng, cong lưng ôm lấy Hoa Nhài Bạc đã mềm nhũn cả người vào phòng tắm, sau đó làm một cuộc tắm uyên ương mà ai cũng đều mong muốn. Khi tắm chung, bất luận là người có dã tâm hay giỏi chiến trận, là người phong lưu, thì chỉ xem một mình Hạ Tưởng xử trí thôi.
Chỉ có điều…Hạ Tưởng dường như say rồi, lại có vẻ chưa say, nhẹ nhàng đẩy Hoa Nhài Bạc ra, nói:
- Đừng vội, anh tắm trước.
Sức của Hạ Tưởng không hề lớn, Hoa Nhài Bạc lại cho rằng Hạ Tưởng sẽ ôm cô vào lòng, không nghĩ rằng đó chỉ là đẩy nhẹ một cái, cô liền lùi về sau tám bước, nằm ngửa mặt trên giường, chỉ cảm thấy đất trời quay cuồng. Cũng không biết là lòng đầy mong đợi, hay là vui mừng, dù sao cũng cảm thấy đê mê không thể cựa quậy.
Hạ Tưởng lại không quan tâm nổi nhìn Hoa Nhài Bạc một cái, vội vã đẩy cửa đi vào phòng tắm.
Không biết bao lâu sau, Hoa Nhài Vàng từ trong phòng bước ra, người mặc áo tắm, tóc ướt, phong thái sau khi tắm trông thật đẹp, đừng nói Hạ Tưởng thấy rồi sẽ đánh trống ngực, ngay đến Hoa Nhài Bạc sớm chiều ở cùng trông thấy, cũng bị vẻ đẹp của Hoa Nhài Vàng làm kinh ngạc.
Cũng phải, giống như nhìn thấy một con người khác của mình, trong sự thương yêu, ít nhiều là kiểu nhìn rồi và cảm thấy đáng yêu.
Hoa Nhài Vàng không thấy Hạ Tưởng, không khỏi ngạc nhiên, Hoa Nhài Bạc không nói gì, chỉ chỉ về phía phòng tắm, Hoa Nhài Vàng liền nhỏ giọng hỏi:
- Chị đã tắm hơn một tiếng rồi, anh ấy tắm bao lâu rồi? Người mà tắm, làm sao có chuyện tắm hơn nửa tiếng chứ?
Hoa Nhài Bạc cười nói:
- Chị làm sao biết đàn ông tắm nhanh?
Text được lấy tại http://truyen360.com- Chị lại chưa từng tắm cùng đàn ông.
Hoa Nhài Vàng xấu hổ:
- Em sao mà chỉ giỏi sửa chị thế? Em quên mất lúc ở Bắc Kinh, chúng ta đã ở cùng với anh ấy một đêm, lúc anh ấy đi tắm, chị đã canh thời gian, là 19 phút…
Hạ Tưởng mà nghe thấy còn không xấu hổ sao? Chỉ tiếc, hắn bây giờ mắt điếc tai ngơ, bởi vì hắn ở trong phòng tắm cơ bản là không có tắm.
Bên ngoài, Hoa Nhài Vàng đã cảm thấy không đúng, rốt cuộc là cô cẩn thận hơn Hoa Nhài Bạc một chút, ngạc nhiên hỏi:
- Sao không nghe tiếng?
Hoa Nhài Bạc lúc này mới giật mình tỉnh ra, nghĩ kỹ, đúng vậy, sau khi Hạ Tưởng đi vào, không có chút âm thanh truyền ra, lẽ nào anh căn bản không mở nước tắm.
Vậy anh ấy vào phòng tắm làm gì?
Hai người nhìn nhau, cùng lúc kinh ngạc, lẽ nào Hạ Tưởng xảy ra chuyện gì, say ngã bên trong rồi? Việc này không thể coi thường được.
Hai cô gái cùng bước vào nhà tắm.
Rồi cùng sợ ngây người.
Phó Bí thư Hạ Tưởng ngồi trên nắp bồn cầu, tay cầm điện thoại, không biết là đọc tiểu thuyết điện tử hay là chơi trò chơi, tóm lại là cứ không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ trên máy, chơi rất say mê. Đừng nói tắm, đến cả giày cũng không tháo ra, càng không hưng phấn và chờ đợi sắp được ngủ chung, trái lại giống như một đứa trẻ ham chơi lén chơi vậy, chăm chú nhìn vào điện thoại không rời mắt.
Thế này…Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc nhìn nhau, gần như giận không nói nên lời.
