Quan Thần

Chương 1790: Một bước cũng không nhường

Xe quân đội... là xe quân đội thuộc quân khu Dương Thành.

Dựa theo lệ thường, cấp bậc càng cao, lên sân khấu càng về cuối cùng, trong các ủy viên thường vụ Tỉnh ủy đã trình diện, ngoại trừ Trần Hạo Thiên và Hạ Tưởng ra thì toàn bộ đã đến đông đủ, ngay cả Mễ Kỷ Hỏa cũng đã đến sớm hơn Hạ Tưởng một bước, không biết đi đường thuận lợi hay là cố ý như vậy.

Đều đang đợi Hạ Tưởng và Trần Hạo Thiên đến, vài vị ủy viên thường vụ đang nói chuyện ở trong đại sảnh, không dám vào bên trong, đối phương là Trần Hạo Thiên tuy là Bí thư Tỉnh ủy, nhưng cấp bậc cao hai cấp, phải thể hiện ra mười phần tôn kính.

Xe Hạ Tưởng vừa đến, liền có người lập tức thông báo, các lãnh đạo Tỉnh ủy, ngoại trừ Mễ Kỷ Hỏa vẫn ngồi bất động ra thì những người còn lại đều đều đứng dậy, đi ra ngoài cửa nghênh đón.

Vừa ra khỏi cửa liền kinh ngạc lại đến hoảng hốt. Nguồn truyện: Truyện FULL

Kinh ngạc đầu tiên là không nghĩ tới Lưu Kim Nam sẽ ngồi cùng xe với Hạ Tưởng đến, đều nghĩ là Lưu Kim Nam chậm chạp chưa tới, sẽ cùng đi với Trần Hạo Thiên.

Kinh ngạc thứ hai là, Hạ Tưởng và Lưu Kim Nam vừa mới xuống xe, còn chưa kịp cất bước, đã có mấy chiếc xe quân đội kiêu ngạo vây quanh, đúng lúc vây Hạ Tưởng và Lưu Kim Nam ở bên trong. Nếu Hạ Tưởng muốn đi vào khách sạn, nhất định phải lách qua mà đi.

Rất rõ ràng, đối phương dừng xe như vậy là có ý muốn ngáng đường Hạ Tưởng.

Nếu lãnh đạo bị kích thích lớn một chút, sẽ đứng tại chỗ bất động, sau khi người của Tỉnh ủy can thiệp với đối phương, bảo đối phương tránh ra mới cất bước. Hạ Tưởng lại không, hắn chỉ khẽ cười một tiếng, vô cùng khinh miệt mà lắc lắc đầu, lách qua mà đi.

Đối phương lại không dễ dàng buông tha, cửa xe đạp vang, từ trên xe hai người đi xuống, một người trẻ tuổi, một người lớn tuổi, hai người một trước một sau đi đến trước mắt Hạ Tưởng, người trẻ tuổi cười ha hả, chủ động bắt tay với Hạ Tưởng:

- Phó bí thư Hạ, không ngờ anh đúng là đến Dương Thành, tôi đại diện nhân dân Dương Thành hoan nghênh anh.

Chính là Ngô Công Tử.

Người phía sau Ngô Công Tử hơi lớn tuổi, cũng là chỗ quen biết cũ với Hạ Tưởng — Thi Khải Thuận.

Cha của Ngô Công Tử là Ngô Hiểu Dương vốn là tư lệnh viên quân khu Dương Thành, mặc dù hồi đó ông ta kết hôn ở Bắc Kinh, tuy nhiên căn cơ lại ở Dương Thành. Mà Thi Khải Thuận đã nhậm chức ở quân khu Dương Thành, cho nên ở Dương Thành gặp được hai người, chẳng có gì lạ.

Nhưng cố tình lại gặp đuợc hai người ở trước tiệc tẩy trần, lại vừa lúc bị xe của hai người chặn ở bên trong, chẳng phải là tình cờ gặp mặt.

Hạ Tưởng không bắt tay Ngô Công Tử:

- Hân hạnh, hân hạnh. Tôi đang nói là ai dừng xe có trình độ như vậy, hóa ra là Ngô Công Tử.

Luận cấp bậc, Ngô Công Tử không có cấp bậc. Luận tuổi, tuổi gã lại không lớn bằng Hạ Tưởng, làm sao đến lượt gã chủ động giơ tay ở trước mặt Hạ Tưởng?

Còn nữa gã tự xưng là đại diện cho nhân dân Dương Thành, tuy là đùa vui, cũng làm lớn quá. Hạ Tưởng không bắt tay gã, chính là cố ý phớt lờ gã.

Ngô Công Tử da mặt cũng là thực dày, mặc dù có chút ngượng ngùng, tuy nhiên cũng không thu tay phải lại, mà là nhìn trái nhìn phải, cười nói:

- Phó bí thư Hạ, tay của tôi không bẩn, đã rửa sạch sẽ lắm rồi, anh còn sợ bắt tay tôi sẽ làm ô uế tay anh sao?

Hạ Tưởng không tiếp lời của gã, quay đầu gật đầu với Thi Khải Thuận một cái:

- Trưởng ban Thi, xe của anh có phải nên nhường một chút không, chắn cái gì, chứ đừng chắn đường. Uống cái gì, chứ đừng uống thuốc.

Thi Khải Thuận là Trưởng ban ban Hậu cần của quân khu Dương Thành.

Thi Khải Thuận khá lanh trí, dường như tác chiến sân nhà lo lắng càng ít:

- Phó bí thư Hạ, không thể nói như vậy, cùng là dừng xe, làm sao lại nói tôi cản đường của anh mà không phải anh cản đường của tôi? Dương Thành cũng không so sánh với Bắc Kinh được, ở Bắc Kinh đường ngang cấp là theo chiều thẳng, ở Dương Thành là đường cong!

Hiển nhiên, Ngô Công Tử và Thi Khải Thuận chính là đến đây chặn đường và khiêu khích.

Lưu Kim Nam dũng cảm đứng ra.

- Trưởng ban Thi, xe của Bí thư Trần đến, xe của anh dừng ở vị trí đó, chiếm vị trí của Bí thư Trần...

Lưu Kim Nam biết Ngô Công Tử và Thi Khải Thuận thuộc loại người có nói đạo lý cũng không hiểu, liền trực tiếp đưa Trần Hạo Thiên ra.

Thi Khải Thuận không nói tiếp, Ngô Công Tử hừ một tiếng:

- Bí thư Trần rất giỏi, dân thường tóc húi cua như tôi cũng không thể trêu vào, nhưng Bí thư Trần ý chí rộng lớn, chấp nhặt với tôi không đáng, còn muốn đoạt một vị trí để xe với tôi sao? Vị trí để xe chứ đâu phải phụ nữ, có gì hay mà tranh đoạt, ha ha. Anh nói đúng không, Phó bí thư Hạ?

Hạ Tưởng thấy Ngô Công Tử càng thêm kiêu ngạo, cũng nổi giận:

- Lập tức tránh ra, nếu không tự gánh lấy hậu quả.

- Tôi không tránh đấy, anh có thể làm gì nào? Có bản lĩnh đánh tôi đi? Nơi này là Dương Thành, không phải Bắc Kinh, anh thử đụng đến một ngón tay của tôi xem? Nếu anh có bản lĩnh lớn một chút, lái một chiếc Hummer tới đây mà đụng lại?

Ngô Công Tử thù cũ hận mới cùng nhau dâng lên trong lòng, hôm nay liền khá hăng hái với Hạ Tưởng.

Bắt nạt hắn khi mới đến Dương Thành, không quen người, không quen đất, thuộc hạ lại không có ai sử dụng được sao? Hạ Tưởng liền biết phân cao thấp với tiểu nhân kiêu ngạo là tự hạ thấp thân phận mình, quay sang hô to với Nhâm Xương đang đứng ở cửa không chịu tới:

- Trưởng ban Nhâm, mời anh lại đây một chút.

Mấy vị ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tới cửa nghênh đón, vốn đang bừng bừng hứng chí tiến đến nghênh đón Hạ Tưởng, không nghĩ đến xảy ra chuyện không ngờ, liền đều không hẹn mà cùng dừng chân, chẳng ai chịu bước về phía trước một bước, đều muốn xem Hạ Tưởng hóa giải nguy cơ như thế nào.

Chủ yếu cũng là chẳng ai muốn thọc vào nước đục, đều biết rằng Ngô Công Tử nổi danh khốn nạn lại cộng với khó chơi, Hạ Tưởng mới đến, còn chưa có giao tình với ai, sẽ chẳng ai ra mặt vì Hạ Tưởng mà đắc tội Ngô Hiểu Dương. Mỗi người đều biết rõ Ngô Hiểu Dương rất nổi tiếng là bao che khuyết điểm, hơn nữa nghe nói Ngô Hiểu Dương rất được thế, có hy vọng tiếp tục thăng chức.

Vì thế, ủy viên thường vụ Tỉnh ủy liên quan đều đứng ở cửa khách sạn, mắt to mắt nhỏ trừng lên, nhưng không có một người nào tiến lên phía trước giải vây, đều tỏ thái độ như là không liên quan đến mình vậy.

Hạ Tưởng sao có thể để bọn họ tùy ý giở trò không liên quan tới mình một cách tập thể như vậy? Thế nào cũng phải cho bọn họ uống thêm một ít giấm chua mới được.

Nhâm Xương bị Hạ Tưởng điểm danh, không muốn lộ diện cũng phải lộ diện, liền bất chấp khó khăn lại gần, hơi hơi xoay người, thái độ mười phần thành thật:

- Phó bí thư Hạ, có chuyện gì chỉ bảo?

Không chủ động giải vây, còn hỏi có chuyện gì chỉ bảo, bỏ qua thì chính là giả ngu cộng thêm ngớ ngẩn.

Giả bộ được lắm, lát nữa xem anh giả bộ thế nào! Hạ Tưởng trong lòng cười lạnh, trên mặt lại lộ ra nụ cười hòa ái:

- Trưởng ban Nhâm, tiệc tẩy trần hôm nay là ai bố trí ở khách sạn Hoàng Gia?

Nhâm Xương biến sắc, nghĩ thầm rằng hay là Hạ Tưởng biết nội tình trong đó? Ông ta vội khôi phục lại trấn tĩnh:

- Theo lệ thường của Tỉnh ủy, bình thường tiệc lớn đều được cử hành ở khách sạn Hoàng Gia. Trưởng ban thư ký, anh nói phải không?

Lưu Kim Nam nghiêm nghị nói:

- Trưởng ban Nhâm nói đúng, mấy năm gần đây, tất cả hoạt động của Tỉnh ủy đều do khách sạn Hoàng Gia đảm nhận.

Lời nói của Lưu Kim Nam có hàm nghĩa, mấy năm gần đây vừa nói, là ám chỉ từ khi Trần Hạo Thiên tới đảm nhiệm đến nay liền chỉ định khách sạn Hoàng Gia làm địa điểm khách sạn xác định của chính phủ Tỉnh ủy, nói đúng hơn là, là ý đồ của Trần Hạo Thiên.

Nhâm Xương liền âm thầm dương dương tự đắc, nghĩ thầm rằng thế nào Phó bí thư Hạ, còn có chuyện gì muốn xử lý không? Không đúng sự thật, sẽ chờ ăn nghẹn. Chỉ thị của Bí thư Trần, anh dám có ý kiến sao?

Hạ Tưởng thật đúng là dám có ý kiến!

- Tình trạng vật chất của Khách sạn Hoàng Gia cũng không tệ lắm, còn thái độ phục vụ quá kém, rõ ràng là đặc biệt tổ chức tiệc cho Tỉnh ủy, lại quản lý không tốt, sao lại để cho người khác vào lung tung lộn xộn, là không có trách nhiệm, hay là không đủ coi trọng Tỉnh ủy?

Hạ Tưởng không để ý tới Nhâm Xương, lại càng không để ý tới Ngô Công Tử và Thi Khải Thuận ở bên cạnh vênh váo tự đắc, mà là trở lại nói với Lưu Kim Nam nói,

- Kim Nam, tiệc tẩy trần hôm nay, có thể đổi sang một khách sạn khác hay không?

Mặt Lưu Kim Nam lộ vẻ khó xử:

- Phải nói với Bí thư Trần một câu đã...

Nhâm Xương vừa nghe lời này, lập tức sắc mặt biến đổi, nếu chẳng may phải thay đổi khách sạn, sự việc thành ra quá lớn chuyện, tổn thất cũng liền thê thảm và nghiêm trọng, liền lập tức mắt nhìn ra hiệu với Ngô Công Tử. Ngô Công Tử lại bất động, còn lặng lẽ khoát tay với Nhâm Xương, ý là đừng lo, không đổi được, đừng nghe Hạ Tưởng hù dọa người.

Hạ cấp bình thường sẽ không bởi vì một chút việc nhỏ mà làm phiền thượng cấp, hơn nữa khách sạn Hoàng Gia lại là địa điểm khách sạn Bí thư Trần đích thân chỉ định, trong đó có nội tình khác hay không thì không thể hiểu hết. Nếu Phó bí thư Hạ bởi vì một việc nhỏ dừng xe, mà muốn đổi một chỗ khác, cho dù bất kể là Bí thư Trần có coi trọng thể diện cho hắn ở tiệc tẩy trần, không chắc trong lòng sẽ thoải mái.

Lưu Kim Nam tuy rằng theo Trần Hạo Thiên thời gian không ngắn, nhưng cuộc điện thoại này, thật đúng là không biết chính xác có nên gọi hay không.

Ngô Công Tử vui vẻ mỉm cười:

- Phó bí thư Hạ, lợi hại, thật lợi hại, muốn bởi vì một mình anh không hài lòng mà khiến cho toàn thể lãnh đạo Tỉnh ủy cùng nhau chơi với anh, tôi thật sự khâm phục anh, có uy phong, có khí phách. Nhưng anh cũng không ngẫm lại, anh có khả năng sao? Thôi đi, tôi nhường một bước, anh nói một câu xin nhường đường, tôi sẽ mở đường.

Dù làm gì, khi thấy tốt thì thu lưới, thấy được lời thì chạy lấy người sao? Làm sao có chuyện tốt như vậy! Hạ Tưởng vừa ngẩng đầu, thấy tiềng ồn ào đã kinh động Mễ Kỷ Hỏa, Mễ Kỷ Hỏa đang đứng ở cửa quay đầu về phía hắn với ánh mắt nghi vấn.

Thật đúng lúc, Hạ Tưởng cao giọng nói với Mễ Kỷ Hỏa:

- Chủ tịch tỉnh Mễ, tôi cảm thấy khách sạn Hoàng Gia không thích hợp tổ chức tiệc tẩy trần, rất xa xỉ, muốn đổi chỗ khác. Xin Chủ tịch tỉnh Mễ ra chỉ thị...

Hạ Tưởng nói ra trước mặt mọi người, hơn nữa giọng còn rất lớn, hiển nhiên là không để đường rút lui.

Ngô Công Tử hơi khó có thể tin mà nhìn Hạ Tưởng:

- Phó bí thư Hạ, nếu Bí thư Trần không đồng ý, anh có thể mất lòng một người lớn đấy.

Sắc mặt Nhâm Xương càng khó coi hơn:

- Phó bí thư Hạ, làm gì vậy? Không phải chỉ vì việc nhỏ dừng xe, mà phải huy động nhân lực ồ ạt sao?

- Tôi cho rằng rất cần thiết!

Trước đây đối phương đã khiêu khích, hơn nữa thái độ ác liệt, Hạ Tưởng đang chuẩn bị tìm đối phương để xuống tay, đối phương lại đưa mặt ra tận cửa, nếu không mượn đề tài để nói chuyện của mình một phen, chẳng lẽ không phải lãng phí thời cơ tốt lúc này.

Mễ Kỷ Hỏa thu hết tình thế trong sân vào sâu trong mắt, trong lòng hiểu rõ ngọn ngành, nói:

- Tôi không ý kiến!

Ủy viên thường vụ xung quanh đều biến sắc, sự việc không thể làm lớn chuyện được. Đều suy nghĩ, ai sẽ nhận vận rủi gọi điện thoại xin chỉ thị của Bí thư Trần? Nếu chẳng may Bí thư Trần không đồng ý đổi chỗ, thể diện của Phó bí thư Hạ hôm nay coi như mất hết, rốt cuộc còn không vãn hồi được.

Khang Hiếu và Xa Nguyên Hải liếc nhau, đồng thời nghĩ thầm rằng, chẳng lẽ Hạ Tưởng biết hậu thuẫn của khách sạn Hoàng Gia là ai, muốn làm căng chuyện dừng xe của Ngô Công Tử, khiến khách sạn Hoàng Gia tổn thất một khoản lớn sao?

Đoán đúng phân nửa rồi!

Hạ Tưởng chẳng những biết hậu thuẫn của khách sạn Hoàng Gia là ai, hơn nữa còn chính là muốn mượn sự kiện Ngô Công Tử dừng xe khiêu khích, khiến đối phương đem tảng đá đập vào chính chân mình, muốn cho khách sạn Hoàng Gia không chỉ tổn thất một khoản lớn, mà là tổn thất thê thảm và nghiêm trọng.

- Xét thấy khách sạn Hoàng Gia phục vụ không chu đáo, tôi sẽ đề nghị lên Tỉnh ủy, hủy bỏ tư cách địa điểm khách sạn xác định của Tỉnh ủy của khách sạn Hoàng Gia!

Khóe miệng Hạ Tưởng hiện lên một nụ cười,

- Hơn nữa bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ không bước vào khách sạn Hoàng Gia một bước!

Ngô Công Tử bỗng chốc lùi lại sau một bước, thiếu chút nữa không đứng vững.

Nhâm Xương dĩ nhiên sắc mặt đại biến, nổi giận:

- Phó bí thư Hạ, tôi phản đối.

- Tôi cho rằng khả thi!

Mễ Kỷ Hỏa sau khi đến tỉnh Lĩnh Nam vẫn không cao giọng nói chuyện nhiều, lần đầu tiên trước mặt bộ máy Tỉnh ủy, lớn tiếng kiên định biểu lộ lập trường!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất