- Ha ha, Ngô Tài Giang đánh cuộc với tôi, nói rằng cậu sẽ không động tâm với tiểu Lâm, cũng không bởi vì tôi đưa ra các điều kiện động lòng người mà thay đổi chủ ý. Tôi còn không tin, nói rằng cậu là người trẻ tuổi, không có nhiều định lực, với việc tiền tài và địa vị trước mặt thì chắc chắn sẽ không có thể giữ được nguyên tắc mà duy trì ý chí. Không nghĩ tới, người luôn luôn không có tầm mắt gì như Ngô Tài Giang xem ra lần này cũng chuẩn xác, không ngờ anh ta lại nói đúng.
Mai Thái Bình cũng là một người thẳng thắn, không ngờ nói ra vụ đánh cuộc giữa ông ta và Ngô Tài Giang, điều này khiến Hạ Tưởng dở khóc dở cười.
Hạ Tưởng cũng không cho rằng Ngô Tài Giang đối với mình thì có nhiều thiện cảm, cũng sẽ không lôi kéo mình, có lẽ là Ngô Tài Giang có một sự tò mò đối với mình. Mặc kệ như thế nào, Ngô Tài Giang tạm thời không rời khỏi Bắc Kinh, người phát ngôn cao nhất của Ngô gia tại tỉnh Yến là Cao Thành Tùng lại đã xuống đài, do đó lực ảnh hưởng của ông ta đối với mình trở nên rất thấp. Tuy nhiên, khả năng cũng chính là ông ta thấy khó hiểu với việc mình gần gũi với Mai gia nên trong lòng cũng không quá thoải mái, vì thế mới cố ý khích tướng Mai Thái Bình.
Hạ Tưởng không có chút hứng thú gì với việc làm xiếc trên dây với hai gia tộc lớn này cả. Hắn đưa Mai Hiểu Lâm đến đây thì Mai Thái Bình cũng đã thấy rồi, nhiệm vụ cũng đã hoàn thành rồi, còn không ngờ không hẹn mà gặp với Ngô Tài Giang, có thể nói cũng nên rút về được rồi. Hắn nghĩ đến việc chờ Mai Hiểu Lâm trở lại thì sẽ tìm một cơ hội để rút khỏi.
- Cậu vừa rồi cũng thấy được, Ngô gia có quan hệ với quân đội, Mai gia chúng tôi cũng có quan hệ với cảnh sát vũ trang, ai so với ai thì cũng không hơn kém nhau nhiều lắm.
Mai Thái Bình cực kỳ lắm lời, lại chủ động nói:
- Vì sao Ngô Tài Giang cảm thấy hứng thú đối với cậu thì tôi cũng không rõ ràng lắm. Mà tôi cũng lười suy nghĩ việc này, tôi chỉ muốn nói cho cậu, tuy rằng cậu tuổi trẻ đã lên làm Phó Chủ tịch huyện, đừng tưởng về sau sẽ thuận buồn xuôi gió mãi như thế này. Sự tình về sau chốn quan trường thì phức tạp hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cậu. Vị trí càng cao thì việc tiến thêm một bước lại càng gian nan. Hơn nữa, từ cấp bậc Phó tỉnh trở lên, muốn tiến thêm một bước nữa mà không có thế lực quân đội ủng hộ thì gần như không có khả năng. Cảnh sát vũ trong tuy rằng không có lực ảnh hưởng lớn như quân đội, nhưng cũng là một lực lượng không thể bỏ qua. Hãy nghe tôi nói, người trẻ tuổi, cậu muốn đến được địa vị cậu mơ ước, dựa vào một người hoặc dựa vào mạng lưới quan hệ giới hạn trong một thành phố hay một tỉnh thì cũng không phải là người có tầm nhìn xa, mà phải phóng mắt nhìn ra khắp thiên hạ.
Hạ Tưởng suy nghĩ cẩn thận, Mai Thái Bình nói điều này là chỉ ra sự lợi hại trong tương lai, nói cho hắn rằng muốn đi đến vị trí cao sau này thì việc mượn dùng lực lượng gia tộc lớn là lựa chọn tốt nhất. Ngụ ý chính là với một người có xuất thân không bối cảnh như mình thì việc dễ dàng nhất và nhanh nhất để đi đến vị trí mơ ước đó thì phải có sự ủng hộ của một gia tộc lớn nào đó, mà trong việc này thì duy nhất chỉ có một con đường là đám hỏi chính trị.
Không biết vì sao việc này lại được nêu ra? Hay là việc hôn nhân đại sự của Mai Hiểu Lâm thực sự làm cho Mai gia đau đầu? Như thế nào mà có cảm giác như Mai Thái Bình luôn cường điệu ý tứ trao đổi mua bán, dường như bỏ qua những lời mình đã nói.
Hạ Tưởng đành phải mỉm cười:
- Đa tạ Trưởng ban Mai dạy bảo, tôi sẽ ghi nhớ ở trong lòng, sau này về nhất định sẽ nghiền ngẫm để lĩnh hội tinh thần một cách tốt nhất.
