Ngô Công Tử chết, tuyên bố một tia hy vọng cuối cùng của Ngô Hiểu Dương đã tiêu tan, cho thấy kế hoạch của Ngô Hiểu Dương sẽ ra trước thời hạn!
Thật ra trình tự trước sau hai chuyện là, khi Ngô Công Tử tử vong. Sau khi tuyên bố Ngô Công Tử tử vong, mới được mấy giờ, Khang Hiếu lại đột nhiên quyết định tới Lam Hải thị sát, nếu nói công tác thị sát và việc Ngô Công Tử chết không có chút quan hệ, cũng không ai tin.
Trên máy bay, Hạ Tưởng ngồi dựa vào cửa sổ, hơi nhắm mắt tĩnh tâm nhưng không có chút buồn ngủ, thu hoạch của hành trình Bắc Kinh, tổng thể không khiến hắn bất ngờ. Ngoại trừ việc Liên Nhược Hạm sinh cho hắn một hòn ngọc quý ra thì tất cả đều nằm trong mong muốn.
Nhưng sự việc ở Lĩnh Nam, lại thoát khỏi sự khống chế. Những tưởng rằng còn có đủ thời gian để hắn bố trí tỉ mỉ, hiện tại xem ra là không có khả năng, trong lòng Hạ Tưởng có chút bất đắc dĩ, Ngô Công Tử thật sự là ngày thường vô liêm sỉ, vô lại, chết thì chết đi, còn chết không đúng lúc.
Tại sao không thể kiên trì đợi một tháng hẵng chết? Lại chết bây giờ, không phải chết cũng muốn làm cho người ta không được yên bình sao?
Nhưng mà, tuy rằng Ngô Công Tử tạm thời quyết định chết sớm để làm hỏng bố trí của mọi người, cũng khiến Hạ Tưởng ít nhiều hơi bị động, cũng may Đường Thiên Vân ở Bắc Kinh vài ngày cũng không nhàn rỗi, từ trước đến nay liên hệ chặt chẽ với phía Dương Thành, gia tăng bố cục, đẩy mạnh sắp xếp chắc chắn, không hề tụt hậu.
Sau khi biết tin Ngô Công Tử chết, Đường Thiên Vân khẩn cấp gọi một cuộc điện thoại cho Lâm Khang Tân và Trương Lực.
- Lãnh đạo, ngày hôm qua Phó trưởng ban thư ký Lâm và Lý Dật Phong đã gặp mặt.
Đường Thiên Vân thấy Hạ Tưởng hơi mở to mắt, nhỏ giọng báo cáo
- Trương Lực nói, dưới sự dẫn dắt của Thi Khải Thuận, anh ta đã gặp mặt trước với Ngô Hiểu Dương, sau đó còn có khả năng lại gặp nhau lần nữa.
Phía trước và phía sau, tất nhiên là lấy cái chết của Ngô Công Tử làm đường ranh giới.
Nếu nói trước đây Trương Lực gặp Ngô Hiểu Dương, là liên lạc cảm tình, sau khi hợp tác sâu sắc Trương Lực lại được mời, để đẩy mạnh bố cục. Hoặc là nói, bắt đầu động thủ!
Việc qua lại trao đổi với Lâm Khang Tân và Lý Dật Phong, Hạ Tưởng đều nắm vững trong tay, nhưng hắn đối với Trương Lực... luôn luôn có chút không xác định được. Có lẽ là lúc trước Cổ Thu Thật coi Trương Lực là nhân vật mấu chốt khiến hắn coi Trương Lực vào trước là chủ, hơn nữa giữa Trương Lực và Quý Như Lan có chuyện cũ, mà tính tình Quý Như Lan lại hay thay đổi...
Đúng, Quý Như Lan, Hạ Tưởng sợ nhưng mà tỉnh, lần trước hắn khiến Quý Như Lan thay hắn chuyển lời cho ông cụ Quý một câu, nhưng vẫn không có câu trả lời, chẳng lẽ, Quý Như Lan cũng không chuyển lời hay sao?
Nếu thật là như thế, người phụ nữ này cũng đúng là không có chừng mực.
Vừa hạ cánh Hạ Tưởng liền gọi điện cho Lâm Song Bồng.
- Bí thư Lâm, lúc trước tôi nhờ Quý Như Lan chuyển lời cho Lão Quý một câu, làm phiền anh hỏi một chút, Lão Quý có nhận được tin tức đó không?
Lâm Song Bồng thình lình nhận được điện thoại của Hạ Tưởng hơi không hiểu chuyện gì, anh ta hơi trầm ngâm, nói không xác định:
- Hẳn là không có vì gần đây ông cụ vẫn ốm đau liệt giường. Như Lan cũng không biết bận việc gì, cũng không về Mai Hoa, càng không nghe cô nói chuyển lời gì?
- Ngô Hiểu Dương sắp chết liền phản pháo, có khả năng kẻ gây tai hoạ chạy về hướng đông.
Hạ Tưởng lại lặp lại một lần lời nói lúc ấy với Quý Như Lan, trong lòng có chút tức giận
- Gần đây có khả năng sẽ có tình huống đột phát, Bí thư Lâm, nhờ anh chuyển lời lại cho Lão Quý một câu, làm ơn giữ chặt Quý Như Lan một chút, để tránh làm cho người ta có thể lộ cơ mật.
Không đợi Lâm Song Bồng phản ứng, Hạ Tưởng ngắt điện thoại.
Vừa mới trở lại Tỉnh ủy, Đường Thiên Vân vội trước vội sau pha trà, điện thoại reo, Hạ Tưởng không kịp xem là ai đã thuận tay nghe điện thoại.
Bên trong liền truyền đến giọng Quý Như Lan vô cùng bất mãn.
- Phó Bí thư Hạ, tôi làm việc không cần anh tới khoa tay múa chân, nếu anh thật sự quá thừa sức lực, có thể đến Hoa Vô Khuyết của tôi bình phẩm trà ngắm hoa, tôi tất nhiên quét rác đón chào. Nhưng chỉ trỏ những việc tôi đã làm, là việc đàn ông không nên làm.
Quý Như Lan tức giận, phát hỏa lên với Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng ngược lại mỉm cười:
- Tôi không có chỉ trỏ chuyện của cô, tôi chỉ vô cùng tôn kính Lão Quý, muốn nhắc nhở ông cụ một tiếng, cẩn thận gió quá lớn làm bản thân bị thương.
- Ai cần anh lo, ai biết anh có chủ ý gì?
Quý Như Lan vẫn tức giận bất bình
- Hy vọng Phó Bí thư Hạ về sau có chuyện gì không cần nói với Lâm Song Bồng, có thể trực tiếp nói với tôi. Làm Lâm Song Bồng mách tội sau lưng tôi, thì không có ý nghĩa gì.
Hạ Tưởng lắc đầu cười, thì ra Lâm Song Bồng chưa nói sau lưng Quý Như Lan, Quý Như Lan đã trách tội tới đầu hắn. Quý Như Lan cũng thật là, cũng không ngẫm cho kỹ, trước mặt Lâm Song Bồng hắn đâu có nói xấu cô? Lòng dạ của cô ta suy nghĩ cũng quá nông.
Tuy nhiên cho dù như thế nào, Quý Như Lan gọi điện thoại chứng tỏ Lâm Song Bồng đã nói ra chuyện, Hạ Tưởng cũng an tâm, hắn mới lười so đo với tính tình kỳ lạ của Quý Như Lan, có nhiều chính sự phải lo, bỏ sức ra tức giận một phụ nữ cũng không đáng.
Xử lý vài sự vụ còn tồn lại, Hạ Tưởng đi tới văn phòng của Mễ Kỷ Hỏa.
Sau khi tới Lĩnh Nam, Hạ Tưởng tuy rằng duy trì quan hệ coi như không tồi với Trần Hạo Thiên, và Mễ Kỷ Hỏa, nhưng rõ ràng lui tới mật thiết với Trần Hạo Thiên hơn nhiều. Ngoại trừ công tác tất yếu cần ở ngoài, thì tính cách cũng hướng ngoại như Trần Hạo Thiên.
Tính cách Mễ Kỷ Hỏa tương đối hướng nội, không thích chủ động phát biểu ý kiến, hơn nữa ông ta cố ý giữ tác phong khiêm tốn, công tác cùng xuất hiện với Hạ Tưởng lại ít, Hạ Tưởng và ông ta cùng hoạt động thật đúng là không nhiều lắm.
Trên thực tế, bình tĩnh mà xem xét, Hạ Tưởng và Mễ Kỷ Hỏa dù sao cũng vừa mới quen biết, rất khó mà nói được quá mức thoải mái. Hắn gõ mở cửa văn phòng Mễ Kỷ Hỏa, khẽ gật đầu với Trương Lực.
- Thư ký Trương, Chủ tịch tỉnh Mễ có ở đây không?
Trương Lực đột nhiên nhìn thấy Hạ Tưởng, sắc mặt hơi đổi, lập tức trở lại bình thường:
- Để tôi đi thông báo một chút.
Vẻ mặt Trương Lực chỉ thoáng qua nhưng vẫn bị Hạ Tưởng nhìn thấy, khiến cho trong lòng hắn có chút dao động, không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ là Trương Lực gặp Ngô Hiểu Dương, xuất hiện chuyện gì không thể đoán trước?
Rảo bước thẳng tiến đến văn phòng Mễ Kỷ Hỏa, nghi hoặc trong lòng Hạ Tưởng còn chưa tiêu tan, quyết định bảo Đường Thiên Vân lại thăm dò Trương Lực. Quý Như Lan nếu gặp chuyện sẽ hành động theo cảm tính, thế nào cô ta cũng làm ầm ĩ, Hạ Tưởng mặc kệ, chỉ cần cô ta không làm ảnh hưởng đến lập trường của Trương Lực là được.
Không phải nói Trương Lực quan trọng đến mức có thể quyết định thành bại của thế cục, mà là làm một cây cầu nối trung gian, lập trường của anh ta quả thật có thể sinh ra sức ảnh hưởng nhất định khi đấu cờ. Đồng thời, lần lựa chọn này của anh ta cũng sẽ là lần lựa chọn cuối cùng, sẽ là con đường vận mệnh của anh ta!
Phải đi đường nào, tất cả chỉ là một ý niệm.
Hạ Tưởng không hề đặt kỳ vọng vào Trương Lực, mà vươn tay tới Mễ Kỷ Hỏa.
- Hành trình đi Bắc Kinh, nghe nói thu hoạch cũng không tệ lắm?
Trên mặt Mễ Kỷ Hỏa lộ vẻ thản nhiên, mỉm cười
- Thu Thật nói, anh và Tổng bí thư lại cùng dùng bữa tối hả?
Hạ Tưởng cười nói:
- Ăn cơm với Tổng bí thư là chuyện tốt, nhưng mỗi lần đều bị đói bụng.
Mễ Kỷ Hỏa vui vẻ mỉm cười:
- Cũng may tôi đã luyện được chuyện đó.
Cũng phải, nếu Mễ Kỷ Hỏa cùng đi ăn cơm với Tổng bí thư mà luôn bị ăn không đủ no, thì chức thư ký năm đó coi như rất không xứng đáng.
Đơn giản nói vài câu về hành trình ở Bắc Kinh, Hạ Tưởng liền nhắc đến vấn đề quan trọng nhất với Mễ Kỷ Hỏa: Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Phó chủ tịch tỉnh Khang đi Lam Hải có phải chỉ thị của Chủ tịch tỉnh Mễ sao?
Mễ Kỷ Hỏa lắc đầu:
- Là đồng chí Khang Hiếu tự sắp xếp, nghe nói là công trình hạng nhất ở Lam Hải xuất hiện vấn đề nhỏ, anh ấy liền lập tức đến đấy.
Ông ta liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái đầy thâm ý
- Có chuyện gì bất thường sao?
Hạ Tưởng cũng không cố ý giấu giếm:
- Đồng chí Khang Hiếu gần đây đi lại khá nhiều với Ngô Hiểu Dương, Ngô Công Tử vừa mới chết, anh ta đã lập tức đi Lam Hải, mà đúng lúc Hứa Quan Hoa đang chấp hành nhiệm vụ ở Lam Hải, mong là chỉ là trùng hợp.
Mễ Kỷ Hỏa đương nhiên biết rõ ân oán giữa Ngô Hiểu Dương và Hạ Tưởng, ông ta cũng hiểu chỉ thị tinh thần muốn ông ta tận lực phối hợp giúp đỡ Hạ Tưởng, liền nói:
- Muốn tôi ra mặt can thiệp một chút hay không?
Ngụ ý chính là ông ta có thể lấy lý do mời họp Hội nghị thường vụ Ủy ban nhân dân tỉnh yêu cầu Khang Hiếu trở về Dương Thành.
Hạ Tưởng lắc đầu:
- Không cần phiền toái đến Chủ tịch tỉnh Mễ, tôi sẽ có biện pháp khác.
Mễ Kỷ Hỏa khẽ gật đầu:
- Lĩnh Nam có Bí thư Trần, có tôi, anh cứ yên tâm mà triển khai công tác, không cần phải lo lắng ở nhà.
Buổi tối, Hạ Tưởng và Lâm Khang Tân, Đường Thiên Vân, Lý Dật Phong cùng nhau ăn một chút cơm chiều. Trong bữa tiệc, nói chuyện với nhau rất nhiều đề tài, có thể nói, bữa cơm lần này tượng trưng cho lần đầu tiên Lâm Khang Tân chính thức gia nhập đội ngũ của Hạ Tưởng ở Lĩnh Nam.
Buổi sáng ngày hôm sau, Tỉnh ủy mời họp Hội nghị thường vụ, tình thế gần đây cho thấy chắc chắn Lĩnh Nam gặp phải vấn đề, tiến hành một lần bàn luận. Trần Hạo Thiên chủ trì hội nghị, truyền đạt chỉ thị của Trung ương, nhấn mạnh, phải bảo đảm Đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc trước, chính trị Lĩnh Nam ổn định thì kinh tế mới vững vàng, cũng nhấn mạnh, không cho phép xuất hiện bất cứ điều tiếng không tốt gì.
Khang Hiếu vắng mặt, nhưng không ít người cảm thấy Trần Hạo Thiên nói có điều ám chỉ, dường như nói bóng gió chuyện gì. Lúc họp, Thi Khải Thuận vẫn không yên lòng, thỉnh thoảng lại xem thời gian, cũng không biết tâm tư đang để ở đâu.
Sau đó, một cảnh tượng xuất hiện ngoài dự đoán mọi người, Lâm Song Bồng cố ý nói với Thi Khải Thuận:
- Tư lệnh Thi, anh có rảnh không? Tôi có mấy câu muốn nói với anh…
Nói chung, sau khi họp xong hội nghị thường vụ, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy quân đội, đều quay đầu chạy lấy người. Mặc dù ở Tỉnh ủy cũng có văn phòng, nhưng trên cơ bản vẫn để đó không dùng, hơn nữa ủy viên thường vụ quân đội và lãnh đạo Tỉnh ủy cũng không nói chuyện nhiều.
Lâm Song Bồng có chuyện muốn nói với Thi Khải Thuận, cũng không phải nói ra trước mặt mọi người, nhưng anh ta cố tình nói ra trước mặt mọi người, cũng là có ám chỉ.
Thi Khải Thuận rõ ràng ngây người sửng sốt, sau đó mới ở trước mắt bao người nói:
- Có chút thời gian.
Bóng dáng Thi Khải Thuận biến mất vào văn phòng của Lâm Song Bồng. Trong nháy mắt, trên mặt không ít lãnh đạo Tỉnh ủy, tuy rằng hàm nghĩa bất đồng nhưng đều lộ ra vẻ mặt đầy thâm ý giống nhau.
Một ngày sau, Khang Hiếu thị sát công tác ở Lam Hải đang chuẩn bị trở về Dương Thành, thì xảy ra chuyện. Sự việc dường như không liên quan đến việc anh ta thị sát ở Lam Hải, nhưng sau khi tin tức rơi vào tay Tỉnh ủy, vẫn khiến không ít người đánh hơi được một chút hơi hướng khác thường.
- Tống Cương vừa chết!
Tống Cương là quân nhân, không liên quan đến Phó chủ tịch thường trực tỉnh Khang Hiếu. Phải nói, Tống Cương chết và việc Khang Hiếu đi thị sát có liên quan duy nhất chính là cùng ở Lam Hải. Nhưng mối liên hệ duy nhất này, lại gây ra một vụ va chạm ầm ĩ kịch liệt nhất từ trước tới nay ở Lĩnh Nam.