Cái mồm quạ đen, thật đúng là miệng chạy đầy xe lửa, tuy nhiên sau khi hắn nghe được sự việc của Vương Đức Truyện, cũng không tin là do Thôi Hướng gây nên. Thôi Hướng không phải là người có tính nham hiểm chơi sau lưng người ta, tính cách của hắn cũng có những mưu toan, nhưng đối nhân xử thế luôn quang minh chính đại. Hơn nữa ngay cả Vương Đức Truyện là ai, không chừng Thôi Hướng cũng không biết, hắn làm sao có thể làm khó một Phó cục trưởng của Sở Xây dựng chứ?
Thôi Hướng nhìn thoáng qua Trần Phong, gặp dáng vẻ Trần Phong dường như cũng không biết gì, sự nghi ngờ chợt lóe lên rồi qua, cũng không có suy nghĩ sâu xa, bởi vì Vũ Phái Dũng chính là người tới gây sự rồi nhìn hắn, chờ hắn trả lời.
Thôi Hướng đến để ý cũng còn không muốn để ý Vũ Phái Dũng, làm sao muốn giải thích cho hắn được? Nếu không bởi vì Vũ Phái Dũng và Cao Thành Tùng có mối quan hệ với nhau, nếu đổi là bất cứ Giám đốc sở nào khác dám đến văn phòng Bí thư ngay trước mặt nói với giọng điệu chất vấn như vậy, hắn không trực tiếp tống cổ y ra ngoài cửa mới là lạ! Vũ Phái Dũng dù sao trước đây cũng có tiếng tăm lừng lẫy là thư ký bậc nhất tỉnh Yến, được Cao Thành Tùng ưu ái, ai biết hắn tới đây khởi binh hỏi tội, có phải là mưu kế của Cao Thành Tùng hay không?
Thôi Hướng đành phải phải đè lửa giận ở trong lòng xuống, cười lạnh một tiếng nói:
- Không biết có phải là Giám đốc sở Vũ coi thường tôi mà quá đề cao Vương Đức Truyện không? Đừng nói tôi trước giờ không biết Vương Đức Truyện là ai, cho dù biết hắn là họ hàng của anh, tôi cũng không tội gì hao tâm tổn trí, cố sức đem hắn giao cho Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Chẳng lẽ anh cảm thấy tôi là Bí thư Thành ủy cả ngày không có chuyện gì làm hay sao? Hay Vương Đức Truyện có xảy ra chuyện gì, đối với tôi sẽ là một chuyện thật tốt à? Giám đốc sở Vũ, anh động não suy nghĩ một chút, đừng để đầu óc nóng lên, liền tới đây làm ra những chuyện không phù hợp với thân phận của chính mình!
Lời nói của Thôi Hướng không nhẹ không nặng, còn nói rất hợp lý hợp tình. Nếu thay đổi là người khác, sau khi nghe xong cũng có thể bình tĩnh một chút, nhưng Vũ Phái Dũng ngoài trừ ở trước mặt Cao Thành Tùng bên ngoài tỏ ra cung kính, còn những người khác hắn không thèm để mắt, huống chi hắn thấy mặc dù Thôi Hướng là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, nhưng mới chỉ là Bí thư Thành ủy thành phố Yến, còn chưa phải Phó bí thư tỉnh ủy, cho nên hắn tức giận, bất bình mà nói:
- Bí thư Thôi, dám làm dám chịu, nếu làm mọi chuyện ra như vậy, thì sẽ thoải mái mà thừa nhận. Đừng tưởng ngài làm chư vậy với Đức Truyện thì cả đời mình sẽ được yên, đó chính là thắng lợi sao, hừ, những ưu đãi của ngài tôi sẽ nhớ ở trong lòng, về sau tôi sẽ hoàn trả gấp nhiều lần!
Trần Phong ở một bên cũng không thể nghe nổi nữa nói:
- Giám đốc sở Vũ, cơm không thể ăn nhiều, nói cũng không thể nói nhiều lời, tất cả mọi người đều là người có thân phận, những lời nói ra, đều nhất định phải chịu trách nhiệm.
- Tôi biết rất rõ trách nhiệm của mình, không cần Thị trưởng Trần phải dạy tôi phải làm như thế nào!
Vũ Phái Dũng sở dĩ hôm nay giận không thể kìm chế được, bởi vì Vương Đức Truyện là một người họ hàng không xa, hơn nữa ở trong nhà hắn cũng nói rất mạnh miệng, bảo Vương Đức Truyện làm gì cũng sẽ thuận buồm xuôi gió, ở trong quan trường muốn gió được gió muốn mưa được mưa, kết quả hiện tại Vương Đức Truyện có thể bị phán tới tám năm, mười năm, hắn làm sao còn có mặt mũi về gặp người nhà? Vì thế càng nghĩ càng giận, đang trong cơn thịnh nộ, không thèm nhìn mặt ai cả.
Trần Phong bị Vũ Phái Dũng trách móc mấy câu, lạnh lùng cười cười, không nói lời nào, lại nhìn về phía Thôi Hướng.
Lại nói về vấn đề đối xử với Cao Thành Tùng, Thôi Hướng và Trần Phong ở ngoài mặt không ai nói ra, nhưng mọi người trong lòng đều biết rõ, trên thực tế là thống nhất ý kiến, đều không quen nhìn Cao Thành Tùng kiêu ngạo và cách dùng người của ông ta. Người như Vũ Phái Dũng có thể trở thành thư ký tín nhiệm nhất của ông ta, bởi vậy cũng có thể biết phẩm chất của ông ta cũng không tốt hơn là mấy.
Thôi Hướng thấy Trần Phong giúp mình nói chuyện, liền nhìn bằng ánh mắt tán thưởng, sau đó lại quay đầu nói với Vũ Phái Dũng:
- Giám đốc sở Vũ nếu đã nói như vậy, vậy xin cứ tự nhiên. Đường lớn rộng thênh thang, ai cũng có đường của mình… Tôi còn có việc phải làm, nên không tiễn!
Thôi Hướng trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Vũ Phái Dũng tức giận đến xanh mặt, muốn nói lại, nhưng lại nghĩ tốt nhất là không nên phản kích lại, liền không cam lòng hỏi một câu:
- Bí thư Thôi, tôi chỉ muốn hỏi ngài một câu mong ngài nói thật, chuyện của Vương Đức Truyện, ngài có tham gia vào hay không?
Thôi Hướng vốn định không nói gì, nhưng thấy Vũ Phái Dũng giọng điệu cứ hoài nghi, khí thế đầy mình, kể cả Cao Thành Tùng thấy hắn, nói chuyện cũng không phải khí thế như vậy, không kiên nhẫn được nữa, liền khoát tay mà nói:
- Tự làm tự chịu, hắn nếu không làm việc gì, sao lại bị người khác điều tra? Ủy ban Kỷ luật tỉnh nếu dám bắt hắn, nhất định trong tay đã nắm chứng cứ rõ ràng. Anh thân là Giám đốc Sở Xây dựng, Vương Đức Truyện ở đơn vị có tiếng tăm như thế nào, trong lòng anh đều biết!
Vũ Phái Dũng thở hồng hộc mà rời khỏi văn phòng của Thôi Hướng, ngồi trên xe, đi thẳng đến trụ sở Công an tỉnh.
Thôi Hướng nói hàm ý sâu xa không chắc chắn, vừa không phủ nhận, cũng lại không thừa nhận, nhưng Vũ Phái Dũng nghe thấy hắn nói thế giấu đầu lòi đuôi, hơn nữa lại còn khiêu khích, ý là tôi có đứng sau lưng chuyện của Vương Đức Truyện hay không cũng không quan trọng, quan trọng là anh liệu sẽ làm gì tôi?
Vũ Phái Dũng liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, vừa đến trụ sở Công an tỉnh, liền đến thằng phòng Phó giám đốc sở Yến Ca nói chuyện.
Yến Ca từng ở trong Tỉnh ủy, cũng là đồng sự với Vũ Phái Dũng trong một thời gian ngắn, hai người có quan hệ chặt chẽ với nhau, đều là trợ thủ đắc lực của Cao Thành Tùng. Ban đầu Cao Thành Tùng muốn đỡ Yến Ca lên thẳng vị trí Giám đốc sở, nhưng tại vì có nhiều lực cản quá lớn, không thực hiện được. Cao Thành Tùng giận dữ, công khai tuyên bố hắn muốn đề bạt một người, nhất định phải lên được vị trí đó, nếu không chắc chắn có người phải chịu xui xẻo. Cao Thành Tùng dùng hết can đảm mà đè xuống tất cả áp lực, cuối cùng sau khi thỏa hiệp, đưa Yến Ca lên làm Phó giám đốc sở có vị trí quan trọng nhất trong số các Phó giám đốc sở. Nguồn truyện:
Truyện FULLVũ Phái Dũng vừa thấy Yến Ca, liền nói thẳng vào vấn đề:
- Yến Ca, có chuyện này anh nhất định phải giúp tôi
Yến Ca chưa đến 40 tuổi, được sự chăm sóc không tồi, ngón tay vừa dài vừa nhỏ, ánh mắt cũng dài, làm cho người ta có cảm giác nhìn không ra, mặc kệ lúc nào, ánh mắt hắn đều híp, làm cho người ta không thấy rõ ánh mắt hắn.
Yến Ca tươi cười lộ ra vẻ nhiệt tình:
- Phái Dũng sao thế, coi anh tức giận chưa kìa? Ở tỉnh Yến mà anh còn có chuyện không làm được sao? Còn có người không nể mặt anh sao?
Vũ Phái Dũng ngồi trên sô pha:
- Đừng nói nữa, rất nghẹn uất. Họ hàng của tôi là Vương Đức Truyện bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh bắt, tôi nghi ngờ là Thôi Hướng ở sau lưng phá rối. Hôm nay tôi đi tìm hắn, anh đoán xem thế nào? Hắn đem tôi ném ra khỏi văn phòng! Hắn cậy hắn là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, không xem tôi ra cái gì? ủy viên thường vụ Tỉnh ủy thì sao chứ, ở trước mặt Bí thư Cao còn không phải là ngoan như cún à? Yến Ca, anh giúp tôi tìm một số tài liệu đen của Thôi Hướng, tôi không tin hắn sạch sẽ không có một chút này nọ!
Yến Ca đập bàn một cái, giận dữ:
- Thôi Hướng được lắm, gan cũng lớn lắn, dám trêu vào ông em, hắn không muốn lắn lộn ở tỉnh Yến nữa hay sao? Được, được lắm, anh em mình có việc, tôi tuyệt đối không hai lời, sẽ giúp đỡ đến cùng.
Y lại cười tủm tỉm mà ném cho Vũ Phái Dũng một điếu thuốc, tự mình châm một điếu, vừa hút vừa nói:
- Một chút việc nhỏ, không đáng tức giận. Vương Đức Truyện bị bắt, ở bên cạnh tôi cũng hiểu được một chút tình hình. Họ hàng của anh quả thật là làm việc rất quá đáng, bàn tay cũng quá dài. Tài liệu tố cáo về hắn, tôi nhìn thấy không ít. Theo tôi nghĩ, bắn chết hắn cũng không đủ. Tuy nhiên bất cứ việc gì cũng đều sẽ chú ý cả đến cả tình người. Bí thư Cao không tiện ra mặt nói giúp, tôi giúp anh nói với Ủy ban Kỷ luật tỉnh một tiếng, đến lúc đó bị khai trừ khỏi Đảng, không được làm công chức nữa là xong. Sau đó anh đưa hắn ra khỏi tỉnh Yến, nếu làm như vậy được thì tốt.
Vũ Phái Dũng cảm kích Yến Ca gật gật đầu, nghĩ thầm rằng rốt cuộc cũng là người một nhà, trong lòng hiểu rõ liền nói:
- Trong lòng tôi hiểu được, cảm ơn Yến Ca, ân tình này tôi sẽ nhớ lý. Tuy nhiên việc của Thôi Hướng không thể chỉ như vậy được, không trị hắn, lòng tôi cảm thấy vẫn không thoải mái.
- Đương nhiên những kẻ ức hiếp trên đầu chúng ta, chúng ta không thể làm con rùa đen rụt cổ phải không?
Yến Ca lập tức cầm lấy điện thoại, nói:
- Tiểu Kế, cậu tới đây một chút.
Sau một lát, một người trẻ tuổi tướng mạo xấu xí tiến vào, hắn vào không nói một lời, cũng không thèm liếc mắt một cái nhìn Vũ Phái Dũng, chỉ có điều đứng thẳng trước mặt Yến Ca, chờ y ra lệnh.
Yến Ca cao giọng nói:
- Tiểu Kế, thời gian gần đây, cậu nên để ý quan tâm nhiều tới Bí thư Thành ủy Thôi Hướng, chú ý về vấn đề kinh tế và sinh hoạt cá nhân của hắn một chút, xem hắn thường xuyên gặp mặt với ai, nói cái gì, tóm lại càng kể tỉ mỉ lại càng tốt, có nhớ không?
Tiểu Kế gật gật đầu, vẫn không nói gì, bước chân điềm đạm mà đi ra khỏi văn phòng, từ đầu đến cuối cũng không có liếc mắt một cái nhìn Vũ Phái Dũng.
Vũ Phái Dũng nhìn ra đầu mối liền hỏi:
- Nhân viên an ninh quốc gia?
Yến Ca tự đắc mà gật gật đầu:
-Một trong những thuộc hạ tôi tín nhiệm nhất, trình độ theo dõi hạng nhất, chỉ cần bị hắn chăm chú nhìn lên người, chưa bao giờ có ai thoát được.
Vũ Phái Dũng yên tâm, nói khách sáo vài câu, đứng dậy cáo từ:
- Việc đã nói xong, nếu có việc gì cần tôi, chỉ cần tôi có thể làm được, khẳng định sẽ làm việc tốt như việc của mình.
Yến Ca cười nói:
- Thật là khách khí quá đấy? Chuyện của anh cũng là chuyện của tôi, chuyện của tôi cũng là chuyện của anh, ha hả, tuy hai mà một.
Vũ Phái Dũng hưng phấn đi rồi, hắn vừa mới đi không đến năm phút đồng hồ, Tiểu Kế lại lặng lẽ không một tiếng động quay lại văn phòng của Yến Ca.
- Hủy bỏ hành động.
Yến Ca phất tay về phía Tiểu Kế,
- Việc này không được nói với ai, coi như chưa từng phát sinh.
Tiểu Kế nặng nề mà gật đầu một cái, xoay người rời đi. Tiểu Kế vừa đi, Yến Ca không kìm được liền mỉm cười, tự nói:
- Vũ Phái Dũng, thư ký Vũ, đừng trách ta không để mặt mũi cho anh, chính anh là người không thức thời. Phái người theo dõi một ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, anh nghĩ rằng tôi sẽ vì anh mà hủy hoại tiền đồ của mình sao? Anh cũng nên mở to hai mắt mà nhìn, hiện tại ở tỉnh Yến, Bí thư Cao đã không phải một nhà độc tài nữa rồi.
Vũ Phái Dũng từ Công an tỉnh đi ra, lại lần lượt chạy một chuyến đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh và Tỉnh ủy. Ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh không thu hoạch được gì, ở Tỉnh ủy cũng không nhìn thấy Cao Thành Tùng, hắn không cam lòng, lại đợi nửa ngày mới gặp được. Cao Thành Tùng khuyên hắn không cần vì chuyện của Vương Đức Truyện mà chạy tới chạy lui, tuy không có nhiều lời, nhưng Vũ Phái Dũng nghe trong lời nói của Cao Thành Tùng không có ý kiên nhẫn, đành phải phẫn nộ rời đi.
Tháng 10, Bắc Kinh đúng hạn mời dự họp Đại hội Đảng. Không ngoài dự đoán, sau khi bầu cử ra một bộ máy lãnh đạo trung ương mới, người đứng sau Cao Thành Tùng đã lui về.
Cuối tháng 10, Phó chủ tịch tỉnh Yến Thẩm Phục Minh bị Ủy ban Kỷ luật Trung ương bắt đưa tới Bắc Kinh, Ủy ban Kỷ luật Trung ương và Viện kiểm sát tối cao đề nghị tỉnh Yến chiếu theo luật pháp bãi miễn chức vụ Phó chủ tịch tỉnh của Thẩm Phục Minh!
Đầu tháng, Thường vụ Hội đồng nhân dân tỉnh Yến chiếu theo luật pháp bãi miễn chức vụ của Phó chủ tịch tỉnh Thẩm Phục Minh. Ủy ban Kỷ luật trung ương, Viện kiểm sát tối cao quyết định báo cáo lên Trung ương Đảng, Quốc vụ viện phê chuẩn khai trừ Đảng viên, xử phạt khai trừ công chức, cũng liền ra thông báo của Đảng về toàn bộ vụ án kinh tế mà Thẩm Phục Minh đã phạm tội: Thẩm Phục Minh khi đảm nhiệm chức vụ Bí thư Thành ủy, Phó chủ tịch ủy ban nhân dân tỉnh Yến, đã lợi dụng chức vụ để mưu lợi, kiếm chác vì lợi ích của mình, nhận hối lộ trái phép tổng cộng lên tới hơn chín triệu nhân dân tệ.
Tin tức vừa được thông báo ra, toàn bộ tỉnh Yến từ trên xuống dưới đều thấy kinh ngạc!
Tuy rằng Thẩm Phục Minh còn chưa bị chính thức tuyên án, nhưng thân là người trong quan trường, từ lúc chuẩn bị tuyên án đã có những thông tin khác nhau, Ủy ban Kỷ luật Trung ương và Viện kiểm sát tối cao cùng nhau ra thông cáo, hơn nữa giọng điệu hết sức nghiêm khắc. Thẩm Phục Minh chắc khó có thể thoát khỏi kiếp nạn này, nói không chừng còn có thể bị tuyên án tử hình!
Sau khi Cao Thành Tùng nghe được tin tức, đứng ngồi không yên nửa ngày, dường như trong nháy mắt đã già đi không ít.
Hạ Tưởng nghe được tin tức khi cùng Lý Đinh Sơn, Cao Hải cùng với Tống Triêu Độ đang đi dạo cùng một chỗ trong công viên Rừng Rậm.
Từ lúc Hạ Tưởng biết Tống Triêu Độ tới nay, đây là lần đầu tiên nhìn thấy ông ta và Cao Hải đi cùng với nhau. Đương nhiên hôm nay cũng là do Hạ Tưởng cố ý sắp xếp. Hạ Tưởng đề nghị đến công viên Rừng Rậm, Sâm Lâm Cư ăn liên hoan, đầu tiên là mời Tống Triêu Độ và Lý Đinh Sơn, sau đó lại làm bộ vô ý trong lúc đó nhắc tới Cao Hải. Lý Đinh Sơn không có ý kiến gì, Tống Triêu Độ thì lại suy nghĩ, cuối cùng không ngờ cũng gật đầu đồng ý.
Công viên Rừng Rậm có hạng mục khu an dưỡng và trung tâm hội nghị đã được Ủy ban nhân dân thành phố thông qua và cũng đã được công khai duyệt bản vẽ thiết kế, đúng là bút tích của Hạ Tưởng, hiện tại đúng là giai đoạn chuẩn bị mặt bằng. Dựa theo ý tưởng của Hạ Tưởng, trước mùa hè cố gắng hoàn thành để khi tới mùa hè nóng nực nhất có thể đưa vào sử dụng.
Hiếm thấy hôm nào như hôm nay, tâm tình mọi người đều không tệ lắm. Tuy rằng trong rừng lá rụng nhiều, tăng thêm không ít sự xơ xác tiêu điều, cũng may là buổi cuối tuần khí trời cuối thu cũng dễ chịu, mọi người thoải mái đi lại được một lát, Lý Đinh Sơn cười ha hả:
- Qủa nhiên sức khỏe tốt nên không thể liều mạng, trước đây tôi làm việc nhà nông, một ngày có thể gặt vài mẫu ruộng, thế mà thắt lưng cũng không đau. Bây giờ mới đi được vài bước chân, đã thấy chân mỏi rồi.
Tống Triêu Độ cũng cười:
- Mỗi ngày, dùng trí não nhiều, cơ thể không được hoạt động, như vậy cũng không tốt. Về sau phải thường xuyên rèn luyện mới được, nếu không rất dễ mắc bệnh. Không có sức khỏe tốt, thì vị trí có cao tới đâu ngồi vẫn không thoải mái.
Cao Hải xúc động nói:
- Năm đó chúng ta cùng học với nhau, sức khỏe của tôi là kém nhất, Trưởng ban Tống và Đinh Sơn là tốt nhất vì thường xuyên chơi bóng, hiện tại tình hình lại trái ngược, sức khỏe của tôi lại là tốt nhất.
Hạ Tưởng có thể hiểu điều mà Cao Hải nhắc tới đó là tâm tư của những người bạn cùng học thời niên thiếu, cũng là ám chỉ tình bạn năm đó của ba người, Tống Triêu Độ cũng không phải không hiểu sự ám chỉ của Cao Hải liền cười nói:
- Đi ra xã hội, bước vào quan trường, suy nghĩ cũng thay đổi rất nhiều, không bao giờ trở về thời thiếu niên đơn thuần đó được nữa. Tuy nhiên lại nói tiếp, bạn bè học cùng nhau vẫn là đáng tin cậy nhất.
Cao Hải im lặng gật đầu, không nói gì.
Lý Đinh Sơn nhìn Hạ Tưởng liếc mắt một cái, chuyển đề tài:
- Tiểu Hạ, sau khi khu an dưỡng hoàn thành, có thể dành vài phòng cho chúng tôi không? có thời gian chúng tôi sẽ tới đây nghỉ ngơi.
Hạ Tưởng liền thoải mái mà nói:
- Việc này là việc nhỏ, nếu cháu làm được sẽ cố gắng làm. Tuy nhiên Bí thư Lý ở lại đây có thể được miễn phí, Trưởng ban Tống và chú Cao muốn tới, phải mất phí, cháu sẽ nói với mọi người một chút, cố gắng giảm 50%.
- Ha ha
Tống Triêu Độ và Cao Hải cùng nhau cười ha hả.
Sau khi cười xong, Tống Triêu Độ hỏi:
- Phó Chủ tịch tỉnh Cao là người đỡ đầu cho Tập đoàn Viễn Cảnh ở tỉnh, còn ở thành phố Yến là ai?
Ở thành phố Yến thì Hạ Tưởng vẫn chưa nghĩ tới, tuy nhiên bước đầu cũng có tính toán, vừa đúng lúc Tống Triêu Độ hỏi, hắn như vô tình liếc nhìn Cao Hải một cái. Cao Hải xắn tay áo lên, tiến về phía trước một bước:
- Việc mà Tiểu Hạ thích, khẳng định đó là một chuyện tốt. Ta cũng khá rảnh, liền tự mình đề cử, thay Tập đoàn Viễn Cảnh làm tốt công tác tuyên truyền tới các cơ quan của thành phố Yến.
Vẻ mặt Hạ Tưởng vui mừng bất ngờ nói:
- Chú Cao là người rất thích hợp, cháu trước kia đúng thật là không ngờ. Nếu chú Cao đã sẵn lòng chịu vất vả, cháu sẽ nói một tiếng với họ, về sau muốn hoạt động ở thành phố Yến phải dựa vào mặt mũi của chú Cao. Đương nhiên, có mối quan hệ này, nếu mà chú Cao vẫn đến khu an dưỡng, cũng sẽ được miễn phí khi vào ở.
"Ha hả" Tống Triêu Độ mỉm cười
- Hóa ra, chỉ có một mình tôi là người phải mất phí, Tiểu Hạ, như vậy có vẻ không công bằng, dường như mọi người đều giống nhau, loại tôi ra ngoài.
Mấy người đều cùng nhau mỉm cười.
Sau khi cười xong, liền đến bên cạnh công trường, nhìn công nhân hăng hái bận rộn làm việc, dường như một bản kế hoạch to được vẽ ra. Tống Triêu Độ bỗng nhiên hăng hái đột nhiên nảy sinh ý, lấy tay chỉ vào công nhân trong sân nói với giọng điệu đầy hào khí:
- Có thể nói, khu an dưỡng và trung tâm hội nghị đúng là sinh ra rất đúng thời cơ, là một sự sáng tạo nhìn xa trông rộng đã phá vỡ các trật tự cũ, tiếp nhận một bản kế hoạch mới.
Tống Triêu Độ nói một câu hai nghĩa, hiển nhiên là nói sau khi khu an dưỡng khánh thành, ở tỉnh Yến có người không được hưởng thụ chỗ tốt trong đó. Hạ Tưởng liền cười:
- Vương Đức Truyện đã bị bắt, không chừng nói mấy câu liền khai hết ra, hiện Bắc Kinh rốt cục lại đang định tội danh của Thẩm Phục Minh, một số người ở tỉnh Yến giờ này chắc càng thêm lo lắng.
Tống Triêu Độ liếc mắt nhìn Lý Đinh Sơn và Cao Hải một cái:
- Thời buổi rối loạn vừa mới bắt đầu thôi. Tuy rằng mùa thu không quá tốt, nhưng khi mùa thu qua đi, sẽ đón một mùa đông đầy thu hoạch.
Hạ Tưởng cũng biết, có một số điều mà Tống Triêu Độ không nói cho Lý Đinh, hiện tại có Cao Hải ở đây, ông ta lại chỉ nói một nửa. Đối với Lý Đinh Sơn, ông a hẳn là tránh động đến Sử lão đang ở phía sau Lý Đinh Sơn.
Đối với Cao Hải ông ta cũng không hoàn toàn tin tưởng. So sánh với người khác, thì chính mình và Tống Triệu Đô hiện tại có rất nhiều bí mật.
Ba người hôm nay gặp nhau, chính là muốn thư giãn thả lỏng, cho nên không nói quá nhiều đến tình hình của tỉnh Yến, buổi tối lại cùng nhau ăn cơm ở Sâm Lâm Cư. Sau khi ăn xong, Cao Hải và Lý Đinh Sơn trở về nhà.