Âm thanh không lớn, nhưng lại như san bằng tất cả, chấn kinh tất cả mọi người ở đây.
Cũng chấn kinh đến cả gã đàn ông đánh người ngạo mạn vô cùng kia.
Gã vẫn một tay nắm lấy tóc người con gái kia, một tay vẫn chỉ vào ngực gã đầu trọc, vẫn đang đợi gã quỳ xuống, nghe thấy có người nói y ko biết trời cao đất dầy là gì, y nheo mắt nghiêng đầu, chậm rãi quay đầu lại, thản nhiên mà ngạo mạn nói:
- Ai nói mà khẩu khí lớn thế vậy, cũng không sợ gió to thổi mất đầu lưỡi,dám ngang với ta sao? Là sợi xích của ai chưa cài chặt, đã để xổng ra đấy thế này…
Text được lấy tại http://truyen360.comTại đó, mọi người nghe thấy tiếng đều cho rằng người mới đến có thế lực hoặc là đem nhiều người đến giúp, quay đầu lại xem, cũng chỉ là một người thanh niên có mấy phần khí khái nhưng mặc quần áo bình thường. Trên mặt tuy có biểu hiện vài phần nghiêm túc nhưng lại không có uy lực, giống như là một người thân thiết qua đường.
Không ít người trong lòng than vãn một tiếng, xong rồi, người thanh niên này thấy việc nghĩa là việc tốt, nhưng mà hiển nhiên không phải là đổi thủ của gã đàn ông kia, dựa vào một mình anh ta, lại không phải là người có thân thể tráng kiện gì, khí lực không đủ để át đối phương, võ lực không đủ để hăm dọa đối phương, còn dám nói lớn sao? Không phải tự tìm đường chết thì là gì?
Không ngờ, cảnh tượng tiếp theo phát sinh làm cho tất cả mọi người đều chết đứng.
Sau khi gã đàn ông đánh người ngoái đầu nhìn người đó. Vẻ mặt ngạo mạn ngông cuồng dường như đông cứng lại…..
Người mới đến vẫn vẻ mặt bình tĩnh. Thậm chí miệng còn giễu cợt mỉm cười đếm,
- Một….
Người đàn ông thực sự bắt đầu đếm.
Gã đàn ông đánh người đó đông cứng lại đã dung hòa nhanh chóng. Biến thành vẻ mặt hoảng sợ và khó có thể tin được. Đột nhiện vội vàng buông tóc của cô gái đó lại nhẹ nhàng đẩy gã đầu trọc ra. Dường như e sợ gã đầu trọc đứng trước mặt y sẽ càng làm cho người đó tức giận, vẻ mặt từ kinh hoàng biến thành khủng hoảng, lại từ khủng hoảng biến thành bất an. Vốn dĩ vênh váo tự đắc vượt quá trời, lại cúi đầu nháy mắt rồi cười nói lắp bắp,
- Phó Bí..Bí thư Hạ, sao lại là ngài?
- Tại sao không thể là tôi?
Hạ Tưởng vừa đưa tay, có ý vỗ vai Quốc Hoa Thụy, không ngờ Quốc Hoa Thụy run cầm cập sợ hãi tưởng rằng Hạ Tưởng muốn đánh mình, thiếu chút nữa là ngồi xuống rồi,
- Ở Bắc Kinh anh thật như anh hùng hảo hán, ở thành phố Lỗ anh vẫn là người anh minh.
Đúng vậy, gã đàn ông đánh người đó chính là Quốc Hoa Thụy.
Về phần vì sao Quốc Hoa Thụy và Bạch Khiết quen biết nhau, rồi lại đánh Bạch Khiết bên đường, thì không nằm trong phạm vi suy xét của Hạ Tưởng. Hắn chỉ biết, Quốc Hoa Thụy không có chút tiến bộ, một người rõ to lại dù thế nào cũng là xứng với danh con quan, dù uống được chút rượu cũng không thể đứng bên đường đánh con gái ra nông nỗi này.
Có gì thì nói ra, có thể cô gái bị đánh quả thật đáng đánh.
Bình tĩnh mà xem xét, Quốc Hoa Thụy cũng không thể sợ Hạ Tưởng đến mức thế, nếu như không phát sinh chuyện trước kia ở thành phố Lỗ.
