- Chủ tịch tỉnh Hạ! Lời của anh thì không công bằng rồi. Ông Edward nghi ngờ nhân quyền hiện nay của Trung Hoa Dân Quốc. Anh có thể đối chứng từ lịch sử và hiện tại mà nói khâm phục ông Edward. Mà không phải là né tránh không nói tới.
Đúng lúc Chung Dương xuất hiện. Câu nói đầu tiên là chỉ trích Hạ Tưởng không đúng.
Hạ Tưởng cũng không ngờ rằng Chung Dương lại nhảy ra làm vậy, hắn khẽ nhíu mày, sự nhẫn nại đối với Chung Dương đã tới cực điểm rồi. Chung Dương không những không cảm nhận được, còn ở trước mặt người ngoài phản đối cách nói của hắn, chính là biểu hiện không có trí tuệ chính trị. Nếu không đồng ý cách làm của hắn, có thể ngầm giao lưu. Thậm chí có thể đi tố cáo hắn. Nếu đưa hắn ra chất vấn ngay trước mặt Edward. Tương đương với việc khiến cho người ngoài nhìn vào mối bất hòa giữa nhân dân Trung Quốc, thì rõ ràng rất mất mặt. Chung Dương sao lại có trí tuệ thấp như vậy?
- "Đi mua tương"*? Có nghĩa là gì?
Edward đã bị Hạ Tưởng lôi cuốn vào. Hỏi han một cách kinh ngạc, cũng không để ý tới sự xuất hiện của Chung Dương. Đối với hoàn cảnh chính trị nước ngoài mà nói, vốn dĩ không thể lý giải được Ủy ban Kế hoạch và Phát triển là tổ chức gì. Đối với Chung Dương, Edward cũng không quan biết, cũng không có hứng thú quen biết.
*Đây là một từ lóng chỉ sự lạnh nhạt thờ ơ, không quan tâm đến việc xung quanh, chỉ tiện đường đi ngang qua, người ngoài cuộc.
Không biết "Đi mua tương" là gì mà còn muốn ngồi đây bàn luận về mấy vấn đề nhân quyền. Căn bản như là ngắm hoa trong sương. Có bao nhiêu người được gọi là bạn bè quốc tế không hiểu hiện trạng Trung Quốc, họ đều bức thiết hi vọng Trung Quốc cải cách một cách triệt để, hi vọng Trung Quốc dân chủ. Thật ra chẳng qua chỉ là hy vọng nhất thời mà thôi.
Hạ Tưởng cũng chỉ là gật đầu với Chung Dương một cái thôi. Cũng không tiếp lời của y, liền trả lời vấn đề của Edward:
- Ở thành phố phía Nam của Trung Quốc, khi đài truyền hình đang phỏng vấn quần chúng, mời họ nói về nhận định đối với sự việc chấn động vừa qua. Kết quả là một người nông dân quần đùi dép lê rất phản cảm với sự việc này, nói một cách không kiên nhẫn: "Tôi chỉ là đi mua tương. Chuyện chấn động gì đó, có gì liên quan tới tôi chứ?"
Edward ngẩn cả người ra. Rõ ràng không thể giải thích hàm ý sâu xa mà Hạ Tưởng muốn biểu đạt.
Trên thực tế khi rất nhiều thế lực nước ngoài cùng quấy rối chỉ trích vấn đề quyền con người tồn tại trong nước, đều là xuất phát từ yêu cầu chính trị. Trung Quốc có quan tâm tới quyền bầu cử và quyền được bầu cử của những tầng lớp thấp hèn ở những nơi xa xôi không? Nếu nói là quan tâm, cũng phải quan tâm tới vấn đề cơm ăn áo mặc và ấm no cơ bản. Làm sao từ trước tới giờ không thấy nước Mỹ và Trung Quốc quan tâm tới vấn đề giúp đỡ người nghèo.
Tách rời quyền sinh tồn của con người, thì là việc vô nghĩa.
Giống vậy, tách rời việc đề cao quyền làm chủ của nhân dân, cũng giống như nói khoác.
Chẳng qua lấy tư duy của người Âu Mỹ không thể giải thích được những điều Triệu Bản Sơn dự đoán lung tung, cũng không thể lý giải hàm nghĩa chính xác của "Đi mua tương". Hạ Tưởng chỉ miễn cưỡng khai sáng cho Edward:
- Thực trạng tồn tại ở Trung Quốc chính là, tôi cùng dân chúng nói về nhân quyền, dân chúng thì muốn sinh tồn. Chờ anh giải quyết vấn đề ấm no của dân chúng, thì sẽ thu hút bọn họ quan tâm tới đại sự. Trong nhà họ đang luộc thịt, phải nhanh nhanh đi mua tương. Đối với vấn đề nhân quyền to lớn hằng ngày treo bên miệng các ông, đối với nhân dân Trung Quốc mà nói, không quan trọng bằng việc di8 mua tương cho nhà, cũng không bằng lợi ích thực tế của việc trứng gà giảm vài đồng lẻ. Muốn chỉ trích vấn đề nhân quyền của Trung Quốc, ngài Edward! Ngài sống ở Trung Quốc thêm mười năm tám năm mới có thể có quyền lên tiếng.
- Không tin anh có thể tới đường lớn chặn một người, cùng anh ta bàn luận về hiện trạng nhân quyền của Trung Quốc. Hơn một nửa trong số đó có thể trả lời, nhân quyền ư? Nhân quyền có thể xem như là cơm ăn!
Hạ Tưởng cười thoải mái:
- Tôi không phủ nhận là tình trạng vấn đề nhân quyền ở Trung Quốc thực sự có chút vấn đề như vậy. Không phải là quốc gia không cố gắng cải thiện, mà là sự tiến bộ của nhân quyền ở Trung Quốc, vẫn còn cần một giai đoạn dài. Trung Quốc có một câu ngạn ngữ nói "đứng nói chuyện không đau lưng". Hy vọng sau này khi nước Anh và Trung Quốc lại nói về nhân quyền, trước tiên xin bồi thường tổn thất to lớn cho Trung Quốc do tám đội quân Liên Minh Quốc tế xâm chiếm Trung Quốc tạo thành. Lại thử tính thời kỳ thực dân Anh cướp đoạt bao nhiêu vàng bạc châu báu, sau đó lại cùng nhau ngồi bàn bạc một chút về nhân quyền mới được tốt hơn chút. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Edward cuối cùng mặt đỏ lên, xấu hổ không nói được lên lời. Hạ Tưởng là cán bộ Trung Quốc sắc bén nhất xảo quyệt nhất mà ông ta gặp được trong cuộc đời ngoại giao. Không những đối với vấn đề nhân quyền một bước cũng không nhường, hơn nữa giải thích rõ ràng cũng là có ý nghĩa mới. Không giống những cán bộ ông ta từng gặp trước kia, khi trả lời vấn đề nhạy cảm, hoặc là giở giọng quan trả bài, hoặc là cố bắt bí mà nói ông ta
Chưa bao giờ có người giống Hạ Tưởng. Không những phản kích sắc bén, mà còn bình tĩnh đối đáp, hơn nữa không thừa nhận thiếu sót, nhìn thẳng vào khuyết điểm, suy nghĩ tới tương lai, đồng thời còn nhẹ nhàng châm biếm nước Anh nói bóng nói gió nước Mỹ.
Phải nói, lần thăm dò này kết thúc thất bại.
Không! Cũng không thể nói là thất bại. Sự thăm dò của ông ta cũng coi như thành công. Ít nhất có thể đưa ra kết luận rõ ràng nếu Hạ Tưởng đảm nhiệm vị trí người lãnh đạo quốc gia Trung Quốc. Chính sách đối ngoại nhất định càng thêm cứng rắn. Ngoại trừ cứng rắn, mạnh mẽ ra, Hạ Tưởng có lòng dám thử có cái nhìn sâu sắc có quyết đoán, có thể trở thành nhà lãnh đạo Trung Quốc không dễ tiếp cận với Âu Mĩ nhất!
Edward không cam chịu thất bại. Y luôn quen với chiếm ưu thế trước mặt cán bộ Trung Quốc. Hôm nay vốn định thử thăm dò Hạ Tưởng, muốn thử xem Chủ tịch tỉnh trẻ tuổi nhất Trung Quốc đang chấn động lớn ở Âu Mĩ có phải là sóng vỗ vô danh không. Không ngờ lại bị Hạ Tưởng vặn lại tới mức không trả lời được, không khỏi vừa tức vừa giận. Vẻ sáng ngời của ánh mắt lướt qua, thì phát hiện ra Chung Dương đang đứng ở một bên xấu hổ, thì lại nghĩ ra một kế sách.
