Lúc đêm khuya, một chiếc máy bay bay trên không, xuyên qua màn đêm dày đặc, xuyên qua mây mà đi, bay khỏi Dương Thành
Khi Hạ Tưởng và Đường Thiên Vân rời khỏi Tỉnh ủy, cũng không mấy người biết, hai người ngồi chuyến bay Hồng Nhãn, lại không phải ngồi khoang hạng nhất, nhân viên trên máy bay đều không biết có một vị nhân viên quan trọng tỉnh ủy ngồi máy bay
Đêm đã khuya, Hạ Tưởng lại không buồn ngủ, ngóng nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, trong lòng dâng lên gợn sóng không nhỏ
Điện thoại, là Cổ Thu Thật gọi đến
Cổ Thu Thật ở trong điện thoại cũng không nói nhiều là chuyện gì, chỉ là rất nghiêm túc mà giải thích một câu:
- Lập tức vào Bắc Kinh, tôi đến sân bay đón anh
Bình thường, Cổ Thu Thật luôn luôn trầm ổn, đối với Hạ Tưởng cũng là hiền lành bình thản, nhưng hôm nay thanh âm để lộ ra vội vàng và chân thật đáng tin. Hạ Tưởng chỉ biết, sự tình quan trọng!
Buông điện thoại, Hạ Tưởng không có gọi điện thoại cho người thứ hai nữa, lập tức lên máy bay bay đến Bắc Kinh
Sở dĩ dẫn theo Đường Thiên Vân, là bởi vì hắn cảm thấy Đường Thiên Vân hiện tại đáng được hắn ủy thác đại sự
Đường Thiên Vân cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không hỏi nhiều, chỉ nhanh chóng mà quyết đoán sắp xếp tốt tất cả công việc, tuy bình thường y nói không nhiều lắm, nhưng làm việc hiệu quả rất cao, gọn gàng ngăn nắp, cũng khiến Hạ Tưởng rất là an tâm.
Tuy nhiên đối với Phó bí thư Hạ không thông báo ai, lại một mình dẫn y đến Bắc Kinh, vẫn là trong lòng hơi kích động, cuối cùng đã thắng được Phó bí thư Hạ toàn diện tán thành, trước mắt y liền xuất hiện một bước tranh sáng ngời. Nhưng… trong lòng y cũng thầm suy đoán, Phó bí thư Hạ vội vàng như vậy chạy đến Bắc Kinh, chỉ sợ vẫn là có liên quan đến Ngô Hiểu Dương
Reng reng reng… Lúc nửa đêm, Ngô Hiểu Dương đã bị điện thoại thình lình gọi đến làm cho giật mình tỉnh giấc
Trong biệt thự Nam Quốc Chi Xuân to như vậy, trống rỗng không có mấy người ở lại, sau khi Ngô Công Tử nằm viện, càng lạnh lẽo hơn, tuy rằng tên là Nam Quốc Chi Xuân, kỳ thật tên đã không đúng sự thật
Ngô Hiểu Dương khoác áo xuống giường, rất bất mãn tiếp nghe điện thoại:
- Alo, chuyện gì?
- Thủ trưởng, Hạ Tưởng đột xuất vào Bắc Kinh, vừa lên máy bay!
Trong điện thoại truyền tới âm thanh dồn dập của Tống Cương
Ngô Hiểu Dương mơ màng lập tức hoàn toàn tỉnh giấc:
- Tình hình thế nào?
- Không rõ, không có tin tức cụ thể
Tống Cương phụ trách giám sát nhất cử nhất động của Hạ Tưởng, nhưng cũng không có nghĩa y thần thông quảng đại đến mức có thể nắm rõ như lòng bàn tay chuyện của Hạ Tưởng
- Có cần tôi chạy đến Bắc Kinh hay không?
- Không cần
Ngô Hiểu Dương thầm mắng Tống Cương một câu ngu ngốc
- Gần đây cậu giám sát hướng đi của Mộc Phong nhiều một chút, chuyện Hạ Tưởng đến Bắc Kinh, để tôi hỏi thăm
- Dạ
Tống Cương đã cúp điện thoại
Tống Cương là ở trên xe bên ngoài gọi điện thoại, gọi điện thoại xong, y khởi động xe, thầm nghĩ Hạ Tưởng có phải là khẩn cấp điều về Bắc Kinh không về Dương Thành? Nếu chẳng may như vậy, chẳng phải y không có cách nào thay Công Tử trả thù? Tư lệnh cũng thật là, trực tiếp hạ lệnh khiến y ám sát Hạ Tưởng chẳng phải là xong chuyện.
Tuy rằng Hạ Tưởng là quan lớn cấp phó tỉnh, bên cạnh luôn có cảnh vệ, nhưng y là tay tập kích bách phát bách trúng trong quân đội!
Chờ chiếc Audi của Tống Cương biến mất trong màn đêm không lâu, một chiếc xe hơi không mở đèn lớn lặng yên không một tiếng động từ trong bóng tối giống như âm hồn xuất hiện, một người đang ngồi trên xe, chính là Mộc Phong bị Ngô Hiểu Dương và Tống Cương luôn cho là vừa lỗ mãng và đơn giản
Mộc Phong khóe miệng hơi hơi lộ ra ý cười nghiền ngẫm, cầm điện thoại lên gọi cho Hứa Quan Hoa
- Phó bí thư Hạ đã đến Bắc Kinh, Tống Cương đã phát hiện hành tung, bước tiếp theo chỉ thị là?
- Tiếp tục giám sát ngược lại Tống Cương
Hứa Quan Hoa đưa ra chỉ thị mới
- Vì sao không trực tiếp giết chết Tống Cương?
Mộc Phong rất là khó hiểu
- Một phát bắn chết gã, tuyệt hậu hoạn lâu dài
- Muốn có mưu đồ với Phó bí thư Hạ là Ngô Hiểu Dương, Tống Cương chỉ là súng, anh bắn hư một phát súng, còn có vô số súng có thể thay thế bất cứ lúc nào, Tống Cương mất rồi, bên cạnh Ngô Hiểu Dương, còn có Trương Cương, Vương Cương, Lý Cương, Triệu Cương…
Mộc Phong hiểu rõ ý của Hứa Quan Hoa, chẳng qua vẫn có chút lo lắng:
- Lão quỷ Ngô Hiểu Dương, rốt cuộc muốn động thủ như thế nào? Tôi thật muốn cùng ông ta làm một trận đao súng thật
Hứa Quan Hoa đành phải khai đạo Mộc Phong nữa:
- Phải có kiên nhẫn, Mộc Phong, hiện tại không chỉ cần đấu lực, còn có đấu trí, đọ kiên nhẫn
- Phó bí thư Hạ đến Bắc Kinh có việc gấp gì?
Mộc Phong rất khó hiểu
- Tôi cũng không rõ, chốc lát tôi sẽ hỏi anh ấy
Khi máy bay dừng ở sân bay Bắc Kinh, là lúc rạng sáng, vừa tiếp đất, Hạ Tưởng và Đường Thiên Vân liền vội vàng ra sân bay, vừa ngẩng đầu, thì đã nhìn thấy Cổ Thu Thật đang chờ ở bên ngoài!
Lần trước Hạ Tưởng vào Bắc Kinh, ở sân bay tình cờ gặp mặt Cổ Thu Thật, tuy rằng ngồi trên xe của Cổ Thu Thật, nhưng không tính Cổ Thu Thật cố ý đón hắn, hôm nay Cổ Thu Thật thật sự là cố ý đến sân bay đón hắn
Hạ Tưởng phải tỏ ra thái độ, vội vàng lên trước một bước:
- Bí thư Cổ, không dám làm phiền anh đại giá đến đón…
Cổ Thu Thật lại phất tay, ngăn lại lời khách sáo của Hạ Tưởng:
- Nào, lên xe trước
Đường Thiên Vân bình thường rất trầm ổn, tuy rằng ở tỉnh ủy cũng coi như thường xuyên nhìn thấy ủy viên bộ chính trị, nhưng trong lòng của y, Cổ Thu Thật lên chức như tên mới là thần tượng của y – nhưng gần đây thần tượng của y đã trở thành Hạ Tưởng rồi – cho nên vừa nhìn thấy người thật của Cổ Thu Thật, Đường Thiên Vân không khỏi hơi hơi kích động.
Cổ Thu Thật đã chủ động bắt tay với Đường Thiên Vân:
- Thiên Vân vất vả rồi
- Không vất vả, không vất vả.
Đường Thiên Vân càng kích động đến mức gần như nói năng lộn xộn
Chờ lên chiếc xe phía sau, sự kích động trong lòng của Đường Thiên Vân vẫn còn, lại nhìn thấy Hạ Tưởng vẻ mặt nghiêm túc cùng Cổ Thu Thật nói vài câu gì đó, sau khi ngồi vào chiếc xe phía trước, tâm trạng của y cũng khôi phục bình tĩnh, trong lòng càng nhiều nghi vấn – chẳng lẽ đã xảy ra đại sự gì?
Quả thật là có đại sự phát sinh!
Sau khi lên xe, xe hơi vững vàng tiến lên, Cổ Thu Thật liền nói:
- Hạ Tưởng, tình thế hơi nghiêm trọng, anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt
Hạ Tưởng cũng coi như đã trải qua vô số sóng gió, tuy nhiên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Cổ Thu Thật nghiêm túc, không khỏi có chút khẩn trương:
- Tôi chuẩn bị xong rồi
- Lãnh đạo quốc gia tiền nhiệm và lãnh đạo quân ủy tiền nhiệm, lần lượt đề xuất không ít ý kiến với anh, tuy rằng Trưởng ban Ngô và tôi đã cố gắng không ít, nhưng áp lực vẫn không nhỏ, Tổng bí thư lên tiếng nói, người trẻ tuổi cần phải trân trọng, kết quả đối phương lại liên kết chuyển dời mục tiêu, đem hỏa lực công kích lên người Tào Vĩnh Quốc, mà còn có mấy sự thật không dễ cãi lại…
Hạ Tưởng trong lòng giật mình, ba vợ làm quan xưa nay thanh liêm, cho dù khó tránh thu nhận một phần quà cáp, cũng sẽ không tạo thành chức vụ phạm tội, hơn nữa bây giờ ông thân là bí thư tỉnh ủy, cũng không khả năng bởi vì một chút vấn đề thì miễn chức, bao năm qua, cán bộ khi lên chức bí thư tỉnh ủy bị xét xử, gần như không có
Cũng được lợi ích từ một câu nói của ba đời lãnh đạo – đại phu có đặc quyền không thụ hình, coi như là đều tặng miễn tử kim bài cho bí thư tỉnh ủy ở trong nước. Thậm chí sau khi Tổng bí thư tiếp nhận chức vụ, trên căn bản người nhậm chức bí thư tỉnh ủy bị miễn chức, lại càng ít hơn. Cho dù Cao Thành Tùng kiêu ngạo năm xưa, cũng là tới Hội đồng nhân dân tỉnh trước để đó không dùng một đoạn thời gian, cuối cùng mới bị bắt
Nếu có người muốn mượn cớ lấy ba vợ khai đao, Hạ Tưởng nói gì cũng phải cùng đối phương cố gắng tranh đấu đến cùng! Ba vợ cả đời thanh liêm, vừa không có vấn đề kinh tế, càng không có vấn đề tác phong cuộc sống, cán bộ tốt như vậy, không thể nói có một không hai, cũng là trong nước cực kỳ hiếm thấy Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nếu nói ba vợ nghiêm ngặt tuân thủ nguyên tắc và giới hạn, cũng có thể bị người ta lật đổ, trên đời còn có công lý đáng nói hay không?
Hạ Tưởng gần như rất là phẫn nộ
- Ba vợ cả đời thành khẩn, ông là bí thư tỉnh ủy thanh liêm tự hạn chế nhất mà tôi từng gặp qua!
Hạ Tưởng không tiếc ở trước mặt Cổ Thu Thật không e dè khen ngợi Tào Vĩnh Quốc.
Cổ Thu Thật hơi thở dài một tiếng:
- Tôi làm sao không biết Vĩnh Quốc liêm khiết tự hạn chế? Nhưng anh cũng biết, chính trị có đôi khi chính là cân bằng, vốn không có đạo lý có thể nói. Bản thân Vĩnh Quốc làm cho người ta tìm không thấy một chút vấn đề, nhưng vấn đề là, mấy cán bộ đảng chính mà ông ấy đã đề bạt trong thời gian ở tỉnh Tây và Hắc Liêu đã xuất hiện vấn đề kinh tế nghiêm trọng, cuối cùng nhận định, Vĩnh Quốc gánh trách nhiệm dùng người sơ suất không thể trốn tránh
Hạ Tưởng nắm chặt nắm tay, muốn vu oan cho người ta, không sợ tìm không được tội danh, cho dù hắn cũng biết, ba vợ ở phương diện dùng người, quả thật cách nhìn không đủ nhạy bén, đồng thời bên tai hơi mềm mỏng, hắn cố nén lửa giận trong lòng:
- Ý kiến cuối cùng sẽ có kết quả gì?
- Tổng bí thư rất là trân trọng đối với anh, nhằm chiếu cố đến cảm xúc của anh, quyết định đè lại một thời gian nữa, tuy nhiên…
Cổ Thu Thật hơi lắc đầu
- Tổng bí thư có thể sẽ thuận nước đẩy thuyền điều Vĩnh Quốc ra khỏi cương vị Bí thư Tỉnh ủy, sắp xếp một chức quan nhàn tản, đúng lúc bỏ ra thời gian nửa năm làm dịu, trước khi đổi nhiệm kỳ mới, phù chính anh
Nếu nói khiến ba vợ với thân mang tội lui xuống mà nhượng bộ phù chính cho hắn, Hạ Tưởng khó có thể nhận, hắn lo nghĩ:
- Là ai ở phía sau màn thúc đẩy mọi chuyện?
Cổ Thu Thật khẽ lắc đầu:
- Bây giờ thực lực của anh còn yếu, không đủ để lay động quy tắc ước định đã hình thành nhiều năm, ngay cả Tổng bí thư cũng chỉ có thể kéo dài một chút, tận khả năng lớn nhất khiến Vĩnh Quốc có một chức quan nhàn tản tốt. Anh có yêu cầu gì, cũng có thể đề xuất
Hạ Tưởng chưa bao giờ vì bản thân đề xuất yêu cầu với Cổ Thu Thật và Tổng bí thư, nhưng hôm nay, hắn phải trịnh trọng đề xuất cho ba vợ:
- Tôi có hai yêu cầu, ba vợ có thể lui xuống, nhưng phải bảo toàn thanh danh, mà tôi hy vọng ông ấy có thể giải quyết đãi ngộ cấp phó quốc. Thứ hai, hy vọng bí thư Cổ nói cho tôi biết, ai là người thúc đẩy lớn nhất phía sau màn
Trực giác nói cho Hạ Tưởng biết, đằng sau sự việc, không chỉ là lãnh đạo quốc gia tiền nhiệm và lãnh đạo quân ủy tiền nhiệm đơn giản như vậy, cũng không chỉ là một Ngô Hiểu Dương, Ngô Hiểu Dương không có năng lực lớn như vậy thúc đẩy tiến trình của toàn bộ sự việc, sau lưng của Ngô Hiểu Dương, khẳng định chí ít còn có một cao tầng cấp quan trọng đang liên kết với gã
Cổ Thu Thật lại không chịu nói:
- Chờ lúc anh nên biết, tự anh sẽ biết. Đi, dẫn anh đến một nơi nghỉ ngơi trước, nói về sắp xếp của ngày mai
So với Hạ Tưởng nóng lòng biết người thúc đẩy phía sau màn, Cổ Thu Thật càng quan tâm an nguy của Hạ Tưởng ở Lĩnh Nam, hàm súc đề nghị:
- Bằng không sắp xếp anh học trường Đảng một tháng, tạm thời ở lại Bắc Kinh
- Cảm ơn bí thư Cổ quan tâm, tôi vẫn là ở lại Dương Thành tốt hơn. Tránh được mùng một, tránh không khỏi mười lăm, hơn nữa, có lẽ tôi có thể khiến đối phương vào cục
Hạ Tưởng lúc này càng kiên định cách nghĩ phải cùng Ngô Hiểu Dương đọ sức đến cùng, Ngô Hiểu Dương đối phó hắn cũng thôi, còn lan đến trên người ba vợ, thậm chí lấy thanh danh cả đời của ba vợ nói chuyện, thì đã chạm đến giới hạn của hắn rồi
Bỗng nhiên, Hạ Tưởng nghĩ tới một người, Cổ Thu Thật không chịu đề cập đến tên của người thúc đẩy phía sau màn, tuyệt đối là bởi vì người này từng có qua lại với hắn, hơn nữa có tiếp xúc nhất định, mà cũng có chỗ xung đột mâu thuẫn với hắn, liên tưởng tới lập trường của hắn ở Lĩnh Nam ra sức trợ giúp Trần Hạo Thiên, đáp án gần như miêu tả sinh động...