Vương Vu Phân thở phào một tiếng như thể trút được một khối đá lớn nói:
- Sau này, cháu càng làm, càng lớn, rồi hiểu biết của cháu sẽ càng ngày càng nhiều. Có lẽ một số người so với Thù Lê hấp dẫn hơn, có xuất thân tốt hơn, dụ dỗ được nhiều đàn ông hơn. Nhưng cô tin, có một điều không ai có thể so sánh được với con gái của cô, đó là, con bé yêu cháu, toàn tâm toàn ý với cháu hơn bất cứ ai. Ngay từ đầu, con bé đã rất tốt với cháu, chỉ thích một mình cháu, cũng không phải vì cháu có tiền, có quyền. Điểm này thì không ai có thể so sánh được với con bé.
Hạ Tưởng áy náy, kinh hãi.
Cho tới giờ, hắn vẫn không muốn bỏ Tào Thù Lê, lý do quan trọng nhất đó là, ngay từ khi hắn nghèo túng, không xu dính túi, cô vẫn nồng nhiệt với hắn. Cảm giác đó xuất phát từ sự chân thành, không hề pha tạp bất cứ điều gì, tình yêu đó là tình cảm thuần khiết nhất. Trước đây, Tiểu Giai tiếp cận hắn ít nhiều có tâm lý lợi dụng. Nhưng Tào Thù Lê chỉ đơn thuần vì thích hắn, không đòi hỏi tiền bạc, không đòi hỏi quyền lực, không đòi hỏi bất cứ thứ gì. Nếu mà hắn không biết quý trọng cô, ắt hắn là kẻ ngốc nhất thế gian.
Hạ Tưởng đứng lên, hướng về phía Vương Vu Phân, cúi đầu nói:
- Cảm ơn cô đã nuôi dưỡng và dạy dỗ cho cháu một người vợ tốt nhất trần gian. Cháu bảo đảm sau này nhất định đối xử tử tế với cô ấy, nhất định chăm sóc tốt cho cô ấy, tuyệt đối sẽ không làm cô ấy đau lòng, thất vọng.
Vương Vu Phân vui mừng, mỉm cười, thấy Hạ Tưởng đã hiểu rõ mọi thứ, bày tỏ rõ ràng, thể là tốt, cười nói:
- Ngồi xuống đi, trong lòng cháu hiểu là được. Cháu bảo lão Tào là bác Tào mà lại gọi cô là cô, nghe không được tự nhiên cho lắm thì phải?
Ngay sau đó bà lại phẩy tay:
- Thôi đi, không cần đổi. Dù sao cũng chờ kết hôn rồi còn phải đổi cách xưng hô chứ, tùy tiện gọi cũng được.
Hạ Tưởng thật thà cười. Đối với hắn, cho tới giờ Vương Vu Phân là hình ảnh một người vợ, người mẹ tốt. Hắn cũng tin Tào Thù Lê dịu dàng, hiền thục như vậy là do thừa hưởng từ mẹ của cô. Vương Vu Phân cũng có cái nhìn trong sáng, một mặt nhắc nhở Hạ Tưởng không được phụ Tào Thù Lê, một mặt dịu dàng nhắc hắn trong chốn quan trường lộn xộn đừng đánh mất chính mình. Về phương diện khác cũng là ám chỉ, Tào gia hết sức ủng hộ hắn, nhưng đừng bao giờ quên mất gốc của mình, qua cầu rút ván.
Tục ngữ nói mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng yêu mến. Hạ Tưởng giờ mới biết được, hóa ra từ đầu, mẹ vợ tương lai đã đóng một vai trò gián tiếp trong việc thúc đẩy mối quan hệ của mình và Tào Thù Lê. Phải nói rằng nếu không có Vương Vu Phân, thì có lẽ mình và Tào Thù Lê đã không có ngày hôm nay. Hạ Tưởng đầy cảm kích đối với Vương Vu Phân.
Tất nhiên, Hạ Tưởng cũng không giận đối với việc lúc trước Tào Vĩnh Quốc đã phản đối mối quan hệ giữa mình và Tào Thù Lê. Theo góc độ một người bố vợ mà suy xét, phương pháp của bác Tào không có gì đáng chê trách, ai chẳng hi vọng con gái mình được gả cho một người danh giá một chút? Có lẽ sau này mình mà có con gái, mình cũng sẽ yêu nó như cục cưng.
Cửa vang lên tiếng động, Tào Vĩnh Quốc đã về.
Tào Vĩnh Quốc vừa mở cửa thì cảm thấy không bình thường, bèn cười hỏi"
- Làm sao vậy? Hình như mọi người đang bàn bạc vấn đề trọng đại gì đó phải không?
Hạ Tưởng nói:
- Chỉ là một bài học trong lớp giáo dục tư tưởng chính trị, cháu vừa được cô Vương chỉ giáo, có ích lắm. Giờ mới biết, bác Tào có thành tích hôm nay là có công sức rất lớn của cô Vương. Phía sau mỗi người đàn ông thành đạt là có một người vợ lặng lẽ hiến dâng. Quả nhiên không sai.
Vương Vu Phân vủi vẻ mỉm cười:
- Lão Tào có nghe không, tiểu Hạ cũng nhìn ra công trạng của tôi đó. Nhưng cuối cùng ông lại cho rằng là vì ông phấn đấu. Ông tự vỗ ngực mình, không có tôi trông nom việc nhà, sắp xếp mọi thứ gọn gàng, ngăn nắp, làm sao ông có thể công tác thuận buồm xuôi gió chứ?
- Được, được, được. Tôi vẫn luôn ghi tạc công lao của bà, chỉ có điều là không thể đánh dấu mỗi ngày rồi treo lên được thôi.
Xem ra tinh thần Tào Vĩnh Quốc rất tốt. Ông quay đầu nói với Hạ Tưởng:
- Tiểu Hạ, tôi thấy là kỳ nghỉ nghỉ Quốc khánh hoặc là ngày rằm tháng ba này tiến hành lễ đính hôn đi, cậu thấy sao? Cho cậu thời hạn ba ngày để nói cho gia đình một tiếng, rồi tôi sẽ cho người đến đón họ.
- Tốt. Cháu sẽ gọi điện ngay. Chỉ có điều, không dám phiền bác Tào đón họ. Cháu sẽ tìm người đón họ là được.
Giờ Hạ Tưởng tìm người về nhà đón cha mẹ cũng chỉ là vấn đề gọi điện thoại là xong. Tuy nhiên, đính hôn là việc đại sự, nên hắn muốn tự mình về nhà.
- Cũng được, vậy tùy cậu sắp xếp.
Giờ, Tào Vĩnh Quốc càng ngày càng tôn trọng ý kiến của Hạ Tưởng, bởi vì từ sự kiện lần trước bị bắt, ông phát hiện ra, Hạ Tưởng rất có sức ảnh hưởng, thậm chí còn vượt qua cả chức Phó thị trưởng thường trực của ông.
Điều này làm cho ông vừa mừng, vừa sợ, đối với Hạ Tưởng ông lại càng tôn trọng thêm một chút.
Thật ra không đơn giản, Phó chủ tịch huyện mà có thể quấy rối tình thế khắp nơi, làm xáo trộn cả việc sắp xếp của Cao Thành Tùng, làm cho Bí thư tỉnh ủy rơi vào đường cùng, buộc lòng phải thả người, hơn nữa lại còn phải ngậm bồ hòn làm ngọt, thì đấy không phải là cách mà người bình thường có thể làm được. Cho dù trong đó Hạ Tưởng có nhúng tay vào bao sâu, thì Tào Vĩnh Quốc cũng vẫn hiểu được. Cho dù là Thẩm Phục Minh bị bắt, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh là Hình Đoan Đài vẫn cao giọng nói là nghiêm túc điều tra Phòng Tự Lập, thì dù nhiều hay ít đều có bóng dáng Hạ Tưởng bên trong. Người này còn trẻ tuổi, nhưng càng ngày càng làm cho người ta khó hiểu.
Tào Vĩnh Quốc và Hạ Tưởng bàn bạc chốc lát về tình hình ở thành phố.
Sau khi Phòng Tự Lập bị bắt, mọi người ở Ủy ban Kỷ luật thành phố đều thấy bất an. Hiện tại Chủ nhiệm Tần lại nắm quyền, mọi người lại càng không dám thách thức quyền uy của ông ta. Chỉ có điều vụ án Lệ Triều Sinh không còn truyền ra ngoài nữa, trước mắt điều đó vẫn còn ở trong giai đoạn bảo mật. Tào Vĩnh Quốc cũng không biết tình hình cụ thể.
Vụ án Lệ Triều Sinh liên quan trên diện rất rộng, không có tin tức truyền ra ngoài cũng là bình thường. Song giờ Hạ Tưởng cũng không muốn từ bỏ chuyện này dễ dàng thế.
Tuy nhiên sự tình đã đến giờ, Hạ Tưởng có nỗ lực hơn nữa cũng không làm được gì, cho nên lo lắng cũng vô ích. Đơn giản là cứ để mọi việc tự nhiên. Cho dù là huyện An hay bất động sản Giang Sơn, tất cả đều đòi hỏi hắn phải hết sức cố gắng. Lại còn việc đính hôn với Tào Thù Lê cũng vô cùng cấp bách.
Nếu mà sự kiện Lệ Triều Sinh mà không có bước đột phá nào, không có biện pháp nào từ dưới lên trên làm cho Cao Thành Tùng phân tâm, thì cuối cùng chỉ có thể dựa vào sự sắp xếp tỉ mỉ chặt chẽ của Tống Triêu Độ. Hiện giờ, Hạ Tưởng không nên có bất cứ hình thức tiếp xúc nào nữa với Tống Triêu Độ, hắn chỉ có thể đơn phương chờ tin tức từ ông ta mà thôi. Hiện tại, Hạ Tưởng cũng không biết Tống Triêu Độ đang âm thầm trù tính kế hoạch giật gân gì.
Tào Vĩnh Quốc nói sự tình thành phố Bảo tạm thời không có động tĩnh gì, do một là sắp đến quốc khánh, nên trong tỉnh đang bận rộn bàn bạc vấn đề bổ nhiệm. Thứ hai là hiện giờ có thể Cao Thành Tùng cũng không có lòng dạ nào mà mời họp hội nghị thường vụ, dù sao thì cũng không vội. Hạ Tưởng tin rằng, chỉ cần trên hội nghị thường vụ mà bàn bạc, thì vấn đề bổ nhiệm nhất định sẽ được thông qua.
Hạ Tưởng đi lên phòng của mình ở trên lầu, gọi điện về cho gia đình.
Hạ Thiên Thành vừa nghe lễ đính hôn được tổ chức trong thời gian Quốc khánh thì vô cùng vui vẻ. Ông lại nghe nói Hạ Tưởng sẽ về đón, nên lớn tiếng nói:
- Không cần con phải về đón đâu, làm sao phải tốn kém cho việc này nhỉ? Ta và mẹ con sẽ bắt xe là được rồi. Lại còn có Hạ An và Hứa Linh có thể cũng đi cùng. Chúng ta cùng bắt xe lửa chỉ mất đến hai giờ là cùng.
Cuối cùng Hạ Tưởng nói tùy bô, nhưng hắn lại hỏi
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com- Hạ An có thể lái xe không? Nó có giấy phép lái xe không?
Hạ Thiên Thành đáp:
- Nó biết lái, nó cũng có giấy phép lái xe. Lúc trước ta còn không đồng ý cho nó làm giấy phép lái xe, lại cũng không có xe, có giấy phép lái xe cũng để làm gì?
- Được rồi. Ngày 2 tháng 10 ba đến thành phố Yến nhé.
Hạ Tưởng cúp máy, hắn muốn gọi điện cho Tào Thù Lê để cô lấy chút tiền đi mua một chiếc Santana 2XD. Hắn dự định mua cho Hạ An một chiếc xe. Hạ An sắp kết hôn rồi, Hạ Tưởng muốn mua cho hắn coi như là quà cưới.
Hơn nữa, Hạ An mà có xe thì cũng tiện lợi cho ba, mẹ hắn.
Thật nực cười, Hạ Tưởng dù có sao cũng là người có tiền triệu. Hắn có cổ phần ở siêu thị Giai Gia, còn có phần lớn tiền trong tay Tiếu Giai tùy Tiếu Giai kinh doanh. Hắn còn có tiền thiết kế các hạng mục cùng với một ít quà biếu từ người khác và các thứ linh tinh khác đã giao cho Tào Thù Lê quản lý. Trên thực tế, trên người Hạ Tưởng, tiền mặt không vượt quá 2000 tệ. Ngẫm lại, thấy mình cũng đáng thương, muốn mua một chiếc xe mà cũng phải dùng tiền của vợ tương lai, mặc dù tiền đó coi như là của hắn.