Mai Thái Bình nghĩ rằng sẽ còn câu tiếp, không ngờ đợi trong chốc lát không thấy thanh âm nào, không khỏi quay đầu lại liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái:
- Như thế nào? Không hiểu được ý tứ trong lời nói của tôi?
Vừa lúc Mai Hiểu Lâm đẩy cửa tiến vào, chen lời vào nói:
- Chú, chú lại như vậy rồi, phải nhớ kỹ chứ, nói chuyện thì phải nói một nửa, cũng giống như vẽ tranh, phải có nét đậm nét nhạt, phải có không gian để người khác còn tưởng tượng. Những điều chú nói đều đã nói xong rồi, làm sao người khác trả lời cho được.
Mai Thái Bình vỗ vỗ cái trán, làm như bừng tỉnh ra:
- Đúng, đúng. May mà có tiểu Lâm nhắc nhở. Thôi, thôi, đến ăn cơm, đến ăn cơm đi.
Hạ Tưởng kinh ngạc liếc mắt nhìn Mai Hiểu Lâm một cái. Mai Hiểu Lâm đắc ý cười nhỏ giọng nói:
- Chú tôi vẫn tin vào Phật giáo, một khi ông ấy nói chuyện lắm lời là tôi nói với chú tôi rằng giữ lại một chút thì sẽ có nhiều hiệu dụng hơn. Sau khi nói điều này xong thì lập tức ông ta sẽ im miệng ngay, đây chính là bí mật của ông ấy, không được nói ra ngoài.
Hạ Tưởng vội gật đầu, chỉ cần làm cho Mai Thái Bình câm miệng là tốt rồi.
Mấy người ăn cơm, trong lúc ăn cơm thì Mai Thái Bình vài lần muốn nói cái gì đó nhưng đều bị Mai Hiểu Lâm tìm trước một câu chuyện để đè ép nên phải im lặng. Hạ Tưởng nhìn ra Mai Thái Bình đối với Mai Hiểu Lâm đúng là có một loại tình cảm yêu thương, giống như người bố luôn yêu thương nhường nhịn cô con gái bảo bối của mình vậy.
Sau khi ăn xong, lại uống nước trà và ăn hoa quả tráng miệng. Hạ Tưởng nhấp nháy miệng mấy lần, muốn tìm cơ hội để đề xuất việc cáo từ nhưng lại bị Mai Hiểu Lâm cự tuyệt. Mai Hiểu Lâm quắc mắt cho Hạ Tưởng mấy cái, sau đó lại nói với Mai Thái Bình:
- Chú, thật ra cháu đã có bạn trai. Anh ta là một lưu học sinh, không ở trong nước. Vì thế cho nên cháu cũng không muốn nhắc tới trong nhà. Anh ta thì hình dạng cũng không tệ lắm, tuy nhiên cái chính là vẫn luôn ở nước ngoài, không thích bầu không khí trong nước, cũng không muốn người trong nhà cùng giao tiếp. Phó Chủ tịch huyện Hạ cũng đã gặp qua anh ta, có gì muốn hỏi về người này thì cũng có thể hỏi Phó Chủ tịch huyện Hạ. Anh ấy và Phó Chủ tịch huyện Hạ chơi khá thân với nhau.
Thiếu chút nữa Hạ Tưởng bị miếng hoa quả trong miệng làm bị nghẹn. Đột nhiên Mai Hiểu Lâm lại tung ra cú tập kích vào lúc này, mà lúc đầu cũng không thấy nói gì đến việc vở diễn kịch này, bây giờ lại tự nhiên lại yêu cầu mình yểm trợ. Việc này sao không nói từ trước? Quả thực là hại người mặc kệ ai phải đền mạng.
Mai Thái Bình tin đúng là thật, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi Hạ Tưởng:
- Tiểu Lâm nói thật chứ? Cậu cũng gặp qua anh ta, cậu nói xem anh ta đối nhân xử thế như thế nào?
Hạ Tưởng đành đâm lao phải theo lao, phải vắt hết óc ra suy nghĩ rồi nói:
- Người cũng không rất được, hơn nữa còn ở phương Tây nhiều năm nên cũng đã bị Tây hóa. Lối suy nghĩ của anh ta và chúng ta khác nhau rất lớn. Ví dụ như chúng ta cảm thấy người một nhà nên ở cùng một chỗ thì như vậy mới thể hiện sự thương yêu, quan tâm đùm bọc trong gia đình. Anh ta thì khác vậy, anh ta cảm thấy được cảm thụ tự do là quan trọng nhất, nếu ở cùng một chỗ với người khác thì như vậy sẽ bị sự lệ thuộc vào người khác.