Lần trước Quốc Hoa Thụy đến thành phố Lỗ, vốn dĩ vì bí mật mưu toán Hạ Tưởng mà đến. Kết quả anh ta lại là một người đen đủi, không biết sao lại có thể va chạm với thế lực địa phương ở thành phỗ Lỗ. Kết quả là bị bị đối phương đánh cho răng rụng đầy đất. Một chữ "Thảm" không còn gì hơn.
Nếu không phải là may mắn mà gặp Hạ Tưởng, Quốc Hoa Thụy sợ giống Nha Nội, cũng phải nằm ở viện thành phố Lỗ hơn 1 tháng. Nói ra thì cũng buồn cười, may mà Hạ Tưởng qua đường, cứu được Quốc Hoa Thụy, nếu không Quốc Hoa Thụy không chết cũng bị lột da.
Đường đường Nha Nội tại thành phố Lỗ thiếu chút nữa là mất mạng, huống hồ là một Quốc Hoa Thụy? Trước kia cũng không phải là không có chuyện con trai của cán bộ cấp cao Trung ương bị mất mạng ngoài ý muốn ở các thành phố cấp ba, phát sinh chuyện Quốc Hoa Thụy bị đánh ngất đến sợ. Tuy đối với sự ra tay tương cứu của Hạ Tưởng không thật lòng cảm kích, nhưng lại khiến y từ đó khâm phục Hạ Tưởng như sợ hổ.
Bởi vì trước mặt y,thế lực ở thành phố Lỗ giống như hung thần ác sát thì trước mặt Hạ Tưởng chỉ là con cừu non dịu dàng, Hạ Tưởng nói một lời với đối phương thì không nói nhiều mà quay người bước đi, đã để lại trong lòng Quốc Hoa Thụy ấn tượng sâu sắc không thể phai nhạt, từ cảm kích đến kính nể, từ kính nể lại đến hoảng sợ.
Đúng vậy, nỗi sợ hãi xuất phát từ sâu trong nội tâm.
Hôm nay khi vừa gặp Hạ Tưởng, y không có lý do rùng mình, Hạ Tưởng nói gì thì là đó, tuy là ở Bắc Kinh, tuy là ở trên địa bàn của y, nhưng y biết bây giờ Hạ Tưởng ở Bắc Kinh là nhân vật có thể hô phong hoán vũ, là hắn chiếm giữ được ưu thế có lợi, trước mặt Hạ Tưởng cũng phải tự chủ dưới 3 phần.
Hạ Tưởng cũng không ngờ hôm nay nhún nhường một chiếc Ferrari vô lễ mà ồn ào, rồi lại tình cờ gặp Quốc Hoa Thụy, lại còn đánh Bạch Khiết đến tàn nhẫn. Từ sự giúp đỡ giữa Quốc Hoa Thụy và Bạch Khiết, Hạ Tưởng đoán ra được cái gì, cũng nghiệm chứng được sự suy đoán lúc trước của hắn, Bạch Khiết cố gắng tiếp cận hắn, quả nhiên mục đích cũng không trong sáng.
Cũng đúng, người không trong sáng, mục đích sao có thể trong sáng được.
Bạch Khiết đúng là do Hạ Tưởng cứu, hổ thẹn không chịu nổi, che mặt mà đi. Hạ Tưởng cũng ko để ý tới cô ta, không cần nghĩ, cô ta bị đánh cũng là đáng đời, không nhận được sự đồng tình, nhưng xử lý sự việc chứ không xử lý con người, sự việc không đúng, thấy chuyện bất bình thì hắn dũng cảm mà đứng ra.
Gã đầu trọc nên cảm ơn Hạ Tưởng, Hạ Tưởng xua tay, để gã đầu trọc mau đi đi, đừng làm thêm chướng mắt, giảm bớt việc bị Quốc Hoa Thuận nhớ mặt, sẽ lại tới tính sổ sau.
- Hoa Thụy, uống chút rượu thì ruột để ngoài da. Nha Nội biết rồi, cũng có biện pháp với anh.
Hạ Tưởng có ý vô ý đề cập đến Nha nội,
- Nha Nội rất nhiệt tình, lúc nãy gọi điện đến muốn mời tôi ăn cơm, kết quả không ngờ đổi hướng thì lại gặp anh.
- Tôi.. tôi uống nhiều rồi, để Phó Bí thu Hạ chê cười.
Quốc Hoa Thụy dở khóc dở cười, vẻ mặt vô cùng bối rối rồi nhưng cứ cố nói hay:
- Đợi khi Nha Nội mời Phó Bí thư Hạ, tôi nhất định sẽ đến nơi kính rượu nhận tội.
- Được rồi, anh không đánh tôi, nhận tội gì? Thôi được rồi, không nói với anh nữa, tôi còn phải đi gấp.
Hạ Tưởng không muốn vì Quốc Hoa Thụy mà làm chậm trễ nhiều việc, thời gian đối với Hạ Tưởng rất quý, bây giờ biết sự tình là thế nào thì được rồi, trước kia nghĩ Bạch Khiết là thủ đoạn bịp bợm của Tần Khản, nhưng hóa ra lại là thủ đoạn của Nha Nội, rõ ràng, giao tiếp với đám người Nha Nội, phải luôn luôn đề phòng mấy phần.
Quay người muốn đi,vừa quay đầu thì đã thấy phiền toái lại đến rồi.
Một vị cảnh sát giao thông vừa đến, muốn dán vé phạt. Cảnh sát giao thông đến phạt thì không sao, dẫu sao thì Hạ Tưởng cũng đi ngược chiều, chỉ không nghĩ đến thực sự tức giận với chiếc Ferrari lúc ban đầu cũng quay lại, lại còn cố tình dừng trước xe của hắn, hiển nhiên là không muốn hắn đi.
Đến Bắc Kinh, còn có thể tùy ý bị người khác ức hiếp? Hạ Tưởng tính khí tốt, nhưng cũng không phải bị những người vô lễ ồn ào cố tình gây sự cũng không đánh trả. Hắn thấy cảnh sát giao thông chỉ chép biển số xe của hắn lại không chép biển số xe của chiếc Ferrari kia, liền đi đến trước nói:
- Đều là đi ngược chiều, sao chỉ phạt tôi mà không phạt anh ta?
Cảnh sát giao thông rất lạnh lùng nhìn Hạ Tưởng rồi nói:
- Tôi muốn chép của ai thì chép, không muốn chép của ai thì không chép, sao? Việc của tôi cũng cần cậu chỉ huy sao?
Sau khi chủ Ferrarri xuống xe, dương dương đắc ý nói với Hạ Tưởng:
- Người anh em, đừng không phục thế, khoảnh này tao định đoạt, vẫn còn muốn tranh cao thấp với tao, mắt chó của mày mù rồi!
- Mắt chó của mày mới mù thì có.
Quốc Hoa Thụy xông lên trước, không nói nhiều hướng về chủ chiếc xe Ferrari đạp một cái,thật không tiếc khí lực, chỉ một đạp tên đầu cua bị lùi ra xa mấy mét.
- Con mẹ mày, loại chó mèo gì thế đến cả Phó Bí thư Hạ cũng bị bắt nạt sao? Bắc Kinh do nhà mày mở à?
Tên đầu cua bị đánh mạnh, lăn trên đất mấy cái rồi nhận ra Quốc Hoa Thụy, vừa lúc y nhận ra Quốc Hoa Thụy, bị dọa sợ suýt đái ra quần,
- Chủ tịch Quốc, anh Quốc, sao lại là anh, anh….
Câu sau vẫn chưa nói ra thì đã bị một cái bạt tai, phỏng chừng người chịu uất là Quốc Hoa Thụy chứ không phải Hạ Tưởng, y đánh tên đầu cua một trận đã đời.
Cảnh sát giao thông cũng trợn tròn mắt, y cũng nhận ra Quốc Hoa Thụy, cũng mới chỉ nói một câu:
- Chủ tịch Quốc…
Quốc Hoa Thụy hôm nay không biết trúng tà gì, dù sao thì khí không thuận, ngoái đầu lại nói:
- Cút, cút bao xa thì cút.
Lúc này còn vênh váo tự đắc trước mặt Hạ Tưởng, viên cảnh sát nghe Quốc Hoa Thụy nói một câu, đừng nói là viết vé phạt, vội vàng quay người chuẩn bị chạy, quả nhiên chạy hết sức mình, chuyển người là không thấy bóng dáng đâu.
Cũng có lúc kẻ ác còn gặp kẻ ác hơn. Thật đúng là chân lý.
Hạ Tưởng cười ha ha:
- Hoa Thụy, cảm ơn, lần sau tôi mời cậu uống rượu.
Quay người vẫy tay,t ự nhiên như thế mà đi.
Vưa mới lên xe, khi vẫn chưa đến nhà họ Ngô thì lại nhận được điện thoại của Nha Nội. Nha Nội đã có ý mắng Quốc Hoa Thụy vài câu, sau đó lại khéo léo hỏi Hạ Tưởng, có muốn khai trừ viên cảnh sát kia không, lại còn tên đầu cua lái chiếc Ferrari, có muốn xử lý hắn một trận không…….
Hạ Tưởng không dám tiếp đón sự niềm nở của Nha Nội, đừng nói hắn không phải là loại người ỷ quyền ức hiếp người, dù là thế, cũng không thể nhận sự giúp đỡ của Nha Nội đến ức hiếp người. Dẫu sao thì chỗ tốt của Nha Nội cũng ko dễ dàng nhận, nhận rồi, lại phải báo đáp gấp mấy lần.
Hạ Tưởng khách khí cảm ơn Nha Nội,rồi đề xuất thời gian cố định thì ngồi với nhau, rồi sau đó mới đến nhà họ Ngô.
Hạ Tưởng không chú ý đến là, khi hắn vừa mới rời đi, Bạch Khiết đã trốn sau một gốc cây, nhìn bóng dáng đầu cũng không quay lại của hắn,vẻ mặt hiện lên rất là phức tạp, cũng không biết là ăn năn hay lại nghĩ đến cái gì, đôi mắt mơ màng, nước mắt không ngừng chảy.
Cũng không biết là đã qua bao lâu rồi, cô ta mới tỉnh, nhìn thấy Quốc Hoa Thụy cũng đi rồi, mới từ sau gốc cây đi ra, một mình đi đến quán cafe bên đường ngồi cả buổi, cuối cùng cũng gọi thông số điện thoại mà Hạ Tưởng cho cô.
Gọi điện thoại rồi lại dập máy, cũng không biết Tôn Hiện Vỹ sao lại lừa dối Bạch Khiết. Dù sao thì sau khi Bạch Khiết nói chuyện điện thoại với Tôn Hiện Vỹ, không nói lời nào nữa thì đã rời khỏi quán cafe, tự lái chiếc Audi A4, đi về phía nam Thành phố Yến.
Có lẽ, thân thể và tâm hồn của cô ta bị tổn thương, có thể ở trong vòng tay đã trải qua cuộc sống ê chề quá lâu của Tôn Hiện Vĩ, nhận được khá nhiều an ủi.
Hạ Tưởng đến nhà họ Ngô, dừng xe cũng không có ai nghênh đón, giống như là hắn về nhà của hắn, mở cửa bước vào, cảnh vật vẫn như cũ. Sự suy yếu của mùa thu cũng không che đậy nổi sắc khí trong vườn nhà họ Ngô.
Hạ Tưởng không hiểu phong thủy, nhưng khi hắn vừa vào nhà họ Ngô tức thì hắn liền biết, khí thế nhà họ Ngô vẫn thịnh vượng.
Còn chưa tới cửa, thì đã nghe thấy tiếng cười từ bên trong vọng ra:
- Hạ Tưởng cũng nên về rồi, tôi đợi cậu ta hơn nửa tiếng rồi. Vốn dĩ định để mai cùng với Thu Thật mời cậu ta ăn cơm. Hôm nay vừa hay lại có thời gian rảnh, nên đến ngay sợ không kịp gặp cậu ta.
Hạ Tưởng thực sự giật mình, thật là cấp bách không nhịn nổi. Lẽ nào sự việc đã cấp thiết đến tình trạng thế này rồi.