Bỗng nhiên, điện thoại của Hạ Tưởng vang lên, là một cuộc gọi quốc tế đường dài.
- Em lại nhớ anh, chắc anh không nhớ em, đúng không?
Liên Nhược Hạm từ bên kia đại dương gọi về, trong âm thanh có chút uể oải, dường như còn chưa tỉnh ngủ.
Lúc Hạ Tưởng nhìn thì đã là 10 giờ đêm rồi. Bên Liên Nhược Hạm hẳn là lúc 10 giờ sáng. Hạ Tưởng liền cười cô:
- Giờ mà em còn chưa ra khỏi giường sao? Con lợn nhỏ lười biếng!
- Đâu có, em đang làm việc, quét dọn sân trong nên có chút mệt mỏi thôi.
Liên Nhược Hạm chợt nói to lên:
- Em đang ở Mĩ nên coi như không tính với anh. Giờ em còn tốt hơn so với tưởng tượng. Nhà của em có một vườn hoa, có cả một vườn trái cây, tất cả đều là do em chăm sóc và trồng, có cả rau quả đấy. Nghe người ta nói, ở đây khí hậu cũng không tệ lắm, có thể trồng bất cứ thứ gì. À, em hỏi anh, anh còn không trả lời, anh có nhớ đến em không?
- Có nhớ!
Hạ Tưởng thành thật trả lời.
Quả thật, hắn cũng nhớ Liên Nhược Hạm.
Từ lúc Vương Vu Phân cho hắn bài học, hắn nhớ Tào Thù Lê với hắn là tình sâu mãi mai. Lúc ấy hắn mới chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp, không thấy có tiền đồ gì, thì Tào Thù Lê đã có tình cảm sâu đậm với hắn. Người con gái ấy đáng được quý trọng cả đời.
Mà Liên Nhược Hạm cũng như vậy.
Mặc dù khi hắn gặp Liên Nhược Hạm là lúc hắn đã đã Thư ký của Bí thư huyện ủy rồi, dường như tiền đồ có chút tươi sáng hơn, nhưng trong mắt Liên Nhược Hạm, đừng nói là nói thư ký của bí thư huyện ủy mà ngay cả thư ký của Bí thư Tỉnh ủy cũng không có gì đáng nói. Vì thế mới làm cho cô và hắn đến gần nhau, trong mâu thuẫn và thống khổ đưa ra lựa chọn của chính mình. Hạ Tưởng cũng biết, hắn còn mắc nợ cô rất nhiều.
Mặc kệ là Tào Thù Lê hay Liên Nhược Hạm, cả hai đều là bảo bối trong bàn tay hắn, tay trái hay tay phải, không phân biệt bên nọ với bên kia.
- Nhớ em gì nào?
Liên Nhược Hạm và những người con gái khác đều như nhau, hỏi đến cùng người mình thích một vấn đề.
- Nhớ điểm tốt điểm xấu của em, nhớ sự tùy hứng, vẻ đáng yêu của em, còn cả sự kiên cường của em nữa.
Hạ Tưởng muốn nói hết mà không có lý do nào.
- Coi như anh không gạt em!
Liên Nhược Hạm hài lòng, mỉm cười. Sau đó giọng nói cô lại thấp xuống:
- Tạm thời, em không có tin tức nào của mẹ em. Dựa vào manh mối người ta cung cấp, em không có liên lạc được với bà, cũng không biết bà có phải là cố ý trốn em…
- Đừng vội, từ từ sẽ đến, có một số việc cần phải có duyên phận, không thể một mực gò ép được.
Hạ Tưởng đành an ủi Liên Nhược Hạm.
- Duyên phận! Hừ, em là vì gặp anh, nên mới có nghiệt duyên với anh. Chỉ có vừa yêu vừa hận anh. Anh mau bay đến Mĩ để gặp em đi để em đánh cho anh một trận!
Liên Nhược Hạm lại tùy hứng…