- Ừ, nói đúng. Tư tưởng của phương Tây cũng có rất nhiều điều tiêu cực, không nên chịu sự ảnh hưởng của bọn họ thì mới tốt. Ví dụ như phương Tây mạnh mẽ đề xướng sự tự do, nhưng thật ra đây là biểu hiện của một loại chủ nghĩa cá nhân cực đoan.
Mai Thái Bình cũng không truy vấn nhiều về tin tức của người bạn trai trong tưởng tượng của Mai Hiểu Lâm, mà lập tức đàm luận về tư tưởng của phương Tây.
- Ở trong tầng lớp cao tầng của Bắc Kinh thì có một bộ phận người thậm chí cho rằng nước Mỹ là quốc gia vĩ đại nhất thế giới. Những gì nước Mỹ làm đều toàn bộ là vì giữ gìn cho nền hòa bình của thế giới. Nước Mỹ đại biểu cho những gì công bằng, văn mình, chính nghĩa. Những lời này đúng là rất gây cười.
Mai Thái Bình nói tới đây không khỏi cười lạnh mấy tiếng.
Hạ Tưởng không phải là người kiên định phản đối tư tưởng phương Tây, cũng không phải là người kiên định ủng hộ. Đương nhiên, đối với một số ít thế lực nước ngoài đối địch muốn mua chuộc một số ít người trong nước bị đánh mất lương tâm nói ra rằng nước Mỹ là đấng cứu thế, những lời ngây thơ như vậy thì cũng phải mạnh mẽ phê phán đả kích, nếu không đúng là có ảnh hưởng rất xấu.
- Thật ra, nói đến chủ nghĩa tự do của phương Tây, xét đến cùng là một loại hành vi cực đoan, trắng trợn vì tư lợi. Rất nhiều người thấy nước Mỹ là nước lớn, nhất là lại có kinh tế phát triển nên khẳng định đấng cứu thế phải là người Mỹ. Tiếp theo đó, đấng cứu thế không phải trời sinh ra đã là đấng cứu thế, mà vì theo đuổi lý tưởng tự do từ đó mới từ từ nảy sinh ra các tư tưởng này. Từ đó đưa ra hàng ngàn loại mục đích, ví dụ như: "Vì gia đình không tiếc hi sinh tính mạng mình"… từ đó ra đường lái xe bom đâm lung tung, hoặc đánh bom tự sát, vì cứu người nhà của mình mà mặc kệ sự sống chết của người khác. Tinh thần vì gia đình được biểu hiện cực kỳ nhuần nhuyễn, hoàn toàn là tư tưởng thà rằng tôi phụ người trong thiên hạ chứ không để người trong thiên hạ phụ mình. Các tư tưởng này biểu hiện cho sự ích kỷ một cách cực đoan.
Text được lấy tại http://truyen360.comHạ Tưởng cũng không phải cảm khái nhất thời mà phát biểu, bởi vì kiếp trước hắn đã tiếp xúc được một thời gian dài với nước Mỹ, thấy chủ nghĩa anh hùng của nước Mỹ luôn được tuyên dương một cách hoành tráng. Tuy nhiên, cẩn thận suy nghĩ lại thì sẽ thấy rằng đây là một kiểu hành vi lấy việc hy sinh của người khác đổi lấy ích lợi cho hạnh phúc của chính mình.
Lời này của Hạ Tưởng đúng là đi vào trong tim của Mai Thái Bình, ông ta cười ha hả:
- Nói rất hay, một câu rất hay là không cho người trong thiên hạ phụ tôi, điều này làm hình tượng rất tốt, cực kỳ thỏa đáng. Không nghĩ tới tiểu Hạ có thể từ trong điện ảnh của nước Mỹ mà phát hiện được thói hư tật xấu của người Mỹ. Không thể không nói ra rằng, cậu là người có suy nghĩ, là người tuổi trẻ có lý tưởng.
Cũng không tệ lắm, cuối cùng cũng tìm được điểm chung với Mai Thái Bình. Hạ Tưởng thầm nhủ, thật là may mắn. Nếu không phải là Mai Hiểu Lâm cố tình ăn gian nói dối động chạm đến việc này thì có lẽ cuộc gặp mặt hôm nay mình không lưu lại ấn tượng sâu đậm gì với Mai Thái Bình. Cũng không nghĩ bởi vì có nước Mỹ mà mình xem như đã có cơ hội.
Vì thế, bữa ăn được kéo dài ra thêm nửa tiếng, Mai Thái Bình chỉ hăng say đàm luận với Hạ Tưởng về mối nguy hại của tư tưởng phương Tây, đối với bạn trai của Mai Hiểu Lâm thì rốt cuộc đến hết buổi cũng không đề cập được một từ. Hạ Tưởng âm thầm trừng mắt liếc nhìn Mai Hiểu Lâm một cái, Mai Hiểu Lâm lặng lẽ cười, cô còn ngoắc ngoắc ngón tay cái với hắn.
Khoảng ba giờ chiều, Hạ Tưởng cáo biệt Mai Thái Bình và Mai Hiểu Lâm. Trước khi đi, Mai Thái Bình còn nắm tay Hạ Tưởng rồi nói:
- Chờ sau khi tôi nhậm chức, tiểu Hạ, cậu nhất định phải nhớ đến Tỉnh ủy tìm tôi, chúng ta sẽ cùng bàn luận, tham khảo thêm một chút về một số bộ phận hữu ích trong tư tưởng của phương Tây, từ đó để có cách tuyên truyền tạo ra sự nhìn nhận thật đúng đắn.
Tổng thể mà nói thì xem như hôm nay cũng có chút thu hoạch, Hạ Tưởng lái xe rời đi thấy Mai Hiểu Lâm còn nhìn hắn vẫy vẫy cái tay thì trong lòng cũng ít nhiều có sự cảm kích với sự dẫn dắt của Mai Hiểu Lâm. Mặc dù nghe đồn về Mai Thái Bình thì rất nhiều, nhưng hôm nay nhìn thấy thì Hạ Tưởng cũng không dám nói là đã không tạo được chút dấu ấn với con người này. Trừ khi là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy và từ cấp phó Tỉnh trở lên, ngoài ra thì ai dám làm cao khi nhìn thấy Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy? Trong tâm tư của người nào mà không muốn kết giao và nịnh bợ người này?
Cuối cùng Hạ Tưởng đưa ra kết luận, chỉ cần Mai Thái Bình không đưa ra việc kết hợp hắn và Mai Hiểu Lâm lại với nhau thì các mặt khác xem như có diễn biến rất tốt. Đương nhiên, không loại trừ trường hợp do đưa Mai Hiểu Lâm trở về nhà, lại nơi chốn đông người đóng vai người anh hùng bảo vệ quyền lợi cho phái đẹp đã để lại cho ông ta ấn tượng tốt. Suy nghĩ một cách cẩn thận thì thật ra Mai Thái Bình cũng là người có tâm cơ, trong quá trình diễn ra bữa ăn nhìn qua thì có vẻ ông ta nói chuyện đâu đâu, nhưng trên thực tế với chuyện vừa xảy ra thì một câu cũng không nhắc lại, như vậy trong lòng cũng rất có chừng mực.
Hạ Tưởng lái xe từ cửa Tây nhằm hướng cửa Đông thẳng tiến, Tiếu Giai ở ngay gần chỗ cửa Đông này.
Tiếu Giai đối với cuộc viếng thăm của Hạ Tưởng thì cực kỳ hưng phấn. Đầu tiên là cô ôm hôn Hạ Tưởng một cái, rồi sau đó nhảy hẳn vào lòng hắn, hai chân bám vào người hắn, bắt hắn phải chịu khổ ôm cô vào nhà. Sau khi Hạ Tưởng đặt Tiếu Giai trên ghế sô pha xong thì mới có cơ hội để nhìn quanh để đánh giá căn nhà mới của cô.
Hóa ra mấy chỗ ở vừa rồi thì Tiếu Giai cũng thực hiện chiến lược mua đi bán lại và đã lời không ít tiền. Theo đúng chiến lược như vậy, dọc theo con đường mới mở có mấy căn nhà chung cư đang được xây dựng thì cô cũng đầu tư lấy mười mấy căn, sau đó nhìn trúng vào một khu nhà cao tầng ở cửa Đông này thì cô mới mua hẳn để ở, không bán đi nữa.
Đồng thời, hộ khẩu của cô cũng chuyển hẳn từ thành phố Yến lên Bắc Kinh, còn việc kinh doanh hoa quả ở thành phố Yến thì cô giao hoàn toàn cho Tiếu Côn, một năm có thể có lợi nhuận từ ba đến bốn triệu. Khu du lịch Tam Thạch thì từ lúc đầu tư đến nay vẫn chưa có hiệu quả, sớm nhất muốn có lời lãi thì cũng phải sang năm. Tuy nhiên Tiếu Giai rất ít quan tâm đến việc này, coi như là công trình tạo chiến tích cho Hạ Tưởng. Hiện tại, cô một lòng một dạ lao vào lĩnh vực bất động sản, bởi vì cô kiếm được lợi nhuận từ lĩnh vực này quá lớn, hai năm kinh doanh hoa quả ở thành phố Yến cũng không bằng một năm mua bán bất động sản ở Bắc Kinh.
Mấu chốt là việc này kiếm lời rất nhanh chóng.
Theo sự phân tích của Tiếu Giai thì sàn bất động sản của cô từ nay về sau thì một năm buôn bán cũng có thể có doanh thu khoảng trăm triệu tệ, lợi nhuận ít nhất là 5 triệu tệ trở lên. Đương nhiên, đây chỉ là cách đoán tương đối bảo thủ của cô, còn nếu đúng như lời Hạ Tưởng thì bất động sản ở Bắc Kinh này sẽ vào trạng thái sốt, hàng năm giá cả sẽ tăng trưởng một cách chóng mặt. Nếu như vậy, không đầy ba năm sau, nếu Tiếu Giai nắm chắc cơ hội thì sẽ phát triển sàn bất động sản trở thành công ty chuyên xây dựng địa ốc.
Giá trị sản lượng từ đó sẽ còn tăng theo bội số nhân, từ đó, nguồn vốn của công ty cô sẽ giống như quả cầu tuyết, phát triển một cách nhanh chóng và sẽ đạt tới mức một tỷ nhân dân tệ.
Không phải là chuyện nghìn lẻ một đêm, cũng không phải là Hạ Tưởng quá mức lạc quan mà là hắn từng có quá trình tự mình trải qua. Ở kiếp trước, hắn có một bà hàng xóm, đầu tiên mở một trung tâm bất động sản, sau đó mua đi bán lại nhà ở thành phố Yến, bán qua tay được lời một khoản tiền, sau đó bà ta phát triển ở Bắc Kinh, rồi tiếp tục ở Hà Nam, không đầy mười năm, chỉ bằng ánh mắt và nguồn tài chính ban đầu mấy trăm ngàn tệ mà bà ta đã phát triển được thành hơn mười triệu.
Sau đó bà ta ở Bắc Kinh mở công ty, hàng năm bôn ba ở Bắc Kinh và Hải Nam mà không thèm quay về thành phố Yến nữa.
Hiện tại thì hắn có ưu thế tái sinh, lại đại khái hiểu biết được hướng đi của ngành bất động sản trong nước mười năm sau. Hơn nữa, Tiếu Giai lại có ánh mắt buôn bán rất chuẩn, nếu không kiếm được tiền thì cũng không phải là dốt bình thường, mà là dốt quá mức.
Tiếu Giai chỉ hỏi thăm qua một chút về Hạ Tưởng, sau đó tâm tư cô chuyển sang việc kinh doanh. Cô nói không dứt với Hạ Tưởng về các suy nghĩ, quy hoạch lâu dài cùng với triển vọng của công ty cô. Cô nói say sưa đến độ Hạ Tưởng đã phát mệt, mà cô là người diễn thuyết thì lại không có chút mệt mỏi nào.
Quả nhiên cô là người mà trời sinh đã là thương nhân, Hạ Tưởng âm thầm khâm phục.
Buổi tối, Tiếu Giai tự mình đi xuống bếp nấu cơm cho Hạ Tưởng. Vốn là Hạ Tưởng muốn mời cô đi ra ngoài ăn cơm, nhưng cô sợ ra bên ngoài ăn cơm sẽ không có cảm giác như ở trong nhà nên muốn tự mình ra tay nấu nướng. Hạ Tưởng cũng lý giải tâm tình của cô nên cũng chiều theo ý cô.
Cơm nước xong, Tiếu Giai yêu cầu hắn cùng tản bộ, Hạ Tưởng vui vẻ đáp ứng.
Tiểu khu Thiên Thượng này có rất nhiều cây và quang cảnh cũng rất đẹp, ít tồn tại các góc chết lại làm cho người ta có cảm giác nơi nào cũng sáng sủa. Mặc dù là mùa đông, cây cối cũng rất xơ xác, nhưng có hồ nước trong xanh, lại còn có các núi giả, các cây sồi xanh tốt mọc xung quanh nên cũng tăng thêm không ít phần sức sống. Hạ Tưởng âm thầm tán thưởng, Bắc Kinh quả nhiên là vùng đất đế đô, khoảng cách vượt trội rất nhiều so với thành phố Yến, để Tiếu Giai tới đây kinh doanh bất động sản xem như là quyết sách đúng đắn.
Ngày hôm sau, Hạ Tưởng giúp Tiếu Giai tuyển chọn địa chỉ đặt công ty. Tiếu Giai cũng phóng tay chi một khoản kinh phí lớn, thuê mười gian văn phòng cho công ty, mỗi năm tiền thuê văn phòng hết 500 ngàn tệ, bước đầu chuẩn bị ra thông báo tuyển chọn người làm. Đối với phương hướng thị trường và triển vọng công ty thì Hạ Tưởng cũng rất cường điệu nhấn mạnh một số điểm trong cách nhìn nhận của hắn. Tuy rằng Tiếu Giai nửa tin nửa ngờ, nhưng xuất phát từ việc tuyệt đối tín nhiệm với Hạ Tưởng nên những điều này cô cũng ghi tạc trong lòng.
Năm nay đón Tết thì Tiếu Giai không về nhà mà hẹn ước với mấy cô bạn cùng đi đến Hải Nam. Hạ Tưởng cũng biết rõ tâm tư trong lòng cô, là không muốn bị cha mẹ thúc giục hỏi thăm về việc hôn nhân đại sự. Hắn cũng không dám nói nhiều về việc này, tiếp tục hộ tống cô thêm nửa ngày nữa, đến buổi chiều, hắn lái xe quay trở về thành phố Yến.
Buổi tối đã về đến nhà gặp mặt được ba mẹ mình, Tào Thù Lê, Hạ An, Hứa Ninh. Trong lòng hắn rất sung sướng cảm động. Nhìn bộ dáng của Tào Thù Lê cứ giống như đã trở thành người vợ chính thức của Hạ gia, so với lần trước thì thân thiết và tự nhiên hơn rất nhiều, không có một loại mất tự nhiên, e lệ. Điều này làm cho hắn âm thầm cảm thán, cô bé vào vai nhân vật rất nhanh, đúng là rất có sức hấp dẫn.
Thậm chí ngay cả hắn cũng thấy không bằng.
Trước khi đón Tết không thể thiếu tiết mục đi lại thăm hỏi và chúc Tết. Dù sao Hạ Tưởng cũng là ủy viên thường vụ Huyện ủy huyện An nên điện thoại chúc Tết kéo dài không dứt, còn có không ít người muốn tới tận nhà để thăm hỏi nhưng đều bị Hạ Tưởng nhất nhất từ chối. Tuy rằng hắn không phản cảm với việc nhiều người lui tới trong dịp năm mới này, tuy nhiên nếu tránh được chút nào thì nên tránh chút ấy.
Đêm 30, Tào Vĩnh Quốc từ thành phố Bảo quay về, cùng gặp mặt với vợ chồng Hạ Thiên Thành. Người trong hai gia đình cùng nhau đoàn tụ, tất cả đều phấn khởi chờ đón năm mới.
Nguyên nhân là bởi Hạ Tưởng còn chưa kết hôn nên việc cưới hỏi của Hạ An và Hứa Ninh cũng bị dừng lại. Theo ý tưởng của Hạ Thiên Thành thì phải là ông anh kết hôn trước, chú em theo sau mới đúng lề thói. Hạ An rất bất đắc dĩ, đành phải nói:
- Chị dâu, năm nay tốt nghiệp xong là tổ chức đám cưới luôn, cố gắng gả cho anh em thật nhanh vào, nếu không mỗi ngày Hứa Ninh đều thúc giục em cưới cô ấy.
Hứa Ninh mặc kệ:
- Dường như là ngoài anh ra thì em không lấy được người khác thì phải? Anh có được diễm phúc ấy không?
- Đương nhiên là có, anh thì tuổi trẻ mà đã là cán bộ cấp Phó phòng, là người tâm phúc của Thị trưởng Đan, ai chẳng nói anh có tiền đồ vô lượng?
Hạ An đắc ý nói.
Lần trước Đan Sĩ Kỳ sau khi trở về, liền tự mình hỏi đến Hạ An và đề nghị đề bạt Hạ An thành Phó phòng. Tất nhiên là Ban tổ chức cán bộ ai chẳng phải nể tình? Dù sao cũng là nhân vật số hai, tuy rằng Trưởng ban Tổ chức Thành ủy Đan Thành cùng với Đan Sỹ Kỹ có quan hệ bình thường, nhưng trong vấn đề đề bạt nhân sự ở cấp Phó phòng thì mặt mũi của Thị trưởng là phải cấp, huống chi y cũng nghe nói qua anh trai Hạ An là Hạ Tưởng, người mà 23 tuổi là Phó Chủ tịch huyện.
23 tuổi mà đã có thể lên làm Phó Chủ tịch huyện thì tiền đồ về sau đúng là không để đo lường được, vì thế nhân tình này nên thuận dòng nước mà đẩy thuyền theo cho tốt. Cho nên, việc đề bạt Hạ An chẳng những có thể thông qua thuận lợi mà còn được liệt vào danh sách cán bộ được khảo sát trọng điểm, về sau lên chức lên quyền sẽ được ưu tiên xem xét.
Hứa Ninh liếc mắt nhìn Hạ An một cái:
- Đồ xấu xa.
Tuy vậy nét mặt của cô cũng có một tia tự hào.
Đối với người trong quan trường mà nói thì dịp đón năm mới thế này chính là một cơ hội tuyệt đỉnh để được lui tới nhà nhau, nhất là ở chốn tỉnh thành như thành phố Yến thì rất là nhộn nhịp. Bởi vì các thành thị phụ thuộc đều nhân thời cơ chúc Tết đến thăm viếng chúc Tết các lãnh đạo. Tuy rằng Tào Vĩnh Quốc không phải là lãnh đạo Tỉnh ủy, Hạ Tưởng lại là một Phó Chủ tịch huyện nho nhỏ, tuy vậy khách trong nhà đúng là nối liền không dứt, làm cho người trong nhà cũng cảm thấy phiền toái.
Cuối cùng, Hạ Tưởng và Tào Thù Lê mới tìm được một cơ hội trốn đi, để mọi người trong gia đình ứng phó. Những chỗ cần đi lại thì Hạ Tưởng cũng đã đi rồi nên Hạ Tưởng cũng tắt luôn điện thoại di động để yên tâm phụng dưỡng cha mẹ trong mấy ngày này, đến ngày mồng ba đã phải từ biệt cha mẹ quay trở lại huyện An.
Đảo mắt một cái đã đến ngày mùng 8, chính thức phải đi làm. Ngày đầu tiên làm việc thì ai nấy trong cơ quan cũng đều đi cho phải phép. Cũng phải đợi hết rằm tháng giêng thì coi như mới hết không khí Tết, mới xem như chính thức làm việc, bắt đầu một năm công tác mới.
Đầu tiên là mở một cuộc hội nghị nghiên cứu và thảo luận về công tác trọng điểm trong năm nay và các dự định triển khai. Sau đó Hạ Tưởng lại tham gia vào cuộc họp của thường vụ Ủy ban để nghiên cứu về hướng phát triển kinh tế sao cho phù hợp với chính sách kinh tế của quốc gia, từ đó sẽ kết hợp với tình hình cụ thể của huyện An để bố trí quy hoạch phát triển kinh tế.
Trong hội nghị này, lần đầu tiên Hạ Tưởng đưa ra việc liên hợp cùng với huyện Cảnh, đề nghị khai thông một con đường núi để kết nối khu du lịch Tam Thạch và khu du lịch Tam Thủy tạo thành một khu du lịch liên hợp giữa hai huyện với mục tiêu: "Chia sẻ tài nguyên thiên nhiên trong lĩnh vực văn hóa du lịch, dùng hết sức lực để nhất thể hóa khu du lịch, cộng đồng cùng xúc tiến để tạo thành một cộng đồng du lịch vùng ngoại thành, góp phần làm phồn vinh cho thị trường du lịch thành phố Yến."
Đề nghị này của Hạ Tưởng như một khối đá nặng ngàn cân, làm cho mọi người tranh luận một cách sôi nổi.
Thịnh Đại là người đầu tiên tỏ vẻ tán thành, ông ta cho rằng Tam Thạch và Tam Thủy chính là bộ phận trong mạch núi Thái Hành Sơn, vốn chính là cộng đồng cùng nhau chia sẻ, có ưu thế bù đắp cho nhau. Hơn nữa, hai điểm thắng cảnh này cách theo đường chim bay chỉ khoảng hơn mười kilomét, nếu làm một đoạn đường núi thông thẳng giữa hai thắng cảnh này thì khi du khách đến Tam Thủy vui chơi, muốn sang Tam Thạch thì không cần phải vòng lên thành phố Yến mà chạy thẳng một mạch sang và ngược lại. Nếu được như thế, với nguồn tài nguyên có thể cùng nhau khai thác, khiến cho nhiều người thay vì trước đây chỉ đi đến được một thắng cảnh thì nay sẽ được du lịch cả hai.
Khâu Tự Phong không tỏ thái độ rõ ràng, chỉ tỏ vẻ cần phải cẩn thận.
Trên cơ bản, mấy Phó Chủ tịch huyện khác lại có thái độ phản đối. Bọn họ cho rằng, đầu tiên chưa thể khẳng định được là huyện Cảnh có thành ý hợp tác hay không, thứ hai là việc làm đường xuyên núi giữa hai thắng cảnh này sẽ không khả thi, bởi vì đây là vùng núi nên chi phí rất cao, chỉ bằng nguồn tài chính từ hai huyện Cảnh và huyện An thì cơ bản là không thể có được nguồn tài chính khổng lồ như vậy, trừ phi là lại giơ tay xin tiền từ thành phố.
Điều này dẫn đến việc không ngớt lời tranh luận, cuối cùng Khâu Tự Phong kết luận:
- Việc này là chuyện tốt, đáng giá chúng ta nghiên cứu, chờ sau khi Phó Chủ tịch huyện Hạ làm việc cụ thể với huyện Cảnh rồi sau đó sẽ bàn luận về nguồn tài chính.
Hạ Tưởng gật gật đầu:
- Tôi cảm thấy cũng nên nhờ vào thành phố. Trong lĩnh vực giao thông thì hàng năm đều có nguồn chi, nếu có thể thì chúng ta cũng nên xin nguồn từ trên, nếu hoàn toàn dựa vào lực lượng của chính huyện chúng ta thì có khi không đủ.
Mấy Phó Chủ tịch huyện khác đều không hẹn mà cùng nghĩ, dù sao chủ ý cũng là do mày đề xuất, nếu mày mà có thể lấy được tài chính tài chính từ thành phố thì chúng ta cũng giơ hai tay lên tán thành.
Kết hợp khu du lịch núi và du lịch sông là quy hoạch phát triển lâu dài, Hạ Tưởng cũng suy tính trong lòng, sẽ cùng một cơ hội thích hợp tiếp xúc với Giang Thiên một chút, bàn luận xong xuôi rồi sau đó cùng nhau giơ bàn tay về thành phố đòi tiền, nếu là như vậy thì khả năng thành công sẽ lớn hơn một chút.
Đảo mắt đã tới tháng ba, thời tiết chuyển thành ấm áp, các hạng mục công tác trong Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện dần dần trở nên rất nhiều. Đầu tiên là Hạ Tưởng phải vội vàng khảo sát tình trạng giao thông của huyện An, chuẩn bị một nguồn tài chính của huyện để giải quyết hiện trạng các vùng núi sâu hiện tại còn chưa có đường đi. Khi thực hiện được điều này về cơ bản thì đã là tháng 4 âm lịch, rồi các hạng mục xây dựng của huyện An ầm ầm triển khai, lại còn có công trình làng du lịch cũng bắt đầu khởi công.
Cùng lúc đó, lại có một luồng gió lốc chậm rãi nổi lên ở bên trong.
Vào trung tuần tháng tư âm lịch thì Mai Thái Bình chính thức được nhậm chức Trưởng ban Tổ chức tỉnh ủy tỉnh Yến. Sau đó không lâu Từ Đức Tuyền được chính thức có quyết định miễn đảm nhiệm chức vụ thành ủy, Trưởng ban Thư ký thành phố Yến, đồng thời việc chọn người vào cái ghế trống này trở thành đề tài để thảo luận.
Không lâu sau đó, Ban Tổ chức Tỉnh ủy liền xuống làm việc với thành phố Yến về nhân sự vào vị trí Trưởng ban Thư ký thành ủy và Phó Thị trưởng để chính thức trình Tỉnh ủy phê chuẩn. Diệp Thạch Sinh nhìn thấy danh sách do Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đưa ra thì bất động thanh sắc, hơi nhíu lông mày rồi ngay lập tức cầm lấy điện thoại báo cho Thôi Hướng:
- Phó Bí thư Thôi, Ban Tổ chức cán bộ đã trình lên danh sách lựa chọn cán bộ vào vị trí Trưởng ban Thư ký và Phó Thị trưởng. Anh đến chỗ văn phòng tôi, chúng ta họp hội ý chút một chút.
Hiện tại thì Diệp Thạch Sinh đang là Bí thư kiêm Chủ tịch tỉnh, đối với việc Bắc Kinh vẫn nấn ná chậm chạp trong việc quyết định người đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch tỉnh khiến ông ta cũng có chút bất an không yên, cũng không hiểu rốt cuộc là ở nguyên nhân nào, có những suy xét nào. Vì thế cho nên thời gian gần đây trong lúc làm việc thì ông ta vẫn luôn luôn cẩn thận, tránh mọi sơ suất.
Tuổi của Diệp Thạch Sinh cũng không trẻ nữa, chỉ đảm nhiệm một nhiệm kỳ này nữa là sẽ lui ra. Vì thế, nếu Trung ương phái một người trẻ tuổi đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch tỉnh thì có nghĩa là cơ hội của y sẽ hết, vì bất cứ lúc nào người này cũng có thể thay thế được y. Còn nếu Trung ương cử một Chủ tịch tỉnh mạnh mẽ, cứng rắn tới thì cũng có nghĩa ám chỉ rằng không cho y làm bất cứ hành động lớn nào, tất cả đều lấy việc duy trì đoàn kết ổn định làm chính. Thật ra Diệp Thạch Sinh cũng không phải là người không có khát vọng, chỉ có điều vẫn bị Cao Thành Tùng chèn ép quá mạnh mẽ nên cũng không dám lộ ra sự sắc nhọn của y thôi.
Hiện tại, Cao Thành Tùng đã bị lật đổ, nếu lúc này Bắc Kinh đã chọn được người đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch tỉnh thì trong lòng y nhiều ít còn có sự kiên định. Nhưng đến bây giờ thì Bắc Kinh vẫn chưa chọn được người, vì thế y vẫn đang còn phải suy nghĩ, có phải là Bắc Kinh vẫn đang còn khảo sát y? Xem thử y biểu hiện thế nào rồi từ đó sắp xếp cho y một Chủ tịch tỉnh.
Thôi Hướng gõ cửa tiến vào, nhìn thoáng qua danh sách của Ban Tổ chức cán bộ liền gật gật đầu:
- Tôi thấy công tác tổ chức còn có điểm khinh suất. Cao Hải tuy rằng đã đảm nhiệm Trưởng ban Thư ký của Ủy ban nhân dân thành phố nhiều năm nhưng năng lực có hạn, cá nhân tôi cho rằng đồng chí này không thích hợp để đảm nhiệm chức vụ Phó Thị trưởng. Có thể điều đồng chí này đến Sở Xây dựng đảm nhiệm chức vụ Giám đốc Sở. Với tài năng của đồng chí Cao Hải thì rất thích hợp cho việc đảm nhiệm một công việc mang tính chuyên ngành, còn ở trong việc quản lý công việc của Chính quyền thì có lẽ anh ta không đảm nhiệm được. Còn về việc chọn người đảm nhiệm chức vụ Trưởng ban Thư ký Thành ủy thì đúng thật là rất hài hước.