Mấy ngày nay Diệp Thiên Nam ở Bắc Kinh rất hài lòng.
Hài lòng, là bởi vì rất nhiều việc đã dần hạ màn, tuy là Hạ Tưởng thắng lợi, y cũng xem thành thắng lợi của y, liền cảm thấy hết giận, cũng rất vui mừng.
Nếu Diệp Thiên Nam nghĩ sâu xa hơn, có lẽ sẽ giật mình vì sự thay đổi của y. Đã từng rất lâu, y xem Hạ Tưởng là đối thủ lớn nhất, sau đó thất bại trong tay Hạ Tưởng, lại xem Hạ Tưởng là kẻ thù lớn nhất.
Nhưng sau khi đến Lĩnh Nam không lâu, y liền dần dần đứng về phe Hạ Tưởng --- đương nhiên cũng vì Thủ tướng đã trọng dụng Hạ Tưởng, cũng có nguyên nhân vì y muốn mở cục diện ở Lĩnh Nam, không thể rời xa được sự giúp đỡ của Hạ Tưởng --- hơn nữa y cũng rất vui mừng vì trong quá trình đó, y cảm nhận được sự vui vẻ khi hợp tác với Hạ Tưởng.
Đối với đối thủ, có thể Hạ Tưởng ra tay tàn độc, nhưng đối với đồng minh, lại rất trân trọng. Diệp Thiên Nam là người thông minh, sau khi xem xét thời thế, liền nhận ra Hạ Tưởng có ý đồ đem y vào tổ chức chính trị, còn y cùng với việc Thủ tướng xuống đài mà cũng mất đi trợ lực lớn nhất.
Đương nhiên, với cách làm người và lập trường chính trị của Diệp Thiên Nam, không có khả năng hoàn toàn dựa vào Hạ Tưởng. Nhưng dựa vào Hạ Tưởng một cách thích hợp để đổi lấy không gian chính trị, đối với y mà nói cũng là một cơ hội lớn.
Nhất là khi Hạ Tưởng nhắc đến tên Giang Cương, Diệp Thiên Nam liền lập tức điều tra được rõ ràng về sự kiện Giang An, trong lòng lập tức hiểu rõ chủ ý của Hạ Tưởng đối với y!
Mặc dù Diệp Thiên Nam không biết sức mạnh lớn nhất trong lực lượng tổ chức chính trị của Hạ Tưởng là ai. Nhưng y lại rất tự tin, nếu y tham gia vào phe của Hạ Tưởng, sẽ chiếm một vị trí rất rõ ràng trong tổ chức chính trị của Hạ Tưởng.
Diệp Thiên Nam liền loan tin đồn, cố ý để tin đồn lọt vào tai Giang Cương, để Giang Cương tin rằng chỉ có thể thông qua y ra mặt, mới có thể thuận lợi giải quyết được rắc rối của sự kiện Giang An.
Quả nhiên Giang Cương bị dính bẫy, lập tức cho người liên lạc với Diệp Thiên Nam, đề xuất việc mời Diệp Thiên Nam ăn cơm. Trong kỳ đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc, dù sao Diệp Thiên Nam cũng không nhiều việc, liền vui vẻ đi ăn cơm.
Cùng ăn uống với Giang Cương thì không cần phải nói nữa, thành ý của Giang Cương cũng khiến Diệp Thiên Nam thỏa mãn, suýt chút nữa không cầm được, sau đó phải nhẫn nhịn lắm mới không nhận quà lễ hậu hĩnh của Giang Cương. Y cũng biết, bây giờ là sự khảo nghiệm của Hạ Tưởng đối với y, nếu như ngay ngày đầu tiên đã không qua nổi cửa ải, y đừng nói sau này không có tiền đồ, có lẽ ngay cả chức vụ Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng không giữ nổi.
Sau đó, Diệp Thiên Nam liền báo cáo hàm súc với Hạ Tưởng về quá trình sự việc, xin chỉ thị của Hạ Tưởng về việc phải làm thế nào để lợi dụng sự kiện Giang An.
Hạ Tưởng lại không trả lời trực diện, chỉ nói một câu đầy thâm ý:
- Thiên Nam, sự việc do anh toàn quyền xử lý, tôi tin tưởng anh.
Phó bí thư Hạ có ý gì? Diệp Thiên Nam ngồi cả nửa ngày để suy đoán ý tứ của Hạ Tưởng, cuối cùng đột nhiên đoán ra được cái gì đó, cười ha hả, lại gọi điện cho Giang Cương.
Chỉ một cuộc điện thoại của Diệp Thiên Nam, Giang Cương vừa gọi liền đến, không đến không được. Giang An bị giam được mấy ngày rồi, những mối quan hệ của lão đều được tận dụng hết rồi, chỉ riêng tiền quà cũng mất đến chục triệu, nhưng người vẫn chưa được thả ra. Lão còn tìm đến Lôi Trị Học mấy lần, kết quả sau hai lần, Lôi Trị Học liền mất hết kiên nhẫn để lão đứng ngoài cửa.
Nghĩ lại cũng đúng, Hạ Tưởng thả Lôi Tiểu Minh rồi, Lôi Trị Học hà tất phải quan tâm chuyện ôm đồm việc đi cứu Giang An? Giang Cương biết rõ thủ đoạn xử lý riêng lẻ của Hạ Tưởng, mới cố ý thả Lôi Tiểu Minh mà giam Giang An, thật ra là vì muốn tăng thêm hiềm khích giữa lão và Lôi Trị Học.
Bây giờ Diệp Thiên Nam trở thành phao cứu hộ cuối cùng của lão, lão xem lời nói của Diệp Thiên Nam là thánh chỉ.
Diệp Thiên Nam không hổ là Diệp Thiên Nam, y quả thật biết lĩnh hội ý đồ của Hạ Tưởng, hơn nữa còn lĩnh hội được hoàn toàn, trực tiếp mở miệng hỏi năm phầm trăm cổ phần của Giang Cương!
Giang Cương được xưng là người giàu nhất tỉnh Tây, nghe nói tài sản đứng tên đã vượt con số 10 tỷ nhân dân tệ. Nhưng Giang Cương không những tham gia vào sản nghiệp than mỏ, bên dưới còn có mấy nhà máy quặng sắt, thép. Những người bên ngoài đánh giá về tài sản của lão, so với tài sản thật sự của lão, hoàn toàn không trùng khớp. Diệp Thiên Nam tính một cách chi li, tài sản cá nhân của Giang Cương vượt qua con số 30 tỷ!
Năm phần trăm cổ phần, chỉ tính theo con số 10 tỷ công bố ra bên ngoài, cũng có giá thị trường là năm trăm triệu… Quả thực Diệp Thiên Nam hét giá không nhỏ, quả thực quá lớn rồi. Nếu để Hạ Tưởng biết Diệp Thiên Nam dám hét giá lớn như vậy, hắn cũng không biết nên cảm thấy may mắn vì đã tìm đúng người, hay nên cảm thấy bất đắc dĩ vì Diệp Thiên Nam còn âm hiểm và lớn gan hơn so với tưởng tượng của hắn.
Tuy nhiên cũng đừng nói, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Diệp Thiên Nam vẫn ăn đứt Giang Cương, tuy y và Giang Cương vừa mới gặp mặt, nhưng với ánh mắt tinh nhạy, y đã phát hiện được điểm yếu của Giang Cương, vì vậy nên y mới mặt không đổi sắc mà đưa ra điều kiện này.
Không ngoài dự liệu của Diệp Thiên Nam, Giang Cương chỉ hơi chần chừ, rồi… đồng ý.
…
- Thật ra tôi vẫn hy vọng cậu có thể yên ổn ở Bắc Kinh một thời gian.
Ngô Tài Dương cười, phủ định suy đoán của Hạ Tưởng,
- E rằng cũng không phải Hắc Liêu phương Bắc, cũng không phải tỉnh Sở ở phía Nam, nơi xa xôi ở Tây Bắc, rất thích hợp cho việc rèn luyện con người.
- Tài Dương, Tây Bắc quá xa xôi.
Ông cụ Ngô vẫn không nói gì, có lẽ thật sự không vui vì việc Hạ Tưởng qua gần gũi với lão Trịnh, lão Quý, nhưng cũng không có những biểu hiện quá rõ ràng, bây giờ đột nhiên lại lên tiếng,
- Tốt nhất đừng đi quá phạm vi cách Bắc Kinh 1000km, cũng tiện cho việc Hạ Tưởng có thể về Bắc Kinh bất cứ lúc nào. Trước nhiệm kỳ mới, không dám nói nhất định sẽ sóng yên biển lặng.
- Cách nghĩ không tồi, nhưng bây giờ, ngoài Bắc Kinh có vị trí thích hợp ra, những tỉnh thành lân cận, đều không có ghế trống.
Trong vấn đề hướng đi tiếp theo của Hạ Tưởng, Ngô Tài Dương và ông cụ Ngô có ý kiến bất đồng. Ngô Tài Dương cho rằng Hạ Tưởng nếu không thể ở lại Bắc Kinh, không bằng dứt khoát đến vùng xa xôi, giống như Ngô Tài Giang vậy, im lặng một thời gian.
Ông cụ Ngô lại không muốn cho Hạ Tưởng đi xa, không thể giữ Hạ Tưởng ở lại Bắc Kinh, lại không thể đi tỉnh Yến, thì hy vọng Hạ Tưởng có thể đến một nơi càng gần Bắc Kinh càng tốt. Tuy tỉnh Hắc Liêu gần, nhưng cha vợ vừa đi, con rể liền đến, rất dễ bị người ta dị nghị. Hơn nữa tỉnh Hắc Liêu từ sau khi Tào Vĩnh Quốc xuống chức, đã bị phe phản đối nắm vị trí Bí thư và Chủ tịch tỉnh rồi.
Ngô Tài Dương cho rằng ông cụ Ngô làm vậy không phải suy nghĩ cho cục diện chính trị, mà là sự phán đoán xuất phát từ sự yêu quý Hạ Tưởng. Người già rồi, rất dễ xử lý sự việc theo cảm tính.
Tuy nhiên sự việc sau này lại chứng minh cho tầm nhìn xa của ông cụ, cũng khiến Ngô Tài Dương kinh ngạc hơn vì ánh mắt nhìn đời của ông cụ, quả nhiên rất hơn người!
Lần thăng chức này của Hạ Tưởng --- thăng chức có nghĩa là điều động, Bí thư và Chủ tịch tỉnh Lĩnh Nam không thể điều động, Hạ Tưởng lên chức chính nhất định cũng phải là Trưởn ban hoặc Chủ tịch tỉnh, rời Lĩnh Nam là điều khó tránh khỏi --- có một hiện tượng khiến người ta phải suy nghĩ là, bốn nhà thế lực gia tộc lớn nỗ lực thúc đẩy, lão Cổ tích cực nhúng tay, nhà họ Quý và nhà họ Trịnh cũng âm thầm đứng sau thúc đẩy. Các ông cụ đều tán thành, ngay cả Thủ tướng cũng tỏ vẻ đồng ý cho Hạ Tưởng trở thành cán bộ cấp cao cấp Bộ trưởng trẻ tuổi nhất trong nước, nhưng người quan trọng nhất, lại vẫn chưa tỏ thái độ rõ ràng.
Đừng nói tỏ thái độ, thậm chí là luôn duy trì thái độ im lặng đối với việc này.
Đúng vậy, là Tổng bí thư.
Nên nói là, Tổng bí thư không ngăn cản Hạ Tưởng lên chính bộ, chắc chắn cũng là thái độ im lặng mặc nhận. Cũng bởi vì các phe đều cho rằng Tổng bí thư nhất định sẽ ủng hộ Hạ Tưởng lên chính bộ, dù sao nói ra Hạ Tưởng không những là người Tổng bí thư yêu quý, mà sự việc cũng có liên quan đến việc Tổng bí thư đối với sự phát triển lâu dài của Quan Viễn Khúc và Cổ Thu Thật. Hơn nữa cũng nhờ có sự thúc đẩy của Hạ Tưởng, Tổng bí thư mới tiến thêm được một bước trong việc nắm quyền lực phía quân đội trong tay.
Cho nên sự im lặng của Tổng bí thư mới khiến người khác suy nghĩ, đồng thời còn khá cân nhắc.
…
Bắc Kinh sau kỳ đại hội, cùng với việc các đại biểu các nơi rời đi, dần dần khôi phục lại sự yên tĩnh thường ngày. Nhưng trong sự yên tĩnh đó, lại có rất nhiều sóng ngầm, đang nổi lên thành một vòng tấn công.
Đoàn đại biểu Lĩnh Nam đã quay về Dương Thành, Hạ Tưởng và Diệp Thiên Nam không trở về cùng đoàn.
Trong căn phòng được dùng riêng cho Liên Nhược Hạm ở nhà họ Ngô, Hạ Tưởng lặng lẽ nhìn Liên Nhược Hạm ngủ. Hắn không buồn ngủ lắm, mặc dù vừa rồi Liên Nhược Hạm đòi hỏi điên cuồng.
Tuổi ba mươi như bốn mươi con hổ, phụ nữ đến độ tuổi nhất định, cũng biết dọa người. Cũng may hắn đã quen với việc Liên Nhược Hạm khi thì thục nữ khi thì điên cuồng. Thấy khuôn mặt Liên Nhược Hạm vẫn trắng nõn mượt mà, không thấy vết tích của năm tháng, mà sau khi sinh được hai đứa con, thân hình của cô vẫn vô cùng xinh đẹp, cũng khiến hắn rất thích thú.
Liên Nhược Hạm chính là một trong những của cải lớn nhất trong đời hắn. Từ lúc quen biết ở huyện Bá cho đến hôm nay, vẫn luôn đi bên cạnh hắn. Nếu nói Tào Thù Lê là người vợ hiền trong nhà của hắn, thì Liên Nhược Hạm chính là người vợ hiền bên ngoài của hắn.
Mặc dù nói ra, cách nói người vợ hiền bên ngoài có vẻ gượng ép, nhưng Liên Nhược Hạm không những là người lãnh đạo thực tế trong tổ chức kinh tế của hắn, mà còn là một cổ đông lớn nhất và có thực lực nhất trong tập đoàn tài chính kinh tế. Cũng chính vì nguồn tài chính hùng hậu của Liên Nhược Hạm, mới khiến Hạ Tưởng trong kế hoạch lâu dài, có ý định mượn sức mạnh kinh tế để ảnh hưởng thế cục chính trị.
Hơn nữa… điều khiến Hạ Tưởng dở khóc dở cười là, Liên Nhược Hạm còn có thế thống nhất hậu cung. Mặc dù bây giờ cô đã xây dựng được một quân đoàn phụ nữ, đem Vệ Tân, Cổ Ngọc thu nạp vào bên trong thì chưa tính, Tống Nhất Phàm gia nhập vào cũng xem như ham vui --- mà cô còn rất dã tâm, còn muốn Mai Hiểu Lâm, Nghiêm Tiểu Thì cũng nghe theo lời cô.
Tuy nhiên, Hạ Tưởng cũng cho rằng Liên Nhược Hạm có thể thực sự thống nhất được hậu cung, hơn nữa từ trước đến nay Hạ Tưởng cũng chưa từng có suy nghĩ xấu là thành lập hậu cung. Theo như hắn biết, Phó Tiên Tiên không thể chịu được việc bị người khác gò bó, Mai Hiểu Lâm thì không được, Nghiêm Tiểu Thì cũng không được. Tức là, ước mơ làm tướng trước mặt thiên hạ của Liên Nhược Hạm, cũng chỉ có thể thể hiện trước mặt Cổ Ngọc và Vệ Tân mà thôi.
Liên Nhược Hạm lúc này đang say giấc, bộ dạng ngủ ngon, rõ ràng đang mơ giấc mơ đẹp. Hạ Tưởng im lặng cười, trong nụ cười, còn có sự bất đắc dĩ vì việc Diệp Thiên Nam hiểu lầm lớn về hắn.
Là bất đắc dĩ, mà cũng buồn cười, không ngờ một lời nói của Diệp Thiên Nam liền nuốt trọn năm phần trăm cổ phần của Giang Cương. Không thể không thừa nhận, Diệp Thiên Nam là một nhân tài, quả thật rất có thủ đoạn trong việc lợi dụng khi người khác gặp nạn mà chiếm lợi. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyen360.com
Tuy Hạ Tưởng không tán thành cách làm của Diệp Thiên Nam lắm, nhưng cũng không có ý phản đối. Diệp Thiên nam cũng không có ý đồ nuốt riêng số cổ phần đó, mà là chuyển giao vào tay Nga Ni Trần!
Một cách làm thông minh, ngay cả Hạ Tưởng cũng âm thầm tán thưởng cách làm nhờ người này để lấy lòng người kia của Diệp Thiên Nam. Như vậy, liền mở ra một cánh cửa lớn cho việc Nga Ni Trần mở rộng sản nghiệp nguồn năng lượng ở tỉnh Tây.
Lại nghĩ đến một khả năng khác, suy nghĩ của Hạ Tưởng càng thêm rõ ràng. Thủ đoạn che lấp mâu thuẫn giữa hắn và Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tây Lôi Trí Học, tai họa ngầm của việc nảy sinh xung đột mới với người giàu có nhất tỉnh Tây Giang Cương, mà bước tiếp theo của hắn, rất có khả năng sẽ đến tỉnh Tây. Sự việc, thật sự rất thú vị.