Phụ nữ, nhất là người đẹp, vừa khao khát sự yêu thích và xem trọng của đàn ông, vừa phải e dè mấy phần. Trước mặt đàn ông tỏ thái độ đắn đo, nhưng lúc các cô đã đầu hàng và thần phục thật sự, lại phát hiện đàn ông lại hoàn toàn không coi trọng mình, khác biệt tâm lý to lớn đủ khiến các cô phát điên.
Tâm lý phụ nữ yếu đuối và mẫn cảm hơn đàn ông nhiều.
Cho nên, khi hai chị em đang tràn đầy khát vọng và cố lấy dũng khí chuẩn bị hiến thân, chuẩn bị mọi thứ, lại phát hiện người đàn ông mà các cô thích đang ngồi ngây ngô trong phòng tắm chơi điện thoại liền khiến các cô nổi giận, lúc này Hạ Tưởng trong mắt bọn họ đã là một kẻ lừa đảo và tên ngốc rõ đầu rõ đuôi.
- Này, đồ ngốc!
- Ê, tên lừa đảo!
Hoa Nhài Vàng Hoa Nhài Bạc gần như đồng thanh, muốn tiến hành sự hoán trả tàn ác vô nhân đạo với Hạ Tưởng, không ngờ lời mới nói ra khỏi miệng, Hạ Tưởng liền lập tức giơ ngón tay ra, làm động tác "suỵt" chớ có lên tiếng:
- Suỵt, nhỏ giọng một chút, bên cạnh có chuyện.
Ý gì? Lúc này Hoa Nhài Vàng Hoa Nhài Bạc đã hoàn toàn mất đi sức phán đoán, không thể nào hiểu được hành động kỳ cục của Hạ Tưởng rốt cuộc là dựa trên suy nghĩ quái đản gì, tuy nhiên bọn họ đúng là nghe lời, Hạ Tưởng bảo họ im lặng, họ lập tức không nói nữa, sau đó… ngỏng tai nghe…quả nhiên, nghe cẩn thận, có thể nghe thấy tiến nói ong ong từ tường bên cạnh truyền lại, nhưng mơ hồ nghe thấy tên của mấy người hoặc là địa điểm gì đó, tuy không thành câu, không hiểu là ý gì, nhưng nếu là người có ý, vẫn có thể đưa ra phán đoán chuẩn xác từ tên người và địa danh.
Hạ Tưởng, chính là nghe được mấy tên người và địa danh quan trọng từ trong đó!
ừ lúc Hạ Tưởng bước ra khỏi phòng Hoa Nhài Vàng Hoa Nhài Bạc, thực ra trong lòng hắn không hề có chút suy nghĩ không an phận. Hắn là đàn ông, đàn ông bình thường, trước hai chị em như hoa như ngọc trước mắt, ai cũng đều muốn giơ tay hái.
Nhưng rất tiếc là, thời cơ không đúng. Bởi vì chuyện của Tần Khản là cái họa lớn của cả tỉnh Tề, đã tình cờ gặp Tần Khản ở đây, nếu Hạ Tưởng không suy nghĩ thâm sâu về sự phức tạp trong đó, thì hắn đã không phải là Hạ Tưởng.
Lại thêm cuộc đối thoại giữa Tần Khản và Lục Gia Thành cũng nhắc nhở Hạ Tưởng, hiện tại không phải là lúc làm bậy, huống hồ Tần Khản cũng đang ở trong trang viên, hắn và Hoa Nhài Vàng Hoa Nhài Bạc ngủ chung, quả thực là thời khắc nguy hiểm.
Hạ Tưởng không phải là không thể phạm sai lầm, là tuyệt đối không thể vào lúc này phạm sai lầm trước mặt Tần Khản. Ai dám bảo đảm ở Lỵ Viên này không có tai mắt của Tần Khản? Cho nên Hạ Tưởng vội vàng đi ra, chính là không muốn vì phút kích động mà phạm phải lỗi lầm.
Đối với ngôi sao ca nhạc mà nói, sau khi kích động có thể hát một bài để an ủi mình. Đối với người trong quan trường mà nói, một lần kích động sẽ chôn vùi cả tiền đồ.
Chỉ có điều Hạ Tưởng vừa ra khỏi cửa, vừa đúng lúc đi sau hai người, một người là Tần Khản, người còn lại không phải là Lục Gia Thành, mà là… Chu Duệ!
Dưới sự ngạc nhiên, cộng thêm Hạ Tưởng hơi có cảm giác lâng lâng, suýt nữa đã kêu ra tiếng!
