Quan Thần

Chương 1917: Trừ cỏ vì nước vì dân

Lúc trước Trần Hạo Thiên lấy lí do tạm thời không chọn được thư kí Tỉnh ủy thích hợp, đã từng mấy lần đề nghị Mễ Kỷ Hỏa khoan đổi thư ký, kỳ thực nói rất khéo léo, bên trong Tỉnh ủy chính là không thiếu thư kí để thay thế bất kì lúc nào, phòng thư kí xếp hàng chờ mong muốn có thể trở thành người trẻ tuổi đảm nhiệm chức vụ Thư kí lãnh đạo Tỉnh ủy, rất nhiều là khác.

Hạ Tưởng hiểu rõ suy nghĩ của Trần Hạo Thiên, rất nhiều việc Trần Hạo Thiên nói không rõ ràng, nhưng hắn hiểu rất rõ trong lòng. Lúc này đang khẩn trương, không nên thêm phiền phức đổi thư kí nữa.

Đương nhiên, nếu thư kí là người khác cũng không hề gì, bất cứ khi nào cũng có thể đổi, nhưng thư kí của Mễ Kỷ Hỏa lại chính là Trương Lực. Mà Trương Lực, và Ngô Hiểu Dương có muôn vàn mối liên hệ, giờ đổi, không phải đem Trương Lực đẩy về phía Ngô Hiểu Dương sao?

Tin tưởng sau khi Mễ Kỷ Hỏa nhắc một lần, Trần Hạo Thiên ám chỉ, cũng rõ ràng từng khâu trong đó, hẳn là cũng sẽ không nhắc lại việc này, không ngờ vừa xoay người y liền trực tiếp đề xuất muốn đổi Trương Lực với Lưu Kim Nam, Hạ Tưởng sẽ không buồn bực, Mễ Kỷ Hỏa luôn giữ mức bình tĩnh, cũng không quan tâm ám chỉ Trần Hạo Thiên và bầu không khí căng thẳng hiện tại, vẫn kiêm quyết muốn đổi Trương Lực, như vậy nguyên nhân chỉ có một – Trương Lực khiến Mễ Kỷ Hỏa không thể nhịn được nữa.

Vốn thuộc về chuyện cá nhân của Chủ tịch Tỉnh, lại vừa là chuyện về chính trị, Hạ Tưởng không cần phải nhúng tay vào, nhưng hắn vẫn dặn dò Đường Thiên Vân một tiếng:

- Thiên Vân, anh đi đến căn tin ăn cơm trước, tôi và Chủ tịch tỉnh Mễ phải gặp mặt.

Đi tới văn phòng của Mễ Kỷ Hỏa, thế nhưng Trương Lực không có ở đây, Hạ Tưởng trong lòng cũng trầm xuống, thân là thư ký thường xuyên vắng mặt lãnh đạo, rốt cuộc muốn thế nào? Trương Lực thật sự là kẻ bất tài đỡ không đứng dậy, hắn âm thầm lắc đầu.

Mễ Kỷ Hỏa thấy Hạ Tưởng đi vào, cơn giận còn chưa nguôi, nói:

- Phó bí thư Hạ, tôi thật sự không chịu nổi Trương Lực, nhất định phải đổi, lập tức đổi ngay. Hai ngày trước, tinh thần bất an, cũng không biết tâm tư hàng ngày ở nơi nào. Trước đây thường xuyên không thấy bóng người, hôm nay chế giễu, rõ ràng cũng không gặp bóng dáng cả buổi, chỉ nói y đi sao chép tài liệu, sau đó biến mất cả buổi. Anh nói, y là thư kí của tôi, hay là lãnh đạo của tôi?

Mễ Kỷ Hỏa bình thường ôn tồn lễ độ, nói chuyện cũng không lớn tiếng, lại càng không chỉ trích thẳng người khác, hôm nay quả thật là bị tức giận, nói chuyện cũng vẫn tức giận bất bình.

Cũng phải, thư kí của Mễ Kỷ Hỏa không dễ làm, chính y cũng xuất thân là thư ký, nếu nói thư kí của Trần Hạo Thiên Hạ Sinh Nam xem như là thư ký số một Lĩnh Nam, vậy thì Mễ Kỷ Hỏa trước đây cũng là thư ký số một cả nước.

