Hỏi nhiều tới mức phát bực thì hắn lại cười hì hì nói:
- Có bài tú lơ khơ không? Mọi người nhàm chán quá thì cùng đánh bài đi. Tuy nhiên chúng ta chỉ có ba người, nếu có bốn thì tốt hơn nhưng méo mó có hơn không, cứ đánh đi.
Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh bị Hạ Tưởng làm cho tức giận nhưng không làm gì được. Bao Nguyệt Minh thậm chí muốn đánh, Hạ Tưởng lại biến sắc mặt, lạnh lùng nói:
- Nếu các anh nói chuyện tử tế thì mọi người còn có đường lui. Nhưng nếu các anh dám ra tay thì đừng trách tôi không khách khí. Tôi dám nói, hai người các anh cũng không đánh nổi một mình tôi.
Bao Nguyệt Minh không nhục nhưng vẫn phải nhịn. Y thấy Hạ Tưởng không hề có ý lùi bước, lại nghĩ Hạ Tưởng từ đầu tới giờ vẫn luôn bộ dạng đã định liệu hết mọi việc, cảm thấy mặc dù mình có chỗ dựa là Bí thư Tỉnh ủy nhưng không biết vì sao vẫn có cảm giác lo sợ rất khó hiểu.
Thấy không moi được gì từ miệng Hạ Tưởng, Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh cũng không chịu bỏ qua như vậy. Hai người nghiên cứu tư liệu nửa ngày, quyết định bắt đầu điều tra từ siêu thị Giai Gia.
Hai người trực tiếp tìm Phùng Húc Quang, sau khi nói rõ thân phận thì yêu cầu kiểm tra tài chính.
Phùng Húc Quang còn không biết Hạ Tưởng xảy ra chuyện, nghe thấy đối phương nói muốn kiểm tra tài chính, lại nhắc tới tên Hạ Tưởng, lúc này mới ý thức được đã xảy ra vấn đề lớn. Y gọi kế toán đến, lấy sổ sách của công ty và danh sách cổ đông đưa cho Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh, nói:
- Trước khi tới huyện Bá, Phó chủ tịch huyện Hạ có qua lại làm ăn với tôi, cũng không tính là kinh doanh mà chỉ là quan hệ tình cảm. Sau khi anh ta tới huyện Bá, chúng tôi vẫn qua lại tình cảm, không liên quan tới tiền bạc. Hai đồng chí có thể thoải mái kiểm tra.
Phùng Húc Quang không sợ tra. Trong sổ sách không thể tra ra được Hạ Tưởng vì y đã nắm tất cả số liệu trong đầu. Y giải thích với nhân viên vài câu rồi đi ra ngoài gọi điện thoại.
Mã Vạn Chính đang ở phòng làm việc, nhận được điện thoại của Phùng Húc Quang, nghe nói Hạ Tưởng bị bắt, đầu tiên là giật mình kinh hãi, sau đó ngẩn ra, hỏi tên hai người Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh, liền nói một câu:
- Cho dù thế nào cũng không cần lo lắng. Chú tìm hiểu kỹ tình huống một chút đã rồi nói sau.
Phùng Húc Quang lo nghĩ một hồi, lại bấm điện thoại, nói:
- Lão Tam, giúp tôi tra hai người, là người của Ủy ban Kỷ luật thành phố, tên là Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh. Cần xem hai người này có vấn đề về kinh tế hoặc tác phong lối sống hay không. Càng nhanh càng tốt, càng tỉ mỉ càng tốt.
Lão Tam cười trầm trầm, đáp:
- Lão Phùng, đã lâu không bôi đen người khác, sao hôm nay lại đột nhiên thích chơi xỏ kẻ khác vậy?
Phùng Húc Quang biến đổi hẳn vẻ vui cười bình thường, lúc này chỉ còn lại vẻ mặt âm trầm cực kỳ khó coi, cười lạnh vài tiếng nói:
- Mẹ nó, có người dám bôi nhọ anh em tôi, còn dám tới điều tra tài chính tôi. Tôi có thể cho chúng nó sống yên lành được sao? Tôi làm người tốt nhưng không thể để kẻ xấu bắt nạt được. Lão Tam, việc này ông lành nghề, cứ ra sức điều tra, cho dù chúng lên trời cũng không thoát được. Tôi không tin chúng không hề có chút tăm hơi gì. Tôi sẽ cho chúng nó chết!
- Yên tâm đi lão Phùng. Anh em chẳng có bản lĩnh gì khác nhưng điều tra việc dơ bẩn mấy kẻ đó lén làm thì vẫn là sở trường. Tôi sẽ đối xử tử tế với hai người anh em Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh.
Giọng lão Tam đáp đầy vẻ hưng phấn.
- Cẩn thận đừng để lộ, bởi vì dù sao đối phương cũng là nhân viên công tác của Ủy ban Kỷ luật. Còn nữa, chi phí vất vả của các anh em, tôi cấp gấp ba.
- Lão Phùng, đừng nói đến tiền. Ông bố trí cho các anh em chút việc là tốt lắm rồi, được chứ?
Lão Tam đáp:
- Nếu nói điều tra công an, cảnh sát hình sự thì tôi không dám mạnh miệng chứ tra người của Ủy ban Kỷ luật thì chúng không chạy thoát nổi đâu. Có phải tôi chưa từng điều tra bao giờ đâu. Trình độ phản điều tra của chúng còn kém một chút.
- Được, cứ như vậy đi.
Trở lại phòng làm việc, Phùng Húc Quang phát hiện vẻ mặt của Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh đầy thất bại. Điều này đã sớm trong dự kiến của y. Y nắm rõ tài chính của mình, không có chút lỗ hổng. Đừng nói mấy kẻ này, cho dù là kiểm toán chuyên nghiệp tới cũng sẽ không thể phát hiện bất cứ vấn đề gì.
Trong đó đừng nói là có tên Hạ Tưởng, ngay cả tên của Cao Kiến Viễn cũng không có.
Tuy rằng Phùng Húc Quang không biết tác dụng của Cao Kiến Viễn trong việc của Hạ Tưởng, nhưng y cũng biết rất rõ có lẽ Cao Kiến Viễn không hề có trợ giúp gì. Nếu không, chỉ cần gã mở miệng, làm sao còn ai dám lộ liễu điều tra Hạ Tưởng như vậy? May mắn là sau khi Hạ Tưởng nhắc nhở, y liền đúng lúc kết nối với Cao Kiến Viễn. Mà Cao Kiến Viễn cũng lập tức đáp ứng ngoài dự đoán của mọi người, thực hiện ngay việc phân chia cổ phần.
Nói cách khác, hiện tại siêu thị Giai Gia và Cao Kiến Viễn đã không còn nửa xu quan hệ nào.
Đương nhiên, cũng không hề có nửa xu quan hệ với Hạ Tưởng.
Mặc dù có tên của Tiếu Giai nhưng Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh cũng không phải thần tiên, cho tới giờ cũng không có mấy người biết quan hệ giữa Hạ Tưởng và Tiếu Giai. Phùng Húc Quang cũng âm thầm kêu may là Hạ Tưởng anh minh. Ngay từ lần đầu tiếp xúc, Hạ Tưởng đã có tính toán lâu dài như vậy, quả thật là rất giỏi. Nếu lúc ấy Hạ Tưởng nhất thời tham lam, muốn ghi cổ phần thành giấy trắng mực đen, vậy thì hiện tại sẽ rất khó nói.
Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh đành phải thất vọng mà về.
Bọn họ không biết chính là, ngay khi bọn họ còn đang điều tra sổ sách của Phùng Húc Quang thì trên bàn làm việc của Mã Vạn Chính đã đặt một tập tài liệu, chính là lý lịch của họ.
Mã Vạn Chính nhìn vài lần, lại ném qua một bên, nhếch mép cười:
- Chỉ là hai quân cờ mà thôi, Bí thư Cao, có đôi khi kỹ xảo của ông quả thật rất cao, đáng tiếc chính là ông làm Bí thư Tỉnh ủy quá lâu, luôn luôn nói một không hai, liền nghĩ rằng chỉ một câu nói của ông thì toàn bộ tỉnh Yến sẽ nghe lời ông sao?
Ông ta đứng lên, trầm tư một lát, cầm lấy điện thoại, bấm một dãy số.
- Triêu Độ, tôi là Mã Vạn Chính, tối gặp mặt chút chứ? Được, chỗ cũ.
Lần trước sau khi gặp lại anh trai không lâu, được Hạ Tưởng bố trí, Mã Vạn Chính đã gặp mặt Tống Triêu Độ. Hai người vừa mới quen đã thân, nói chuyện rất ăn ý. Trải qua một thời gian tiếp xúc, xem như đã ở trên cùng một mặt trận. Hai người đều có chỗ dựa ở Bắc Kinh, đều là những người tinh anh, thêm nữa là chỗ dựa của hai người cũng đi lại khá gần gũi, cho nên hai người cũng tự nhiên thuận theo mà gần gũi nhau. Còn có một điều, cả hai người đều nhất trí cho rằng, cứ theo thế cục phát triển trước mắt, Cao Thành Tùng có hai con đường để đi. Thứ nhất là bị người kéo ngã, rơi xuống bùn đen. Thứ hai là lọt vào trung ương, từ nay về sau một bước lên trời.
Nếu để Cao Thành Tùng vào được trung ương, chỉ sợ tất cả những người không hòa hợp với y đều sẽ có tiền đồ ảm đạm. Tuy nhiên bởi vì Tống Triêu Độ và Mã Vạn Chính mới tiếp xúc nhau không lâu, vẫn còn một tia cảnh giác đối với đối phương, cho nên Tống Triêu Độ cũng không để lộ ra cho Mã Vạn Chính biết rằng mình đã tập hợp, điều tra được rất nhiều tài liệu quan trọng, có thể cho Cao Thành Tùng một đòn nặng nề.
Sự kiện Hạ Tưởng đã tạo cho mọi người một cơ hội.
Buổi tối gặp Tống Triêu Độ xong, Mã Vạn Chính về nhà, tay cầm một tập tài liệu thật dày. Về đến nhà, ông ngồi lẳng lặng nhìn trần nhà một lúc lâu, lại vuốt vuốt mái đầu hói thưa thớt tóc, cảm thán nói:
- Sơn vũ dục lai, phong mãn lâu - Mưa núi sắp qua, gió khắp lầu.(1). Hạ Tưởng, kiên trì thêm vài ngày, cậu sẽ thấy có rất nhiều niềm vui bất ngờ.
1. Hàm Dương thành đông lâu - T/g: Hứa Hồn
Nhất thướng cao lâu vạn lý sầu,
Kiêm hà dương liễu tự đinh châu.
Khê vân sơ khởi, nhật trầm các,
Sơn vũ dục lai, phong mãn lâu.
Điểu hạ lục vu, Tần uyển tịch,
Thiền minh hoàng diệp, Hán cung thu.
Hành nhân mạc vấn đương niên sự,
Cố quốc đông lai Vị thuỷ lưu.
Lầu phía đông thành Hàm Dương (Người dịch: Điệp luyến hoa - truyen360.com)
Lên tới lầu cao vạn dặm sầu,
Cỏ gai dương liễu tựa đinh châu.
Mây khe vừa nổi, trời sau gác,
Mưa núi sắp qua, gió khắp lầu.
Chim lẩn bụi xanh, Tần uyển tối,
Ve rên lá úa, Hán cung thu.
Người qua chớ hỏi ngày xưa nữa,
Cố quốc theo dòng Vị đã lâu.
Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh không thu hoạch được gì ở siêu thị Giai Gia, lại tới Tập đoàn Viễn Cảnh tìm Liên Nhược Hạm. Liên Nhược Hạm tránh không gặp, căn bản không hề cho hai người chút thể diện nào. Cuối cùng vẫn là Cao lão ra mặt tiếp hai người.
Hai người thuyết minh ý đồ đến đây, Cao lão đánh giá hai người từ đầu đến chân vài lần rồi nói:
- Hai người tuổi cũng không còn trẻ, vào trong quan trường cũng đã nhiều năm, sao vẫn làm việc qua loa như vậy? Có nghĩ làm thế nào để thu dọn hay không?
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULLNhạc Phương bị Cao lão nói cho mất hết mặt mũi, còn có chút không vui:
- Cao lão, mời phối hợp với công tác của chúng tôi, đừng nói những đề tài không liên quan.
- Đề tài không liên quan à? Ha ha, anh bạn trẻ, sự tình liên quan tới tiền đồ của các anh, sao lại là đề tài không liên quan?
Hai người đều đã xấp xỉ 40 tuổi, tuy nhiên ở trước mặt Cao lão quả thật vẫn xem như người trẻ tuổi. Với tầm mắt và kinh nghiệm của Cao lão, cho dù Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh có là người của Ủy ban Kỷ luật Trung ương thì ông cũng không có mấy tâm tư kính trọng họ.
- Nếu các anh đã không quan tâm tới tiền đồ của mình thì tôi cũng chẳng thèm quản. Quan hệ giữa Hạ Tưởng và Tập đoàn Viễn Cảnh là rất trong sạch, không hề có bất cứ giao dịch mờ ám nào. Việc này Thị trưởng Trần có thể làm chứng, mà con trai tôi cũng có thể làm chứng.
Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh liếc nhau, tim nhảy dựng lên, vội hỏi:
- Con trai ngài là ai? Anh ta làm công tác gì?
- Con trai tôi tên là Cao Tấn Chu, nó là Phó chủ tịch tỉnh. Về phần cụ thể nó làm gì thì tôi cũng không rõ ràng lắm.
Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh chỉ cảm thấy đầu óc như bị điện giật, ầm một tiếng lớn.
Cả hai vội vàng đứng lên, cung kính nói:
- Cao lão, hóa ra ngài là thân sinh của Phó chủ tịch tỉnh Cao!
Cao lão phất tay:
- Trước tiên là nói về chuyện của Hạ Tưởng. Chờ sau khi tôi nói xong, các anh không tin thì đi mà hỏi Cao Tấn Chu.
Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh đi ra khỏi Tập đoàn Viễn Cảnh, cả hai đều có một dự cảm rất xấu: Lần này đụng vào Hạ Tưởng, chỉ sợ chính họ mới là những người xui xẻo.
Cả hai chắc chắn sẽ trở thành vật hy sinh thế mạng.
Hạ Tưởng bị giữ tới ngày thứ bảy thì tỉnh Yến nhìn như yên ả rốt cục đã xảy ra một sự kiện long trời lở đất.
Phó chủ tịch tỉnh Thẩm Phục Minh đang đi trên đường thì bị nhân viên của Ủy ban Kỷ luật Trung ương trực tiếp mang đi. trước đó Tỉnh ủy và Ủy ban Kỷ luật tỉnh Yến không hề nghe được chút phong thanh nào. Thẩm Phục Minh bị Ủy ban Kỷ luật Trung ương mang thẳng lên Bắc Kinh, cùng ngày liền khai báo toàn bộ vấn đề. Tiếp đó từ trên Bắc Kinh trực tiếp thông báo với Tỉnh ủy và Ủy ban Kỷ luật tỉnh Yến, Thẩm Phục Minh có vấn đề rất lớn, chờ sau khi điều tra rõ về vấn đề của y sẽ giải thích cho tỉnh Yến.
Cao Thành Tùng rất khiếp sợ!
Không những y không hề nghe được chút phong thanh mà người của Ủy ban Kỷ luật Trung ương còn không coi y vào đâu, trực tiếp mang người đi. Hiển nhiên, chỗ dựa của y đã không còn cứng rắn, mạnh mẽ như trước kia nữa. Hơn nữa rất có thể chỗ dựa của y đã không còn bảo vệ y nữa. Y vô cùng khiếp sợ, liên tiếp gọi điện thoại lên Bắc Kinh, chỉ nhận được một câu trả lời là: Không cần phải kinh hoảng, chỉ là chút trò vặt vãnh mà thôi.
Cao Thành Tùng lại yên lòng, nghĩ đối thủ chỉ nắm được nhược điểm của Thẩm Phục Minh mà thôi, cho dù Thẩm Phục Minh có thể liên lụy tới mình thì người kia cũng sẽ bảo vệ mình.
Nhưng điều khiến Cao Thành Tùng càng thêm không ngờ chính là, trong hội nghị thường vụ, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hình Đoan Đài đột nhiên làm khó dễ, nói là căn cứ quần chúng tố cáo và tình hình mà Ủy ban Kỷ luật tỉnh nắm giữ cho thấy, Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Yến là Phòng Tự Lập có hành vi tham ô nhận hối lộ nghiêm trọng và có hiềm nghi lạm dụng chức quyền vi phạm pháp luật, đề nghị lập án điều tra.
Cao Thành Tùng rất đau đầu. Việc của Thẩm Phục Minh đã đủ khiến y lo lắng đề phòng, Phòng Tự Lập lại là dòng chính của y, việc điều tra Hạ Tưởng cũng là do nhận được chỉ thị của y rồi gã tự bày mưu đặt kế, hiện tại rõ ràng là ăn một đòn phản kích. Nhưng Hạ Tưởng chỉ là một Phó chủ tịch huyện nho nhỏ, rốt cục là ai đang âm thầm giúp hắn?
Nên xử lý như thế nào?
Cao Thành Tùng muốn bảo vệ Phòng Tự Lập cũng không khó, nhưng phải nói làm sao cho người ta tin phục. Y còn chưa kịp nghĩ biện pháp ứng đối ổn thỏa thì Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Tiền Cẩm Tùng giơ tay lên tiếng phát biểu:
- Tôi nghe được không ít người phản ánh Giám đốc sở Xây dựng Vũ Phái Dũng từ khi nhậm chức tới nay luôn dùng người không khách quan, làm việc độc đoán khiến toàn bộ sở Xây dựng đầy u ám, khắp nơi than thở. Tuy rằng không hề nghe thấy anh ta có hành vi gì không hợp pháp nhưng bản thân là cán bộ cấp Giám đốc sở, cần phải làm gương tốt mới có thể phát huy được tác dụng. Tôi đề nghị cần phải nói chuyện với Giám đốc sở Vũ.
Cao Thành Tùng rất bất mãn nói:
- Giám đốc sở Vũ làm việc nghiêm túc, quản lý sở Xây dựng gọn gàng ngăn nắp. Tôi không hề nghe thấy có việc như lời Trưởng ban thư ký Tiền nói. Liệu có phải là có người chuyện bé xé ra to, muốn trả đũa Giám đốc sở Vũ không? Các đồng chí, đừng chỉ vì một vài tin đồn không căn cứ đã nghi ngờ này nọ. Phải quý trọng danh dự của cán bộ lãnh đạo.
- Việc của Giám đốc sở Vũ trước hết cứ để đó đã. Vấn đề của Phòng Tự Lập khá nghiêm trọng, tôi cảm thấy hẳn là nên điều tra. Ủy ban Kỷ luật là đơn vị có đặc quyền nhất định, rất dễ dàng phát sinh các hành vi hủ bại và tâm lý tự cao, cho nên nhất định phải xử lý vấn đề cực kỳ thận trọng. Tôi cảm thấy đề nghị của Chủ nhiệm Hình rất tốt, có gan nghiêm túc điều tra nhân viên công tác trong nội bộ hệ thống cũng có tác dụng cảnh cáo trong chúng ta.
Mã Vạn Chính đột nhiên tung ra một đòn hồi mã thương.
- Tôi đồng ý với ý kiến của Phó chủ tịch tỉnh Mã.
Tiền Cẩm Tùng lập tức tỏ thái độ ủng hộ.
Không đúng, có chỗ nào đó không đúng? Cao Thành Tùng lập tức cảnh tỉnh lại, cảm giác thấy một tia âm mưu trong này. Y đảo mắt nhìn lần lượt từng ủy viên thường vụ đang ngồi, dường như mọi người không có gì khác biệt so với trước kia, nhưng dường như lại có gì đó bất đồng.
- Ủy ban Kỷ luật thành phố có cán bộ như Phòng Tự Lập, bản thân tôi là Bí thư Thành ủy cảm thấy rất đau lòng. Tôi đồng ý với đề nghị của Chủ nhiệm Hình, phải tra, còn phải tra thật sự triệt để.
Bí thư Thành ủy thành phố Yến Thôi Hướng tỏ vẻ vô cùng đau đớn, nói năng đầy hiên ngang lẫm liệt.
Cao Thành Tùng càng thêm khẳng định phán đoán của mình, chắc chắn là có người đã kết nối rất tốt, liên kết với nhau để đối phó với mình. Đầu tiên là bắt Thẩm Phục Minh, hiện tại lại muốn động Phòng Tự Lập. Phòng Tự Lập là do y bày mưu đặt kế nên mới tra xét Hạ Tưởng. Nếu hiện tại lại cho người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh đi điều tra Phòng Tự Lập chẳng phải là tự tát thẳng vào mặt mình sao?
Cao Thành Tùng tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy phát sinh. Trong mắt y hiện lên một tia ác liệt, xuất ra quyền uy của Bí thư Tỉnh ủy:
- Tôi cũng đã tiếp xúc với đồng chí Phòng Tự Lập. Đó là một đồng chí rất tốt. Tôi tin tưởng đồng chí đó sẽ không làm ra sự tình vi phạm kỷ cương pháp luật. Tất cả chỉ trích anh ta đều là nói xấu, đều là lời đồn đại vô căn cứ, không thể coi là thật. Tôi không đồng ý điều tra đồng chí Phòng Tự Lập.
Nếu bình thường, Cao Thành Tùng tuyệt đối nói một là một, hai là hai, không ai dám đề xuất ý kiến phản đối.
Không ngờ y vừa dứt lời, Diệp Thạch Sinh chậm rãi uống một ngụm nước, đặt chén xuống cười tủm tỉm nói:
- Bí thư Cao có phải hơi võ đoán quá không? Chúng ta không thể dựa vào ấn tượng để tin tưởng một đồng chí hay để điều tra một đồng chí. Chúng ta chú ý chính là chứng cớ. Sự tình của Phòng Tự Lập có chứng cớ vô cùng xác thực. Hắn một mình sai khiến Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh giam giữ Phó chủ tịch huyện An là đồng chí Hạ Tưởng, khiến đồng chí Hạ Tưởng bị bắt oan. Kết quả làm cho mấy dự án vài chục triệu tài chính đầu tư vào huyện An đều phải tạm dừng. Tổng giám đốc Thành tự mình gọi điện thoại cho tôi, nói ông ấy và đồng chí Hạ Tưởng coi như khá quen thuộc, cho rằng cậu ta là một thanh niên tốt. Ông ấy có thể tới huyện An đầu tư chính là nể mặt mũi Hạ Tưởng nên mới đi.
Nhân vật số hai tỉnh Yến là Chủ tịch tỉnh Diệp luôn rất ít khi lên tiếng bỗng nhiên lần đầu tiên thao thao bất tuyệt trên hội nghị thường vụ, không ngờ lại là vì một Phó chủ tịch huyện!
- Tổng giám đốc Thành luôn là doanh nghiệp ngọn cờ đầu của tỉnh Yến chúng ta, tôi nghĩ lời của ông ấy có độ tin cậy rất cao. Tối thiểu tôi tin tưởng rằng ông ấy nói là nói thật. Như vậy nếu lời Tổng giám đốc Thành có thể tin được thì Phòng Tự Lập tự mình ra lệnh giam giữ đồng chí Hạ Tưởng chính là hành vi rối loạn kỷ cương, vi phạm pháp luật.
Diệp Thạch Sinh không nói thì thôi, đã nói thì cũng rất có khí phách, lộ ra uy nghiêm của nhân vật số hai của tỉnh Yến, cũng khiến tất cả mọi người đều phải chấn động.
Không ít người đều nghĩ thầm: Vốn nghĩ rằng Chủ tịch tỉnh Diệp vốn là một người ba phải, không ngờ chính là một con hổ đang nằm ngủ.
Không đợi Cao Thành Tùng phản ứng lại đây, Hình Đoan Đài gật đầu nói:
- Chủ tịch tỉnh Diệp nói đúng, Phòng Tự Lập sai người bắt giam đồng chí Hạ Tưởng căn bản là không hề báo cáo với Chủ nhiệm Tần.
- Việc này tôi là Bí thư Thành ủy mà cũng không biết. Phòng Tự Lập này cũng thật quá phận.
Thôi Hướng cũng cắm một câu.
Mặc dù Thôi Hướng cũng không muốn trợ giúp Hạ Tưởng, nhưng khi rất nhiều người đồng thời gây khó dễ cho Cao Thành Tùng, nếu y không tỏ vẻ gì đó thì cũng không được. Dù sao Hạ Tưởng cũng chỉ là một Phó chủ tịch huyện nho nhỏ, không đáng để y quan tâm. Huống chi ý tưởng chủ đạo của y không phải là giúp Hạ Tưởng mà là vì đả kích Cao Thành Tùng.
Hiện tại Cao Thành Tùng xem như hoàn toàn hiểu được, khẳng định là có người đứng sau lưng liên hợp lại, chính là muốn làm lung lay căn cơ của y. Rốt cục là ai mà có năng lực lớn như vậy, có thể tác động được bao nhiêu ủy viên thường vụ như vậy? Hơn nữa ngay cả Diệp Thạch Sinh vốn bình thường không dám thở mạnh trước mặt y, giờ cũng dám ra mặt chống đối, thật sự là muốn lật trời sao?
Y đang muốn lớn tiếng nói rằng Phòng Tự Lập là do y bày mưu đặt kế đi bắt Hạ Tưởng. Bí thư Tỉnh ủy nắm giữ căn cứ chính xác, sai người đi làm, chẳng lẽ có chuyện quan trọng cứ phải báo cáo trước với các người sao? Nhưng không đợi Cao Thành Tùng mở miệng, Hình Đoan Đài lại lên tiếng lần nữa: