Ngô Cảng Đắc đâu dám nói gì, chỉ biết gật đầu. Một cán bộ cấp phó phòng lại nghiêm túc nói đến báo cáo công việc với Thị trưởng cấp phó tỉnh, hơn nữa trông rất tự tin. Nếu là người khác không hồi hộp mới là lạ.
Chẳng qua nếu đổi là người khác thì dù hắn làm trong cơ quan thực chất thì Ngô Cảng Đắc cũng cười đến rụng răng. Nhưng đối phương là Hạ Tưởng, y không hề cho rằng Hạ Tưởng lớn lối mà thấy đó là đương nhiên. Tâm lý con người đôi khi rất khó hiểu, cùng một chuyện xảy ra trên những người khác nhau thì hiệu quả cũng là khác nhau rất nhiều.
Ngô Cảng Đắc đột nhiên phát hiện trong lòng mình có một chút sợ hãi Hạ Tưởng. Không chỉ sợ lai lịch, thân phận không rõ và chỗ dựa bí hiểm của Hạ Tưởng, mà còn sợ thái độ luôn bình tĩnh của hắn. Trong ấn tượng của Ngô Cảng Đắc thì dù là Cục trưởng cục Quản lý đô thị đi gặp Thị trưởng Trần cũng không hề trấn tĩnh như Hạ Tưởng, còn khẩn trương đến độ đổ mồ hôi. Hạ Tưởng này thì hay rồi, nói đi gặp Thị trưởng Trần mà như đi gặp người nhà mình vậy.
Người nhà? Trong đầu Ngô Cảng Đắc đột nhiên có suy nghĩ này. Chẳng lẽ Hạ Tưởng thật sự có họ hàng với Thị trưởng Trần?
Hạ Tưởng đi lên văn phòng của Trần Phong trên tầng bảy, Giang Thiên khách khí mời hắn vào, bảo hắn chờ một lát. Giang Thiên nói Thị trưởng Trần đang nghe điện.
Giang Thiên rót nước cho Hạ Tưởng, Hạ Tưởng vội vàng đoạt trước và rót cho Giang Thiên một chén, rồi rót cho mình mà cười nói:
- Sao dám làm phiền Thư ký Giang?
Giang Thiên cười cười nhìn Hạ Tưởng và thầm nghĩ Thị trưởng Trần đúng là yêu thích nhân tài mới đem đối phương từ huyện Bá về đây. Chẳng qua thanh niên này ngoài việc tinh mắt và chịu khó ra thì mình đúng là không phát hiện có tài năng gì. Vậy mà Thị trưởng Trần chẳng những điều y tới, hôm qua còn gióng trống khua chiêng nâng hắn lên, hắn rốt cuộc có tác dụng gì?
Giang Thiên đi theo Trần Phong đã gần hai năm. Cấp bậc của y bây giờ là Trưởng phòng, nếu có cơ hội thích hợp thì xuống làm Chủ tịch quận hoặc là Bí thư Quận ủy cũng không phải không có khả năng. Trần Phong trước đây cũng có ý này, chẳng qua gần đây Thị trưởng Trần rất bận nên có vẻ quên việc này. Là thư ký thì ai cũng muốn được thả xuống dưới. Dù làm thư ký cho lãnh đạo phụ trách một phương thì cũng vẫn cảm thấy phục vụ người khá bó buộc.
Chẳng qua chuyện phái xuống dưới nếu lãnh đạo không đề cập thì thư ký sao dám chủ động nói ra? Giang Thiên chỉ có thể đợi chờ đợi ngày mình như chim bay ra khỏi lồng. Cho nên suy nghĩ vài phương diện thì y có chút hâm mộ Hạ Tưởng. Hạ Tưởng từ bên cạnh Lý Đinh Sơn nhảy đến văn phòng cải tạo thôn nội đô thì tốt xấu cũng có quyền tự chủ, hơn nữa quyền lực cũng không nhỏ. Quan trọng nhất là đến thời điểm mấu chốt còn được điều tới cơ quan quan trọng nào đó.
Hạ Tưởng và Giang Thiên nói chuyện vài câu rồi được Trần Phong gọi vào phòng.
Trần Phong đầu tiên là đánh giá Hạ Tưởng một chút rồi nói:
- Tiểu Hạ, cậu cuối cùng cũng đã tới, tôi trông mòn con mắt rồi đó.
Hạ Tưởng bây giờ đã quen với cách nói chuyện của Trần Phong. Cách khen ngợi có vẻ hơi quá của Trần Phong nhưng thực ra lại ẩn giấu vài phần diễn kịch ở trong đó. Đây là thủ đoạn rất cao để thu phục lòng người. Hạ Tưởng liền ra vẻ rất cung kính:
- Cảm ơn Thị trưởng Trần đã coi trọng. Tôi nhất định sẽ cố gắng tạo ra thành tích ở Văn phòng cải tạo thôn nội đô.
Trần Phong ngẩn ra một chút rồi cười cười đầy ẩn ý
- Được rồi, cậu đừng khách khí với tôi. Cậu gọi Cao Hải là thúc thúc, Phó thị trưởng Tào là bá bá đầy thân thiết, đến chỗ tôi lại thành Thị trưởng Trần, còn ra vẻ rụt rè e sợ. Tiểu Hạ, cậu bảo tôi nên nói gì với cậu đây?
Thái độ của Trần Phong nửa thật nửa giả. Hạ Tưởng sao có thể hoàn toàn coi là thật, càng không thể cho rằng đối phương vô tâm. Vì thế hắn chỉ có thể ra vẻ xấu hổ nói:
- Tôi cũng muốn có quan hệ mật thiết với Thị trưởng Trần, nhưng dù sao tiếp xúc quá ít, không hiểu rõ tính cách của ngài, muốn vuốt mông ngựa lại sợ sờ vào đùi ngựa nên không thể không cẩn thận một chút. Thị trưởng Trần, ngài đừng vội, chờ một thời gian nữa hiểu hơn thì ngài sẽ phát hiện tôi là một người thành thật, cố gắng làm tốt công việc, lại trung thành tuyệt đối.
Trần Phong đúng là không có biện pháp gì với Hạ Tưởng nên phải cười mắng:
- Đúng là láu cá, khó đối phó, quả nhiên tôi không nhìn lầm cậu. Nói đi, cậu đã tới Thành phố Yến thì có gì khó khăn không hả? Không nói ra thì tôi coi như không có khó khăn gì.
- Có, đúng là có.
Hạ Tưởng ra vẻ nóng lòng mà nói như sợ Trần Phong đổi ý.
Trần Phong có chút sửng sốt. Y nghĩ Hạ Tưởng nhất định sẽ lại tỏ vẻ trung thành, sau đó xua tay nói không có gì khó khăn. Không ngờ hắn còn thuận thế mà bò lên, thật sự đưa ra yêu cầu. Trần Phong thầm nghĩ tên Hạ Tưởng này đúng là không thể suy nghĩ theo cách thông thường. Trần Phong cười nói:
- Nói đi.
Hạ Tưởng liền vỗ vỗ chiếc ghế dưới mông mà cười hì hì nói:
- Điều kiện làm việc trong văn phòng Thị trưởng Trần đúng là rất tốt, nhưng bàn làm việc của Văn phòng cải tạo thôn nội đô đều cũ, hơn nữa còn sắp hỏng. Tôi lo lúc nào đó không cẩn thận ngã xuống thì tôi không thể nào làm việc cho Thị trưởng Trần được nữa.
Hạ Tưởng thầm nghĩ ông không phải nói tôi với ông có quan hệ xa cách sao, vậy thì tốt, tôi liền tiến gần xem sao. Dù sao đây là ông đề xuất trước, ông là Thị trưởng không thể nào nói không giữ lời mà.
Trần Phong dở khóc dở cười. Y còn nghĩ rằng Hạ Tưởng sẽ đòi quyền với mình, không ngờ tên này hay rồi. Nói chuyện với Thị trưởng vậy mà lại nói mấy việc bàn, ghế làm việc, đúng là chuyện bé xé ra to, lãng phí cơ hội quý giá. Y liền gõ gõ ngón tay vào bàn:
- Cậu đó, chút việc nhỏ này của cậu mà cũng đề cập với tôi là Thị trưởng. Tôi là Thị trưởng mà có nhiều thời gian lo mấy việc vặt này sao? Về sau muốn đồ dùng làm việc thì tìm bên phụ trách hậu cần là được. Nếu bọn họ kéo quá lâu thì cậu có thể trực tiếp tìm Lâm Song Ngọc – Phòng tổng hợp 2, cô ấy sẽ cố gắng xử lý thỏa đáng. Được rồi, cậu còn yêu cầu gì không? Không còn thì cố làm tốt công việc.
Cuộc gặp Trần Phong giống như không có nội dung thực chất gì cả. Chẳng qua Hạ Tưởng hiểu một điều chính là Trần Phong muốn điều mình về Thành phố Yến cũng không đơn giản là nhìn trúng tài năng của mình, nhất định là còn có ý đồ khác. Với năng lực của Trần Phong thì chỉ cần một câu là nói ra được mạng lưới quan hệ của hắn. Trần Phong nói ra được quan hệ mật thiết của hắn với Tào Vĩnh Quốc, với trí tuệ chính trị của Trần Phong thì sao không biết quan hệ của Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn, đồng thời quan hệ của Lý Đinh Sơn và Tống Triêu Độ cũng hiểu rõ ràng.
Tuy rằng Hạ Tưởng không đoán ra được mục đích của Trần Phong là gì, nhưng hắn cũng hiểu với thực lực của Trần Phong thì chỗ dựa của hắn là Tống Triêu Độ cũng không được coi trọng mấy. Hơn nữa Tống Triêu Độ vừa thất thế, không ai thấy được dấu hiệu quay trở lại.
Xuống dưới tầng, Hạ Tưởng vào văn phòng Cao Hải ngồi nói chuyện một lúc. Cao Hải cũng không giấu gì mà trực tiếp nói Hạ Tưởng không cần lo lắng về cấp Phó Trưởng phòng của hắn. Bảo hắn cứ mạnh dạn làm việc, đầu tiên nắm giữ quyền chủ động của Văn phòng cải tạo thôn nội đô, đến lúc đó thì bên trên cũng không thể không cho hắn một danh nghĩa chính thức.
Hạ Tưởng biết cái gọi là danh nghĩa chính thức đó là tuyên bố hắn chủ trì công việc của Văn phòng cải tạo thôn nội đô. Hắn cười cười không nói gì, cũng không nói cho Cao Hải là trên thực tế hắn đã hoàn thành bước đi đầu tiên.
Về tới văn phòng, Hạ Tưởng có chút ngạc nhiên phát hiện ba chiếc bàn trong phòng đã được đổi mới hết, tất cả đều là đồ dùng có cấp bậc không thấp. Một người phụ nữ mặc chiếc váy màu lam đang quay lưng về phía Hạ Tưởng mà nói chuyện với Khúc Nhã Hân:
- Phó chủ nhiệm Khúc, Văn phòng cải tạo thôn nội đô các chị lần này coi như kiếm được thiết bị làm việc mà Ủy ban nhân dân thành phố mới mua. Số thiết bị này vốn định trang bị cho cán bộ cấp huyện trở lên. Không ngờ Thư ký Giang tự mình gọi điện thoại đến phòng Tổng hợp, bảo phòng Tổng hợp ra mặt tìm bên hậu cần cấp cho các chị một bộ. Ai có mặt mũi lớn như vậy mà để Thư ký Giang ra mặt? Thư ký Giang ra mặt chính là ý của Thị trưởng Trần. Xem ra Văn phòng cải tạo thôn nội đô đúng là được Thị trưởng Trần chú ý.
Ngô Cảng Đắc đang ở bên nhìn đến độ sáng mắt. Y đi quanh chiếc bàn làm việc mới mà không ngừng chậc chậc thành tiếng. Xem ra y đang rất hưng phấn. Mắt y rất sáng nên phát hiện ra Hạ Tưởng đã đứng ở cửa nên vội vàng nói:
- Phó Chủ nhiệm Hạ đã trở lại? Không cần đoán tôi cũng biết khẳng định là Thị trưởng Trần nể mặt anh nên mới nhớ tới mà cho Văn phòng cải tạo thôn nội đô thiết bị mới.
Người phụ nữ mặc váy màu lam nhạt quay đầu lại. Cô gái này có khuôn mặt dài và gầy khá giống người Hàn Quốc. Khi cô nhìn người thì ánh mắt cố gắng mở to nhưng không quá lớn, khiến cô trông khá bướng bỉnh. Mặc dù nhìn qua cô không quá đẹp, hơn nữa đã gần 30, đã trải qua tuổi thanh niên nhưng tuyệt đối không thể nói là khó nhìn, còn có một hương vị xuất trần. Điều này làm Hạ Tưởng có chút ngạc nhiên.
- Trưởng phòng Lâm, đây là Phó chủ nhiệm Hạ Tưởng – Văn phòng cải tạo thôn nội đô chúng tôi.
Khúc Nhã Hân giới thiệu nói:
- Phó Chủ nhiệm Hạ đây là Trưởng phòng Lâm phòng Tổng hợp 2.
Khúc Nhã Hân giới thiệu rất có ý, nói tên của Hạ Tưởng nhưng không nói tên đầy đủ của Lâm Song Ngọc.
Lâm Song Ngọc chủ động đưa tay ra mà nói:
- Chào Phó Chủ nhiệm Hạ, tôi là Lâm Song Ngọc.
Hạ Tưởng khẽ nắm rồi bỏ ra, rất có lễ phép mà nói:
- Không ngờ Trưởng phòng Lâm tự mình tới đây, làm phiền chị.
Lời này tất nhiên là thầm thừa nhận là hắn yêu cầu Thị trưởng Trần đổi mới thiết bị làm việc của Văn phòng cải tạo thôn nội đô. Khúc Nhã Hân vốn còn mơ rằng đây không phải công lao của Hạ Tưởng, không ngờ mặt mũi của hắn lại lớn như vậy, vì thế trong lòng càng thêm buồn bã. Cô cảm thấy mình không còn cơ hội gì để mà tranh vị trí số một với Hạ Tưởng.
Lâm Song Ngọc khi cười cũng rất thú vị. Cô khẽ che miệng, sau đó lại buông tay. Tuy rằng động tác này không thích hợp với phụ nữ 30 tuổi nhưng trên người cô lại không thấy có gì không ổn, hơn nữa càng làm cô trẻ thêm vài tuổi.
- So sánh với Phó Chủ nhiệm Hạ thì tôi già rồi. Đúng rồi, Chủ nhiệm Hạ, anh có phải khá quen với Thư ký Giang không? Thư ký Giang khi gọi điện thì nói với giọng rất quan tâm. Một khi Thư ký Giang nói với giọng quan tâm như vậy, muốn lập tức xử lý thì tôi sao dám chậm trễ? Không tự mình đi xuống xem một chuyến thì tôi không yên tâm.
Lời này có ý gì thì rất rõ ràng. Hạ Tưởng cũng không trực tiếp trả lời mà nói:
- Thư ký Giang luôn làm việc rất nghiêm túc, mọi người đều biết Thư ký Giang làm việc rất ổn thỏa.
Lâm Song Ngọc không tỏ vẻ gì với cách trả lời nước đôi này của Hạ Tưởng. Cô ở trong quan trường vài năm nên không biểu hiện vẻ giật mình trên mặt. Cô cười cười nói:
- Nếu việc này do tôi mang tới, Phó Chủ nhiệm Hạ cũng vừa lúc ở đây thì nghiệm thu một chút, tôi cũng yên tâm rời đi. Về sau Phó Chủ nhiệm Hạ còn có gì cần thì trực tiếp tìm tôi là được.
Lâm Song Ngọc nói như vậy có ám chỉ gì? Chờ Lâm Song Ngọc đi, Khúc Nhã Hân khẽ hừ một tiếng:
- Quả nhiên không hổ là chim sơn ca, đúng là giỏi dò la tin tức.
Không đợi Hạ Tưởng hỏi, Ngô Cảng Đắc đã chủ động nói ra sở thích của Lâm Song Ngọc:
- Phó Chủ nhiệm Hạ mới đến nên không biết sở thích của vị Trưởng phòng Lâm này chính là thích hỏi thăm tin tức. Ai có quan hệ với ai, quan hệ gần với ai thì cô ta đều muốn hỏi rõ ràng. Cô ta chẳng những thích hỏi thăm sau lưng người khác, còn thích trước mặt hỏi người khác. Về sau anh phải tránh xa cô ta một chút, tránh cho bị trúng bẫy của cô ta.
Khúc Nhã Hân thầm nghĩ chỉ bằng chút trình độ nhỏ nhoi của Lâm Song Ngọc mà còn muốn gài bẫy Hạ Tưởng sao? Vừa rồi nói mấy câu đã bị Hạ Tưởng nói qua loa tránh khỏi. Qua đó có thể thấy Hạ Tưởng cũng là nhân vật lợi hại.
Ngô Cảng Đắc thấy vẻ mặt Hạ Tưởng khá tốt, có lẽ tâm trạng cũng được nên cười nói:
- Chủ nhiệm Hạ, chuyện của thôn Nhị Thập Lý, tôi nghĩ đến Công ty bất động sản Cát Thành đã nhận xây dựng. Giám đốc công ty này rất biết cư xử, cũng có quan hệ khá tốt với Văn phòng cải tạo thôn nội đô chúng ta. Y nói do chúng ta ra mặt sẽ có sức ảnh hưởng lớn hơn một chút, cho nên…
- Cho nên gì?
Hạ Tưởng biết trong chuyện này nhất định có vấn đề. Công ty bất động sản Cát Thành không ra mặt có lẽ là biết khó khăn trong đó, hoặc là bọn họ trả giá quá thấp khiến dân chúng khó chịu. Nhưng Ngô Cảng Đắc chủ động xin đi xử lý cũng là điều đáng phải suy nghĩ.
Quyền lực trong tay Văn phòng cải tạo thôn nội đô nói nhỏ cũng nhỏ, nói lớn cũng lớn. Nếu không có lực cản thì Văn phòng cải tạo thôn nội đô chỉ để đó không tác dụng gì. Nếu lực cản càng lớn thì tác dụng của Văn phòng cải tạo thôn nội đô càng lớn. Ngô Cảng Đắc nhận chút chỗ tốt trong đó cũng không đáng gì. Hạ Tưởng lo là người sau lưng ủng hộ bất động sản Cát Thành là ai, cho nên hắn cố ý dọa Ngô Cảng Đắc một chút:
- Phó chủ nhiệm Ngô, Thị trưởng Trần đưa chúng ta tới đây thành lập Văn phòng cải tạo thôn nội đô, chính là hy vọng chúng ta không dựa vào các quan hệ linh tinh, có thể công bằng giải quyết vấn đề. Nếu chúng ta nhanh như vậy có quan hệ phức tạp, rắc rối với công ty bất động sản, nhà đầu tư xây dựng, Thị trưởng Trần biết sẽ rất nhanh đổi chúng ta ngay, lại một lần nữa dùng nhóm người mới.
Ngô Cảng Đắc sợ đến độ đổ mồ hôi mà nói:
- Chủ, Chủ nhiệm Hạ, tôi cũng chỉ là ăn vài bữa cơm với Phó chủ nhiệm Khúc mà thôi, không có gì khác cả.
Khúc Nhã Hân không vui mà nói: Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyen360.com
- Chủ nhiệm Hạ, hình như Trưởng ban thư ký Cao còn chưa rõ ràng quy định ai chủ trì công việc của Văn phòng cải tạo thôn nội đô mà? Thái độ công tác của anh phải chỉnh một chút mới phải.
Hạ Tưởng không hề tức giận mà cười hì hì nói:
- Phó chủ nhiệm Khúc nói rất đúng. Tôi chỉ là thuận miệng nói mà thôi, đừng coi là thật rồi để trong lòng.
Sau đó hắn lấy tay chỉ vào túi của Khúc Nhã Hân rồi nói:
- Chiếc túi rất đẹp, hàng hiệu đó. Bao nhiêu tiền nhỉ?
Khúc Nhã Hân hoảng hốt vội vàng bỏ túi xuống dưới rồi nói:
- Không biết thì đừng nói linh tinh, đây là tôi mua ở chợ mà.
Hạ Tưởng xua tay không tiếp lời cô mà nói với Ngô Cảng Đắc:
- Đồng hồ của Phó chủ nhiệm Ngô rất được, hãng Tissot Thụy Sĩ cơ à?
Ngô Cảng Đắc vội vàng rụt tay lại mà nói:
- Đồ giả thôi mà.
Hạ Tưởng cũng không nói nhiều mà chỉ lẩm bẩm một tiếng:
- Một khi xảy ra chuyện thì thật hay giả sẽ do Cục Công thương định đoạt. Nếu giám định là hàng thật thì có thể phải ngồi tù.
Hắn lại nhìn Ngô Cảng Đắc rồi thở dài một tiếng:
- Đừng trách tôi lắm miệng. Phó chủ nhiệm Ngô, tôi thấy anh khá được nên mới có ý tốt nhắc anh một chút. Ăn uống thì không có gì là lớn, nhưng nếu vì cầm chút đồ vật rồi làm tay sai cho người khác, nếu cuối cùng bị đưa lên Thị trưởng Trần thì kết quả như thế nào chắc anh cũng biết đó.
Ngô Cảng Đắc đổ mồ hôi như mưa, sau đó vội vàng tháo đồng hồ trên tay xuống mà nói:
- Kiều Bạch Điền lừa tôi nói chỉ có mấy trăm tệ và tặng tôi chiếc đồng hồ này. Tên khốn kiếp đó.
Khúc Nhã Hân cầm túi nhìn một chút vài lần rồi có chút không tin nói:
- Vậy túi này đáng bao tiền? Kiều Bạch Điền nói cũng chỉ vài trăm thôi mà.
Hạ Tưởng cười cười ra vẻ tin hay không tùy các người. Hắn cầm lấy đồng hồ đeo lại cho Ngô Cảng Đắc:
- Phó chủ nhiệm Ngô, trước hết cứ đeo vào. Kiều Bạch Điền nói bao tiền thì là từng đó. Dù sao anh cũng không rõ giá trị thật. Vấn đề không ở chỗ chiếc đồng hồ và túi đáng giá bao tiền, mà ở chỗ Kiều Bạch Điền rốt cuộc muốn Văn phòng cải tạo thôn nội đô chúng ta làm gì cho y?
Với tài chính của Ngô Cảng Đắc thì sẽ không mua được chiếc đồng hồ Thụy Sĩ này, với thẩm mỹ của Khúc Nhã Hân cũng sẽ không mua đồ này. Cho nên Hạ Tưởng có thể đoán ra hai thứ này là do người khác tặng bọn họ.
Khúc Nhã Hân còn muốn cãi vài câu nhưng Ngô Cảng Đắc lại nháy mắt ra hiệu. Ngô Cảng Đắc nói:
- Phó Chủ nhiệm Hạ, không giấu anh. Thực ra Kiều Bạch Điền cũng không có ý đồ xấu gì cả, y chỉ là muốn Văn phòng cải tạo thôn nội đô chúng ta giải quyết mấy hộ không chịu giải tỏa ở thôn Nhị Thập Lý mà thôi. Tôi và Phó chủ nhiệm Khúc cũng chỉ qua lại hai ba lần với Kiều Bạch Điền, cũng không có chuyện gì quá.
Hạ Tưởng không nói gì, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Lúc ấy có công ty nào cạnh tranh quyền khai thác Nhị Thập Lý với bất động sản Cát Thành
- Công ty bất động sản Thiên An.
Khúc Nhã Hân nói. Đối với một ít tư liệu và số liệu thì cô nhớ rõ hơn Ngô Cảng Đắc. Cô có chút nuối tiếc bỏ chiếc túi xuống rồi nói:
- Phó Chủ nhiệm Hạ, vậy anh nói có nhận chiếc túi này không?
Bị Hạ Tưởng dọa làm cho Khúc Nhã Hân có chút lo sợ. Dù sao lòng dạ đàn bà không sâu, hơn nữa Hạ Tưởng có năng lực nhìn cái là ra giá trị của túi và đồng hô, điều này nói rõ ánh mắt của hắn rất nhạy bén. Khúc Nhã Hân không thể không hỏi vài câu, nếu chẳng may hắn thầm báo cáo với Trưởng ban thư ký Cao cũng không phải việc tốt. Cô dù sao cũng lăn lộn trong quan trường vài năm, có một số việc có thể lớn, có thể nhỏ, tất cả đều do một câu của lãnh đạo.
Hạ Tưởng điềm nhiên nói:
- Nhận, vì sao không nhận chứ? Kiều Bạch Điền có ý tốt thì không thể nào lạnh nhạt mà. Đã tặng thì nhận, về phần thôn Nhị Thập Lý thì phải nghiên cứu, chưa thể có quyết định.
Hạ Tưởng nói như vậy làm Khúc Nhã Hân rất phục. Khúc Nhã Hân thầm nghĩ tên Hạ Tưởng này tuổi không nhiều nhưng cách làm việc lại trầm ổn, hơn nữa còn rất khó đoán biết. Cô bây giờ đã tâm phục khẩu phục. Được rồi, dù mạnh hơn nữa thì phụ nữ cũng không bằng đàn ông mà, nhừng hắn cũng không vấn đề gì mà. Coi như là tạo đường về sau cho mình. Tuổi mình còn trẻ, đường còn dài, không nên vì việc ai chủ trì công việc Văn phòng cải tạo thôn nội đô mà làm mất lòng y.
Khúc Nhã Hân đúng là vừa tức lại vừa sợ Hạ Tưởng, sâu trong lòng cũng đã cam chịu việc Hạ Tưởng chủ trì công việc của Văn phòng cải tạo thôn nội đô.
Ngô Cảng Đắc càng không cần phải nói. Y không thể không bội phục cách nói chuyện trầm ổn, lúc cao lúc thấp của Hạ Tưởng. Y bây giờ không hề dám có suy nghĩ lợi dụng Hạ Tưởng mà chèn ép Khúc Nhã Hân nữa. Ngược lại y quyết tâm nghe theo sự chỉ huy của Hạ Tưởng.
- Vậy để bọn họ làm loạn lên và chúng ta không quản sao?
Ngô Cảng Đắc không dám lớn tiếng.