Ai muốn không bị Mễ Kỷ Hỏa khai trừ, thì người đó chính là một thư ký tốt thập toàn thập mỹ

Nếu đã như thế, Hạ Tưởng cũng không khuyên Mễ Kỷ Hỏa gì nữa, hắn vốn định mở miệng khuyên nhủ, để Mễ Kỷ Hỏa đợi thêm hai ba ngày, hiện tại xem ra, không phải Mễ Kỷ Hỏa không muốn chờ, mà là Trương Lực không muốn làm.

Trương Lực… Rốt cuộc y muốn làm gì?

Hạ Tưởng hiện tại đã không còn thất vọng với Trương Lực, khi không nuôi hy vọng đối với một người, cũng sẽ không thất vọng với người đó, tuy nhiên Hạ Tưởng dù sao so với Mễ Kỷ Hỏa suy nghĩ sâu xa, bởi vì sự việc Ngô Hiểu Dương, cùng với quan hệ phức tạp giữa Trương Lực và Quý Như Lan trong lúc đó, Mễ Kỷ Hỏa cũng không phải hiểu hết, hắn khéo léo nói:

- Sau khi xác định xong ứng cử viên, sẽ chính thức thông báo cho Trương Lực. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Hàm ý chính là giấu kín trước hai ngày, khiến Trương Lực có thời gian hòa hoãn, nghĩ sâu hơn, tốt nhất không nên bởi vì việc này khiến Trương Lực phá hỏng mọi thứ, hoàn toàn hướng về Ngô Hiểu Dương sẽ không tốt lắm.

Không phải nói Trương Lực nghiêng về Ngô Hiểu Dương sẽ tạo thành nhiềuphá hoại, mà là trong lòng Hạ Tưởng muốn để lại ít đường sống cho Trương Lực, không muốn Trương Lực thật sự đi đến vách núi không đường thối lui.

Mễ Kỷ Hỏa biết Hạ Tưởng sẽ không tùy tiện mở miệng, một khi mở miệng, sự việc nhất định vô cùng trầm trọng, ông ta vừa nghĩ, đã hiểu chuyện gì, hỏi:

- Chẳng lẽ, tác dụng cầu nối của Trương Lực, rất quan trọng?

- Cũng khó nói, thành công chưa đủ, bại sự có thừa.

Hạ Tưởng rất không khách khí ngầm kết luận.

- Được, được.

Mễ Kỷ Hỏa liên tục gật đầu:

- Là tôi không nên quá nóng vội, thật không nên. Phó bí thư Hạ, anh cũng biết tôi chú trọng kỹ lưỡng mọi việc đúng chỗ, chủ yếu cũng là trước kia Trương Lực mỗi lần nói chuyện đều làm không sai, mới đây liên lục sai lầm, quá trái ngược, làm cho người ta không chấp nhận được.

Hạ Tưởng lí giải tâm tư của Mễ Kỷ Hỏa:

- Nhất định phải chuyên tâm lựa chọn một thư kí khiến Chủ tịch tỉnh Mễ vừa ý.

Vừa dứt lời, có người đẩy cửa tiến thẳng vào, nhất thời ngây ngẩn cả người, chính là Trương Lực.

Trương Lực bất ngờ trở về, ngay cả cửa cũng không gõ một cái, cũng phải, y là thư kí của Mễ Kỷ Hỏa, không cần phải gõ cửa, xông thẳng vào, nếu nói y không nghe được chút gì Hạ Tưởng và Mễ Kỷ Hỏa nói chuyện, ai cũng không tin.

Kỳ thực Trương Lực cho dù nghe trộm được cuộc đối thoại của Hạ Tưởng và Mễ Kỷ Hỏa, hoàn toàn có thể muộn một chút tiến thẳng vào, che đậy cho qua cũng tốt, không ngờ Trương Lực liền tự nhiên vào, dường như không một chút lo lắng Hạ Tưởng và Mễ Kỷ Hỏa đề phòng y, chẳng lẽ y thực sự tính phá hoại đến cùng?

Hạ Tưởng và Mễ Kỷ Hỏa liếc nhau, trong mắt hai người cùng lúc lóe lên sự thất vọng tràn trề.

Kỳ thực Hạ Tưởng và Mễ Kỷ Hỏa đã hiểu lầm Trương Lực, Trương Lực dù gan lớn, cũng không dám trắng trợn mà đẩy cửa tiến thẳng vào, dùng hành động khiêu khích định luận của Hạ Tưởng và Mễ Kỷ Hỏa, y cũng đúng là nghe được cuộc nói chuyện của Hạ Tưởng và Mễ Kỷ Hỏa ở ngoài cửa, vốn định lánh, nhưng vừa lúc thấy Hạ Sinh Nam từ xa đi lại, nếu không đẩy cửa đi vào, trái lại sẽ bị Hạ Sinh nam hiểu lầm y nghe lén ở cửa, truyền ra ngoài lại càng không dễ nghe.

Thà như vậy, còn không bằng thoải mái đi vào trong.

Trương Lực cũng biết y gần đây quả thực cư xử không bình thường, là sai lầm, cũng hết cách, y chính là buông không được Quý Như Lan. Quý Như Lan lệnh cho y đi hướng đông, y cũng sẽ không dám đi hướng tây. Cũng không biết là dây thần kinh nào không bình thường, dù sao trước mặt Quý Như Lan, y không có chút gì chống cự, nguyên tắc gì đó tiền đồ gì đó, tất cả mặc kệ, chỉ cần làm vui lòng Quý Như Lan là tốt rồi.

Kết quả y lại càng dấn sâu vào.

Nhìn bóng dáng Hạ Tưởng quay người đi, nhớ tới Hạ Tưởng vừa rồi đối thoại với Mễ Kỷ Hỏa, tâm tư Trương Lực càng trầm lặng, trong giây lát, trong lòng y có suy nghĩ lưỡng lự không chắc, trong nháy mắt giữ vững lập trường, cầm điện thoại trộm nhắn tin cho Quý Như Lan:

- Như Lan, tôi đã không còn đường thối lui.

Sau một lát, Quý Như Lan hồi âm:

- Có tôi ở đây, luôn có đường để đi.

Trương Lực an lòng.

Buồi chiều, xe riêng của Quý Như Lan phái tới đậu ở dưới lầu Tỉnh ủy, chờ Hạ Tưởng lên xe. Như Hạ Tưởng không lên, mà ngồi trên xe riêng của chính hắn. Hơn nữa không chỉ có một ô tô xuất phát, mà còn có hai xe đi theo.

Thời khắc đặc biệt, an toàn thi thố nhất định đúng hạn.

Khi tới biệt thự bên hồ, cảnh hoàng hôn đã bao trùm tứ phía, xung quanh là một mảng không gian yên tĩnh, trong không khí dường như có mùi hoa làm người ta say đắm, Hạ Tưởng hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành, trong lòng yên tĩnh, mặc dù hắn biết rõ, hôm nay gặp mặt Quý Như Lan, là một lần mặc cả khổ sở như thế nào.

Quý Như Lan chắc sẽ xuất ra quân bài cuối cùng, mà cô, mặc kệ bình tĩnh hay không bình tĩnh, nhất định phải nhẫn nại đối đáp, không chỉ có sự tình thủ đoạn sau lưng Ngô Hiểu Dương, còn kế hoạch lâu dài cho sự tình đãi ngộ cấp phó quốc cho Tào Vĩnh Quốc.

Cảnh vệ của Hạ Tưởng xuống xe, nhanh chóng biến mất ở bốn phía biệt thự, nhờ bóng đêm che dấu, ở mọi ngóc ngách cao thấp những chỗ dễ ẩn núp, mỗi một góc chết đều không bỏ qua, bụi cỏ, đại thụ, đều có người xem xét kỹ lưỡng.

Dưới chỉ đạo của Đường Thiên Vân, cảnh vệ còn kiểm tra bên trong biệt thự, Quý Như Lan cũng không giận, rất phối hợp để cho cảnh vệ kiểm tra trong biệt thự một lần, còn lễ độ mời Đường Thiên Vân uống trà.

Đường Thiên Vân thầm lấy làm kỳ lạ, đã sớm nghe nói qua Quý Như Lan cực kì ngạo mạn, lại cực yêu sự ngăn nắp sạch sẽ, bình thường đừng nói để cảnh vệ đến kiểm tra an toàn của cô ta, chính là anh ta cũng không chắc có thể đi vào được. Hiếm thấy thoải mái như hôm nay, vì kính cẩn nghênh tiếp Phó bí thư Hạ đến nhà, thật đúng là vô cùng thành tâm, cũng không biết trong hồ lô bán thuốc gì.

Kiểm tra tất cả xong xuôi, Hạ Tưởng mới tiền hô hậu ủng mà rảo bước tiến vào trong biệt thự.

Quý Như Lan ra đón chào, nói đùa:

- Phó bí thư Hạ, về sau tôi cảm thấy anh đơn giản gọn nhẹ, rất có sức hút, hiện tại anh đi ra, tiền hô hậu ủng, bảo vệ lớp lớp, so ra còn hơn minh tinh, tôi cảm thấy rất mắc cười.

Hạ Tưởng rất nghiêm túc nói:

- Không có gì để cười, tính mệnh bản thân an toàn là trên hết, không có tí vui đùa. Xã hội có phần tử suy đồi, chết thì chết, vừa lúc quốc gia tiết kiệm tài nguyên, làm cho dân chúng sống tốt hơn. Tôi không thể chết được, tôi chết, phần tử bại hoại của xã hội sẽ như cỏ dại, sinh trưởng càng tươi tốt. Diệt cỏ tận gốc, cũng là vì nước vì dân.

Quý Như Lan cười khúc khích:

- Nói như vậy, Phó bí thư Hạ là thuốc diệt cỏ sao?

- Không phải

Hạ Tưởng nói như đinh đóng cột:

- Thuốc trừ cỏ diệt cỏ quá chậm, tôi là máy cắt cỏ, hơn nữa còn là máy cắt cỏ diệt cỏ tận gốc

Hạ Tưởng nói chuyện biểu lộ cảm xúc, nghiêm túc, chăm chú, hơn nữa còn toát ra một quan niệm làm việc nghĩa tuyệt đối không được chùn bước, khiến Quý Như Lan run lên trong lòng, lần đầu tiên cảm thấy ngưỡng mộ Hạ Tưởng.

Tuy nhiên ý niệm trong đầu chỉ là chợt lóe lên, lập tức lại chấn chỉnh thái độ, chờ đám người Đường Thiên Vân lui ra, cô mới dùng bàn tay trắng nõn thon thon, ngâm trà cho Hạ Tưởng.

Chẳng qua Quý Như Lan xinh đẹp và tao nhã như hoa, lúc này trong mắt Hạ Tưởng không hề thấy vẻ đẹp đó, hắn thầm nghĩ nói chuyện nghiêm chỉnh với Quý Như Lan, không nghĩ đến ngồi thưởng thức phong hoa tuyết nguyệt.

Kiên nhẫn chờ Quý Như Lan ngâm trà lần 2 lần 3, Hạ Tưởng tiếp nhận chén trà của Quý Như Lan đưa, khẽ nếm một ngụm:

- Trà ngon.

Quý Như Lan ung dung cười:

- Phó bí thư Hạ nỗi lòng quá nặng, tâm tư, căn bản là không ở trên chén trà. Loại trà hôm nay, cũng không phải là trà gì tốt, tôi chỉ thăm dò một chút, không ngờ anh thật đúng là bị lừa.

Khi nói chuyện, cô còn che miệng cười, lộ lên vẻ xinh đẹp tinh nghịch, hơn nữa cô còn có đôi mắt sáng, hàm răng trắng cùng với tư thế ngồi duyên dáng mê người, quả nhiên là xinh đẹp không thể cưỡng. Chỉ là, suy nghĩ của cô còn non yếu chung quy lỗi thời.

Hạ Tưởng nhẹ nhàng để lại chén trà:

- Trà ngon trà dở, tất cả nguyên nhân trong lòng bình tĩnh. Tiểu thư Quý, tôi đến, là có chuyện muốn nói, không phải để thưởng thức trà, cũng không phải để tán dóc

Trong hồ nước, đột nhiên nổi lên mấy bọt khí giống như bình thở của thợ lặn, nếu không chú ý quan sát, chắc chắc sẽ không phát hiện điều khác thường, huống chi hiện tại lại là ban đêm.

Qua một lúc, không thấy bọt khí nữa, mặt nước gợn sóng, sau đó, một bóng dáng lặng yên không một tiếng động nổi lên mặt nước.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất