Hạ Tưởng cảm thấy không khí hơi xấu hổ, vội vàng quay mặt đi. Hắn không phải ra vẻ thanh cao mà là tâm tư như điện, thấy bộ dạng Tiếu Giai như vậy, khẳng định là gặp biến cố trọng đại. Nếu chẳng may khiến cô tức giận, mắng chửi hắn là kẻ háo sắc, hắn chỉ có thể gánh chịu tiếng ác.
Trước kia hắn cũng đã lĩnh giáo tính tình của Tiếu Giai, quả thật giống như một quả ớt, có thể thình lình chơi người ta một trận, làm người ta dù bực tức cũng không thể làm gì, chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
Cũng may Tiếu Giai chỉ xuất thần nhìn hắn một lúc lâu, hai mắt trống rỗng, vẻ mặt ngơ ngác, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ có điều nước mắt chảy dài trên mặt, bộ dạng khổ sở khiến người ta phải thương cảm. Nếu trước kia chỉ sợ Hạ Tưởng sẽ im lặng giống như một hũ nút, tuy nhiên hiện tại hắn lại đứng dậy, đi tới trước mặt Tiếu Giai, đưa một chiếc khăn tay, nói:
- Lau mặt đi, nước mưa vào mắt không tốt đâu, sẽ dễ làm đau mắt.
Tiếu Giai đờ đẫn cầm lấy khăn tay, nhưng không lau mặt mà nắm chặt lại trong tay. Bởi vì dùng sức quá mạnh nên bàn tay trắng nõn của cô nổi gân xanh, khiến người ta nhìn thấy cũng phải kinh hãi.
Cô cắn chặt môi, đột nhiên nhào vào trong ngực Hạ Tưởng, rốt cục khóc òa lên thành tiếng, như thể một đứa bé bị oan ức, khóc cực kỳ đau lòng nhưng cũng đầy thoải mái.
Hạ Tưởng nhẹ nhàng ôm cô trong ngực, khẽ vuốt lưng cô, cũng không biết nói gì để an ủi, chỉ cảm thấy từ thân thể cô truyền đến mùi thơm thiếu nữ và nhiệt độ nóng bỏng. Theo cơn nức nở của cô, ngực cô ma sát trên ngực hắn, khiến hắn rất khó chịu.
Khóc chừng 5 phút, Tiếu Giai mới dần bình tĩnh lại, khuôn mặt tái nhợt hồng lên như bị bệnh. Hạ Tưởng kinh hãi, giơ tay lên sờ trán cô, thấy nóng bỏng. Hạ Tưởng đỡ lấy vai Tiếu Giai, nửa ôm nửa dìu, đưa cô vào phòng trong. Từ sau khi công ty giảm nhân viên, văn phòng liền trống trải rất nhiều, một trong hai phòng làm việc đã được thu dọn, tạm thời làm phòng nghỉ.
Hạ Tưởng đưa Tiếu Giai tới giường, thấy hai mắt cô lờ đờ, biết rằng cô bị bệnh không nhẹ, liền nhẹ nhàng nói:
- Chỗ Giám đốc Lý có thuốc hạ sốt, để tôi đi lấy giúp cô. Nếu cô có quần áo sạch thì tốt nhất là nên thay. Mặc quần áo ướt sẽ bị hàn khí nhập vào người, dễ mắc bệnh.
Tiếu Giai chỉ ngơ ngác ừ một tiếng, không nói thêm câu gì nữa, liền vùi đầu vào trong gối.
Hạ Tưởng đi ra cửa, lên lầu hai, thấy Lý Đinh Sơn đã vững vàng ngồi sau bàn làm việc rất rộng, thoải mái ngồi dựa lưng vào ghế ông chủ, đang nhắm mắt dưỡng thần.
Lý Đinh Sơn năm nay 40 tuổi, dáng người trung bình, hơi gầy, tóc trán rất thưa, còn cố ý dùng mái tóc dài để che đi khiến thoạt nhìn gã có vẻ già hơn tuổi thực.
Hạ Tưởng vốn định tìm gã nói chuyện, nhưng đột nhiên thấy Tiếu Giai bị sốt, biết rằng bệnh tình không thể để chậm trễ được, liền nói với Lý Đinh Sơn xin thuốc hạ sốt. Lý Đinh Sơn cũng không hỏi gì cả, lấy một hộp thuốc từ trong ngăn kéo ra, ném cho Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cảm ơn Lý Đinh Sơn xong, vội vàng xuống lầu vào phòng trong, đã thấy Tiếu Giai đang ngủ, quần áo vẫn ướt sũng trên người, không có chăn. Những đường cong lung linh huyền ảo chính là cảnh xuân trong mắt đàn ông, nhưng trong mắt Hạ Tưởng, hắn lại không hề có chút suy nghĩ lung tung nào. Trong lòng hắn chỉ có phiền toái, không biết có nên gọi cô dậy uống thuốc, thay quần áo rồi ngủ tiếp hay không...
Cuối cùng Hạ Tưởng cắn răng một cái, không đành lòng nhìn Tiếu Giai khổ sở như vậy, liền giơ tay lay cô:
- Tiếu Giai, dậy uống thuốc. Cô mà cứ ngủ như chết thế này, chỉ làm tăng bệnh thêm thôi.
Tiếu Giai ngồi dậy, mở ánh mắt mê man, nhìn Hạ Tưởng mấy lần, đột nhiên trong mắt cô hiện lên vẻ hung hăng, liền giơ tay lên cho hắn một bạt tai:
- Lưu manh, nhìn lén tôi ngủ. Đàn ông các người đều chẳng tốt lành gì, lúc nào cũng chỉ có ý nghĩ xấu xa trong đầu muốn chiếm tiện nghi của phụ nữ.
Cái tát này khiến Hạ Tưởng nổi giận. Hắn lấy thuốc ra, ôm chặt lấy Tiếu Giai, cưỡng ép đưa thuốc vào miệng cô, lại bóp mũi cô, bắt cô uống mấy ngụm nước, hung tợn nói:
- Tôi không quản cô làm sao bị thế này, nhưng tôi có đáng bị đối xử như vậy không? Nếu không coi cô là đồng nghiệp, cô sống cô chết có quan hệ gì tới tôi? Dù sao cô cũng uống thuốc rồi, tôi cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, cô thích thay quần áo rồi ngủ hay không tùy cô. Nếu bị bệnh cũng đừng có trách tôi.
Hạ Tưởng đóng cửa đi ra, để Tiếu Giai lại trợn mắt há hốc mồm.
Hạ Tưởng lên lầu, Lý Đinh Sơn vẫn còn đang ngồi ngẩn ra đó.
Hạ Tưởng trả lại số thuốc thừa cho Lý Đinh Sơn, sau đó tự ngồi xuống một bên ghế, cân nhắc xem nên mở miệng thế nào.
Bố trí của lầu hai và lầu một hơi khác nhau. Lầu một có bốn, năm phòng trong khi lầu hai chỉ có ba căn phòng, trung bình mỗi phòng chừng 30m2, một lối đi nhỏ rộng chừng 1m nối các phòng, ngoài ra còn có một buồng vệ sinh và một ban công.
Trong phòng khách trồng một cây Thu hải đường, là cây mà Lý Đinh Sơn yêu nhất.
- Tiểu Hạ, có việc gì không?
Lý Đinh Sơn thu hồi tâm tư, đột nhiên mở miệng hỏi.
Hạ Tưởng ngồi thẳn thắn, nói:
- Giám đốc Lý, về dự án màn hình tinh thể lỏng lớn bên ngoài quảng trường ga, tôi có một ít ý tưởng cũng chưa hoàn thiện lắm, muốn báo cáo với sếp một chút.
Vào năm 1998, màn hình tinh thể lỏng kích cỡ lớn tuyệt đối là thứ mới. Mà ở thành thị mới nổi như thành phố Yến, xét trong phạm vi cả nước thì cũng không được xem như khu vực phát triển. Lúc này ở một con phố phồn hoa nhất thành phố, có một màn hình tinh thể lỏng rộng chừng 2m, cao chừng 1m, hơn nữa cực kỳ đơn giản chỉ có hai màu, hiệu quả biểu hiện cực kém, nhưng như vậy cũng đã từng khiến cả thành phố Yến phải chấn động.
Dự án này là do Lý Đinh Sơn triển khai, cũng chính là thứ đã tiêu phí 500 ngàn tệ. Theo ý tưởng của gã, gã muốn dựng một màn hình tinh thể lỏng thật lớn ở quảng trường phồn hoa nhất trước cửa ga, muốn dùng kỹ thuật LED ba màu tiên tiến nhất, cho màu sắc thực, màn hình cao 6m, rộng 10m, cho dù là giữa trưa hè nắng chói vẫn có thể chiếu phát tin tức rất rõ ràng.
Mà ở hai sườn của màn hình là hai trụ vuông rộng 5m vừa là kết cấu chịu lực để đỡ màn hình, vừa là văn phòng phụ trách truyền phát tin, cắt nối biên tập cho màn hình. Đúng là vì có bộ phận xây dựng cơ bản này nên Hạ Tưởng mới có đất dụng võ. Bởi vì chuyên môn Hạ Tưởng học ở trường đại học là xây dựng công nghiệp và dân dụng.
Text được lấy tại http://truyen360.comHiện tại nói thật là Hạ Tưởng cũng có chút bội phục ánh mắt Lý Đinh Sơn. Ở năm 1998 đã có thể nghĩ tới việc xây dựng một màn hình quảng cáo lớn như vậy, thật sự là rất có ý tưởng gắn kết với thực tế hiện đại. Dựa vào mạng lưới quan hệ của Lý Đinh Sơn, nếu kéo một ít hoặc thậm chí là toàn bộ các công ty lớn trong tỉnh tới quảng cáo, một năm cũng có thể kiếm mấy triệu tệ.
Tuy nhiên vốn đầu tư cho toàn bộ công trình cũng rất lớn, bộ phận xây dựng cơ bản không tới một triệu tệ nhưng toàn bộ khối màn hình tinh thể lỏng đều phải nhập khẩu, báo giá hơn mười triệu tệ. Lý Đinh Sơn đương nhiên không có 10 triệu tệ, ngay cả một triệu tệ gã cũng không có, nhưng gã có ý tưởng, có mạng lưới quan hệ. Gã và một trưởng chi nhánh ngân hàng công thương Lý Khai Lâm có quan hệ chặt chẽ, cuối cùng đạt được thỏa thuận với Lý Khai Lâm, lấy đất và toàn bộ công trình màn hình tinh thể lỏng để gán nợ: đầu tiên là ngân hàng cho vay toàn bộ giá trị dự án, chiếm 51% cổ phần, gã phụ trách triển khai tổng thể và phê duyệt giai đoạn trước, chiếm 49% cổ phần, tuy rằng mất đi quyền khống chế cổ phần nhưng so sánh với gia đoạn trước đầu tư không tới 500 ngàn, vẫn là một khoản kinh doanh cực kỳ có lãi.
Những năm 90, quốc gia cho phép ngân hàng lấy hình thức cho vay để tham gia vào kinh doanh của các công ty.
Tình hình trước mắt đã đàm phán xong với ngân hàng nhưng mảnh đất trước quảng trường ga vẫn không được phê duyệt. Lý Đinh Sơn vẫn lo lắng vì chuyện này. Vốn Phó Trưởng ban Thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Yến là Cao Hải đã chính miệng đáp ứng nhưng Thị trưởng Trần Phong vẫn không gật đầu đồng ý, cho nên vẫn kéo dài tới hiện tại, đã chậm ba tháng so với dự kiến.
Cao Hải là bạn học cùng lớp với Lý Đinh Sơn, quan hệ khá tốt với Lý Đinh Sơn.
Trong lòng Hạ Tưởng rất rõ ràng, một tháng sau, văn bản phê duyệt đất trước quảng trường ga rốt cuộc phát ra nhưng trước đó Lý Khai Lâm đã bị dời đi, tới chi nhánh ngân hàng thành phố làm một gã cấp phó không có thực quyền. Người mới tới thay đã gác thỏa thuận ký kết giữa Lý Khai Lâm và Lý Đinh Sơn lại. Lý Đinh Sơn khẩn cấp tìm ngân hàng khác để hợp tác nhưng đã quá muộn, chính sách của quốc gia đã thay đổi, không còn ủng hộ ngân hàng tham gia kinh doanh của các công ty nữa. Cuối cùng dự án màn hình tinh thể lỏng chết non, không chỉ không có văn bản phê chuẩn khởi công mà ngay cả tài chính để khởi động cũng không có. Lý Đinh Sơn thất bại thảm hại, không còn cơ hội quật khởi nữa.
Kỳ thật hiện tại đã mơ hồ có tin đồn, truyền ra rằng quốc gia đã xuất ra chính sách, phải nghiêm khắc khống chế các khoản cho vay của ngân hàng, nhưng vẫn chưa chính thức phát văn bản. Lý Đinh Sơn ỷ vào việc đã ký kết thỏa thuận với ngân hàng nên cũng không để tâm việc này. Gã đương nhiên không biết rằng, sự tình sẽ đột nhiên biến đổi, Lý Khai Lâm không ngờ lại bị dời đi.
- Giám đốc Lý...
Hạ Tưởng suy nghĩ mãi, quyết định vẫn phải dao sắc chặt đay rối, nhắc nhở Lý Đinh Sơn một chút. Bởi vì trong trí nhớ của hắn, Tống Triêu Độ thất thế cũng chính là việc xảy ra trong vòng hai tháng này. Nếu chẳng may chờ Lý Đinh Sơn phản ứng thì đã chậm, đến lúc đó đặt cửa sai thì hết thảy kế hoạch sẽ đổ xuống sông xuống biển.
Tuy hiện tại Tống Triêu Độ là thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, nhưng bởi vì không hòa hợp với Bí thư Tỉnh ủy, rất nhanh gã sẽ mất danh hiệu thường ủy, đồng thời điều tới một cơ quan không quan trọng.
- Dự án màn hình tinh thể lỏng ở nhà ga, tôi cho rằng tương lai không quá sáng sủa!