Sau khi cuộc họp khẩn cấp của Thành ủy kết thúc, cuộc họp khẩn cấp của Tỉnh ủy mới bắt đầu tiếp đó. Tuy từ bên ngoài, cuộc họp Thành ủy và cuộc họp Tỉnh ủy không liên quan đến nhau, nhưng quan hệ thực tế bên trong, người có ý nhìn một cái là có thể nhìn ra được.
Hành động quyền mạnh và sự xung đột giữa điện lực địa phương tỉnh Tây và lưới điện quốc gia, hoàn toàn không phải là việc một phương diện. Lại vẫn có lãnh đạo tỉnh có trí tuệ chính trị nổi bật mẫn cảm phát hiện quan hệ bên trong không dễ phát giác-đều là một phần của kế hoạch lớn của Hạ Tưởng tạo thành.
Nhưng rốt cuộc các nút liên quan ở đâu? Thì chỉ biết một mà không biết hai.
Cuộc họp Tỉnh ủy vừa mở ra, Lôi Trị Học liền truyền đạt tinh thần chỉ thị của Phó thủ tướng Đại Phục Thịnh, đương nhiên chỉ là phần có thể công khai, phần không thể công khai, sẽ không tiết lộ.
Lôi Trị Học phát biểu xong, quyền phát ngôn giao cho Hạ Tưởng:
- Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Tây trên vấn đề điện lực địa phương tỉnh Tây và lưới điện quốc gia, lập trường là nhất quán, sau đây, mời đồng chí Hạ Tưởng phát biểu.
Vương Hướng Tiền đối với phát ngôn của Lôi Trị Học rất thất vọng, có thể nói, Lôi Trị Học không hề phát biểu bất ỳ ý kiến mang tính khuynh hướng nào về sự việc xung đột giữa điện lực địa phương tỉnh Tây và lưới điện quốc gia, đường đường là Bí thư Tỉnh ủy lại không có tinh thần chỉ thị? Đùa à, Bí thư Tỉnh ủy không có tinh thần chỉ thị còn là Bí thư Tỉnh ủy? Mọi việc đều để Chủ tịch tỉnh nói là xong, vẫn thật sự có nhân vật số một Tỉnh ủy bất lực như vậy sao?
Cái gì gọi là lập trường nhất quán? Căn bản là không có lập trường! Vương Hướng Tiền tức giận bất bình nghĩ, lại liên tưởng đến chuyện về việc giữa Lôi Trị Học và Hạ Tưởng có thể đạt được thỏa thuận bí mật gì đó mà Trần Hạo đã nói, y càng thất vọng vô cùng với Lôi Trị Học.
Lôi Trị Học quá vô trách nhiệm, vì cá nhân mình được vào cục, thà buông tay thế cục tốt đẹp của tỉnh Tây, để mặc Hạ Tưởng một mình quấy nhiễu tỉnh Tây long trời lở đất? Chẳng lẽ nói, tiền đồ và vận mệnh của một nhóm người vẫn luôn đi theo y, y đều vứt bỏ không màng?
Chỉ vì tiền đồ cá nhân mình mà đem vận mệnh tỉnh Tây trao đổi, đại Bí thư Lôi Trị Học, ông không cảm thấy ông quá không hợp tình người sao?
Đối với thỏa thuận bí mật gì đó giữa Lôi Trị Học và Hạ Tưởng, Vương Hướng Tiền vẫn chưa được biết. Tuy quan hệ giữa y và Trần Hạo gần đây ngày càng thân thiết, thông qua Trần Hạo, y gần như có thể đặt nhất cử nhất động của Lôi Trị Học trong tầm mắt. Nhưng Lôi Trị Học cũng không phải giao mọi việc cho Trần Hạo làm, rất nhiều bí mật, Trần Hạo cũng không rõ.
Trần Hạo cũng không phải không có đầu óc chính trị, cũng muốn cùng theo Lôi Trị Học, sau đó từng bước lên cao. Nhưng tham vọng quá nhiều, vừa tham tiền lại háo sắc, bị Vương Hướng Tiền nắm được nhược điểm. Vương Hướng Tiền thông minh ở chỗ, y từ từ mưu đồ, từng chút một lôi Trần Hạo xuống nước, khiến Trần Hạo không hề có tâm lý đề phòng.
Nhưng cũng chỉ có thể đẩy mạnh chút ít, muốn hoàn toàn làm rõ giữa Lôi Trị Học và Hạ Tưởng đã đạt được thỏa thuận bí mật gì, còn cần thời gian và sự kiên nhẫn, càng cần kỷ xảo chính trị hơn nữa. Vương Hướng Tiền cũng có dự cảm, từ biểu hiện gần đây của Lôi Trị Học cũng có thể bước đầu có được kết luận, e rằng Lôi Trị Học và Hạ Tưởng đã tìm kiếm một kiểu bắt tay hợp tác có hạn.
Hạ Tưởng lên tiếng, lời phát biểu của hắn đơn giản rõ ràng như trước kia:
- Phải thực hiện tinh thần chỉ thị của Phó thủ tướng Đại và tinh thần phát biểu của đồng chí Trị Học, đối với tình thế căng thẳng trước mắt của điện lực địa phương tỉnh Tây và lưới điện quốc gia, tôi bổ sung thêm ba điểm. Một là phải xuất phát từ thực tế tỉnh Tây, không thể mù quáng vì chú ý toàn cục mà làm những hy sinh không sát thực tế; Hai là, đồng chí Hướng Tiền gia tăng sức làm việc, mức độ lớn nhất cũng phải khiến đám người bao vây công kích lưới điện quốc gia tản đi, chỉ để lại vài đồng chí tiếp tục bàn bạc cách giải quyết vấn đề; Ba là, mời đồng chí Hướng Tiền chuyển lời cho người phụ trách Chi nhánh công ty lưới điện quốc gia tỉnh Tây, có khó khăn có điều kiện, có thể đến thẳng Ủy ban nhân dân tỉnh tìm tôi.
Lời của Hạ Tưởng, nhận được sự tán đồng của những người có mặt, thầm khen ngợi Chủ tịch tỉnh Hạ chống được áp lực của Nội các Chính phủ, không thỏa hiệp nửa phần với lưới điện quốc gia.
Vương Hướng Tiền cũng thầm không hiểu Hạ Tưởng muốn để sự việc xung đột đi theo chiều hướng nào? Nghe ý hắn, không những không có ý muốn nhượng bộ, thậm chí còn muốn tiếp tục thách thức quyền uy của lưới điện quốc gia, Hạ Tưởng có ý đồ gì?
Sao sự việc xung đột không khiến cho Hạ Tưởng đau đầu chút nào, ngược lại khiến hắn ý chí chiến đấu tăng vọt? Vương Hướng Tiền trái lại đau cả đầu, lẽ nào nói, cái hố của Giang Cương đào nhầm rồi?
Không hiểu cũng chịu, Hạ Tưởng dặn dò, Lôi Trị Học gật đầu ngầm đồng ý, không hề phát biểu ý kiến phản đối, Vương Hướng Tiền bắt buộc phục tùng vô điều kiện. Còn nữa, tinh thần chỉ thị của Hạ Tưởng cũng phù hợp nguyên tắc tối đa hóa lợi ích điện lực địa phương tỉnh Tây, hoàn toàn dựa trên xuất phát điểm vì điện lực địa phương tinh Tây, ai còn có thể nói gì nữa?
Một Chủ tịch tỉnh có thể chống được áp lực của Nội các Chính phủ, khiến lãnh đạo trung tầng Tỉnh ủy kính phục nhất. Dù rằng trong lòng lãnh đạo cao tầng Tỉnh ủy biết rõ hành động này của Hạ Tưởng là mạo hiểm chính trị, không cần thiết vì điện lực địa phương tỉnh Tây mà mạo hiểm đắc tội Phó thủ tướng Đại, suy xét từ xuất phát điểm quân tử phòng thân, và mềm mỏng là sách lược đầu tiên, tiếp theo, nghiêm túc xử lý người phụ trách điện lực địa phương tỉnh Tây, sau đó thông qua Nội các Chính phủ tỏ thiện ý với lưới điện quốc gia, là con đường giải quyết thứ hai. Tệ nhất cũng phải nhượng bộ, rút lui toàn bộ người bao vây công kích lưới điện quốc gia, để một vị Phó chủ tịch tỉnh ra mặt bảo đảm với lưới điện quốc gia sẽ không xảy ra việc kiểu như thế nữa.
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULLKhông ngờ, ba điểm ý kiến của Hạ Tưởng, không hề có chút ý nhượng bộ nào, bề ngoài là thực hiện tinh thần chỉ thị của Nội các Chính phủ, trên thực tế, căn bản là qua loa cho xong!
Thật không đơn giản, khá khen cho Chủ tịch tỉnh Hạ, dám bằng mặt không bằng lòng với chỉ thị của Đại Phục Thịnh, không sợ Phó thủ tướng Đại sau khi nắm giữ Nội các Chính phủ lại quay lại tính sổ! Hạ Tưởng còn trẻ, đường đi còn rất dài, cho dù là lực lượng hậu bị, cũng không thể hoàn toàn đắc tội bất kỳ đầu sỏ nào, nếu không, không có đường rút lui mà đi.
Huống hồ Hạ Tưởng bây giờ mới chỉ là Chủ tịch tỉnh, cho là hắn bước lên vị trí cao Bí thư Tỉnh ủy, thậm chí trở thành Ủy viên Bộ chính trị, cũng có khả năng bước hụt chân, ngã quỵ đầu.
Lôi Trị Học nghĩ như thế nào, mọi người không biết được, mọi người chỉ biết, Hạ Tưởng trong xử lý sự việc điện lực địa phương tỉnh Tây e là đã đi sai một bước. Tức là, nếu sự việc điện lực địa phương tỉnh Tây là có người ở đằng sau thúc đẩy, vậy thì bắt buộc phải nói, cái hố, đào rất thành công, Chủ tịch tỉnh Hạ sa hố rồi.
Vương Hướng Tiền ngẩn người một lát, nghĩ thông tình tiết trong đó, trong lòng thầm bật cười. Hạ Tưởng e là thật sự chôn tai họa ngầm cho chính mình, lẽ nào nói, mưu kế của Giang Cương thật sự thành công rồi?
Lôi Trị Học khẽ ho nhẹ một tiếng:
- Ba suy nghĩ của đồng chí Hạ Tưởng về sự việc xung đột giữa điện lực địa phương tỉnh Tây và lưới điện quốc gia, phù hợp tình trạng hiện tại, tôi không có ý kiến gì.
Y lại nhìn Hạ Tưởng một cái,
- Đồng chí Hạ Tưởng còn có gì muốn bổ sung nữa không?
Hạ Tưởng khẽ gật đầu:
- Cũng chỉ có một câu-điện lực địa phương tỉnh Tây là điện của nhân dân, hành động tranh thủ lợi ích chính đáng có lý có căn cứ, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân phải đưa ra thái độ, biện pháp mặt ngoài phải làm đầy đủ, sự ủng hộ sau lưng, cũng phải đưa ra sức mạnh.
Được lắm, chỉ thị của Phó thủ tướng Nội các Chính phủ Đại Phục Thịnh, bị thủ đoạn bằng mặt không bằng lòng của Hạ Tưởng chống lại, cũng không biết Đại Phục Thịnh sau khi biết, có giận tím mặt hay không?
Vương Hướng Tiền sau đó cười khẩy một hồi, Hạ Tưởng thật sự là một tên ngốc, tuy nhiên…Hạ Tưởng càng cứng rắn, y càng thích, dù sao thì cũng là tinh thần chỉ thị của Chủ tịch tỉnh Hạ, y phải thật sự thực hiện, sự việc càng làm lớn, cuối cùng không thể kết thúc, thì ảnh hướng đối với tiền đồ Chủ tịch tỉnh Hạ càng lớn.
Bắc Kinh.
Văn phòng Đại Phục Thịnh.
Cổ Thu Thật ngồi ở dưới, vẻ mặt cười như không cười:
- Bên tỉnh Tây, dường như thái độ không tích cực lắm…
Đại Phục Thịnh mỉm cười:
- Thái độ phía tỉnh Tây, nằm trong dự đoán của tôi. Chủ tịch tỉnh đương nhiệm lúc xử lý xung đột đầu tiên của điện lực địa phương và điện quốc gia, tuy rằng phong thái rất dồi dào, thái độ cũng rất tích cực chủ động, nhưng trên thực tế, sự việc cuối cùng vẫn không giải quyết được gì. Tỉnh Tây bề ngoài là nhượng bộ, tình hình thật sự là thế nào, ai mà không rõ?
Cổ Thu Thật cũng cười, y lần này đến nói chuyện với Đại Phục Thịnh, là đến thăm dò ẩn ý của Đại Phục Thịnh.
Tuy nói quan hệ giữa y và Đại Phục Thịnh không tồi, nhưng việc liên quan đến tiền đồ sau này của Hạ Tưởng, không thể không cẩn thận dè dặt.
Hạ Tưởng sau khi giữ chức Chủ tịch tỉnh tỉnh Tây, bước đi càng thêm vững vàng không nói, suy nghĩ cầm quyền còn sâu vào suy nghĩ Cổ Thu Thật. Kỳ vọng trong lòng của Cổ Thu Thật đối với Hạ Tưởng ngày càng cao, đặc biệt là sự việc Coca Cola, thể hiện rõ ràng hết sức Hạ Tưởng sau khi bước vào chính bộ, thành công từ ngồi Nam Cương ở Lĩnh Nam nhìn về phía Bắc, vừa chuyển mình đã ngồi ở tỉnh Tây nhìn lên đỉnh cao, ở nội địa mà nhìn khắp quốc gia đại sự.
Nhìn đỉnh cao đến lên đỉnh cao, tuy vẫn còn đoạn đường rất dài phải đi, nhưng ít nhất khiến Cổ Thu Thật trong lòng chắc chắn, làm thế nào bảo đảm Hạ Tưởng thuận lợi lên đỉnh cao, là việc lớn trước không thể chối từ bắt buộc phải hoàn thành trước khi hắn lên đến đỉnh.
- Nghe nói Hạ Tưởng còn có ý đối thoại trực tiếp với lưới điện quốc gia?
Cổ Thu Thật hỏi.
Đại Phục Thịnh khẽ gật đầu:
- Tôi nghĩ Hạ Tưởng muốn mượn chuyện này, hoàn thành một bố cục quan trọng ở tỉnh Tây. Tôi phối hợp với cậu ta một chút, hay là giải quyết việc chung, đứng ở độ cao Nội các Chính phủ tạo áp lực cho tỉnh Tây?
- Ha ha.
Cổ Thu Thật lắc đầu cười,
- Chỉ thị của Phó thủ tướng Đại đã nói rõ thái độ, Hạ Tưởng nghe tiếng đàn hiểu nhã ý, mới dám tỏ thái độ rõ ràng trên cuộc họp.
Bị Cổ Thu Thật vạch trần, Đại Phục Thịnh vẻ mặt nghiêm túc gật gật đầu:
- Tiến trình của lịch sử, luôn cần sự thúc đẩy của một vài sự kiện đặc biệt, càng cần sự lôi kéo của một vài nhân vật muốn vì thiên hạ trước. Hy vọng con đường của Hạ Tưởng ở tỉnh Tây, có thể nhờ vào sự việc điện lực, mà đi xa rộng hơn. Tuy nhiên, tôi vẫn lo lắng cậu ta sẽ kích động…
- Hạ Tưởng ở vị trí cấp Phó bộ tuy không lâu, nhưng cương vị trải nghiệm không ít, sóng gió trải qua người bình thường cũng không thể so với cậu ta. Theo tôi, Hạ Tưởng sẽ không kích động, cùng lắm sẽ có lúc nhất thời tình cảm mãnh liệt bùng cháy.
Sự bảo vệ Hạ Tưởng của Cổ Thu Thật, là sự rõ ràng trước nay chưa từng có.
Đại Phục Thịnh quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, mùa hè đã cận kề, y dường như tự nhủ một câu:
- Mong là vậy!
Cổ Thu Thật im lặng gật đầu, khoảng cách tới mùa thu ngày càng gần, trước kỳ họp thứ mười tám vào mùa thu, Hạ Tưởng rốt cuộc có thể mở ra một con đường trước nay chưa có ở tỉnh Tây không, sẽ liên quan đến cục diện chính trị của kỳ họp thứ mười tám cùng với hướng đi chính trị sau kỳ họp thứ mười tám!
Có thể nói, con đường khai thác tỉnh Tây của Hạ Tưởng có đi thuận lợi hay không, đối với bố cục chính trị tương lai trong nước, sẽ gây ra ảnh hưởng quan trọng và sâu xa.
… Trong lúc sự việc giữa điện lực địa phương tỉnh Tây và lưới điện quốc gia vẫn giằng co như cũ, không hề dịu đi bao nhiêu, chiến sự trên một chiến tuyến khác của tỉnh Tây, đột nhiên nổi lên biến cố.
Nhà họ Phó dưới sự tương trợ của Trần Diễm, một phát phá vỡ phòng tuyến của bảy tám doanh nghiệp than, như nước ngập Kim Sơn, khiến vô số người hoảng sợ kêu gào…sói đến rồi!