Kỳ thật Vệ Tân hiện tại ở trong nhà Tiếu Giai, chỉ là điều ngoài ý muốn.
Vệ Tân là một người phụ nữ cẩn thận, nhưng cô cũng không đa mang, cũng không có lòng nghi ngờ, sẽ không nghĩ ngợi lung tung điều gì, chỉ mong cả đời an ổn, cũng thật sự không màng tới tiền tài và quyền thế.
Nếu nói người phụ nữ không tranh giành làm tình nhân, Vệ Tân chính là như vậy.
Nhưng Vệ Tân không nghi ngờ, chưa kể cô còn vô tâm. Cô cũng rõ ràng, biết Hạ Tưởng ưu tú nên bên người không có mấy người phụ nữ, lại thành không bình thường. Thế giới chưa bao giờ công bằng, từ xưa đến nay đều là đàn ông chiếm thế chủ đạo, một người có thể có được vô số phụ nữ, đến nay, tuy rằng hủy bỏ chế độ chồng chung, nhưng vẫn có rất nhiều đàn ông bên người có vô số phụ nữ xung quanh như cũ.
Nếu bên người Hạ Tưởng không có mấy người phụ nữ xinh đẹp và xuất chúng, Vệ Tân sẽ cho rằng Hạ Tưởng thất bại.
Mặc dù nghĩ như thế, nhưng Vệ Tân không nhận ra quan hệ giữa Tiếu Giai và Hạ Tưởng, sở dĩ cô đến đây, là bởi vì cô và Lý Thấm quan hệ không tồi, Lý Thấm nhắc tới hôn lễ của Tùng Phong Nhi. Là do lần trước đại hội thành viên tổ chức tại thành phố Yến, cô và Tùng Phong Nhi đã có quen biết, lại bởi vì cùng là người thành phố Yến, nên Vệ Tân đã tới đây.
Sau khi đến đây mới biết còn có một Tiếu Giai, mà Tiếu Giai cũng là người thành phố Yến.
Hạ Tưởng xuất hiện đã nằm trong dự đoán của Vệ Tân, bởi vì Vệ Tân chú ý mọi người tới đây đều là người quen của Hạ Tưởng, cô chỉ biết đằng sau hôn lễ của Tùng Phong Nhi, có sức ảnh hưởng của Hạ Tưởng.
Thật may, Vệ Tân cũng không đi cùng Tống Nhất Phàm đến, Tống Nhất Phàm đi đoàn tụ với Tống Triêu Độ.
Cũng may mắn là Tống Nhất Phàm không tới, nếu không cũng không biết cô sẽ làm ầm ĩ thành chuyện gì nữa, đương nhiên không phải gây rối mà là với tính tình của cô, tất nhiên sẽ nhìn đông nhìn tây, khẳng định không náo nhiệt không được.
Hạ Tưởng và Vệ Tân chỉ giao lưu một chút bằng ánh mắt, cũng không nói chuyện, Tiếu Giai cũng rất thức thời, cũng không nhiều lời với Hạ Tưởng, chỉ có điều dùng ánh mắt nghịch ngợm trêu chọc Hạ Tưởng vài lần.
Hạ Tưởng cũng chỉ làm bộ là người vô tội, và nói vài câu với Tùng Phong Nhi, hỏi cô còn có yêu cầu gì. Tùng Phong Nhi vẻ mặt hạnh phúc và cảm động, nói không có.
Cũng quả thật Hạ Tưởng tuy rằng hiện tại đường đường là Phó bí thư tỉnh ủy, nhưng việc sắp xếp hôn lễ của cô, gần như đều nghĩ chu đáo. Mặc dù chỉ là chuyện nhỏ nhưng vẫn hỏi đến sắp xếp nhân sự lại khiến cô cảm nhận được ấm áp rõ ràng. Với địa vị cao như hiện tại của Hạ Tưởng còn có thể quan tâm đến cô như thế, đúng là khó có được.
Không khác biệt lắm, hết thảy đều thu xếp thỏa đáng, cũng không bạc đãi Tùng Phong Nhi nửa phân, Hạ Tưởng liền yên tâm, lại hỏi một số vấn đề chi tiết, ví dụ như sắp xếp đoàn xe, xe hoa và đường đi, vân vân, biết được mọi chuyện qua tay Dương Uy, hắn lại rất yên tâm.
Dương Uy làm việc khá cẩn thận, mọi việc qua tay anh ta, sẽ không có chút sai lầm. Kỳ thật với ý tưởng của Hạ Tưởng cho dù không tổ chức một đội nhiều đoàn xe thu hút, cũng muốn làm cho đàng hoàng mới được. Lời nói mạnh miệng, ở Bắc Kinh, tuy rằng hắn hiện tại so ra kém Nha Nội nhưng để tổ chức một hôn lễ long trọng, cũng không có gì khó.
Trên đây là dưới điều kiện tiên quyết là còn không tính Tào Thù Lê thân phận là con gái nuôi của cô Tề, cũng không tính kinh động nhà họ Ngô hay là Lão Cổ. Hạ Tưởng làm việc vẫn chú ý cụ thể, hắn không phải một người thích thể hiện.
Trên cơ bản sau khi cảm thấy hôn lễ của Tùng Phong Nhi hết thảy ổn thỏa, Hạ Tưởng thấy trong nhà Tiếu Giai nhiều người quá, liền đề xuất ra bên ngoài tìm một chỗ ngồi.
Tiếu Giai, Tùng Phong Nhi và Vệ Tân không đi cùng, Lý Thấm, Tề Á Nam, Nga Ni Trần, Dương Uy cùng đi phía sau Hạ Tưởng, cùng một hàng tới một quán cà phê ở khu đô thị bên ngoài, tìm một gian phòng yên lặng trang nhã, lần lượt ngồi xuống.
Chẳng khác nào một hội nghị kinh tế phạm vi hẹp, đề tài thảo luận chủ yếu là nhằm vào kế hoạch thâu tóm của Nha Nội.
Kế hoạch của Nha Nội nhằm vào thâu tóm sản nghiệp của Tiếu Giai vẫn không dừng lại, tuy nhiên bởi vì Nha Nội hai lần bị thương, lại có trở ngại, tiến triển rất chậm. Nhưng hiện tại sau khi Nha Nội về Bắc Kinh, kế hoạch lại lần nữa nện bước nhanh hơn. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nga Ni Trần và Dương Uy tỉ mỉ bố trí, Tiếu Giai điều phối và ứng phó, hiện tại thế cục đang ở giai đoạn giằng co, tuy không lùi, nhưng cố ý sắp xếp, Tiếu Giai biểu hiện ra dấu hiệu nối nghiệp mệt mỏi không có sức lực.
Kế hoạch của Nga Ni Trần là, sau quốc khánh bắt đầu phản kích bất ngờ, vừa công phá thế công của Nha Nội, vừa khiến những cố gắng lúc trước của Nha Nội như nước chảy đi.
Dương Uy lại không đồng ý kế hoạch của Nga Ni Trần, anh ta cho rằng Nga Ni Trần phản kích rất mãnh liệt, dễ dàng khiến Nha Nội ôm tiền đầu tư bỏ chạy, phải lấy phương thức đun nước luộc ếch, chậm rãi tăng mức độ phản kích, khiến Nha Nội có ảo giác chỉ cần tăng cố gắng hơi chút là có thể trôi chảy, để hấp dẫn Nha Nội rót tiền vốn vào càng nhiều.
So với Nga Ni Trần, Dương Uy còn ham muốn lớn hơn.
Tuy nhiên cũng không biết chính là, ham muốn của Hạ Tưởng... so với Dương Uy còn lớn hơn nữa.
- Sau Quốc khánh, tiếp tục lui về phía sau, nhưng trong quá trình lui về phía sau lại làm rõ, tỏ vẻ cần thêm vốn rót vào, mỗi tháng lấy tăng lên 50 triệu, hấp dẫn Nha Nội vừa không dám buông tay, lại không thể buông tay, nếu anh ta không thêm vốn vào, vốn đầu tư lúc trước sẽ bị thâu tóm, tin rằng anh ta không có dũng khí tự chặt cổ tay, càng tin tưởng anh ta sẽ không ý thức được nguy hiểm. Và khi nào tài chính của Nha Nội tới hạn, thì mới đánh bại anh ta. Nhưng trước đó, chẳng những biểu hiện ra dấu hiệu không cam lòng nhận thua, mà còn phải biểu hiện ra kiên trì cắn răng bất đắc dĩ.
Nga Ni Trần và Dương Uy ngơ ngác nhìn nhau, Phó Bí thư Hạ muốn không chỉ gần đánh bại Nha Nội, mà là đào một hố to khiến Nha Nội nhảy vào, chẳng lẽ là muốn cắn ngược lại một cái, phải thâu tóm sản nghiệp của Nha Nội sao?
Nha Nội dù thế nào cũng là con ông cháu cha, tiền của gã, cũng chẳng phải dễ kiếm.
Hạ Tưởng nhìn ra sự nghi ngờ của Nga Ni Trần và Dương Uy, mỉm cười:
- Chuyện chính trị, mọi người không cần quan tâm, chỉ để ý đến kinh tế, tiếp tục đọ sức với Nha Nội trong phạm vi hợp lý. Nha Nội chỉ cần tận dụng lực lượng chính trị, tự khắc có người ra mặt giải quyết, mọi người không cần lo lắng.
Đã không có nỗi lo phía sau, Nga Ni Trần và Dương Uy lại đều là kẻ không sợ trời không sợ đất, liền đáp ứng:
- Xin Phó Bí thư Hạ yên tâm, chỉ cần Phó Bí thư Hạ lên tiếng, chơi nhiều cũng không sợ.
Nga Ni Trần và Dương Uy không sợ, Hạ Tưởng đã có điểm sợ, tuy nhiên chính trị cho tới bây giờ đều như bước chân lên chỗ băng mỏng, sợ gì không dùng? Hơn nữa cái hắn muốn thâu tóm không phải sản nghiệp của Nha Nội, mà là bày một bước lâu dài cho ván cờ, có mục đích chính trị sâu xa.
Lý Thấm gần đây hơi nhàn hạ, liền hỏi Hạ Tưởng:
- Phó Bí thư Hạ, khi nào lại có dự án tốt, nhớ gọi tôi.
Sau hội nghị thành viên tổ chức kinh tế lần trước, thành viên tổ chức kinh tế của Hạ Tưởng bố trí xung quanh, ở trong nước mọc lên như nấm, đến hiện tại mới thấy hiệu quả. Cho đến ngày hôm nay đã hơn một năm, tốc độ khuếch trương vẫn như cũ không giảm. Chưa đề cập tới Tôn Hiện Vĩ, Tề Á Nam đã đứng vững gót chân ở ngoài tỉnh, chính là Tiêu Ngũ dưới danh nghĩa bất động sản Giang Sơn, cũng đi ra tỉnh Yến, bước đầu có được một vị trí nhỏ nhoi ở Bắc Kinh.
Hạ Tưởng đã hoàn toàn thoát thân ra ngoài bất động sản Giang Sơn, mặc cho là ai cũng không tra ra hắn và bất động sản Giang Sơn có bất luận là liên quan gì. Đương nhiên, hắn và Tiêu Ngũ quan hệ tâm đầu ý hợp không tính, không ai vì Chủ tịch công ty người ta và Hạ Tưởng quan hệ chặt chẽ, mà coi công ty người ta trở thành sản nghiệp của Hạ Tưởng.
Trên cơ bản có thể nói, trải qua vài năm cố gắng, lúc đầu Hạ Tưởng đi vào quan trường là lúc nhúng tay vào một loạt phát triển kinh tế, hiện nay hắn đã tẩy sạch hai tay, không còn có lỗ hổng kinh tế nào có thể tra ra nữa. Bởi vì với cấp bậc trước mắt của Hạ Tưởng, muốn lật đổ hắn, trừ phi có án kinh tế. Mà điều tra nơi hắn bắt đầu khởi nghiệp là lựa chọn tốt nhất, bất luận một đối thủ nào cũng đều nghĩ đến một điểm mấu chốt, Hạ Tưởng cũng sẽ nghĩ đến.
Nói cách khác, nếu có ai muốn lấy vấn đề kinh tế của Hạ Tưởng để viết báo, bất động sản Giang Sơn là sơ hở duy nhất. Hiện tại tài sản của bất động sản Giang Sơn đã đột phá lên mười tỷ, xứng đáng là cái tên bất động sản đầu sỏ của tỉnh Yến, hơn mười năm ngắn ngủn mà phát triển đến quy mô như thế, sau lưng nếu không có người ủng hộ, sẽ không ai tin.
Cũng là năm gần đây Hạ Tưởng rất ít chỉ điểm phương hướng phát triển kinh tế cho các thành viên tổ chức kinh tế, việc không trực tiếp cứ qua tay hắn, nhưng bởi vì hắn hiện tại thân phận đã khác, một khi nói chuyện, sẽ có người nghi ngờ, nếu chẳng may có người nói hắn chạy dự án nên tạo quan hệ, cuối cùng sự tình náo động, phiền toái vẫn là rơi xuống người hắn.
- Tôi là Phó bí thư, phân công quản lý nhân sự và đảng viên, đối với sự việc kinh tế, cũng rất ít chú ý.
Hạ Tưởng trả lời cũng không phải là giở giọng, mà là nói thật cho Lý Thấm, hắn về sau khả năng sẽ không nhúng tay vào sự vụ kinh tế,
- Về sau dự án có phát triển tốt hay không, đều dựa vào mọi người tự mình tạo ra và thực hiện.
Lý Thấm như hiểu ra điều gì, gật đầu nói:
- Hiểu rồi, Phó Bí thư Hạ khi nào thành Chủ tịch tỉnh Hạ, chúng tôi lại ra tiền xuất lực, vì Chủ tịch tỉnh Hạ mà mở đường.
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Chủ tịch tỉnh chỉ phụ trách thi hành quyết sách vĩ mô, cũng không phụ trách thu hút vốn cho dự án đầu tư cụ thể. Hướng đi toàn diện sau này của các thành viên tổ chức kinh tế, khuếch trương như thế nào, đội ngũ nghiêm túc như thế nào, Lý Thấm phụ trách cụ thể. Tuy nhiên tôi có lời cảnh cáo trước, chức vụ của cô phía chính phủ không thừa nhận, hơn nữa cũng không có tiền lương để phát.
Lý Thấm vui vẻ:
- Tôi không lấy một xu, cũng không muốn tranh quyền đoạt lợi, tôi chính là vì nhân dân phục vụ.
Kỳ thật ý nghĩ của Lý Thấm cũng rất dễ lý giải, cô chính là một người có ý tưởng không chịu ngồi yên, nguyện ý khiến ý nghĩ kinh tế của cô sinh ra đủ loại có thể chuyển hóa thành sức sản xuất thực tế, cuối cùng có thể sáng tạo ra giá trị, chính là nguyện vọng lớn nhất của cô.
Sau khi Lý Thấm báo cáo với Hạ Tưởng về hội nghị kinh tế gần một năm của thành viên tổ chức, các công ty có chỗ đứng trong tỉnh Yến, đều hướng đến kế hoạch mở rộng thu hoạch ra cả nước, tình thế toàn thể vô cùng khả quan, mấy tỉnh trong nước tiến triển vô cùng thuận lợi, đặc biệt tỉnh Tương là phát triển nhất. Ở tỉnh Tương, với chỗ Bành Dũng, là nơi thành thị tiến triển nhanh nhất.
Nếu không rõ ràng mà khái quát một vài lời tự nói, thực lực toàn thể nâng cao khoảng 50%. Từ phỏng chừng một cách thận trọng, với tốc độ khuếch trương thế này, đế quốc thương mại của Hạ Tưởng, có hy vọng sau này trong vòng năm năm, nắm giữ hơn mấy trăm tỉ của cải!
Nói cách khác, nếu toàn bộ phục tùng vô điều kiện một mình Hạ Tưởng chỉ huy, mấy trăm tỉ của cải, tập trung ở một lĩnh vực, có thể tạo ra một cơn lốc tài chính, đương nhiên, không phải: là đậu thì mày chơi, là tỏi thì mày cắn, hoặc là làm mấy cú đánh nhỏ lẻ như đầu cơ nội thất gỗ, mà là một trận gió to đủ để ảnh hưởng đến quốc kế dân sinh.