Quan Thần

Chương 1872: Tình thế đột nhiên xoay chuyển

Hạ Tưởng rất ít nói suông cũng không đánh vào cái không chắc chắn. Như việc Diệp Thiên Nam tới Lĩnh Nam chẳng hạn, có mưu tính cao thâm cũng sẽ chẳng thể ngờ tới, nhưng bữa tiệc mà hắn đã chuẩn bị đón tiếp Diệp Thiên Nam không những chỉ đầy đủ thức nóng và món nguội mà còn là bữa tiệc hội tụ đủ các món Mãn – Hán rực rỡ muôn màu

Nói chuyện xong với Tống Triêu Độ định bụng ngủ một giấc thì điện thoại lại reo, vốn đã chẳng muốn bắt máy, hôm nay quả là mệt mỏi nhưng từ xa nhìn qua dãy số, đành vội bắt máy.

- Muộn thế này mà lãnh đạo còn gọi điện quan tâm, đã khiến lãnh đạo lo lắng.

Hạ Tưởng buông một câu bông đùa.

- Hờ hờ, Diệp Thiên Nam lên chức mà tâm trạng cậu vẫn tốt thế, giống như cậu và ông ta là bằng hữu nhiều năm rồi ấy.

Tiếng cười của Cổ Thu Thật xua tan đi cái màn đêm tĩnh mịch, đầu dây bên này Hạ Tưởng cũng cười đáp lại.

- Bí thư Cổ nói quá chuẩn, Thiên Nam là bằng hữu của tôi nhưng bằng hữu chưa chắc đã là bạn tốt.

Hạ Tưởng cười đáp:

- Khi còn ở tỉnh Tương, ông ta có ưu thế là chủ nhà, giờ ở Lĩnh Nam ưu thế chủ nhà là tôi, trước khác nay khác

Cổ Thu Thật nhận thấy sự tự tin đó thì rất yên tâm:

- Cậu có lòng tin vậy thì được nhưng tôi vẫn muốn nhắc cậu, cậu vẫn nên kết nối với Ngô Tài Dương một chút…

Tin tức mà Cổ Thu Thật tiết lộ còn tỉ mỉ hơn cả Tống Triêu Độ, một là đề nghị của cả phe phản đối và bình dân, mình Hạ Tưởng kiêm hai chức đã không hợp với lẽ thường chốn quan trường mà còn thâu tóm cả quyền lực, đề nghị Ban Tổ chức trung ương đề cử người mới kế nhiệm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Lĩnh Nam; hai là quân ủy có người phản ánh với bộ Chính trị rằng Hạ Tưởng qua lại mật thiết với người trong quân đội nên đề nghị Ban Tổ chức trung ương cần có biện pháp cảnh cáo hắn.

Cuối cùng Cổ Thu Thật nhấn mạnh:

- Trung ương có trưởng ban Ngô phối hợp với tôi, lại do Tổng bí thư trấn thủ, một vài người chĩa mũi nhọn vào cậu sẽ không thể gây ra sóng gió lớn, nhưng cậu cũng cần chú ý tới hình tượng của mình một chút đừng để họ bắt thóp. Theo tôi suy đoán, chức vụ Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh của cậu sớm muộn gì sẽ phải nhượng lại, nếu Ủy ban Tổ chức trung ương kéo dài một chút sẽ có khoảng hơn nửa năm hòa hoãn. Nửa năm, tôi nghĩ với cậu mà nói, hẳn là quá đủ rồi…

Thật ra Cổ Thu Thật khá xem trọng hắn, Hạ Tưởng như mở cờ trong bụng, Tống Triêu Độ và Cổ Thu Thật lần lượt gọi điện tới đã thể hiện rõ sự trân trọng của hai người dành cho hắn. Trong triều có người dễ làm quan, quả thật không giả

Hạ Tưởng khấp khởi mừng thầm có thể ngủ một giấc ngon lành nhưng vừa đặt mình xuống, điện thoại lại reo, quả thật Hạ Tưởng chẳng biết nói sao, điện thoại của hắn hôm nay sao lại thành ra đường dây nóng thế này?

Nhưng không thể không bắt máy vì đó là cuộc gọi của Tống Nhất Phàm.

Vừa mới bắt máy đầu dây bên kia đã vang lên tiếng sụt sùi của Tống Nhất Phàm:

- Anh Hạ, anh có sao không? Mau nói đi, em lo quá.

Hạ Tưởng như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, hỏi một cách khó hiểu:

- Anh vẫn ổn, tất nhiên không sao rồi, Tiểu Phàm, em sao thế? Khóc gì, chỉ có đứa trẻ bị bố mẹ nhốt mới sụt sùi thôi.

- Nhưng… Hức hức, em mơ thấy anh rơi xuống cái hố rất sâu mà toàn nước là nước sao mà anh leo lên được. Em muốn nhảy xuống cứu anh nhưng không thể nào nhảy xuống được, làm em sợ quá.

Tống Nhất Phàm nghẹn ngào hiển nhiên rất sợ hãi.

- Anh nói xem anh đã lớn thế rồi, còn là Phó bí thư tỉnh ủy, đi đào hố đào hầm chi? Rơi xuống hố sâu như thế sẽ mất mạng đó, anh bảo ai không lo cho nổi, em, em không quan tâm anh.

Hạ Tưởng dở cười dở khóc, hắn đang yên lành sao mà lại rơi được xuống hố? Là người khác rơi xuống hố được không, chấp nhận tai bay vạ gió không nói, vẫn còn rơi vào sự oán giận, chỉ vì giấc chiêm bao của Tống Nhất Phàm, phụ nữ sao mà khó hiểu tới thế?

Hạ Tưởng bất đắc dĩ, lại không thể la Tống Nhất Phàm vài câu, hắn luôn cưng chiều cô, đành phải khuyên giải Tống Nhất Phàm vài câu. Rằng hắn ăn ngon ngủ yên, trước giờ chỉ có người ta nhảy hố chứ hắn thì ngay cả miệng hố còn không bén mảng tới thì đừng nói rơi xuống hố. Rằng lát nữa hắn cũng có ác mộng, sẽ thấy Tống Nhất Phàm trong con kênh ven đường… Cuối cùng cũng chọc cho cô cười thì Hạ Tưởng cũng mỏi rã cả miệng.

Nhưng… trước khi ngủ Hạ Tưởng vẫn cảnh tỉnh chính mình nhất định phải đề cao cảnh giác, thường thì miệng hố khó đi, khó tránh trượt chân.

Ngày thứ hai, mặt trời lên cao, nắng đẹp.

Sau khi đi làm, Đường Thiên Vân nói sơ qua lịch làm việc trong ngày trước, sau đó Lâm Khang Tân tới báo cáo công việc.

So với trước, thái độ của Lâm Khang Tân vẫn cung kính như thường mà lại còn pha mấy câu thân thiết, sau khi báo cáo công tác xong, cẩn thận nói một câu:

- Bí thư Lâm vừa sáng đã tới Tỉnh ủy giờ đang ở văn phòng sếp Diệp.

Hạ Tưởng như không nghe thấy, vào thẳng trọng tâm chính:

- Khang Tân, việc hôm qua, sắp xếp lộ trình anh cũng có trách nhiệm nhất định, về viết một bản kiểm điểm nộp cho tôi.

Lâm Khang Tân vui mừng ra mặt:

- Bí thư Hạ, tôi đã viết xong cả rồi.

Bước lên trước một bước, đưa ra bản kiểm điểm, nói tiếp:

- Tôi chấp hành mọi hình thức kỷ luật của Tỉnh ủy và phó Bí thư Hạ.

Lâm Khang Tân không thực sự có tấm lòng bao la để tiếp thu phê bình, mà là ông ta biết, việc ông ta thay phó Bí thư Hạ giải quyết đã chiếm được cảm tình của cấp trên. Phê bình của lãnh đạo cũng như là sự quý trọng, mà bản kiểm điểm nộp cho phó Bí thư Hạ, thì việc đó chỉ tới Bí thư Hạ là xong, sẽ không lên Tỉnh ủy thảo luận, cũng có nghĩa là phó Bí thư Hạ sẽ giúp ông ta ém nhẹm việc đó đi.

Cũng cho thấy mối quan hệ giữa ông ta và Hạ Tưởng xích lại thêm chút nữa.

Sau khi Lâm Khang Tân đi rồi, Hạ Tưởng miên man suy nghĩ, không hiểu Lâm Song Bồng và Diệp Thiên Nam có mục đích gì, đắn đo một hồi liền đứng dậy tới văn phòng Trần Hạo Thiên.

Lãnh đạo Tỉnh ủy Lĩnh Nam có một vị Bí thư Tỉnh ủy là Ủy viên bộ Chính trị là việc tốt mà cũng là việc xấu. Tốt là nếu như quan hệ tốt, sau này sẽ là bàn đạp vững chắc để tiến thân hơn nữa chẳng may Trần Hạo Thiên nhập thường vụ thành công, thì trong triều lại có người càng dễ làm quan. Nhưng xấu ở chỗ nếu đắc tội với Trần Hạo Thiên thì sau này sẽ rắc rối to.

Vẫn còn có một chút phiền phức là báo cáo công việc với Trần Hạo Thiên, độ khó cao hơn rất nhiều so với Bí thư Tỉnh ủy thông thường, dù sao dưới tới cấp sở, trên tới cấp phó tỉnh cơ hội có thể trực tiếp tiếp xúc với Ủy viên bộ Chính trị không nhiều, tỉnh ủy Lĩnh Nam lại có một người, ai ai chẳng muốn tranh lên trước tiếp cận Trần Hạo Thiên một lần để lấy làm vinh dự? Nếu chẳng may để lại ấn tượng tốt không chừng một câu nói của Trần Hạo Thiên là có thể lên mây xanh rồi.

Hạ Tưởng muốn gặp Trần Hạo Thiên không nhất định phải xếp hàng chờ. Trên thực tế, tỉnh ủy Lĩnh Nam ngoài Mễ Kỷ Hỏa, thường vụ khác muốn gặp Trần Hạo Thiên thường thì đều phải hẹn trước.

Thái độ của Hạ Sinh Nam với Hạ Tưởng vẫn hờ hững, thản nhiên nói:

- Phó Bí thư Hạ đến đấy à, vào đi.

Trần Hạo Thiên có dặn, Hạ Tưởng có đến thì cứ việc vào.

Hạ Tưởng quá quen với sự hờ hững của Hạ Sinh Nam, bình thường hắn cũng chỉ khẽ gật đầu chào Hạ Sinh Nam mà không nói một lời nào, bỗng nhiên hôm nay lại có ý muốn, liền dừng bước:

- Sinh Nam, đối nhân xử thế và năng lực của Trương Lực theo anh thì sao?

Hạ Sinh Nam ngớ người nhìn Hạ Tưởng với ánh mắt nghi hoặc, nói:

- Trương Lực có năng lực công tác, lại thông minh, EQ - chỉ số cảm xúc không cao, tinh thần dễ dao động. Việc nhỏ có thể giao phó nhưng việc lớn…

Hạ Sinh Nam nói được nửa chừng thì không nói nữa vì anh ta đã nói quá đủ rồi.

Hạ Tưởng mỉm cười, bước đi mà không nói gì cả, xử sự của Hạ Sinh Nam giống với những gì hắn đoán trước, nói chuyện cứng nhắc mà trực tiếp, trực tiếp cũng được, cái hắn cần nghe chính là đánh giá trực tiếp.

Trần Hạo Thiên đã xử lý xong việc trong tầm tay, dáng vẻ nhàn nhã như chỉ chờ Hạ Tưởng đến vậy.

- Biết trước hôm nay anh sẽ tới.

Trần Hạo Thiên đứng dậy cười hề hề, tự tay rót mời Hạ Tưởng một tách trà:

- Nào, nếm thử trà mới. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Hạ Tưởng vội đưa hai tay đón lấy, nhấp một ngụm:

- Đổi khẩu vị sao?

- Anh không thể ngờ nổi đâu, vừa mới nhận được điện của Quý Như Lan, hỏi trà còn không, cô ấy nói vừa mới tự tay rán được một ít trà, muốn tặng tôi một bịch tôi nói không cần, gần đây thích loại trà khác.

Quý Như Lan lại động lòng sao? Tặng trà cũng không phải là bắn tên không đích, dạo này sự khiêm nhường của Quý Như Lan khiến Hạ Tưởng có phần không quen lắm, chủ yếu là nội ứng của hắn không ở cạnh Quý Như Lan, Quý Như Lan bình thường làm gì nói gì hắn hoàn toàn không hay biết.

Khỏi nói, Nghiêm Tiểu Thì vừa đi, mới khiến Hạ Tưởng nhận ra đánh vào nội bộ bên trong kẻ địch là trọng yếu thế nào – Nghiêm Tiểu Thì cần điều chỉnh cấu hình buôn bán ở thành phố Yến, cô ấy vội vàng rời khỏi Dương Thành bay luôn tới thành phố Yến, từ đầu chí cuối, cô ấy chưa ở cạnh hắn một ngày nào, kể ra cũng thật đáng tiếc.

Còn về hướng đi gần đây của Quý Như Lan, Hạ Tưởng có phần hứng thú nhưng lúc này phải xác định việc của Diệp Thiên Nam trước, cái khác gác lại sau.

Hạ Tưởng cười nói:

- Đồng chí Thiên Nam đã đến là mang đến cho Lĩnh Nam một luồng khí mới làm mặt hồ gợn sóng, hề hề, chính xác là sức hấp dẫn của đồng chí Thiên Nam năm đó không hề giảm.

- Có ý tưởng gì?

Trần Hạo Thiên cũng nhấp một ngụm trà.

- Hoa kiều Lĩnh Nam cực nhiều, hành động đặc biệt cũng cần sự đồng tình và ủng hộ của họ, ý tôi là, đồng chí Thiên Nam gia nhập tổ lãnh đạo hành động đặc biệt không những rất cần mà còn rất cấp bách.

Hạ Tưởng đưa ra ý kiến.

Trần Hạo Thiên hiểu được dụng ý của Hạ Tưởng, trầm ngâm:

- Tôi đồng ý, đợi lúc đồng chí Thiên Nam đến tôi thử nói qua với anh ta.

Diệp Thiên Nam nhậm chức tất phải tới xin Trần Hạo Thiên chỉ thị mới có thể triển khai.

Hạ Tưởng thấy tất cả đều thuận lợi, nói thêm vài câu với Trần Hạo Thiên rồi đứng dậy cáo từ. Bỗng nhiên, Trần Hạo Thiên gọi lại, hỏi một câu không đầu không cuối:

- Trong nửa năm hòa hoãn có đủ hay không?

Hạ Tưởng hiểu Trần Hạo Thiên muốn nói tới chuyện chức vụ Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, bèn nói:

- Phần lớn là đủ.

Trần Hạo Thiên yên tâm:

- Ban Tổ chức Trung ương có thể kéo dài hai ba tháng, Tổng Bí thư hạn thêm hai ba tháng hoặc cũng gần như thế.

Xem ra, thực lực của đối phương không nhỏ, Hạ Tưởng cũng rõ chỉ có thể như thế, dù sao phần lớn điều kiện chính trị trong nước đều như thế, hắn không thể yêu cầu hơn được, đúng lúc phải đi, nghe thấy tiếng thông báo của Hạ Sinh Nam từ ngoài vọng vào:

- Bí thư Trần, Trưởng ban Diệp tới.

Nếu nói hố to hố nhỏ trên đường Diệp Thiên Nam nhận chức chỉ là một bữa tiệc nguội mà kéo được ông ta vào tổ lãnh đạo hành động đặc biệt mới là một bữa tiệc lớn. Là lựa chọn lớn nhất mà Diệp Thiên Nam gặp phải trong ngày đầu tiên nhậm chức. Không, phải nói là, ông ta không có quyền cự tuyệt.

Như thế thì Diệp Thiên Nam sau khi gặp Lâm Song Bồng đã quyết định một việc hệ trọng như phải thể hiện rõ lập trường kiên định của ông ta trong ngày đầu tiên nhậm chức. Mặc dù chưa chắc là cố ý nhằm vào kế hoạch trở tay của Hạ Tưởng, cũng gián tiếp là một phản kích tuyệt diệu đối với sự xếp đặt của Hạ Tưởng.

Có Diệp Thiên Nam ở Lĩnh Nam tình hình đột nhiên khó mà phân biệt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất