Nếu nói ngay từ đầu Tiếu Giai là xuất phát điểm của tất cả mọi việc, vậy cho đến bây giờ, Tiếu Giai đã trở thành trung tâm. Xung quanh những việc liên quan đến Tiếu Giai mà dẫn đến thanh danh của Hạ Tưởng, cùng với những tranh luân về tác phong kinh tế và tác phong sinh hoạt của Hạ Tưởng, đã đạt đến độ cao chính trị rồi.
Cùng với sự tham gia đi đầu của Trần Phong, Lý Đinh Sơn, Phạm Duệ Hằng, sự việc như phản ứng dây chuyền, có xu hướng mở rộng hơn.
Lục Nho lấy Thị trưởng thành phố Yến ra để nói, nếu không đủ mạnh để đả thương Hạ Tưởng, vậy nếu Thị trưởng Bắc Kinh Vương Thạch Phi nói gì bất lợi về sự việc Tiếu Giai, lại thêm nếu như Thị trưởng Nhất Dĩ nói ra sự thật Tiếu Giai không kinh doanh, thì sẽ tăng thêm sức nặng cho việc thắng lợi của bên Nha Nội.
Thị trưởng Bắc Kinh tuy chỉ là Thị trưởng, nhưng sức ảnh hưởng còn lớn hơn cả những Bí thư ở các tỉnh vài phần. Còn Vương Thạch Phi chỉ là từ vị trí một Bí thư Tỉnh ủy điều chuyển lên Thị trưởng Bắc Kinh.
Ông cụ nhà họ Phó dưới suối vàng có biết, cũng làm vui mừng rồi. Nếu không phải thân phận đặc biệt của ông, ở Bắc Kinh này, trong một lúc mà tập trung được nhiều nhân vật có sức ảnh hưởng lớn như vậy, cũng không dễ dàng gì.
Kỳ lạ chính là, đã giằng co ở bên ngoài cả nửa ngày rồi, nhà họ Phó vẫn chưa có động tĩnh gì. Phó Tiên Phong ở bên trong nên không ra đây cũng được, Phó Tiên Tiên cũng vậy, những người khác của nhà họ Phó cũng vậy, lại không có người nào ra mặt, là có dụng ý gì?
Tuy nhiên lúc này về cơ bản cũng không quan tâm đến thái độ của nhà họ Phó trong sự việc này, mọi ánh mắt đều tập trung vào Vương Thạch Phi.
Ngay cả Hầu Khang Khứ luôn cố gắng duy trì bình tĩnh, cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, âm thầm nhìn Vương Thạch Phi.
Những người có mặt lúc này, có vô số cán bộ lớn cấp tỉnh, lại thêm một vị Ủy viên bộ Chính trị, có thể nói là cán bộ lớn thực sự quần tụ. Nếu như vấn đề Hạ Tưởng được làm rõ, miệng lưỡi người đời khó dò, Hạ Tưởng dù có người đảm bảo, danh dự cũng sẽ bị tổn thất nghiêm trọng.
Vương Thạch Phi cố ý dừng một lát, mới ý vị nói:
- Chỉ có thể nói, thành phố Yến là một nơi tốt, công ty của Bí thư Lý, là nơi ngọa hổ tang long. Nhưng là Thị trưởng Bắc Kinh, tôi cũng có biết một vài điều về tình hình của Tiếu Giai. Nếu mọi người đã thảo luận nhiệt tình như vậy, thì tôi cũng góp vào một câu…
- Công ty của Tiếu Giai, đã từng có mấy lần vi phạm quy định. Mấy năm trước, sau khi thâu tóm mấy công ty khác, thực lực mới nhanh chóng lớn mạnh. Từ bên ngoài nhìn vào, hành vi sát nhập lúc đó là hợp pháp, tình hình cụ thể bên trong như thế nào, còn cần phải tìm hiểu kỹ hơn…
Quả nhiên!
Sắc mặt Lý Đinh Sơn thay đổi, vẻ mặt Trần Phong cũng hơi giận dữ.
Khuynh hướng trong lời nói của Vương Thạch Phi rất rõ ràng, là ám chỉ công ty của Tiếu Giai có thành tựu như ngày hôm nay, sau lưng có một bàn tay lớn giúp đỡ. Bàn tay lớn đó là ai, thì không cần nói cũng biết.
Tình thế, dần dần nghiêng về phía Nha Nội!
- Nói như vậy, phỏng đoán của tôi có cơ sở?
Phạm Tranh sau khi bị Trần Phong lớn tiếng và Lý Đinh Sơn chỉ trích, bây giờ đã khôi phục lại tinh thần, nói với vẻ đầy đắc ý.
- Phải nói, sau lưng Tiếu Giai, có một sức mạnh thần bí nâng đỡ. Còn về phần đó là ai, hoặc xuất phát từ nguyên nhân gì, thì không tiện nói.
Phạm Duệ Hằng vừa trút giận cho Phạm Tranh, vừa trả thù Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng còn có lời gì để nói?
Hạ Tưởng cúi đầu, dường như thật sự đã không còn gì để nói nữa, chẳng lẽ đã nhận sai rồi? Bầu không khí im lặng vô cùng.
Nguồn: http://truyen360.comMột lúc sau, Hạ Tưởng trong ánh mắt mong đợi của mọi người, chầm chậm ngẩng đầu, bình tĩnh nói:
- Có một số chuyện vốn dĩ tôi không muốn nói trực tiếp quá, nhưng dù sao sự việc cũng có liên quan đến danh dự của cá nhân tôi và Bí thư Lý, nên rất cần thiết làm sáng tỏ một chút. Thị trưởng Vương, ông là Thị trưởng Bắc Kinh, vừa rồi nói những lời võ đoán, không khỏi có chút không phù hợp chức vị.
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt vốn dĩ ôn hòa bình tĩnh của Vương Thạch Phi, ngay lập tức chuyển thành kinh ngạc.
Hạ Tưởng tức giận đến mức mất khống chế hay sao? Còn dám chỉ trích Thị trưởng Bắc Kinh không xứng đáng với chức vị, là hành vi kẻ dưới chê trách người trên.
- Phó bí thư Hạ, mong chú ý lời nói!
Phạm Tranh lập tức nói.
- Anh là thân phận gì, sao lại nói hồ đồ như vậy? Mong chú ý thân phận của anh!
Bỗng nhiên có người quát lớn với Phạm Tranh.
Mọi người lại kinh sợ, tập trung ánh nhìn, thì ra là Chủ tịch tỉnh Tây Ngô Đông Phương.
Phạm Tranh ngay lập tức đỏ bừng mặt, muốn phản bác vài câu, lại bị Phạm Duệ Hằng trừng mắt nhìn, lập tức nuốt lời vào trong. Bây giờ không nên gây thù hằn quá nhiều, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Hơn nữa lời của Ngô Đông Phương cũng có lý, gã cũng không hề có cấp bậc gì, quả thật không có tư cách xen vào.
Phạm Duệ Hằng liếc nhìn Ngô Đông Phương một cái, lại nghĩ đến việc Tào Vĩnh Quốc từng đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch tỉnh tỉnh Tây, lại không nói gì nữa.
Ngô Đông Phương bất ngờ tỏ thái độ, khiến tình hình đối lập lực lượng của hai bên, lại xảy ra thay đổi.
- Mong được nghe chỉ bảo của Phó bí thư Hạ.
Vương Thạch Phi còn duy trì được sự kiềm chế.
- Chỉ bảo thì chưa dám, tôi chỉ muốn trần thuật một sự thật.
Hạ Tưởng dưới sự công kích liên tiếp của nhiều người, vẫn duy trì được sự bình tĩnh, thậm chí còn chậm rãi nói,
- Năm đó Tiếu Giai thâu tóm sản nghiệp người khác, là vì đối phương chủ động rao bán, nên việc này thuộc về hành vi buôn bán thương mại thông thường. Thị trưởng Vương chỉ biết nhìn sự việc bên ngoài mà không chịu làm tường tận mọi việc, chỉ nhìn thấy Tiếu Giai thâu tóm bình thường các công ty khác, mà lại không thấy sau lưng sản nghiệp của Tiếu Giai cũng bị người ta ác ý thu mua. Hơn nữa sau lưng còn có lực lượng chính trị tham gia, là một Thị trưởng, cho dù là công ty của người dân bình thường, hay công ty có bối cảnh có lai lịch, đều phải đối xử bình đẳng, phải không?
Vương Thạch Phi bị Hạ Tưởng chất vấn đến nỗi có chút xấu hổ, mặc dù không đến mức thẹn quá hóa giận, nhưng cũng vẫn có chút tức giận:
- Phó bí thư Hạ biết rõ ràng mọi việc về sản nghiệp của Tiếu Giai như vậy, còn có nguyên nhân gì phía sau? Hơn nữa Tiếu Giai thu mua sản nghiệp khác là hành vi thương mại bình thường, bị người khác thu mua, lại là ác ý thu mua, anh nói như vậy có phải cũng quá võ đoán rồi không? Lời nói của anh, chẳng qua cũng chỉ từ một bên thôi.
- Rất xin lỗi, Thị trưởng Vương, lời nói của tôi, thật sự không phải xuất phát từ một bên.
Hạ Tưởng bình tĩnh ung dung, thậm chí còn mỉm cười,
- Tôi sở dĩ hiểu rất rõ về động thái về sản nghiệp của Tiếu Giai, không phải vì giữa tôi và cô ấy có quan hệ mờ ám gì, càng không phải vì tôi ra mặt tìm quan hệ giúp cô ấy, mà là vì Tiếu Giai là một doanh nhân yêu nước. Cô ấy đứng trên lập trường là một người thành công xuất thân từ thành phố Yến, không những hàng năm quyên góp cho tỉnh Yến mấy phòng học tình thương, mà còn giúp đỡ xây dựng bốn viện dưỡng lão ở Bắc Kinh, giúp đỡ mấy chục sinh viên nghèo vượt khó, hơn nữa hàng năm còn quyên hàng chục triệu tiền từ thiện, là một doanh nhân giàu lòng yêu nước. Là đồng nghiệp của cô ấy, tôi vô cùng tự hào, còn anh đã từng ủng hộ và quan tâm gì đến cô ấy?
Vương Thạch Phi á khẩu không thể trả lời được.
- Mà lúc sản nghiệp của cô ấy bị ác ý thu mua, anh lại dã cho một doanh nhân yêu nước và kinh doanh hợp pháp đó được chính sách ủng hộ gì?
Dưới sự chất vấn liên tục của Hạ Tưởng, Vương Thạch Phi gần như không tìm thấy cơ hội phản bác. Y lớn hơn Hạ Tưởng 30 tuổi, sắp về hưu, lại bị một hậu sinh vãn bối chất vấn đến nỗi không thể trả lời được, lại trước mặt nhiều người như vậy, sắc mặt cũng trở nên cứng đờ, không còn được sự kiềm chế và trấn tĩnh của lúc nãy nữa, mà vội vàng nói:
- Phó bí thư Hạ nói đều rất có lý, nhưng chẳng qua cũng chỉ là tự nói ra mà thôi, cho dù Tiếu Giai là một nhà từ thiện, nhưng cô ta và anh rốt cuộc có quan hệ gì, anh tại sao lại quá quan tâm đến từng động tĩnh về sản nghiệp của cô ta như vậy, khiến cho người ta thật sự không hiểu. Lại còn cô ta thâu tóm sản nghiệp của người khác thì hợp pháp, còn bị người khác thu mua thì lại là ác ý thu mua, chẳng qua cũng chỉ là ý kiến một chiều của anh thôi.
- Vừa rồi tôi cũng nói rồi, Thị trưởng Vương, tôi thật sự không phải xuất phát từ một chiều, cũng không biết là do anh không để ý hay đã quên rồi?
- Không phải từ một chiều, ai có thể chứng minh?
- Có người chứng minh, hơn nữa động tĩnh của sản nghiệp Tiếu Giai, tôi cũng thông qua y mới biết được rõ ràng như vậy.
- Là ai?
Vương Thạch Phi đương nhiên không tin, đồng thời nhấn mạnh một câu,
- Không phải ai cũng có tư cách để chứng minh đâu.
- Là tôi!
Một âm thanh trầm vang lên từ phía xa, tiếng mở cửa vang lên, một người từ trên xe bước xuống, chậm rãi đến gần mọi người. Y bước không nhanh, mỗi bước đều rất chắc chắn, đón ánh mắt hoặc phức tạp hoặc bất ngờ hoặc nghi hoặc của mọi người, y lập tức đi đến trước mặt Vương Thạch Phi, chậm rãi nói:
- Đồng chí Thạch Phi, anh nói xem tôi có đủ tư cách để chứng minh cho Hạ Tưởng hay không?
Vương Thạch Phi thiếu chút nữa hóa đá ngay tại chỗ, nếu không phải y chìm nổi cả đời trong chốn quan trưởng, có lẽ không dám tin sự thật trước mắt.
- Bí thư…Tưởng, anh…lời anh nói, đương nhiên hoàn toàn có thể tin.
Vương Thạch Phi thật sự không biết phải mở miệng như thế nào nữa.
Không chỉ Vương Thạch Phi khiếp sợ, Nha Nội và Phạm Duệ Hằng thiếu chút nữa cũng rớt cả mắt ra ngoài. Tưởng Tuyết Tùng không phải đã đi rồi, sao lại quay lại? Lẽ nào chỉ vì muốn giải vây cho Hạ Tưởng?
Ủy viên Trung ương Bộ chính trị, Bí thư Thành ủy Bắc Kinh Tưởng Tuyết Tùng là lãnh đạo trực tiếp của Vương Thạch Phi, lời nói của y, Vương Thạch Phi phải tin tưởng vô điều kiện.
Hầu Khanh Khứ cũng thay đổi sắc mặt.
- Đồng chí Thạch Phi, đồng chí Tiếu Giai là một doanh nhân ưu tú tuân thủ kỷ luật, sản nghiệp của cô ta ở Bắc Kinh, vẫn luôn kinh doanh hợp pháp.
Tưởng Tuyết Tùng nói chắc chắn, trước tiên khẳng định về Tiếu Giai, lại nói,
- Tôi và Hạ Tưởng là bạn vong niên, hắn tuy rằng không còn ở tỉnh Yến nữa, nhưng vẫn luôn quan tâm những doanh nhân xuất thân từ tỉnh Yến, liền thành lập một liên minh những doanh nghiệp tỉnh Yến, ủy thác tôi bình thường quan tâm một chút. Tôi đối với việc sản nghiệp Tiếu Giai thời gian trước bị người ta ác ý thu mua, cũng có biết một chút…
Vương Thạch Phi đã hoàn toàn không còn gì để nói.
Nha Nội chớp mắt, đối với việc Tưởng Tuyết Tùng ra mặt giải vây cho Hạ Tưởng, gã rất bất mãn. Bởi gã tự nhận cũng có chút quan hệ với Tưởng Tuyết Tùng, nhưng không ngờ, quan hệ giữa Tưởng Tuyết Tùng và Hạ Tưởng lại thân thiết đến như vậy, thật sự tính sai rồi.
Hơn nữa Tưởng Tuyết Tùng còn nhắc đến chuyện ác ý thu mua, trong lòng Nha Nội dao động, lẽ nào, Tưởng Tuyết Tùng vì Hạ Tưởng mà không tiếc phải trở mặt với gã sao?
- Sự việc buôn bán, thì dùng thủ đoạn buôn bán để giải quyết, không tiện cho những thủ đoạn chính trị tham gia, anh nói có đúng không, Bí thư Hầu?
Tưởng Tuyết Tùng đột ngột hỏi Hầu Khang Khứ một câu, rồi gật đầu một cái với Hầu Khang Khứ, xoay người đi vào nhà họ Phó,
- Tôi còn có việc, phải đi trước.
Cũng may…Nha Nội thở phào, Tưởng Tuyết Tùng vẫn lưu lại cho gã một phần tình cảm.
Quả thật, Tưởng Tuyết Tùng đã đủ nể mặt Hạ Tưởng, nhưng dù sao y cũng ở Bắc Kinh, không tiện làm quá đáng với Nha Nội, liền bỏ đi. Y tin chắc, những việc tiếp theo, Hạ Tưởng hoàn toàn có thể tự giải quyết.
Đúng vậy, tâm tình Nha Nội vừa mới thả lỏng đột nhiên lại căng thẳng, bởi vì Hạ Tưởng đã bắt đầu phản công!