Quan Thần

Chương 318: Gia cảnh Ngô gia

Hạ Tưởng giật mình, cho dù Khâu Tự Phong có hạ thấp thái độ đi nữa, cũng không cần phải lấy thân phận của Chủ tịch huyện cúi đầu trước một Phó chủ tịch huyện như mình. Chẳng lẽ đã xảy ra đại sự gì rồi chăng?

Cho dù sự việc tại buổi lễ đính hôn có thể tới tai anh ta, nhưng xét bản chất Khâu Tự Phong mà nói, cũng không đến mức khép nép nói chuyện với mình để thể hiện ý tốt. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì nhỉ?

Hạ Tưởng nghĩ vậy liền vội vàng nói:

- Chủ tịch huyện Khâu nói quá lời rồi, tôi làm phụ tá cho ngài, vẫn nghiêm túc chấp hành sự bố trí công tác của Huyện uỷ và Uỷ ban nhân dân huyện. Có lẽ vẫn còn có chỗ chưa được hoàn thiện nhưng khẳng định là tôi và ngài đều làm hết sức mình rồi, cho dù có chút mâu thuẫn thì cũng chỉ là phương pháp thích hợp nhưng quan điểm bất đồng mà thôi. Cũng không có chuyện gì đáng để ngài phải nói vậy đâu?

Nếu là vì sự việc của Liên Nhược Hạm thì cứ để tự nó diễn ra đừng nói gì cả, Hạ Tưởng sẽ không chủ động nói ra. Hắn đoán không ra ý định đến đây của Khâu Tự Phong, chỉ còn biết chờ chính mồm anh ta nói ra mà thôi.

Khâu Tự Phong đã khó trả lời, lại có thêm nỗi khổ không nói nên lời.

Trong dịp lễ Quốc khánh, anh ta về Bắc Kinh một chuyến, tìm cách mở hướng đi nhanh nhất cho Tỉnh Yến, nhưng lại nghe được tin tức làm người ta khiếp sợ: cục diện tỉnh Yến sẽ có khả năng thay đổi lớn!

Ở Bắc Kinh, Khâu gia có thế lực nằm ở Quốc vụ viện và Quốc hội. Cấp trên của Khâu gia mơ hồ để lộ ra xu hướng có khả năng Cao Thành Tùng phải dời đi, cụ thể sắp xếp như thế nào phía Bắc Kinh còn chưa thống nhất, không ngờ đã cãi nhau kịch liệt. Bọn họ chia thành hai phái không bên nào nhường bên nào: một bên là những người muốn bảo vệ Cao Thành Tùng và một bên là những người phản đối Cao Thành Tùng. Tuy nhiên nghe nói có một nhân vật mấu chốt tại tỉnh Yến đang được đề cử.

Trên cơ bản có thể khẳng định là sẽ có sự thay đổi đối với Cao Thành Tùng. Kết quả cuối cùng thế nào, bây giờ khó mà nói được. Có thể Cao Thành Tùng trở mình lại được, có thể ông ta sẽ bị hạ bệ, điều đó phải đợi xem kết quả chiến đấu của hai thế lực.

Cao Thành Tùng có bị hạ bệ hay không, Khâu gia không có ảnh hưởng lớn mấy vì Khâu gia chỉ có quan hệ bình thường với Cao Thành Tùng. Khâu gia cũng không mấy để ý đến việc đi hay ở của Cao Thành Tùng, nhưng nghe nói lão tam nhà họ Ngô là Ngô Tài Giang đang hoạt động, theo dõi vị trí Trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh Yến. Điều này đã khiến Khâu gia lo lắng, cũng khiến Khâu Tự Phong nghe được thì trong lòng cũng không yên tâm.

Việc Ngô Tài Giang có thể lên tới chức trưởng ban Tổ chức cán bộ tại tỉnh Yến vốn là một tin tức có lợi. Nhưng Khâu Tự Phong đến Bắc Kinh mới biết được Ngô gia diễn kịch với Khâu gia và bị Ngô gia lợi dụng!

Ban đầu anh ta mơ hồ cảm thấy được chính là sự việc của Liên Nhược Hạm: Ngô gia đã lợi dụng Khâu gia. Bởi vì ở chuyện cưới xin, lúc trước Ngô gia chủ động một cách thái quá, nhưng sau này họ lại cũng tiêu cực một cách thái quá. Mặc dù Ngô gia đã ra tay đối phó với Hạ Tưởng nhưng Ngô gia lại tự nhận là bị mất thể diện và không có quan hệ gì với Khâu gia nữa.

Chưa cần nói Ngô gia có thế lực lớn hơn thế lực Khâu gia rất nhiều, mà chính tư cách của ông cụ Ngô gia cũng cao hơn ông cụ Khâu gia nhiều lắm. Có thể nói, về căn bản Khâu gia và Ngô gia không phải là môn đăng hộ đối. Một sự hợp tác không công bằng chỉ có thể kết thúc bằng một sự thâu tóm. Thật hoàn hảo, Ngô gia cũng không cần phải đánh Khâu gia, mà chỉ cần sau khi tung ra cành ô-liu, đã khiến Khâu gia phấn khởi mà tạo ra một sự đề bạt quan trọng tại một tỉnh phía nam. Sau khi có được sự nhượng bộ lớn như vậy rồi, Ngô gia lại giả bộ như mình không có lợi, quay lại vứt bỏ lời lời hứa hẹn với Khâu gia. Không chỉ có chuyện làm thông gia với nhau, mà chính sự đồng ý nhượng bộ tại tỉnh Yến lúc trước Ngô gia cũng không thực hiện nốt.

Khâu gia tức giận, đi tìm Ngô gia tranh luận phải trái. Lúc này lão đại Ngô Tài Hải mới lại thề thốt phủ nhận, nói là Ngô gia chưa từng có đề xuất cùng hợp tác với Khâu gia, khẳng định là Khâu gia đã nhầm lẫn rồi. Khâu gia gặp Ngô gia nhưng không nhất trí với ý kiến đó, lại thêm tức giận, sau đó bình tĩnh xem xét lại sự việc thấy rõ ràng có vấn đề gì đó.

Chắc chắn đó là sự tự quyết của Ngô lão Tam - Ngô Tài Giang.

Ngô gia tuy có thế lực to lớn nhưng trong lúc đó, ba anh em Ngô gia lại không hoà thuận. Lão đại Ngô Tài Hải rất chỉn chu, vốn được ông cụ yêu thích, có ý đào tạo ông ta thành người kế vị. Nhưng Ngô Tài Hải không đủ khéo léo, tuy có danh tiếng trong quan trường nhưng lại không đủ năng lực nên khó có thể đảm đương trọng trách. Cuối cùng, nhờ có ông cụ tích cực đào tạo mà ông ta mới lên được đến Bắc Kinh, mặc dù chỉ tới được chức Thứ trưởng.

Con trai thứ hai của Ngô gia là Ngô Tài Dương, bố của Liên Nhược Hạm. Vốn ông ta rất trầm tĩnh, suy nghĩ tỉnh táo nhất, trong quan trường vừa có danh tiếng lại có năng lực, là người có khả năng gánh vác trọng trách của Ngô gia nhất. Nhưng hôn nhân của ông ta lại có vấn đề: đầu tiên là ông ta từ chối đám hỏi mà ông cụ Ngô tìm cho ông ta, sau đó là chủ trương cưới Liên Tuệ Tâm là mẹ của Liên Nhược Hạm, khiến cho ông cụ nổi trận lôi đình, tức giận điều ông ta ra miền tây bắc xa xôi, khiến ông ta không bao giờ quay về nhà được nữa.

Sau khi Liên Tuệ Tâm sinh Liên Nhược Hạm, ông cụ Ngô mới từ từ bớt giận, cũng chấp nhận xuất thân của Liên Tụê Tâm, chủ yếu là vì Liên Nhược Hạm được ông cụ yêu mến như báu vật. "Yêu ai yêu cả đường đi" nên ông cụ chỉ còn một ít thành kiến với Liên Tuệ Tâm. Ông cụ vừa ý liền tính cách đưa Ngô Tài Dương quay trở về Bắc Kinh sau hai năm lãng phí, lại sắp đặt vào vị trí Thị trưởng, con đường làm quan tiếp theo sẽ vô cùng thuận lợi. Không ngờ lúc này lại có một sự thay đổi lớn: Ngô Tài Dương và Liên Tuệ Tâm ly hôn.

Thiếu chút nữa ông cụ bị Ngô Tài Dương làm cho tức chết!

Không nói bên trong đại gia tộc luôn muốn ít có ly hôn, mà ngay cả người làm quan cũng vô cùng chú trọng hình tượng: cho dù hôn nhân bất hoà, nếu có thể chịu được thì sẽ cố gắng chịu đựng, chứ kiên quyết không ly hôn.

Sau khi biết sự tình của Clinton, lúc đó chẳng phải Hillary đã nén giận, không ly hôn đấy sao? Nhân vật chính trị nếu không có khả năng chịu được sự bất hạnh trong hôn nhân thì làm sao có thể chịu được sự chèn ép và loại trừ trong quan trường được chứ? Khi Ngô Tài Dương cưới Liên Tuệ Tâm, ông cụ liền phản đối, chờ khi ông ta thật vất vả mới tiếp nhận, cuối cùng lại không ngờ rằng Ngô Tài Dương lại ly hôn.

Ông cụ thậm chí còn nói đoạn tuyệt với Ngô Tài Dương, ông ta lần nào tới cũng đều không được cha tiếp chuyện mà chỉ nói chuyện một mình.

Ngô Tài Dương bất động, chỉ còn biết mang Liên Nhược Hạm tới Bắc Kinh, sau đó quay về nơi xa xôi, tiếp tục làm Bí thư huyện uỷ. Sau đó không lâu, ông ta lại kết hôn. Lúc này thậm chí ông ta còn không thông báo với mọi người trong nhà.

Ngô Tài Dương tự ý làm theo ý mình khiến ông cụ xem ông ta như đã chết rồi, từ đó về sau không bao giờ hỏi đến chuyện của ông ta nữa. Điều đó khiến ông ta phải tự lo lấy thân, xem như Ngô gia không có người con trai là ông ta. Nhưng Ngô Tài Dương quả thật có tài, là người con trai thông minh nhất trong số ba cậu con trai Ngô gia. Bản thân ông ta không dựa vào ông cụ Ngô mà hoàn toàn dựa vào chính năng lực của mình, tiến liên tục từ Bí thư huyện uỷ đến Phó thị trưởng, tiếp đến là Thị trưởng, bí thư, Phó chủ tịch tỉnh, vài năm trước đã lên chức Bí thư tỉnh uỷ.

Mặc dù Ngô Tài Dương vẫn còn được hưởng phước từ thế lực Ngô gia, bởi vì cho dù ông cụ không âm thầm ủng hộ ông ta, nhưng với việc lên chức của ông ta, người ngoài vẫn nể mặt ông cụ nhà Ngô, vẫn có sự chiếu cố không ít thì nhiều dành cho ông ta, nhưng thật ra, chủ yếu vẫn là năng lực cá nhân của Ngô Tài Dương là chính.

Ông cụ đối với Ngô Tài Dương chính là vừa yêu vừa hận. Ông ta có ba con trai, về cơ bản lão Đại không có tiền đồ lớn, lão Nhị trên thực tế là người nối nghiệp tốt nhất, nhưng lão Nhị có thông minh, có năng lực, lại có cả sự khó lường, có khi tạo ra những tình huống mà người ta không thể tin được. Tuy nhiên ông ta lại là một người có cái nhìn tiến bộ, thêm nữa rất hợp trong quan trường, như cá gặp nước vậy

Đối với lão Tam, ông cụ nhà Ngô kết luận là chí lớn nhưng tài mọn: có con mắt tham vọng không có năng lực làm việc tùy theo hoàn cảnh. Lão tam Ngô Tài Giang khác hẳn với sự trầm ổn của lão đại Ngô Tài Hải và sự thông minh của lão nhị Ngô Tài Dương. Ông ta vừa có sự bình thản, vừa có sự thông minh, nhưng vẫn không kết hợp hoàn toàn cả hai ưu thế trên. Có thể nói: lúc cần trầm ổn thì ông ta lại ra vẻ thông minh nhưng thực chất chỉ là khôn vặt. Khi cần thông minh thì ông ta lại ra vẻ trầm ổn, rất có vẻ đóng kịch quá lộ liễu.

Cho nên ông cụ cố gắng yêu cầu Ngô Tài Giang nhiều lần, ép ông ta ở lại Bắc Kinh chính là muốn ông ta ở bên cạnh chăm chỉ rèn luyện vài năm để ông ta thay đổi được tính nết. Tôi luyện một chút có lẽ sẽ rất tốt đối với ông ta sau này. Lão đại là đỡ không đứng dậy, lão Nhị và gia tộc có quan hệ gần như xa cách. Giờ chỉ có lão Tam, mặc dù trong mắt ông ta hơi bất kham, nhưng dù sao cũng là người Ngô gia.

Cả ba đứa con trai nhưng không có ai khiến ông cụ bớt lo lắng. Ông cụ còn đau lòng tiếc rằng rèn sắt mà không thành thép.

Năm gần đây, ông cụ tuổi tác đã cao, mọi chuyện trong gia tộc đều bớt quản dần, có dấu hiệu chuyển bớt vị trí sang cho Ngô Tài Giang. Bình thường việc nhỏ, ông cụ cũng không hỏi qua, để cho Ngô Tài Giang và Ngô Tài Hải bàn bạc.

Ông cụ cho rằng, tuy Ngô Tài Giang có ý muốn khôn vặt nhưng còn chưa tới mức không tôn trọng anh trai. Nhưng có lẽ ông cụ đã xem nhẹ Ngô Tài Giang, bởi vì Ngô Tài Giang chẳng những tự nhận mình vô cùng thông minh, sau vụ việc ở chưởng quản gia một thời gian, càng lúc càng to gan, liên kết ngay với Khâu gia, ông ta lừa ông cụ, thậm chí sau lưng Ngô Tài Hải, tự mình lén lút quyết định.

Ngô Tài Giang cũng nhận ra ông cụ có ý định đào tạo hắn làm người kế nghiệp. Hắn vốn luôn đổ tại bóng của đại ca và nhị ca làm hắn không thể thực hiện khát vọng. Hiện giờ thật thuận lợi, lão Đại bị ông cụ gạt ra, lão Nhị là cắt đứt quan hệ với gia đình, không trách được người khác. Kết quả, hắn là lựa chọn duy nhất khiến cho hắn có chút cảm giác không có tôi thì còn ai.

Hợp tác với Khâu gia là điều hắn cho là đúng và tự nghĩ ra một diệu kế, chẳng những khiến Khâu gia mắc mưu mà còn điều tra ra: không ngờ Liên Nhược Hạm lại có bạn trai, khiến hắn rất căm tức, liền muốn trị Hạ Tưởng một chút. Tuy kết quả cuối cùng không lý tưởng, nhưng hắn cũng không để ý bởi vì hắn trừng trị Hạ Tưởng với mục đích là để Khâu gia xem, nên cũng hết tức giận. Giờ đã lợi dụng Khâu gia xong, điều chỉnh được nhân sự tỉnh phía nam đạt được lợi ích, vậy đã đạt được kết quả mong muốn của hắn. Có thể nói, tạm thời Khâu gia đã không còn có tác dụng.

Cho nên khi Khâu gia tìm tới cửa, Ngô Tài Giang không có chút nào bối rối. Hắn một mạch thừa nhận lúc trước có tung ra đám cưới nguỵ trang – đó là một cái bẫy, hắn không thuyết phục được Liên Nhược Hạm và càng không thể quản được cô. Tuy nhiên trước sự nghi ngờ và bất bình của Khâu gia, Ngô Tài Giang cũng có một chút thật thà trả lời là: hắn đang vận động hành lang và đã gần như nắm chắc vị trí Trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh Yến. Một khi hắn đã nhận chức, có thể bảo đảm cho con đường làm quan của Khâu Tự Phong tại tỉnh Yến thuận buồm xuôi gió, trong nhiệm kỳ có thể lên tới chức Giám đốc sở!

Khâu gia cũng biết Ngô gia có thế lực, nếu Ngô Tài Giang đã nói vậy chắc là có giá trị. Việc đã đến nước này, mọi người đều có thể tha thứ, không thể vì chuyện quá khứ mà tính toán chi li, chẳng những là vô ích mà nếu chẳng may hoá ra hận thù thì Khâu gia cũng đắc tội không nổi Ngô gia.

Nếu kết quả có thể thật như vậy thì Khâu Tự Phong còn có thể nén giận, nhưng Ngô Tài Giang lại quay lại đề tài cũ nói:

-Hạ Tưởng rốt cuộc có lai lịch thế nào mà thanh thế không nhỏ nha, đến Bí thư Cao cũng không làm gì được hắn. Tôi muốn tìm hiểu về hắn. Tự Phong à, cậu và hắn ta cùng là đồng nghiệp, cho tôi biết một chút về lai lịch của Hạ Tưởng đi.

Khâu Tự Phong thiếu chút nữa thì tức giận đến nổ tung lồng ngực.

Lúc trước nói đám cưới là do ông mồi. Phải trừng trị Hạ Tưởng cũng là do chủ ý của ông. Giờ không trừng trị được Hạ Tưởng, mà ông lại sắp có thể lên làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh Yến thì đã có ý đồ lôi kéo người khác ta. Hóa ra giờ Ngô Tài Giang lại muốn làm người tốt. Cuối cùng nếu thực sự Hạ Tưởng và Ngô Tài Giang có thể bắt tay cùng nhau thì như vậy, Khâu Tự Phong này chẳng phải là người thừa sao?

Hiện giờ Khâu Tự Phong mới biết được rằng: nếu bàn về sự trơ tráo, mặt dạn mày dày, đen tối thì hắn còn kém xa Ngô Tài Giang nhiều lắm.

Nhưng Ngô Tài Giang mới hỏi câu đầu tiên, hắn lại không thể không trả lời, đành phải trả lời chi tiết tình huống mà hắn biết về Hạ Tưởng. Ngô Tài Giang nghe xong gật đầu:

-Nghe cậu vừa nói, thật ra Hạ Tưởng và Nhị ca tôi tính tình hơi giống nhau, so với Nhị ca tôi thì càng hiểu lấy đại cục làm trọng hơn, là một hạt mầm rất tốt.

Khâu Tự Phong cảm thấy tự ái, về đến nhà bèn cùng mọi người trong nhà bàn bạc, cuối cùng quyết định: nhân dịp Ngô Tài Giang chưa tới tỉnh Yến nhận chức, và trước khi Hạ Tưởng có quan hệ tốt với Ngô Tài Giang, nếu có thể lôi kéo được thì cố gắng hết sức lôi kéo, nếu không được thì sẽ cố gắng nhượng bộ. Nếu không, với tính cách của Ngô Tài Giang, nếu hắn ta thân với Hạ Tưởng, sau khi hắn nhận chức thì lời hứa nâng đỡ con đường làm quan của Khâu Tự Phong chắc chắn sẽ bị hắn vứt đi.

Cùng lúc đó, Khâu gia chuẩn bị sử dụng các lực lượng khác để xem đưa Khâu Tự Phong ra khỏi tỉnh Yến có được hay không, cho dù quay về Bắc kinh cũng được, chứ không thể ở lại tỉnh Yến mà chịu sự hai mặt của Ngô Tài Giang.

Khâu Tự Phong vừa lên ban liền chú ý lắng nghe xem bao giờ thì Hạ Tưởng tới. Vừa nghe thấy tiếng động trong phòng Hạ Tưởng, hắn liền vội vàng tới, cúi đầu bày tỏ thái độ.

Khâu Tự Phong có ý muốn trao đổi nhượng bộ với Hạ Tưởng. Y toàn tâm toàn ý không để ý gì đến thể diện của mình nữa. Text được lấy tại http://truyen360.com

Trong quan trường, thể diện do chính mình tạo nên, không phải người khác bố thí.

Hạ Tưởng không biết đằng sau màn khom khom nói nói là gì, nhưng thấy thái độ hạ thấp lại càng thấp của Khâu Tự Phong thì vô cùng buồn bực. Nếu Khâu Tự Phong cảm thấy tâm trí nặng nề thì y cũng không đáng phải cúi đầu lặp đi lặp lại nhiều lần trước mặt hắn đến như vậy, chả khác gì một cậu học trò phạm lỗi. Nói gì thì nói, tốt hay xấu thì người ta cũng là nhân vật số hai ở huyện An, là Chủ tịch huyện.

Hạ Tưởng ngồi bên cạnh Khâu Tự Phong. Hắn vốn không hút thuốc nhưng giờ lại chủ động đưa cho Khâu Tự Phong một điếu, lại châm lửa hộ:

- Chủ tịch huyện Khâu à, tại huyện An, chúng ta gần bằng tuổi nhau, lại đều công tác tại cơ quan chính quyền, ngài là lãnh đạo, tôi là trợ lý. Có xảy ra mâu thuẫn cũng là do tôi làm chưa được đúng, làm sao có đạo lý anh xin lỗi tôi được chứ? Việc này mà truyền ra ngoài thì khác gì con người tôi quá kiêu ngạo một cách bừa bãi có phải hay không?

Lời nói của Hạ Tưởng không phải không có lý, Khâu Tự Phong trong lòng đều hiểu, nhưng cái chính là không rõ vì sao tình hình chung lại theo hướng có lợi cho sự phát triển của Hạ Tưởng. Nếu anh ta sớm biết có chuyện hôm nay, hà cớ gì giúp nhà Ngô vạch trần quan hệ giữa Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm? Tuy nhiên nói đi nói lại, có lẽ Ngô Tài Giang quá xấu xa, nếu hắn ta không tung ra bẫy ngon ngọt như vậy thì sao mình có thể mắc mưu được chứ? Nhìn thấy Liên Nhược Hạm xinh đẹp thì còn suy nghĩ được gì nữa chứ?

Giờ nghĩ lại, có lẽ do mình tuổi còn rất trẻ nên dễ kích động. Đó chẳng phải là vì một người phụ nữ đấy sao? Một người phụ nữ cho dù xinh đẹp, cũng không thể quan trọng bằng đường công danh. Nếu lúc đó có thể hiểu ra, mặc kệ Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm có quan hệ gì đi nữa, cho dù bọn họ sinh ra một đống con nít thì cũng là chuyện của bọn họ, chính mình đâu có quan hệ ngay từ đầu. Giờ chế giễu, vòng vo một hồi mới nhớ ra rằng: Liên Nhược Hạm và mình có lẽ không có chút quan hệ nào, lại có lỗi với Hạ Tưởng, và có thể tới đây sẽ bị Ngô Tài Giang lừa vào chỗ chết.

Khâu Tự Phong liền cảm thấy mình đã nhảy vào một cái bẫy, muốn đi lại thế nào cũng không thoát được, không có sức sống khiến cho anh ta khó lòng chấp nhận.

- Phó chủ tịch huyện Hạ dù sao cũng đừng nói như vậy. Quả thật có một số việc khiến tôi xấu hổ với cậu.

Khâu Tự Phong nuốt nuốt nước miếng, cuối cùng vẫn không nói ra sự thật. Anh ta không dám nói ra, sợ cuối cùng đến tai Ngô Tài Giang, liền thành khẩn nói:

- Nói như thế thì chuyện cũ chúng ta sẽ không nhắc lại nữa. Từ bây giờ trở đi, chúng ta cùng đồng tâm hiệp lực, lãnh đạo huyện An cho tốt, vừa mang lại thành tích, vừa muốn vì nhân dân phục vụ. Tôi cũng nói thật, khi Bí thư Lý bị điều đi, tôi sẽ tiếp nhận chức vụ bí thư, sẽ dốc sức giúp Thịnh Đại nhận chức Chủ tịch huyện, sau đó tái đề cử anh đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thường trực huyện, làm uỷ viên thường vụ. Cả ba người chúng ta đồng thời cùng công tác thêm vài năm, vừa chú ý thực hiện tốt chức vụ của mình, vừa chăm lo phát triển kinh tế của huyện An, như vậy cũng là làm rạng danh sự nghiệp của chính mình.

Hạ Tưởng thấy vẻ mặt Khâu Tự Phong rất thành thực và đầy quyết tâm, nghĩ thầm rằng: nếu không phải anh ta quay về Bắc Kinh nghe được tin đồn gì đó thì sao có thể điều chỉnh sách lược đúng lúc như vậy được; từ thái độ âm thầm chống đối lại trở thành hợp tác ra mặt. Tuy nhiên mặc kệ như thế nào đi nữa, thái độ của Khâu Tự Phong có lẽ khiến Hạ Tưởng vô cùng dễ chịu, mặc dù hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng Khâu Tự Phong thật tâm hoàn toàn, nhưng có được một thái độ như vậy quả thật không dễ dàng.

Tin tưởng hay không là một chuyện, nhưng Khâu Tự Phong có thái độ chân thành hợp tác thì Hạ Tưởng phải phối hợp. Hắn cũng hiểu được trong lòng Khâu Tự Phong không tự nguyện, nhưng bản thân anh ta là lãnh đạo lại có thể hạ thấp thể diện, chủ động thể hiện thiện ý với mình, nếu mình mà không phối hợp trong công việc - chuyện này mà truyền ra ngoài thì mình sẽ bị xem là không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cũng không biết cách làm người được, và sẽ bị lãnh đạo cấp trên xem nhẹ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất