Cũng may Phương Cách ở trước mặt Mai Hiểu Lâm đã luyện tới mức da mặt rất dày, cười hì hì vò đầu rời đi.
Mai Hiểu Lâm tìm Hạ Tưởng đương nhiên không phải vì ăn cơm mà là có việc muốn cùng hắn bàn bạc.
- Nhà tôi muốn cho tôi đính hôn, thân thể tôi có bệnh như vậy, làm sao có thể lập gia đình? Anh nói tôi nên làm gì bây giờ?
Nhìn vẻ mặt Mai Hiểu Lâm ưu sầu, trên thực tế vẫn là vô tâm, không nghĩ gì, không để ý chút nào đến hình ảnh của một cô gái, cô đưa một miếng thịt đặt vào trong miệng, vừa ăn vừa nói:
- Anh, anh giúp tôi nghĩ ra biện pháp, anh nhiều mưu ma chước quỷ, giúp tôi nghĩ một biện pháp vừa có thể khiến tôi không phải lấy chồng, lại khiến người trong nhà không gây khó dễ cho tôi. Sau khi chuyện thành công, tôi sẽ hậu tạ anh.
Hạ Tưởng dở khóc dở cười, cô nhờ vả người khác làm việc, mà không nói dễ nghe một chút, há mồm ngậm miệng đều đem chính mình trở thành người xấu, cũng không giữ thể diện cho mình, lại thấy hình ảnh cô ăn to uống lớn, không khỏi cười nói:
- Cô không thể giống con gái một chút sao? Ăn cả miếng thịt to như vậy, cũng không sợ béo?
- Ở trước mặt anh tôi sẽ không giả bộ với hình ảnh con gái, quá mệt mỏi. Hiện tại tôi cũng không sợ béo, dù sao tôi đã tính cả đời không lấy chồng. Đẹp xấu thế nào, tự mình vui vẻ là được, không sợ không có hình tượng con gái. Cho đến nay vẫn không ai có thể khiến tôi rung động đến mức cố trưng diện vì người đó như vậy, cho nên, ha ha, thích ăn cứ ăn, thích uống cứ uống, mình đúng là mình.
Mai Hiểu Lâm vừa nói chuyện, lại ăn thêm mấy miếng, uống thêm mấy ngụm bia.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ lắc đầu:
- Tôi không nghĩ ra biện pháp nào dễ giải quyết cả, cô và việc trong nhà cũng nên là tự mình giải quyết sẽ thỏa đáng hơn, tôi sẽ không tham gia. Thật ra tôi muốn hỏi một chút, Mai gia nhà cô đối với việc Cao Thành Tùng bị miễn nhiệm, có ý kiến gì không và có nhận xét gì không?
Mai gia tốt xấu gì cũng là một đại gia tộc ở Bắc Kinh. Hạ Tưởng cũng không biết rõ thế lực của bọn họ có phạm vi đến đâu. Nhưng Mai Hiểu Lâm có thể đến huyện An, chứng tỏ bọn họ cũng có chút ảnh hưởng tại tỉnh Yến, cho nên thử hỏi vậy, cũng muốn xem ý tứ của Mai Hiểu Lâm.
- Bí thư Cao trở thành Chủ tịch Cao, chẳng qua là đem hắn đặt vào lò lửa để nướng, không phải là một chuyện tốt.
Mai Hiểu Lâm cũng không quan tâm đến việc Cao Thành Tùng đi hay ở. Cô đang lo lắng tới hôn nhân đại sự của mình hơn là đoán trước cục diện của tỉnh Yến,
- Nói thực, anh hãy giúp tôi nghĩ ra biện pháp, làm thế nào thuyết phục người trong nhà, không làm cho họ tới làm phiền tôi. Nếu anh không giúp tôi nghĩ ra cách, tôi sẽ không để yên cho anh
Mai Hiểu Lâm rõ ràng chơi xấu.
Hạ Tưởng đành chịu, hắn không rõ thân đều là người trên quan trường, vì sao Mai Hiểu Lâm dường như không một chút nào quan tâm đến xu thế đấu trí? Tốt xấu gì cô cũng là Phó bí thư huyện ủy, là người rất có tiền đồ lên tới cán bộ cấp cục phó. Quan trường tỉnh Yến có chấn động, cũng có thể ảnh hưởng đến lợi ích thiết thực của cô, cô thế nào lại cũng không hề đếm xỉa như thế?
Hạ Tưởng biết nếu vấn đề của Mai Hiểu Lâm không được giải quyết, hắn có đề xuất vấn đề gì, cô tuyệt đối sẽ không trả lời. Hắn đành phải thật sự lo nghĩ mà nói:
- Không dễ đâu, trong nhà quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của cô cũng là bình thường, ngẫm lại cô đã 30 tuổi, cũng quả thật là không còn nhỏ. Nếu không tìm người gả cho, chỉ sợ về sau không thể tìm người tốt để gả. Cô xuất thân trong một đại gia tộc, nói cả đời độc thân, khả năng đó không lớn. Tuy nhiên nếu cô thật sự không nghĩ tới việc lập gia đình, có thể cũng với người trong nhà thương lượng một biện pháp, như là nói đang nuôi một đứa con, nói đó là do cô sinh. Cha của đứa bé đã ra nước ngoài, hoặc là đã xảy ra chuyện bất ngờ nên đã không còn nữa, dù sao người đó đã không còn để đối chứng. Cô có đứa bé, cũng coi như là dựa vào, trong nhà cũng không sẽ bức cô. Dù sao một phụ nữ đã lớn tuổi, lại có một đứa con nhỏ, muốn xuất giá, chỉ sợ không có người đàn ông nào dám cưới.
Mai Hiểu Lâm nghe xong, tức giận đến không nói được, giận dỗi lấy chiếc đũa gần nhất ném đi, rồi nói: - Cái gì mà biện pháp? Làm cho tôi phải nuôi một đứa bé, cảm ơn anh đã nghĩ được như vậy, thật sự là không có chỉ số thông minh! Anh nói tôi từ nơi nào có một đứa bé? Còn nói là do tôi sinh ra? Chưa kết hôn đã có quan hệ, trong nhà không đánh chết tôi là còn may. Không được, tuyệt đối không được.
Hạ Tưởng liền cười ha hả:
- Cô không phải nói tôi có nhiều ý tưởng xấu xa sao? Tôi nghĩ ra đương nhiên là chủ ý xấu. Dù sao nghe hay không là ở cô, tôi chỉ nói, còn lại mọi việc sẽ không để ý.
- Thực sự anh thật là vô sỉ, tôi xem như phục anh rồi.
Mai Hiểu Lâm dứt khoát vung tay lên, lại nhặt lên chiếc đũa, một lần nữa lại ăn. Chưa ăn được mấy, ánh mắt cô lại sáng lên.
- Thực ra chủ ý thối của anh là đúng là rất thối, tuy nhiên nghĩ tới nghĩ lui, cũng có thể làm trong nhà á khẩu không nói gì được. Được, cứ làm như vậy.
Hạ Tưởng hết chỗ nói, đành phải mải miết dùng bữa, vừa ăn được một ít, lại nghe Mai Hiều Lâm nói:
- Thực ra Mai gia chúng tôi cũng hy vọng Cao Thành Tùng bị miễn nhiệm. Hắn đứng đầu tỉnh Yến mấy năm qua, khiến cho người người ở tỉnh Yến oán trách, không ai khen ngợi hắn. Tuy nhiên còn giữ lại cho hắn chức vụ Chủ tịch Hội đồng nhân dân tỉnh. Phía sau chắc còn có ý đồ gì đó?
Hạ Tưởng vểnh tai lên để nghe, Mai gia bọn họ đều có con đường riêng, có lẽ là có người ở bên trong tiết lộ ra cũng không chừng.
- Ngô Tài Giang của Ngô gia muốn tới tỉnh Yến làm chức Trưởng Ban tổ chức cán bộ, Mai gia chúng ta tỏ ý phản đối, không nghĩ tới một điều chính là Khâu gia cũng âm thầm phản đối, hơn nữa hiện tại Cao Thành Tùng bị miễn nhiệm, tỉnh Yến bước sang thời đại của Diệp Thạch Sinh, chỉ có điều dường như Bí thư Diệp và Ngô gia lại có mối quan hệ không bình thường chút nào, và cũng có quan hệ với Khâu gia dường như cũng không tồi. Tôi cũng mơ hồ nghe người khác nói tất cả mọi người đều phản đối Ngô Giang Tài.
Mai Hiểu Lâm đúng thật là biết không ít, một hơi đã khiến Hạ Tưởng hiểu ra không ít nội tình
- Tuy nhiên trước đây Bí thư Diệp và Mai gia chúng tôi cũng có quan hệ, không xa không gần.
Nói xong, Mai Hiểu Lâm liếc Hạ Tưởng một cái, bất mãn nói:
- Đấy, tôi biết được cái gì đều nói hết cho anh, anh có còn muốn hỏi gì không? Hôm nay anh mời tôi ăn cơm mới tìm được những tin tức hữu dụng như vậy, làm ăn như thế là lãi lớn.
Hạ Tưởng kêu oan:
- Tôi còn giúp cô nghĩ ra một biện phát hay, đấy là một biện pháp tuyệt vời, trí tuệ đúng là vật báu vô giá.
- Thôi bỏ đi, chủ ý của anh cũng được.
Mai Hiểu Lâm nâng cằm, vẻ mặt buồn sầu nói:
- Tôi tìm đâu nhận nuôi một đứa bé chứ? Nói thì dễ nhưng làm thì khó, huống chi tôi ôm một đứa bé không có chút máu mủ, không bằng tự mình sinh ra thì tốt hơn. Anh nói, nếu tự tôi sinh một đứa bé, liệu có được không? Chỉ có điều bác sĩ nói, cũng không phải hoàn toàn là tôi không có khả năng sinh được con.
Hạ Tưởng lại nghĩ:
- Cô muốn chính mình sinh con cũng đúng. Như vậy chính cô sẽ giải quyết được một vấn đề khác.
- Vấn đề gì?"
Mai Hiểu Lâm ngây ngô hỏi một câu, lập tức nhận ra được đó là cái gì, mặt đỏ lên, không dám nhìn Hạ Tưởng, cúi đầu,
- Cũng đúng, tìm đâu được một người đàn ông tốt chứ? đàn ông bây giờ ở nơi nơi đều hư hỏng, một người đàn ông tốt cũng hiếm hoi chẳng khác gì một con gấu trúc, chỉ có thể tình cờ gặp chứ không thể hy vọng tìm được. Hơn nữa còn phải làm cho hắn không được có tâm lý được lợi, còn không được cho hắn biết ẩn tình, còn… như vậy cũng quá khó khăn, thế thì không bằng nuôi một đứa con nuôi để giảm bớt thủ tục.
Hạ Tưởng rõ ràng không tiếp lời nói của Mai Hiểu Lâm, lo lắng không ngăn cản được cô, không chừng nói ra cái gì làm cho người ta cảm thấy xấu hổ, liền vội vàng nói vài câu khác, sau đó liền vội vàng kết thúc bữa ăn với cô.
Theo lời Mai Hiểu Lâm nói, tuy rằng tin tức có ích không có nhiều lắm, nhưng khiến Hạ Tưởng yên tâm không ít. Đầu tiên là Ngô Tài Giang ôm giấc mộng trở thành Trưởng Ban tổ chức cán bộ tỉnh Yến sợ sẽ tan biến, tiếp theo nếu Mai gia và Diệp Thạch Sinh có quan hệ, vậy có thể nói Mai Hiểu Lâm ở tỉnh Yến còn có cơ hội phát triển thêm nữa, ít nhất cũng có thể lên tới cấp sở. Nhưng Khâu gia và Diệp Thạch Sinh cũng có quan hệ rất tốt đẹp, nói không chừng Khâu Tự Phong đánh một chiêu thật đẹp chăng?
Cũng không chắc, tính cách Diệp Thạch Sinh dường như khá mềm yếu, phong cách làm việc luôn suy xét tổng hợp mọi thứ.
Về Diệp Thạch Sinh, Hạ Tưởng hiểu biết rất ít, chỉ biết ông ta luôn ở dưới cái bóng của Cao Thành Tùng, nhưng vẫn khiêm tốn, khiêm tốn đến mức không giống một Chủ tịch tỉnh, thậm chí không nổi bật bằng Phó chủ tịch thường trực Phạm Duệ Hằng. Lần này ông ta thuận lợi tiếp nhận chức vụ Bí thư tỉnh ủy, rốt cuộc sẽ thể hiện phong cách thế nào? Là vẫn làm việc một cách khiêm tốn, hay là đột nhiên bộc lộ được tài năng, lên giọng thi hành biện pháp chính trị của mình?
Bí thư tỉnh ủy đúng là có ảnh hưởng rất lớn đến chính sách của tỉnh, một Bí thư tỉnh ủy cương quyết, cứng rắn, sẽ mang đến không ít biến cố cho tỉnh Yến, việc đặt ra các chính sách, sự thay đổi về nhân sự, đều có thể ảnh hưởng đến tất cả các cán bộ cấp huyện, cục trở lên.
Hạ Tưởng trở lại phòng làm việc, đầu tiên là xem xét các văn kiện, muốn xem xét một chút tiến độ các hạng mục công trình, còn chưa xem xong thì chợt nghe ở cửa có một tiếng vang lên. Phương Cách đẩy cửa bước vào.
- Anh Hạ, Bí thư Lý bảo anh đến gặp, tìm anh cho chút việc.
Phương Cách nói xong cười hì hì, lại cứ đứng đó không nhúc nhích, chắc cậu còn muốn nói điều gì đó.
- Cậu có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, đừng có đứng đó thế.
Hạ Tưởng thấy dáng vẻ của cậu ta khẳng định là có chuyện gì đó.
- Này, anh Hạ, ba em có một đồng nghiệp giới thiệu cho em một cô bạn gái, em cũng không thích lắm. Nhưng nhà cô ấy và nhà em có quan hệ sâu xa gì đó, ba em rất mong muốn được làm thông gia với nhà cô ấy, cũng rất thích cô ấy. Ngày nào cũng tạo áp lực cho em, bắt em phải gặp gỡ cô ấy, em nên làm thế nào mới tốt? anh là chuyên gia trong lĩnh vực này, cho em xin ý kiến đi.
Phương Cách nói ra tâm sự của mình.
Hạ Tưởng không kìm nổi cười.
Không biết từ khi nào mình trở thành chuyên gia trong lĩnh vực tình yêu và hôn nhân. Vừa mới giúp Mai Hiểu Lâm nghĩ ra biện pháp để giải quyết vấn đề cá nhân của cô, hiện tại lại thêm một Phương Cách, muốn mình nghĩ ra biện pháp, lại là một việc vặt vãnh. Hắn còn chưa phân tích được cục diện của tỉnh Yến sau này sẽ đi theo hướng nào, kết quả lại bị việc vặt vãnh của Phương Cách tìm tới, cậu ta không phải người ngoài, cũng không thể không giúp.
Hạ Tưởng đành phải hỏi cậu ta:
- Cô ấy có điểm nào không tốt mà cậu lại không thích người ta? Bộ dạng không xinh đẹp, vóc dáng không đủ cao? Hay không phải người dịu dàng, biết quan tâm?
- Không phải, không phải thế, cô ấy xinh đẹp trang nhã, vóc dáng cũng không thấp, dáng người cũng không tệ lắm, ít nhất là ngàn năm mới chọn được một người như thế, nhưng vẫn không phải là người em thích. Em và cô ấy cái chính là tình cảm không có, miễn cưỡng mà đến với nhau thì không được.
Khuôn mặt Phương Cách đầy u sầu nói:
- Em đã thích một người khác, tuy rằng cô ấy không xinh đẹp, nhưng em cảm thấy cô ấy mới là người mà em yêu nhất.
- Phó Bí thư Mai? Không phải cậu vẫn nhớ Phó Bí thư Mai mà vẫn chưa quên được chứ?
- Không phải, không phải Phó Bí thư Mai.
Phương Cách liên tục xua tay
- Phó Bí thư Mai đối với em mà nói, đã là một kỷ niệm đẹp để thỉnh thoảng nhớ lại rồi. Em hiện tại thích một cô gái tên là Lam Miệt!
Hạ Tưởng thật ít nhiều thấy ngạc nhiên, Lam Miệt quả thật là có điểm mê hoặc lòng người, bất kể là tính cách hay diện mạo, cũng quả thật là người có sức hấp dẫn từ trong tâm hồn, Phương Cách có thích cô ấy cũng không phải điều lạ.
Hạ Tưởng nghĩ rồi hỏi thêm một câu:
- Trưởng ban Phương giới thiệu cho cậu bạn gái tên là gì?
- Phượng Mỹ Mỹ!
- Loảng xoảng
Hạ Tưởng lỡ tay chén nước trong tay rơi xuống đất, rơi vỡ nát!
Phương Cách thích Lam Miệt, Hạ Tưởng thấy không có gì lạ, nhưng nghe đến Trưởng ban Phương giới thiệu Phượng Mỹ Mỹ làm bạn gái Phương Cách, lúc này hắn thấy kinh ngạc, nhất thời thất thần, không ngờ lỡ tay đánh vỡ chén nước.
Phượng Mỹ Mỹ có quan hệ thế nào với Trưởng ban Phương? Kiếp trước, cô nhận hết oan khuất, tình nguyện đến Dao Trì làm tiểu thư ngồi sô pha, cũng không ra mặt tìm Trưởng ban Phương giúp đỡ, thực ra là đã có chuyện gì?
Chủ yếu là thời gian ấy cuộc sống như thế, ngoại trừ qua lại với Vệ Tân, hắn thường lui tới chỗ Phượng Mỹ Mỹ nhiều nhất. Kiếp trước hắn vẫn cảm thấy áy náy nhất với Vệ Tân, tiếp theo là Phượng Mỹ Mỹ. Bởi vì Phượng Mỹ Mỹ vẫn cự tuyệt sự giúp đỡ của hắn, hắn cũng không có khả năng làm gì để giảm bớt gánh nặng của cô.
Phương Cách thấy Hạ Tưởng đột nhiên như thế, cũng giật mình kinh hãi:
- Anh không sao chứ. Chẳng lẽ nào anh biết Phượng Mỹ Mỹ.
Hạ Tưởng tỉnh táo lại, vội xin lỗi mà cười:
- Tôi hơi lơ đãng, nghĩ tới việc khác, không có việc gì đâu. Tôi không biết Phượng Mỹ Mỹ, đúng rồi, cậu thích Lam Miệt, lần trước lấy được số điện thoại của Lam Miệt rồi à?
Phương Cách ngượng ngùng mà gãi đầu:
- Không có, cô ấy thông minh quá nên không làm được. Thế nên em mới tìm đến Hạ ca anh, chính là muốn anh ở giữa làm mối giúp đỡ em và Lam Miệt. Nếu chuyện thành công, em sẽ hậu tạ anh.
Hạ Tưởng không khỏi mỉm cười, Phương Cách nói giống Mai Hiểu Lâm như đúc. Được rồi. hắn đúng là chuyên gia về tình yêu và hôn nhân mà, về sau nếu có cơ hội, sẽ giúp Phương Cách giới thiệu cậu ta với Lam Miệt, cũng không thành vấn đề, liền một mực đồng ý:
- Được, có cơ hội tôi sẽ sắp xếp một chút, tuy nhiên tôi chỉ làm trung gian giới thiệu, cậu có thể làm Lam Miệt đồng ý hay không, thì phải xem bản lĩnh của cậu.
Hạ Tưởng không biết là Tiêu Ngũ vừa thấy Lam Miệt, đã nảy sinh tình cảm với Lam Miệt, hiện tại hắn cũng đang chuẩn bị tấn công Lam Miệt.
Tới văn phòng của Lý Đinh Sơn, câu đầu tiên mà Lý Đinh Sơn nói là:
- Tiểu Hạ, cuối tuần này tôi và cậu cùng nhau quay về tỉnh Yến, về nhà chơi, Sử lão cũng muốn gặp cậu.
Ông dừng lại một chút mới nhớ tới Tào Thù Lê hiện tại chỉ có một mình liền nói tiếp
- Mang Thù Lê đến để biết nhau luôn.
Nguồn: http://truyen360.comLý Đinh Sơn có lời mời đối với mình, Hạ Tưởng không nghĩ gì liền một mực trả lời:
- Được ạ, không thành vấn đề. Gần đây Sử lão có khỏe không ạ. Hẳn là lão nhân gia muốn gặp cháu, chắc là có chuyện gì tốt phải không ạ?
Lý Đinh Sơn cười mắng: - Không phải thế, Sử lão nhớ cậu, muốn gặp cậu cũng không được à? Phẩm chất kính trọng người già của cậu đi đâu mất rồi?
Hạ Tưởng cười hả hả:
- Ý cháu nói, hiện tại tình hình của tỉnh Yến vừa mới trải qua sự thay đổi lớn. Sử lão muốn gặp cháu, chắc là có điều muốn nói.
Lý Đinh Sơn chỉ Hạ Tưởng, cười cười:
- Cậu luôn có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra được vấn đề quan trọng, cậu đoán đúng rồi, Sử lão quả thật có điều muốn nói.
Hạ Tưởng tiện thể ngồi trên sô pha, hắn cũng muốn cùng Lý Đinh Sơn trao đổi một chút về tình hình của tỉnh Yến.
- Bí thư Lý có biết Diệp Thạch Sinh đối nhân xử thế như thế nào không?
Hạ Tưởng rất quan tâm đến tính cách của tân Bí thư tỉnh ủy.
Lý Đinh Sơn thong thả nói:
- Diệp Thạch Sinh tính cách mềm mại, ông ấy làm Chủ tịch tỉnh rất khiêm tốn, ta thấy, ông ấy lên làm Bí thư tỉnh ủy cũng là muốn ổn định lại tất cả mọi việc. Trước kia việc đề ra các chính sách cũng thế, hiện tại nhân sự cũng thế, đều không có thay đổi quá lớn. Hơn nữa tỉnh Yến cách Bắc Kinh cũng gần, Bắc Kinh cũng hy vọng về sau tỉnh Yến sẽ đi theo đường lối đúng. Cùng duy trì sự ủng hộ cao đối với trung ương. Ở điểm này, tôi có thể chắc chắn Diệp Thạch Sinh sẽ làm tốt hơn Cao Thành Tùng.
- Tuy nhiên trung ương không định chọn người khác làm Chủ tịch tỉnh. Chắc chắn là cũng đã có suy xét trên nhiều phương diện,
Hạ Tưởng đưa ra vấn đề thứ hai.
- Không sai, chọn người mới làm Chủ tịch tỉnh mới là điểm mà tôi lo lắng nhất. Trung ương không đồng thời tuyên bố việc chọn người khác làm Chủ tịch tỉnh, cũng có khả năng đã cân nhắc suy xét ở mọi góc độ, muốn chọn một người có tinh thần trách nhiệm để đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch tỉnh. Như vậy cũng tốt có thể gánh vác một chút trách nhiệm với Bí thư Diệp.
Lý Đinh Sơn cũng vô cùng quan tâm đối với cục diện chính trị của tỉnh Yến, điều đó cũng ảnh hưởng đến con đường làm quan của ông ấy, nên không quan tâm không được.
- Có khả năng Phạm Duệ Hằng tiếp nhận chức vụ Chủ tịch tỉnh không?
Hạ Tưởng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy khả năng Phạm Duệ Hằng được làm là lớn nhất, tuy rằng nếu Phạm Duệ Hằng tiếp nhận chức vụ Chủ tịch tỉnh, với hắn mà nói đó không phải là một điều gì tốt cả.
- Bình thường theo đúng trình tự, nhất định sẽ là Phạm Duệ Hằng. Trừ phi có người khác hàng không tới đây làm Chủ tịch tỉnh.
Lý Đinh Sơn gật gật đầu
- Tuy nhiên khả năng cử người khác đến đây làm Chủ tịch tỉnh cũng không lớn. Xem chừng dựa theo tình thế hiện tại ở tỉnh Yến, sẽ không thể cử người khác đến đây làm Chủ tịch tỉnh, ít nhất phải hai năm nữa cục diện mới khác. Bắc Kinh cũng muốn có một Bí thư tỉnh ủy tính cách mềm mại, nếu lại điều một người ở nơi khác đến làm Chủ tịch tỉnh, như vậy tỉnh Yến sẽ xảy ra bất ổn, mất đoàn kết về mặt chính trị.
Cũng đúng, cấp trên đã suy xét vấn đề, không chỉ chú trọng cân bằng, mà còn tổng hợp trên nhiều phương diện, kết hợp với tình hình thực tế của địa phương, cuối cùng mới có thể bổ nhiệm. Một tỉnh nào cũng thế, chính trị là một mảng rất lớn, phải quan tâm đến kế sinh nhai của hàng vạn dân chúng, khi làm không thể không thận trọng.
Bổ nhiệm Chủ tịch tỉnh mới, chỉ sợ là phá vỡ tình hình cục diện của cả tỉnh Yến. Trước mắt cũng không biết thế nào, chỉ đành kiên nhẫn chờ đợi. Tuy nhiên trong lòng Hạ Tưởng mơ hồ cảm thấy, việc chọn người mới lên làm Chủ tịch tỉnh mới sẽ có liên quan tới kết cục của Cao Thành Tùng, nói cách khác kết quả cuối cùng chính là sự thỏa hiệp.
Hiện tại là lúc nên phá vỡ thế cục của tỉnh Yến.
Cuối tuần, Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn cùng nhau trở lại thành phố Yến. Sau khi hẹn thời gian gặp nhau, Hạ Tưởng đã về tới Tào gia.
Tào Thù Lê cũng đã tan học về tới nhà. Lúc đầu Tôn Hiện Vĩ đưa xe tới đón, cô vẫn không muốn ngồi lên để đến trường, cảm thấy có phần quá phô trương. Tào Vĩnh Quốc vừa đến thành phố Bảo làm Bí thư Thành ủy, cô liền cảm thấy trên đầu đã không còn vầng sáng của một thiên kim tiểu thư, liền tự lái xe Audi đến trường, vừa lúc Hạ Tưởng đỡ phải đón.