Người Trung Quốc rất thích đấu tranh nội bộ. Nếu y nói không lại được Hạ Tưởng, vừa mới nghe giọng điệu của Chung Dương có vẻ rất có thành kiến. Y liền nhìn Chung Dương một cách thích thú, nói:
- Mời ngài Chung Dương ngồi. Vừa mới nghe thấy giọng điệu của anh. Dường như anh cũng có điều muốn nói. Tôi nguyện nghe theo cao kiến của ngài Chung Dương.
Chung Dương vừa rồi cố nói lời lẽ kinh người, chính là muốn thu hút sự chú ý của Hạ Tưởng và Edward. Y cũng biết Edward là ai, cũng biết rõ tầm quan trọng của Edward trong sự vụ ngoại giao ở nước Anh, không ngờ Hạ Tưởng rõ ràng không xem y ra gì. Ngay cả Edward cũng không lạnh không nhạt với y, khiến y vô cùng khó chịu. Đi cũng không được, ngồi cũng không xong.
Chung Dương lại không suy nghĩ thân phận của y vốn là rất khó xử. Ủy Ban Kế hoạch và Phát triển là sản phẩm đặc sắc của Trung Quốc. Ở nước ngoài không có cơ quan tương ứng, cũng vốn không có cán bộ có cấp bậc tương ứng cùng y nói chuyện thực sự là không thể bình thường. Y đi cùng Đại Phục Thịnh ra nước ngoài, thực sự ngoại trừ bố trí lộ mặt một chút ở tổng bộ Volvo, khi Đại Phục Thịnh bày tỏ thái độ ủng hộ Volvo ở Trung Quốc, bày tỏ Ủy ban Kế hoạch và phát triển ủng hộ sự hợp tác đối với Geely và Volvo, thời gian còn lại, chỉ là đi theo.
Đi theo… Nói thông thường, là một lần có phước được xuất ngoại du lịch
Nếu không phải giữa Hạ Tưởng và y đã xảy ra bất hòa nho nhỏ, nhận được khoản công quỹ cho lần du lịch nước ngoài cũng khá. Nhưng hết lần này tới lần khác Hạ Tưởng làm y chướng mắt, khiến trong lòng y vốn dĩ thoải mái thả lỏng bi giảm mạnh.
Hiện tại tốt rồi, cơ hội đã tới, y phải cho Hạ Tưởng một bài học.
Thử nghe lời Hạ Tưởng nói là cái gì thế kia. Quả thực là non nớt lại còn thêm kiêu ngạo. Edward vừa mở miệng, y liền vội vàng ngồi xuống ghế, khẽ mỉm cười với Edward:
- Không nói tới cao kiến, có vài ý tưởng muốn cùng với ngài Edward giao lưu một chút.
Điệu cười của Chung Dương rơi vào tầm ngắm của Hạ Tưởng, khiến Hạ Tưởng vô cùng coi thường, giống như là điệu cười của kẻ nịnh nọt. Khiến Hạ Tưởng nhớ tới nụ cười nịnh bợ khúm núm của tóc đuôi sam triều Thanh trong thời kỳ Mãn Thanh đối với người tây dương.
Nếu nói trước kia tranh luận với Chung Dương không đủ để khiến Hạ Tưởng nổi lên ý nghĩ phá hỏng con đường tiến thân của Chung Dương trong đầu. Vậy thì Chung Dương tự rước lấy nhụ, muốn tiếp cận lại đây để biểu hiện một phen, Chung Dương không biết chính là, nụ cười nịnh nọt của y, đã trở thành dấu chấm hết trên con đường quan trường của y.
Hạ Tưởng rất không thích nhìn cán bộ Trung Quốc không có sống lưng! Chung Dương lại tự cảm thấy mình tốt đẹp, chậm rãi nói:
- Trung Quốc dốc hết sức để xúc tiến và bảo hộ nhân quyền và tự do cơ bản của nhân dân Trung Quốc. Các dân tộc Trung Quốc theo pháp luật có các quyền lợi cơ bản của "hiến pháp" ban hành. Nhân dân Trung Quốc ngày càng nâng cao quyền công dân, chính trị, kinh tế, xã hội và trình độ văn hóa. Đồng thời tốc độ phát triển kinh tế ở Trung Quốc ngày càng nhanh, nhấn mạnh dùng pháp luật trị quốc, dốc hết sức xây dựng một xã hội hòa bình, dân chủ, văn minh. Sự nghiệp nhân quyền của Trung Quốc đang không ngừng tiến bộ. Việc này là bất cứ người nào không mang thành kiến cũng thấy rõ như ban ngày.
Hạ Tưởng quay đầu sang một bên. Chung Dương cũng không đơn giản, đáng tiếc đã không trở thành người phát ngôn của Bộ Ngoại giao, nói ra một đống lời nói, toàn là ngôn ngữ ngoại giao, chính là lời nói chính xác nhưng lại vô nghĩa. Chung Dương không để tâm, vẫn nói một cách tràn đầy khí thế:
- Trung Quốc đạt được thành tựu đáng chú ý trên thế giới trong lĩnh vực bảo vệ nhân quyền. Theo pháp luật nhân dân Trung Quóc được hưởng nhân quyền và tự do. Do lịch sử và văn hóa của các nước không giống nhau, trình độ phát triển khác biệt, vấn đề nhân quyền tồn tại những cách nhìn không giống nhau là bình thường. Chủ trương của các quốc gia mở rộng phát triển đối ngoại và kết nối trên cơ sở bình đẳng và tôn trọng lẫn nhau, từ đó tăng cường hiểu biết, thu hẹp bất đồng.
Edward khẽ gật đầu:
- Nói như vậy, ông Chung không đồng ý với cách nói vừa rồi của ông Hạ ư?
Edward rõ ràng là gây chia rẽ, là muốn lợi dụng Chung Dương đối phó Hạ Tưởng. Nếu y thông minh, nên khéo léo mang yêu cầu của Edward vứt sang một bên, cùng Hạ Tưởng đứng vững trên mặt trận. Trước chuyện lớn của quốc gia, mỗi người phải vứt bỏ ân oán cá nhân sang một bên mới là phong độ của nhà chính trị.
Điều đáng tiếc là, Chung Dương không phải là một nhà chính trị, chỉ là một tên quan có quyền lực quen với việc bị người khác điều khiển. Thực sự nếu Chung Dương là khách du lịch, thì yên tâm nghỉ ngơi đi. Y nhàn cư vi bất thiện cứ muốn đối đầu với Hạ Tưởng, chính là tự chuốc lấy sự mất mặt
Đúng! Y đang giữ chức Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển. Chủ tịch tỉnh ở khắp nơi đều phải nhượng bộ y ba phần. Nhưng đừng quên Hạ Tưởng là ai, Hạ Tưởng là nhân vật trung tâm của thế lực gia tộc mà ngay cả Tổng bí thư cũng phải nhượng bộ ba phần, là người được chỉ định là người nối nghiệp thứ bảy được Tổng Bí Thư ký vô cùng tán thưởng, Chung Dương chỉ giữ chức vụ Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển nhỏ bé có thể coi như ngang nhau được không?
Con người! Nếu không sắp xếp đúng vị trí của mình, sớm muộn gì sẽ bị sự ngạo mạn của mình làm mệt mỏi. Chung Dương bị Edward lôi lên, lúc này liền nói:
- Cách nói vừa rồi của Chủ tịch tỉnh Hạ, trên cơ bản là chính xác, chỉ có điều có sai lầm nhất định ở tính phương hướng. Tôi muốn nhắc nhở chủ tịch tỉnh Hạ là, phải đối thoại, không cần đối kháng. Lời nói vừa rồi của Hạ Tưởng, rất không lý trí, thậm chí có ý của ngữ khí tranh cãi.
Thật sự là người thiểu năng trong chính trị, quen với đấu tranh trong nước, lẽ nào không biết đi ra nước ngoài phải nhất trí đối ngoại ư? Trước mặt người ngoài phải tự chém giết lẫn nhau. Chung Dương à Chung Dương, ông cũng quá dễ bị người ta lợi dụng rồi.
Hạ Tưởng lắc đầu bất đắc dĩ, nhẫn nhịn một chút, vẫn không chính diện phản đối Chung Dương:
- Chủ nhiệm Dương xuyên tạc đối với lời nói của tôi, tôi sẽ không giải thích nhiều. Dù sao lời tôi muốn nói với ông Edward cũng đã nói xong rồi, bây giờ đói bụng rồi, phải đi ăn một chút gì đó…
Edward thầm khen ngợi, Hạ Tưởng là người thông minh, không sập bẫy. Edward không nói gì, đứng dậy tiễn Hạ Tưởng.