Cụ Phó tuy rằng bệnh tình nguy kịch, nhưng người vẫn còn sống. Lúc này, người xuất hiện ở nhà họ Phó, hoặc là thông gia tốt của nhà họ Phó, hoặc là đồng minh chính trị của nhà họ Phó. Những người bình thường, nhà họ Phó sẽ không mời đến.
Phạm Duệ Hằng không còn là đồng minh chính trị của nhà họ Phó, càng không phải là thông gia tốt của nhà họ Phó. Sự xuất hiện của y làm cho Hạ Tưởng nhất thời ngạc nhiên và không hiểu cũng là chuyện thường tình.
Càng làm cho Hạ Tưởng giật mình là Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn cũng đồng thời xuất hiện.
Hạ Tưởng và Phạm Tranh có khoảng một hai năm rồi chưa gặp mặt, và không liên lạc với Cao Kiến Viễn khoảng 10 năm. Càng không cần nói đến việc gặp mặt. Thời gian 10 năm gào thét mà qua, công tử của Bí thư Tỉnh ủy năm đó hiển hách một thời, đến nay đã tang thương rất nhiều. Anh Công tử năm đó, bây giờ đã thành một người đàn ông trung niên lưng hơi còng, chân hơi cong.
Mặc dù không phải hình tượng râu ria xồm xoàm, ăn mặc cũng có vẻ sạch sẽ gọn gàng, và còn cố đứng thẳng người, nhưng trong mắt anh ta lộ ra vẻ tang thương và nặng nề, không thể so sánh với thái độ coi trời bằng vung nhưng hăng hái của năm đó.
Đàn ông, chỉ sau khi đã trải qua sự đau khổ của đời người, mới có thể chín chắn thật sự. Sau khi chín chắn, hoặc là rộng lượng điềm đạm, hoặc là âm u lạnh lẽo tà ác, hoặc là khéo đưa đẩy hậu thế, người thực sự trải qua việc tang thương mà cuồng dại không thay đổi, cực kỳ ít.
Nếu nói sau khi Hạ Tưởng trải qua tang thương, vẫn như cũ không thay đổi ước nguyện ban đầu. Còn Tống Triêu Độ sau khi chín chắn, càng thêm rộng lượng điềm đạm. Vậy thì Cao Kiến Viễn sau khi trải qua nhưng thay đổi lớn của đời người, lại đi theo hướng cực đoan khác ---- âm u lạnh lẽo.
Không tồi, y vừa xuất hiện, liền nhìn chằm chằm Hạ Tưởng không chịu rời đi, sự âm trầm và lạnh lẽo toát ra từ trong ánh mắt làm người khác không rét mà run.
Hạ Tưởng trước nay chưa từng sợ ánh mắt ác độc hoặc hiểm độc của người khác, ánh mắt không giết chết người cũng không làm hắn có áp lực tâm lý gì, hắn chỉ hờ hững nhìn Cao Kiến Viễn một cái, chỉ coi như một người qua đường không quen biết.
Đúng, chính là người qua đường, ngay cả người không phải người qua đường cũng không được tính.
Phạm Tranh vẫn trầm ổn hơn Cao Kiến Viễn vài phần, nhìn thấy Hạ Tưởng, chỉ coi như không thấy.
So với Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn, Phạm Duệ Hằng độ lượng hơn nhiều, chủ động chào hỏi Hạ Tưởng:
- Phó Bí thư Hạ, thật là trùng hợp, đã lâu không gặp, nhìn anh tinh thần không tồi, cũng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tiền đồ vô hạn, chắc chắn là mọi chuyện như ý.
- Nhận được lời nói tốt lành của Bí thư Phạm, gần đây quả thật mọi việc đều thuận lợi…
Hạ Tưởng cũng không biết là cố ý chọc tức người khác hay là có gì nói nấy, trên mặt có vẻ rất tự đắc.
- Cho dù mới đến Lĩnh Nam, đảm nhiệm Phó bí thư. Còn đảm nhiệm chức Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, có chút bận rộn.
Phạm Duệ Hằng hiện tại nhàn rỗi ở nhà, Phạm Tranh cũng là người nhàn hạ, mà Cao Kiến Viễn càng là du dân không việc làm. Người chốn quan trường không thể ngồi chơi không làm gì. Vừa ngồi chơi, vị trí liền bị lạnh nhạt.
Phạm Duệ Hằng sắc mặt liền xám xịt. Nhưng sau đó liền khôi phục lại bình thường, cười miễn cưỡng:
- Phó Bí thư Hạ đang trong độ tuổi khỏe mạnh, đương nhiên phải bận rồi, bận thì tốt. Dù sao cũng phải có người bận rộn, có người nhàn nhã. Nhưng cũng phải chú ý kết hợp nghỉ ngơi và làm việc, những năm gần đây, có không ít cán bộ trẻ mệt quá mà chết ở cương vị công tác, vừa là tổn hại của quốc gia, vừa làm người khác đau lòng.
Bí thư Tỉnh ủy trước kia, cũng biết châm chọc khiêu khích rồi? Hạ Tưởng khẽ mỉm cười:
- Đa tạ sự quan tâm của Bí thư Phạm, tôi còn trẻ, thân thể chịu được. Bí thư Phạm cũng có tuổi rồi, càng phải chú ý sức khỏe. Bình thường đi bộ nhiều, vận động nhiều, lại luyện viết thư pháp, trồng hoa, văn võ chi đạo, một chặt một lỏng, mới có thể kéo dài tuổi thọ.
Phạm Duệ Hằng sắc mặt càng thêm xám xịt. Y vốn dĩ muốn châm chọc Hạ Tưởng vài câu, không ngờ Hạ Tưởng lại không biết từ lúc nào cũng trở nên biết ứng đối như vậy.
Phạm Tranh liền hát đệm, lạnh lùng cười nói:
- Phó Bí thư Hạ số làm quan, chỉ là không biết giẫm lên trên bao nhiêu người khác, liệu có gặp ác mộng không? Chắc chắn là không, dựa vào phẩm hạnh của Phó Bí thư Hạ, cho dù đưa người khác vào nhà giam, khẳng định cũng ngủ rất ngon, người tàn nhẫn độc ác cho dù tốt…
Không đợi Hạ Tưởng mở miệng, Cao Kiến Viễn ẩn nhẫn lửa giận cả nửa ngày, cuối cùng cũng bùng phát ra, vài bước đi đến trước mặt Hạ Tưởng, hừ lạnh một tiếng:
- Phó Bí thư Hạ, có còn nhớ cố nhân này không? Nhờ có sự chiếu cố của anh, tôi ngồi nhà lao mấy năm liền, trong lúc ngồi nhà lao, mỗi ngày tôi đều đội ơn anh. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyen360.com
Oan gia ngõ hẹp, không thể buông tha. Vừa gặp mặt, ba người liên thủ cho Hạ Tưởng một trận pháo lớn.
Phó Tiên Phong lập tức lạnh mặt.
Khâu Tự Phong cũng đen mặt.
Hạ Tưởng dường như mặt vẫn thản nhiên, cười lắc đầu:
- Đầu tiên, Phạm Tranh, việc tôi có vận làm quan hay không không liên quan gì đến anh, hơn nữa cho dù có giẫm lên chỗ của anh, cũng không với được vị trí hiện tại, bởi vì anh thấp quá. Tiếp theo, Cao Kiến Viễn, đến bây giờ anh vẫn chưa hiểu rõ một điểm là không phải tôi đưa anh vào ngục, mà là tự anh đưa anh vào ngục. Đáng tiếc anh phí mấy năm ngồi tù. Một người bị ngã cũng không lo, quan trọng là ngã rồi vẫn không hiểu gì, chính là ngu ngốc. Có một câu nói ra rất đúng, nhớ ăn không nhớ đánh.
Phạm Tranh còn không có gì, Cao Kiến Viễn lập tức nổi giận, lại lên trước một bước, tay chỉ vào Hạ Tưởng:
- Anh… Hạ Tưởng, anh đừng có ngang ngược quá, sẽ có ngày anh thất bại thảm hại!
Kỳ thật dựa vào tính cách của Hạ Tưởng, cũng không chắc sẽ khẩu chiến với ba người. Nhưng thứ nhất, hôm nay là ngày cụ Phó bệnh tình nguy kịch, Phạm Duệ Hằng ba người không mời mà đến, hiển nhiên là không thật tâm muốn đến thăm hỏi, chắc chắn là có ý đồ khác. Thứ hai là bởi vì sự kiện thư đe dọa có đạn trước kia, Hạ Tưởng chưa gây rắc rối cho Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn. Ngược lại, bọn chúng lại hùng hồn đến chỉ trích hắn.
Hạ Tưởng thừa nhận nợ Nghiêm Tiểu Thời một ân tình, nhưng không nợ Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn một phân một hào nào!
Phó Tiên Phong cuối cùng không thể nhịn được nữa.
Nói đến tỉnh Yến năm đó. Giữa Phó Tiên Phong và Phạm Duệ Hằng còn từng có giao tình. Vì vậy hôm nay đối với việc Phạm Duệ Hằng không mời mà đến, y mặc dù không vui, chỉ là không tiện mở miệng nói gì, dù sao đối phương cũng là đến thăm bệnh tình, xuất phát điểm là tốt.
Không ngờ, không những làm khách không mời mà đến, còn vừa đến liền giương thương múa kiếm với Hạ Tưởng, châm ngòi lửa giận của Phó Tiên Phong. Hiện tại chính là lúc nhà họ Phó cần Hạ Tưởng nhất. Đem so sánh, bố con Phạm Duệ Hằng và Cao Kiến Viễn chẳng qua chỉ là mặt hàng hết hơi, dựa vào quan điểm đối nhân xử thế của y, căn bản không thèm để ý đến Phạm Duệ Hằng và Phạm Tranh, càng không nói đến Cao Kiến Viễn.
Đã không quyền không chức lại cái gì cũng sai, vẫn chưa tự biết mình, ở nhà họ Phó tranh cãi với thượng khách của nhà họ Phó --- Hạ Tưởng, Phó Tiên Phong liền phát tác.
- Bí thư Phạm, nếu anh tới là để thăm cụ nhà tôi, vậy thì hoan nghênh. Nếu anh muốn mượn cớ sinh sự, muốn làm loạn lên với Hạ Tưởng, chính là khách không được nhà họ Phó hoan nghênh.
Lời nói của Phó Tiên Phong, nói một cách không khách khí chút nào, gần như tương đương với việc hạ lệnh đuổi khách.
Thể diện của Phạm Duệ Hằng có chút không nhịn được. Dù sao năm đó cũng từng hiển hách một thời, bây giờ vừa rớt đài liền chịu sự ghẻ lạnh cũng không có gì, lại còn bị Phó Tiên Phong đuổi đi ngay trước mặt, trong lòng cực kỳ buồn bực. Vốn dĩ muốn đi luôn cho xong, nhưng thật sự muốn quay lưng đi lại có vẻ lòng dạ hẹp hòi không độ lượng, liền quay người lại nói với Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn:
- Các cậu ở ngoài đợi tôi một chút, tôi đi thăm hỏi cụ Phó một lát.
Phạm Duệ Hằng vào cửa chính Phó gia, để lại Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn đợi ngoài cửa.
Khâu Tự Phong kéo Hạ Tưởng một phen, nói nhỏ:
- Đừng chấp nhặt với bọn họ, đi, chúng ta cũng vào trong.
Hạ Tưởng gật đầu, quay người đi, tưởng rằng mọi việc như vậy là kết thúc. Không ngờ Mai Hiểu Lâm rơi lại cuối cùng, cô ta quay đầu nói với Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn:
- Kính nhân giả, nhân hằng kính chi (Mạnh Tử: Người biết tôn trọng người khác, người khác sẽ tôn trọng lại). Nên học nhiều một chút đạo lý đối nhân xử thế, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, có lợi đối với sự trưởng thành sau này của các anh.
Theo lời của Mai Hiểu Lâm, một chút châm chọc cũng không có, nói rất khách khí. Không ngờ không biết là Phạm Tranh bị lửa giận làm tê liệt đầu óc, hay là vừa rồi cử chỉ thiên vị Hạ Tưởng của Phó Tiên Phong làm nhục Phạm Duệ Hằng làm y rất mất mặt, y liền nói năng lỗ mãng mắng Mai Hiểu Lâm một câu:
- Xen vào việc người khác ăn cái rắm…
Nếu như chỉ là câu nói không có trình độ của Phạm Tranh, Hạ Tưởng sẽ không giận tím mặt, ai biết hôm nay lại có người thành tâm muốn hắn không thoải mái --- Cao Kiến Viễn lại châm chọc Mai Hiểu Lâm nói:
- Một người con gái chưa kết hôn đã sinh con, tự mình không có tự trọng, lại còn giáo dục người khác cái gì nên làm cái gì không nên làm, thật là không biết liêm sỉ!
- Anh nói cái gì?
Hạ Tưởng cực kỳ giận dữ:
- Cao Kiến Viễn, anh xin lỗi Mai Hiểu Lâm ngay lập tức.
Cao Kiến Viễn thấy cuối cùng chọc giận Hạ Tưởng, còn dương dương tự đắc nói:
- Làm sao, chẳng lẽ cô ta là người con gái của anh, anh lại bảo vệ cô ta như vậy? Hạ Tưởng, anh là cái gì, đừng có khoa chân múa tay với tôi, trong mắt tôi, anh chẳng là cái thá gì.
Lời còn chưa dứt, Khâu Tự Phong đột nhiên bạo nộ.
Tốt xấu gì năm đó Mai Hiểu Lâm cũng là vợ sắp cưới của Khâu Tự Phong, mặc dù cuối cùng không thể bên nhau. Khâu Tự Phong cũng có cảm tình với Mai Hiểu Lâm, hơn nữa, Hạ Tưởng cũng là người bạn tri kỷ đầu tiên mà anh ta để ý, trước mặt làm nhục người con gái anh ta từng yêu và người anh em hiện tại, anh ta người bao nhiêu năm không hề giận dữ đã phát tác rồi.
Khâu Tự Phong thuộc tính cách tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, bình thường có lẽ không nói một tiếng, nhưng nếu chọc giận anh ta thật, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng…Nghiêm trọng như thế nào? Chỉ thấy Khâu Tự Phong chạy vọt ra một bước, một phen kéo lấy áo của Cao Kiến Viễn, dùng lực kéo xuống, sau đó đầu gối nâng lên, đập trúng vào giữa mặt Cao Kiến Viễn.
Từ một loạt hành động nhanh như gió có thể thấy, anh ta lúc trẻ ở Bắc Kinh có lẽ cũng là một người đánh nhau giỏi.
Cao Kiến Viễn bị Khâu Tự Phong một kích là trúng, nhất thời vẻ mặt nở hoa, máu mũi giàn giụa, hô to một tiếng, hai tay ôm mặt ngồi xổm xuống. Miệng còn mắng:
- Khâu Tự Phong, ngươi là đồ chó săn…
Khâu Tự Phong không cần phân trần, lại một cước đá tới, tại chỗ đem Cao Kiến Viễn đá liệt trên đất!
Phạm Tranh chạy vọt tới, trong tay không biết từ lúc nào lại có một viên gạch tấm, hung hăng đập vào phía sau lưng Khâu Tự Phong.
Y hai mắt đỏ bừng, phỏng chừng cũng bị cử chỉ bạo lực của Khâu Tự Phong kích động máu trong người, hoặc là lại coi Khâu Tự Phong thành Hạ Tưởng, dù sao trạng thái cũng như điên cuồng.
Điên thì điên, thời đại này, ai sợ ai! Có lúc gặp chuyện, chỉ dùng võ mồm để kháng nghị không tác dụng, đã động phải động thật, bởi vì có chút mặt hàng rác rưởi, không hành hung một trận, y không biết cái gì gọi là sức mạnh!
Hạ Tưởng còn chưa động thủ, lại nhìn thấy một người xông đến, trong tay cầm một đồ vật dài dài, nhẹ nhàng đập một phát lên người Phạm Tranh. Một trận tia điện hiện lên, Phạm Tranh liền giống như mắc bệnh co giật cả người co giật nằm trên mặt đất.
Phó Tiên Tiên nhẹ nhàng và khéo léo vỗ tay, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn:
- Làm đi!
Rất giỏi, Hạ Tưởng vẫn chưa kịp giơ ngón tay cái lên với Phó Tiên Tiên, đột nhiên, một thanh âm quen thuộc vang lên:
- Sao lại có người nằm trên đất thế này? Đã xảy ra chuyện gì?
Hạ Tưởng trong lòng chấn động, Thủ tướng đến rồi.