Cũng khiến hắn ý thức được một điểm, sau này, tuyệt đối không được uống nhiều rượu, uống rượu hỏng việc. Cho nên mới nói, rượu ngon và người đẹp, một cái là thuốc độc xuyên ruột, một cái là dao thép gọt xương.
Kỳ thực mà nói Hạ Tưởng không mấy quen Chu Duệ, nếu không vì y là thư kí của Chu Hồng Cơ, thì đến Chu Duệ là ai hắn cũng không thể biết. Cũng chính vì giữa hắn và Chu Hồng Cơ từng có sự hợp tác chặt chẽ, mới khiến hắn có ấn tượng sâu sắc về Chu Duệ, nếu không đổi là thư ký của lãnh đạo Tỉnh ủy khác, chỉ riêng dáng lưng đi đứng, Hạ Tưởng sao nhận ra được ai là ai.
Thư ký của Chu Hồng Cơ và Tần Khản đi cùng nhau, tuyệt đối càng làm Hạ Tưởng kinh ngạc hơn so với việc Lục Gia Thành và Tần Khản đi cùng, bởi vì Lục Gia Thành suy cho cùng là người ngoài, bất luận Lục Gia Thành nghiêng về ai, Hạ Tưởng đều có thể chấp nhận, nhưng Chu Duệ lại là thư ký của Chu Hồng Cơ.
Thân là cán bộ lãnh đạo, điều lo lắng nhất chính là sự phản bội của thư ký, bởi vì thư ký là cấp dưới gần gũi nhất bên cạnh lãnh đạo, hầu như mỗi lãnh đạo đều không đề phòng thư ký, khiến thư ký nắm giữ phần lớn bí mật riêng tư của lãnh đạo.
Sự riêng tư đối với người trong quan trường mà nói, chính là bom hẹn giờ.
Bên cạnh Chu Hồng Cơ có một quả bom hẹn giờ nắm giữ vô số bí mật và nhất cử nhất động của y, không bị động ở mọi nơi mới lạ! Liên tưởng đến một khoảng thời gian trước Chu Hồng Cơ hầu như bị người ta sắp đặt xung quanh, phải nói rằng trong đó chắc chắn có công lao của Chu Duệ.
Chu Hồng Cơ sao lại sơ suất thế này? Thân là lãnh đạo cấp cao, bị ai bán đứng chứ không thể bị thư ký và lái xe bán đứng, một lãnh đạo không thể khiến thư ký hết lòng một mực đi theo, không phải là lãnh đạo giỏi.
May mà Tần Khản và Chu Hồng Cơ đang thảo luận gì ở phía trước, không quay đầu lại nhìn, nếu không, phó Bí thư Hạ Tưởng đã bị bại lộ rồi… Mắt nhìn thấy Tần Khản và Chu Duệ rẽ phải ở cuối hành lang, sau đó truyền lại tiếng mở cửa, rõ ràng đối phương đã vào phòng.
Hạ Tưởng xuất thân từ chuyên ngành kiến trúc, chỉ nhìn cấu tạo hành lang là có thể biết, căn phòng lúc nãy Tần Khản bước vào, nằm ngay cạnh phòng Hoa Nhài Vàng Hoa Nhài Bạc, lại căn cứ phán đoán cơ bản từ vật liệu gỗ xây dựng hiệu quả cách âm không tốt, Hạ Tưởng lúc này đưa ra một quyết định kinh người, quay lại phòng Hoa Nhài Vàng Hoa Nhài Bạc… nghe lén!
Phó Bí thư Hạ trước giờ không cho rằng mình là tiểu nhân, nhưng cũng không phải ngụy quân tử, tuy nhiên Tần Khản lại có thể xúi giục thư ký của Chu Hồng Cơ, cũng có thể đào hố cho hắn, hắn sao không thể vô tình nghe lén đối phương nói những gì, để dễ nắm thế chủ động? Bởi vậy Hạ Tưởng không chút do dự quay về phòng, đề xuất muốn ở qua đêm.
Kết quả không ngờ rằng, khiến hai chị em suy nghĩ viển vông, làm Hạ Tưởng không ngờ tới.
Tuy nhiên, điều khiến Hạ Tưởng càng không ngờ tới không phải là tinh thần sẵn sàng hiến thân của hai chị em, mà là trong khi hắn ngồi trong phòng vệ sinh, nghe được cuộc nói chuyện bí mật giữa Tần Khản, Lục Gia Thành và Chu Duệ. Tuy không hoàn toàn nghe rõ ràng, nhưng từ mấy tên người và địa danh lại có được một kết luận khiến hắn kinh ngạc. Tần Khản không những không định rút tay, ngược lại còn chuẩn bị chơi ván cờ lớn hơn nữa.