Hạ Tưởng và Quý Như Lan vào ở chính là bệnh viện nhân dân tỉnh.
Bệnh viện nhân dân tỉnh Đệ Nhất vẫn là thuộc về bệnh viện Tỉnh ủy, thiết bị điều trị hạng nhất, hoàn cảnh bệnh viện cũng vô cùng tuyệt đẹp, yên tĩnh, hơn nữa Hạ Tưởng và Quý Như Lan đều ở trong phòng bệnh điều trị đặc biệt, cho nên khi tiếng ồn ào náo động quá lớn, Hạ Tưởng mới nghe được một chút.
Hạ Tưởng nghe được, Quý Như Lan đương nhiên không nghe thấy, cô ta còn đang trong hôn mê.
Cảnh tượng ngay lúc đó, Hạ Tưởng vẫn nhớ như in, lòng không thể quên.
Hiện tại Hạ Tưởng mới có thời gian nghiền ngẫm nhớ lại cảnh tượng phát sinh trong nháy mắt lúc đó, lại lần nữa nhớ tới, vẫn là tâm trạng kích động.
Quý Như Lan gây cho hắn quá nhiều kinh ngạc và cảm động.
Thực ra ngay từ đầu khi đầu Quý Như Lan gây khó khăn đối với hắn, hắn cũng đã suy đoán ra Quý Như Lan ngoài là tùy hứng mà làm, kỳ thực sau lưng ẩn dấu huyền cơ. Hắn chỉ biết thủ đoạn chính trị che giấu dưới sự điêu ngoa, vừa đanh đá chua ngoa lại vừa lưu tình, hơn nữa còn có thể tiến thối, nếu như Quý Như Lan quả thật là một người trù tính tỉ mỉ, như vậy Quý Như Lan thật đúng là một nữ chính trị gia
Vài lần lại đọ sức, hắn dần dần hiểu rõ một chút gì đó, phía sau Quý Như Lan càn quấy, thực ra cũng là mặc nhận của nhà họ Quý, tức là nói, nếu Quý Như Lan là đóng vai mặt trắng, như vậy đợi khi sự việc không thể cứu vãn, nhà họ Quý gia lại ra mặt, sẽ đóng vai mặt đỏ. Nói cách khác, Quý Như Lan thực ra vẫn là tảng đá được nhà họ Quý ném ra để hỏi đường
Tuy nhiên bởi vì cô ta xinh đẹp như hoa lại đa tài đa nghệ, sẽ không là tảng đá bình thường, mà là viên ngọc thạch.
Nhưng cho dù là một loại nào, bất kể cô có phải cam tâm tình nguyện xung phong ở phía trước hay không… Thành, là người có công, còn bại, là một người phụ nữ nhân có bản chất càn quấy như đã nói trên, cô đều là vật hy sinh.
Một phụ nữ xinh đẹp, lấy điêu ngoa và buông thả đến thủ đoạn chính trị, trừ khi là đàn ông mê sắc tâm nhược ví dụ như Trương Lực mới dính chưởng cô ta…Với kiến thức của Hạ Tưởng, viên đạn bọc đường rất khó có được hiệu quả.
Suy cho cùng Quý Như Lan là lúc nào ngầm nảy sinh tình cảm đối với hắn, Hạ Tưởng cũng không rõ. Vài lần vô tình cố ý trêu chọc, Quý Như Lan đáo để mạnh mẽ, vẻ mặt căng thẳng và kích động không thoát khỏi ánh mắt nhạy bén của hắn, làm cho hắn hiểu, thực ra Quý Như Lan là một người phụ nữ chưa từng trải qua tình yêu
Muốn nói hắn và Quý Như Lan chưa hề có một chút cảm tình, cũng là nói dối.
Bất cứ một người đàn ông bình thường nào, khi đối mặt gần với cơ thể xinh đẹp của người phụ nữ, đều khó tránh khỏi một chút rung động. Quý Như Lan tính tình như khoảng không u tối không biết đâu vào đâu, cùng với tính cách cô lúc nắng lúc mưa, thanh âm yêu kiều như liễu quyến rũ như rượu, là một người đàn ông đều sẽ động tâm hướng về.
Nhưng Hạ Tưởng quả thật lại cố ý rời xa Quý Như Lan, không chỉ bởi vì hắn không muốn gánh vác khoản nợ tình, thực sự hắn còn không thích kiểu hành động Quý Như Lan, bất kể cô đúng là bị người sai khiến, hay tự cho là mình khôn ngoan, hắn cũng không thích một người phụ nữ quá mức ham thích chính trị
Hạ Tưởng cho rằng, Quý Như Lan cho dù có chút cảm tình đối với hắn, cũng chỉ giới hạn trong mong muốn khao khát mà không được đòi hỏi. Như khi đàn ông thì một người phụ nữ thì có khao khát chinh phục vậy, Quý Như Lan cũng muốn làm cho hắn quỳ dưới váy cô ta, chỉ tiếc hắn cũng không thích.
Từ sau Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm, ngoại trừ Vệ Tấn, hắn với Cổ Ngọc, Nghiêm Tiểu Thì, với Phó Tiên Tiên lại động tình, lại yêu thương sâu sắc, cũng sẽ không còn cảm giác mối tình đầu. Nhưng khi Quý Như Lan dùng hết toàn bộ hơi sức trong cuộc đời đẩy hắn ngã xuống, khi muốn thay hắn đỡ bom, khi cô thốt ra lời nói thâm tình, trong nháy mắt nội tâm Hạ Tưởng rộng mở toàn bộ, bị lời nói thâm tình không than oán và ánh mắt làm việc nghĩa không cho phép chùn bước của Quý Như Lan kích trúng, trong lòng kích động lại là cái cảm giác mối tình dầu nồng đậm
Thực ra từ lúc trong viện truyền đến âm thanh khác thường, Hạ Tưởng đã muốn để Quý Như Lan chạy trốn từ cửa sau, cô ta lại khăng khăng không chịu, nói sao cũng muốn ở lại, còn nói nếu hắn sắp đặt xong mọi thứ rồi, thì cô theo hắn xem vở kịch hay. Lúc đó nói được rất là điềm tĩnh và tự tin, hắn thì cho rằng cô thực sự không sợ.
Tình thế khẩn cấp, Hạ Tưởng cũng không kịp phải khuyên cô ta đi, chỉ lo được mỗi việc để cô mặc áo chống đạn vào, thì đám người Tiêu Lương đã xông vào rồi.
Kết quả Tiêu Lương vừa lộ diện, Quý Như Lan liền lộ ra bộ mặt của cô bé con, sợ tới mức run rẩy, chui vào trong lòng hắn, không dám nhúc nhích nửa phần. Hạ Tưởng liền nghĩ cô thực sự sợ hãi, không ngờ vào lúc Lư Nghĩa động thủ bắn giết Tiêu Lương, thân mình cô ta bỗng nhiên không run nữa, nhưng cô và hắn ôm sát nhau, hương thơm ngọc ngà, xông thẳng vào mũi, khiến người đê mê, đồng thời… Cô im lặng ghé sát lỗ tai hắn, cuời hì hì, nhỏ giọng nói:
- Anh lại vừa bị lừa, em cố tình không đi giả vờ sợ hãi, sau đó anh mới có thể ôm chặt em.
Bao nhiêu lần Quý Như Lan cố tình trêu chọc và vô tình quyến rũ, Hạ Tưởng đều bất động, nhưng khi gặp phải đại dịch sống chết, cô lại dám mạo hiểm sự sống chết, chỉ vì muốn cùng hắn ôm một cái, cô là con ngốc hay là đáng yêu?
Nhưng Hạ Tưởng rõ ràng là nhìn thấy được trên mặt cô dào dạt ánh hào quang chỉ có cô gái trẻ yêu lần đầu mới có.
Tiếp đó, ngay trong lúc Lư Nghĩa và Lập Tống không ngừng cùng đám người Tiêu Lương đánh nhau, Quý Như Lan cũng không biết bị kích động hay là đứng trước bước đường cùng, càng có thể kích thích cô, khiến cô làm ra việc mà ngày thường không dám thử, cô liên miên nói liền mấy câu.
- Em thực sự, thực sự, thực sự thích anh rồi. Vốn không nên thích anh, nhưng em lại không kìm nổi.
- Anh cũng không ngốc, tại sao chưa từng nghe một câu… Một cô bé liên tục gây khó dễ cho một cậu bé, là bởi vì cô bé ấy thích cậu bé đó. Một người phụ nữ luôn làm khó một người đàn ông… Là bởi vì cô ta đã yêu người đó rồi.
Cũng chính là bởi vì Quý Như Lan dốc bầu tâm sự với hơi thở như lan và cái ôm tha thiết thùy mị, khiến cho Hạ Tưởng nhất thời phân tâm, bị sự quyến rũ của cô ta làm mê muội, và nhất thời tâm loạn, nên thời khắc cuối cùng không kịp tránh một kích trí mạng của Tiêu Lương.
Hạ Tưởng lưu lại chờ đợi Tiêu Lương, là bởi vì hắn biết rõ, chỉ có lấy trí lực, mới có thể khiến Tiêu Lương chính miệng thừa nhận hành vi phạm tội của Ngô Hiểu Dương, nếu không cho dù là trận quyết đấu của Mộc Phong và Mạnh Tán, hay là Tiêu Lương đánh lén hắn, đều có thể bị Ngô Hiểu Dương lấy ân oán cá nhân mà che giấu cho qua, sau khi sự việc xảy ra muốn từ trong quân đội điều tra rõ ràng chân tướng, khó như lên trời.
Hắn dự đoán là chính xác, hắn ở lại cũng thực sự đạt tới hiệu quả mong đợi, nhưng Quý Như Lan bởi vì muốn thổ lộ hết tình cảm với hắn, phải trả cái giá thê thảm
Vào một khắc Tiêu Lương bổ nhào tới, Hạ Tưởng vốn định đẩy Quý Như Lan ra, đỡ thay cô, thời khắc khẩn cấp, đàn ông bảo vệ phụ nữ là trách nhiệm thiêng liêng. Nhưng Quý Như Lan cứ ôm lấy hắn không buông, không phải bởi vì sợ hãi, mà là bởi vì dứt khoát.
Bên trong ánh mắt của cô toát ra sự dứt khoát kiên quyết làm cho Hạ Tưởng áy náy tim đập dồn, vẻ mặt cô dứt khoát khiến Hạ Tưởng ảm đạm thất thần, Quý Như Lan luyện qua yoga, tuy rằng sức lực cô không bằng Hạ Tưởng, nhưng so với thân thể Hạ Tưởng thì dẻo dai hơn, cô cuốn lấy thân thể Hạ Tưởng, hơi ra sức, dưới chân Hạ Tưởng trợt một cái, đã bị cô đẩy té ngã xuống đất.
Mà cô, lại vừa đúng nằm đè lên trên người hắn.
Trong nháy mắt bom bùng nổ, Hạ Tưởng và Quý Như Lan bốn mắt nhìn nhau, chăm chú nhìn vào trong ánh mắt Quý Như Lan sáng lên như sao sớm sáng ngời, như bông hoa đẹp nhất đang nở ra, nhưng… Chỉ nở trong phút chốc!
Hạ Tưởng thậm chí tinh tường đến nỗi nhìn thấy làn sóng xung kích khi nổ làm bay cả một góc bàn gỗ thật, bay thẳng tới va vào lưng sau của Quý Như Lan. Ánh mắt sáng ngời của Quý Như Lan trong nháy mắt tối xầm, giống như một ánh sao băng lóe lên, chỉ lướt qua rồi mất hút. Khi thần sắc trên mặt cô chẳng mấy chốc biến mất không thấy nữa, một ngụm máu tươi phun ra, Hạ Tưởng cảm thấy trước mắt một màu máu đỏ tươi.
Sau đó… Tất cả đều trở về sự tĩnh lặng.
…
Có lẽ cảm giác tốt đẹp nhất chỉ hiện hữu trong một cái chớp mắt, Hạ Tưởng lúc này đang nằm ở phía trên giường bệnh, biết được tính mạng Quý Như Lan cũng không lo ngại, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh, hắn chỉ có thể nhớ lại tất cả mọi việc phát sinh lúc ấy, cũng không dám nghĩ Quý Như Lan có thể tỉnh lại hay không.
Hắn đã từng cứu Cổ Ngọc, cứu Phó Tiên Tiên, đã cứu rất nhiều người, thế nhưng lần đầu tiên được một người điêu ngoa tùy hứng lại yêu hắn như mạng sống mình cứu mạng. Khi cô không chút do dự dùng sinh mạng quý báu chứng minh tình yêu trong đời cô, thì tất cả kiêu ngạo tất cả kiên trì trong Hạ Tưởng cũng trong phút chốc suy sụp hoàn toàn. Vô tình chưa chắc hào kiệt thật sự, tình yêu trong đời của Quý Như Lan, đáng để hắn phải rơi lệ, đáng để hắn vĩnh viễn khắc ghi tình nghĩa sâu nặng của cô. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hy vọng cô có thể sớm tỉnh lại, mọi thứ mạnh khỏe, Hạ Tưởng thu hồi suy nghĩ, hơi thở dài một tiếng. Thực ra Quý Như Lan vẫn rất ngốc, ngay lúc đó cô không nói nhiều với hắn như vậy, không tùy hứng như thế, cô sẽ không phải bị thương. Chỉ có điều tùy hứng là cá tính của cô, cũng là điểm cô khác với mọi người…
Âm thanh ồn ào bên ngoài càng ngày càng vang, Hạ Tưởng còn chưa mở miệng, Đường Thiên Vân liền đẩy cửa đi vào, vội vàng nói:
- Phó Bí thư Hạ, quân khu Dương Thành xuất động hơn mười người sĩ quan cấp cao, dẫn dắt mấy chục binh sĩ, xông vào bệnh viện, hét lớn muốn đòi lại công bằng.
Hạ Tưởng trong nháy lửa giận bùng cháy, được, có một số người đối với hắn thực sự là tốt không thể tốt hơn, gấp rút đến độ không đợi được đến ngày mai hắn tới Bắc Kinh, cứ nhất quyết giải quyết hắn ngay bây giờ
Chợt nghe bên ngoài truyền đến vài âm thanh đấm đá lẫn nhau, Lư Nghĩa và Lập Tống đã động thủ!
Nhanh thật, đã tới gần cửa phòng bệnh, quân nhân đúng là quân nhân, bản lĩnh bảo vệ quốc gia không biết có hay không, bản lĩnh họp chúng gây sự đúng là không nhỏ, cảnh sát không dám quản, cảnh sát có vũ trang không thể trêu vào, hay cho câu quân đội nhân dân
- Hạ Tưởng, hôm nay anh không giải thích rõ, anh đừng mong yên tĩnh.
- Đừng nằm ở trên giường giả chết, chúng ta tới thay tư lệnh Ngô đòi lại công bằng.
- Trừng phạt nghiêm khắc hung thủ giết người!
- Hạ Tưởng, mau ra đây!
Hạ Tưởng cười lạnh lùng, ra hiệu mắt với Đường Thiên Vân, Đường Thiên Vân hiểu ý, lập tức lặng yên không một tiếng động từ cửa bên hông đi ra ngoài, sau đó, âm thầm đi hành động
Chăm sóc Hạ Tưởng chính là một cô y tá mặt tròn mắt to, khi cười còn có hai má lúm đồng tiền, lúc này sợ tới mức toàn thân run rẩy, bụm mặt trốn sang một bên. Hạ Tưởng duỗi tay ra về phía cô:
- Tiểu Băng, đùng sợ, đỡ tôi đứng dậy.
Y tá Tiểu Băng chậm rãi xê dịch lại:
- Phó, phó Bí thư Hạ, người bên ngoài rất dữ tợn, có lẽ không nên đi ra ngoài.
- Phải đi ra ngoài, không thể làm rùa đen rút đầu, đúng không? Đàn ông làm việc phải có trách nhiệm.
- Nhưng mà, tôi không phải là đàn ông…
Hạ Tưởng bị chọc cười:
- Cô đỡ tôi đi ra ngoài, bọn họ sẽ không động vào cô đâu, bọn họ đến là kiếm chuyện với tôi.
- Kiếm chuyện với cậu, chính là kiếm chuyện với tôi, chính là kiếm chuyện với nhà họ Quý, tôi muốn nhìn xem, mười mấy Thiếu tướng, Đại tá, có dám quấy rối trước mặt nhà họ Quý không?
Quý Trường Hạnh nghiêm giọng, bước chân kiên quyết, mặc dù tóc hoa râm đầy đầu, dáng người cũng không cao to, nhưng khí thế ưỡn ngực hiên ngang, cả đời trải qua nhiều kinh nghiệm sóng gió, vẫn như xưa làm người ta không dám khinh thị nửa phần.
- Ai muốn đi vào phòng này, trừ khi bước qua người của tôi!
Quý Trường Hạnh luôn ôn hòa, nay rõ ràng đã giận giữ.